ZingTruyen.Info

[ HOÀN P1 ] Nữ Vương Hắc Đạo - Ông Xã Chớ Làm Loạn

chương 104 " Từ chối "

NghiNghiMun


Triệu Nghị cùng Lam Kỳ Nhi đồng thời quay đầu lại, thấy một nam nhân trẻ tuổi khí thế hiên ngang đứng ở cửa văn phòng. 

Lúc nhìn sang bọn họ, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường cùng nụ cười trào phúng:

"Mới sinh viên năm nhất đã muốn lập xã đoàn, hai người cho rằng đại học Yến Kinh là nhà mình, muốn chơi thì chơi sao ?"

Mặc dù đã rời xã đoàn máy tính chừng một tuần lễ, nhưng việc chiêu tân cùng đại hội đoàn thể đều tham gia nên Triệu Nghị liếc mắt một cái liền nhận ra người nam nhân trước mắt này là xã trưởng xã đoàn máy tính Vệ Kính Khải.

Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Triệu Nghị còn cảm thấy hắn là một xã trưởng tốt. 

Diện mạo tuấn lãng, khí thế cường đại, hơn nữa trên người tản mát ra khí thế của người lãnh đạo, khiến người ta không tự chủ được mà thật lòng tin phục.

Lúc ấy Triệu Nghị cho rằng loại khí thế trên người hắn là khí thế của cường giả, thậm chí bắt đầu mơ ước cuộc sống sau khi gia nhập xã đoàn máy tính sẽ rất tốt đẹp. 

Vậy mà, điều tốt đẹp chỉ có trong tưởng tượng, thực tế lại rất tàn khốc. 

Sau khi xảy ra chuyện đó, hắn không những không nhận được một lời giải thích, ngược lại trực tiếp bị đá ra khỏi xã đoàn máy tính

Thật ra, xảy ra loại chuyện như vậy, nếu bọn họ không đuổi ra, Triệu Nghị cũng sẽ rút khỏi xã đoàn . 

Nhưng, chủ động rời đi với việc bị đá ra là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.

"Hừ!"

Nghĩ tới đây, Triệu Nghị không khách khí hừ lạnh một tiếng, gật đầu với Lam Kỳ Nhi, ngụ ý không cần để ý đến người này.

Lúc trước Vệ Kính Khải chỉ thấy Triệu Nghị, không chú ý tới cô gái đứng bên cạnh hắn. 

Đến khi thấy rõ bộ dáng Lam Kỳ Nhi thì nhất thời giật nảy mình, gương mặt có thể coi là tuấn lãng lộ ra một nụ cười tà khí 

"Học muội có hứng thú gia nhập xã đoàn máy tính với chúng ta hay không? 

Là một học trưởng, ta chân thành khuyên học muội. 

Sinh viên đại học năm nhất muốn thành lập xã đoàn, tuyệt đối không thể! 

Hiện tại, trường học cũng bởi vì vấn đề xã đoàn tràn lan, đã có rất nhiều phụ trách nhắc đến chuyện thống nhất xã đoàn, cũng tuyệt đối không phê chuẩn việc tân sinh thành lập xã đoàn!"

Thấy mỹ nữ, Vệ Kính Khải không quản được miệng của mình, đem mấy chuyện cơ mật tiết lộ ra ngoài.

Lam Kỳ Nhi cùng Triệu Nghị nhìn nhau, trao đổi tâm tình khiếp sợ, đợi đến bình tĩnh lại, Lam Kỳ Nhi lạnh nhạt nói:

"Cám ơn học trưởng đã quan tâm. 

Chỉ là, có vết xe đổ này, đúng là tôi không có dũng khí gia nhập một xã đoàn lúc nào cũng có thể nảy sinh bạo lực như vậy được."

Nói xong, không để ý vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn lúc xanh lúc trắng của Vệ Kính Khải, xoay người rời đi.

Trước kia Triệu Nghị vẫn cảm thấy Lam Kỳ Nhi là một cô gái dịu dàng điềm tĩnh. 

Lúc này nhìn cô không hề khách khí phản bác Vệ Kính Khải, thực sự kinh ngạc. 

Mãi cho đến lúc rời ký túc xá, vẫn dùng ánh mắt kinh nghi (kinh ngạc + nghi hoặc) nhìn chằm chằm Lam Kỳ Nhi.

Lam Kỳ Nhi không định bận tâm những thứ này. 

Cô vẫn đang rối rắm chuyện xã đoàn, phải biết, đây có thể xem là nhiệm vụ đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên giao cho cô. 

Nếu ngay cả nhiệm vụ này cũng không làm được, thì thật là...

Triệu Nghị cũng nhận ra Lam Kỳ Nhi có tâm sự, nhớ tới chuyện bị từ chối vừa rồi, tâm tình cũng xuống thấp.

"Làm sao bây giờ?"

Lam Kỳ Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Nghị phía sau:

"Xem ra xã trưởng xã đoàn máy tính đã nói gì đó với người phụ trách các xã đoàn rồi. 

Nhưng là, hắn nói trường học phải xử lý vấn đề xã đoàn tràn lan, hẳn không phải nói suông. 

Vấn đề này tương đối nghiêm trọng, nếu như bọn hắn liên hợp ngăn cản, còn có thể thương lượng, nhưng nếu trường học không cho phép lập xã đoàn, vậy thì . . .


Nghe cô nói, Triệu Nghị cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. 

Nghĩ nghĩ, nghĩ ra một biện pháp:

"Ngược lại tôi có một chủ ý, nhưng là, không biết có thể làm được hay không."

Lúc này là thời điểm Lam Kỳ Nhi luống cuống tay chân, nghe được lời Triệu Nghị nói thì giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Triệu Nghị.

"Hiện tại, rất dễ nhận thấy muốn thành lập xã đoàn là khó có khả năng, về hội học sinh chúng ta làm gì cũng vô ích. 

Nhưng chỉ cần chúng ta tạo chút thành tích, cũng có thể vượt qua liên hiệp xã đoàn bộ trực tiếp báo lên lãnh đạo. 

Tôi nghĩ, trường học sẽ không cự tuyệt một tổ chức mang đến vinh dự to lớn cho trường.

Triệu Nghị cười híp mắt nói.

Lam Kỳ Nhi vừa nghe liền biết có hy vọng, vô cùng mừng rỡ:

"Nói mau, nói mau, cụ thể là làm như thế nào?"

"Trong khoảng thời gian này, chúng ta triệu tập những nhân tài bị chèn ép trong xã đoàn khắp trường học. 

Tôi nghĩ, bằng phương pháp bảo thủ hiện tại của những phụ trách xã đoàn, chắc chắn có rất nhiều tài hoa bị mai một. 

Nếu như muốn đối nghịch với những xã đoàn này, chúng ta phải liên hiệp với những người này. 

Chắc chắn bọn họ sẽ không cự tuyệt một cơ hội rửa sạch nỗi nhục này."

Triệu Nghị càng nói càng hài lòng, đặc biệt là khi nghĩ đến tin tức mới biết gần đây thì càng hưng phấn:

"Tôi nghe nói nước N cùng trường học chúng ta sắp diễn ra một cuộc giao lưu, thời gian là vào cuối tuần. 

Tôi nghĩ, lần này giao lưu là trên danh nghĩa, trên thực tế là so đấu với nhau. 

Nếu như chúng ta có thể tỏa sáng ở lần giao lưu này, tôi nghĩ, lấy phê chuẩn của trường học cũng chỉ là việc nhỏ."

Lam Kỳ Nhi nghe vậy mắt tỏa sáng. 

Đây là một kế hoạch rất lớn mật, hơn nữa còn rất ngông cuồng, chỉ có người có thực lực chân chính mới có thể nhân cơ hội lần này chuyển bại thành thắng.

"Thật ra, chỉ cần nói nữ vương là học trò của thầy Trương là có thể giải quyết chuyện này. 

Nhưng, tôi không hy vọng lúc nào chúng ta cũng phải dựa vào nữ vương. 

Mặc dù cuối cùng chúng ta có thể phải dực vào nữ vương mới có thể thực hiện kế hoạch này, nhưng ít nhất chúng ta vẫn phải cố gắng."

Bắt đầu từ thật lâu trước kia, Triệu Nghị vẫn cảm thấy buồn bực vì sự mềm yếu của mình. 

Lần này, chuyện bị ẩu đả càng đả kích lòng tự ái của hắn, hắn cảm thấy mình cần rèn luyện, không ngừng nâng cao mình mới có thể trở nên cường đại. 

Hắn không muốn luôn luôn là chướng ngại bên cạnh nữ vương, hắn muốn trở thành người hiệp trợ nữ vương cường đại mà không phải là trở ngại!

Hai người cứ như vậy thương lượng đối sách, mặc dù chuyện chưa hoàn thành, nhưng mà bởi vì đã thiết lập kế hoạch, có mục tiêu trực tiếp, nên tâm tình của hai người rất tốt, buồn bực rối rắm lúc trước cũng biến mất.

Lãnh Tâm Nhiên không biết những chuyện này.

Bên Triệu Nghị đang rất rối rắm, phía cô cũng giống vậy. 

Từ việc tìm được Triệu lão tam lần trước, từ trong miệng hắn biết được một vài tin tức – chữ ''A'', cô vẫn luôn từ điểm này tìm kiếm bước đột phá.

Vào thời điểm đó, 'A' này rất có thể là tên tuổi nội gián. 

Cô đã lục tung cơ hồ là trên dưới tên tuổi của cả Diêm Môn, trải qua mấy lần loại trừ, sau đó từ từ tìm kiếm người có điều kiện phù hợp nhất. 

Lượng công việc rất khổng lồ, trải qua mấy năm gần đây, thế lực Diêm Môn phát triển rất nhanh chóng, danh sách càng thêm dài. 

Qua các đợt loại trừ, Lãnh Tâm Nhiên còn để lại danh sách gần 100 người.

Trừ chuyện này, thời điểm nhìn thấy một lão sư xưng là Văn Nhân Gia ở đợt quân huấn lần trước khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, bởi hắn lấy thân phận lão sư xuất hiện ở lớp học. 

Thấy nam nhân mới gặp một lần xuất hiện trước mặt, Lãnh Tâm Nhiên không biểu hiện gì. 

Chỉ cảm thấy khi mắt đối phương phóng tới lửa nóng thì khẽ cau mày.

Nói thật, cảm giác của cô với người đàn ông này cũng không có gì tốt. 

Mặc dù đối phương tỏ ra lịch sự, cử chỉ nho nhã, nhưng trong xã hội này không bao giờ thiếu kẻ 'sói đội lốt cừu'. 

Mà từ lần đầu gặp mặt, cô đã nhìn thấy sự lạnh lùng được ngụy trang dưới vẻ lịch sự của hắn.

Đây là một nam nhân nguy hiểm, trực giác báo cho cô biết!

Mặc dù ghét hắn, nhưng Lãnh Tâm Nhiên không thể không thừa nhận. 

Người này dạy rất tốt, hắn không giống các lão sư khác dạy một cách máy móc, mà dạy theo cách riêng của mình. 

Không có nội dung cụ thể , nhưng ý chính vẫn liên quan mật thiết đến các bài thi , ngôn ngữ khôi hài, suy nghĩ mới mẻ độc đáo, không chỉ hấp dẫn sinh viên cả lớp chú ý, mà còn đem nội dung bài thi toàn bộ khái quát ở bên trong, là một thầy giáo giỏi chân chính!

Cùng người trước mắt so sánh, Lãnh Tâm Nhiên nhớ tới tình huống ban F khi đó. 

Nếu như lúc ấy thầy giáo là hắn, có lẽ thành tích ban F càng thêm cao hơn trước một quãng xa!

Sau khi tan lớp, Sơ Hạ, Đông Phương Hiểu cùng Lam Kỳ Nhi thường giữ cô lại, bốn người Lãnh Tâm Nhiên cùng đi ra ngoài.

Nhưng vừa mới đi tới cửa, liền nghe thấy một thanh âm trầm thấp từ phía sau truyền đến:

"Đồng học Lãnh Tâm Nhiên?"

Vốn là Lãnh Tâm Nhiên muốn tiếp tục đi về phía trước, nhưng thấy mọi người bên cạnh đều dừng lại, cũng chỉ đành dừng theo.

Văn Nhân Gia cầm bài thi đi tới, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười tao nhã yếu ớt:

"Đồng học Lãnh Tâm Nhiên, không ngờ chúng ta sẽ gặp lại. 

Quả thật là có duyên!"

Một người đàn ông nói lời này với một nữ nhân, rất dễ nhận thấy là ngụ ý tiếp xúc. 

Vậy nếu như một thầy giáo nói lời này với một nữ sinh thì cảm giác này liền tăng lên gấp bội.

Chung quanh vốn đang ồn ào rôm rả, khi nghe hắn nói, bầu không khí trong nháy mắt an tĩnh. Tất cả mọi người nhìn không chớp mắt một màn 'thầy trò yêu nhau' trước mặt.

Rất nhiều nữ sinh dùng loại ánh mắt ghen ghét nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên. 

Diện mạo Văn Nhân Gia rất tuấn tú, trên người mang theo khí chất quý công tử, hơn nữa giảng bài rất vui vẻ, chỉ bằng thời gian hai tiết học đã mê hoặc một đám lớn nữ sinh.

Lãnh Tâm Nhiên không nói chuyện, giống như không nghe thấy lời nói mập mờ đó, chỉ dùng cặp mắt đen nhánh không dao động nhìn hắn.

Nụ cười trên mặt Văn Nhân Gia có phần cứng lại, nhưng rất nhanh lại nở một nụ cười sáng lạn . Như vậy không phải mới có ý tứ sao?

"Lãnh Tâm Nhiên đồng học, để ăn mừng cho lần vô tình gặp gỡ này của chúng ta, tôi có thể vinh hạnh mời em ăn một bữa cơm không?"

Văn Nhân Gia cười híp mắt nói.

"A. . . . . ."

Bên cạnh không ngừng phát ra tiếng thét chói tai cùng âm thanh hút khí. 

Ngay cả ba người Sơ Hạ, Đông Phương Hiểu cùng Lam Kỳ Nhi đều không dám tin nhìn một màn trước mắt. 

Lần đầu tiên họ thấy có thầy giáo chủ động đến gần nữ sinh như vậy, hơn nữa còn hạn học sinh trước mặt bao người. 

Chuyện này. . . . . . thật sự là. . . . . .

Tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ không dám tin, duy chỉ có Lãnh Tâm Nhiên vẫn giữ vẻ mặt thanh lãnh không thay đổi. 

Sau đó, trước nụ cười cùng cái nhìn chăm chú của Văn Nhân Gia, lạnh lùng nói:

"Không!"

Nói xong, không thèm quan tâm nam nhân đang đứng đó, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info