ZingTruyen.Info

Ký Sự Hậu Cung (P1)

Chương 171

tohuutue060805

Đợi Cảnh đế đi tới Ngự Hoa Viên, nơi này đã rối một nùi.

Tiểu Chu đại nhân trợn tròn mắt nhìn đôi nam nữ quần áo xốc xếch kia.

Mọi người vừa nhìn, càng là một mảnh xôn xao, ai có thể không giật mình, đôi nam nữ này lại là Chu đại nhân và Công chúa Địch Ngoã.

Nghĩ tới đây, Chu đại nhân cũng đi nhà xí rất lâu không về, mọi người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra lại là như thế.

Công công (cha chồng) với con dâu, đây là bí mật Hào Môn thế nào.

Chu công công đã xấu hổ mặt đỏ bừng, ngược lại Công chúa Địch Ngoã cũng không hết sức hốt hoảng, lại là bộ dáng bình thường.

"Ai tới nói cho trẫm, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì."

Tiểu Chu đại nhân trừng phụ thân mình, có lẽ dường như đã không quan tâm đến bất cứ gì khác nữa, phịch một tiếng, quỳ xuống.

"Vi thần cầu xin hoàng thượng làm chủ, phụ thân không để ý nhân luân, ba phen mấy bận có chuyện cẩu thả với thê tử thần, thần nghĩ lấy đại cục làm trọng, cũng không nhiều lời, chỉ có thể đề phòng chặt chẽ. Nhưng mà hai người này lại chẳng biết xấu hổ như thế, trong nhà không được, thì bèn trộm tình trong hoàng cung nội viện. Bọn họ không rảnh xem ta, chính là lại đặt tôn nghiêm hoàng gia ở chỗ nào?"

Nhìn tiểu Chu đại nhân đúng là đã tức điên, hoàn toàn không chú ý những thứ kia, chính là trực tiếp mở miệng.

Mà Chu đại nhân nghe được lời này, cũng bùm một cái liền quỳ xuống.

Cuống quít dập đầu: "Hoàng thượng chuộc tội, cựu thần ngu muội, cựu thần đáng chết......"

Trong ngày thường người khác chưa từng thấy Chu đại nhân như thế, nghĩ đến lúc trước có thể gả nữ nhi của hắn cho Lục vương gia, chính là có thể thấy được gia thế hiển hách, hôm nay lại rơi vào tình cảnh này.

Thấy vậy hai người cũng quỳ xuống, Công chúa Địch Ngoã cũng quỳ xuống, có điều lại ngôn ngữ thành khẩn: "Hoàng thượng, chuyện cảm tình còn nói gì tới đúng hay sai. Tiểu Chu đại nhân bận bịu cung vụ mỗi ngày, chưa từng đối xử ta tử tế. La Lệ Toa không thông hiểu tình hình nước Nam Thấm, nhưng lâu dài, cô gái trẻ tuổi không chiếm được trượng phu an ủi, vườn không nhà trống, tịch mịch buồn khổ, vì sao lại không thể có người khác? Nam tử còn có thể tam thê tứ thiếp, chẳng lẽ nử tử lại nhất định phải đi theo một người tới cuối, không thể đạt được hạnh phúc?"

Lời vừa nói ra đã khiến mọi người khiếp sợ.

Nhìn công chúa La Lệ Toa này hẳn là cảm thấy, quả thật hồng nhan họa thủy, nghĩ tình hình nước Địch Ngoã này, trong lòng cũng bắt đầu chú ý.

Quả thật là cô gái man di.

Tác phong thật là cởi mở quá nhiều.

Cảnh đế làm như vô cùng tức giận, có điều cuối cùng không có nhiều lời gì đối với công chúa La Lệ Toa này, người khác thì lại nghĩ, dù nàng không hoà hợp như thế nào nhưng luôn là thân công chúa.

"Chu đại nhân vô đức vô năng, tổn hại nhân luân, thật không thể tiếp tục ra sức vì nước, miễn đi công vụ hiện hữu, công việc cụ thể, sau đó trong triều đình làm nhận định tiếp. Về phần Tiểu Chu đại nhân, trước điện không thoả đáng, nhất trí xử lý cùng với phụ thân mình."

Xử lý hoàn tất hai cha con, Cảnh đế cau mày nhìn về phía công chúa La Lệ Toa, phụ tử Chu thị này thì xử lý tốt, nhưng Công chúa Địch Ngoã này! Luôn phải chú ý tình nghĩa hai nước.

Hôm nay xem ra, để công chúa này trở lại Chu gia thật sự là không thỏa đáng.

Thở ra một hơi sâu, Cảnh đế dường như gắng gượng: "Công chúa La Lệ Toa sinh ở Địch Ngoã, cũng không hiểu tình hình nước ta. Chuyện đã như vậy, thật sự là không thích hợp tiếp tục giữ thêm. Không biết các vị ái khanh có chủ ý gì?"

Cảnh đế nhìn những đại thần mấu chốt theo sang đây xem.

Lúc này mọi người cũng đều là cúi đầu, chuyện như vậy, chính là vương công đại thần miệng đầy Nhân Nghĩa Đạo Đức trong ngày thường, cũng không tiện nói thêm cái gì. Nếu là cô gái bình thường, chính là dìm lồng heo cũng không quá đáng, nhưng đây lại là Công chúa Địch Ngoã. Chuyện này liên quan tới bang giao hai nước, dù cho cảm thấy Công chúa Địch Ngoã này mới là đầu sỏ gây nên, nhưng ruồi bọ không bâu trứng không có khe, Chu đại nhân này thật sự là cũng quá không hiền hậu rồi.

Dù như thế nào, Công chúa Địch Ngoã này cũng là củ khoai lang phỏng tay, cho dù làm thế nào cũng không thỏa đáng.

Mọi người đều trầm mặc, công chúa La Lệ Toa này lại lên tiếng.

"Chỉ cần Chu đại nhân đồng ý lấy ta, ta tình nguyện Hòa Ly tái giá."

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, quả thật là xuất hiện vở kịch cẩu huyết lớn.

Không biết làm sao lại nhìn Chu đại nhân giống như lại sắp bất tỉnh.

Mà Tiểu Chu đại nhân lại là mặt đầy oán hận nhìn chằm chằm hai người này.

La Lệ Toa chính là nhìn chằm chằm Chu đại nhân.

Mọi người đều là không hiểu, ai cũng không hiểu rõ sao Chu đại nhân nếp nhăn đầy mặt lại hợp ý Công chúa Địch Ngoã hơn so với Tiểu Chu đại nhân vô cùng nhã nhặn. Lại nghĩ một chút tường viện mình, chính là thấp thỏm vài phần.

Xem ra cũng không thể hoàn toàn chẳng ngờ!

Cuối cùng thì Chu đại nhân không làm được xem nhẹ ánh mắt khác thường của mọi người, hơn nữa, hắn vốn cũng không nghĩ có thể cùng La Lệ Toa này như thế nào.

Lúc trước nàng hơi chủ động, hắn không chịu nổi hấp dẫn, chính là đi tới mức độ hôm nay.

Có lẽ, trừ nhi tử oán hận, phu nhân oán giận, đồng liêu khinh bỉ, hoàng thượng khiển trách, hắn càng là chẳng đạt được gì.

Hồng nhan họa thủy!

"Vi thần tự biết phạm phải sai lầm lớn, tuyệt đối không dám sai càng thêm sai!"

La Lệ Toa lung lay một hồi, làm như không thể chịu đựng, rất lâu, mở mắt ra: "Ngô Hoàng bệ hạ, La Lệ Toa thỉnh cầu có thể Hòa Ly với phu quân."

Lúc này ý kiến của Tiểu Chu đại nhân hình như chẳng quan trọng như vậy.

Lại nói, nàng nên lấy được chính là một tờ hưu thư, nhưng hôm nay, chính là bởi vì thân phận nàng, nàng có thể lấy được chỗ tốt mức độ lớn, ví như, Hòa Ly.

Cảnh đế nhìn thoáng qua mọi người, thở dài nói: "Đã như vậy, công chúa cứ ở tạm trong cung trước đi." Chần chờ một chút, hắn nói tiếp: "Nghi Lan viên đi."

La Lệ Toa hành lễ tạ ơn.

Chuyện chính là giải quyết xuống như vậy, nhưng trong lòng mọi người thì ai không có ý nghĩ của mình.

Chu gia trải qua chuyện này, sợ rằng sẽ sắp sa sút hoàn toàn.

Dĩ nhiên là Công chúa Địch Ngoã không thể sống lâu ở trong cung, sau đó như thế nào cũng chưa biết chừng.

Nếu như nói trảo chu yến hôm nay, dễ thấy cũng không phải là ba đứa bé mà là người tham gia bữa tiệc.

Không cần mất một lúc, tin tức này đã truyền khắp, không chỉ trong cung biết, sợ là bên ngoài nhà hơi có thể diện cũng đã biết được tất cả chuyện trong cung này để lộ ra.

Hoàng thượng không có ý định giấu diếm, đương nhiên bọn họ cũng là vui với thêm đề tài chuyện phiếm trà dư tửu hậu.

Sau đó bữa tiệc này đúng là cử hành như thường, chẳng qua có lẽ rất nhiều người cũng đã không yên lòng.

Chuyện này, quả thật bùng nổ mạnh mẽ!

***

Đêm khuya.

Tuy trong phòng cũng không huân hương, nhưng vẫn là ngọt ngấy kinh người.

Cảnh đế lật người xuống từ trên người Tịch Nguyệt.

Thở hổn hển.

Thuận tay ôm Tịch Nguyệt vào trong lòng mình. Cảnh đế vỗ về phía sau lưng nàng.

"Tối nay nàng có chút mệt. Chỉ nhận một lần đã mệt mỏi như vậy." Một tay kia của Cảnh đế nắm cằm nàng, chính là lại muốn hôn.

Tịch Nguyệt tới gần, hai người lại hôn lúc lâu.

Kéo chăn trên người, Tịch Nguyệt hỏi "Hôm nay cảnh bắt kẻ thông dâm hoàn toàn mới này, chính là bất ngờ nhỏ mà hoàng thượng nói?"

Cảnh đế xoa nhẹ tóc nàng: "Không xem kịch được , cảm thấy tiếc nuối?"

"Dĩ nhiên là không." Nhíu mày.

Cảnh đế cười ấm áp: "Lại bộ mặt ngại ngùng, tin tức như vậy nghe một chút thì được."

Nếu nói lúc này Tịch Nguyệt còn có gì không hiểu, đó chính là giả bộ ngu rồi, Tịch Nguyệt không làm được loại giả bộ ngu trần trụi này, cũng không thèm đi làm.

"Công chúa cũng như là con hát hoá trang lên sân khấu!"

Lời nói này có chút chua, có điều Cảnh đế cũng muốn nghe.

Nghe nói Công chúa Địch Ngoã muốn ở tạm trong cung, hậu cung phi tần này lại là cắn nát một cái răng ngà.

Dù có thủ đoạn, nhìn dung mạo phối hợp loại tính tình này của Công chúa Địch Ngoã cũng khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ lo lắng.

"Cho dù nàng ta là con hát hay cũng không liên quan tới trẫm. Trẫm chỉ thích một mình Nguyệt nhi."

Phải nói tần số lúc này của hoàng thượng và Tịch Nguyệt, thật là không trên một chút. Tịch Nguyệt thì thực sự cho rằng, Công chúa Địch Ngoã này đúng là một con hát hay. Nếu không, làm sao lại có thể đùa bỡn phụ tử Chu gia xoay quanh.

Hơn nữa, quả thật có lẽ chuyện cũng như ý Cảnh đế.

Cảnh đế chán ghét đối với thế gia, giống như ruồi muỗi.

Nghĩ đến mờ ám trong chuyện này, không cần nói cũng biết.

Nhưng hình như là Cảnh đế cho rằng Tịch Nguyệt ghen, sắp xếp công chúa Địch Ngoã trong cung, không phải hậu cung phi tần này cũng nên lo lắng như thế sao?

Tịch Nguyệt chỉ ôm cổ hắn, không có nhiều lời.

Cảnh đế ôm Tịch Nguyệt một lát, chính là lời ít mà ý nhiều nói lại một lần chuyện xảy ra ở Ngự Hoa Viên hôm nay. Tịch Nguyệt cười lông mày cong cong.

Thật ra thì lúc hắn vẫn chưa vào cửa, Đào Nhi đã tình cảm dào dạt kể hoàn chỉnh chuyện này. Nói về phần phương thức diễn dịch này, dĩ nhiên là thú vị hơn so hiện nay Cảnh đế kể nhiều.

Có điều cho dù như thế, nàng cũng không bỏ đi tính tích cực của hoàng thượng đại nhân.

Hai người nói giỡn, ngược lại cũng sinh động.

Sau đó, Nguyệt Nhi tổng kết: "Hoàng thượng chính là cố ý, ngài như vậy, sau này sợ rằng Chu đại nhân sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Không chỉ như thế, sợ là các vị đại nhân cũng sẽ lo lắng kiều thê mỹ thiếp trong nhà rồi."

Cảnh đế cười giống như con hồ ly: "Đều là muốn cho bọn họ có chút cảm giác nguy cơ. Là muốn để cho bọn họ biết, cho dù là hậu trạch mình cũng chưa chắc an ổn. Bận rộn dĩ nhiên là không có tâm tư trông nom những người khác."

Lời này nói chỉ tốt ở bề ngoài, có điều Tịch Nguyệt luôn là người lanh lợi, không chịu hỏi nhiều.

Chuyện triều đình, hoàng thượng muốn nói, không có nghĩa là nàng sẽ có quyền lợi phát biểu ý kiến của mình.

Cảnh đế cũng không cảm thấy lúc này nàng không nói có gì không ổn, cười bắt đầu nói tới gia đình ai đó nhà cao cửa rộng không yên.

Tịch Nguyệt nghe âm thầm kinh hãi, Cảnh đế lại biết tất cả chuyện trong kinh này sao?

Mà hắn không e dè nói tất cả cho nàng biết, rốt cuộc là tốt, hay là không tốt?

Nhìn ánh mắt Tịch Nguyệt có chút nghi ngờ.

Cảnh đế hôn trên trán nàng: "Không nên nhìn trẫm như vậy, trẫm không thể chịu đựng nàng hoài nghi. Ta yêu nàng!"

Tịch Nguyệt không biết tại sao mình lại thể hiện cảm xúc ra, hình như trải qua mấy ngày nay, nàng càng ngày càng không khống chế được tâm tình mình. Ngay cả biết vậy là không tốt, nàng lại nhiều lần phạm sai lầm!

Thật ra thì điểm này hoàn toàn là Tịch Nguyệt tự mình nghĩ sai rồi.

Nàng cũng như trước kia, cho dù là có nghi vấn nhưng cũng chỉ là chợt lóe lên, lúc này Cảnh đế lại khác biệt với trước kia, đối xử thật lòng với nàng 12 vạn phần. Kể từ đó, dĩ nhiên là có thể quan sát được biến hóa rất nhỏ của nàng.

"Thần thiếp còn lâu mới nghi ngờ ngài." Nàng nũng nịu một câu.

Cảnh đế thoáng nhếch nụ cười, không nhiều lời đề tài này.

Nếu không nhiều lời, đương nhiên Tịch Nguyệt cũng sẽ không dây dưa đề tài này.

Thời gian trong chốc lát, chỉ thấy Tịch Nguyệt lại nói chuyện khác, trêu chọc Cảnh đế thoải mái cười một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info