ZingTruyen.Info

Main (Truyện Tâm Linh)

Bạn Mới ²

BeeTranAT

Rồi em hỏi:

- Thế tại sao mà người chết đuối thì phải kéo theo người khác theo?!

Thì hắn bảo:

- Những người chết đuối đều không thể tự lên bờ hay đi chỗ khác được phải luẩn quẩn ở đấy để tìm người thích hợp làm bước đệm, như kiểu cần câu để kéo mình lên vậy. Có cách khác là người nhà phải nhờ thầy ra chỗ họ chết để cầu hồn họ lên thì họ mới lên được, nhưng rất ít người được như vậy thành ra số lượng người chết đuối ở đây ngày càng nhiều.

Rồi hắn kể em là người thứ 2 mà hắn thấy có căn số đến đây, những người căn số là phải ra hầu thánh nên ma mãnh cũng không dám hại. Hắn bảo đã từng cứu đưa hồn của 1 người lên bờ nhập vào xác vì hắn thấy người này cũng không bình thường như em. Hắn cứu người ấy chỉ để người ấy biết ơn quay lại mà thờ cúng thắp nén hương nén khói ngày rằm mùng 1 (hê hê main ấy ạ). Nhưng mấy năm trôi qua vững chưa thấy hắn quay lại nên hắn đã sai mấy người thủ lĩnh tìm nhà người này (em thì lúc ấy chưa biết main). Rồi em mới bảo:

- Để em lớn lên thì ngày rằm mùng 1 em thắp hương cho...

Hắn chỉ cười xoà (em thề chứ các bác đừng ngu dại như em mà hứa gì với ma hay thánh nhé, không làm được là mắc nợ luôn ấy ạ, đến bây giờ rằm mùng 1 nào cũng phải ra chỗ miếu thuỷ thần ở đền Cô Đôi chỗ ấy có cái miếu để thắp hương cho hắn ấy). Thời gian trôi qua cũng 1 năm, em cũng có nghe vụ trên phố đồn thổi lùm xùm về vụ thím H (em gọi thế cho thân quen, đùa chứ thím H cũng làm em ám ảnh luôn đấy), rồi dần lắng xuống không còn ai nhắc đến nữa. Và em cũng ít khi ra hủm cô nhi ấy, 1 tuần tầm 1-2 buổi vì còn phải học hành (thời gian lúc ấy từ khi xảy ra vụ thím H là được 1 năm, tầm năm 2011).

Hôm ấy là thứ 7, học hành xong em mới ra hùm ấy chơi, đang ngồi vắt vẻo trên mỏm đá 1 lúc thì em thấy có tiếng nói kiểu sợ sệt, em mới nhỏm đầu lên thì thấy có 2 thằng con trai trạc tuổi em 1 thằng thì còi còi bé bé hiền lành con 1 thằng thì to da đen như Phi Thanh Vân, hổ báo kiểu trẻ trâu. Hình như 2 đứa nó nhìn thấy em chỉ chỉ trỏ trỏ, em mới đoán chắc dân bưng xuống đây chơi. Chúng nó không sợ à mà xuống đây chơi, rồi em nghĩ phải can thiệp không thì lại chết đuối, suy nghĩ 1 lúc thì em nảy ra sáng kiến doạ ma bọn này cho chúng nó sợ, vì địa hình khu này quá quen thuộc với em, mà em có thể nhảy nhót mà không sợ bị ngã. Em để đầu tóc rũ rượi, bôi ít đất lên người cho bẩn bẩn rồi hú hú kiểu như ma ấy ạ (dhs em lại có thể nghĩ ra được mấy cái trò ấy nữa). Em di chuyển nhanh lẹ lắm, hôm ấy em còn mă,cj áo trắng nữa, để cho chúng nó tin em là ma thì em phải kiểu thoắt ẩn thoắt hiện nên em nhảy hết bên này sang bên nọ mãi mới đến được chỗ chúng nó. Thấy em nhảy loăng quăng như vậy thì thằng cao to mới cầm sẵn cái que chờ em ra. Đến nơi thì em lè lưỡi ra dí sát vào mặt thằng bé con ấy "ple...". Thằng bé không nghĩ em làm vậy thấy em thè lưỡi ra giật mình hét toáng lên, em nghĩ em đã thành công vui mừng trong lòng, thì thằng cao to nó mới lấy gậy gõ vào đầu em 1 phát đau điếng... Nó nói:

- Mày làm cái đ gì vậy thằng kia...

- Mày gọi ai là mày, mày có biết tao là ai không, tao là ma chết ở nơi này....

Nói đến đây nó gõ em phát nữa:

- Ma cái thằng bố mày... Mày có biết bạn tao là ai không?!

Rồi ní định gõ phát nữa thì thằng bé con kia nó mới ra can ngăn...

- Thôi kệ con lăng xăng ấy đi, làm việc chính cái đã...

Rồi 2 đứa nó bỉ qua em luôn ạ, chúng nó coi em như không tồn tại luôn ahuhu. Rồi em thấy 2 đứa chúng nó đang tìm gì ấy, em thấy thằng bé con 1 mắt nhắm 1 mắt mở, cứ quay hết chỗ này chỗ nọ như đang tìm ai vậy. Em thấy vậy, nhưng vì đau quá nên quyết định phục thù doạ lại, nên lẻn ra đằng sau thằng bé con vỗ vào vai nó, như kiểu gợi nhớ nó lại cái gì mà nó giật mình quay lại giãy nảy lên lùi ra xuống bờ suối. Lần này em thấy nó tức thật, nó còn thở dốc nữa em sợ nó đứt mạch máu não chết, nên cũng cuống lại gần. Thằng to con thấy vậy mới đỡ nó. Em mới giải thích :

- Cậu gì ơi có làm sao không?!  Chỗ này nguy hiểm lắm tớ chỉ cố tình giả vờ giống ma để doạ cho cậu đừng tới đây nữa thôi...

Thằng to con mới hét lên:

- Mày làm cái đéo gì thế hả?!

- Tớ...tớ...

Em ấp úng không nói lên lời. Nó nói tiếp:

- Đéo ai chả biết mày là người, bạn tao lúc nhìn thấy mày nó đã kiểm tra rồi, ma đéo gì nhảy loăng qua loăng quăng loi cha loi choi như con dòi...

Em im không nói gì thì thằng to con mới đỡ thằng bé con lên, thằng bé con lên thì thằng to con chẳng hiểu sao trượt chân ngã, thấy vậy thằng kia mới hét ầm lên kệ cứu (đéo mẹ cả 2 thằng không biết bơi ạ. Thằng kia thì chẳng hiểu sao bị gì mà không bơi lại được lại dòng nước cứ bị đẩy ra xa, em mới bảo:

- Làm thế nào bây giờ, bị đẩy ra chỗ bỉm cô nhi chỉ có chết thôi...

Thằng bé không nói gì lại 1 mắt nhắm 1 mắt mở, em thấy lạ rồi nó hét lên:

- Thôi chết rồi bị mada kéo chân dìm rồi làm thế nào bây giờ

Em nghe nhắc đến từ ma mới nhớ ra. Nên ngồi sụp xuống khoanh chân tay đặt gối tịnh tâm. Thì thằng kia cứ hét rồi chửi em:

- Đéo mẹ lắm nữa mày làm cái đéo gì vậy? Không mau cứu người đi, ở đấy mà ngồi thiền. Giờ đéo nào rồi... Cứu... có ai không cứu người...

Đàn ông con trai sao mau nước mắt thế:

- Mày im cái mồm mày với câm nín đi, để im tao đang tịnh tâm cứu người...

Nó thấy em quát cũng im. Em bắt đầu giao tiếp với vong linh ở chỗ ấy, chủ yếu muốn nói với người ta rằng thằng ấy là bạn em, và muốn thằng thủ lĩnh xuất hiện.

Đang tịnh tâm thì thằng ấy lại hét lên:

- Chìm... chìm... nó chìm rồi C ơi C...

Em mới đứng dậy bảo nhảy sang bên kia, em mới dẫn nó chạy sang chỗ hủm, sang đến nơi mất tầm 5p, em nghĩ chắc nó chết rồi. Khi sang đến nơi thì ô không, thằng to con đã được trôi dạt vào bờ suối, thằng bé con định lại gần thì em mới bảo: "đừng, lại gần là nó chết đấy", rồi em chạy đến, thấy vẫn còn thở mới ấn ngực hô hấp sơ cứu cho nó thì 1 lúc sau nó hộc nước ra và dần tỉnh dậy. Khi tỉnh lại em bảo thằng bé con là ok, được rồi đấy. Nó tiến lại gần 2 thằng tay bắt mặt mừng như nghìn năm không gặp. Rồi thằng bé nhìn xung quanh hình như nhớ lại được cảnh tượng mặt nó lại đần thối ra, lúc ấy cũng phải 5r chiều, trời bắt đầu âm u, gió nổi lên. Thằng to dần dần hồi phục dậy cám ơn em, rồi nó bảo thằng bé:

- Chắc hôm nay không xuất hiện đâu, mình về đi mai ra

Thằng bé cũng gật đầu rồi đi về, nó quay lại chào em rồi bỏ lại em 1 mình, em cũng chào lại rồi cũng đi về, 2 thằng đi 2 hướng ngược lại, trước khi về em còn quay lại hét to cám ơn vong linh ở đây, rồi còn hứa mai mang tiền vàng bánh kẹo ra chỗ thắp hương. Rồi em ra về...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info