ZingTruyen.Asia

[Jujutsu Kaisen] Limerence

Chương 7

yvla777


Nắp quan tài được lượng chú lực mơ hồ kéo mở, phát ra âm thanh cót két rợn người. Bụi bẩn lất phất vờn quanh trong không khí dần tản đi, nhường chỗ cho ánh sáng chiếu rọi. Bốn cây đinh trấn hồn ở bốn góc quan tài tự động xoay tại chỗ rồi tan thành cát bụi.

Y phục tân nương màu đỏ rực sột soạt ma sát với cơ thể người. Một đôi bàn tay trắng nõn nhưng gầy gò khẽ vươn ra, đặt lên thành quan tài.

1 phút

2 phút

3 phút

Cô gái trong đó vẫn chưa chịu ngồi dậy. Gojo Satoru nhướng mày, đôi Lục nhãn chăm chú quan sát tình cảnh trước mặt, không hề bỏ qua dù chỉ là chút chú lực nhỏ nhoi.

Bỗng nhiên âm thanh nữ nhân suy yếu vang lên.

"Gojo- kun, cứu tôi"

Ầm!!!

Gojo Satoru gần như là ngay lập tức dịch chuyển khỏi vị trí của mình. Anh đứng lơ lửng trên không trung, tay phải bóp nát con Nguyền hồn cấp 1 vừa mới tấn công mình. Tay trái anh nâng tấm bịt mắt, cảm nhận luồng chú lực ràng buộc đang vờn quanh bản thân.

Giống như một tấm màng trong suốt bao bọc, nguồn chú lực vừa cũ kỹ vừa mạnh mẽ mém chút hất văng anh đi.

Đương nhiên tất cả chỉ là do Gojo bị bất ngờ.

Gì đây? Cô ta vừa dùng thuật thức lên anh à?

Chú ngôn?

Bởi vì trong một khoảnh khắc nhất định, anh đã có suy nghĩ làm theo điều giọng nói kia bảo.

Nhưng có lẽ không phải. Anh cũng không thể biết rõ tất tần tật mọi nguồn chú lực cùng thuật thức trên đời này, nhưng Lục nhãn biết nha.

Dưới tầm mắt anh dần hiện lên chiếc gương đồng cao bằng nửa người. Bóng dáng một người đàn ông tiến ra khỏi mặt gương, hắn ta mặc một bộ quần áo tân lang thời phong kiến. Khuôn mặt ẩn sau mái tóc đen xõa dài, làn da ở cổ tay trắng bệch, ẩn ẩn lộ ra sự chết chóc.

Hắn chầm chậm đi đến cỗ quan tài, tỉ mỉ nâng cô gái đang nằm trong đó lên.

Gojo Satoru hạ dần từ mặt đất xuống, khi nhùn rõ dung mạo của cô gái, anh không khỏi huýt sáo một tiếng lưu manh.

Rất xinh đẹp.

Ngũ quan cực kì tinh xảo xinh đẹp, đôi mắt vô hồn khẽ chớp chớp, ánh nước trong mắt dần lưu đọng, con ngươi thanh triệt sạch sẽ, như phản chiếu mặt hồ của mùa thu. Mũi cao thanh tú, môi đỏ anh đào. Gương mặt trái xoan trắng nõn.

Nhìn tổng thể rất hợp gu anh.

Đừng hỏi vì sao một cô nữ sinh 15 tuổi lại hợp gu thẩm mĩ của Gojo Satoru. Anh thích tuổi trẻ tràn đầy sức sống mà, bất quá trông cô rất ốm yếu xanh xao.

Cô gái nép vào người hắn, thở ra hai hơi mệt nhọc. Rồi thanh âm nhu hòa như nước ban nãy lại vang lên:

"Gojo-kun?"

Gojo Satoru cảm thấy tim mình hơi tê dại, cả người như có nguồn điện xẹt qua. Anh vỗ vỗ tay, cười phì vì cảm giác kì lạ đó.

"Tiểu thư có dặn dò gì tôi sao?"

Cô gái phản ứng chậm vô cùng, nghiêng đầu tự hỏi một chút. Khoảng 5 phút sau thì người đàn ông đỡ cô trong suốt tồi biến mất hẳn. Nguồn chú lực trong màn cũng theo đó mà tan biến hoàn toàn.

Gojo chăm chú nhìn cô, nhíu mày khi xác định lượng chú lực của cô gần như chạm mốc 0, còn chẳng bằng một người bình thường.

"Đỡ tôi"

Cô nói.

"Được"

Anh sảng khoái đáp, đôi chân dài hơi tiến lên.

....

Ieri Shouko rít một điếu thuốc sau ca "phẫu thuật" tốn thời gian và chú lực. Cô đưa mắt nhìn lên bầu trời trong vắt, nhả ra ngụm khói mờ ảo.

Đột nhiên tầm mắt bị bóng dáng trắng trắng thu hút, Shouko ngờ ngợ:

"Hả"

Cũng không phải là trắng trắng không đâu, còn có chút đỏ đỏ. Nhưng cô khá chắc rằng đó không phải là máu.

"Yoo, Shouko"

Ồ được rồi, ở đây ngoài thằng cha Satoru ra còn có ai có thể lảng vảng trên trời thế đâu.

Cô cộc cằn nhìn anh, hai con mắt quầng thâm lộ liễu:

"Chú lại mang theo thứ gì về đấy?"

Cô cùng bàn tay đang cầm điếu thuốc của mình chỉ vào Umei đang nằm gọn trong ngực Gojo.

Umei mơ màng chớp đôi mắt vô hồn vào Shoko, không biết cô nghĩ gì mà lại bật thốt:

"Xin chào"

Gojo Satoru cười ha hả, quăng cho Shouko cái mị nhãn:

"Bảo bối tôi vừa mới nhặt về nha"

Anh ta nói xong thì biến mất tại chỗ

Shouko hoàn hồn, trầm ngâm gõ lên điếu thuốc. Trong đầu hồi tưởng lại dáng vẻ ỉu xìu của cô gái kì lạ đó, nhìn đâu cũng thấy đáng ngờ.

"Lại là trò gì đây"

....

"Thế nhé? Thầy đã xin phép ông già rồi, em tạm thời cứ dưỡng thương ở đây đi, đợi khi nào cơ thể tốt hơn thì sẽ bàn luận về nguyền hồn mà gia tộc em giao ước, tiện thể kể một chút thông tin nội bộ với thầy nha, như là em thích ăn gì nè, bao nhiêu tuổi rồi, sở trường sở đoản, v.v.. còn cả thời gian em ngủ trong quan tài nữa, 1 năm 2 năm hay 10 năm? He he, em đừng lo về tuổi tác, dù em có bằng tuổi thầy hay già hơn thầy cả trăm lần đi nữa thì thầy vẫn là người thầy đẹp trai lai lán luôn hết lòng chiếu cố em mà....Này Umei, em có đang nghe thầy nói không?"

Tôi chầm chậm mở mắt, một cỗ cảm xúc đau xót dâng tràn trong lồng ngực. Đau đớn, tủi nhục, phẫn uất, hận thù, căm hận, tức giận, ghen ghét, đau lòng. Trái tim đau như bị ai bóp nghẹn, tôi há miệng thở dốc, tận lực để khiến mình không ngất đi, dù cho tác dụng của nó vô cùng tệ. Hô hấp suy yếu dẫn đến não bị trì trệ, chưa đến một giây sau, tầm mắt tôi mờ dần rồi ngất lịm, lượng chú lực quẩn quanh cơ thể theo đó mà biến mất.

Gojo Satoru câm nín nhìn cô gái ngã quỵ trước cửa hành lang, rõ ràng 1 giây trước còn cười nói cùng anh mà giờ đã ngất xỉu.

Cũng may Gojo nhanh tay đỡ được, anh tiện thể ôm ngang thắt lưng kéo đến phòng y tế của trường.

Tình trạng suy kiệt như thế thường xuyên xảy ra với tôi, kể từ lúc tôi tỉnh dậy từ chiếc quan tài cũ kỷ đó. Cơ thể phàm trần như được gột rửa bởi giây phút sinh tử trước Quỷ môn quan, lượng chú lực đen tối xâm nhập mọi ngóc ngách trong cơ thể khiến tôi không đủ thời gian để tiêu hóa, dẫn đến tình trạng sức khỏe thậm tệ thế này.

Đứng trước mặt tôi, Shoko chậm rãi cầm lên chiếc đèn pin mini, xoay nó hai vòng. Đôi mắt cô đảo từ trên người tôi một lượt, mới cất tiếng: "Kể từ lúc em tỉnh dậy đã là 2 tháng rồi, Fujiwara ạ".

"Vâng"

"Em nên trò chuyện cùng hắn ta, tốt nhất là lập nên một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi. Chị biết là em khao khát sức mạnh này, nhưng phải có điểm dừng, bởi nó đang khiến em chết dần chết mòn đấy"

"Yata sẽ không hại em"

Tôi nói chắc như đinh đóng cột, khoảng thời gian ngủ say tôi đã nhận ra rất nhiều điều, cũng ngày một thấu hiểu nhau hơn.

"Tùy em"

Shoko nói, nhưng chú lực trên người cô đang rất u ám.

Thật sự thì tôi không luyến tiếc sinh mạng này đến thế.

Chết đi cũng không dễ dàng.

Vào ngày hôm sau tôi đến trường để phổ cập một chút kiến thức về cấu trúc trường học thì bắt gặp Gojo Satoru đang nhởn nhơ ngồi ăn bánh.

Anh ta trông vô cùng sung sướng, cả người như bắn ra vòng hào quang.

Thấy tôi thì vội vã tấm tắc, đương nhiên phần lớn là trêu ghẹo: "Trời ơi công chúa của thầy, em làm gì giữa thời tiết nắng nóng này thế, dù của em đâu rồi, ngất xỉu thêm lần nữa chắc Shoko sẽ tẩn thầy chết mất".

Nồng đậm mùi chê bai tôi yếu đuối.

Này anh kia, từ khi nào mà anh tồi vậy?

Anh ta hô biến một cái, lôi từ túi áo (?) ra chiếc dù hoa bỉ ngạn: "Của em đây".

Tôi chết lặng cầm lấy nó, cuốn đi mấy lọn tóc lộn xộn trên trán mình. Mái tóc dài tới eo được tết thành hai bím, duy chỉ có phần tóc mái không thể nào cột lên được.

Ánh nắng chói chang hun cả người tôi khô nóng, có gì đó lặng lẽ đâm chòi trong lồng ngực, lần thứ 2 tôi chủ động mở miệng nói chuyện với anh ta. Cổ họng đau rát, giọng tôi nhỏ dần: "Thầy vừa mới...đem thứ gì về thế ạ?".

Ngạc nhiên là vấn đề tôi hỏi chẳng liên quan xu nào đến ổng, Gojo Satoru tặc lưỡi, cười cợt: "Vì em là một trong số những học sinh đặc biệt ở đây nên thầy sẽ đặc cách lần này nhé".

Kỳ thực tôi rất muốn nói là không cần, nhưng lời đến bên môi lại không thể thốt ra được. Họng tôi tanh ngọt, phun ra ngụm máu trước mặt anh ta.

Sợi dây chú lực của tôi lặng lẽ thoát ra, len lỏi vào cả thân thể và tâm trí của người đó.

Đó là một ngày nắng gay gắt, tôi cầm chiếc dù hoa bỉ ngạn đẫm máu, gương mặt trắng bệch không một giọt máu, tiến dần về phía người con trai.

Lần đầu tiên gặp nhau

Chúng tôi 15 tuổi

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia