ZingTruyen.Info

Luu Ly My Nhan Sat Quyen 5


Ở Thiên Giới, mỗi người đều có chức trách riêng, Thần Đồ Úc Lũy tiếp nhận trông giữ Bất Chu Sơn, không cho phép bất kỳ hiện tượng dị thường nào xảy ra tại đây. 

Thời điểm Băng Ngọc trong tay Toàn Cơ phát sáng, hắn lập tức ý thức được, hôm nay đen đủi rồi, là vị Chiến thần đại nhân kia đến gây rối.

Đây quả là nhân vật khiến người ta đau đầu, tuy nhiên lực lượng của bọn hắn khá đông, dù là Chiến Thần cũng không thể một chưởng đánh chết bọn họ được, cho nên thời điểm Toàn Cơ xông lên, Thần Đồ Úc Lũy còn ôm một tia hy vọng chiến thắng, chỉ mong nàng đừng bí quá làm liều. 

Thần Đồ Úc Lũy hắng giọng một cái, quyết định động thủ trước. Ai ngờ Toàn Cơ chỉ né tránh, vòng một vòng qua bọn hắn, xông thẳng đến Đại môn Âm Phủ ở chính giữa Bất Chu Sơn.

Tự tiện xông vào Âm Phủ là tội lớn, là trọng tội, hai người lớn tiếng quát muốn ngăn bọn Toàn Cơ lại: "Tướng quân đại nhân! Người chưa chết không thể tùy tiện xâm nhập"

Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy tiếng người ha ha cười ở phía dưới, nói: "Thần Đồ! Úc Lũy! Hai người một già một trẻ các ngươi có phải muốn cùng lão tử đùa giỡn chút không?"

Hai người đồng thời sửng sốt, Úc Lũy vốn thông minh hơn, phản ứng cũng nhanh nhẹn hơn nên nhanh chóng lấy lại bình tình, nhìn lại, lập tức nhận ra cái người đang cười đến vênh váo tự đắc kia không ai khác chính là Đằng xà, trong lòng không khỏi thờ dài than một tiếng không tốt. 

Một vị Chiến Thân tới cũng đủ làm người ta đau đầu rồi, bây giờ còn thêm một Đằng Xà chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn kia nữa. 

Haizz! Làm Môn thân thực là mệnh khổ, muốn quản cũng quản không được, không muốn quản cũng vẫn phải quản!

(Môn thần: có trách nhiệm trông coi, canh giữ)

Thần Đồ cau mày: " Thì ra là Đằng Xà đại nhân... Đại nhân à, ngài cũng không phải không biết quỷ củ ở chỗ này, tội gì phải khiến chúng ta khó xử như vậy!"

Đằng Xà kêu lên: "Phi! Nửa điểm thành kính cũng không có! Quy củ! Quy củ! Cả ngày chỉ biết lấy quỷ củ quy củ ra nói với ta!"

Úc Lũy thán một tiếng: " Con người còn có quy củ, nói gì đến tiên nhân chúng ta. Đằng Xà đại nhân cao cư thượng vị(*), càng phải hiểu rõ đạo lý này chứ ... Bất quá Đại nhân cùng Tướng quân vì cớ gì mà đến đây?"

(*) Cao cư thượng vị: Ý nói chức vụ cao.

Đằng Xà lười giải thích, bọn hắn đã không bồi lão tử duỗi chân duỗi tay, thư giãn gân cốt, việc gì phải nói lý với bọn hắn. 

Hắn thấy Đại môn Âm Phủ rộng mở, bên trong tối đên như mực, truyền ra cảm giác rét lạnh. 

Trong đầu chợt lóe ra một biện pháp, cười nói: "Chúng ta tới, tự nhiên là có công chuyện cần xử lí. Chính là, các ngươi chắc cũng biết, người kia chẳng phải đang bị nhốt ở Âm Phủ sao?"

Thần Đồ Úc Lũy thần sắc lập tức thay đổi, vội la lên: "Người kia thì sao?! Thiên Đế có chỉ thị gì sao?"

Đằng Xà cười nói: "Chẳng qua là phải chúng ta tới xem xét, tiện thể nói với hắn vài câu."

Úc Lũy không muốn chọc vào rắc rối, lại nghe nói là ý của Thiên Đế, liền xoay người cho bọn Toàn Cơ đi. Thần Đố vốn đầu óc đơn giản đột nhiên lại hỏi: "Đã là mệnh lệnh của Thiên Đế, tất phải có tín vật. Nói miệng không thể xác thực."

Đằng Xà hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: "Đầu heo! Chẳng trách mãi mãi chỉ có thể làm Môn thần không ngóc lên được. Nếu muốn quang minh chính đại nói với người kia, chẳng phải chỉ cầm lệnh cho các ngươi là xong sao? Cần gì phải nhờ đến người bề bộn công việc như lão tử!"

Thần Đồ nghe vậy thấy cũng có đạo lý, nhưng về phần vì sao lại 'không quang minh chính đại' hắn vẫn không thể hiểu được. Lại thấy bộ dạng Đằng Xà tựa như hung thần ác sát cũng không dám hỏi, chỉ đành chắp tay cho qua.

Hắc hắc. Hai đứa ngốc! 

Đằng Xà đắc ý hả hê ngông nghênh khệnh khạng, từ từ bay qua hai vị môn thần. 

Tử Hồ dùng ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm vào Đằng Xà, một mặt thấp giọng hỏi: "Đằng Xà đại nhân thực muốn đi Âm Phủ thăm Vô Chi Kỳ?"

Đằng Xà liếc nhìn nàng một cái, hừ, nói: "Đần! Ta Ta đâu thừa thời gian mà..." 

Lời vừa nói tới đây, đột nhiên suy nghĩ. 

Lần này hắn hạ giới, mục đích ban đầu chính là đi Âm Phủ xem tình trạng hiện tại của Vô Chi Kỳ, lần này Thần Đồ Úc Lũy lại không ngăn cản. 

Hắn vì sao lại không thừa dịp này mà đi Âm Phủ một chuyến. 

Vừa này nói Thiên Đế có lời muốn nói với Vô Chi Kỳ là nói nhảm, không nghĩ đến hai kẻ kia là tin lời hắn. Quả là cơ hội ngàn năm có một. Hắn nói không nắm chắc cơ hội này về sau tất hối hận cả đời !

"Ta, ách, tất nhiên là thế rồi! Thế nào lại không đi chứ!" 

Hắn ngay lập tức sửa lại, hắc hắc cười, nói : "Đi! Đi ngay bây giờ! Thúi tiểu nương kia đâu rồi?" 

Hắn nhìn xung quanh đánh giá  một lượt, chợt thấy bạch sắc thân ảnh từ dưới mặt đất xuất hiện (đại khái là vừa độn thổ), hắn lập tức vui vẻ kêu lên: "Giết được tên kia chưa? Chúng ta đi Âm phủ nha!"

Toàn Cơ vừa thấy lại Ô Đồng liền chăm chú đuổi theo, căn bản không nghe thấy Đằng Xà đang ồn ào cái gì bên tai mình. 

Ô Đồng tuy bị nàng chém một kiếm rất sâu, nhưng động tác lại vẫn linh hoạt đến khó tin, địa hình Bất Chu Sơn này hắn so với nàng quen thuộc hơn nhiều.

Lợi dụng ưu thế đó hắn liền bên này nhiễu một chút, bên kia xoay vài vòng, Toàn Cơ đuổi theo hắn đến sắp mất bình tĩnh, cuối cùng lạnh lùng nói: "Ngươi đứng lại cho ta!"

Tiếng nói vừa dứt, hắn lập tức dừng lại. Người này hành động kỳ lạ như vậy nhất định trong lòng đã vạch sắn mưu kế rồi. 

Toàn Cơ lại bất chấp cái ý nghĩ đen tối gì trong đầu hắn, hùng hổ xông lên nắm lấy cổ áo hắn. Dù hắn có âm mưu quỷ kế gì, nàng cũng nhất định không buông tay.

Ô Đồng tuy bị nàng bắt vẫn nở nụ cười thản nhiên như trước, trên mặt lại bê bết máu tươi lẫn mồ hôi, nhìn qua cực kì đáng sợ, thế nhưng thanh âm lại vô cùng ôn nhu: "Đa tạ ngươi đã mang tin tức tới, ta xuống Hoàng Tuyền còn có người bầu bạn, thực viên mãn a!"

Toàn Cơ sửng sốt một hồi, một lúc sau cuối cùng cũng hiểu hắn là đang nói đến chuyện của Chung Mẫn Ngôn cùng Linh Lung, lúc này mới lạnh giọng nói: "Khiến ngươi thất vọng rồi, ai cũng không thể xuống bầu bạn với ngươi được! Ngươi tính toán kỹ lượng cẩn thận như vậy, tiếc thay lại không thành công, thật uổng phí làm sao!"

Ô Đồng toàn thân đau nhức vô cùng, ý thức đã sớm trở nên mơ hồ không rõ ràng, hắn tựa hồ không nghe thấy Toàn Cơ nói cái gì, vẫn là cười khanh khách, thấp giọng nói: "Ta rốt cuộc cũng minh bạch... Khi sống luôn đuổi theo những thứ hư vô, những thứ mình muốn mà không được, khi chết đi những thứ muốn trước kia lại tự nhiên tìm đến... "

Toàn Cơ thấy hắn tựa tiếu phi tiếu, nhãn thần vô định, trong lòng có chút kinh ngạc, muốn đẩy hắn ra, chớt nghe từ trên đỉnh đầu tiếng ngâm xướng của Thần Đồ Úc Lũy, theo sát là mấy tiếng trống dồn dập vang vọng, giống như muốn khép cánh cổng cảo Bất Chu Sơn lại —— đã đến giờ đại môn Âm Phủ đóng lại!

Nàng đang muốn xoay người ly khai, ai ngờ rằng Ô Đồng không biết lây sức mạnh ở đâu ra giữ chặt lấy nàng, như một cái vòng sắt gắt gao níu lấy cổ tay nàng, bàn tay hắn lạnh lẽo thấu xương, nàng thấy vừa đau vừa kinh hãi. Ô Đồng thấp giọng nói: " Ngươi... Ngươi đừng nghĩ có thể dễ dàng rời khỏi nơi này... Ngươi còn phải ngoan ngoãn bồi ta xuống Hoàng Tuyền ! Linh Lung..."

Cái gì? Toàn Cơ thở dốc vì kinh ngạc, chưa kịp nói với hắn mình không phải Linh Lung, chợt thấy đối diện có một lực kéo truyền tới, lực kéo lớn đến nỗi nàng không thể kháng cự, hai người đều bị lực hút quái dị kia kéo đi. Nhìn kỹ mới thấy đó là vô số ác quỷ đàn kêu gào thảm thiết, than khóc có, dữ tợn có, chúng không ngừng kêu la, cũng không quên về phía nàng, nhưng chỉ một lúc sau, liền bị lực hút cực lớn từ cổng Âm Phủ kéo trở về —— Thời gian được tự do đã hết, đã đến lúc phải trở về.

(Mình nghĩ đoạn này là : lúc mà cửa Âm Phủ mở ra thì một số yêu ma gì gì đó có thể ra ngoài, nhưng đến lúc cửa Âm Phủ đóng lại rồi thì bắt buộc phải trở về)

Hai người bọn họ trong phút chốc bị cỗ lực cực mạnh kia mà bị kéo vào bên trong khá sâu, cuối cùng vẫn là Tàn Cơ dùng lực vào chân để trụ trên một thạch bích, mới có thể ngừng lại một chút. Chỉ là cỗ lực kia càng ngày càng mạnh, hiển nhiên là muốn đem tất cả yêu ma vừa được phóng xuất trong chốc lát kia hút hết trở về. 

Hai cổ tay Toàn Cơ bị Ô Đồng gắt gao nắm lấy, dù thế nào cũng không thể rút ra được, trước mắt chỉ thấy huyệt động tăm tối âm u không biết sâu rộng thế nào, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét, tiếng oán hận la khóc của các linh hồn, chung quanh, ác quỷ bị hút vào nhiều không kể xiết. 

Phía trước chính là Âm Phủ! Nàng khàn giọng kêu to: "Buông ta ra!" 

Nói rồi còn hung hăng dùng hai chân đạp hắn không ngừng, nhưng động tác này của nàng lại khiến nàng không còn đứng được trên thạch bích nữa, liền bị kéo bay đi vài thước, thật khó khăn mới có thể tìm được chỗ trụ mới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info