ZingTruyen.Info

(Hoàn) QUÁN ĂN ĐÊM KỲ LẠ _ HunhHn786

Chương 144: Bảo Khí

HunhHn786

Thương Khâu vừa thấy Tạ Nhất nhắn tin cho giám đốc Phương, sắc mặt trầm xuống.

Tạ Nhất gửi cho giám đốc Phương một tin nhắn, chính là "Hi" sau đó bỏ thêm một tiểu gương mặt tươi cười, nói chính mình là Tạ Nhất.

Thương Khâu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động của Tạ Nhất, khí tràng càng là thấp. Bởi vì Tạ Nhất thế nhưng dùng dấy gạch nối, rõ ràng là làm nũng đó. Tạ Nhất cũng chưa cùng Thương Khâu làm nũng như vậy.

Thực mau giám đốc Phương đã gọi lại. Tạ Nhất nhìn Thương Khâu cười cười, nhướng mày, làm một động tác im lặng, ngón trỏ đè trên môi.

"Suỵt!"

Tạ Nhất ấn tiếp nghe cũng mở loa ngoài.

Giám đốc Phương gấp không chờ nổi nói:

"A lô, là trợ lý Tạ sao?"

Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:

"Vâng là tôi."

Giám đốc Phương nói:

"Tối hôm nay có rảnh không? Tôi muốn hẹn cậu đi ăn một bữa."

Tạ Nhất cười, nói:

"Chỉ là ăn thôi sao?"

Nghe nói như vậy xong, Thương Khâu thiếu chút nữa giẫm phanh.

Giám đốc Phương nói:

"Trợ lý Tạ thật là mau lẹ, vậy cậu muốn đi chỗ nào?"

Tạ Nhất nói:

"Không bằng… Đi quán bar đi?"

Giám đốc Phương tất nhiên đồng ý, nhanh đồng ý. Tạ Nhất cho hắn một cái địa chỉ, chính là quán bar Phùng Tam. Hai người hẹn 10 giờ 30 tối ở quán bar gặp mặt.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu trở về nhà, ăn cơm chiều, nghỉ ngơi trong chốc lát. Đến 10 giờ tối, Tạ Nhất liền chuẩn bị đi quán bar Phùng Tam. Thương Khâu tất nhiên muốn đi theo.

Tạ Nhất từ trong phòng đi ra, đã thay đổi một bộ quần áo. Lần trước Thương Khâu đặt làm bộ âu phục với áo sơmi tím, Tạ Nhất mặc áo sơmi tím vào, phía dưới mặc một cái quần jean bó ống ngắn. HunhHn786 Mắt cá chân lộ ra gầy nhưng rắn chắc lại xinh đẹp. Áo sơmi mở hai cái nút thực tùy tiện, lộ ra phần cổ quyến rũ không nói nên lời.

Thương Khâu biết Tạ Nhất vẫn luôn rất có mị lực, bất luận là phương diện nào, bằng không Tạ Nhất vì cái gì có nhiều bạn bè thân thiết như vậy?

Tạ Nhất từ trong phòng ngủ đi ra, Thương Khâu thiếu chút nữa đỏ mắt. Thật là đỏ mắt, bởi vì Tạ Nhất quá gợi cảm.

Thương Khâu đi qua, đem cổ áo Tạ Nhất kéo lên chỉnh sửa một chút, lại kéo kéo quần một chút, nói:

"Quần của em quá bó!"

Kỳ thật quần này thật sự bó, mặc không phải thực thoải mái. Đây là quần cũ của Tạ Nhất, ước chừng là thời điểm cấp 3, hiện tại đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, quần đã không còn vừa vặn. Bất quá không có quần áo mặc đi bar, Tạ Nhất thời điểm lục trong tủ, cầm cái quần này cảm thấy rất thích hợp, tương đối khoe thân.

Tạ Nhất nhìn Thương Khâu sửa sang lại quần áo cho mình, tức khắc có chút đau đầu, nói:

"Như vậy đi quán bar sẽ bị nhìn ngó?"

Cuối cùng vẫn là Thương Khâu thỏa hiệp, đương nhiên bởi vì Thương Khâu cũng muốn đi theo, bất quá là âm thầm đi theo.

Hai người lái xe đến quán bar Phùng Tam, Tạ Nhất đi vào trước. Thương Khâu ở bên ngoài đợi trong chốc lát mới đi vào. Thương Khâu vừa đi vào, liền thấy được Tạ Nhất và giám đốc Phương. Hai người ngồi ở quầy bar, đang nói chuyện phiếm.

Thương Khâu hướng đến phía khác của quầy bar, vừa lúc là cái góc chết, người bên kia không dễ dàng nhìn thấy Thương Khâu. Bất quá Tạ Nhất hiển nhiên thấy được Thương Khâu, lại còn thấy được Thương Khâu mặt đen, cười một chút.

Giám đốc Phương cho rằng Tạ Nhất đối với hắn cười, tức khắc tâm nở hoa, duỗi tay ôm eo Tạ Nhất, nói:

"Cậu muốn uống cái gì, tôi mời khách."

Thương Khâu ngồi ở trên quầy bar, nhìn giám đốc Phương đối với Tạ Nhất động tay động chân, sắc mặt âm trầm lợi hại hơn. Liền nghe được một tiếng "rắc", Tạ Nhất cũng khiếp sợ. Ghế giám đốc Phương ngồi đột nhiên bị gãy.

Bẻ gãy!

Giám đốc Phương không phòng bị, tức khắc ngã xuống, đầu còn va vào quầy bar, thiếu chút nữa bị ngất xỉu.

Tạ Nhất trước tiên ngẩng đầu lên nhìn phía đối diện. Thương Khâu còn đang thong thả ung dung bưng một ly rượu Whiskey, còn hướng Tạ Nhất nâng ly. Tạ Nhất bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nhanh ngồi xổm xuống xem giám đốc Phương.

"Anh không sao chứ?"

Giám đốc Phương thiếu chút nữa ngất. Có thật nhiều người đều nhìn hắn, tức khắc cảm thấy mất mặt, hắn nhanh bò dậy, lắc lắc đầu nói:

"Không…… Không có việc gì!"

"Á!"

Hắn nói như vậy, bên cạnh có vị khách nữ kêu lên, vẫn là hoảng sợ nhìn hắn.

Giám đốc Phương nhanh giơ tay sờ mặt một chút.

Hay rồi máu mũi cũng chảy ra tới……

Tạ Nhất:

"……"

Phùng Tam nghe nói Tạ Nhất cùng Thương Khâu tới, kết quả phát hiện hai người kia thế nhưng còn chia ra hành động. Hắn liền đi đến bên cạnh Thương Khâu, cười tủm tỉm ngồi xuống, cũng gọi một ly Whiskey, nói:

"Sao? Hôm nay Thương lão đệ vẻ mặt oán phụ như vậy."

Thương Khâu không nói chuyện, gọi thêm một ly Whiskey, nói:

"Tiểu Bạch đâu? Anh cũng bị bảo bối nhà anh vứt ở chỗ này sao?"

Phùng Tam bị hắn chọc chỗ đau, tố khổ nói:

"Tôi cảm thấy chính mình khả năng không có quan trọng bằng tiểu thuyết. Tiểu Bạch mấy ngày này bế quan viết tiểu thuyết, trừ bỏ ăn cơm, căn bản không để ý tới tôi."

Thương Khâu cười, tựa hồ vui sướng trên thống khổ của Phùng Tam.

Cảm giác cũng không tệ lắm!

Phùng Tam tiếp tục nói:

"Không chỉ như vậy, Tiểu Bạch viết tiểu thuyết đều là cậu cùng Tạ Nhất là vai chính. Tôi xin Tiểu Bạch viết một tiểu thuyết cho tôi vai chính. Cậu đoán em ấy nói như thế nào?"

Thương Khâu nheo mắt, nói:

"Anh là M sao? Muốn Tiểu Bạch viết về anh?"

Phùng Tam cười nói:

"Tiểu Bạch không đáp ứng, chê tôi xấu."

Thương Khâu lần này thật là không nhịn được bật cười. Tiểu Bạch thẩm mỹ vẫn là trước sau như một rất kỳ quái.

Bên này hai người trò chuyện, bên kia giám đốc Phương máu mũi chảy dài. Tạ Nhất nói:

"Tôi đỡ anh đi toilet, cẩn thận dính trên quần áo."

Giám đốc Phương vừa nghe, tức khắc có tinh thần. Toilet quán bar chính là chỗ tốt, hắn vội vàng gật đầu.

Tạ Nhất liền đỡ giám đốc Phương. Giám đốc Phương tựa hồ muốn mượn cơ hội ăn đậu hũ, cùng Tạ Nhất kề vai sát cánh hướng đến toilet.

Thương Khâu sắc mặt khó coi, lập tức cũng đứng lên đi toilet.

Tạ Nhất đỡ giám đốc Phương vào toilet. Giám đốc Phương trước đem cái mũi của mình lấp kín, để tránh máu mũi chảy ra, ngay sau đó cười tủm tỉm nói:

"Người đẹp! Chờ không kịp a, xem bộ dáng này của cậu, đi theo Thương Khâu đu đủ to lớn rỗng ruột thật là vất vả rồi. Vừa thấy hắn liền biết không giỏi chiều chuộng bạn tình. Theo tôi đi, tôi bảo đảm cậu mỗi ngày đều sung sướng tận trời cao!"

Tạ Nhất:

"……"

Vì sao người nào người nấy đều cảm thấy Thương Khâu nghiêm túc, sẽ không biết chơi? Thương Khâu luôn là các loại chơi không được!

Tạ Nhất cười gượng một tiếng, nói:

"Anh? Chỉ sợ không được."

Giám đốc Phương nói:

"Vì cái gì? Cậu dám nghi ngờ tôi, hôm nay tôi cho cậu thấy."

Tạ Nhất lại cười một tiếng, nhún vai, nói:

"Bất quá tôi cảm thấy, trước khi tôi thấy khả năng anh có phiền toái."

Tạ Nhất nói, chỉ chỉ phía sau giám đốc Phương. Giám đốc Phương không biết sao lại thế này, quay đầu liền nhìn thấy một cái bóng đen đột nhiên tới gần.

"A a a a a!!"

Thế nhưng là một xác sống!

Xác sống từ cửa sổ toilet nhảy vào tới, điên cuồng nhằm về phía giám đốc Phương.

Tạ Nhất cũng là vừa mới phát hiện, bởi vì gương chiếu ra một bóng người, hiển nhiên là quỷ của Đại Bồng giáo.

Xác sống vọt vào, giám đốc Phương sợ tới mức gan cũng nát, rống to, máu mũi tức khắc chảy càng nhiều, như vỡ đê.

Thương Khâu còn chưa tiến vào toilet, liền nghe thấy được giám đốc Phương rống to. Một cổ âm khí ập vào trước mặt, hắn nhíu nhíu mày, lập tức bước nhanh hơn.

"Rầm!"

Một chút đá văng cửa toilet, Thương Khâu trực tiếp vọt vào.

Xác sống xông tới, xem ra là hướng về phía giám đốc Phương. Mở ra mồm máu, cánh tay lộ xương liền đưa ra bắt giám đốc Phương. Giám đốc Phương gào thét lớn, sợ tới mức lập tức quay đầu trốn phía sau Tạ Nhất.

Tạ Nhất không nhanh không chậm, đứng ở tại chỗ cười tủm tỉm, biểu tình cũng không kinh hoảng. Trong nháy mắt xác sống xông tới, Tạ Nhất đột nhiên nâng tay.

Xác sống đột nhiên đụng vào một bức tường vô hình, còn có một tiếng vang lớn.

"Rầm!"

Xác sống có chút choáng váng, Tạ Nhất lợi dụng sơ hở này hủy kết giới, sau đó nhấc chân liền đá.

"Bốp!"

Xác sống bay ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào Thương Khâu đang vọt vào.

Xác sống va vào trên tường, muốn bò dậy, Thương Khâu đã bắt lấy xương bả vai của nó vung lên nện xuống mặt đất, ngay sau đó nâng chân giẫm mạnh.

"A a a a a a!!"

"A!!"

Xác sống cùng giám đốc Phương đồng thời kêu thảm thiết. Một là vì bị tiêu diệt, một là vì sợ hãi. Giám đốc Phương trợn trừng, thiếu chút nữa ngất xỉu. Cùng lúc đó, Tạ Nhất liền nói:

"Cẩn thận sau lưng."

Cửa sổ toilet lại bò vào mấy xác sống, điên cuồng công kích giám đốc Phương.

Giám đốc Phương níu Tạ Nhất, hô to:

"Cứu tôi!! Cứu tôi! Mau cứu mạng a!!"

Những xác sống căn bản không phải đối thủ của Thương Khâu, nhưng toilet dị thường hỗn loạn. Những xác sống gào thét lớn, bộ dạng phi thường đáng sợ. Giám đốc Phương nhìn bốn phía, sợ tới mức tè ra quần, chạy loạn ra bên ngoài.

Thương Khâu nhìn thấy giám đốc Phương muốn chạy, tựa hồ khinh thường chậc chậc. Tạ Nhất còn nói:

"Không sao cả, để hắn chạy."

Hai người giải quyết đám xác sống xong đuổi theo giám đốc Phương ra khỏi quán bar. Giám đốc Phương bị dọa chạy một đường ra chỗ đỗ xe. Hắn lái xe nhanh như điên, thực mau vào một cái tiểu khu, hẳn là nhà giám đốc Phương.

Tạ Nhất nói:

"Đám xác sống vì cái gì muốn giết giám đốc Phương? Nếu giám đốc Phương là người Đại Bồng giáo, lại càng không nên phái xác sống tới giết hắn."

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Có thể là bởi vì giám đốc Phương lộ ra danh sách hội viên."

Tạ Nhất có chút kinh ngạc. Thương Khâu nói:

"Anh vừa rồi cùng Phùng Tam hỏi thăm một chút, những hội viên trong danh sách kia có một phần ba người đã chết."

Tạ Nhất càng thêm giật mình. Vừa rồi Thương Khâu cùng Phùng Tam nói chuyện phiếm, thuận tiện bàn chính sự, hỏi thăm một chút về những người trong danh sách hội viên.

Phùng Tam quen biết rộng, nắm tin tức cũng phong phú. Những người giàu có ý thức riêng tư rất cao, không muốn lộ ra thông tin cá nhân, nhưng không thoát tai mắt Phùng Tam.

Rất nhiều người giàu có trong danh sách hội viên câu lạc bộ kia kỳ thật đã chết, nhưng chưa công bố ra ngoài. Bởi vì chết thực đột ngột, bọn họ cũng không có liên hệ với nhau, nhưng có điểm chung chính là có tên trong danh sách hội viên câu lạc bộ cây đào.

Tạ Nhất híp mắt nói:

"Xem ra cái câu lạc bộ này không đơn giản."

Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi theo giám đốc Phương vào tiểu khu. Thực mau giám đốc Phương liền lên lầu, nơm nớp lo sợ chuẩn bị mở cửa. Hắn vừa tiến vào, tức khắc cảm giác được một cơn gió lạnh. Cửa sổ thế nhưng mở ra.

Có cái gì đánh tới trực diện, há mồm máu.

Chính là những xác sống!

"A a a a!!!"

Giám đốc Phương sợ tới mức rống to lên, muốn xoay người chạy. Lúc này hắn lại nhìn thấy phía sau có người, thế nhưng là Tạ Nhất cùng Thương Khâu. Không biết khi nào, hai người kia thế nhưng lặng yên không một tiếng động đứng ở phía sau. Giám đốc Phương sợ tới mức lại rống to.

Tạ Nhất không kiên nhẫn xoa xoa lỗ tai. Giám đốc Phương muốn chạy trốn, Tạ Nhất bắt lấy giám đốc Phương, giám đốc Phương nói:

"Quỷ a!!! Quỷ!! Các người đều là quỷ!!! Cứu mạng a.... cứu mạng!!

Tuy rằng hiện tại thời gian không còn sớm, nhưng cũng chưa là đêm khuya, kêu lớn như vậy thực dễ dàng dẫn người tới. Tạ Nhất không kiên nhẫn nhìn qua giám đốc Phương, sau đó dùng tay chém một cái.

"Ô!"

Giám đốc Phương tức khắc hô một tiếng, ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự……

Khi giám đốc Phương mơ màng tỉnh lại, cảm giác tay chân không thể động. Ý thức dần hồi phục, hắn lập tức hô to:

"Quỷ!! Quỷ a!!!"

Ngay sau đó liền nghe được một giọng nói.

"Đừng hô, nhìn xem, quỷ đều ở bên kia đó."

Giám đốc Phương lúc này mới thấy rõ ràng là Tạ Nhất. Tạ Nhất kéo một cái ghế dựa ngồi nhìn giám đốc Phương, tùy tay chỉ một phương hướng. Giám đốc Phương nhìn liền thấy được vài xác sống bị trói ở bên nhau. Bị bùa cột lại nhưng xác sống còn không ngừng giãy giụa, điên cuồng gào thét.

Giám đốc Phương sợ tới mức lập tức muốn chạy. Lúc này hắn mới cảm giác được tay chân không thể động. Thì ra hắn cũng bị trói lại bằng bùa chú.

Tạ Nhất đưa hai ngón tay kẹp một lá bùa màu vàng quơ quơ, nhẹ nhàng quét quét cằm giám đốc Phương, như đùa giỡn người, nói:

"Giám đốc Phương, anh xem, nơi đó rất nhiều quỷ, bọn chúng đều là hướng tới anh. Tôi có vấn đề thỉnh giáo anh, anh ngoan ngoãn trả lời, tôi liền không cho quỷ ăn anh. Nếu không ngoan ngoãn trả lời, tôi liền đem anh cho đám quỷ ăn được không?"

Giám đốc Phương sợ tới mức run run, nói:

"Cậu… cậu… cậu rốt cuộc muốn làm gì?!"

Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:

"Rất đơn giản. Tôi muốn biết ông chủ câu lạc bộ cây đào là ai."

Giám đốc Phương sửng sốt, ngay sau đó đảo mắt, nói:

"Đã nói… ông chủ chúng tôi…"

Thương Khâu đã không kiên nhẫn từ trên sô pha đứng lên, bước lại đây.

"Bốp!"

Hắn đá vào ghế một cái, giám đốc Phương tức khắc ngã ngửa về phía sau, thiếu chút nữa giết giám đốc Phương. Giày Thương Khâu đạp ngay bên cạnh mặt giám đốc Phương, nói:

"Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, tôi phiền chán lãng phí thời gian."

Giám đốc Phương sợ tới mức run run, nói:

"Tôi… tôi không biết, tôi thật sự không biết……"

Tạ Nhất rời ghế, ngồi xổm trên mặt đất, cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn giám đốc Phương. Nụ cười đặc biệt ôn nhu vô hại, lại khiến giám đốc Phương phía sau lưng ớn lạnh.

Tạ Nhất nói:

"Không sao cả, anh không nói cũng có tình lý bên trong, tôi còn có biện pháp."

Tạ Nhất nói, đứng lên đi vài bước, đem những xác sống bị trói kéo lại đây. Đám xác sống tới gần giám đốc Phương, lập tức rống to lên, mở ra miệng rộng, vươn đầu đi cắn giám đốc Phương.

Giám đốc Phương gào thét lớn:

"Đừng mà!!! Đừng mà!! Tôi nói… tôi nói còn không được sao!!"

Tạ Nhất quơ quơ ngón trỏ, nói:

"Chỉ có một lần cơ hội."

Tạ Nhất thu lại nụ cười, trên mặt mang theo uy nghiêm, nói:

"Mau nói."

Giám đốc Phương lập tức nói:

"Ông chủ chúng tôi họ Hồng! Gọi là Hồng Á Hưng."

Tạ Nhất tức khắc cả kinh, nói:

"Hồng Á Hưng!?"

Đó không phải Hồng trưởng phòng sao?

Giám đốc Phương sợ bọn họ không tin, liền nói:

"Là thật sự, danh sách hội viên cũng có tên của ông ta. Là thật sự, ông chủ không biết nghĩ như thế nào, không xuất đầu lộ diện, liền ngụy trang thành hội viên. Ông ta thực coi trọng tôi, để cho tôi tới quản lý câu lạc bộ này."

Thương Khâu híp mắt, nói:

"Hồng Á Hưng đã chết."

Giám đốc Phương nói:

"Cái gì!? Không có khả năng. Tôi không lừa các người, thời điểm tan tầm tôi còn thấy ông chủ, còn cùng ông chủ báo cáo một chút, nói… nói rất có thể kéo đến khách hàng lớn. Ông chủ còn khen ngợi tôi, nói tôi… có tiền đồ, không có khả năng đã chết. Chúng ta nói nhất định không phải cùng một người."

Tạ Nhất vừa nghe đã rõ ràng. Giám đốc Phương đem danh sách hội viên cho Thương Khâu xem, đã bại lộ rất nhiều thứ. Hắn lại còn thiếu dây thần kinh đem chuyện này nói cho ông chủ của mình. Hồng Á Hưng đối với giám đốc Phương nổi lên sát tâm, cho nên phái xác sống tới giết giám đốc Phương.

Tạ Nhất nhíu nhíu mày.

Hồng Á Hưng chết thật lâu, thi thể đã hư thúi, lại cầm mũi tên Tư Nghệ tới ám sát Tạ Nhất. Hắn bị bàn tay tiêu diệt, hiện tại chết mà sống lại, hơn nữa còn là ông chủ câu lạc bộ cây đào.

Tạ Nhất đứng lên, vỗ vỗ quần áo của mình, lấy ra di động tìm số điện thoại Hồng trưởng phòng, sắc mặt thực bình tĩnh ấn gọi.

Chuông vang lên ba hồi, ngay sau đó thật sự có người tiếp điện thoại. Một người đàn ông trung niên cười nói:

"A lô?"

Tạ Nhất nghe được giọng kia, liền đổi thành loa ngoài, nói:

"Ông là ai?"

Giọng Hồng trưởng phòng cười nói:

"Chúng ta là bạn bè lâu năm… Mũi tên Tư Nghệ là quà gặp mặt, hy vọng cậu thích."

Thương Khâu vừa nghe, sắc mặt tức khắc lạnh xuống, hiển nhiên người này đang châm ngòi ly gián.

Tạ Nhất cười cười, nói:

"Bồng Mông?"

Giọng Hồng trưởng phòng vang lên.

"Không nghĩ tới cậu còn nhớ rõ tên tôi."

Tạ Nhất nói.

"Tai họa ngàn năm, nghe như sấm bên tai."

Giọng Hồng trưởng phòng cười nói:

"Không! Thái Nhất, cậu phương hướng sai rồi. Cậu không phát hiện sao? Kẻ thù bắn chết cậu, làm cậu mất thần cách, từ một vị thần tối cao đọa lạc thành một người phàm thân thể yếu kém giống con kiến. Đầu sỏ gây tội hiện tại liền ở cạnh cậu. Là Tư Nghệ, mà không phải tôi! Chúng ta có thể liên thủ, báo thù cho cậu, lấy về tôn nghiêm, không phải sao……"

Giọng Hồng trưởng phòng nói nói xong, Thương Khâu nhịn không được nhìn qua Tạ Nhất, nhưng không nói gì, cũng không có quá nhiều biểu tình.

Tạ Nhất lại là cười một tiếng, nói:

"Đúng không?"

Giọng Hồng trưởng phòng lại cất lên:

"Hơn nữa… Hiện tại Tư Nghệ đã không phải Tông Bố Thần, đã không có thần cách. Tư Nghệ giống như một cô hồn dã quỷ, căn bản không cầm nổi kiếm gỗ đào. Tư Nghệ như vậy còn có giá trị gì đâu? Thái Nhất, không bằng cùng tôi hợp tác… Như vậy, cậu có nửa viên thuốc bất tử, tôi cũng có nửa viên thuốc bất tử……"

Bên kia còn chưa nói xong, Tạ Nhất lại cười, nói:

"Hả? Đuôi cáo liền lộ ra rồi sao? Cũng quá nhanh đi."

Đầu bên kia nháy mắt không nói, Tạ Nhất lại nói:

"Kỳ thật… tôi có một nguyên nhân rất quan trọng không thể cùng ông hợp tác, cùng thuốc bất tử không quan hệ. Ông biết là gì không?"

"Là gì!? Tư Nghệ bắn chết cậu, có thù lớn với cậu, vì cái gì chúng ta không thể hợp tác? Dưới bầu trời này, còn có ai xứng cùng cậu hợp tác hơn tôi?"

Tạ Nhất cười cười, thực nhẹ nhàng nói:

"Bởi vì… ông quá xấu, có đẹp trai như Thương Khâu nhà chúng tôi sao?"

Tạ Nhất nói như vậy, thật lâu đầu bên kia không có trả lời. Thương Khâu kỳ thật cũng là sửng sốt, ngay sau đó không nhịn được cười, nói:

"Xem ra anh còn phải bảo dưỡng chính mình."

Bồng Mông tức khắc nổi giận, hiển nhiên đã tức muốn nổ tung. Tạ Nhất khẩu khí thực nhẹ nhàng, giống như nói giỡn, nhưng cảm giác như là vũ nhục Bồng Mông. Kỳ thật không phải "như là", nói rõ là vũ nhục Bồng Mông.

Giọng Hồng trưởng phòng hung tợn, bất quá lại cười ha ha, nói:

"Tốt! Nếu cậu không chịu cùng tôi hợp tác, vậy quên đi. Các người, một là thân thể thiếu hụt đọa nhập luân hồi thành người thường, một là cô hồn dã quỷ đánh mất thần cách, xem các người còn có thể làm được gì? Hiện tại… tôi có món quà nhỏ tặng cho các người, cho là quà gặp mặt đi."

Tạ Nhất nhíu nhíu mày, di động truyền ra tiếng cười, nói:

"Ở phòng ngủ giám đốc Phương kỳ thật có một cái kết giới, trước khi các người tới tôi đã kích hoạt rồi. Hiện tại… khả năng không còn thời gian bao lâu. Cái kết giới một khi hoàn toàn kích hoạt, đừng nói là tòa nhà, toàn bộ tiểu khu, toàn bộ quảng trường đều có thể bị san thành bình địa……"

Nghe nói như vậy, Thương Khâu tức khắc nheo lại đôi mắt, như là một con báo đen đột nhiên vọt vào phòng ngủ giám đốc Phương.

"Rầm!"

Thương Khâu đá văng cửa phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy có thứ gì đang dao động, là một cái kết giới.

Cái kết giới này kỳ thật chính là cùng loại với bom hẹn giờ, vừa mới bắt đầu kích hoạt không có linh khí, nhưng dần dần sẽ thực dày đặc. HunhHn786 Hiện tại vừa mới bắt đầu kích hoạt, cho nên Thương Khâu cùng Tạ Nhất đều không có cảm giác được có cái gì không ổn.

Hiển nhiên, Bồng Mông là biết bọn họ sẽ đến cứu giám đốc Phương, cho nên cố ý bày ra một cái bẫy.

Kết giới đang kích hoạt, một khi hoàn toàn kích hoạt, liền sẽ phát nổ mạnh. Đừng nói là người bình thường, cả thiên sư cùng người đuổi ma cũng không chống đỡ được. Hiện tại đã là buổi tối, trong tiểu khu các hộ gia đình đều đang ngủ, căn bản không thể sơ tán. Hơn nữa người thường nhìn không thấy kết giới, cũng không có lý do sơ tán các hộ gia đình, càng đừng nói… Căn bản không có thời gian sơ tán.

Tạ Nhất nhìn thấy cái kết giới, tức khắc trong lòng lộp bộp một chút. Xem bộ dạng kết giới chỉ còn vài phút là có thể hoàn toàn kích hoạt. Di động Tạ Nhất còn vang lên tiếng Hồng trưởng phòng sung sướng cười, nói:

"Tôi đã cho cậu cơ hội. Thái Nhất, nhưng cậu không hợp tác, đây là gieo gió gặt bão."

Tạ Nhất lạnh lùng cười, nói:

"Bồng Mông, ông cho tôi tuổi quá lớn, đã già hồ đồ sao? Cái kết giới này một khi kích hoạt, căn bản không có người có thể sống sót, từ đầu tới đuôi đều không có nghĩ tới cùng tôi hợp tác."

Đầu bên kia điện thoại cười nói:

"Không sai, bởi vì cậu khiến người ta nản lòng."

Nói xong, lại nói:

"Bất quá hiện tại có một con đường cho các người, hãy dùng linh lực. Tùy tiện chọn một người, Đông Hoàng Thái Nhất, hoặc là Tư Nghệ, chỉ cần dùng linh lực mạnh mẽ của một người bài trừ kết giới… Tôi hảo tâm nhắc nhở các người, cái kết giới này phân lượng cũng không nhỏ, bài trừ kết giới khẳng định sẽ bị thương nặng."

Giọng Hồng trưởng phòng sung sướng cười rộ lên, nói:

"Thật là một màn kinh tâm động phách. Rốt cuộc là ai muốn hy sinh đây? Là Đông Hoàng Thái Nhất, hay là Tư Nghệ? Ai hy sinh để bảo toàn tính mạng cho đám kiến đáng thương? Nếu các người không ra lựa chọn, kết giới sẽ kích hoạt rồi, ha ha ha ha……"

Tạ Nhất nhíu lại đôi mắt, lập tức nâng tay đem di động ném xuống đất, tiếng cười tức khắc liền biến mất không thấy. Tạ Nhất ném di động, lập tức giơ tay muốn đi chạm vào kết giới. Thương Khâu đè lại cổ tay của Tạ Nhất, nói:

"Tạ Nhất, linh lực trong thân thể em tuy rằng cũng đủ mạnh bài trừ kết giới, nhưng thân thể căn bản không chịu được."

Thương Khâu không cho Tạ Nhất đi mạo hiểm, chỉ có Thương Khâu có thể mạo hiểm như vậy. Nhưng Tạ Nhất có thể cảm giác được, kết giới là hấp thụ linh lực gỗ đào làm thành, cũng chính là kết giới chính khí, kết giới sẽ thiêu cháy Thương Khâu. Thương Khâu hiện tại là cô hồn dã quỷ, nếu một khi không cẩn thận liền sẽ hồn phi phách tán.

Thương Khâu ngăn lại Tạ Nhất, lập tức đi qua. Tạ Nhất muốn gọi hắn, Thương Khâu đưa lưng về phía Tạ Nhất, thấp giọng nói:

"Anh đã làm rất nhiều việc sai, nhưng làm một việc đúng nhất chính là từ bỏ thần cách tìm kiếm em. Em yên tâm… anh sẽ không lại làm sai, anh còn muốn vĩnh viễn ở cùng em."

Hắn nói, đột nhiên giơ tay, năm ngón tay như trảo, một chút chế trụ cái kết giới.

"Đùng!!!"

Một tiếng vang lớn, tựa hồ nổ bình điện cao thế. Giống như là châm ngòi lửa, đột nhiên tuôn ra thật nhiều năng lượng. Thương Khâu lập tức giơ tay dùng linh lực ngăn cản không cho linh khí khuếch tán ra ngoài.

"Vù!"

Trong nháy mắt, kết giới gỗ đào bức ra chính khí, như là vô số mũi tên dài chui vào thân thể Thương Khâu. Thương Khâu phát ra tiếng hô nhỏ, nhưng cũng chỉ là ngắn ngủn trong nháy mắt, thực mau đem âm thanh nuốt xuống, mày cũng chưa nhăn một chút.

Tạ Nhất đứng ở sau lưng Thương Khâu, cảm giác được linh lực lớn dao động. Nhìn bóng lưng Thương Khâu đĩnh bạt, nhưng khớp hàm run run. Thương Khâu vì để nhớ tới sự tình trước kia, tự mình dùng Đào Mộc Bổng bài trừ thần cách, hiện tại đã là cô hồn dã quỷ, linh lực gỗ đào khiến hắn hết sức dày vò, nhưng Thương Khâu lại vẫn không nhúc nhích.

Tạ Nhất chỉ cảm thấy linh khí xao động, vẫn luôn tăng lên. Lửa giận xông lên đầu làm Tạ Nhất khó có thể bình ổn. Nghe Thương Khâu rên rất nhỏ, đôi mắt Tạ Nhất từ màu đen sáng lên biến thành màu vàng kim.

"Xoảng!!!!"

Một tiếng động lớn, Tạ Nhất đột nhiên phát lực, trực tiếp từ bên cạnh cửa sổ xông ra ngoài. Mảnh vỡ kính trong nháy mắt bay tán loạn văng khắp nơi. Thương Khâu không thể động, kết giới còn chưa có hoàn toàn bài trừ, chỉ có thể hô to một tiếng:

"Tạ Nhất!!!"

Tạ Nhất tựa hồ nổi điên, đột nhiên phát lực lao ra cửa sổ. Mảnh vỡ của thủy tinh cắt bị thương mặt Tạ Nhất. Tạ Nhất từ cửa sổ nhảy ra, lại không chút do dự bám vào chỗ tường nhô ra. Động tác nhanh nhạy, phảng phất là chim ưng trong đêm đen bắt mồi. Đôi tay nhanh chóng hướng về phía trước, cùng lúc đó, áo bỗng nhiên rách ra, một đôi cánh màu vàng kim từ trong lưng chui ra tới.

"Phạch phạch!"

Đôi cánh mở rộng.

Cánh Tạ Nhất lớn vô cùng, ở trong đêm đen tản ra hào quang bắt mắt, chói lọi giống như ánh mặt trời. Tuy rằng cánh có rất nhiều chỗ bị khuyết lông, cũng không gây trở ngại khí thế của Tạ Nhất.

Tạ Nhất đột nhiên mở ra cánh, nhanh chóng hướng lên phía trên, nháy mắt theo vách tường xông lên đỉnh tòa nhà.

Lúc này trên sân thượng thế nhưng có người đứng ở nơi đó. Hồng trưởng phòng cầm di động, kinh ngạc nhìn Tạ Nhất xông lên.

Tạ Nhất vỗ cánh, đột nhiên biến hóa góc độ, nhanh chóng xông lên với tốc độ sấm sét không kịp bưng tai.

"Vù vù!"

Tạ Nhất bay chung quanh Hồng trưởng phòng.

"A a a a."

Theo một tiếng rống to, Tạ Nhất lao xuống bóp chặt cổ Hồng trưởng phòng.

"Bốp!"

Hồng trưởng phòng bị đánh ngã trên mặt đất. Tạ Nhất hung hăng kiềm trụ cổ ông ta. Ánh mắt Hồng trưởng phòng trong nháy mắt có chút kinh hoảng, ngay sau đó cười nói:

"Cậu thế nhưng biết tôi ở chỗ này."

Tạ Nhất cười lạnh một tiếng, đôi mắt màu vàng nhìn chăm chú vào Hồng trưởng phòng, nói:

"Cái kết giới chỉ có thể dùng tay kích hoạt, hơn nữa thời gian kích hoạt không dài. Nếu ông không ở nơi này, làm như thế nào kích hoạt?"

Hồng trưởng phòng sắc mặt có chút thống khổ, nhưng cũng không sợ hãi, nói:

"Tôi nói thật cho cậu biết, đây chỉ giống ảo ảnh của tôi. Cậu có bắt được tôi, cũng không có bất luận tác dụng gì."

Tạ Nhất cười lạnh một tiếng, đôi mắt nheo lại, hung hăng bóp chặt cổ Hồng trưởng phòng, nói:

"Giống ảo ảnh… cũng là cần linh lực. Tôi rút sạch sẽ linh lực ảo ảnh, nhìn xem ông có để ý hay không?"

Tạ Nhất nói, một tay bóp chặt cổ Hồng trưởng phòng, một tay khác đột nhiên nâng lên, duỗi tay đánh về phía Hồng trưởng phòng. Hồng trưởng phòng căn bản không có lực đánh trả, Tạ Nhất xuất một trảo, Hồng trưởng phòng tức khắc phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"A a a a a!!!!"

Hồng trưởng phòng kêu thảm, một làn khói màu đen từ từ bốc lên từ người ông ta. Hồng trưởng phòng tuy rằng phản kháng, nhưng một chút biện pháp cũng không có.

Tạ Nhất cười, nói:

"Cũng cho ông một chút lời khuyên, ngàn vạn lần chớ chọc người hiền lành nổi giận!"

Tạ Nhất nói, năm ngón tay thu lại, làm động tác cào cấu. Hồng trưởng phòng tức khắc phát ra tiếng kêu to, đôi mắt trừng đến thật to, cơ hồ nói không ra lời. Toàn thân ông ta run rẩy vặn vẹo, phát ra âm thanh ồ ồ, đầu lệch sang một bên, đôi mắt trợn trừng. Ngay sau đó thân thể Hồng trưởng phòng tản ra khói đen, một chút đã biến mất không thấy gì.

Quả nhiên là ảo ảnh. Bất quá Tạ Nhất đã đem linh lực ảo ảnh nghiền nát, Bồng Mông lúc này tất nhiên cũng đã bị thương nặng.

Tạ Nhất lập tức đứng lên, nhanh chóng mở ra cánh, nhảy xuống phía dưới, nhanh chóng quay về phòng giám đốc Phương. Tay bám vào cửa sổ, cánh co rụt lại, biến mất ở phía sau lưng, Tạ Nhất muốn dùng lực nhảy vào trong.

Bất quá liền ở ngay lúc này, Tạ Nhất tức khắc cảm giác đầu óc choáng váng, thân thể như là bị cạn kiệt, mất đi lực đạo, đột nhiên ngã xuống căn bản không nắm được cửa sổ, liền phải rơi xuống lầu.

Tạ Nhất cảm giác cánh tay bị túm, ngắn ngủi choáng váng, ngẩng đầu nhìn thấy thế nhưng là Thương Khâu. Thương Khâu thân thể vượt ra ngoài cửa sổ, giữ lấy tay Tạ Nhất.

Thương Khâu lực cánh tay kinh người, một chút đã đem Tạ Nhất túm lên. Tạ Nhất lướt qua cửa sổ. Thương Khâu một tay đem người chặn ngang tiếp được, vội vàng nói:

"Em không có việc gì chứ?"

Tạ Nhất vừa rồi vận dụng linh lực, thân thể có chút không chịu được, cảm thấy phi thường mỏi mệt, giống như chơi với lửa tự đốt. Bất quá bởi vì chỉ là ngẫu nhiên một lần, thân thể vẫn là có thể chống đỡ. Tạ Nhất nói:

"Em hỏi anh mới đúng, anh thế nào!?"

Thương Khâu nói:

"Không có việc gì, kết giới đã bài trừ."

Tạ Nhất nói:

"Em hỏi chính là anh, thân thể anh thế nào?"

Thương Khâu sắc mặt thực trấn định, nói:

"Không có việc gì, có thể đi rồi."

Tạ Nhất thấy hắn thật sự không có việc gì, lúc này mới yên tâm.

Giám đốc Phương còn ở bên ngoài bị cột, bất quá đã bị dọa ngất đi rồi. Tạ Nhất dán cho hắn một lá bùa, để hắn quên về sự tình hôm nay, sau đó liền đi theo Thương Khâu ra cửa.

Hai người từ tiểu khu đi ra, lên xe, Tạ Nhất nói:

"Bồng Mông vô sỉ tiểu nhân, còn khi dễ em cái gì cũng không biết……"

Thương Khâu lái xe, xe chạy thực mau trên đường. Tạ Nhất nói chuyện, Thương Khâu lại không có trả lời. Tạ Nhất nghiêng đầu nhìn, tức khắc khiếp sợ. Thương Khâu sắc mặt rất khó coi, tái nhợt gần như trong suốt.

Tạ Nhất nhanh nghiêng qua, mở áo Thương Khâu. Thương Khâu đè lại tay Tạ Nhất, bất quá Tạ Nhất vẫn là thấy được trên ngực Thương Khâu có một khối bỏng rất lớn, là kết giới gỗ đào gây ra. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Mau dừng xe, anh bị thương!"

Thương Khâu tựa hồ cũng không có sức lực lái xe, đem xe ngừng ở ven đường, hô hấp có chút thô nặng, đè nặng ngực, thấp giọng nói:

"Là có chút đau."

Tạ Nhất tức khắc có chút rất hận thiết không thành cương, lập tức thò lại gần, cúi đầu ngậm lấy môi Thương Khâu. Thương Khâu muốn đẩy Tạ Nhất. Nhưng Tạ Nhất dùng lực ép buộc mở ra miệng độ khí cho Thương Khâu.

Thương Khâu hiện tại là quỷ hồn. Tạ Nhất bởi vì thiếu hụt lông cánh cho nên trong thân thể âm khí so với dương khí nhiều hơn. Dưới tình huống như vậy, quỷ tới gần, Tạ Nhất sẽ bị hao tổn dương khí, dù sao con người sống cần dương khí. Tạ Nhất dương khí vốn là thiếu, bên ngoài âm khí lại nhiều, thân thể liền khó duy trì, bởi vậy Thương Khâu mới luôn cùng Tạ Nhất kéo ra khoảng cách.

Nhưng đối với quỷ ma mà nói, Tạ Nhất chính là món ngon thơm ngọt, so với macaron còn thơm ngọt hơn.

Tạ Nhất mạnh mẽ độ khí cho Thương Khâu. Thương Khâu muốn đẩy ra, nhưng hôm nay hắn cũng không có biện pháp đẩy Tạ Nhất, bị ép nuốt khí của Tạ Nhất.

Thương Khâu tức khắc cảm giác tốt hơn một ít. Tạ Nhất trên trán có chút mồ hôi, bất quá vẫn là cười nói:

"Anh phản kháng cũng vô dụng."

Thương Khâu bị chọc cười, đè ngực mình, nói:

"Anh khá hơn nhiều."

Tạ Nhất nói:

"Cái gì khá hơn nhiều? Sang ghế phụ ngồi, em lái xe."

Thương Khâu nói:

"Đi nơi nào?"

Tạ Nhất nói:

"Đi âm tào địa phủ, tìm thuốc cho anh."

Tạ Nhất thái độ rất cứng rắn, Thương Khâu đành phải ngồi vào ghế phụ. Tạ Nhất tới lái xe, hai người đi âm tào địa phủ.

Âm tào địa phủ lúc này đang quay cuồng vui vẻ, nhìn thấy Tạ Nhất, còn tưởng rằng tới tham gia pаrty, nào nghĩ đến thế nhưng mang đến một bệnh nhân. Tất Bắc nhìn thấy bọn họ còn chào hỏi, kết quả kinh ngạc nói:

"Thương Khâu làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên biến thành quỷ!?"

Có gì ngạc nhiên, là công lao Đào Mộc Bổng của âm tào địa phủ các người!

Thương Khâu ngày thường ngụy trang thực tốt. Nhưng hiện tại hắn bị gỗ đào làm bỏng, không có cách nào ngụy trang, cho nên Tất Bắc liếc mắt một cái liền đã nhìn ra. Thương Khâu là quỷ hồn, căn bản không phải thân thể phàm thai.

Tạ Nhất nói:

"Trước đừng nói lời vô nghĩa, mau tìm thuốc cứu mạng."

Tất Bắc:

"……"

Biện Thành Vương lần đầu tiên bị người ta nói là nói lời vô nghĩa.

Tất Bắc nhanh gọi Biển Thước và Hoa Đà tới xem Thương Khâu, sau đó lại gọi Mạnh Bà. Tạ Nhất cảm thấy Mạnh Bà một khi lại đây liền không quá tin cậy.

Thương Khâu uống thuốc, đã nửa hôn mê ngủ rồi. Tạ Nhất có chút lo lắng, nói:

"Tình huống thế nào?"

Biển Thước cùng Hoa Đà trao đổi một chút, lúc này mới đối với Tạ Nhất nói:

"Cậu chủ quán à, vị này tình huống không tốt lắm, cứ như vậy sớm muộn gì cũng hồn phi phách tán. Hắn cũng chính là nhờ vào linh lực mạnh, mới có thể ở dương gian tồn tại. Phải biết rằng, loại tình huống này mỗi ngày đều tiêu hao linh lực, thẳng đến khi không còn linh lực, vẫn là……"

Hai người dừng một chút, nói:

"Vẫn là sớm đi đầu thai thôi."

Thương Khâu không có tỉnh lại, còn hôn mê. Tạ Nhất cúi đầu nhìn Thương Khâu, đột nhiên nói:

"Không được, không thể đầu thai."

Thương Khâu vì nhớ lại sự tình trước kia, lựa chọn dùng Đào Mộc Bổng giết chính mình. Nếu cứ như vậy, ở tình huống Thương Khâu không hiểu rõ, Tạ Nhất đưa hắn đi đầu thai, Tạ Nhất cũng không thể thuyết phục chính mình.

Tất Bắc cũng có chút buồn rầu. Dù sao Tạ Nhất cùng Thương Khâu cũng đã có con, Tất Bắc biết bọn họ có hai đứa con Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao. Kỳ thật Tất Bắc có chút lạc hậu, hắn cũng không biết Thương Khâu cùng Tạ Nhất còn có mười mặt trời tí hon, trong đó một đã thành vịt con. À không, gà con, không đúng, là Tiểu Điểu Điểu……

Tất Bắc muốn thuyết phục Tạ Nhất, như vậy tốt hơn so với hồn phi pháp tán. Bất quá Tạ Nhất đã mở miệng, nói:

"Thương Khâu không thể luân hồi, hắn không thể luân hồi."

Tất Bắc kinh ngạc nói:

"Vì cái gì? Không thể luân hồi, chỉ có một loại người, đó chính là thoát khỏi tam giới, Thương Khâu……"

Tất Bắc nói còn chưa xong, Tạ Nhất đã nói.

"Hắn là Tông Bố Thần."

Tất Bắc:

"……"

Giống như nghe được cái gì không thể tưởng tượng được!

Tông Bố Thần?!

Kia không phải sếp lớn âm tào địa phủ sao?

Rất nhiều người đều thắc mắc về sự khác nhau giữa Tông Bố Thần và các Diêm Vương. Kỳ thật rất khác nhau. Tông Bố Thần là thần minh, thoát khỏi ràng buộc của tam giới. Mà mười vị Diêm Vương kỳ thật có nhiệm vụ quản lý âm phủ, chính là nhân viên.

Tông Bố Thần thật lâu về trước đã biến mất, để lại cục diện âm tào địa phủ rối rắm cho mười điện Diêm Vương. Cách đây không lâu tượng Tông Bố Thần còn đột nhiên nứt ra rồi. Tất Bắc vẫn luôn thấy rất kỳ quái, tại sao lại như vậy. Kết quả hiện tại hắn đã minh bạch. Bởi vì Thương Khâu đã mất thần cách, hiện tại biến thành quỷ!

Tuy rằng Thương Khâu mất thần cách, đã là quỷ, nhưng trong Sổ Sinh Tử không có tên Thương Khâu. Hắn đã thoát khỏi tam giới, bởi vậy không cách nào tiến vào lục đạo luân hồi.

Tất Bắc tức khắc đau đầu không thôi. Hắn thật lâu thật lâu chưa gặp qua cấp trên, đã sắp không nhớ rõ trông như thế nào. Kết quả hiện tại gặp được, thế nhưng ném cho hắn một cái cục diện rối rắm. Tất Bắc nói:

"Hiện tại làm sao đây ?"

Tất Bắc nói, nhìn về phía Tạ Nhất. Tạ Nhất nghiễm nhiên thành tâm phúc của âm tào địa phủ. Tạ Nhất chỉ là trầm ngâm một chút, nói:

"Mũi tên Tư Nghệ đã tìm được rồi, nếu có thể tìm được cung của Tư Nghệ, như vậy thì tốt rồi……"

Tất Bắc vừa nghe, tức khắc minh bạch ý Tạ Nhất nói. Thân thể Tư Nghệ đã sớm hư thối. Đã mấy ngàn năm qua, bị Bồng Mông dùng Đào Mộc Bổng đánh chết, thân thể hư thối không còn. Bởi vậy Thương Khâu căn bản không có thân thể, căn bản không thể một lần nữa trở về làm người thường. Mà tượng Tông Bố Thần cũng đã nứt toạc.

Nhưng mà, nếu có thể tìm chân thân liền có thể khôi phục thần cách Tông Bố Thần. Mũi tên cùng cung Tư Nghệ là lựa chọn tốt nhất. Tư Nghệ đúng là bởi vì hai đồ vật này mà thân thể thành thánh. Cung cùng mũi tên bao hàm đạo hạnh, đã tồn tại như pháp khí.

Nếu dùng cung cùng mũi tên làm chân thân Thương Khâu, Tạ Nhất cảm thấy hẳn là có thể phục hồi chân thân Tông Bố Thần.

Tất Bắc xoa cái trán nói:

"Vấn đề là…… cung Tư Nghệ ở nơi nào, đã biến mất thật lâu."

Cung và mũi tên Tư Nghệ là Bảo Khí, rất nhiều người đều tranh đoạt. Sau khi Tư Nghệ trở thành Tông Bố Thần, hai đồ vật này vẫn luôn lưu lạc bên ngoài. Trong lịch sử các vị đế vương đều muốn chiếm hai vật này làm của riêng, dùng để tu luyện để thành tiên, hoặc trường sinh bất lão. Sau này cung cùng mũi tên liền chẳng biết đi đâu, đến nay biến thành bí ẩn.

Tạ Nhất nói:

"Các người có thể hỗ trợ thăm dò."

Tất Bắc gật đầu, nhất định sẽ giúp việc này, chỉ là không biết có thể giúp hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info