ZingTruyen.Info

[HOÀN] Nằm trong lòng nam phụ Hắc Liên Hoa run lẩy bẩy

Chương 32

oscar-oscar


Đồ uống màu quýt dính trên ống tay áo màu trắng của cô, lau thế nào cũng không sạch được. Tiêu Sắt Sắt hơi bực bội cau mày ra khỏi phòng vệ sinh, lúc còn cách đại sảnh bữa tiệc một đoạn, cô vừa rẽ qua đã bị đám Tiêu Bân Bân đang đứng ôm cây đợi thỏ ở lối đi an toàn chặn lại.

"Em gái, lâu rồi không gặp nha."

Tiêu Bân Bân lại nở nụ cười thiếu đòn kia, có điều hàm răng thưa của gã ta đã nhắc nhở Tiêu Sắt Sắt, lần trước tên này mới bị Bạch Cố Kiềm đánh no đòn mà bây giờ lại tới tìm chết.

Cô lạnh lùng nhìn gã ta một cái, dự định đi vòng qua nhưng lại bị Tiêu Thành ở bên cạnh giơ tay chặn lại.

"Sắt Sắt, đừng đi vội, bọn anh chỉ muốn ôn lại chuyện xưa với em thôi."

"Tôi không rảnh, tránh ra."

Tiêu Sắt Sắt không thèm nể mặt, đối mặt với hai người đàn ông vừa cao lớn vừa cường tráng như bọn họ mà cô cũng không sợ hãi tí nào. Cách đây không xa chính là đại sảnh, bọn họ dám làm gì cô thì cô chỉ cần la lên là có người tới ngay.

Dường như Tiêu Thành cũng không sợ cô hét lên, đôi mắt hạt châu của hắn ta nhìn chằm chằm đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần.

Hôm nay Tiêu Sắt Sắt trang điểm nhẹ, gương mặt của cô vốn nhỏ nhắn xinh đẹp, sau khi trang điểm một chút lại càng lộ ra vẻ đẹp như tranh, xinh đẹp quyến rũ. Tiêu Thành vẫn luôn biết Tiêu Sắt Sắt có căn cơ không tồi nhưng không ngờ cô chỉ mới tới nhà họ Bạch ở chừng nửa năm mà hình tượng của cô nàng này cũng đã thay da đổi thịt, hôm nay lúc nhìn thấy cô, hắn ta còn suýt chút không nhận ra.

Quả nhiên là được nuôi bởi nhà giàu, nếu lúc trước Tiêu Sắt Sắt cũng thế này thì hắn ta còn đá cô làm đ*o gì!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Thành nhìn Tiêu Sắt Sắt dần dần trở nên dâm tà, ngoài miệng nịnh nọt: "Sắt Sắt đừng có tuyệt tình vậy mà, dù gì chúng ta cũng là người yêu cũ."

"Ai là người yêu cũ của anh? Anh đừng có nói bậy!" Tiêu Sắt Sắt nổi giận.

Tiêu Thành bị cô liếc một cái cũng giật mình, hắn ta chỉ cảm thấy cô nàng trước mặt càng nhìn càng đẹp, ngay cả tức giận cũng xinh đẹp thế này, hắn ta bắt đầu không nhịn được mà suy nghĩ bậy bạ.

So với Tiêu Thành thì Tiêu Bân Bân có vẻ tỉnh táo hơn nhiều: "Ôi chao, bọn anh không nói nhiều với em nữa, hôm nay tới tìm em là để thương lượng chuyện làm giàu thôi."

Xung quanh không có người, Tiêu Bân Bân nói chuyện càng không thèm kiêng nể: "Không phải lúc trước em vẫn luôn đơn phương anh Tiêu Thành sao? Anh Tiêu Thành của em cũng nhớ mãi không quên về em đó. Ban đầu anh còn muốn tác hợp cho hai đứa nhưng em lại ở cùng với thằng nhóc nhà họ Bạch kia..."

Gã ta nói đến đây lại làm bộ thở dài: "Em nói xem em theo một thằng ngu thì có thể nhận được hạnh phúc gì chứ? Không phải nó chỉ có chút tiền thôi sao? Tương lai em không muốn sinh con trai hả? Còn nữa, lỡ như nó chợt khỏe lại rồi đuổi em ra khỏi nhà họ Bạch thì phải làm thế nào đây?"

Vẻ mặt của Tiêu Bân Bân đều là "anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi" khiến Tiêu Sắt Sắt nhìn vào chỉ muốn buồn nôn.

Cô hít sâu một hơi mới đè được cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Nếu hai người còn không tránh ra nữa thì tôi báo cảnh sát đấy. Hôm nay là hôn lễ của chị cả, tôi không muốn làm ầm ĩ quá khó coi đâu."

"Ôi thôi nào, em vội vàng cái gì chứ, anh chỉ đang quan tâm em thôi. Em không cảm kích thì thôi vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày em sẽ phải hối hận." Sắc mặt Tiêu Bân Bân u ám.

Ý cười trên mặt của tên Tiêu Thành đứng bên cạnh gã ta cũng giảm đi vài phần, hắn ta móc một tờ giấy nhét cho Tiêu Sắt Sắt: "Sắt Sắt, ban đầu là anh cặn bã, từ sau khi chia tay em anh cũng đã tỉnh ngộ lại rồi, anh không thể không có em được. Bây giờ em có thành kiến với anh thì anh cũng không kêu oan, nhưng anh hi vọng em có thể bỏ qua quá khứ để bắt đầu lại một lần nữa. Đây là số điện thoại của anh, nếu em có gì cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với anh."

Lời nói trần trụi của tên cặn bã này làm Tiêu Sắt Sắt nghe rất buồn nôn, cô không thèm liếc mắt nhìn đối phương cái nào, tùy tiện vứt tờ giấy trong tay đi, mặt không thay đổi rời khỏi đó.

"Xem ra em gái của anh không muốn hợp tác với em cho lắm." Tiêu Thành nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tiêu Sắt Sắt, buồn bã nói.

"Con nhỏ ngu ngốc kia chỉ là ngọn cỏ đầu tường*, chờ qua một khoảng thời gian, nó phát hiện ra tên ngốc kia không bảo vệ được nó thì nó sẽ đổi ý thôi."

*gió thổi chiều nào theo chiều nấy.

Tiêu Bân Bân vỗ vai Tiêu Thành: "Đương nhiên vì mộng làm giàu của tôi, vẫn phải cần cậu hi sinh liên lạc tình cảm với Sắt Sắt nhiều một chút."

Trong lòng Tiêu Thành nghĩ sau này hắn ta thu cả tiền lẫn sắc, sao có thể gọi là hi sinh được chứ?

Hắn ta nhìn Tiêu Bân Bân cười ha hả: "Nghe nói thằng kia đánh nhau kinh lắm à? Anh sắp xếp xong xuôi chưa?"

Trong mắt Tiêu Bân Bân nổi lên sự tàn nhẫn, giơ dấu tay với hắn ta: "Yên tâm, tôi đã bảo mẹ chặn Tiêu Sắt Sắt lại rồi, mấy anh em đều đang chờ ở ngoài đó."

Hai người bọn họ ở đây âm mưu xấu xa, sau khi Tiêu Sắt Sắt trở về đại sảnh thì bị người mẹ Trương Tình của nguyên chủ chặn lại.

"Sắt Sắt, thấy mẹ mà không biết chào hả?" Trương Tình quái gở cất cao giọng làm cho tất cả mọi người xung quanh đều nhìn Tiêu Sắt Sắt.

Tiêu Sắt Sắt cũng chẳng thèm để ý, cô nhìn về phía Bạch Cố Kiềm, thấy anh vẫn ngồi ngoan ngoãn tại chỗ thì trong lòng mới khẽ thở phào.

"Này, con đừng đi mà, chị của con nói muốn ôn chuyện với hai mẹ con mình đó."

"Tôi không rảnh."

Cô hờ hững trở về bàn của mình, lúc này cô mới phát hiện ra cái ly đế cao trong tay Bạch Cố Kiềm đang đựng rượu vang đỏ, cô sợ hãi đoạt lại.

"Sao anh lại uống rượu thế?"

Hiển nhiên Bạch Cố Kiềm đã uống không ít, quanh mắt hơi ửng hồng, khí áp cả người rất thấp.

Rõ ràng Tiêu Sắt Sắt cảm giác được sự bất thường của anh, cô nắm chặt tay anh lại bị nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay anh dọa giật mình. Dường như anh đang đè nén cái gì đó, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trông hơi đáng sợ.

"Anh... A Kiềm, anh sao vậy?" Tiêu Sắt Sắt không biết làm sao.

Cô cúi đầu muốn nhìn vẻ mặt của anh thì bị bàn tay anh kìm chặt cằm, cảm giác đầu ngón tay ấm áp đang vuốt ve gương mặt cô mang theo sự mạnh mẽ không thể phớt lờ, vết chai mỏng trên lòng bàn tay cọ qua khiến da cô đau xót.

Tiêu Sắt Sắt không nhìn thấy biểu cảm của Bạch Cố Kiềm nhưng mơ hồ cảm giác được anh đang tức giận, cái cằm kiên nghị cũng kéo căng lên như bất cứ lúc nào cũng sẽ bộc phát.

Cô vừa lo vừa sợ, lo Bạch Cố Kiềm lại bị đau đầu thì sẽ rất thống khổ, sợ cảm xúc của anh chợt thay đổi làm náo loạn hôn lễ của chị cả. Nhưng mà Bạch Cố Kiềm chỉ thu tay về, đứng dậy đi ra ngoài.

"A Kiềm, anh đi đâu vậy?" Tiêu Sắt Sắt kinh hồn bạt vía hỏi anh.

"Nhà vệ sinh." Anh thấp giọng trả lời.

Tiêu Sắt Sắt cũng không dám yên tâm, vội vàng đi theo: "Nhà vệ sinh ở bên ngoài, tôi dẫn anh đi."

Hai người cùng rời khỏi đại sảnh, Tiêu Sắt Sắt đưa Bạch Cố Kiềm đến cửa nhà vệ sinh rồi mới dừng bước lại. Đúng lúc Tiêu Lỵ Lỵ nắm tay một cô gái trẻ tuổi đi ra từ nhà vệ sinh, sau khi nhìn thấy cô cũng vô cùng ngạc nhiên đi tới chào hỏi.

"Sắt Sắt, sao em lại ở đây vậy? Chị còn định tới đại sảnh tìm em đây. Đây là Phỉ Phỉ, em còn nhớ không? Lúc nhỏ chúng ta còn chơi nhà chòi chung với nhau đó."

Tiêu Sắt Sắt thật sự có đoạn ký ức này, vì thế cô nở nụ cười hữu nghị với cô gái kia. Ba người bắt đầu ôn lại chuyện cũ, Tiêu Sắt Sắt sợ Bạch Cố Kiềm đi ra không tìm thấy cô nên đứng ở một chỗ cách nhà vệ sinh không xa. Cô bắt đầu bắt đầu nhập tâm trò chuyện về quá khứ mà không hề biết Bạch Cố Kiềm đã sớm leo ra ngoài bằng cửa sổ trong nhà vệ sinh.

...

Từ sau lần trước bị Bạch Cố Kiềm đánh, Tiêu Bân Bân vẫn luôn nhớ kỹ mối thù này. Lần này gã ta nghe nói anh cũng đến đây nên còn đặc biệt tìm bốn năm anh em du côn muốn cho "tên ngốc" này một bài học.

Đám người hẹn nhau tụ họp ở sau quán rượu trong ngõ nhỏ, mỗi người đều mặc áo sát nách, trong tay còn cầm mấy cây gậy làm vũ khí.

Tiêu Bân Bân làm bộ làm tịch bài binh bố trận: "Nghe tôi nói đây, chờ lát nữa tôi sẽ nghĩ cách dẫn thằng ngu kia ra, hai người các cậu trốn ở chỗ rẽ xông tới đánh cho nó mấy gậy trước, sau đó mấy người khác cũng xông lên."

Tiêu Thành ở bên cạnh lại khinh thường: "Anh Bân, anh có cần phải thế không? Nó chỉ có một mình, chúng ta có sáu người mà còn sợ đánh không lại à?"

"Cậu không biết đâu, thằng ngu kia từng học võ rồi. Ôi thôi, tôi lười nói với mấy cậu, dù sao... A!" Gã ta còn chưa dứt câu thì đã cảm thấy đầu đau đớn, tức giận đến mức dựng thẳng lông mày: "Mẹ nó, ai dám ngắt lời tao thế?"

Tiêu Bân Bân liếc đám người xung quanh, nhìn thấy đám bọn họ đều nhìn lên trời thì tranh thủ quay đầu nhìn lại.

Gã ta nhìn thấy một bóng đen đang ngồi ngược sáng trên tường, một chân co lại, một chân đá đá vào tường phát ra mấy tiếng bịch bịch.

Không biết là vì vẻ mặt của Bạch Cố Kiềm u ám tàn nhẫn hay vì anh xuất hiện quá đột ngột mà trong lòng Tiêu Bân Bân khẽ giật mình. Sau khi hoàn hồn lại, gã ta mới chỉ vào người trên tường mà quát lên: "Tốt lắm, tao còn chưa kịp đi dẫn mày ra thì thằng ngu mày đã tự giác đi ra bị đánh rồi. Bắt nó xuống cho tao!"

Sau quán rượu ở ngõ hẻm là một rừng cây, ngay cả một bóng người cũng không có, điều này lại càng cổ vũ sự ngông cuồng của Tiêu Bân Bân. Gã ta lại không biết bây giờ Bạch Cố Kiềm đang sợ không có chỗ phát tiết cơn giận, đặc biệt ra ngoài tìm bao cát hình người.

Nhìn thấy mấy thanh niên tới nắm chân anh, đôi mắt thờ ơ của Bạch Cố Kiềm hơi run lên, nhếch môi nở nụ cười lạnh. Chân dài vừa đá một cái đã đạp hai người trong đó ngã ra đất, sau đó lại giẫm lên lưng hai tên khác nhảy xuống khỏi tường.

So với sự thô bạo của người khác thì thân thủ của anh mạnh mẽ, ra tay còn tàn nhẫn. Một người cầm gậy vung về phía anh, Bạch Cố Kiềm không chỉ linh hoạt tránh né mà còn dễ dàng khống chế tay phải của tên đó, không chút lưu tình nhấc gối đá một cái. Sau đó một tiếng "răng rắc" vang lên, tay của tên kia đã bị anh đá gãy.

"A..."

Đám người kia hét thảm một tiếng nhưng chẳng ai quan tâm, từng tên cắn răng nghiến lợi cùng nhào về phía Bạch Cố Kiềm. Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết liên tục cất lên trong hẻm nhỏ, Bạch Cố Kiềm nắm cây đao dính đầy máu trong tay, vẻ mặt đáng sợ như ma quỷ đến từ địa ngục.

"Mẹ nó chứ, nó lấy đao đâu ra vậy!"

Tiêu Bân Bân che lại cánh tay bị quẹt chảy máu, cắn răng chịu đựng nhìn Bạch Cố Kiềm giống như đang thấy một con quái vật.

Lần trước anh dùng tay không cũng đủ làm Tiêu Bân Bân kiêng kị, hôm nay hiển nhiên Bạch Cố Kiềm lại càng đáng sợ hơn. Tốc độ của lưỡi dao trong tay anh nhanh đến mức không nhìn rõ được, chẳng bao lâu sau, sáu người bọn họ đều đã bị thương, ngay cả cầm gậy cũng không cầm được.

Nhìn thấy Bạch Cố Kiềm còn chưa có ý hạ thủ lưu tình đang chậm rãi đi tới, trong lòng Tiêu Bân Bân hoảng hốt, tranh thủ la lên: "Mau đi gọi người đi!"

Đám người đứng lên muốn chạy, Tiêu Bân Bân cũng không ngoại lệ, nhưng gã ta vừa nhấc chân đã cảm thấy trên đùi đau đớn kịch liệt, kêu thảm một tiếng rồi ngã ra đất. Người ngã sấp xuống giống gã ta còn có Tiêu Thành, trừ hai bọn họ ra thì mấy tên khác đều ỉu xìu chạy đi.

Tiêu Bân Bân che lại phần chân bị thương, gã ta híp mắt nhìn một chút, phát hiện chỉ có một cái lỗ nhỏ, so với đám vừa chạy đi thì vết thương của gã ta và Tiêu Thành hoàn toàn nhẹ hơn nhiều.

Cũng không biết có phải là giữ hai bọn họ lại để từ từ tra tấn hay không nữa...

Trong mắt Tiêu Bân Bân, Bạch Cố Kiềm đã trở thành sự tồn tại như sát thần, gã ta chỉ muốn mau chóng chạy trốn mà thôi. Nhưng mà Bạch Cố Kiềm lại chẳng thèm ngó tới gã ta, ánh mắt lạnh lẽo của anh đang giằng co trên người Tiêu Thành, hiển nhiên mục tiêu của anh chính là hắn ta.

Trên người anh mặc áo đen, không hề nhìn ra vết máu, một mảng đỏ tươi trên tay và trên đao đều là máu của người khác.

Đôi mắt Tiêu Thành mở to, nhìn thấy thanh đao sắc nhọn của Bạch Cố Kiềm dần tới gần mình, hắn ta muốn trốn nhưng chân lại như nhũn ra. Ngũ quan vốn đoan chính của hắn ta lại vặn vẹo trông như một trái bí đỏ bị ép khô, bộ dạng xấu xí đến mức làm cho người ta không nỡ nhìn thẳng.

Bạch Cố Kiềm quơ cây đao trong tay nhìn từ trên xuống, nụ cười vừa tàn nhẫn vừa khinh thường, chợt nói nhỏ một câu: "Loại người như mày mà cũng đáng được cô ấy thích à?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info