ZingTruyen.Info

(Hoàn) [TaeKook] Con nuôi và 12 năm - Bòn

Chương 43: Cạn tình

BonFanfic

Tác giả: Bòn

..//..

JungKook nấc lên, đay nghiến:

– Con sẽ đưa tiền, bao nhiêu tiền con cũng đưa. Nhưng cha dám đi gặp chú TaeHyung, con sẽ không tha thứ đâu! Không bao giờ tha thứ!

Xong, cậu cúp máy.

Ngồi ạch xuống salon, JungKook gần như ngã qụy.

Người ta nói để che dấu một lời nói dối, thì phải dùng đế bảy lời nói dối khác che đậy. Dối trá tiếp nối dối trá, rốt cuộc sẽ đẩy bản thân tha hóa hoàn toàn.

JungKook vùi mặt vào đôi bàn tay, tự ghê sợ con người mình. Cậu không muốn dối gạt TaeHyung, cậu là thật lòng yêu thương hắn. Sống bên hắn, cậu mới biết thiên đường có hiện hữu ở trần gian. Hắn là người duy nhất hiểu và trân trọng sự tồn tại của cậu. Sự tồn tại mà ngày đêm người cha ruột vẫn luôn nguyền rủa là nghiệt chủng hại chết mẹ của mình. Nếu mất TaeHyung, cậu sẽ như một kẻ mù không tìm ra ánh sáng. JungKook phải bảo vệ hạnh phúc nhỏ bé này, bằng mọi giá.

.

.

Tiếng gõ cửa rất khẽ vang lên, SooBin không buồn nhổm người dậy khỏi giường, mắt cũng không rời màn hình TV, lười nhác nói:

– Vào đi.

JungKook mở cửa ra, với gương mặt không thể sầu thảm hơn, kèm vẻ rụt rè ái ngại.

SooBin nhíu mày: – Chuyện gì thế?

JungKook cúi đầu bước vào gian phòng sang trọng, khép cửa rồi chậm chạp đi lại gần SooBin. Cậu đứng giữa phòng, SooBin nằm tựa lưng trên thành giường, hai ánh mắt chạm nhau, hoàn toàn ngượng ngạo.

– Có thể... cho tôi mượn tám triệu won? – JungKook nén xuống tất cả tự tôn, nói thật nhỏ.

Dĩ nhiên SooBin nghe rõ, nhưng vì không tin được nên mắt nhướng tròn lên.

JungKook hít thật sâu, nhấn mạnh:

– Tôi nhất định sẽ trả, còn có thể trả phần tiền lời.

Như đã tin những gì mình nghe là đúng, SooBin nhíu mày:

– Tám triệu won không phải số tiền nhỏ, cậu cần làm gì?

JungKook cắn nhẹ vào môi, không hồi đáp.

Quan hệ giữ cậu với SooBin đúng là có tiến triển tốt, nhưng người kia trước sau vẫn như một giữ vẻ xem thường. SooBin từng cứu cậu, hiện tại đang bảo vệ cậu, nhưng tất cả điều đó đều được nhấn mạnh bởi cậu là con nuôi của TaeHyung. Vì thế, JungKook tuyệt đối phải giữ sĩ diện lẫn tự tôn đối với SooBin, không phải đến bước đường cùng cậu sẽ không đi vay mượn.

SooBin hất mặt:

– Chú TaeHyung chỉ bị tạm giam thôi, mà cho dù là bị giam thật thì chú ấy cũng có thể cho cậu số tiền đó mà.

JungKook lí nhí: – Chuyện này không thể nói với chú TaeHyung.

SooBin hừ nhạt, bất cần:

– Đừng nói là tám triệu, tám mươi triệu tôi cũng có thể cho cậu mượn.

JungKook mừng rỡ ngẩng đầu lên, liền bị câu tiếp theo tạt thẳng vào mặt:

– Nhưng nếu không nói rõ lí do, tôi không đưa!

Hai tay JungKook vò nát vào nhau, nét mặt khổ ải dằn vặt. Tất cả mối quan hệ hiện tại của cậu đều xoay quanh TaeHyung. SooBin, YeonJun, một số người trong Hanh bang... ai ai cũng thân thiết với TaeHyung. Muốn có tiền mà giữ bí mật với hắn đúng là đoạn đường gian nan.

SooBin bước xuống giường, tiến lại gần JungKook, giọng lạnh tanh:

– Mấy tháng trước chính mắt tôi thấy cậu đưa cả xấp tiền cho một cô gái. Hôm qua cha ChoiSan cũng nói chú TaeHyung rất lo lắng dạo này cậu hay rút tiền số lượng lớn. Bây giờ lại vay mượn tám triệu won. Kiểu xài tiền như cậu có núi vàng cũng lỡ đó.

JungKook cắn răng nghe quở trách, đâu phải lần đầu tiên cậu bị mắng nhiếc, nhưng lần này thấy cay nghẹn quá. TaeHyung vẫn luôn biết cậu rút tiền? Và hắn đang lo lắng? Lo lắng mà không một lời nào phàn nàn với cậu, thậm chí cậu đã rút toàn bộ số tiền trong tài khoản. Dù muốn dù không, JungKook đã dùng tiền của TaeHyung để đưa cho cha ruột. Có thanh cao đến đâu thì cũng đã vấy bẩn rồi. Khẽ xoay người trở gót, JungKook ngậm ngùi:

– Xin lỗi đã làm phiền...

Rầm một tiếng, SooBin nhanh chân đóng cửa phòng, chặn liền bước chân của JungKook.

– Lúc nghe cha nói, tôi đã thấy bực mình rồi. Chú TaeHyung như là cha nuôi của tôi, tôi cũng như cậu là con nuôi của chú ấy. Tôi không chấp nhận bất cứ ai gây tổn hại đến chú TaeHyung. Thật ra cậu gặp phải chuyện gì? Cho dù chú TaeHyung có cưng chiều cậu đến đâu cũng không thể tiêu xài như vậy. Người ngoài không biết tưởng cậu đào mỏ đấy!

JungKook trừng mắt:

– Tôi không phải loại người đó. Tôi đối với chú ấy là thật lòng, sao ai cũng nghĩ tôi cần tiền của chú ấy?

Như thể bức xúc, JungKook càng gay gắt hơn:

– Chính vì không muốn lấy tiền chú TaeHyung, tôi mới hỏi mượn cậu. Tôi sẽ trả bằng chính sức lao động của mình. Nhưng bây giờ BarkHoon cứ đeo bám như thế làm sao tôi kiếm việc được? Thậm chí chú TaeHyung còn không cho tôi bước chân ra khỏi đây. Tôi phải làm sao, làm sao mới có tiền?

SooBin khá ngạc nhiên trước phản ứng của JungKook, liền hạ giọng, vẫu môi:

– Nhưng tại sao cậu phải cần tiền?

– Tôi...

JungKook ấp úng, rối bời trong suy nghĩ. Ngoài SooBin, cậu không biết nhờ cậy ai. Nếu không có tiền, cha ruột của cậu sẽ đi gặp TaeHyung, ngày tháng hạnh phúc ở bên hắn coi như vỡ nát. JungKook phải bằng mọi giá bám víu cuộc sống êm đềm này, dù là trả bất cứ giá nào đi nữa.

– Tôi... cần tiền cho cha ruột của mình. – Cậu cúi đầu, hồi đáp thật nhỏ.

SooBin một phen chấn động, cao giọng:

– Cha ruột?

JungKook không cách nào khác phải kể rõ chuyện ở LonDon, rồi cả việc Shim MinJong cố ý dẫn ông JungWook về nước để gây khó dễ cậu. Nghe xong, mặt SooBin càng phát đen.

– Cậu điên hay sao mà giấu chú TaeHyung những chuyện này? Nói với chú ấy ngay!

JungKook gần như là van nài.

– Tôi đã có cha ruột, sao có thể ở với cha nuôi? Sao có thể để cha nuôi bỏ tiền trả nợ cho cha ruột? Tôi không muốn mình là cái phiền phức với chú TaeHyung.

SooBin quát:

– Cậu như thế này mới là phiền phức. Cái thứ mà cậu gọi là cha ruột đó tôi thiệt là muốn cho ông ta vài cái côn nhị khúc.

JungKook bám chặt lấy tay SooBin:

– Coi như tôi cầu xin cậu, đừng nói cho chú TaeHyung biết được không? Đợi việc của BarkHoon dịu xuống, tôi có thể tìm việc rồi trả lại cho cậu. Trước nay tôi làm việc rất giỏi, ở LonDon cậu cũng biết mà.

SooBin thật chẳng hiểu suy nghĩ của JungKook, cũng chẳng biết cậu sợ hãi điều gì mà không thưa chuyện với TaeHyung.

– Nhưng cứ đưa tiền cho ông ta không phải là cách.

JungKook sầu khổ:

– Tôi không có làm đơn bảo lãnh, ông ấy chỉ được ở Hàn một tháng là phải quay lại LonDon. Đến lúc đó, mọi thứ sẽ ổn.

SooBin nhíu mày nhìn JungKook, chỉ có thể dùng hai chữ "đồ ngu" để hình dung con người trước mắt này. Nhưng JungKook thật sự van nài rất thảm, như thể chỉ cần TaeHyung biết sự việc là cậu sẽ chết ngay tức khắc. Dù là vô cùng tức giận, nhưng SooBin lại chẳng thể bỏ mặc, đành phải nghiến răng nghiến lợi làm thin.

.

.

Chiếc xe bóng bẩy dừng lại trước một quán nước khuất bên đường, JungKook đưa mắt nhìn vào bên trong, thở dài một tiếng lo lắng.

SooBin tắt máy, hất mặt về chiếc bàn đặt ngay góc quán:

– Tôi sẽ trông chừng cho cậu, cứ ngồi yên ở vị trí đó đừng có đi lung tung. Chúng ta không biết được bọn BarkHoon sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

JungKook nâng ánh nhìn tỏ ý biết ơn, rồi chậm rãi bước xuống xe, tiến về chiếc bàn mà SooBin có thể dễ dàng quan sát.

Không lâu sau thì ông JungWook xuất hiện, dáng vẻ nhếch nhát bất cần, điệu bộ đủng đỉnh khoan thai.

SooBin từ phía trong theo dõi liền ồ lên tiếng kinh ngạc, cha con họ quả là giống nhau thật. Chỉ khác ở phong thái thể hiện ra bên ngoài thôi. JungKook luôn khép nép trầm tĩnh, còn ông JungWook mang vẻ hung hăng của phường lưu manh hạ tiện.

Ngồi xuống đối diện JungKook, ông JungWook liền rút trong túi ra chiếc điện thoại mới, loại smartphone, để lên bàn.

JungKook thắc mắc: – Cha mua điện thoại mới?

Ông JungWook nhún vai:

– Là Shim MinJong cho.

– Shim MinJong? – JungKook càng ngạc nhiên – Sao cậu ta lại tặng cha điện thoại?

Ông JungWook cười nhạt:

– Vì nó là đứa trẻ tử tế, không giống như mày, đưa có ít tiền mà hâm he chết lên chết xuống.

JungKook chán nản xoay mặt đi, không khỏi động tâm vì sự tốt bụng bất thường của Shim MinJong. Một kẻ khinh người, phách lối như thế lại dành nhiều ưu ái cho hạng cờ bạc luôn tay như ông JungWook? Chưa kể vừa qua JungKook và cậu ta đã ẩu đả với nhau một trận linh đình, căm ghét thù hằn đến chẳng đội trời chung.

Không để JungKook có thời gian suy nghĩ vu vơ, ông JungWook giục:

– Tiền đâu?

JungKook bất lực để lên bàn sấp tiền, đôi mắt tròn phẳng lặng nhìn ông JungWook thích thú đếm đếm.

– Tại sao chỉ có hai triệu won? – Ông JungWook trợn mắt.

JungKook không hồi đáp, đặt tiếp lên bàn mảnh giấy nhỏ, đẩy về phía trước.

– Hai triệu là lộ phí cho cha về LonDon. – Cậu quả quyết.

Nhìn xuống chiếc vé máy bay trên bàn, ông JungWook trừng mắt:

– Về LonDon? Mày mua vé cho tao về LonDon?

JungKook không hề tỏ ra sợ hãi như mọi lần, kiên quyết lạnh tanh:

– Cha về đi, mỗi tháng con sẽ gửi tiền qua đó cho cha.

– Là sao? Là đuổi tao đó hả? – Ông JungWook chồm người qua bàn, gầm gừ.

JungKook vẫn một mực trầm giọng:

– Con không thể bảo lãnh cho cha định cư ở Hàn Quốc, càng không đủ khả năng cung phụng thói tiêu tiền của cha. Trước khi chú TaeHyung biết hết mọi chuyện, cha đi về đi!

– Khốn nạn cái thằng này!!

Bốp!!

JungKook ngã người theo cái tát, nhanh chóng dùng tay chống xuống ghế, trụ vững người lại. Cậu không dám nhìn thẳng vào ông JungWook, đó là tất nhiên, bởi thói quen tuân lời đã ăn sâu vào gốc rễ. Hôm nay, vì hạnh phúc mơ hồ trong hy vọng, JungKook quyết cứng lòng đối diện với kẻ đe dọa cuộc sống yên bình của mình. Cậu không quay lưng với máu mũ tình thân, cậu chỉ muốn chu cấp cho cha ruột trong phạm vi an toàn mình có thể.

Thấy JungKook vẫn đăm chiêu rắn rõi dù một bên má đã đỏ bừng, ông JungWook nổi máu xung thiên đánh bang bang vào đầu cậu.

– Má nó! Mày sợ Kim TaeHyung biết cái gì? Vì thằng đó mày dám chống lại tao? Hả? Hả?

Bốp! Bốp!!

– Tao là cha mày! Là người nuôi nấng cho mày ăn học. Bởi con mẹ mày chết yểu nên mày không được dạy dỗ phải không?

JungKook cam chịu rút người vào thành ghế hứng trọn mưa đòn của ông JungWook. Ông tán vào đầu, đánh vào mặt, đánh không lưu tình, hai mày trợn lên cùng đôi mắt trắng nổi gân đỏ cuồn cuộn.

– Thằng nghiệt chủng! Mày ngủ với thằng đó rồi tôn nó lên làm cha luôn hả? Ăn trọn số tiền hả? Đào được mỏ vàng thì quên cha mày cực khổ ra sao ư?

Bốp! Bốp!

– Nói cho mày biết, không có tiền thì tao bắt mày ngủ với thằng khác, biết chưa hả con? Tưởng cha mày là thằng ngốc hả? Hả? Kim TaeHyung là thằng chó nào mà mày sợ nó hơn tao?

Bốp!! Bốp!!

– Đủ lắm rồi!! – JungKook bất ngờ phản kháng, hét lên.

Ông JungWook ngỡ ngàng trước lời phản kháng của đứa con vốn dĩ rất ngoan hiền nhu nhược. Cậu quát vào mặt ông không một chút kính nể thương yêu. Mỗi lần một bước, mỗi bước một xa, JungKook như không còn là cậu bé thuở xa xưa nữa.

JungKook đưa tay cào lại mở tóc rối, kiên định đứng dậy đối diện với ông JungWook, nhấn giọng:

– Cha đánh đủ chưa? Chửi đủ chưa? Đủ rồi thì cầm tiền biến về LonDon dùm con đi.

Ông JungWook gầm lên trong miệng, xách lấy cổ áo JungKook, đưa hai gương mặt sát lại thật gần:

– Mày dám đối với cha mày như vậy? Có tin là tao đập chết mày không?

Chưa bao giờ JungKook bình tĩnh như lúc này, vì cậu đã chuẩn bị tinh thần trước khi đến đây. Cậu hiểu điều gì là quan trọng nhất đối với mình và điều gì mình cần phải gìn giữ. Bởi muốn gìn giữ TaeHyung, cậu phải trừ đi tất cả mầm họa.

Nhìn thẳng vào mắt ông JungWook, JungKook nói từng chữ:

– Vậy cha có tin là con cũng dám đập chết cha không?

Thêm một lần ông JungWook sững sờ, ánh mắt trong suốt kia nhìn xoáy vào ông như gợi lại một ngày của quá khứ, lúc mà đầu ông vươn máu đỏ với toàn thân đổ gục. Chợt nhận ra sự đe dọa vô hình, ông JungWook trong e dè, chậm thật chậm, liếc nhìn xuống bàn tay JungKook. Rồi bàng hoàng nhận ra lọ hoa thủy tinh, vốn được trang trí trên kệ quán nước, hiện đã nằm trong tay JungKook từ lúc nào. Nếu cậu giơ nó lên cao và tấn công từ phía sau, bản thân ông coi như vô phương chống đỡ.

– Mày... – Trong thất thần ông JungWook chẳng nói nên lời.

Sẽ chẳng ai bất ngờ nếu người luôn hung dữ thích tàn bạo. Nhưng một người rụt rè nhút nhát dám thốt ra lời đe dọa thì hẳn sự nguy hiểm chẳng thể coi thường. JungKook trước nay luôn mong chờ vào tình yêu của cha ruột, nên sống chết cậu cũng cung phụng cho ông. Giờ mọi chuyện đã khác, cậu đã tìm ra lí tưởng sống cho riêng mình. Đó là yêu TaeHyung và khát khao trọn đời bên cạnh TaeHyung. Khi đã ấp ủ hoài bảo thì bất chấp tất cả để bảo vệ hoài bảo, đó là phương châm tồn tại của những kẻ luôn khép kín tâm hồn.

Dùng sinh mạng để cảnh cáo lẫn nhau thì dù không có chiến trận linh đình, xung đột cũng đã trở nên gay gắt. Ông JungWook luôn miệt thị, luôn đánh đập JungKook, nhưng ông ta chắc chắn thấm nhuần hơn cậu những lời thoát ra từ chính cửa miệng mình: ông chính là cha của cậu. Cha con thì không có chuyện tàn sát lẫn nhau.

Buông nhẹ cổ áo JungKook ra, xem như một bước nhượng bộ, ông JungWook gầm gừ:

– Giỏi lắm JungKookie, mày đúng là trưởng thành rồi.

JungKook lạnh tanh:

– Con đã nói, từ giờ gọi con là Jeon JungKook.

– Tại sao? Mày khinh miệt họ Jung của tao à? – Nhìn xoáy vào JungKook, ông JungWook hạ giọng – Tao linh cảm không sai đâu. Mày đã nói dối TaeHyung điều gì đó liên quan đến thân phận của mình nên mới sợ tao đi gặp hắn ta đến vậy.

JungKook động tâm lặng im, ông JungWook cười khỉnh:

– Có phải mày tự nhận là con cái của gia tộc họ Jeon giàu có gì đó, để hắn nghĩ mày là công tử thanh cao, mới ăn ở với mày?

JungKook bất giác run lên, hơi thở dồn dập như kẻ bị bắt thóp. Cậu hít thật sâu, cố giữ mình cứng cõi:

– Điều mà cha cần quan tâm là quay về LonDon ngay lập tức và hàng tháng con sẽ gửi tiền cho cha, nếu không thì cha con ta đánh nhau mà chết!

Dứt lời, cậu đặt mạnh lọ thủy tinh lên bàn rồi vội vàng bước ra khỏi quán.

Ông JungWook trông theo, thở ra hậm hực nhưng chẳng có ý giận dữ, chỉ lẳng lặng gom cả tiền và vé máy bay, bước sâu vào quán nước, tiến đến chiếc bàn ở mé trong cùng.

Tại đó, có người thanh niên tuấn mỹ chờ đợi ông đã lâu, nét dịu dàng với nụ cười mỉm thâm thúy hiện rõ trên giương mặt. Người này luôn cho mình thanh cao hơn tất cả mọi người, luôn huyễn hoặc bản thân là bất khả xâm phạm – Shim MinJong.

Ngồi xuống đối diện Shim MinJong, ông JungWook đẩy chiếc di động sát lại gần cậu, nói:

– Như thỏa thuận, tôi đã ghi âm lại toàn bộ cuộc trò chuyện, coi như xong nhiệm vụ nhé.

Shim MinJong đặt li rượu đang nhấm ngáp dở dang xuống bàn, đón lấy di động, mở file ra kiểm tra. Sau khi nghe rõ tiếng JungKook và những mẫu đối thoại của cậu, Shim MinJong nhếch lên nụ cười đắc ý.

– JungKook cho ông bao nhiêu?

– Hai triệu won. – Ông JungWook đáp.

Shim MinJong thong thả lấy ra tấm sec, kí vào:

– Như thỏa thuận, tôi trả cho ông gấp đôi số tiền đó. Bốn triệu won.

Ông JungWook sáng rực đôi mắt, cười hà hà nhận lấy thù lao, gấp tỉ mỉ bỏ vào túi.

– Tại sao cậu lại muốn ghi âm cuộc trò chuyện của chúng tôi? Còn muốn tôi dồn ép JungKook nhận bản thân mang họ Jung? Nó vốn họ Jung mà. – Ông JungWook thắc mắc.

Shim MinJong lại đủng đỉnh thưởng thức ly rượu.

– Ông quan tâm làm gì, có tiền thì lo mà giữ tiền ấy.

Ông JungWook làu bàu:

– Này, JungKook là mỏ vàng của tôi, tôi phải lo lắng nếu nó bị gì chứ?

Shim MinJong cười hắc hắc:

– Với mẫu ghi âm này thì ông nghĩ tôi làm hại được gì JungKook? An tâm đi, đối tượng tôi nhắm đến không phải con trai của ông, cứ việc ôm tiền mà ăn ngon ngủ kĩ.

Ông JungWook gật gù, nghĩ cũng chí lí, thế là vô tư lôi ra tấm sec trị giá bốn triệu won, hôn lên nó một cách hạnh phúc điên cuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info