ZingTruyen.Info

Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân. [HOÀN]

Chương 79 : A Khoan.

NTtuytchu

Ông Ngọc Hương cùng Tiết Giác nói chuyện với nhau, Tổ Kỳ ở bên trong phòng ngủ nghe được rõ rõ ràng ràng nhất thời cả khuôn mặt đỏ như cái mông khỉ, hận không thể trực tiếp biến mất ở trong chăn luôn cho rồi.

Lúc Tiết Giác ôm Tiết Thiên Vạn đang còn khóc nha oa đến bên giường, Tổ Kỳ đã đem mình bọc thành một cái bánh chưng, không hề động đậy mà nằm ở trên giường giả bộ ngủ.

"Đang ngủ sao?" Tiết Giác hỏi.

Tổ Kỳ trầm mặc nửa ngày, vốn định trực tiếp ngủ thiếp đi, chỉ là nghe tiếng khóc tan nát cõi lòng của Tiết Thiên Vạn, đến cùng không đành lòng, liền đem chăn trên đầu xốc lên, lộ ra bản mặt đỏ hồng.

Dưới ánh đèn, Tiết Giác ôm Tiết Thiên Vạn đầy mặt bất đắc dĩ đứng ở trước mặt cậu, hơi có chút tay chân luống cuống mà nói rằng: "Em tới xem nó một chút đi, tôi không biết dỗ làm sao."

Tổ Kỳ ôm lấy Tiết Thiên Vạn, cậu còn chưa kịp nói chuyện đã cảm thấy tiếng khóc của nhóc con trong lồng ngực dần yếu đi.

"Xem ra nó thật sự rất yêu thích em." Tiết Giác ánh mắt ôn hòa, sắc mặt ôn nhu đến mức có thể tràn ra một ao nước thanh mát, hắn vừa chậm rãi ngồi xuống bên giường vừa nói.

Dù sao cũng là con trai mình dựng dục mấy tháng liền sinh ra, Tổ Kỳ nhìn tiểu dáng dấp khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng của Tiết Thiên Vạn, vẫn là cảm thấy vừa xót vừa đau.

Cậu ôm Tiết Thiên Vạn, đợi Tiết Giác đem khăn lông ấm đến lau sạch mặt con trai, liền khinh vỗ nhẹ lưng dỗ một phút chốc.

Vừa nãy khóc mệt mỏi, Tiết Thiên Vạn dưới sự dỗ dành của Tổ Kỳ không bao lâu liền híp lại mở mắt, dần dần ngủ thiếp đi.

Tổ Kỳ buồn cười nhìn khuôn mặt của tiểu ngu ngốc nhà mình, đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Giác, kết quả bất thình lình đụng phải ánh mắt của Tiết Giác đang nhìn mình chăm chú.

"..."

Thật vất vả mới khôi phục bình tĩnh Tổ Kỳ thoáng chốc liền đỏ mặt: "Anh đừng nhìn chằm chằm em như thế."

Tiết Giác bật cười, trên khuôn mặt lộ ra sự ôn nhu, hắn dường như cảm thấy sự thất thố của mình, hắng giọng một cái, mới mở miệng: "Tôi phát hiện em rất đẹp."

Tổ Kỳ: "..." Cậu rất muốn nói, giờ anh mới biết sao? Đây không phải là sự tình rõ như ban ngày à?

Bất quá tâm tư xấu hổ còn sót lại đã ngăn trở cậu nói ra lời tự luyến như thế.

Trong chốc lát, Tiết Giác đã bất động thanh sắc dời đi đề tài: "Theo lý thuyết, trẻ con vừa ra đời không có thị lực, phải ba, bốn tháng mới bắt đầu nhận thức, cũng không biết Thiên Vạn từ chỗ nào có trực giác chuẩn như vậy, chỉ cần cảm nhận một cái liền đúng."

Tổ Kỳ hoảng sợ nói: "Nói cách khác... Thiên Vạn hiện tại cái gì đều không nhìn thấy sao?!"

Tiết Giác mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, dừng giây lát rồi nói rằng: "Còn không đến mức nghiêm trọng như vậy, giống như chúng ta bị cận thị thôi, mọi thứ đều rất mơ hồ."

Tổ Kỳ bừng tỉnh, đồng thời tâm lý vừa kinh ngạc vừa tự trách, cậu chỉ từ chỗ Ông Ngọc Hương học tập cách chăm bế con, lại hiếm khi chủ động đi tìm hiểu kỹ về con nít.

Ngược lại là Tiết Giác thường xuyên cùng Ông Ngọc Hương mang Tiết Thiên Vạn đi bệnh viện tiêm ngừa và kiểm tra sức khỏe, đúng nghĩa là ba ruột của đứa nhỏ.

Đối với sự trầm mặc bất ngờ của Tổ Kỳ, Tiết Giác tựa hồ đoán được cậu đang suy nghĩ gì, phát ra một tiếng than thở nhẹ, đưa tay sờ sờ mái tóc của Tổ Kỳ.

Sợi tóc mới sấy sờ vào xúc cảm vô cùng tốt, như đang sờ một chú thỏ nhỏ lông xù, Tiết Giác bỗng nhiên có chút không nỡ buông tay.

"Đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai em còn có việc phải làm." Tiết Giác nói.

Tổ Kỳ gật gật đầu, rón rén đem Tiết Thiên Vạn đặt ở giữa, hướng Tiết Giác nói một tiếng ngủ ngon.

Sau khi tắt đèn, toàn bộ phòng ngủ đều lâm vào một mảnh tăm tối, Tổ Kỳ nghe trong không khí truyền đến tiếng hít thở đều đều của Tiết Giác, trong lúc nhất thời cả người đều tràn ngập một loại cảm giác khó tin, thật giống như đang nằm mơ.

Cậu và Tiết Giác dĩ nhiên ở cùng một chỗ...

Chuyện như vậy nếu đặt vào thời điểm lúc Tổ Kỳ mới xuyên vào, thì ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ tới.

Mang theo tâm tình như thế, Tổ Kỳ liền mất ngủ.

Ban đêm Tiết Thiên Vạn tỉnh giấc mấy lần, đói bụng đến khóc la om sòm, không đợi Tổ Kỳ có hành động, Tiết Giác đã vươn mình xuống giường, rất là thuần thục ôm lấy Tiết Thiên Vạn khinh hống cùng pha sữa cho nó, Tổ Kỳ muốn giúp đỡ thế nhưng bị Tiết Giác ngăn lại.

Liền như vậy đến hừng đông, Tổ Kỳ cuối cùng cũng coi như có chút buồn ngủ, Tiết Giác lại rời giường rửa mặt mặc quần áo, thuận tiện đem Tiết Thiên Vạn vẫn còn ngủ say giao cho Ông Ngọc Hương.

Tổ Kỳ mơ hồ nghe âm thanh lúc Tiết Giác mặc quần áo, đại não trì độn đang từ từ vận động, cậu do dự có nên ngồi dậy tiễn Tiết Giác hay không.

Dù sao bọn họ mới vừa xác định quan hệ.

Nhưng là như vậy có quá chủ động hay không? Thật giống như cậu đang nôn nóng lôi kéo quan hệ cùng Tiết Giác...

Tổ Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, không quyết định được.

Ngay lúc này, cậu đột nhiên cảm nhận phía sau lưng hãm xuống.

Tổ Kỳ bị dọa, đang muốn quay đầu lại nhìn là chuyện gì xảy ra, lập tức chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, ngay sau đó hai cánh môi mỏng ấm nóng nhẹ nhàng áp trên má cậu.

"..." mặt Tổ Kỳ phừng một cái hồng thấu, nóng giống như bị lửa đốt.

Tiết Giác hôn xong liền rời khỏi, rất nhanh mà mở ra một khoảng cách giữa hắn và Tổ Kỳ, cụp mắt thấy Tổ Kỳ trên mặt hồng lan tràn đến bên tai, nhất thời không nhịn được cười: "Hôn chào buổi sáng."

Tổ Kỳ ánh mắt đảo mắt nhìn loạn, không biết nói cái gì, nín nửa ngày mới trầm thấp ồ một tiếng.

Tiết Giác hai tay chống hai bên Tổ Kỳ, không chớp mắt mắt nhìn xuống cậu, khóe miệng không che giấu được ý cười: "Lẽ nào em không có hành động gì sao?"

"... Em thì muốn hành động cái gì chứ?" Tổ Kỳ sức lực không đủ mà lầm bầm.

"Nói thí dụ như..." Tiết Giác híp mắt một cái, như là rất nghiêm túc suy tư một phút chốc, "Hôn trả lại chẳng hạn."

"..." Tổ Kỳ cũng phi thường đứng đắn nói rằng, "Em vẫn còn chưa rửa mặt, anh vẫn còn muốn hôn?"

Tiết Giác mặt không biến sắc: "Tôi không ngại."

Tổ Kỳ run rẩy khóe miệng mấy lần, nhất thời cảm thấy hình tượng đứng đắn của Tiết Giác ở trong lòng mình sụp đổ mất một nửa.

"Thế nhưng em để ý." Tổ Kỳ vừa nói vừa đẩy con người đang nửa đè trên người mình ra, sau đó xuống giường ôm quần áo ngủ vứt dưới đất, xẹt một cái tháo chạy vào phòng vệ sinh.

Đáng tiếc cậu vội vàng nên quên khóa trái cửa phòng vệ sinh, rửa mặt được một lúc, Tiết Giác trực tiếp mở cửa quang minh chính đại chen vào, bắt được con mồi liền gặm loạn một trận.

...

Buổi sáng chín giờ, Tổ Kỳ ngồi xe của Tiết Giác đến điểm hẹn với Hằng Cảnh Thần.

Đợi ước chừng nửa giờ, Hằng Cảnh Thần che chắn kín mít lén lén lút lút đem cửa của một chiếc ô tô điệu thấp mở ra trước mặt Tổ Kỳ, như ăn trộm mà phất phất tay với cậu.

Tổ Kỳ mặc quần áo rộng rãi, khăn choàng cổ quấn hai vòng trên cổ, vừa vặn che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to long lanh thủy quang.

Tổng thể khuôn mặt Tổ Kỳ, đôi mắt là xinh đẹp nhất, vừa to tròn vừa linh hoạt, như là biết nói lại còn nhìn rất ngây thơ vô tội.

Hằng Cảnh Thần xa xa nhìn Tổ Kỳ quấn ở một chiếc áo khoác màu tối, như chú thỏ nhỏ, cộc cộc đát chạy đến trước xe, mở cửa xe ghế cạnh tài xế mà ngồi xuống

Không nhịn được mà cảm thán, chỉ bàn luận bên ngoài, Tổ Kỳ thật sự là một tiểu thịt tươi hàng thật đúng giá, cũng là loại hình mà các tiểu cô nương thích nhất, đồng thời lúc trước khởi điểm cao như vậy, nhưng mà sau đó từng trải quá nhiều sự tình không hay.

Thực sự là đáng tiếc.

Đợi Tổ Kỳ ngồi lên xe thắt chặt dây an toàn, Hằng Cảnh Thần vội vã thu liễm lại vẻ tiếc hận, liếc mắt thấy cậu trước sau vẫn quấn chặt khăn choàng cổ, cười nói: "Có lạnh không? Tôi đem máy sưởi điều chỉnh cao lên một chút."

"Không cần không cần." Tổ Kỳ nhanh chóng xua tay, "Tôi ngồi một chút sẽ ấm."

Hằng Cảnh Thần một bên nổ máy xe một bên nói: "Cậu vẫn mang khăn quàng cổ không khó chịu sao?"

Nghe vậy, Tổ Kỳ mặt trong nháy mắt trở nên thiêu hồng, hai tay quy củ đặt ở trên đầu gối, có chút khó có thể mở miệng mà nói: "Không khó chịu."

Hằng Cảnh Thần rất là kỳ quái, nhưng thấy Tổ Kỳ kiên trì như vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa, vì vậy dời đi đề tài.

Người bạn học kia của Hằng Cảnh Thần ở tại vùng ngoại thành phải mất hơn một giờ đi xe, dọc theo đường đi hai người trò chuyện không bao lâu liền đến.

Trước khi tới Tổ Kỳ nghe Hằng Cảnh Thần nói về tình huống cửa mảnh đất này, xung quanh khu đất chưa được khai phá, hoặc là đất ruộng bỏ hoang hoặc là trang trại, ngược lại hoàn cảnh không ra sao.

Nếu như Tổ Kỳ có thể thuận lợi mua được mảnh đất kia, e sợ còn phải thuê người đến dọn dẹp một chút.

Bất quá giao thông từ chỗ đó vào thành phố rất thuận tiện, còn có xe công cộng, nếu như Tổ Kỳ sau này Tổ Kỳ muốn thuê công nhân đến chăm sóc trồng trọt hoặc giữ trang trại, những công nhân kia ra vào trong thành phố sẽ rất tiện lợi.

Đáng tiếc điểm này tạm thời còn chưa nằm trong phạm vi cân nhắc của Tổ Kỳ, cậu cần tìm thời gian để xác nhận bộ tộc của Cát Tường Tam Bảo có thể từ không gian vào hiện thực hay không, sau đó sẽ lần nữa tiến hành dự định.

Đương nhiên những điều này không thể nói cho Hằng Cảnh Thần, Tổ Kỳ chỉ có thể trầm mặc nghe Hằng Cảnh Thần giới thiệu, thỉnh thoảng gật đầu.

Sau khi xuống xe, hai người dọc theo một con đường quanh co đi hơn 20 phút, mới nhìn thấy một cái cửa sắt lớn khá là cũ nát, mà hai bên cửa sắt là tường cao xây quanh.

Hằng Cảnh Thần nói không sai, nơi này xác thực có thể được xưng là là hoang tàn vắng vẻ, phóng tầm mắt nhìn tới tất cả đều là mọc đầy cỏ dại và đồng ruộng bỏ hoang, ngay cả bên cạnh trại chăn nuôi cũng cách một khoảng cách xa.

Tuy rằng nơi như thế này ở trong mắt Hằng Cảnh Thần có chút gay go, thế nhưng đối Tổ Kỳ mà nói quả thực không cần quá tốt đẹp, táo tây cậu bán ra cũng coi là không rõ lai lịch, muốn đảm bảo an toàn, nhất định phải tìm nơi vắng vẻ như vậy để làm căn cứ trồng trọt.

Trước mắt đến xem, Tổ Kỳ đối nơi này rất hài lòng.

Hằng Cảnh Thần lấy xuống khẩu trang, đi tới bên cạnh gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau trở lại trực tiếp đẩy ra cửa sắt lớn.

Cửa không có khóa trái.

"Bạn học của tôi còn chưa rời giường, tự chúng ta đi vào là được." Hằng Cảnh Thần có chút lúng túng nói, "Hắn kêu chúng ta dọc theo con đường hướng bên phải đi, nhìn thấy một cái nhà nhỏ, đó chính là nơi hắn ở."

"Được." Tổ Kỳ gật đầu đáp, cậu vừa vặn có thể đi chậm quan sát một chút hình dáng cùng hoàn cảnh khu đất ở đây.

Nghe Hằng Cảnh Thần nói, hồi trước có đợt bị dịch cúm gà, bạn học của hắn liền đem gia súc trong trang trại bán hết, hiện tại chỉ để lại chuồng trại trống rỗng và vài mảnh cây trồng lưa thưa.

Tổ Kỳ muốn đi xem kia mảnh vườn cây ăn trái kia, bất đắc dĩ Hằng Cảnh Thần không tìm được phương hướng, cho nên bọn họ hai người đành phải tiếp tục đi hướng bên phải.

Hiển nhiên, Hằng Cảnh Thần cũng là lần đầu tiên tới nơi này, dọc theo đường đi hắn mang theo Tổ Kỳ đi nhằm ba bốn lần, nhiều lần như vậy khiến Hằng Cảnh Thần nhất thời mất bình tĩnh, gọi điện thoại kêu bạn học tới đón, hắn và Tổ Kỳ thì không nhúc nhích đứng tại chỗ chờ đợi.

Không tới năm phút đồng hồ, một thân ảnh cao to cà lơ phất phơ chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt Tổ Kỳ.

Cái người kia còn chưa đi đến gần, liền ai oán nói: "Tôi sớm từng nói với cậu đi thẳng về phía trước, gặp phải ngã ba thì rẽ phải, kết quả con đường đơn giản như vậy lại bị các người đi thành mê cung."

Hằng Cảnh Thần một cái kéo khẩu trang, hai ba lần nhét vào túi áo, hắn đi lên trước giả bộ sinh khí đập xuống vai bạn học, lạnh giọng phản bác: "Cậu ngược lại là giỏi rồi, tôi đem mối làm ăn của cậu đến, cậu thì lại chăn ấm nệm êm."

Người kia cũng không giận, tê một tiếng, há miệng run rẩy xoa xoa tay cánh tay: "Đây không phải do lạnh à, nếu không phải cậu tới, tôi ngày hôm nay cả ngày đều sẽ không rời giường."

"Ôi chao ôi chao ôi chao, cậu đừng có mà tự dát vàng lên mặt, ai tới thăm cậu?" Hằng Cảnh Thần lập tức sừng sộ lên, đem Tổ Kỳ kéo ra phía trước, "Tôi đây là cùng bạn tới, đây là Tổ Kỳ, trước đã từng nhắc với cậu."

Nói xong, Hằng Cảnh Thần lại đem mặt chuyển hướng Tổ Kỳ, rất nhanh khôi phục nụ cười thân thiết, hắn tiếp tục giới thiệu: "Hắn là Đường Du Khoan, cậu gọi hắn A Khoan là được."

Tổ Kỳ thoáng chốc sửng sốt: "A Khoan?"

Hằng Cảnh Thần kinh ngạc nhíu mày: "Làm sao? Hai ngươi quen nhau?"

"Không quen biết." Tổ Kỳ đè xuống cảm xúc trong lòng, dưới ánh mắt mang ý tứ đánh giá sâu xa của Đường Du Khoan, kéo kéo khóe miệng nói rằng, "Tôi trước đây có một người bạn cũng gọi là A Khoan, bất quá hắn là người Đông Bắc."

"Đúng dịp." Đường Du Khoan nhấc lên một bên miệng lưỡi, có chút lưu lý lưu khí mà nở nụ cười, "Tôi cũng là người Đông Bắc."

"..." Tổ Kỳ trong nháy mắt như là gặp phải quỷ, cậu nhìn chăm chú Đường Du Khoan nửa ngày, chầm chậm mở miệng, "Nhưng cách phát âm của anh không giống người Đông Bắc."

Hằng Cảnh Thần cười vỗ vỗ vai Đường Du Khoan nói: "Đó là cậu chưa từng nghe khẩu âm mấy năm trước của hắn, há mồm chính là một miệng Đông Bắc, có thể là do sinh sống ở đây lâu, bên cạnh đều là người địa phương nên cách phát âm cũng thay đổi."

Đường Du Khoan cợt nhả nói: "Tuy rằng giọng tôi không giống người Đông Bắc, thế nhưng vóc người của tôi cùng chiều cao vẫn như cũ rất giống nha."

So với Đường Du Khoan thấp hơn nửa cái đầu Hằng Cảnh Thần sầm mặt lại, nhất thời cảm giác trên đầu gối trúng một mũi tên, trái nhịn phải nhẫn vẫn là không có nhịn xuống một cái tát vỗ vào trên lưng Đường Du Khoan.

"Tôi kháo, lâu như vậy không gặp miệng của cậu vẫn tiện như thế, không muốn miệng nữa thì sao không đem đi quyên góp cho người cần đi?"

"Tôi thì sao." Đường Du Khoan làm mặt quỷ, "Xùy Xùy Xùy."

Hằng Cảnh Thần: "..."

Đến khi Hằng Cảnh Thần đem nắm đấm bóp xoạt xoạt, làm dáng muốn thu thập người, Đường Du Khoan trong nháy mắt yên tĩnh như kê.

Nhìn ra được Hằng Cảnh Thần cùng Đường Du Khoan quan hệ rất tốt, ít nhất là trong khoảng thời gian mà Tổ Kỳ và Hằng Cảnh Thần ở chung, rất ít khi nhìn thấy Hằng Cảnh Thần có thời điểm thả lỏng như vậy.

Sau đó Đường Du Khoan dẫn Hằng Cảnh Thần cùng Tổ Kỳ vào bên trong trại chăn nuôi xem một vòng, Tổ Kỳ vẫn là muốn nhìn vườn trái cây.

"Trại chăn nuôi này của tôi chừng 120 mẫu, những chỗ khắc đều dựng lều nuôi gia súc, chỉ có miếng đất nhỏ này tạm thời không dùng tới, cũng có hai mươi đến ba mươi loại cây ăn trái các loại." Đường Du Khoan khoanh tay, lạnh đến mặt có chút tái, một bên vừa run vừa nói.

Tổ Kỳ đi lên trước sờ sờ thân cây, liền ngẩng đầu nhìn một chút cành lá sum xuê, quay đầu lại hỏi nói: "Cây táo?"

"Đúng." Đường Du Khoan gật đầu, "Đáng tiếc kỳ ra quả qua lâu rồi, quả vừa lớn vừa giòn, rất thích hợp đưa ra bán trên thị trường, tôi vốn chỉ trồng chơi không ngờ lại có nhiều người đến mua như vậy."

Tổ Kỳ đột nhiên nhớ tới trong không gian thường thấy nhất chính là cây táo, nhất thời có chút hoảng hốt, trong dư quang quan sát thần sắc của Đường Du Khoan, phát hiện đối phương không có một chút dị dạng nào, ngôn hành cử chỉ đều không thể bình thường hơn được nữa.

Không biết Đường Du Khoan có phải là A Khoan trong miệng Cát Tường Tam Bảo không...

Cả hai đều gọi là A Khoan, cũng đều là người Đông Bắc, nhìn có vài điểm tương đồng, nhưng mà Tổ Kỳ không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào để chứng minh.

Thôi.

Sau này lại đi hỏi thăm Cát Tường Tam Bảo là được.

Đến trưa, Đường Du Khoan làm chủ mời khách ăn cơm, thoải mái lấy ra hai trăm đồng tiền mang theo Hằng Cảnh Thần cùng Tổ Kỳ đi chợ nông sản gần đó mua một con vịt cùng ba con cá chép cùng với mấy túi thức ăn chay trở về, nói muốn thi thố tài năng.

Làm bạn quen biết nhiều năm, Hằng Cảnh Thần đã quen cái tính keo kiệt của Đường Du Khoan, mặt đầy tuyệt vọng nằm bên cạnh lò sưởi, đồng thời không quên quay sang ai oán với Tổ Kỳ: "Từ lúc nào mà Đường Du Khoan nguyện ý lấy tiền mời chúng ta ăn, mặt trời lặn ở phía tây rồi sao."

Đường Du Khoan mặc áo bông dài, trong miệng ngậm một điếu thuốc chưa đốt, trong phòng bếp thở hổn hển cầm dao phay giết cá, phòng cách âm hiệu quả không tốt, một chữ oán giậm của Hằng Cảnh Thần cũng nghe không sót.

"Mẹ kiếp, Hằng Cảnh Thần, cậu ở sau lưng nói xấu tôi!" Đường Du Khoan phẫn nộ vừa bất đắc dĩ, ngậm thuốc lá mồm miệng không rõ mà reo lên, "Chờ lúc nào đó tôi có tiền sẽ mời cậu đi tiệm ăn."

Hằng Cảnh Thần bĩu môi: "Chỉ sợ cả đời chết trong vô vọng rồi."

Tuy rằng Đường Du Khoan không có tiền đưa bọn họ đi ăn tiệm, nhưng tài nấu nướng của hắn cũng không tệ,vịt hấp gừng, cá kho chua ngọt đều là mỹ vị, sen trắng xào thịt đầy đủ màu sắc hương vị, cùng với cơm gạo tẻ thơm mềm, mỗi người một hơi ăn hai bát cơm lớn.

Lúc ăn cơm, Đường Du Khoan liền nói một lần giá cả trại chăn nuôi.

Một mẫu đất là 3 vạn nguyên, 120 mẫu đất nhưng là 360 vạn nguyên, kể cả trong sân tất cả mọi thứ đều đóng gói bán, Tổ Kỳ cần thiết liền lưu lại, không cần thì bỏ đi.

Nếu như Tổ Kỳ có thể tiếp thu cái giá này, như vậy Đường Du Khoan yêu cầu duy nhất chính là nhanh đặt cọc tiền, tốt nhất trước khi hoàn thành xong tất cả thủ tục có thể nhận 80% tiền -- hắn thật sự đang cần tiền gấp.

Tổ Kỳ nói với hắn mình cần nửa ngày suy tính một chút, sẽ trả lời trước 9h tối nay.

Đường Du Khoan biết 360 vạn không phải là một con số nhỏ, cũng đã sớm biết Tổ Kỳ sẽ không lập tức đồng ý, vì vậy vui vẻ đồng ý với Tổ Kỳ, đứng dậy bắt đầu thu thập bát đũa

Hằng Cảnh Thần thấy thời gian không sai biệt lắm, liền nói tạm biệt với Đường Du Khoan, chuẩn bị cùng Tổ Kỳ cùng rời đi.

Trước khi đi, Tổ Kỳ chụp trộm một tấm Đường Du Khoan cúi đầu cầm bức ảnh, sau đó đầy bụng tâm sự đi theo Hằng Cảnh Thần.

Trên đường trở về, Hằng Cảnh Thần an ủi Tổ Kỳ nói: "Tôi chỉ là nhiệt tình khi thấy hai người làm ăn mua bán thôi, các người dù thỏa thuận kết quả thế nào cũng tốt, không thể đồng ý ngay được, cậu không cần nể tình tôi mà đi mua mảnh đất kia, tôi cũng không muốn thay tên Đường Du Khoan kia chịu hơn 3 triệu ân tình."

Nghe vậy, Tổ Kỳ mới hiểu được Hằng Cảnh Thần cho là cậu nói suy tính một chút là thật không tiện ngay mặt từ chối Đường Du Khoan, nhất thời dở khóc dở cười, vội vã giải thích nói: "Tôi rất yêu thích chỗ đó, bất kể là hoàn cảnh hay là vị trí địa lý đều phi thường phù hợp yêu cầu của tôi, bất quá mua đất không phải là việc nhỏ, tôi nghĩ mình cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút."

"Thì ra là như vậy..." Hằng Cảnh Thần thở phào nhẹ nhõm, ngược lại cười hì hì tự giễu, "Là tôi tự mình đa tình."

Sau khi nói chuyện, Tổ Kỳ mới từ trong miệng Hằng Cảnh Thần biết được, mẹ của Đường Du Khoan chết sớm, cha sinh bệnh nằm viện, mỗi ngày đều cần rất nhiều tiền để giữ hơi tàn.

Đường Du Khoan làm thiết kế, nhưng đáng tiếc tiền kiếm được đều đổ vào bệnh viện mà hết thảy đều như muối bỏ biển, hắn cũng nghĩ tới việc đem trại chăn nuôi mà cha hắn để lại phát triển lớn hơn, lại căn bản không đủ sức.

Trải qua ba lần bốn lượt dằn vặt, Đường Du Khoan chỉ có thể đem trại chăn nuôi duy nhất mình nắm giữ bán đi, đổi lấy tiền có thể để cho hắn tạm thời thoải mái một trận.

Nguyên bản Hằng Cảnh Thần muốn lấy năm triệu cho Đường Du Khoan, nhưng Đường Du Khoan nói cái gì cũng không muốn nhận lấy, bởi vì hai năm nay hắn đã mượn Hằng Cảnh Thần không ít tiền, đã không trả nổi nên cũng không còn mặt mũi nào mà lấy tiền của Hằng Cảnh Thần.

Tổ Kỳ nghe xong, có chút thổn thức.

Nếu như Đường Du Khoan thực sự là A Khoan mà Cát Tường Tam Bảo tâm tâm niệm niệm, vậy mình nhân lúc Đường Du Khoan gặp khó khăn lại nhắc lại một chuyện không quá liên quan, có thể hay không không quá tốt...

Hằng Cảnh Thần lái xe đem Tổ Kỳ đưa đến ngoài cửa Tiết gia, Tổ Kỳ mới vừa về đến nhà, liền nhìn thấy Tiểu Nhã hứng thú vội vàng chạy về phía mình.

"Tổ Kỳ, cậu kêu tôi đi mua đồ, tôi đều mua được." Tiểu Nhã vui vẻ nói,trong tay còn cầm một cái túi ni lông đen đầy ắp.

Tổ Kỳ tiếp nhận túi, mở ra xem, bên trong là các loại hạt giống được đựng trong các túi nhựa xếp chồng lên nhau.

"Tôi chạy khắp nơi nghe ngóng đủ chỗ mới tìm được cửa hàng này, nghe nói chất lượng hạt giống là tốt nhất." Tiểu Nhã đếm trên đầu ngón tay, "Có củ cải, bắp cải thảo, rau hẹ cùng cải thìa này vài loại."

"Cám ơn cô, Tiểu Nhã." Tổ Kỳ cảm kích nói, chốc lát lại hỏi, "Cây ăn quả đâu?"

Tiểu Nhã nói: "Tôi mua một đống cây giống táo tây cùng anh đào trở về, không tiện mang vào, liền để ở phía trước viện, tôi mang cậu đi xem."

Tổ Kỳ lên lầu đem hạt giống đặt trong phòng ngủ, mới cùng Tiểu Nhã đi đến phía trước biệt thự.

Cây giống được đóng gói kỹ càng xếp ngay ngắn trên sàn, Tổ Kỳ ngồi xổm ở bên cạnh quan sát nửa ngày, sau đó từ loạt cây táo cùng cây anh đào chọn lựa ra chọn ra hai cây giống tốt nhất.

"Còn lại mấy cây này cô giúp tôi tìm một chỗ đặt tạm." Tổ Kỳ cầm trong tay hai cây giống, đứng dậy nói với Tiểu Nhã.

Tiểu Nhã gật đầu nói được.

Tổ Kỳ lại hỏi: "Cô biết cách chăm sóc chưa?

"Biết chứ, sáng sớm hôm nay lúc tôi đi mua cây giống bị mấy đại bá nói tới lỗ tai đều sắp lên cái kén." Tiểu Nhã thở dài nói.

Tạm thời số cây giống chưa dùng tới đem đặt ở nơi thông thoáng râm mát, hơn nữa mỗi ngày đều tưới cho cây một ít nước, đồng thời phun một ít nước lên lá để duy trì sức sống cho cây...

Thấy Tiểu Nhã đem phương pháp chăm sóc cây giống nói ra, Tổ Kỳ đột nhiên có chút hổ thẹn, cậu thậm chí nảy ra ý nghĩ muốn đem Tiểu Nhã an bài đến làm việc ở chỗ trại chăn nuôi cậu sắp mua lại.

Trước đây lúc Tổ Kỳ ở trên mạng bán tĩnh tâm dưỡng thần phấn, Tiểu Nhã có thể nói là đại tướng quân chủ lực.

Nhưng là tỉ mỉ châm chước, Tổ Kỳ vẫn là bỏ đi ý nghĩ này, vạn nhất việc cậu có thể vào không gian không cẩn thận bị truyền ra ngoài, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.

Tổ Kỳ cầm hai cây giống đi ngang qua phòng khách, vừa vặn gặp phải Ông Ngọc Hương đang ôm Tiết Thiên Vạn đứng ở trước cửa sổ sát đất ngắm phong cảnh.

Ông Ngọc Hương liếc nhìn đồ vật trong tay Tổ Kỳ, kỳ quái nói: "Tiểu Kỳ, con tại sao lại cầm hai cây giống vậy?"

"Con dự định cùng bạn mở vườn trái cây hoặc nông trường, nên để Tiểu Nhã đi mua chút cây giống cùng hạt giống trở về tự mình mày mò một chút." Tổ Kỳ mặt không đỏ tim không đập mà nói dối, đây là cái cớ cậu đã suy nghĩ từ trước.

Ông Ngọc Hương cũng không có hoài nghi lời Tổ Kỳ nói, còn rất đau lòng mà nói: "Kỳ thực con đi diễn một chút còn có thể, mở vườn trái cây nông trường thực sự lao tâm phí công, với điều kiện nhà chúng ta cũng không cần con phải khổ cực kiếm tiền như vậy."

Nếu như điều kiện cho phép, Tổ Kỳ tự nhiên rất tình nguyện mà ăn bám.

Trước đây cậu kiếm tiền là sợ sệt Tiết Giác cùng Tiết gia phát sinh biến cố, có tiền tài kề bên người, là có thể giảm giảm rất nhiều nguy cơ đang tiềm ẩn, mà hiện tại tiếp tục kiếm tiền, thuần túy là bởi vì nghĩ không nên lãng phí vật tư phong phú trong không gian như vậy.

"Con chỉ là tùy tiện làm một chút mà thôi, sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian." Tổ Kỳ cười một cái nói.

Ông Ngọc Hương biết mình không khuyên nổi Tổ Kỳ, thức thời không nói cái gì nữa, trơ mắt nhìn Tổ Kỳ cầm hai cây giống lên lầu hai.

Buổi chiều năm giờ, Đoạn Khải cùng Tiểu Đặng Tử ngồi xe của công ty đúng hạn đi đến ngoài cửa lớn Tiết gia chờ đợi, Tổ Kỳ thu thập xong rương hành lý, liền đem hạt giống cùng cây giống đóng gói tốt, kéo vali chuẩn bị rời nhà.

Tiết Thiên Vạn ở trong lồng ngực Ông Ngọc Hương ngủ như heo con, hai gò má trắng mịn lộ ra một tầng hồng hồng, thoạt nhìn vô cùng khả ái.

Tổ Kỳ nhịn không được ở trên gương mặt của con trai hôn một cái, thở dài nói: "Không nghĩ tới con trai xấu xí của tôi nhanh như vậy đã nghịch tập."

Ông Ngọc Hương nghe xong, liên tiếp vui mừng a.

"Gặp lại sau,Tiết Vấn Cẩm." Tổ Kỳ nặn nặn móng vuốt nhỏ đô đô thịt của con trai, ở trong lòng bàn tay hôn một cái, đây là lần đầu tiên cậu gọi đại danh của Tiết Thiên Vạn.

Tiết Vấn Cẩm.

Danh tự này là Tổ Kỳ đặt,cũng không có ngụ ý phức tạp gì, cũng không có như Tiết Giác trước đây tìm đến mấy đại sư đoán mệnh mà chỉ lấy đơn giản hai chữ.

Đồng âm điềm đạm.

Hi vọng tiểu tử kia sau này khi lớn lên có thể điềm đạm một chút, đừng tiếp tục nháo người như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info