ZingTruyen.Info

Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 57: Đường về

SCMUIR

Vận khí của ta không tệ, lúc ta về tới Tào doanh, nơi đây đã không còn ai, chỉ còn lại khung cảnh hỗn độn. Tào quân chạy trốn, quân Trương Tú truy kích, nơi này hoàn toàn yên tĩnh. Tìm tới chuồng ngựa, may mắn, không bị phá hoại. Ta vội vàng chạy tới: "Phu nhân, ta về rồi đây, phu nhân còn ở đó không?"

        Trâu thị đi ra: "Tào tướng quân thế nào?" Vẻ mặt lo lắng.

        Ta thở dài: "Đại nhân không sao, giờ ta mang ngươi đi, đi theo ta."

        Yên lặng theo ta rời khỏi đó, Trâu thị đột nhiên nói: "Ngươi đi đi, trở về bẩm với Tào tướng quân, Trâu thị là người mang điềm xấu, không có mặt mũi hầu hạ người nữa."

        Ta sửng sốt, trong bóng tối không thấy rõ mặt nàng: "Vậy ngươi định thế nào? Về Uyển thành sao?"

        Nàng lắc đầu: "Còn có thể trở về sao?" Nói xong, loạng choạng đi thẳng về phía trước.

        Nhìn bóng lưng thất thần của nàng, ta cũng không biết nói cái gì cho phải, nhanh chóng tiến lên giữ chặt nàng: "Ôi, tội tình gì? Ngươi theo ta đi! Dù sao cũng có một chốn an thân. Nếu ngươi không muốn gặp Tào công, vậy ở bên ngoài một thời gian đã."

        Nàng cúi đầu nức nở: "Tiên sinh, ngài làm sao phải vì một nữ tử như ta mà mạo hiểm, ngài mau đi đi, kẻo bị ta liên lụy."

        Ta cau mày: "Đừng nói những lời đó. Chúng ta trước tiên về Uyển thành, ta có biện pháp đem ngươi rời đi. Còn nữa, ta muốn vào thành mua ít thuốc, ta đang bị thương." Đúng vậy, trong lúc chiến loạn, đại tướng như Điển Vi đều gặp phải nhiều vết thương, ta có giỏi hơn cũng không tránh được, huống chi ta không thể trước mặt mọi người để lộ võ công, tất nhiên cũng bị thương. Trâu thị nghe xong, không nói gì nữa, theo ta vào thành.

        Đến lúc bình minh, trở lại khách điếm trong thành (may mà ta không trả phòng), ta mới nhìn rõ dung mạo Trâu thị, quả nhiên không tầm thường. Tuổi của nàng khoảng trên dưới ba mươi, tuy rằng không phải đặc biệt diễm lệ, nhưng khí chất thoát tục. Ôi, chẳng thể trách Tào Tháo thích nàng. Nhưng mà, trong lòng ta không hiểu sao lại có mùi vị chua xót. Nàng thấy ta nhìn mình chằm chằm, có chút bất mãn quay đầu đi, cắn răng không nói gì.

        Ta thở dài: "Phu nhân ở trong này nghỉ ngơi chút, ta đi ra ngoài mua thuốc trị thương. Nàng yên tâm, ta không phải kẻ háo sắc, sẽ không làm gì nàng hết."

        Thay bộ y phục khác, ta tự ra ngoài mua thuốc. Sau khi trở về, nàng vẫn ngồi ở đó, không động đậy. Ta đem đồ ăn đưa cho nàng: "Thực xin lỗi, tình huống trước mắt, chỉ có thể để phu nhân ăn mấy thứ này. Ta đi đắp thuốc, nàng cứ ăn từ từ. Còn nữa, ta đã mua hai bộ y phục, nàng thay đồ đi."

        Nghe xong lời ta nói, nàng đột nhiên ngẩng đầu: "Hay là để ta giúp ngươi?"

        Ta sửng sốt: "Chuyện này, có lẽ không hay lắm." Ta thực ra nghĩ ngược lại!!

        Nàng thở dài: "Tiên sinh có ơn cứu mạng, không có gì báo đáp, nếu ngài không chê, ta đi theo ngài cũng được."

        Ta giật mình kinh ngạc: "Như vậy sao được. Phu nhân, nàng chính là nữ nhân của Tào công, ta không dám." Ta cũng không thể nói mình cũng là nữ.

        Nàng thở dài, u oán nói: "Chuyện thành thế này, Tào tương quân sao còn cần ta nữa? Cho dù Tào tướng quân không so đo, ta cũng không có mặt mũi nào hầu hạ người. Mà Trương phủ cũng không thể trở về. Với lại, ta đi theo tiên sinh đã hơn nửa ngày, tính mạng cũng do tiên sinh cứu. Đương nhiên, nếu tiên sinh không đồng ý, ta cũng không ép."

        Ta nhìn nàng, nửa ngày mới nói: "Trong nhà nàng còn có ai không? Chi bằng ta hộ tống nàng về nhà, nàng tìm một nhà khá giả sống một cuộc sống bình thường đi."

        Trâu thị cười thê thảm: "Nhà? Ta còn có cái gọi là nhà sao? Ta bị Trương Tế cướp về từ Trường An. Nhà ta ở ngoại thành Trường An, cũng tính là giàu có. Lúc loạn ở Trường An, người nhà ta đều bị loạn binh giết chết. Ta đi theo trượng phu chạy nạn, gặp lính của Trương Tế, Trương Tế thấy ta có chút dung mạo, liền cướp lấy. Trong loạn thế làm gì có nhà?"

        Ta trong lòng căng thẳng, đúng vậy, trong loạn thế làm gì có nơi an toàn? Nhìn con người lẻ loi hiu quạnh này, ta hiểu, nàng tự nguyện đi theo Tào Tháo, chẳng qua muốn sống tốt hơn một chút. Nếu như vậy, ta nên tính toán cho tốt làm sao để an trí cho nàng. Nhưng mà, trận chiến này bùng nổ, tuy rằng có nhiều nguyên nhân, nhưng nàng là người châm lửa. Cho dù Tào Tháo không so đo, nhưng thân nhân những tướng sĩ kia, còn có các đại thần trong triều sẽ không bỏ qua cho nàng. Từ xưa tới nay chính là như vậy, nam nhân đều vui vẻ đem thất bại của mình đổ lên người nữ nhân. Nhưng mà, ta cũng không thể cùng nàng!

        Ta nghĩ tới xuất thần, Trâu thị lại thở dài: "Thôi quên đi, không làm khó tiên sinh nữa. Ta đi là được. Đa tạ tiên sinh cứu ta một mạng." Tiếng nói tràn ngập thống khổ.

        Ta nhìn nàng, hạ quyết tâm: "Thế này đi, nàng trước tiên theo ta tới Hứa Đô, nếu nàng đồng ý, chờ sóng gió qua, nàng về lại với Tào công; nếu như nàng không đồng ý, vậy tạm thời ở lại chỗ ta, chờ về sau có cơ hội thích hợp hãy nói."

        Trâu thị trong mắt lóe lên một tia sáng, tiếp theo lại tối sầm lại: "Tiên sinh hay là ghét bỏ ta. Ôi, ta không dám có yêu cầu gì xa vời, chỉ mong có chỗ an thân là được rồi." Ghét bỏ nàng? Ta chỉ biết cười khổ lắc đầu, tự đi đắp thuốc.

        Ta còn đang suy nghĩ làm thế nào an ủi con người đáng thương này, có người gõ cửa: "Tiên sinh, tiểu nhân là chủ quán, có chuyện muốn nói, xin mở cửa." Ta mạc danh kỳ diệu liền ra mở.

        Cửa vừa mở, ta chấn động, Giả Hủ đang đứng trước cửa, phía sau còn có mấy binh lính. Giả Hủ không nói gì, vào nhà ngồi xuống, binh lính ở ngoài bảo vệ.

        Ta kìm nén xúc động trong lòng, cúi đầu nói: "Không biết đại nhân vì sao tới phòng tiểu nhân? Có chuyện gì sao? Ngài chỉ cần gọi tiểu nhân sẽ tới."

        Giả Hủ ngẩng đầu nhìn bốn phía quanh phòng, xua tay lệnh binh lính đóng cửa lại, sau đó mới nói: "Ngươi là ai? Đến đây làm gì?"

        Ta tuy rằng rất căng thẳng, nhưng cũng thấy kỳ quái: "Đại nhân, tiểu nhân là một thương nhân, họ Triệu tên Như, tới đây xem có mối làm ăn nào không." Không thể nói nhiều, nhất là ở trước mặt người như Giả Hủ.

        Giả Hủ nhẹ nhàng lắc đầu: "Nữ nhân ngươi đem tới hôm nay là ai? Người ở đâu?" Ông ta nói xong ta liền hiểu ra. Sau khi chúng ta vào thành, đại khái có người nhận ra Trâu thị, chủ quán hoặc ai đó đi cáo mật. Giả Hủ nghe được, mới tự mình tới đây, nếu không phái người tới bắt ta là xong.

        Nghĩ đến đây, ta khom người trả lời: "Đại nhân, nàng là tỷ tỷ của tiểu nhân, hôm nay mới vào thành, hiện đang ở phòng trong nghỉ ngơi."

        Giả Hủ trong mắt lóe tinh quang: "Tỷ tỷ? Ngày hôm qua, ngoài thành có đánh nhau, cô ta ở ngoài thành làm cái gì?"

        Ta tiếp tục giả vờ ngu: "Đại nhân, tỷ tỷ từ quê nhà tới, vốn dĩ hôm qua đã vào thành, nhưng vì có binh hỏa, mới bị ngăn ở ngoài."

        Giả Hủ cười một tiếng: "Lá gan ngươi thật không nhỏ. Có ai đi đường đi đến tối mịt mới bị nạn binh lửa chặn ở bên ngoài? Nói thật đi, niệm tình ngươi hảo tâm, để cô ta đi theo ta, sẽ tha ngươi một mạng."

        Ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh mắt Cổ Dực: "Đại nhân, chúng ta đều là tiểu dân bình thường, không biết chuyện giặc dã. Nhưng mà, mạng người do trời ban, đại nhân có đức hiếu sinh, lưu lại một mạng, sẽ có hồi đáp. Tội gì bức người quá đáng? Người đáng chết, đều đã chết rồi, ngài nói đúng không?" Lời ta nói đã rất rõ ràng.

        Giả Hủ làm sao nghe lại không hiểu? Ông ta há to miệng: "Chuyện này,...."

        Ta nhìn ông ta, thở dài: "Tiểu nhân cũng là ngẫu nhiên đi qua, nếu đã nhận tỷ tỷ này, nàng chính là tỷ tỷ của ta. Đại nhân, ngài là người thông minh, người đáng thương trong thiên hạ rất nhiều, tỷ đệ chúng ta đúng là người ở quận Thường Sơn, đều họ Triệu. Đại nhân, trên thế giới này, đã không còn nữ nhân kia nữa rồi. Đại nhân, ngài đã làm hết chức trách, đúng không?"

        Giả Hủ cúi đầu, nghĩ một lát mới nói: "Cũng phải, ngươi nói rất đúng, người đáng chết đã chết rồi. Tỷ đệ các ngươi vẫn nên sớm rời đi mới tốt!"

        Ta mừng rỡ: "Đa tạ đại nhân. Tiểu nhân sớm nghe nói tài danh của đại nhân, chúng ta có duyên, ngày sau nhất định sẽ gặp lại."

        Giả Hủ gật đầu: "Ngươi cũng là người hảo tâm, đã làm thì làm tới cùng. Nhớ kỹ, ta chỉ có thể cho ngươi thời gian một ngày. Trương quân hầu sắp trở về rồi." Ta đã hiểu rõ, không ngớt lời cảm ơn, tiễn ông ta ra ngoài.

        Giả Hủ rời khỏi phòng, hừ lạnh một tiếng: "Có gì kỳ quái đâu, hai tỷ đệ thôi. Nữ nhân kia chẳng qua có vài điểm giống người." Vừa nói, vừa dẫn người đi.

        Bên này, Trâu thị sắc mặt tái nhợt từ bên trong đi ra, nhìn ta một câu cũng không nói nên lời. Ta thở dài: "Nàng chờ ta, ta đi thu dọn một chút, chúng ta lên đường ngay." Trâu thị gật đầu. Hôm đó chúng ta vội vã rời khỏi Uyển thành, không thấy Trương Tú nhếch nhác trở về.

        Lại nói, nhờ ta báo động trước nửa canh giờ, Tào Tháo không bị thương tổn, phóng ngựa qua sông. Một ít binh sĩ tùy tùng cũng lui binh về hướng cũ. Dọc đường đi một vài tướng lĩnh bị thất lạc tìm được Tào Tháo, đều về lại theo, đám binh lính cũng theo tướng quân mình tìm về. Tào Tháo trên đường không ngừng thu nạp và tố chức lại quân đội, mang theo binh tàn tướng bại chạy xa mấy chục dặm ngoài quân doanh.

        Lúc đó, quân Vu Cấm ở phía sau nghe báo Tào quân gặp nạn, vội vàng dẫn đội quân chủ lực phi ngựa tới, trên được gặp rất nhiều lính Thanh châu thừa cơ loạn lạc đánh cướp, đa số là binh mã Hạ Hầu Đôn. Vu Cấm chấp pháp nghiêm khắc, đời nào chịu buông tha những tên khốn đó, một mặt chỉnh đốn bại binh, một mặt giết không ít tên hỗn đản cướp phá nhà dân. Những người còn lại chạy ngược về, vừa vặn gặp đám người Tào Tháo. Những tên đó không thú tội, lại ác tâm tố cáo trước, nói Vu Cấm muốn giết binh sĩ Thanh châu, có lòng tạo phản. Tào Tháo chấn động, không biết làm sao cho phải, lúc đó Hạ Hầu Đôn, Hứa Chử, Lý Điển, Nhạc Tiến thu thập xong quân mình liền giục binh mã chạy tới tìm. Tào Tháo nói Vu Cấm tạo phản, trước tiên phải chỉnh lại binh doanh, chuẩn bị chiến tranh. Đang lúc cắm trại, Điển Vi cũng chạy tới.

        Tào Tháo nhìn thấy Điển Vi, vội hỏi có thấy Triệu Như không? Điển Vi cắn răng rưng rưng nói: "Tiển tử đó bảo thần qua sông trước tới gặp chủ công." Tào Tháo rất lo lắng.

        Chờ lúc sắp xếp xong xuống dưới, Tào Tháo đang muốn sai người tìm kiếm tin tức những tướng sĩ chưa trở về, bên ngoài doanh binh lính vội vã thông báo, đại công tử trở về. Tào Tháo vội vàng tới xem, thấy một thân Tào Ngang đầy máu nằm trên lưng ngựa tiến vào quân doanh. Tào Tháo một mặt vội vã truyền quân y, một mặt sai người đỡ hắn vào lều. Tào Ngang trong hôn mê tỉnh lại nhìn thấy Tào Tháo không sao, cả người buông lỏng, lại hôn mê. Điển Vi lúc này đang trong doanh trước đắp thuốc, thương thế hắn không nặng, may mắn còn có giáp trụ (nghĩ lại mà sợ). Nghe tin Tào Ngang bị thương nặng trở về, vội vàng chạy tới, đem thuốc trị thương ta đưa hắn toàn bộ lấy ra. Nhưng mà, thương thế của Tào Ngang thật sự quá nặng, mất máu rất nhiều, lại bị lạnh do dầm nước sông, người đã sốt cao.

        Lúc này, Vu Cấm cũng đến, thấy đám người Tào Tháo, hắn rất mừng rỡ, nhưng trong lòng cao hứng thì cao hứng, địch nhân cũng sắp tới, hắn lệnh cho quân đội lập thế trận phòng ngự, đào hào cắm trại. Chuẩn bị vừa xong, đại quân Trương Tú hai đường đánh tới. Vu Cấm vội vã lệnh cho binh sĩ ra trại nghênh địch. Trương Tú thấy Tào quân đã có chuẩn bị, binh mã của hắn vẫn ít hơn, vội vàng không được, nhanh chóng lui binh. Tào Tháo thấy hắn thoái lui, tự mang binh từ từ lui về hướng thành Vũ Dương, tạm thời lấy làm căn cứ, dọn dẹp tàn cục.

        Vu Cấm lúc này mới đi vào cầu kiến, cũng đem hành vi cướp giật của lính Thanh châu kể lại, còn nói bọn chúng làm vậy thật mất lòng dân, sự tình khẩn cấp, không kịp bẩm báo chủ công, liền tự làm chủ. Tào Tháo hỏi hắn: "Ngươi không tới gặp ta, lại dựng trại đóng quân trước, tại sao vậy?"

        Vu Cấm nói: "Nay giặc truy đuổi phía sau, lúc nào cũng có thể ập tới, nếu không chuẩn bị trước, làm sao cự địch được? Giải thích là chuyện nhỏ, lui địch mới là chuyện lớn."

        Tào Tháo thở dài: "Tướng quân trong lúc cấp bách, có thể xây lũy chỉnh binh, chịu vu cáo lại chịu vất vả, chuyển bại thành thắng, danh tướng xưa nay chưa chắc đã có!" Liền ban thưởng một bộ binh khí, phong làm Thọ Đình Hầu; cũng gọi Hạ Hầu Đôn tới quở trách việc quản lính không nghiêm. Hạ Hầu Đôn xấu hổ không nói được gì, lúc về đem mấy tên lính vu cáo hãm hại Vu Cấm chém đầu luôn, thân hành mang tới chỗ Vu Cấm tạ tội. Từ nay về sau, Hạ Hầu Đôn nghiêm khắc trừng trị binh lính, tới tận cuối đời cũng không có chuyện gì.

        Lúc Tào Tháo biết chuyện Tào An Dân tử vong, nhìn con cả hôn mê, lại nghĩ tung tích ta không rõ, trong lòng đau không nói nên lời. Nhìn chúng tướng chán nản nói: "Lúc Trương Tú hàng, ta sơ suất không lập tức giữ lấy con tin, để đến nỗi thế này. Ta biết vì vậy mà bại. Chư khanh hãy nhìn xem, từ nay về sau không bại nữa."

        Trương Tú dẫn theo kỵ binh đuổi phía sau Tào Tháo, muốn thừa thắng truy kích. Tào Tháo sao còn cho hắn cơ hội, hăng hái anh dũng, đánh Trương Tú tháo chạy, bại về tới Nhương thành. Tào quân một hơi hạ năm thành, như ý định của Tào Tháo, là muốn dứt khoát giết chết hắn, nhưng nghe tin Lưu Biểu xuất binh (tất nhiên là kết quả tác động của Giả tiên sinh, Lưu Biểu nghe hai bên đánh nhau, đương nhiên muốn tới trợ oai), biết Trương Tú đã liên hợp cùng Lưu Biểu, nghĩ lại việc tiêu diệt Trương Tú chắc rất khó khăn, liền hạ lệnh rút quân về Hứa Đô.

        Lại nói Tào Ngang hôn mê ròng rã hai ngày, mới tỉnh lại một chút, đây là nhờ thuốc của ta có tác dụng tiêu viêm. Tào Ngang tỉnh rồi mang chuyện mình làm sao thoát hiểm nói hết lại cho Tào Tháo, cũng nói: "Là con có lỗi với hắn, coi hắn là gian thương. Lần này là hắn cứu tính mạng con. Triệu Như còn nói, xin phụ thân yên tâm, hắn đã từng trải qua chuyện này nhiều lần, đều có phương pháp giữ mạng."

        Tào Tháo nghe mấy lời này, trong lòng đã thoải mái hơn, tuy rằng vẫn có chút lo lắng, nhưng ông ta cũng tin tưởng ta có khả năng thoát hiểm. Tào Ngang lần này không chết, được ta cứu, nhưng thân thể hắn hoàn toàn không ổn, một năm sau, gặp bệnh nặng, vẫn là tráng niên mất sớm. Chuyện đó sau này hãy nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info