ZingTruyen.Info

Hoàn Khố Thế tử Phi - Quyển 4

Quyển 4 - Chương 57: Mưu tính từ sớm

MrBin14

  Edit: Sunny
Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt ra khỏi điện đã thấy Dạ Thiên Dật đứng ở cửa Vinh Hoa cung.

Dạ Thiên Dật đứng quay lưng với nàng, chắp tay lại, mặc dù đã là Nhiếp chính vương đứng trên vạn người, nhưng hắn vẫn chỉ mặc trường bào bằng gấm tơ lụa màu tím nhạt, lẽ ra bây giờ hắn đã cầm quyền trong tay, địa vị cao, đã có thể mặc trường bào màu vàng rực rỡ của Nhiếp chính vương, nhưng hắn không mặc.

Nghe tiếng bước chân của Vân Thiển Nguyệt đi ra, Dạ Thiên Dật chậm rãi quay người lại, ánh mắt sáng lên, khẽ gọi, "Nguyệt nhi!"

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, nửa năm trước lúc Thất hoàng tử hồi kinh khí phách tao nhã, hôm nay làm Nhiếp chính vương đã trở nên uy nghiêm sắc bén, nàng dừng bước, gật đầu, thản nhiên nói: "Nhiếp chính vương tới đây thỉnh an Thái hậu sao? Thái hậu mệt mỏi, nằm ngủ rồi."

Dạ Thiên Dật nhìn chằm chằm vào mặt nàng, một lát sau xoay người lại, nhìn về phía Bích Hồ ở nơi xa, đạm mạc nói: "Nguyệt nhi, từ khi nào thì chúng ta trở thành như vậy? Trước kia nàng có từng nghĩ đến tình trạng này chưa? Chúng ta gặp nhau lại giống như người xa lạ, thậm chí còn không bằng người xa lạ."

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc không nói.

"Từ trước tới nay, ta chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ trở nên như thế này." Dạ Thiên Dật đưa tay chỉ phía vào núi giả của Bích Hồ, ánh mắt xa xăm, "Chúng ta từng cùng nhau lén trộm hoa quế cao trong cung mẫu hậu, chạy đến đó vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Vì không để người khác phát hiện nàng đang ở với ta, nàng còn thả vài con rắn ở bên núi giả đó, từ đó về sau đám cung nữ thái giám không còn dám đi lại ở chỗ đó nữa, ngay cả các hoàng tử cũng không đến đó. Sau đó ta chuyển đến phủ đệ, chúng ta không cần phải lén lút nữa, bởi vì phủ Thất hoàng tử là láng giềng của Vân Vương phủ, chúng ta có thể tùy tiện nằm trên đầu tường nói chuyện phiếm."

Vân Thiển Nguyệt không nói gì, lẳng lặng nghe hắn nói.

"Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu năm đó lúc ta và nàng núp trong tối nghe thấy phụ hoàng để cho mẫu phi chọn lựa, nếu như lúc đó ta xông ra ngăn cản, để phụ hoàng giết cả ta và mẫu phi, thì có phải chúng ta sẽ không trở nên giống như bây giờ không. Nhưng khi đó ta lại muốn trở thành thái tử, bởi vì chỉ cần làm thái tử thì ta có thể cưới nàng, cho nên, ta đã không xông ra." Hôm này khi Dạ Thiên Dật nói đến năm đó, tâm tình đã không còn kịch liệt nữa, mà là bình tĩnh trầm lặng như nước vậy, "Khi đó ta còn nhỏ, không suy nghĩ sâu xa, chỉ một lòng nghĩ tới có thể cưới nàng, nhưng không ngờ tới phụ hoàng chỉ thích nàng ngoài mặt, nhưng bên trong không thích nàng cùng mắt thấy Vân Vương phủ ngoại thích phát triển an toàn, muốn trừ bỏ tận gốc. Một bước sai, lại càng thêm sai."

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc, chuyện năm đó đã lâu như vậy rồi. Nếu nói là chuyện kia không ảnh hưởng gì với nàng là không thể nào, cũng bởi vì chuyện kia, nàng mới sâu sắc nhắc nhở mình, hắn không phải là tiểu Thất, hắn là Dạ Thiên Dật, là Thất hoàng tử Dạ Thiên Dật mà lão hoàng đế chọn. Khi đó, một chút tâm tư của nàng với hắn liền bị quăng lên ngoài chín tầng mây.

"Ta đắc ý vui vẻ hồi kinh, chuẩn bị thừa kế ngôi vị hoàng đế, nàng trợ giúp ta suốt năm năm cũng thành công rút lui, rời khỏi ta nhào vào trong ngực Dung Cảnh. Có phải chỉ khi ta chết đi, hay là sống cuộc sống khốn khổ thì nàng mới nhớ đến ta? Chứ không như hiện tại, dù ta có làm gì cũng không thể bước vào trái tim nàng?" Dạ Thiên Dật xoay người lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt u ám sắc bén.

Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, không để cho tâm tình của mình lộ ra ngoài, "Hôm nay nói những thứ này còn có ích gì? Tóm lại là đã đi tới một bước này rồi, cuộc đời không có nếu như, không có hoặc là, không có lặp lại."

Dạ Thiên Dật nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng.

"Dạ Thiên Dật, hãy xóa ta khỏi trái tim ngươi đi! Ngươi có thể làm được. Nam nhân Dạ gia đều có một mặt ngoan lệ ma quỷ, ngươi cũng có. Hãy xóa bỏ hết những điều tốt ta làm cho ngươi, rồi suy ngẫm những điều xấu ta đã làm với ngươi. Sở dĩ mọi chuyện trở nên như vậy cũng có nguyên nhân là từ ta. Xóa bỏ ta khỏi lòng ngươi sẽ tốt hơn." Vân Thiển Nguyệt nói.

"Nàng cho rằng ta chưa thử xỏa bỏ nàng khỏi lòng ta sao? Nhưng không xóa bỏ được thì phải làm sao đây?" Dạ Thiên Dật nhìn nàng, nhẹ giọng nói.

"Trên thế giới này không có gì là không quên được, chỉ có muốn quên hay không mà thôi." Vân Thiển Nguyệt nói.

"Nàng nói đúng, ta không muốn xóa đi kí ức về nàng, không muốn quên, sinh mạng ta từ hai mươi năm trước đã có màu xám xịt, chỉ cần có một mặt trời, chính là nàng. Mặc dù nàng thích Dung Cảnh chứ không thích ta, tình cảm với hắn kiên định như đá, nhưng ta cũng không khống chế được mình." Dạ Thiên Dật nhẹ giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, đã nói đến như vậy, nói nữa cũng không cần thiết, nàng cũng không nên ở đây nữa, trầm giọng nói: "Tự giải quyết cho tốt! Sau này không nên mềm lòng với ta, bởi vì ta sẽ không nương tay với ngươi." Dứt lời, nàng xoay người rời đi.

Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt rời đi, đôi vai thẳng tắp, nếu đã quyết định, sẽ không do dự. Nhìn nàng ấy có vẻ mềm lòng, thật ra thì tâm vững như sắt, đã nói là làm. Nhiều năm như vậy, hắn tự xưng là hiểu rõ nàng, nhưng vẫn không đủ. Tất cả những gì hắn nhìn thấy về nàng từ trước tới giờ đều là nàng để cho hắn thấy, còn những thứ nàng không muốn hắn thấy thì hắn chưa bao giờ được thấy. Hắn môi mím thật chặt, cũng không ngăn cản nàng rời đi.

Không lâu lắm, thân ảnh Vân Thiển Nguyệt rời khỏi tầm mắt hắn.

Dạ Thiên Dật đứng ở cửa Vinh Hoa cung, không vào, cũng không rời đi.

Màn đêm bao phủ, một bóng đen lặng lẽ hiện thân, quỳ một chân trên đất, "Thuộc hạ vô năng, đã để mất dấu người đó, xin chủ tử trách phạt!"

Ánh mắt Dạ Thiên Dật híp lại, "Mất dấu ở đâu?"

"Lan thành."

"Thiên hạ không có mấy người có thể đánh lạc hướng ngươi, ngươi lui ra đi!" Dạ Thiên Dật khoát khoát tay.

Người nọ đứng lên, nhìn Dạ Thiên Dật một cái, lui xuống.

Ánh mắt Dạ Thiên Dật nhìn hướng Vinh vương phủ, sắc mặt mờ mờ, một lát sau, xoay người vào Vinh Hoa cung.

Vân Thiển Nguyệt ra đến cửa cung, quả nhiên thấy xe ngựa Dung Cảnh dừng ở cửa cung, nàng đến gần, đẩy rèm lên xe, màn che rơi xuống, Dung Cảnh nhìn nàng, ôn nhu nói: "Khí sắc không tốt lắm, nhìn thấy cô cô nên khó chịu sao?"

Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

"Nàng có gặp Nhiếp chính vương đến Vinh Hoa cung không?" Dung Cảnh ôn nhu lại hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, "Có!"

"Cô cô đã biết chuyện này khi quyết định rồi, đừng khó chịu nữa." Dung Cảnh đưa tay sờ sờ đầu của nàng, hỏi: "Muốn trở về phủ hay là đến Vân Vương phủ gặp Vân gia gia?"

"Đến Vân Vương phủ, cô cô muốn gặp gia gia một lần." Vân Thiển Nguyệt nói.

Dung Cảnh phân phó bên ngoài một câu, Huyền Ca lên tiếng, xe ngựa đi theo hướng Vân Vương phủ.

Dọc đường không ai nói chuyện, xe ngựa đi tới Vân Vương phủ.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt xuống xe, thì thấy thần sắc người trong Vân Vương phủ đều khẩn trương, Vân Thiển Nguyệt hỏi một người, "Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?"

"Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, Thất công chúa bị té, vừa mới mời thái y." Người nọ lập tức nói.

"Sao lại không cẩn thận như vậy? Có nghiêm trọng không?" Vân Thiển Nguyệt lập tức hỏi.

"Nô tài cũng không biết, nghe nói là chảy máu." Người kia nói.

"Đi, chúng ta mau đến xem!" Vân Thiển Nguyệt lôi kéo Dung Cảnh bước nhanh đi về hướng Tây Phong uyển.

Hai người tới Tây Phong uyển, liền ngửi thấy mùi máu tanh lan tràn trong không khí, người trong Tây Phong uyển thấy hai người đi tới, nhất tề hành lễ ra mắt, sắc mặt vui mừng, Vân Thiển Nguyệt cũng không hỏi gì, lôi kéo Dung Cảnh vào phòng.

Trong phòng, Vân Ly đang ôm Thất công chúa, sắc mặt trắng bệch, hình như Thất công chúa đã hôn mê, một thái y đã hơn năm mươi tuổi đang bắt mạch cho Thất công chúa, tay của hắn có chút run rẩy.

Nghe tiếng người đi vào, Vân Ly ngẩng đầu, nhìn thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt thì vui mừng, hô một tiếng, "Cảnh thế tử, muội muội!"

"Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư!" Tên thái y kia lập tức dừng tay, cúi đầu đứng ở một bên .

"Dung Cảnh, chàng mau xem cho chị dâu một chút!" Vân Thiển Nguyệt nhìn tên thái y kia, buông tay Dung Cảnh ra.

Dung Cảnh chậm rãi tiến lên, bắt mạch cho Thất công chúa. Giây lát sau, ánh mắt hắn trầm xuống, lấy ra một cây châm từ trong bụng Thất công chúa, giơ cây kim kia lên nhìn về phía vị thái y kia, chậm rãi nói: "Trịnh thái y, cây châm là của ngươi sao?"

Vị kia thái y ước chừng hơn năm mươi tuổi, nhìn cây châm trong tay Dung Cảnh liền biến sắc, "phịch" một tiếng quỳ gối trên mặt đất, "Cảnh thế tử tha mạng!"

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt run lên, cũng không nói lời nào.

Vân Ly nhìn Dung Cảnh lấy cây châm từ trong bụng của Thất công chúa, sắc mặt cũng biến đổi, nhưng cũng không nói chuyện.

"Ngươi muốn ta tha mạng, nhưng tại sao lại tha mạng? Ngươi phải nói ra trước đã, ngươi đã làm cái gì, ta mới có thể suy xét có tha mạng cho ngươi hay không." Dung Cảnh nhàn nhạt nhìn Trịnh thái y quỳ trên mặt đất .

Trịnh thái y vừa dập đầu, vừa run run nói: "Vi thần cũng bị ép buộc không còn cách nào khác... Vi thần không muốn hại Thất công chúa ... Nhưng Lục công chúa bắt cháu của vi thần ... uy hiếp vi thần... Nếu vi thần không động thủ...sẽ giết cháu của của vi thần. . ."

Vân Thiển Nguyệt híp mắt, lại là Lục công chúa!

"Cảnh thế tử, ngài cũng biết, vi thần hơn ba mươi tuổi mới có con, nhi tử thành thân suốt mấy năm vẫn không có con, hơn một năm trước mới có tin vui, cháu của vi thần mới ra đời chỉ được một trăm ngày." Trán Trịnh thái y chảy ra máu tươi, nhiễm đỏ mặt đất, khóc van xin: "Cảnh thế tử tha mạng, lão thần cũng là bị ép buộc không có cách nào khác. . . . . ."

"Ngươi yêu cháu của mình, là có thể hại hài tử trong bụng người khác?" Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn Trịnh thái y.

Thân thể Trịnh thái y không ngừng run run, "Thiển Nguyệt tiểu thư tha mạng, cả đời lão thần chưa làm chuyện xấu gì, không biết tạo nghiệt gì, bị Lục công chúa theo dõi. . . . . ."

Vân Thiển Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn, hỏi Dung Cảnh, " Hài tử của chị dâu có giữ được không?"

Vân Ly cũng nhìn Dung Cảnh, sắc mặt trắng bệch căng thẳng.

"May là chúng ta đến kịp thời, châm này chỉ ở trong bụng Thất công chúa một thời gian ngắn, nếu không, sẽ không giữ được hài tử, hôm nay có ta ở đây, tất nhiên có thể giữ được." Dung Cảnh ôn nhu nói.

Sắc mặt Vân Ly buông lỏng, nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: "Cám ơn Cảnh thế tử!"

"Vân thế tử khách khí, người một nhà, cần gì phải nói cảm ơn!" Dung Cảnh đưa cây kim kia cho Vân Thiển Nguyệt, xoay người đi tới trước bàn viết phương thuốc.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhận lấy cây kim kia, hỏi Trịnh thái y: "Lục công chúa bắt cháu của ngươi khi nào?"

"Cách đây không lâu." Trịnh thái y nói.

"Tại sao huynh lại mời Trịnh thái y?" Vân Thiển Nguyệt hỏi Vân Ly.

"Lúc nàng gặp chuyện không may, ta đang trở về phủ, khi đó liền phân phó người đi mời." Vân Ly mím môi nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía hai tỳ nữ hầu hạ Thất công chúa, "Tại sao tẩu tẩu lại bị té?"

"Mỗi ngày Thế tử đều trở về phủ vào giờ này, mỗi ngày Thất công chúa sẽ đi đón thế tử, sau đó hai người lại đi vào trong viện lão Vương dùng bữa tối với lão vương gia, lão Vương Gia ngại phiền toái nên muốn giảm bớt quy củ, liền miễn, nhưng Thất công chúa vẫn kiên trì, nói nếu gia gia ngại phiền toái, liền miễn thỉnh an buổi sáng, buổi tối đừng miễn, buổi tối thế tử trở lại, bọn họ dùng bữa với lão Vương gia. Cho nên cứ quyết định như vậy, quy củ này từ khi Thất công chúa gả tới trong phủ thì có." Một vị tỳ nữ lập tức nói: "Chúng ta muốn đỡ Thất công chúa, nàng nói bây giờ nàng còn nhẹ mà vẫn cần người vịn, vậy sau này làm thế nào? Chúng nô tì không thể làm gì khác, chỉ có thể đi theo bên người nàng, nhưng vừa ra khỏi Tây Phong uyển đi ngang qua Linh Lan viện, chúng ta và công chúa đều bị trơn trượt ngã trên mặt đất."

"Trên mặt đất có nước?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

"Không phải nước, là dầu mỡ, lớp dầu mỡ rất ít, sắc trời cũng tối, nên không dễ phát hiện." Tỳ nữ kia nói: "Lúc Thất công chúa bị ngã, nô tỳ đi đỡ nàng, cũng bị trượt chân, may là công chúa ngã vào trên người nô tỳ, nếu không. . ." Ý tứ phía sau không cần nói cũng biết.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trở nên rét lạnh, hiển nhiên đây là sớm có dự mưu, để cho Thất công chúa trượt chân, nếu có thể sẩy thai, thì rất hợp ý Lục công chúa, nếu không sao, Trịnh thái y sẽ ra tiếp chiêu sau, mượn cơ hội khám bệnh xóa sạch hài tử. Từ trước đến giờ Lục công chúa luôn ngu xuẩn, từ khi nào thì có được thủ đoạn thông minh như vậy? Nếu không phải đúng lúc nàng và Dung Cảnh đi tới, e rằng kế hoạch của nàng ta đã thành công. Nàng nhìn về Dung Cảnh.

Lúc này Dung Cảnh đã viết xong phương thuốc, ngoắc tỳ nữ kia, "Dựa theo phương thuốc sắc thuốc cho Thất công chúa uống."

"Dạ!" Tên kia tỳ nữ lập tức lên tiếng, cầm phương thuốc đi.

Dung Cảnh chậm rãi đi tới, nói với Trịnh thái y: "Mưu hại thế tử phi Vân Vương phủ và cháu ruột của Vân Vương gia là tử tội."

Sắc mặt Trịnh thái y xám như tro, quỳ xuống van xin: "Lão thần nguyện ý lấy chết đền tội, chỉ cầu Cảnh thế tử cứu cháu của lão thần."

" E là lúc này cháu của ngươi đã trở lại trong phủ, mặc dù bây giờ ngươi chỉ ra Lục công chúa, nàng cũng không thừa nhận dùng cháu của ngươi uy hiếp ngươi, ngươi cũng không làm gì được nàng." Dung Cảnh ấm giọng nói.

Trịnh thái y cả kinh, một đôi mắt già nua tràn đầy vẻ không dám tin.

Dung Cảnh thản nhiên nói: " Nếu ngươi không tin, có thể trở về xem một chút, có phải cháu của ngươi đã trở về hay không."

Trịnh thái y cúi đầu, gân xanh trên trán nhảy lên, giây lát, sắc mặt xám ngắt, không hề nói nữa.

Dung Cảnh không để ý Trịnh thái y nữa, nhìn về phía Vân Ly, "Vân Vương phủ loạn thất bát tao như vậy, xem ra nên thanh trừng hết tất cả những người nên trừng trị rồi!"

Vân Ly môi mím thật chặt, gật đầu.

"Đi thôi! Chúng ta đến chỗ Vân gia gia, chuyện ở đây giao lại Vân thế tử hoặc chờ Thất công chúa tỉnh lại thì xử lý! Nếu Vân thế tử và Thất công chúa khoan dung, tha Trịnh thái y, không truy cứu, như vậy liền không truy cứu nữa, nếu không tha cho hắn, liền phái người đi thông báo cho Đức thân vương ở Hình bộ một tiếng, để cho Đức thân vương phái người tới đây bắt người, hoặc là ...trực tiếp giết chết." Dung Cảnh kéo tay Vân Thiển Nguyệt.

Thân thể Trịnh thái y chấn động kịch liệt, không phát ra chút âm thanh nào, cả người giống như không có chút sức sống nào.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Ly một cái, thấp giọng nói: "Ca ca, Thế tử Vân Vương phủ phải là người quyết đoán! Để cho mọi người biết, cho dù không có ta, không có gia gia, không có phụ vương, ai cũng không thể khi dễ ngươi. Lục công chúa là công chúa, Thất công chúa cũng là công chúa, thân phận của huynh và Vân Vương phủ không hề kém hơn so với thân phận của Thất công chúa."

"Muội muội nói rất đúng! Ta sẽ xử lý, muội đến chỗ gia gia đi!" Vân Ly nghiêm túc gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh ra khỏi Tây Phong uyển.

Đi qua Linh Lan viện, Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn thoàng qua trên mặt đất, quả nhiên có dầu mỡ nhợt nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được, từ sau khi Vân Ly thành thân, Thất công chúa vào cửa, nàng liền giao cho Thất công chúa chưởng gia, Thất công chúa đối đãi với người trong phủ rất nhân hậu, nhưng phủ đệ lớn như thế, không phải người nào cũng trung thành với Vân Vương phủ. Những năm này nội gián trà trộn vào không ít, nhưng sẽ không dám làm càn như vậy, hôm nay dám hạ thủ với Thất công chúa, kín kẽ như thế, không phải là do Thất công chúa quá nhân hậu, mà chính là Lục công chúa thu mua người làm việc cho nàng ta, sâu hơn nữa chính là có một trợ lực mạnh mẽ sau lưng giúp nàng ta tính kế.

"Sân viện này của ai vậy?" Dung Cảnh hỏi.

"Tam di nương !" Vân Thiển Nguyệt nói.

"Ban đầu Tam di nương gả tới Vân Vương phủ, là do Tần Thừa tướng làm mai!" Dung Cảnh giống như không chút để ý nói ra một câu, "Nàng là nhị nữ nhi của Kinh triệu doãn Lý đại nhân."

"Thật sao?" Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.

"Hình như thế !" Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến khi Dung Cảnh nói hình như, thì đó chính là nhất định. Sắc mặt nàng trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ban đầu lúc Vân Hương Hà cắt cổ tự sát ở phủ Hiếu thân vương, ta vừa nhận được tin tức không lâu, Tam di nương đã có được tin tức chạy đến Từ Đường, nói cho Phượng trắc phi bị giáng chức thành thị thiếp. Sau đó ta lại nghĩ đến quét sạch nội viện, nhưng quá nhiều chuyện xảy ra, nàng cũng không làm gì khiến cho ta chú ý, ta liền quên mất nàng ta. Thì ra nàng là người do Tần Thừa tướng mai mối."

Dung Cảnh khẽ mỉm cười, "Chuyện lần này không phải là chuyện xấu với Vân thế tử và Thất công chúa, nàng không thể lúc nào cũng che chở bọn họ, quan trọng là họ phải tự biết bào vệ mình."

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, "Đúng vậy, chị dâu chưởng gia lâu như vậy, nàng sinh ra trong cung, Minh phi là ai, có thể ngụy trang che đậy suốt mười năm? Ban đầu nếu ta không nhắc nhở, có khi cô cô vẫn còn xem nàng là tỷ muội tốt nhất. Lúc này chị dâu phải hung ác lên mới được. Để bảo vệ con của mình, nữ nhân có thể làm bất cứ thứ gì. Sau khi nàng tỉnh lại, tất nhiên sẽ điều tra toàn bộ. Lúc đo nàng sẽ biết nên làm như thế nào. Đi thôi!"

Dung Cảnh gật đầu, hai người không nói gì nữa, đi đến viện của Vân lão Vương Gia.

Đến đó, trong gian phòng của Vân lão Vương Gia đã bày bữa tối, hiển nhiên là đang đợi Vân Ly và Thất công chúa , kết quả người không đến, lại thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi tới, Vân lão Vương Gia lập tức hỏi, "Thế nào? Có thể bảo vệ hài tử của Thất công chúa không?"

"May là chúng cháu tới kịp, nếu chậm thêm một bước, chỉ sợ không giữ được." Vân Thiển Nguyệt lôi kéo Dung Cảnh ngồi xuống, cầm đũa, đưa Dung Cảnh một đôi, mình một đôi.

"Thất công chúa quá nhân hậu, người trong phủ và những người bên ngoài đó cũng quá càn rỡ, dám động tay chân ở Vân Vương phủ, không muốn sống sao." Vân lão Vương Gia hừ lạnh một tiếng, "Tìm được người nào hạ thủ chưa?"

Vân Thiển Nguyệt vừa ăn cơm, vừa đem chuyện đã xảy ra nói một lần.

"Đây không giống với chuyện mà Lục công chúa không có đầu óc kia có thể làm." Vân lão Vương Gia nói sau khi nghe xong.

"Cháu cũng cảm thấy vậy!" Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng, "Trầm Chiêu nói Tần Ngọc Ngưng đang ở Nam Lương, chẳng lẽ Lục công chúa âm thầm truyền tin với nàng? Ban đầu lúc nàng và Tần Ngọc Ngưng xuất hiện khi Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục mưu phản bức vua thoái vị, mà từ nhỏ Tần Ngọc Ngưng lại là thư đồng của nàng ta, trừ Tần Ngọc Ngưng giúp nàng bày mưu tính kế ra còn có thể là ai? Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm sẽ không làm chuyện này, cho dù bọn họ có bản lĩnh, sẽ không làm chuyện như vậy, mặc dù chuyện này được trù tính kĩ lưỡng, nhưng vẫn rất kém cỏi so với bản lĩnh của bọn họ. Nếu bọn họ xuất thủ, mạng Thất công chúa đã không còn, huống chi hài tử."

"Cũng có thể là Tần Ngọc Ngưng." Vân lão Vương Gia hừ lạnh nói: " Cái lão Tần Thừa tướng kia đã chết, vậy mà hắn còn có một nữ nhi có chút năng lực, thế nhưng chạy đi Nam Lương. Ngươi có nói cho tiểu tử ngu ngốc kia không? Đừng làm cho hắn ăn phải trái đắng."

"Cháu đã truyền tin cho ca ca, cha ở Nam Lương, hắn có thể ăn thiệt thòi gì!" Vân Thiển Nguyệt chợt nhớ tới Dạ Khinh Noãn, hỏi Dung Cảnh, "Chàng xem có thể là Dạ Khinh Noãn trợ giúp Lục công chúa không?"

" Mấy ngày nay Dạ Khinh Noãn vẫn luôn trong phủ, chưa từng ra ngoài, mấy ngày trước Lục công chúa đi tìm nàng, nàng không gặp." Dung Cảnh nói: "Hẳn không phải là nàng, hãm hại Thất công chúa, đối với nàng không lợi gì."

Vân Thiển Nguyệt thử nghĩ xem cũng bỏ qua chuyện này, nói với Vân lão Vương Gia: "Gia gia, hôm nay cháu tiến cung gặp cô cô, mới không gặp cô cô có mấy ngày, hôm nay gặp cô cô, ngay cả giường cô cô cũng không xuống được rồi, người nói muốn gặp ngài, ngày mai ngài tiến cung đi!"

"Không đi!" Vân lão Vương Gia vểnh râu mép lên.

"Đi đi!" Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, "Đó là khuê nữ của ngài, cũng là cô cô của cháu."

"Để cho ta người tóc bạc đi tiễn người tóc xanh? Nếu nàng muốn sinh con cho Dạ gia, chính là tìm đường chết, ta gặp nàng làm gì! Không có tiền đồ." Vân lão Vương Gia quẳng đũa xuống, quả quyết nói: "Ngươi đừng nói, ta sẽ không đi . Còn nói nữa thì cút ra ngoài đi!"

Vân Thiển Nguyệt ngậm miệng, không nói nữa. Hôm nay nàng đi Vinh Hoa cung thấy cô cô cũng rất khó chịu, gia gia lớn tuổi, còn phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh, phải nhìn bộ dáng kia của cô cô, sao có thể chịu được? Vẫn là quên đi.

Kế tiếp, Vân Thiển Nguyệt không nói nữa, Vân lão Vương Gia sai người lấy rượu ra, vừa nói vừa uống rượu với Dung Cảnh.

Vân Thiển Nguyệt nhìn một già một trẻ, một uống thả cửa, một nhấp từng ngụm, hợp lại uống càng nhiều, không có bất ngờ gì.

Cơm nước no nê, Vân lão Vương Gia có chút men say hỏi Vân Thiển Nguyệt, "Xú nha đầu, có phải cháu đáp ứng giúp nàng chiếu cố tiểu chủng Dạ gia hay không?"

"Gia gia, ngài đừng nói khó nghe như, đó là hài tử của cô cô." Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Vân lão Vương Gia một cái. Cái gì là tiểu chủng của Dạ gia? Cho dù căm ghét cũng không thể nói vậy.

"Ta nói sai sao? Chính là tiểu chủng Dạ gia, lúc đầu ta không đồng ý, nàng lại chết sống muốn giữ lại, cả đời này chưa từng có hài tử, sinh không được đợi kiếp sau sống lại sinh không được sao? Lão đầu tử ta không có nữ nhi ngu xuẩn như vậy. Nàng sinh hài tử ra, có thể sống mấy ngày? Tự làm mệt mình mệt người thôi." Vân lão Vương Gia cả giận nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, nhắc nhở: "Nếu không có hài tử trong bụng nàng, hôm nay Dạ Thiên Dật chính là hoàng đế rồi!"

Vân lão Vương Gia hừ lạnh một tiếng, "Tên tiểu tử kia làm hoàng đế thì thế nào? Có khác gì Nhiếp chính vương hiện tai sao, nhưng nàng thì sao? Nàng là nữ nhi Vân Vương phủ, lại kìm giữ tay các ngươi. Lão Hoàng đế đã chết, nhưng để lại một tai họa như vậy, hắn tính toán thật là tốt!"

"Cô cô sẽ không kìm chế tay cháu, con của nàng cũng sẽ không như thế, mặc dù ta đáp ứng nàng chiếu cố đứa bé kia, nhưng cũng là làm hết sức, đến lúc không thể, cháu sẽ không quên hắn họ Dạ." Vân Thiển Nguyệt khẳng định nói.

"Trong lòng cháu hiểu là tốt rồi! Cháu làm chuyện gì cũng nên suy nghĩ, đừng để Cảnh tiểu tử phải thu thập cục diện rối rắm cho cháu, cháu để hắn bớt lo một chút." Vân lão Vương Gia rất vừa lòng lời nói của Vân Thiển Nguyệt, phất tay một cái, "Trời tối rồi, các cháu trở về đi thôi! Ngày mai Cảnh tiểu tử thay ta tiến cung xem nàng một chút. Nàng có di ngôn gì thì truyền lại cho cháu, cháu trở lại nói cho ta nghe."

"Vân gia gia yên tâm, ngày mai cháu thay ngài đi gặp cô cô." Dung cảnh gật đầu, chậm rãi đứng lên.

Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Vân lão Vương gia một cái, lúc nào nàng để Dung Cảnh phải thu thập cục diện rối rắm cho nàng rồi? Mới như vậy đã không chịu nổi sao?

Hai người không ở lại nữa, ra khỏi sân viện của Vân lão Vương Gia.

Đi tới cửa Vân Vương phủ, liền thấy hai nha hoàn thiếp thân Thất công chúa đang cầm một hộp đen đi từ trong viện ra, Dung Cảnh lên xe ngựa, Vân Thiển Nguyệt đứng ở trước xe chờ một lát, đợi hai người kia đi tới hỏi, "Đây là cái gì, các ngươi đi đâu vậy?"

"Bên trong chính là đầu của Trịnh thái y, sau khi Thất công chúa tỉnh lại, ra lệnh cho nô tỳ giết Trịnh thái y, rồi đưa cho Lục công chúa trong cung." Một tỳ nữ nói.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, " Thi thể Trịnh thái y thì xử lý như thế nào?"

"Vân thế tử đã phái người báo cho Hình bộ tới đây mang thi thể của Trịnh thái y đi." Người tỳ nữ nói.

Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười, nhìn về phía Dung Cảnh, "Chàng nói đúng, chuyện hôm nay chưa hẳn là chuyện xấu với ca ca đại tẩu!"

Dung Cảnh nhàn nhạt nhìn lướt qua cái hộp kia, phân phó tỳ nữ kia, "Trước hết các ngươi mang cho Nhiếp chính vương xem qua, sau đó xin Nhiếp chính vương phái người đi đến chỗ Lục công chúa, bảo đảm phải mở ra để Lục công chúa thấy."

"Dạ!" Hai người kia lập tức lên tiếng.

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, Vân Thiển Nguyệt lập tức lên xe, màn che rơi xuống, Huyền Ca vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi Vân Vương phủ.

Trở lại Tử Trúc Viện trong Vinh vương phủ không lâu, trong cung liền truyền đến tin tức, nói Lục công chúa thấy đầu Trịnh thái y, Trịnh thái y chết rất kinh khủng, nàng hét lên một tiếng, ngất đi.

Đức thân vương tự mình mang người đến Vân Vương phủ, Vân Ly lấy lý do trước khi Trịnh thái y chết đã ăn năn hối cải, nếu người đã tự sát, liền không truy cứu nữa người nhà nữa, Đức thân vương mang thân thể không có đầu của Trịnh thái y rời đi.

Sau khi Đức thân vương rời đi, Thất công chúa uống thuốc, ổn định thai nhi, cho gọi tất cả mọi người trong Vân Vương phủ trừ Vân lão Vương Gia đến Tây Phong uyển. Tra ra chuyện nàng bị ngã là do thiếp thân bà tử của Tam di nương đổ dầu trên mặt đất, Tam di nương không thừa nhận là mình phân phó, nói là bà tử kia bất mãn với những việc làm của Thất công chúa, bà Tử kia cũng nhận hết tội, không liên quan Tam di nương, Thất công chúa đánh chết bà tử kia và hai thị tỳ đồng lõa tại chỗ, Tam di nương ngất đi, Thất công chúa lấy lý do Tam di nương quản giáo hạ nhân không nghiêm trục xuất khỏi phủ đưa về nhà mẹ đẻ. Mặt khác, gã sai vặt được Vân Ly phân phó đi mời thái y cũng thừa nhận là nhận được chỗ tốt từ bà tử kia, nói rõ đi mời Trịnh thái y, gã sai vặt kia cũng bị trượng hình như vậy.

Không quá nửa canh giờ, Thất công chúa đã phạt trượng bốn hạ nhân Vân Vương phủ có dính líu đến chuyện này, lần đầu tiên, người Vân Vương phủ thấy được thủ đoạn của Thất công chúa luôn ôn hòa này, người người không ai dám thở mạnh, hiệu quả uy hiếp có thể đoán được.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info