ZingTruyen.Info

Hoàn Khố Thế tử Phi - Quyển 4

Quyển 4 - Chương 2: Tuyên đọc di chiếu

MrBin14

  Trong xe ngựa của Dung Cảnh được lót đệm gấm thật dày, trong xe còn có hai lò sưởi cầm tay. Vừa vào trong xe, liền cảm thấy trong xe ấm áp như mùa xuân.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay cầm lấy một cái ấm lô ôm vào trong ngực, nhét một cái khác vào trong ngực Dung Cảnh. Dung Cảnh lấy ấm lô ra, nhét trở lại trong ngực của nàng, Vân Thiển Nguyệt nhướng mày nhìn hắn, hắn cong môi cười một tiếng, ôm nàng vào trong ngực, giọng nói ôn nhuận ôn nhu, "Ôm nàng thoải mái hơn so với ôm cái này!"

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, buồn cười trừng mắt nhìn hắn một cái, kéo dài giọng nói: "Dung công tử, thưởng thức của ngài thật cao."

Dung Cảnh nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt nằm tại trong lồng ngực của hắn nói lầm bầm: "Cũng không biết là người nào trong mười năm trước mỗi ngày đều không thể rời giường noãn ngọc (giường làm bằng ngọc ấm), ra cửa trong tay đều ôm một ấm lô. Khi đó tại sao lại không muốn ôm ta?"

"Khi đó cũng muốn, nghĩ đến là tâm liền đau, đáng tiếc hết lần này tới lần khác cũng không dám cầu." Dung Cảnh nhẹ nhàng thở dài.

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt đau nhói, buông lỏng tay cầm ấm lô, đưa tay ôm lấy hông của hắn, vùi mặt vào trong ngực của hắn, thấp giọng nói: "Từ nay về sau ta liền làm ấm lô của chàng, có được hay không?"

Dung Cảnh bỗng nhiên cười, cúi đầu nhìn người trong ngực, nàng thật là một nữ tử nhân hậu, nếu không phải Ngọc Tử Thư chính miệng nói đến một ít chuyện của nàng ở kiếp trước, Ngọc thái tử sẽ không nói dối hắn, hắn thật hoài nghi nữ tử kia cùng nàng bây giờ có thật là cùng một người hay không. Hắn cúi đầu thấp xuống, chôn ở cổ nàng, cười nói: "Được!"

Trên mặt Vân Thiển Nguyệt lặng lẽ nổi lên một rặng mây đỏ, cảm nhận hô hấp ấm áp chỗ cổ, tim của nàng đập nhanh, không nói thêm gì nữa.

Dung Cảnh nhìn bên tai Vân Thiển Nguyệt dần dần nổi lên màu hồng phấn, hắn cười không tiếng động, cũng không nói nữa.

Trong xe lẳng lặng, phía ngoài bánh xe đạp trên mặt tuyết phát ra tiếng vang kẽo kẹt, vó ngựa dẫm ở trên mặt tuyết cũng phát ra tiếng vang lẹp xẹp. Tuyết bay đầy trời rơi xuống không ngừng, rơi vào trên nóc xe màu đen, xe ngựa đang chuyển động nên không ngừng đung đưa khiến cho bông tuyết đứng không vững, lại rơi xuống mặt đất.

Trong xe hai người ai cũng không nói chuyện, cứ như vậy một đường tựa sát nhau trở lại Hoàng thành.

Binh sĩ thủ thành nhìn thấy xe ngựa Dung Cảnh, vội vàng mở cửa thành ra, xe ngựa một đường thông thuận vào thành. Văn Lai đi theo sau.

"Thế tử, ngài cùng Thiển Nguyệt tiểu thư trở về phủ thay y phục trước, hay là trực tiếp tiến cung?" Huyền Ca ở bên ngoài nhẹ giọng hỏi.

"Trực tiếp tiến cung!" Dung Cảnh nói.

Huyền Ca đáp một tiếng, huy động roi ngựa, xe ngựa đi về phương hướng hoàng cung.

Vân Thiển Nguyệt cử động thân thể, từ trong ngực Dung Cảnh đi ra ngoài. Đưa tay đẩy rèm che ra, một trận gió trong trẻo mát lạnh đập vào mặt nàng, thân thể nàng liền giật mình, nhìn lại ra phía ngoài, chỉ thấy tất cả binh lính cửa thành đều mặc tố cảo (áo tang màu trắng), trên đường phố có tốp ba tốp năm người đi đường, tất cả đều mặc tố cảo, cũng không thấy bất kỳ ai trong số họ đội nón. Trước cửa mỗi nhà, mỗi cửa hàng đều treo dải lụa trắng hoặc đen. Cả thành nếu không ngửi thấy không khí máu tanh của ngày hôm qua, thì cũng là một loại áp lực trầm trọng bị đè nén. Nàng thu hồi tầm mắt, thả màn xe xuống.

Dung Cảnh nhờ Vân Thiển Nguyệt đẩy màn che cũng thoáng nhìn ra phía ngoài, giây lát sau, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nàng.

Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng nói: "Trước kia ta vẫn mong đợi lão hoàng đế chết, ước chừng là từ năm hắn mừng sinh thần bốn mươi lăm tuổi thì đã bắt đầu mong đợi rồi, một mực dưới mí mắt hắn ngụy trang suốt mười năm, chờ đợi mong mỏi suốt mười năm. Hôm nay hắn chết thật rồi, ta thế nhưng cảm thấy cũng có chút không dễ chịu."

Dung Cảnh nhẹ nhàng gõ gõ đầu Vân Thiển Nguyệt, cười nói: "Vân Thiển Nguyệt, đây là nhân chi thường tình!"

"Mặc dù hắn là một đế vương ghê tởm bất chấp thủ đoạn rất thích bày mưu tính quỷ kế, nhưng cũng chỉ là một lão đầu mà thôi. Đều nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận, nhưng ta cảm thấy hắn là người đáng hận, cũng có chút ít đáng thương." Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên có chút hờ hững, "Thật ra thì ta có thể cảm nhận hắn quan tâm giang sơn Dạ thị giống như tính mạng của hắn. Cũng giống như tín niệm của một người, từ nhỏ đã cắm rễ vào linh hồn của hắn. Hắn không tự chủ được vì cái tín niệm này mà quên mất mình vẫn là một con người. Chỉ biết bị cái tín niệm này cắm rễ vào linh hồn, để cho hoàng quyền cùng giang sơn Dạ thị áp đảo trên tất cả, bao gồm chính hắn."

Dung Cảnh không nói lời nào, lẳng lặng nghe.

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nói: "Bởi vì ta cũng từng có một tín niệm, tín niệm đó cũng cắm rễ vào linh hồn của ta, đã đạt đến mức ta không tiếc hết thảy đi bảo hộ, nếu không chết thì không thể ngừng tín niệm. Cho nên, ta đang suy nghĩ, lão đầu hoàng đế này đã chết cũng chưa hẳn không tốt, hắn cuối cùng cũng được giải thoát."

Dung Cảnh bỗng nhiên cười một tiếng, đưa tay xoa đầu Vân Thiển Nguyệt, cười nói: "Đừng suy nghĩ! Hắn còn không đáng cho nàng suy nghĩ."

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cũng cười, mở cánh tay Dung Cảnh ra, dùng tay của mình xoa đầu, "Đúng vậy, chỉ là một lão già họm hẹm mà thôi, thời điểm hắn còn sống ta thấy hắn liền muốn buồn nôn, hôm nay vừa lúc hắn đã chết, sao ta lại muốn thương cảm hắn chứ? Thật là càng sống càng đi thụt lùi rồi. Thương cảm cho hắn còn không bằng thử nghĩ tới Dạ Thiên Khuynh xem!"

"Nghĩ tới Dạ Thiên Khuynh?" Dung Cảnh nhướng mày.

"Ừ, thử nghĩ xem hắn có đi nhanh một bước, sớm một chút uống canh Mạnh Bà , đừng gặp lại cái lão già họm hẹm kia nữa!" Vân Thiển Nguyệt nói, "Từ nhỏ phụ tử đã như cừu nhân, chết đi trên đường hoàng tuyền vẫn đừng gặp lại nhau! Miễn cho bọn hắn gặp nhau một lần rồi lại vẫn là phụ tử. Đây không phải là nghiệp chướng sao?"

Dung Cảnh không nhịn được buồn cười, lấy tay điểm một cái lên đầu của nàng, "Nàng nha, thật là. . . . . ."

"Ta làm sao? Ta nói chính là lời nói thật!" Vân Thiển Nguyệt lười biếng nằm lại trong lòng của hắn, ngửa mặt lên nhìn hắn.

"Đích xác là lời nói thật!" Dung Cảnh cười gật đầu, thấy ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lộ ra thương cảm, giống thần sắc hôm qua lúc tận mắt nhìn Dạ Thiên Khuynh tự vẫn, hắn lấy tay che ánh mắt nàng, nói với nàng: "Vân Thiển Nguyệt, hôm qua ta chấp thuận cho nàng rơi xuống một giọt nước mắt vì hắn, từ nay về sau, không cho phép nàng còn rơi lệ vì hắn nữa."

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, trước mắt một mảnh đen nhánh, lòng bàn tay của hắn ôn ôn nhuận nhuận.

"Người nào yêu nàng cũng không có tác dụng, biết không? Lòng của nàng chỉ có thể ở chỗ này của ta." Dung Cảnh lại nói.

Thương cảm trong mắt Vân Thiển Nguyệt thối lui, gật đầu, đưa tay cầm tay Dung Cảnh, "Biết rồi, Dung công tử, lòng chỉ có thể ở nơi này của chàng. Ai cũng không đoạt được."

Dung Cảnh hơi cong khóe miệng, không nói thêm gì nữa.

Xe ngựa đi trên đường phố, không bao lâu đã đi tới cửa hoàng cung.

Huyền Ca dừng xe ngựa, nói vào bên trong: "Thế tử, đã đến hoàng cung!"

Dung Cảnh thu liễm ôn nhu trong mắt, nhàn nhạt đáp một tiếng, rút tay về. Vân Thiển Nguyệt đang nằm cũng ngồi dậy, nhìn hắn, thấp giọng hỏi: "Dạ Thiên Dật đang giở trò quỷ gì? Chàng cũng đã biết? Hắn hiểu y thuật, lão hoàng đế khi nào đến đại nạn sao hắn có thể không biết? Như thế nào lại cho phép lão hoàng đế không lưu lại thánh chỉ liền chết? Nói như vậy, lão hoàng đế vừa chết, sẽ có người tuyên đọc thánh chỉ truyền ngôi, sau đó sẽ là quần thần lễ bái, tung hô tân hoàng. Nhưng hôm nay hắn vẫn được gọi là Thất hoàng tử, điều này nói rõ cái gì?"

"Một, nói rõ thánh chỉ còn chưa được tuyên đọc, đang chờ sau khi chúng ta tiến cung sẽ đọc. Hai, thánh chỉ đã tuyên đọc rồi, hắn không phải là tân hoàng." Dung Cảnh đưa ra hai đáp án.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.

Dung Cảnh đưa tay mở một góc tủ treo quần áo trong xe, từ bên trong lấy ra một áo choàng được làm bằng lông chồn trắng, khoác lên người nàng, nói với nàng: "Đừng suy nghĩ nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ biết, đừng quản hắn có dụng ý gì? Tóm lại nàng chỉ cần nhớ, bất kể chuyện gì phát sinh, đều có ta ở đây. Ai cũng không đoạt được nàng. Cho dù là thánh chỉ, cũng không được. Từ khi nào thì nàng lại đi để ý tới thánh chỉ rồi?"

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, nhìn thấy đầu ngón tay như ngọc của Dung Cảnh đang tự tay buộc dây áo choàng cho nàng, áo choàng lông chồn thượng hạng khoác lên người, nhất thời cảm giác ấm đến tận tim, trong lúc nhất thời nàng cũng không nói chuyện, chỉ nhìn đầu ngón tay ấm áp của hắn.

"Có nghe thấy hay không?" Dung Cảnh thấy nàng không đáp lời, ngẩng đầu nhìn nàng.

"Nghe được!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Nàng tâm định như một, yêu Dung Cảnh, tự nhiên không thể nào chấp nhận một người khác. Có một người đã thành nốt chu sa khắc sâu vào trong tim, xóa cũng không xóa được, người khác chỉ là phong cảnh ven đường mà thôi.

"Đi thôi!" Dung Cảnh thả tay xuống, hài lòng nhìn áo choàng trên người nàng một cái, đẩy rèm ra, chậm rãi xuống xe.

Vân Thiển Nguyệt đi theo phía sau hắn, động tác nhẹ nhàng, cũng nhảy xuống xe.

Lúc này, xe ngựa Văn Lai cũng tới , hắn lập tức ghìm cương ngựa, chạy tới, cung kính nói với hai người: "Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, Thất hoàng tử nói sau khi hai ngài tới liền trực tiếp đi điện Thánh Dương."

"Ừ!" Dung Cảnh đáp một tiếng, nắm tay Vân Thiển Nguyệt đi về phía cửa cung.

Vân Thiển Nguyệt đi theo hắn, chỉ thấy cửa cung cũng giống như cửa thành, tất cả binh sĩ gác cửa đều mặc một thân tố cảo, trên cửa cung treo tấm bảng trắng ghi "Hoàng đế băng hà". Nàng nhàn nhạt nhìn lướt qua, thu hồi tầm mắt.

Binh sĩ cửa cung thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi tới, vội vàng mở cửa cung ra.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi về hướng điện Thánh Dương, đi một đoạn đường, Vân Thiển Nguyệt đột nhiên hỏi, "Cái áo choàng này từ đâu mà có?"

"Cố ý làm cho nàng." Dung Cảnh nói.

"Lúc nào?" Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, đưa thay sờ sờ lông trên áo choàng, tìm tòi nghiên cứu nói: "Cái áo choàng này không giống như là mới làm, mặc dù thoạt nhìn rất mới, nhưng hẳn là bởi vì được bảo quản tốt."

"Ừ!" Dung Cảnh gật đầu, suy nghĩ một chút nói: "Ước chừng khoảng hai ba năm!"

"Từ khi đó?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, nghiêng mặt nhìn Dung Cảnh, "Chàng xác định là làm cho ta?"

"Vân Thiển Nguyệt, đương nhiên là làm cho nàng! Nàng không cần hoài nghi." Dung Cảnh lườm nàng, nói: "Khi đó ta bị hàn độc hành hạ bảy tám năm, đã hành hạ đến cực kì khổ sở, nhưng mỗi lần biết nàng và Dạ Thiên Dật truyền thư, ta còn cảm thấy khổ sở hơn cả hàn độc quấn thân. Cho nên ta liền hung ác, cảm thấy mặc dù không giải được hàn độc, ta cũng vẫn muốn nàng."

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, buồn cười nói: "Lại có gút mắt như vậy à! Khi đó chàng trực tiếp nói cho ta biết chàng muốn ta, không phải là được rồi sao? Thì cần gì ta phải khởi động Phượng Hoàng Kiếp, mất đi trí nhớ. Không chừng nếu chàng nói cho ta, ta liền lập tức đáp ứng chàng."

Dung Cảnh đưa tay xoa cái trán, thở dài nói: "Ta đối với bất cứ chuyện gì đều rất tự tin, duy chỉ có đối với nàng là không."

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đau xót, lại rất nhanh cũng cảm giác ngọt ngào vô tận. Nàng nhìn Dung Cảnh, lại cầm tay hắn thật chặt. Lão hoàng đế đã chết, Dạ Thiên Khuynh cũng đã chết, Dạ Thiên Dục thì bị bỏ tù, trong hoàng thất của giang sơn Dạ thị, người còn có bản lãnh phiên vân phúc vũ chính là Dạ Thiên Dật. Dạ Thiên Dật không dùng được tâm tư, thủ đoạn gì với nàng, nàng tin tưởng, chỉ cần có Dung Cảnh ở đây, người nam tử như ngọc vô song này sẽ vì nàng mà khởi động một mảnh bầu trời.

Dung Cảnh cảm giác được tình cảm cùng tín nhiệm của Vân Thiển Nguyệt, quay đầu lại, nở một nụ cười lịch sự tao nhã với nàng, cầm tay nàng thật chặt.

Hai người không nói thêm gì nữa, một đường đi về phía điện Thánh Dương.

Hôm nay hoàng cung giống như địa phương chết lặng, tuyết rơi ở thành cung, đầy trời một mảnh trắng xóa. Cung nhân thường ngày ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, bây giờ đồng thời đều mặc một thân y phục trắng, tuyết trắng rơi xuống, tiệp vào cùng với màu trắng của mỗi người.

Cung nữ thái giám thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đều tránh đường và làm lễ ra mắt.

Mặc dù tuyết bay đẹp tựa như vẽ, vẫn không che dấu được không khí trầm trọng phát ra khắp nơi bên trong hoàng cung.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi tới điện Thánh Dương, chỉ thấy bên ngoài điện Thánh Dương dựng lên một cái rạp, bên trong đặt một cái quan tài gỗ lim thượng hạng đỏ tươi như máu. Trước quan tài một đoàn người đông nghịt đang quỳ. Phía trước nhất chính là mấy Tiểu hoàng tử, phía sau tiểu hoàng tử là các công chúa dẫn đầu là Lục công chúa, ước chừng khoảng hơn mười công chúa. Phía sau công chúa là một đám nữ nhân, hiển nhiên là các phi tần. Hẳn là cũng có phẩm cấp, phi tần không có phẩm cấp thì ngay cả tư cách khóc tang cũng không có. Người người đốt giấy để tang, có người nhỏ giọng khóc, có người lặng yên quỳ. Quỳ sau phi tần là văn võ bá quan cả triều.

Hiển nhiên những người này đã quỳ hồi lâu, trên người đã bị phủ một lớp bông tuyết thật dày.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt xẹt qua từng người, không thấy được Dạ Thiên Dật, Minh phi, Dạ Khinh Nhiễm, Dung Phong, Lãnh Thiệu Trác, thậm chí Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia, ngay cả thân ảnh quen thuộc của Tần Thừa tướng cũng không nhìn thấy, nàng giật giật đuôi lông mày.

Văn Lai vốn đi theo phía sau hai người, lúc này đánh giá tình hình bên ngoài Điện Thánh Dương một cái, đi mau một bước lướt qua hai người đi vào bên trong điện.

Dung Cảnh kéo Vân Thiển Nguyệt dừng bước, ánh mắt ngừng lại tại nơi đặt quan tài.

Vân Thiển Nguyệt cũng theo hắn cùng nhìn về phía quan tài. Quan tài đỏ tươi như máu, vừa nhìn liền biết chính là gỗ lim cực phẩm. Nhưng cho dù là gỗ tốt hơn nữa thì đó cũng chỉ là một cỗ quan tài mà thôi. Lão hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, nắm trong tay giang sơn Thiên Thánh suốt ba mươi năm, Thiên Thánh từ lúc Thủy tổ hoàng đế lên ngôi, ngoại trừ Đông Hải ra thì bốn phương tám hướng đều thần phục. Bao nhiêu nước nhỏ phụ thuộc, hàng tháng tiến cống, hàng năm xưng thần. Thiên Thánh tự xưng là đại quốc mênh mông, phồn hoa trăm năm, hắn cả đời nóng lòng mưu cầu, thủ hộ cơ nghiệp giang sơn, xem nó như tính mạng. Âm thầm trù tính, muốn nắm trong tay nước nhỏ, trừ đi Vinh vương phủ và Vân Vương Phủ, muốn trung ương tập quyền, nhưng kết quả thì sao, hắn vẫn là kẻ vô tích sự, sau trăm tuổi, cũng không thể chân đạp bốn phía, càng không thể vươn tay ra khỏi kinh thành, đất cư trú của hắn chỉ là một cổ quan tài và một mảnh đất nhỏ mà thôi. Thậm chí ngay cả gỗ tử đàn hắn cũng không được dùng.

Một lát sau khi Văn Lai tiến vào bên trong điện, cửa bên trong điện được mở ra, ồ ạt đi ra thêm một đống người.

Đi trước là Dạ Thiên Dật, phía sau hắn là Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia, Tần Thừa tướng, mấy người sau là Dung Phong cùng Lãnh Thiệu Trác. Chậm rãi đi ra cuối cùng là Dạ Khinh Nhiễm, mặt mày Dạ Khinh Nhiễm ảm đạm, hốc mắt có chút hồng, thoạt nhìn có chút tiều tụy. Sắc mặt Dạ Thiên Dật cũng không phải là quá tốt, hiển nhiên một đêm không ngủ, nhưng vạt áo chỉnh tề, cẩm bào màu tím nhạt bên hông buộc lại một mảnh vải trắng. Những người khác như Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia, Tần Thừa tướng thì thần sắc ngưng trọng, khí sắc của Dung Phong và Lãnh Thiệu Trác so với mấy người khác thì khá hơn một chút, nhưng hiển nhiên cũng là một đêm không ngủ, có chút mỏi mệt .

Sau khi mấy người đi ra, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt.

Ánh mắt Dạ Thiên Dật rơi vào trên tay Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đang nắm nhau, ánh mắt ngưng tụ.

Dạ Khinh Nhiễm vòng qua mấy người, bước nhanh đi tới trước mặt Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, nhìn hai người một cái, giọng nói có chút vội hỏi: "Hôm qua các ngươi đi nơi nào?"

Dung Cảnh ấm giọng nói: "Núi Phúc Thọ!"

"Có quỷ mới tin!" Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, "Tiểu nha đầu, muội nói, hôm qua các ngươi đi nơi nào?"

"Ta ở cùng hắn, hắn nói đi núi Phúc Thọ huynh không tin, lời ta nói huynh cũng không tin?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày với Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt: "Không tin!"

"Vậy thì được rồi. Nếu huynh không tin, ta cần gì phải hỏi?" Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, lười biếng nói: "Buổi tối hôm qua chúng ta ở tại Linh đài tự, còn nướng cá ăn, chính là ở núi Hương Tuyền lần trước huynh nướng cá cho ta đó, ăn cá nướng nóng trong tuyết lạnh. Rất thơm."

Dạ Khinh Nhiễm cau mày, "Muội còn có tâm tình ăn cá?"

"Tại sao không có tâm tình? Hôm qua hắn cập quan, ta cập kê, là ngày đại hỉ của hai người chúng ta, nướng cá dưới tuyết mới lãng mạn." Vân Thiển Nguyệt nói.

"Muội không biết trong cung đã xảy ra chuyện? Không biết Dạ Thiên Khuynh đã chết, Dạ Thiên Dục bị bỏ tù? Hoàng bá bá băng hà?" Dạ Khinh Nhiễm liên tiếp hỏi.

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, "Không biết!"

"Tiểu nha đầu, muội không thành thực!" Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt.

"Hôm qua chúng ta ai cũng không mang theo thuộc hạ, chỉ có hai người, không có ai truyền tin cho chúng ta, không biết thì có gì kỳ lạ đâu?" Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, lạnh lùng nói với hắn: "Dạ Khinh Nhiễm, hôm nay ta còn có thể ngửi thấy huynh một thân toàn mùi rượu đây? Nói vậy hôm qua huynh say sao? Huynh xác định hôm qua huynh biết những chuyện này? Đúng rồi, có lẽ huynh biết, huynh là Tiểu vương gia Đức phủ thân vương, trông coi bốn mươi vạn binh mã trong kinh thành, một con ruồi muốn bay ra ngoài hoặc là bay vào trong cũng không trốn được tai mắt của huynh. Sao huynh lại không biết cơ chứ? Nếu huynh đã biết rõ như vậy, hay là nói cho ta nghe một chút tiền căn hậu quả đi, chúng ta cũng cẩn thận hiểu rõ một phen."

Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm tái đi, giây lát sau, hắn cúi đầu, thấp giọng nói: "Tiểu nha đầu, ta chỉ hỏi muội mà thôi, vì sao muội lại nói chuyện sắc bén với ta như vậy?"

Vân Thiển Nguyệt xoay đầu qua một bên không thèm nhìn, lạnh lùng nói: "Dạ Khinh Nhiễm, huynh chọc ta mất hứng, còn không cho phép ta nói huynh? Xảy ra chuyện như vậy, ta có biết hay không thì như thế nào? Đều là chuyện của hoàng thất mà thôi, hoặc là nói đây là việc trong triều mà thôi, đến phiên một nữ nhân như ta quản sao?"

Dạ Khinh Nhiễm ngẩng đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, bị thần sắc lạnh lùng trên mặt nàng chấn động, trong lòng chợt lạnh, lập tức không nói nữa.

Dung Cảnh nhìn Dạ Khinh Nhiễm, thản nhiên nói: "Hôm qua hoàng thượng cho phép Cảnh nghỉ ngơi, hảo hảo trải qua lễ cập quan. Lao lực hồi lâu, thân thể này chịu không nổi rồi, nghỉ ngơi một chút cũng là điều đương nhiên, hai người chúng ta bước vào thời kỳ trưởng thành, không muốn bị bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì quấy rầy, nên mới ra khỏi kinh thành, không biết chuyện này cũng không có gì lạ. Nhiễm Tiểu vương gia, ngươi nói đúng không?"

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dung Cảnh, cũng không nói chuyện.

Trong lúc nhất thời không khí trầm mặc xuống, ngay cả phi tần hậu cung đang quỳ trước linh cữu trầm thấp khóc nức nở cũng đều dừng thút thít.

"Chuyện tình hôm qua đúng là phát sinh quá đột ngột, Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư vừa làm lễ cập kê, cập quan xong liền rời đi, không biết kinh thành xảy ra chuyện lớn như vậy cũng là bình thường, đều rất hợp tình hợp lý, hôm nay trở lại là tốt rồi. Chúng ta đều ở đây chờ hai người các ngươi." Đức thân vương nhìn Dạ Khinh Nhiễm, vội vàng đi ra hòa giải.

"Đúng vậy, trở lại là tốt rồi! Hôm qua thật sự quá đột ngột, Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư vừa trải qua lễ thành nhân. Không muốn người khác quấy rầy là đương nhiên, hôm nay hoàng thượng tấn thiên, đại sự như vậy, không thể thiếu các ngươi!" Hiếu thân vương cũng liền vội nói.

"Không sai! Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư trở lại là tốt! Mọi người chúng ta đều ở đây chờ hai người các ngươi trở lại." Tần Thừa tướng cũng lập tức nói.

Vân Vương gia nhìn hai người, thở dài, cũng đi theo nói: "Trở lại là tốt rồi! Hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa.!"

Bốn người nói xong, cũng không có người tiếp tục lên tiếng, Dung Phong và Lãnh Thiệu Trác trầm mặc không nói, Dạ Khinh Nhiễm lại càng không lên tiếng.

Dung Cảnh không nói chuyện, chỉ gật đầu.

Không khí lần nữa lâm vào yên lặng.

Sau một lúc lâu, Đức thân vương nhìn về phía Dạ Thiên Dật, thấy ánh mắt Dạ Thiên Dật vẫn rơi vào bàn tay của Dung Cảnh đang nắm tay Vân Thiển Nguyệt, thủy chung không nói được lời nào, hắn cũng liếc mắt nhìn tay của hai người bọn họ, ho nhẹ một tiếng, quay người lại cung kính nói với Dạ Thiên Dật: "Thất hoàng tử, lúc này Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư đã tới, hiện tại cũng nên tuyên đọc di chiếu của hoàng thượng?"

Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật vẫn nhìn tay Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, không lên tiếng.

Dung Cảnh trường thân ngọc lập, thần sắc bất động vẫn nắm tay Vân Thiển Nguyệt, phảng phất không thấy được ánh mắt của Dạ Thiên Dật. Vân Thiển Nguyệt cũng lẳng lặng mà đứng, thần sắc nhàn nhạt, cũng thoáng như không thấy ánh mắt của Dạ Thiên Dật.

Bên ngoài điện Thánh Dương, tất cả mọi người đều cảm thấy không khí đông lạnh, ngay cả tuyết bay đầy trời tựa hồ cũng chậm lại.

"Thất hoàng tử?" Đức thân vương lần nữa nhẹ giọng nhắc nhở.

Dạ Thiên Dật chậm rãi dời tầm mắt từ tay của Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, nhìn về phía mặt của Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, thần sắc trên mặt hai người giống nhau như đúc, ánh mắt của hắn lướt qua Dung Cảnh, dừng lại ở trên mặt Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên quay đầu, oán giận nói với Dung Cảnh: "Chàng mặc cho ta cái áo choàng này quá nặng rồi!"

Dung Cảnh ôn nhuận cười một tiếng, "Hơi nặng một chút mà thôi, nàng chịu đựng đi, còn tốt hơn là bị đông lạnh mà."

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy bĩu môi, lầm bầm nói: "Cũng đúng!"

Ánh mắt Dạ Thiên Dật từ trên mặt Vân Thiển Nguyệt dời đi, rơi vào áo choàng trên người nàng, lông chồn tuyết thượng hạng, trắng noãn tinh khiết, chiếc áo phủ hết người nàng từ cổ tới tận chân, chồn tuyết vốn rất thưa thớt và trân quý, một tấm áo choàng lớn như vậy, ước chừng phải dùng tới một số lượng lớn chồn tuyết, hơn nữa hiển nhiên tay nghề vô cùng tinh xảo, không nhìn ra mũi khâu đâu cả, nửa đường may cũng tìm không được, thoạt nhìn giống như mà một mảnh tuyết trắng khoác lên người, cực đẹp. Ánh mắt hắn âm u như một cái đầm, đáy đầm là băng hàn vạn năm, tựa hồ như muốn dung hợp với bầu trời đầy tuyết này, như muốn làm đông cái áo choàng này.

Vân Thiển Nguyệt không để lại dấu vết nhíu nhíu mày, tay tại trong tay Dung Cảnh co lại.

Dung Cảnh cầm tay Vân Thiển Nguyệt thật chặt, nhìn về phía Dạ Thiên Dật, ôn nhuận thản nhiên nói: "Hôm nay hoàng thượng băng hà, Nhị hoàng tử bỏ mình, Tứ hoàng tử bị giam, mấy vị hoàng tử khác còn nhỏ, thái tử vẫn còn ở trong bụng hoàng hậu, chuyện trong triều sau này, chỉ có thể làm phiền Thất hoàng tử. Cảnh thấy hôm nay khí sắc Thất hoàng tử không phải là quá tốt, nói vậy từ hôm qua đã bắt đầu lao tâm lao lực vẫn chưa từng nghỉ ngơi?"

Dạ Thiên Dật âm thầm thu lại cảm xúc trong mắt, nhìn về phía Dung Cảnh.

Ánh mắt hai người gặp nhau, một đen không thấy đáy, một thanh thanh đạm đạm.

Giây lát sau, Dạ Thiên Dật thu hồi tầm mắt từ trên mặt Vân Thiển Nguyệt, nhìn Dung Cảnh, trầm tĩnh nói: "Đúng là cần ta lao tâm lao lực, nhưng có Cảnh thế tử tận tâm tương trợ, Thiên Dật nghĩ đến có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút, khi còn sống phụ hoàng liền dựa vào Cảnh thế tử, sau này càng cần phải dựa vào Cảnh thế tử rồi!"

"Cảnh là thần dân Thiên thánh, đương nhiên sẽ tận tâm với bổn phận! Thất hoàng tử không cần lo lắng!" Dung Cảnh thản nhiên nói.

"Cảnh thế tử có tâm, như vậy thật sự vô cùng tốt với Thiên thánh!" Dạ Thiên Dật dứt lời, dời ánh mắt khỏi trên người Dung Cảnh, phân phó Văn Lai: "Văn công công, đi mời mẫu hậu !"

"Dạ!" Văn Lai lập tức lên tiếng, vội vàng đi.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thân ảnh Văn Lai đi về phía Vinh Hoa cung, ánh mắt khẽ híp mắt một chút. Cô cô vốn nên dẫn dắt hậu cung phi tần khóc tang, nhưng bởi vì đang mang thai, thân thể vốn là cực kém, hôm qua lại bôn ba một chuyến, hôm nay tuyết lớn như vậy thân thể vốn sẽ không chịu nổi, không có ở đây cũng rất bình thường. Hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, hôm nay lão hoàng đế tấn thiên, vô luận trong tử tôn hoàng thất ai sẽ làm hoàng đế, cô cô sẽ thành Thái hậu, tuyên đọc di chiếu của lão hoàng đế đương nhiên cũng phải có mặt của cô cô, nhưng nàng cảm giác, cảm thấy Dạ Thiên Dật mời cô cô tới, không đơn thuần là bởi vì cô cô sắp trở thành Thái Hậu. Ngoại trừ cái thân phận này, trong bụng cô cô còn mang thái tử, hoặc cũng có thể vì cô cô là nữ nhi của Vân Vương Phủ.

Tất cả mọi người không nói lời nào, lẳng lặng chờ hoàng hậu .

Ước chừng qua thời gian hai chung trà, thân ảnh hoàng hậu được mọi người vây quanh chậm rãi đi tới.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tuyết trắng tung bay, trên người hoàng hậu mặc một thân chính cung đỏ thẫm, quanh thân trên dưới trừ sắc đỏ cũng vẫn là đỏ, cùng với màu gỗ lim của quan tài lão hoàng đế hợp với nhau càng tăng thêm sắc đỏ, ở nơi tuyết phủ đầy trời, đỏ đến chói mắt. Dìu bên người nàng là Quan ma ma cùng mọi người phía sau đều là một thân tố cảo, làm cho nàng vô cùng nổi bật.

Tuyết lúc này đã rơi một lớp dày, khoảng cách xa xa, loáng thoáng thấy rõ dung nhan trắng như tuyết của hoàng hậu.

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt đau nhói, mặc dù cô cô chán, ghét, hận, giận lão hoàng đế, nhưng tóm lại cũng là vợ chồng, bởi vì hắn, nàng ở nơi cung đình này hai mươi ba mươi năm. Hơn nửa đời người, cơ hội bước ra cửa cung ít lại càng ít, chỉ nhìn thấy đỉnh của một phương trời này. Hôm nay hắn đã chết, trước khi hắn chết, đứa bé trong bụng của nàng còn chưa nhìn thấy được bầu trời, cũng chưa thấy được cha. Tâm cảnh của nàng rốt cuộc như thế nào, chỉ có chính nàng mới có thể hiểu!

Không lâu lắm, đoàn người của hoàng hậu đi tới bên ngoài điện Thánh Dương, nàng dừng bước, đầu tiên nhìn về phía linh cữu được đặt ở bên trong của lão hoàng đế.

"Mẫu hậu!" Dạ Thiên Dật cung kính hô một tiếng.

Trên mặt Hoàng hậu không lộ ra một tia cảm xúc, từ quan tài của lão hoàng đế thu hồi tầm mắt, nhìn mọi người một vòng, dừng lại trên người của Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt chốc lát, ánh mắt lại càng ấm áp, cuối cùng dừng ở trên người Dạ Thiên Dật, giọng nói nghe không ra bất kỳ tâm tình nào, "Thất hoàng tử, bổn cung đã tới, bổn cung thấy hiện tại mọi người đã tập trung đầy đủ, tiên hoàng có di chiếu gì thì cũng nên đọc đi!"

"Dạ!" Dạ Thiên Dật lên tiếng, dứt lời, nhìn về phía ba người Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia, phân phó nói: "Ba vị Vương thúc, mấy ngày trước phụ vương giao phó di chiếu trong tay các vị? Các vị lấy ra tuyên đọc đi!"

"Dạ, Thất hoàng tử!" Ba người vội vàng cúi đầu, từ trong ống tay áo của mình lấy ra di chiếu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn ba người, cầm trong tay quyển trục giống nhau như đúc, quyển trục được dùng một loại keo đặc thù niêm phong lại, loại keo này cực kỳ ít, hơn nữa rất khó chế tạo ra, nếu trước đó có người đã mở ra, mặt trên đó sẽ có vết rách, nhưng nếu muốn niêm phong lại như trước thì keo sẽ khô lại và không thể nào dùng được nữa, nếu muốn thay thế một cái niêm phong mới, thì cũng sẽ để lại dấu vết lên trên di chiếu. Hôm nay ba quyển trục này không có một chút dấu vết nào, hiển nhiên là từ sau khi được niêm phong thì chưa từng được mở ra.

Như vậy có thể thấy, lão hoàng đế hao tổn tâm cơ trù tính để lại ba cái thánh chỉ như thế nào. Dạ Thiên Dật có tham dự vào việc này hay không?

Ba người Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia lấy ra thánh chỉ liếc mắt nhìn nhau, giây lát sau, đều cung kính dâng thánh chỉ lên cho Dạ Thiên Dật.

"Phụ hoàng trọng dụng ba vị Vương thúc, nếu giao thánh chỉ cho ba vị Vương thúc, liền do ba vị Vương thúc mở và tuyên đọc!" Dạ Thiên Dật không tiếp thánh chỉ, thản nhiên nói.

Ba người nghe vậy rút tay về, nhẹ nhàng kéo sợi tơ buộc chặt thánh chỉ xuống, sợi tơ buộc chặt được tháo ra, keo dính bị sợi tơ kéo ra, từ đầu kéo đến đuôi, không lâu lắm, ba đạo thánh chỉ được tháo mở niêm phong.

Đức thân vương cầm thánh chỉ nhìn về phía Vân Vương gia cùng Hiếu thân vương.

"Đức vương huynh trước đi!" Hai người kia thấy Đức thân vương nhìn mình, lập tức chắp tay.

Đức thân vương nhìn mọi người một cái, chậm rãi gật đầu, mở thánh chỉ ra, ánh mắt của hắn chạm đến chữ viết trong thánh chỉ liền ngẩn ra, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dật mặt không chút thay đổi, hắn lại nhìn Dung Cảnh, sắc mặt Dung Cảnh thanh thanh đạm đạm, ánh mắt hắn quét qua Vân Thiển Nguyệt, giây lát sau, thu liễm lại kinh ngạc trên mặt, cung kính tuyên đọc thánh chỉ, "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Đại nạn của trẫm sắp đến, chấp chưởng Thiên thánh giang sơn ba mươi năm. Mọi việc đều cẩn trọng, không dám làm một chút cử chỉ hổ thẹn với tổ tiên nào, mặc dù tận tâm tận lực, nhưng vẫn còn chưa đủ. Tuổi già không thể tránh, cũng không còn minh mẫn như xưa, những ngày gần đây trẫm cảm thấy thân thể không còn chút sức lực, quả thật đây là dấu hiệu của đại nạn, nếu không thể vì giang sơn phân ưu, vì dân chúng giải nạn. Cố lập nhiều di chiếu, dùng để củng cố giang sơn cơ nghiệp Thiên thánh có người nối nghiệp."

Đức thân vương đọc đến đây, dừng một chút, tiếp tục đọc: "Trẫm có mười lăm hoàng tử, Đại hoàng tử mất sớm, Nhị hoàng tử tuy có mưu, nhưng không trí, Tam hoàng tử vô mưu, Tứ hoàng tử có chí, nhưng vô mưu, thân thể Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử đều bị tổn thương, Thất hoàng tử từ kiên cường, có trí có mưu, là trời tạo anh tài, tâm trẫm hướng vào Thất hoàng tử. Những hoàng tử khác còn tấm bé, đều cần phải bồi dưỡng, không có thiên mệnh, không đề cập tới."

Mọi người yên lặng như tờ, tuyết trắng tuôn rơi xuống, chỉ có duy nhất giọng nói của Đức thân vương.

Đức thân vương dừng lại lần nữa, tựa hồ hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Tuy trẫm rất ưng ý với Thất hoàng tử, Thất hoàng tử cũng có trí có mưu, là nhi tử trẩm hài lòng nhất, nửa đời tâm huyết trẫm hao tổn nhất vẫn là vì người thân, nhưng đến lúc này, vẫn cảm thấy không được tốt, vẫn cần phải rèn luyện thêm mới có thể tiếp nhận ngôi vị. Trẫm trái lo phải nghĩ, ngày đại nạn của trẫm, hắn vẫn chưa trở thành tân hoàng được. Mà hoàng hậu của trẫm Vân thị, ôn nhu dịu dàng, vào cung nhiều năm, hậu cung chưa từng phát sinh vấn đề để trẫm ưu sầu, rất có chuẩn mực của mẫu nghi thiên hạ, may mắn trong bụng nàng có mang thái tử, có kỳ mẫu, tất có kỳ tử, rất đúng ý trẫm, hôm nay trẫm lập hài tử trong bụng hoàng hậu tiếp nhận ngôi vị của trẫm, Thất hoàng tử Dạ Thiên Dật phụ tá tân hoàng, phong Nhiếp chính vương. Vì tân hoàng còn đang trong bụng không thể gánh vác mọi việc trong triều, hết thảy mọi việc trong triều đều do một mình Nhiếp chính vương luận xử, sau khi tân hoàng ra đời, nếu vẫn không đảm đương được trọng trách kế vị hoặc mất sớm, Nhiếp chính vương lên ngôi kế vị."

Đức thân vương đọc tới đây, mọi người ngay cả nửa tiếng thở đốc tựa hồ cũng không nghe thấy.

"Trẫm phiền khổ cả đời, chuyện duy nhất ăn năn không phải là không thể chính mắt nhìn thấy giang sơn Thiên thánh một lần nữa hưng thịnh phồn vinh như thời Thủy tổ, mà là không thể tận mắt thấy được nhi tử của trẫm cùng nữ nhi của Vân Vương Phi nối tiếp tơ duyên. Như vậy thì mặc dù trẫm chết, vẫn không thể nhắm mắt. Nghĩ đến Vân Vương Phi trên trời có linh thiêng sẽ có cùng suy nghĩ như trẫm, trẫm vì không cô phụ thiên ý, không phụ sự nhờ vả của Vân Vương Phi, suy đi nghĩ lại, quyết định định hôn sự cho Thất hoàng tử Nhiếp chính vương Dạ Thiên Dật cùng đích nữ Vân Vương Phủ Vân Thiển Nguyệt. Thiên Dật đại hiếu, trong lòng trẫm biết rõ, nay truyền lệnh không cần để tang ba năm, một năm là có thể tiến hành hôn lễ." Đức thân vương đọc đến nơi đây, lần nữa hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Ngày trẫm băng hà, Nhiếp chính vương tiếp quản triều chính, mặc dù Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương cũng nên thoái lui, nhưng vì củng cố giang sơn, con dân khốn đốn, cũng cố ngày dài, đợi triều chính ổn định thì có thể thoải lui. Những năm này Tần Thừa tướng lao tâm lao lực, trẫm đều có thể cảm nhận được, nhưng có điều vì tuổi già tâm lực không còn như trước, cũng nên cáo lão hồi hương, Cảnh thế tử trời giáng đại tài, trước nay chưa từng có, nay phong là Thừa tướng. Những người còn lại, do Nhiếp chính vương bổ nhiệm, trẫm sẽ không còn lo lắng nữa. Di chiếu này được lập thành ba bản do Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương giữ một phần, đóng ngọc tỷ truyền lại làm hiệu, khâm thử!"  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info