ZingTruyen.Asia

Hoan Sung Phi Thuong Vi Ky Edit Mach Thuong Phu To

Beta: RineAnh

Trung thu vừa qua, rất nhanh liền vào tháng chín, trời dần dần chuyển lạnh, hậu cung mọi người cũng bắt đầu mặc vào áo lông mỏng.

"Mẫu phi, nhi thần có phải lại cao lên không?" Nhị hoàng tử kéo kéo tay áo, nhìn cổ tay áo lộ ra một khúc cánh tay, lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt cười tủm tỉm nói.

Cố Vân Yên ngẩng đầu nhìn lên, y phục này ba tháng trước Nhị hoàng tử mặc vào vừa vặn người, lúc này tay áo có vẻ hơi ngắn: "Ân! Quả thật là cao hơn chút, quần áo đều có chút không hợp thân. Lát nữa để Thị Họa đo thân cho ngươi, để Thượng y cục làm cho ngươi mấy bộ vừa người."

"Thật tốt quá! Nhi thần lại cao hơn." Nhị hoàng tử khanh khách bật cười. Cố Vân Yên lắc đầu cười nói: "Hạo Nhi đang lúc phát triển, cao lên là đương nhiên, có gì cho ngươi cao hứng thành như vậy."

Nhị hoàng tử nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của chính mình, nói: "Nhi thần bộ dạng đầy đặn, hoàng tổ mẫu rất thích nhéo má nhi thần, một ngụm một cái tâm can bảo bối. Nhi thần không thích như vậy, điều này làm cho nhi thần cảm thấy chính mình thực yếu ớt. Nhi thần muốn giống phụ hoàng làm nam tử hán đỉnh thiên lập địa, như vậy mới có năng lực bảo hộ đệ đệ cùng mẫu phi!"

Cố Vân Yên mắt lộ ra xúc động, xoay người hôn lên trán Nhị hoàng tử, nói: "Hạo Nhi là đứa nhỏ ngoan!"

Chợt thấy Thị Thư ôm tứ hoàng tử vào tiến vào: "Tứ hoàng tử vừa tỉnh lại, tìm chủ tử."

Tứ hoàng tử trong lòng Thị Thư hai mắt đỏ bừng, trên lông mi thật dài lấp lánh giọt nước mắt trong suốt. Hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Cố Vân Yên cùng Nhị hoàng tử, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất cong lên, bộ dáng kia nhìn mà Cố Vân Yên tâm đều mềm nhũn, lúc này ôm lại đây âu yếm.

Nhị hoàng tử từ trong lòng ngực lấy ra khăn tay nhỏ bé khăn, động tác ôn nhu giúp Tứ hoàng tử lau đi nước mắt, dỗ nói: "Đệ đệ không khóc, đệ đệ ngoan. Một hồi ca ca cùng mẫu phi mang ngươi đi Ngự Hoa viên ngoạn."

"Hạo Nhi đi đem Bạch Tuyết ra ngoài chơi đi. Nó có lẽ đã lâu không được ra ngoài. Nghĩ đến cũng là sắp buồn chết rồi." Cố Vân Yên nhớ tới Bạch Tuyết, không khỏi bật cười.

Từ lúc Nhị hoàng tử sinh ra, chủ nhân của Bạch Tuyết liền từ Cố Vân Yên biến thành Nhị hoàng tử. Một người một chim chơi thật sự vui vẻ, ngày đêm ở chung, Bạch Tuyết liền thành bạn nhỏ của Nhị hoàng tử ở Trường Xuân cung. Bạch Tuyết thông minh lại hiểu nhân tính, một năm trước đã không còn đem nó dưỡng ở trong lồng. Tuy rằng Bạch Tuyết có thể tự do bay lượn, nhưng nó sớm coi Trường Xuân cung là nhà, cho nên mỗi ngày cũng chỉ là ở trong sân bồi Nhị hoàng tử chơi, sẽ không lén bay khỏi Trường Xuân cung.

Nhị hoàng tử mừng rỡ: "Hảo! Nhi thần hiện tại liền mang Bạch Tuyết đi." Tiếng nói vừa dứt, người liền nhanh như chớp chạy đi ra ngoài.

Lúc này đúng là sau giờ ngọ, gió mát hơi hơi phất qua Ngự Hoa viên, một cỗ hương thơm liền thấm nhập tâm, làm cho người ta chợt cảm thấy thần thanh khí sảng.

Cố Vân Yên ôm Tứ hoàng tử ngồi xuống Tích phong đình. Nhị hoàng tử cùng Bạch Tuyết vui đùa ở dưới tàng cây hoa quế tràn đầy mùi thơm ngào ngạt. Bạch Tuyết chớp chớp hai mắt linh động, bỗng nhiên chậm rãi bay về phía trước, Nhị hoàng tử nhấc chân ngắn ở phía sau đuổi theo.

"Đại hoàng tử, chúng ta hồi cung đi? Quý phi nương nương còn đang ở trong cung chờ đây." Đại cung nữ bên cạnh Đại hoàng tử ôn nhu khuyên nhủ.

Đại hoàng tử ngồi xổm xuống đất nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu tiểu bạch thỏ, cũng không quay đầu lại nói: "Tiểu bạch thỏ đã một thời gian thật dài không đi ra, ta muốn bồi nó chơi thêm một lúc."

Đại cung nữ tính khuyên tiếp, chợt thấy phía sau Nhị hoàng tử chạy vội tới, vừa chạy vừa ngửa đầu gọi: "Bạch Tuyết dừng lại, chúng ta không thể cách mẫu phi cùng đệ đệ quá xa, bằng không mẫu phi sẽ lo lắng."

Đại hoàng tử nghe tiếng quay đầu, bình tĩnh nhìn thoáng qua Nhị hoàng tử thở hổn hển, sau đó ôm lấy tiểu bạch thỏ trên đất liền muốn rời khỏi.

"Nô tài/nô tỳ thỉnh an Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử vạn phúc kim an!" Tất cả cung nhân hướng Nhị hoàng tử quỳ xuống hành lễ.

Nhị hoàng tử phất tay áo nhỏ bé, nói: "Đều đứng lên đi!" Nhận thấy được Đại hoàng tử muốn rời đi: "Đại hoàng huynh, ngươi cũng đến Ngự Hoa viên chơi nha!"

Đại hoàng tử ôm con thỏ trong tay, không nói được lời nào.

Nhị hoàng tử thích thú nhìn con thỏ nhỏ Đại hoàng tử ôm trong lòng. Con thỏ nhỏ cả người đầy lông, thoạt nhìn tựa như một cuộn bông mềm mại.

Vừa thấy, cùng Bạch Tuyết có vài phần tương tự. Hấp dẫn người nhất là hai lỗ tai thật dài cùng với hai mắt như hồng ngọc, mắt to chuyển nhanh như chớp, long lanh linh động. Con thỏ thật đẹp! Nhị hoàng tử không khỏi trong lòng tán thưởng một tiếng.

"Đại hoàng huynh, tiểu bạch thỏ của ngươi thật đáng yêu, cùng Bạch Tuyết của ta bộ dạng có điểm giống đâu, ngươi xem!" Nhị hoàng tử nói xong chỉ chỉ Bạch Tuyết đang vỗ cách ở trên nhánh cây.

Đại hoàng tử ánh mắt không tự chủ được nhìn theo hướng Nhị hoàng tử chỉ. Đợi khi nhìn thấy trên cây kia có một con chim xinh đẹp giống như một đoàn tuyết trắng, trong mắt tản mát ra hào quang. Sau một lúc lâu, mới bỏ được đem tầm mắt rời khỏi người Bạch Tuyết.

"Thế nào? Bạch Tuyết của ta có phải cũng đẹp lắm hay không. Nó còn rất thông minh, có thể nói chuyện đấy!" Nhị hoàng tử vừa nói xong, Bạch Tuyết liền giống như phối hợp hắn, lúc này mở ra cổ họng kêu to: "Đẹp mắt! Đẹp mắt! Thật là đẹp mắt!"

Đại hoàng tử hơi hơi há miệng, kinh ngạc nhìn Bạch Tuyết, hâm mộ thốt ra: "Nếu ta cũng có một con chim biết nói như vậy thì thật tốt." Một hồi lâu mới nhận thấy được chính mình không cẩn thận đem suy nghĩ trong lòng nói ra, không khỏi khuôn mặt quẫn bách thu hồi ánh mắt, cúi đầu thật nhanh nhìn tiểu bạch thỏ trong lòng.

"Ta cũng muốn được nuôi một con thỏ xinh đẹp giống ngươi! Nếu không như vậy đi, ta đem Bạch Tuyết cho ngươi mượn chơi, ngươi đem con thỏ cho ta mượn chơi. Đại hoàng huynh nghĩ như thế nào?" Nhị hoàng tử gãi gãi đầu, suy nghĩ một hồi đề nghị.

Đại hoàng tử vốn định một tiếng cự tuyệt, nhưng nhìn nhìn Bạch Tuyết thỉnh thoảng kêu lên vui mừng, mấp máy mỏ, chung quy thì không cách nào nhẫn tâm cự tuyệt đề nghị hấp dẫn này của Nhị hoàng tử. Một hồi lâu mới nhìn hướng Nhị hoàng tử nhỏ giọng nói: "Lần trước ta làm ngươi bị thương, ngươi không giận ta sao?"

Nhị hoàng tử nhếch miệng cười, mặt mày phóng khoáng, tay nhỏ bé khoát khoát nói: "Mẫu phi nói Đại hoàng huynh không phải cố ý muốn đả thương Hạo Nhi. Phụ hoàng cũng nói, huynh đệ với nhau cần phải huynh hữu đệ cung, khiêm nhượng nhau. Đại hoàng huynh là ca ca của Hạo Nhi. Cho nên Hạo Nhi không giận Đại hoàng huynh."

"Thục phi nàng... Nàng không có trách ta làm ngươi bị thương sao?" Đại hoàng tử do do dự dự hỏi, nói xong vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Nhị hoàng tử, tựa hồ nóng lòng muốn biết đáp án.

Nhị hoàng tử lắc đầu: "Mẫu phi không có trách Đại hoàng huynh, nàng còn nói Hạo Nhi không nên giận Đại hoàng huynh. Nàng nói huynh đệ không nên xa cách thù hằn cho nên Hạo Nhi cùng mẫu phi cũng không trách Đại hoàng huynh."

"Thực sao? Thục phi thật sự nói như vậy sao?" Đại hoàng tử lại xác nhận, Nhị hoàng tử còn thật sự gật gật đầu.

"Vậy được rồi! Ta đáp ứng dùng con thỏ cùng ngươi trao đổi con chim kia. Tiểu bạch thỏ nhát gan, ngươi đừng dọa nó sợ." Đại hoàng tử trầm mặc hồi lâu, mới hạ quyết định quyết tâm cùng Nhị hoàng tử trao đổi.

Nghe được Đại hoàng tử nói, Nhị hoàng tử vui vẻ nói: "Hảo! Ta sẽ không dọa nó. Cho ta ôm nó một cái đi?" Nói xong thận trọng đem tiểu bạch thỏ ôm lấy.

Tiểu hài tử hờn giận nhau tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Rất nhanh Đại hoàng tử liền đem không thoải mái trước đây quăng đến sau đầu. Huynh đệ hai người ở chung vui vẻ. Cách đó không xa Cố Vân Yên nhìn một màn này, trên mặt lộ ra tươi cười rực rỡ.

Trường Xuân cung

Tiêu Dục tâm sự nặng nề cùng Cố Vân Yên dùng bữa tối, từ đầu tới cuối trầm mặc không nói. Tiêu Dục như vậy làm cho Cố Vân Yên có chút không biết làm sao, thậm chí ăn thấy vô vị. Không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại làm cho Tiêu Dục sắc mặt ngưng trọng như thế.

Tiêu Dục đột nhiên nhìn về phía Cố Vân Yên, nhìn thẳng hai mắt Cố Vân Yên nói: "Nếu là Yên nhi có thể lựa chọn, Yên nhi sẽ nguyện ý làm nữ nhân của trẫm, hay là... Hay là nguyện làm nữ nhân của Hoài vương?"

Cố Vân Yên vẻ mặt kinh ngạc, sau một lúc lâu, ngay ngắn nghiêm túc nói: "Hoàng thượng tài đức vẹn toàn, hùng thao vĩ lược, tuấn mỹ vô trù, là nam nhân ưu tú nhất thế gian này, cũng là nam nhân duy nhất có thể làm cho nô tì động tâm. Nô tì nhất định là không chút do dự lựa chọn làm nữ nhân của Hoàng thượng."

"Đây là lời trong lòng Yên nhi thật chứ? Hay là ngại thân phận trẫm mới không thể không nói như vậy?" Tiêu Dục thần sắc đen tối không rõ.

Cố Vân Yên nhìn thẳng mắt Tiêu Dục: "Lời nô tì nói, là những câu phát ra từ nội tâm, đến từ phế phủ, tuyệt không nửa câu nói dối." Có điều này đó đều là giới hạn ở kiếp trước, Cố Vân Yên ở trong lòng bổ sung thêm.

Tiêu Dục thấy được trong mắt Cố Vân Yên một mảnh trong suốt cùng kiên định, một chút cũng không giống như đang nói dối, mới cúi đầu hít một tiếng: "Cũng là như Yên nhi nói. Vậy vì sao còn có người bỏ trân châu mà chọn gỗ mục đây..."

Cố Vân Yên không rõ: "Hoàng thượng thế nào nói ra lời này, nhưng là đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Dục vẫn chưa ngay mặt trả lời Cố Vân Yên, mà là gắp một miếng giò heo kho để vào chén Cố Vân Yên, nói: "Hôm nay kho giò heo hương vị không tệ, Yên nhi ăn nhiều một chút."

Tiêu Dục không muốn nói rõ, Cố Vân Yên liền không hề tiếp tục truy hỏi, thức thời cúi đầu ăn.

Tiêu Dục nhìn thoáng qua Cố Vân Yên tướng ăn ưu nhã, trong đầu không khỏi lại nghĩ tới lời Hắc Phong nói ở Ngự thư phòng: Theo thuộc hạ tra ra, Mạnh chiêu nghi cùng Hoài vương hai người từ lúc năm trước xem đua thuyền rồng trên Tuân hà trở về, liền càng đi càng gần. Thậm chí tránh đi tầm mắt mọi người trong cung, thỉnh thoảng lén gặp.

Tiêu Dục phút chốc thả tay xuống bát trong tay, nói: "Trẫm thời gian thật dài không có thăm Châu nhi, lại có chút nhớ... Trẫm đi Khánh Phương trai nhìn xem, Yên nhi không cần đứng dậy đưa tiễn!" Lời còn chưa dứt, người đã đứng dậy rời đi.

Cố Vân Yên kinh ngạc nhìn Tiêu Dục hành vi dị thường, còn không kịp đứng dậy Tiêu Dục liền biến mất khỏi trong điện.

Khánh Phương trai

"Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!" Mạnh Nguyệt âm thầm kinh ngạc, Tiêu Dục vì sao không có dấu hiệu gì xuất hiện ở trong cung mình.

"Đứng lên đi! Trẫm đã lâu chưa thăm ngươi cùng Châu nhi, hôm nay liền lại đây nhìn xem, Châu nhi đâu?" Tiêu Dục tầm mắt vẫn chưa một chút nào dừng lại ở trên người Mạnh Nguyệt.

"Đang ở phía hậu thất ngủ a, nô tì này liền sai người ôm nàng đến." Mạnh Nguyệt cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia