ZingTruyen.Asia

[KHR] [Tái Bản] LIFE

Chương 45_ Đêm tĩnh mịch

Vongola_Hanami

"Em tên gì?"

"Dạ là Fuuta de la Stella ạ! Rất vui được gặp chị Yoru-nee!!"

Hiiragi Yoru im lặng gật đầu như đã hiểu, ánh mắt lơ đãng nhìn đi chỗ khác, miên mang suy nghĩ. Đứa nhỏ này tuy không biết vì lý do gì mà lại bị truy đuổi nhưng có vẻ nó không có người bên cạnh, một mình chạy trốn trong đêm như thế này không phải là thứ mà một đứa trẻ nên trải qua. Yoru vươn tay, thuận tiện lấy hạt cơm dính trên má Fuuta, nhẹ giọng hỏi:

"Em có nơi nào để về không?"

Fuuta im lặng lắc đầu.

"Vậy có nơi nào em muốn đến không?" Yoru tiếp tục hỏi.

Fuuta nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó liền nuốt xuống miếng cơm trong miệng, gật đầu đáp lại, "Có ạ! Em muốn đến nhà Tsuna-nii!"

"Tsuna-nii? Ý em là Sawada Tsunayoshi?"

"Vâng ạ! Chị biết Tsuna-nii sao!?"

Yoru mở tròn mắt ngạc nhiên, tự nhiên lại có cảm giác tất cả những chuyện kì lạ đang xảy ra xung quanh cô ít nhiều cũng liên quan đến Sawada Tsunayoshi. Từ khi nào mà cậu ta trở nên nổi tiếng như thế chứ? Thật đúng là không thể tin nổi mà. Yoru thở dài, chống tay đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu bé đang mở to đôi mắt mong chờ nhìn cô.

"Tối nay em cứ ở tạm ở đây đi, ngay mai chị sẽ đưa em đến nhà Sawada."

"Được sao ạ!? Em cảm ơn chị rất nhiều Yoru-nee!"

Fuuta vui sướng reo lên, khuôn mặt xán lạn dường như có thể phát ra hào quang khiến cho Yoru nhịn không được cũng phải cong môi mỉm cười, "Em mau ăn nhanh đi kẻo cơm canh nguội hết đấy."

"Vâng ạ!"

Quả là một cậu nhóc lễ phép và đáng yêu, Yoru thầm nhận xét. Cô quay vào trong bếp, từ trong túi lấy ra điện thoại. Có lẽ cô nên nói trước với Tsuna rằng ngày mai sẽ sang nhà cậu ta, sẵn tiện hỏi xem cậu ta có quen biết với đứa nhóc này hay không. Yoru ngón tay đặt trên bàn phím, ánh mắt có chút đảo qua nhìn một lượt, nhưng không biết vì lý do gì động tác của cô liền có chút khựng lại, cuối cùng đành vô lực buông xuống điện thoại.

Cô, không có số điện thoại của Sawada Tsunayoshi.

"Tệ thật đấy..."

. . .

"Fuuta, lại đây chị lau khô tóc cho em."

"Vâng ạ~"

Yoru hơi cong môi cười, cẩn thận lấy khăn bông vò nhẹ mái tóc ướt sũng của cậu nhóc. Vì nhà không có đồ đàn ông nên cô cho Fuuta mặc tạm quần áo của cô. Dù sao phong cách thường ngày của Yoru so với thiếu niên chẳng khác mấy, thay vì những thứ nữ tính như váy hay đầm, cô lại chọn những loại quần áo thoải mái, rộng thùng thình, màu sắc ảm đảm không đen cũng là xám, về cơ bản đều là đồ cho con trai mặc. Vì thế nên khi cho Fuuta mặc, ngoại trừ việc áo hơi rộng và quá khổ ra thì không có vấn đề gì đáng nói.

"A, ở bên cạnh với Yoru-nee thật vui!" Fuuta hào hứng hô lên, hai mắt sáng ngời quay lại nhìn Yoru, "Em có thể sống chung với chị được không, Yoru-nee?"

"Không được đâu~"

Yoru mỉm cười, không chần chừ một câu đáp lại, bàn tay hơi dùng lực đè đầu Fuuta xuống, khăn lông xõa xuống che đi gương mặt trẻ con của cậu nhóc. Nguy hiểm thật đấy, nếu để cô thấy đôi mắt to tròn long lanh ấy, chắc chắn cô sẽ không kiềm lòng được mà gật đầu đồng ý cho xem.

"Ể~Tại sao chứ?" Fuuta bất mãn nhào tới ôm lấy Yoru, hai má không ngừng dụi trước ngực cô nũng nịu, "Yoru-nee chẳng lẽ không thích em sao?"

Yoru trán đã nhiễm một tầng mồ hôi, hai má xuất hiện vài vệt đỏ ôm cậu nhóc vào lòng, cười không thành tiếng, "Không phải, chị không ghét em. Nhưng mà ở với chị không an toàn, cho nên..."

"Tại sao lại không an toàn?"

"Bởi vì..."

Động tác xoa đầu có chút chậm lại, Yoru mấp máy miệng như đang lẩm bẩm điều gì, sau đó cũng chỉ đành mỉm cười, đôi mắt ánh lên một tia khổ sở không rõ. Yoru không thể nói với Fuuta cô sợ hãi việc bản thân trở thành nơi nương tựa của ai đó. Cô không hề có khả năng trong việc quan tâm hay chăm sóc bất kì một ai. Bởi vì một kẻ không thể tự tìm hạnh phúc cho bản thân thì làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho người khác được chứ?

Fuuta tại thời điểm thấy được biểu tình trên khuôn mặt Yoru thay đổi, tâm tình tự nhiên cũng theo ánh mắt buồn bã của cô mà rơi xuống đáy vực. Nhận ra bản thân giống như vừa nói điều gì tổn thương đến Yoru, Fuuta liền trở nên bối rối không ngừng, bàn tay vươn ra còn định mở lời xin lỗi đã bị cô vô tình nghiêng đầu tránh đi, Yoru thanh âm có chút gượng gạo không vui nhắc nhở:

"Đã trễ rồi, chúng ta đi ngủ thôi..."

Yoru chỉnh sửa lại gối, khăn lông đem treo lên tường, sau đó chờ đến khi Fuuta đã ngoan ngoãn chui vào trong chăn mới tắt điện. Bóng tối ngay lập tức bao trùm nơi đây, nhưng rất nhanh sau đó, trên trần nhà liền xuất hiện vài vệt sáng nho nhỏ, tựa như hàng vạn tinh tú lấp lánh, phần nào xua đi màn đêm đang bủa vây nơi này.

"Oa, thật đẹp~"

Fuuta mở to mắt cảm thán, bản thân tựa như đang nằm giữa bầu trời sao vậy, thật sự mang cho người khác cảm giác yên tĩnh, thoải mái. Yoru nằm xuống bên cạnh Fuuta, cố ý đẩy chăn về phía cậu, đôi mắt hơi híp lại không rõ ý cười khẽ cất giọng hỏi:

"Thích chứ?"

"Vâng ạ! Thật sự rất đẹp! Cảm giác rất thoải mái!"

"Phải, rất thoải mái, cũng không cảm thấy cô đơn hay sợ hãi nữa." Yoru rũ mắt, bàn tay vòng qua ôm lấy cậu bé vào lòng, những ngón tay đan qua mái tóc mềm mại của cậu, vỗ nhẹ, "Một người bạn đã nói với chị như thế. Ngủ dưới bầu trời sao, bản thân sẽ có một giấc ngủ ngon, không ác mộng."

Fuuta chớp chớp mắt, cái vỗ đầu nhẹ nhàng của người kia như một loại xúc tác khiến mí mắt của cậu đột nhiên lại trở nên nặng trĩu. Fuuta nhích người, bàn tay nhỏ xíu giữ lấy vạt áo của Yoru, trán tựa vào lồng ngực mềm mại ấm áp, cậu hơi nhấp môi, mơ màng nói:

"Yoru-nee, chị hát ru cho em nghe được không?"

Fuuta không nghe thấy người kia trả lời, chỉ cảm nhận được những ngón tay đang vân vê lọn tóc của cậu đã mấy giây khựng lại, giống như vẫn còn do dự điều gì. Tưởng chừng như sự im lặng này sẽ kéo dài vĩnh viễn, Fuuta chợt nghe thấy thanh âm ngâm nga khe khẽ, tựa như tiếng đàn dương cầm trong những đêm mưa rào, chậm rãi nhịp nhàng...

"In silence, no one answer..."

...Nhưng sao cũng thập phần u buồn.

"But I still hear your voice..."

【A~Yoru hát hay thật đấy, phát âm tiếng Anh cũng rất chuẩn, tớ muốn nghe cậu hát nữa!】

【Chậc, bộ cậu là con nít sao...】

【Ha ha, tớ là tục tưng nhỏ của Yoru đấy~ Mau hát ru cho tớ nghe đi!】

【Vâng vâng...】

In darkness... It's getting hard.

Getting hard to stand

If you hear me... If you see me

Won't you come closer?

. . .

Góc tâm sự của tác giả:

Thật ra dạo gần đây toi có xem phim [It's Okay To Not Be Okay], dàn diễn viên chất lượng, nội dung phim ý nghĩa và nhạc phim thì đỉnh của đỉnh.

Một lý do khác toi bị bộ phim này cuốn hút có lẽ là do hình tượng nữ chính Ko Mun Yeong lại khiến khiến toi ít nhiều lại liên tưởng tới Yoru con gái của toi.

Họ đều có một tuổi thơ bất hạnh, đau khổ, không cảm nhận được hơi ấm hay tình yêu thương từ gia đình, thậm chí họ còn gần như bị chính cha (mẹ) ruột của mình giết chết.

Nhưng sự khác nhau duy nhất giữa cả hai người chính là Ko Mun Yeong có Moon Gang Tae (nam chính).

Còn Yoru, cô ấy cũng may mắn gặp được một người có thể thấu hiểu và chữa lành tâm hồn cho mình, đó là Sora. Nhưng hạnh phúc ấy chỉ vọn vẻn kéo dài chưa đến một năm, Yoru lại một lần nữa bị bỏ lại một mình ở cái thế giới mà cô đã luôn hằng căm ghét. 'Chuyện tàn khốc nhất trên đời này không phải là không có được, mà là có được rồi lại mất đi.' Nỗi đau của Yoru nhất định còn lớn và nặng nề gấp trăm lần trước khi cô gặp Sora, sự tuyệt vọng dâng đến đỉnh điểm khiến cô mất hết niềm tin vào cuộc sống. Thế giới thông qua đôi mắt của cô đều độc một màu trắng đen hay xám xịt, không một chút niềm tin hay hi vọng.

[In silence, no one answer...] Mỗi khi câu hát này vang lên, toi lại nhớ đến Yoru, sau lại nghĩ đến nỗi đau mà cô bé đã phải chịu đựng suốt hai năm. Có lẽ sẽ có người nghĩ Yoru thật mạnh mẽ, nhưng theo toi thấy, con bé rất yếu ớt và mong manh, Yoru không thể vượt qua được cái chết của Sora, thậm chí biết hận thù của mình thành chấp niệm, khổ sở sống qua ngày. Thứ duy nhất níu giữ Yoru với thế giới này chỉ có mỗi lời thề 'Sẽ tìm ra những kẻ hại chết Sora', nếu không, cô đã lựa chọn kết liễu đời mình theo người bạn quá cố từ lâu lắm rồi.

Thật ra tác giả toi cũng không hề có đủ tự tin để cho Yoru một cái kết tốt đẹp. Có khi chính cái chết lại là thứ giải thoát con bé khỏi tất cả những đau đớn, tuyệt vọng mà thế giới này mang lại. (Vì thế nên đừng tỏ ra quá đau buồn khi kết SE nhé :3)

Thật ra nói như vậy thôi chứ toi vẫn chưa nghĩ ra cái kết cho truyện đâu. Nhưng nếu tới khi đó vẫn còn bí tưởng, có lẽ toi sẽ cho SE luôn cho nhanh, chỉ muốn báo trước cho mọi người đỡ sốc.

Cảm ơn mọi người đã đọc hết mấy lời lảm nhảm của một con nghiện drama như toi (¯﹃¯*) Lâu lâu lại nổi hứng thảo luận truyện như này cho xôm (¯﹃¯*)

[In Silence] - Janett Suhh - It's Okay To Not Be Okay

https://www.youtube.com/watch?v=dMlCvHjn3gI

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia