ZingTruyen.Info

Hoan Kho The Tu Phi Quyen 3

  Người ngồi trong xe không phải là Dung Cảnh, mà là nam tử trẻ tuổi mặc một thân cẩm y hoa bào tuổi tương đương với Dung Cảnh. Nam tử có dung mạo tuyệt diễm, tóc đen như mực, làn da như ngọc, lông mày đen như than vẽ, như tiên nhân tuyệt mỹ sắc sảo, như viễn sơn màu xanh tụ tập tại tất cả các bông hoa vào mùa xuân thu, hội tụ tất cả tinh hoa của màu sắc, phàm là người nhìn thấy hắn, trong đầu cũng sẽ không tự chủ được mà nghĩ đến bốn chữ "Ngọc chất che hoa".

Dõi mắt khắp thiên hạ, người có thể xứng đáng với bốn chữ "Ngọc chất cái hoa" này, không phải thái tử Đông Hải quốc thì ai.

Thái tử Đông Hải quốc, Ngọc Tử Thư, trời sinh hoa diễm, dung mạo tuyệt đẹp, dung nhan tựa ngọc. Sinh không thể nói, năm tuổi mới mở miệng, xuất khẩu thành thơ, trợ giúp con dân, trấn hưng Đông Hải, được ngàn vạn dân chúng kính yêu. Đông Hải có một câu nói lưu truyền rất rộng rãi, "Tôn thái tử lệnh, tương đương với tôn vương lệnh."

Mặc dù trăm năm qua Thiên Thánh cùng Đông Hải không thường qua lại, nhưng lời đồn đãi về thái tử Đông Hải quốc mơ hồ vẫn có người truyền tới.

Thiên Thánh có Dung Cảnh, "Tôn so thiên tử, nhã che vương hầu."

Đông Hải có thái tử, "Trời sinh hoa diễm, ngọc chất che hoa."

Danh tiếng hai người kia, lưu truyền rất rộng, nhưng cho tới nay chưa từng xuất hiện cùng nhau.

Dạ Khinh Nhiễm hiển nhiên không ngờ rằng hôm nay, đột nhiên lại gặp được Ngọc Tử Thư ở trên xe ngựa Dung Cảnh, nói lảm nhảm như vậy không kịp đề phòng. Kinh dị cùng kinh ngạc trong lòng hắn có thể hiểu. Nhất là bên trong buồng xe của Dung Cảnh, cho tới nay chỉ có mỗi Vân Thiển Nguyệt từng ngồi qua, người nọ trời sinh khiết phích, trừ Vân Thiển Nguyệt ra, ai cũng không được tới gần người hắn trong vòng ba thước, thậm chí, ngay cả đụng vào đồ vật của hắn cũng không thể. Mà hiện tại Ngọc Tử Thư lại lười biếng dựa vào vách tường xe nằm ở trong xe của hắn, thanh thản tùy ý, người đánh xe là Huyền Ca, thiếp thân thị vệ của Dung Cảnh, hiển nhiên đây là một loại cho phép đối với người hiện tại ngồi ở bên trong xe.

"Nhiễm Tiểu vương gia của Đức thân vương phủ?" Ngọc Tử Thư vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, thấy màn xe bị đẩy ra, lộ ra vẻ mặt kinh dị của Dạ Khinh Nhiễm, hắn khẽ mỉm cười, giọng nói như gió mát phất qua mặt, nhẹ nhàng nhướng mày, làm người ta có một loại cảm giác như tắm gió xuân.

"Đúng là Ngọc thái tử! Bản Tiểu Vương cứ tưởng là hoa mắt!" Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên nhếch môi cười một tiếng, lúc này một trận gió khẽ thổi qua, một chút lạnh lẻo cuối thu , thổi vào cẩm bào ngọc đái của hắn, hắn nhìn chằm chẳm Ngọc Tử Thư, "Lời đồn đãi có đôi khi cũng không phải là lừa gạt người, Ngọc thái tử quả nhiên như thế."

"Nhiễm Tiểu vương gia cũng tựa lời đồn đãi." Ngọc Tử Thư cười một tiếng ấm áp.

"Ngọc thái tử tới Thiên Thánh khi nào? Sao hiện tại lại ở bên trong xe của Nhược mỹ nhân? Nếu không phải Bản Tiểu Vương chó ngáp phải ruồi, có lẽ cũng không biết Ngọc thái tử đã đích thân tới Thiên Thánh." Tay Dạ Khinh Nhiễm tùy ý vịn ở trên khung xe, cười hỏi.

"Hôm nay vừa mới tới!" Ngọc Tử Thư mỉm cười ứng đối.

"Hôm nay? Vừa mới?" Dạ Khinh Nhiễm giương cao đuôi lông mày, cười nói: "Lẽ nào Ngọc thái tử không biết nơi này là cửa hoàng cung sao? Chẳng lẽ Ngọc thái tử vừa tới đã muốn tiến cung ra mắt Hoàng bá bá?"

"Tự nhiên muốn!" Ngọc Tử Thư cười đến ôn hòa , "Bổn cung mới vừa vào kinh thành, mới nhớ tới không báo với quân vương Thiên Thánh, cho nên liền tới luôn hoàng cung, còn chưa từng thông báo với cửa cung, đúng lúc gặp được Cảnh thế tử, Cảnh thế tử nói quân vương Thiên Thánh bị bệnh ở giường, hôm nay không nên quấy rầy, mặc dù Vinh vương phủ chỉ là hàn xá, nhưng vẫn có đất dung thân, mời Tử Thư đến Vinh vương phủ nghỉ ngơi. Tử Thư cũng cảm thấy quấy rầy hoàng thượng Thiên Thánh nghỉ ngơi đúng là không thích hợp, cho nên từ chối thì bất kính, liền theo ý Cảnh thế tử nói vậy. Cảnh thế tử tiến cung đi xử lý công việc, nên đã để thuộc hạ đưa ta về, hiện tại đang muốn đi Vinh vương phủ, không ngờ lại gặp đến Nhiễm Tiểu vương gia."

"Thì ra là như vậy!" Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm lóe lên, cũng không tìm tòi nghiên cứu nữa, cười nói: "Bản Tiểu Vương nghe nói giao tình giữa Ngọc thái tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ không tệ, vì sao không đi Vân Vương Phủ trước?"

Lông mi dài của Ngọc Tử Thư khẽ run một chút, nụ cười không thay đổi, giọng nói ôn hòa: "Thân phận của bổn cung quá mức đặc thù, không muốn cho phiền toái nàng."

Dạ Khinh Nhiễm sững sờ, bỗng nhiên cười, "Xem ra Ngọc thái tử vẫn không rõ tình hình kinh thành Thiên Thánh, từ nhỏ tiểu nha đầu đã nổi danh là lớn lối quần là áo lụa, tùy hứng làm bậy, lời của Hoàng bá bá nói ở với nàng không khác gì gió thổi bên tai. Nàng không khiến cho người khác gặp phiền toái là tốt lắm rồi, thật sự ngươi không cần cố kỵ như thế."

"A? Là như vậy?" Ngọc Tử Thư tựa hồ có chút kinh ngạc, lát sau, cảm thấy buồn cười, "Nhưng dù vậy, còn có Cảnh thế tử đây này! Nếu ta đi Vân Vương Phủ, Cảnh thế tử rất có thể sẽ khẩn trương!"

"Ngọc Thái Tử còn sợ tên Nhược mỹ nhân kia?" Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.

"Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Huống chi Bổn cung nghe nói Tử Trúc Viện của Vinh vương phủ thật sự thanh tịnh. Vả lại Đông Hải cùng Vinh vương phủ có một chút gút mắt từ trăm năm trước, Bổn cung muốn phiền toái ai, theo lý nên phiền toái Cảnh thế tử mới đúng." Ngọc Tử Thư cười đáp, trôi chảy.

"Nói vậy cũng đúng!" Dạ Khinh Nhiễm cười gật đầu, hỏi thăm, "Bây giờ bản Tiểu Vương muốn đi Vân Vương Phủ, đoạn đường Ngọc Thái Tử từ Đông Hải đến có lẽ mệt rồi? Nếu không mệt trước hết đi Vân Vương Phủ một chuyến chứ?"

"Bổn cung hơi mệt chút, dù sao đã tới kinh thành Thiên Thánh, sớm muộn gì cũng có thể gặp lại cố nhân, cũng không cần phải vội vàng." Ngọc Tử Thư lắc đầu.

"Cũng tốt! Bản Tiểu Vương vừa lúc có thời gian, sẽ đưa Ngọc thái tử đi Vinh vương phủ. Chút nữa đi đến chỗ tiểu nha đầu." Dạ Khinh Nhiễm cũng không cưỡng cầu.

"Làm phiền Nhiễm Tiểu vương gia rồi!" Ngọc Tử Thư không tỏ ra khách sáo.

Dạ Khinh Nhiễm không nói thêm gì nữa, phất tay hạ màn che xuống, trả roi ngựa lại cho Huyền Ca, "Ngựa này không nể mặt mũi Bản Tiểu Vương, vẫn cứ là ngươi tới đánh đi! Bản Tiểu Vương cùng Ngọc thái tử nói chuyện phiếm."

Huyền Ca nhận lấy cương ngựa, nhẹ nhàng vỗ một cái lên thân ngựa, ngựa lập tức phóng đi .

Một xe một ngựa rời khỏi cửa cung.

Lãnh Thiệu Trác đứng ở cửa cung nhìn cỗ xe ngựa toàn thân màu đen đi xa, nghe rõ ràng những gì Dạ Khinh Nhiễm cùng Ngọc Tử Thư vừa mới nói. Hắn đưa mắt nhìn xe ngựa biến mất ở đường phố, mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi đi về phía xe ngựa của mình.

Trước xe có tùy tùng đẩy màn xe ra, Lãnh Thiệu Trác lên xe ngựa, phân phó phu xe, "Đi Vân Vương Phủ!"

"Tiểu vương gia? Mấy ngày trước không phải là Vương gia đã nói ngài ít lui tới với Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ sao? Hôm nay ngài. . . . . ." Tùy tùng cả kinh, vội vàng lên tiếng.

"Hôm nay là phụng mệnh hoàng thượng cùng Thất hoàng tử! Ngươi yên tâm, phụ vương sẽ không nói ta." Giọng nói của Lãnh Thiệu Trác nghe không ra tâm tình gì.

"Dạ!" Tùy tùng nghe vậy lập tức im miệng, không dám nói nữa, vung roi ngựa lên, xe ngựa đi về phía Vân Vương Phủ.

Trong Thiển Nguyệt các ở Vân Vương Phủ, Vân Thiển Nguyệt đang nằm trên ghế dưới cây quế tính toán thời gian. Hơn hai mươi ngày trước, Dung Cảnh nói với nàng tiểu Thất ít ngày nữa sẽ tới, nhưng hôm nay qua hơn hai mươi ngày rồi nàng còn chưa nhìn thấy người, không khỏi đoán rằng có phải trên đường gặp phải chuyện gì không thuận lợi hay phiền toái hay không.

Nàng nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể nghĩ ra một chữ "Chờ". Dung Cảnh cái tên kia trừ hôm đó sau khi nói với nàng một câu"Ngọc thái tử ít ngày nữa sẽ đến.", sau lại giấu diếm một chữ cũng không lộ ra, mà cũng không hiểu được vì sao tiểu Thất kia hết lần này tới lần khác chỉ truyền tin với Dung Cảnh, mà cho tới bây giờ nửa điểm tin tức cũng không cho nàng biết. So với hai người bọn họ liên hệ thư lui tới, nàng liền trở thành người ngoài. Chuyện này làm sao lại diễn biến thành như vậy?

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt có chút buồn bực, thật sự nghĩ không ra.

Hôm nay đã là tháng mười một cuối thu, cây quế hôm đó đã bị Dung Cảnh đánh Tam công tử, không, Tây Duyên Nguyệt, từ trong phòng bay ra đụng phải cây, khiến cành lá cùng hoa quế của cây đều rụng, rơi xuống mặt đất một tầng, hôm nay trên cây vẻn vẹn chỉ còn vài chiếc lá rách xơ xác, gió thổi tới, thưa thớt rung động.

Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng rơi lả tả này, đáy lòng thở dài, chờ đi! Không đợi thì phải làm thế nào đây?

"Tiểu thư, Lãnh tiểu Vương gia tới!" Thanh âm Lăng Liên vang lên.

Vân Thiển Nguyệt tất nhiên cũng nghe được tiếng bước chân bên ngoài Thiển Nguyệt các truyền tới, nàng có chút nhức đầu nghĩ hôm đó Tam công tử bị Dung Cảnh dưới cơn nóng giận trực tiếp phái Thanh Ảnh đưa đi, đừng nói là cùng Lãnh Thiệu Trác nói một tiếng từ biệt, chính là quay lại tiểu viện nơi hắn ở mười mấy năm tại Hiếu thân vương phủ để liếc mắt nhìn cũng không thể được. Hôm nay Lãnh Thiệu Trác tới, không biết là vì chuyện gì?

"Tiểu thư?" Lăng Liên không nghe thấy Vân Thiển Nguyệt lên tiếng, lại hô một tiếng.

"Ừ, nghe được!" Vân Thiển Nguyệt lấy lại tinh thần, lười biếng đáp một tiếng.

Tiếng bước chân từ xa mà đến, có chút nặng nhẹ không đồng nhất. Tựa hồ giống tình trạng hôm sau một đêm hắn trằn trọc trở mình tìm đến nàng, từng bước từng bước đến gần, tâm trạng hiển lộ rõ ràng trong đó, tựa hồ cực lực đè nén cái gì, rồi lại không khống chế được.

Vân Thiển Nguyệt gối đầu dưới cánh tay, sâu xa ngửa đầu nhìn bầu trời. Bầu trời cuối mùa thu bao la, nhẹ nhàng khoan khoái trong vắt, vạn dặm không mây. Nàng vừa nhìn thấy, tâm tình liền thư thái đi một chút. Thật ra thì từ khi sinh ra, tâm tình con người tựa như là bầu trời bao la vậy, một mảnh xanh thẳm trầm tĩnh, một chút hỗn tạp cũng không, sau lại trải qua đủ loại nguyên nhân, bị vẽ loạn lên sắc thái hoặc đen hoặc trắng hoặc sặc sỡ. Nhưng chính bởi vì như vậy, mới gọi là nhân sinh.

Lãnh Thiệu Trác đi tới cửa Thiển Nguyệt các, liền nhìn thấy người nằm dưới tán cây trụi lủi, mặc dù đã cuối mùa thu, nhưng cây quế chỉ còn lại vài cành lá linh tinh như vậy vẫn quá là bất ngờ, hắn đứng ở cửa nhìn chốc lát, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn ngửa đầu nhìn bầu trời, tựa hồ không chú ý tới hắn, hắn cũng theo ánh mắt của nàng nhìn về phía bầu trời, lúc này, có một con chim nhạn bay qua, chim nhạn kia ở trên không, bay rất chậm, hiển nhiên là thoát khỏi đàn, có chút cô đơn, nhưng vẫn không thấy lười biếng. Hắn nhìn hồi lâu, cho đến khi chim nhạn kia còn lại một chấm đen nhỏ, mới thu hồi tầm mắt, đi về phía Vân Thiển Nguyệt.

Lúc này Vân Thiển Nguyệt cũng thu hồi tầm mắt từ phía trên bầu trời thu, thân thể nửa nằm ngồi dậy, lười biếng dịch ra chỗ khác, chỉ chỉ vào bên cạnh nàng, cười một tiếng với Lãnh Thiệu Trác, "Ngồi!"

Lãnh Thiệu Trác nhìn Vân Thiển Nguyệt, nụ cười nàng sáng rỡ mà ấm áp, tựa hồ trong nháy mắt đó đã xua tan u ám cùng lo lắng dưới đáy lòng hắn. Hắn kéo kéo khóe miệng, nhưng cuối cùng là không có nở nụ cười, theo lời ngồi ở bên cạnh nàng.

"Xem bộ dạng của ngươi này, lại là có chuyện gì sao?" Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn.

Lãnh Thiệu Trác lặng yên gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, "Về ta? Nếu không ngươi cũng sẽ không tới tìm ta rồi."

Lãnh Thiệu Trác gật đầu lần nữa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, cười nói: "Chuyện gì? Nói đi! Chỉ cần ngươi hỏi ta, ta tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn."

Lãnh Thiệu Trác ngẩng đầu, há miệng, lại ngậm lại, Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, cũng không thúc giục, sau một lúc lâu, hắn tựa hồ nầng lên dũng khí, hỏi: "Kiều Kiều, nàng. . . . . . Là ngươi cứu?"

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lóe lên, đáy mắt hiện lên vẻ trầm tư, đã hiểu rõ, khẽ cười nói gật đầu, "Ừ, là ta cứu !"

"Nàng. . . . . . Hôm nay ở nơi nào?" Lãnh Thiệu Trác run rẩy hỏi.

Vân Thiển Nguyệt ha hả cười một tiếng, "Làm sao? Ngươi muốn tìm nàng? Còn đối với nàng nhớ mãi không quên?"

"Không phải vậy!" Lãnh Thiệu Trác lắc đầu, thẳng tắp nhìn Vân Thiển Nguyệt, "Ta chỉ là muốn biết!"

"Sau khi ta cứu nàng, bị nàng từ trên trên tay ta đào thoát." Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, nói như thế.

"Kia sau thì thế nào?" Lãnh Thiệu Trác lại hỏi.

"Sau lại chưa từng thấy." Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

Lãnh Thiệu Trác đứng bật dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, từng chữ từng câu nói: "Vân Thiển Nguyệt, ngươi gạt ta."

"Phản ứng lớn như vậy? Xem ra chuyện này thật sự rất trọng yếu ?" Vân Thiển Nguyệt cười kéo tay áo hắn, giọng nói ấm áp, "Ngươi gấp cái gì, ngồi xuống từ từ nói. Nếu nói coi ngươi là bằng hữu, đối với ngươi tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn, thì sẽ không lừa ngươi. Ngươi hỏi ta chính là Kiều Kiều không phải sao? Xác thực từ sau vụ hỏa thiêuVọng Xuân Lâu ta chưa từng thấy Kiều Kiều. Ta nói chính là sự thật."

Lãnh Thiệu Trác sửng sốt, không biết là bị lây nụ cười cùng giọng nói ấm áp của Vân Thiển Nguyệt, hay là bởi vì lời của nàng, khiến hắn không tự chủ được ngồi xuống thấp giọng nói: "Theo như ngươi nói, ngươi chưa từng thấy Kiều Kiều nữa, phải chăng ta có thể lý giải vì ngươi gặp được người cùng Kiều Kiều lớn lên giống nhau, mà hắn không còn là Kiều Kiều, thành người khác rồi?"

"Ừ, có thể nói như vậy!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Lãnh Thiệu Trác không nói thêm gì nữa, trầm mặc xuống.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới trước kia Lãnh Thiệu Trác sống phóng túng, không chuyện ác nào không làm, bất kể kinh thành sóng ngầm bắt đầu khởi động, bất kể thiên hạ phong vân biến hóa. Chỉ cần lão tử hắn có tiền, để hắn có bản lãnh làm điều ác, tìm một đống người phụng bồi hắn mua vui, thì liền thỏa mãn. Trong thế giới của hắn, không có đen, không có trắng, chỉ có sắc thái sặc sỡ. Nhưng ngày hôm nay Lãnh Thiệu Trác đại triệt đại ngộ, hiểu được sai trái, biết phong vân biến hóa, hiểu rõ sóng ngầm mãnh liệt, thậm chí còn đoán ý qua lời nói sắc mặt, cũng sẽ làm việc cẩn thận, biết cái gì nên, cái gì không nên nói, sống không nhẹ nhõm như trước kia, khiến cho nàng nhìn hắn cũng cảm thấy mệt mỏi hơn. Lãnh Thiệu Trác như vậy rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Nàng khẽ nhíu mày.

"Tam đệ của ta. . . . . . Hắn có phải chính là Kiều Kiều hay không?" Lãnh Thiệu Trác trầm mặc hồi lâu, phun ra một câu nói, tựa hồ càng khó khăn.

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Mặc dù Lãnh Thiệu Trác đã đoán được, nhưng sắc mặt vẫn tái đi, thân thể cứng ngắc, tựa hồ khó mà tiếp nhận, thấy Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hắn muốn nói cái gì, cánh môi khẽ run sợ, tựa hồ không nói nên lời.

Vân Thiển Nguyệt ngửi thấy được mùi Long đàn hương nhàn nhạt trên người hắn, loại hương này rất nhạt, hiển nhiên không phải là hắn dùng, mà giống như là bị lây dính ở một chỗ nào đó. Mà loại hương này chỉ có điện Thánh Dương của lão hoàng đế có, nói cách khác trước lúc hắn tới nơi này, là ở điện Thánh Dương.

"Hắn là thái tử lưu lạc bên ngoài của Tây Duyên?" Lãnh Thiệu Trác tựa hồ cực lực đè nén cái gì, lại hỏi.

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt lên tiếng.

Lãnh Thiệu Trác không nói thêm gì nữa, trầm mặc lần nữa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, thấy đầu cúi xuống, hai bên có hai sợi tóc đen rủ xuống. Che đi khuôn mặt hắn, không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt hắn, nhưng hơi thở hắn tựa hồ trầm xuống tới mức thấp nhất. Hiển nhiên tâm tình rất tệ.

Tây Duyên Nguyệt cùng Hiếu thân vương phủ, có lẽ nhất định ngay cả duyên phận hai mươi năm như vậy cũng không còn. Với Lãnh Thiệu Trác thì là nghiệt duyên.

Nếu là Lãnh Thiệu Trác trước kia, đừng nói Tây Duyên Nguyệt biến mất không thấy gì nữa, chính là xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn không phải là đánh một trận, thì chính là làm như không thấy. Nhưng hết lần này tới lần khác Lãnh Thiệu Trác sau đại nạn đại triệt đại ngộ, hôm nay lại từ hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp sinh ra đoạn gút mắt này. Có lẽ người khác sẽ cảm thấy lo sợ không đâu, nhưng người trong cuộc xem ra, hoàn toàn không phải là có chuyện như vậy.

Vân Thiển Nguyệt thấy hắn không nói lời nào, cũng không nói chuyện, loại chuyện này, khuyên cũng vô dụng. Lãnh Thiệu Trác không ngốc, chẳng những không ngốc, hơn nữa còn là người thông minh , nếu Kiều Kiều là Tam công tử của Hiếu thân vương phủ, không cần nàng nói, hắn cũng đã nghĩ thông suốt nguyên do trong đó. Khác biệt hôm nay, chính là hắn vì sao lại trở thành Tây Duyên Nguyệt rồi.

Trầm mặc chốc lát, Lãnh Thiệu Trác rốt cục lên tiếng, "Ngươi tất nhiên cũng biết, nói cho ta biết đi! Vì sao hắn lại là thái tử Tây Duyên rồi?"

"Hắn vốn chính là thái tử Tây Duyên." Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn là theo sự thực nói với Lãnh Thiệu Trác, hắn có quyền biết. Cho nên lời ít mà ý nhiều kể chuyện An Bình Vương cùng Hộ quốc thần nữ của Tây Duyên một lần với hắn.

Lãnh Thiệu Trác vẫn lẳng lặng nghe, Vân Thiển Nguyệt dứt lời, hắn lần nữa lâm vào trầm mặc.

Thời gian lần trầm mặc này lâu hơn hai lần trước. Cả người lẳng lặng , nếu không phải thỉnh thoảng có gió thổi, có lẽ hắn ngay cả một chút cũng không động.

Vân Thiển Nguyệt đợi một lát liền buồn ngủ, nhắm hai mắt lại, nghĩ tới bàn về hành hạ người, hóa ra Lãnh Thiệu Trác cũng là cao thủ.

"Thì ra là nửa phần quan hệ cũng không có! Ước chừng là kiếp trước Hiếu thân vương phủ thiếu nợ hắn, hoặc là hắn thiếu nợ Hiếu thân vương phủ, đời này sống nhờ hai mươi năm để trả. Hôm nay trả sạch đi!" Vào lúc Vân Thiển Nguyệt muốn ngủ, Lãnh Thiệu Trác bỗng nhiên lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt mệt mỏi, không đáp lời.

"Nếu ngươi mệt nhọc, liền trở về phòng ngủ đi! Hiện tại đã là cuối thu, khí lạnh quá nặng, cẩn thận kẻo bị thương thân thể. Ta đi." Lãnh Thiệu Trác đứng dậy đứng lên, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói.

Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại không mở ra, khoát khoát tay với Lãnh Thiệu Trác.

Lãnh Thiệu Trác thấy nàng nghe được, liền xoay người đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng bước chân hắn từng bước từng bước đi xa, so với lúc mới tới không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu, đi lại vẫn còn có chút mất tinh thần cùng nặng nề, tựa hồ bị mất một đồ vật gì trọng yếu, hoặc như là một cước đạp vào bông, một cước dẫm ở trong bùn. Nàng mở mắt, gọi hắn, "Lãnh Thiệu Trác!"

Lãnh Thiệu Trác dừng bước quay đầu lại.

Vân Thiển Nguyệt ngồi thẳng người, nhìn hắn nói: "Lãnh Thiệu Trác, trước kia thời điểm ngươi hư hỏng, ta chỉ hận không thể nhét ngươi trở lại trong bụng mẹ ngươi, nhưng không có xem thường ngươi. Ngươi có biết vì sao?"

Lãnh Thiệu Trác sửng sốt, nhìn Vân Thiển Nguyệt, không rõ nàng làm sao đột nhiên nói đến cái này.

"Bởi vì khi đó, ngươi được sống tùy ý, mặc dù không chuyện ác nào không làm, cười trên sự thống khổ của người khác, nhưng ít ra ngươi sống được vui vẻ. Mỗi ngày ngươi đều tìm kiếm những thứ mới mẻ, so với tất cả đệ tử kinh thành đều ăn chơi hơn. Biết chơi cũng là một loại bản lĩnh. Ở trong kinh thành này, nếu nói là thiếu gia ăn chơi, ngươi đứng thứ hai, không có ai dám đảm đương thứ nhất. Khi đó ngươi không có lý tưởng, không có thù hận, hết thảy đều để chơi, chơi đến hết sức chuyên chú, ai cũng không so được." Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, thấy hắn ngây người, nàng nghiêm túc nói: "Nhưng ngươi hôm nay thì sao? Ngươi có lý tưởng, có mục tiêu sao? Ngươi biết trong mỗi ngày ngươi đều làm cái gì sao? Ngươi cho là cái gì là đối với ngươi cực kỳ có ý nghĩa nhất sao? Ngươi biết qua hôm nay, ngày mai ngươi nên làm gì sao? Hoặc là ngay cả hôm nay nên làm gì, ngươi cũng không biết đi?"

Sắc mặt Lãnh Thiệu Trác tái đi, con ngươi lộ ra mê mang, tựa như một hài tử lạc đường, lẫn lộn không rõ.

"Ngươi cho là ngươi của hôm nay sống vui vẻ hơn so với ngươi của trước kia sao?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Lãnh Thiệu Trác lắc đầu, "Không vui vẻ!"

"Tại sao không vui vẻ?" Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

Lãnh Thiệu Trác há miệng, muốn nói cái gì, tựa hồ lại không biết nói như thế nào, mê mang được không trả lời được.

"Có phải ngươi nói không nên lời? Ngươi không biết mình rốt cuộc là không vui vẻ cái gì?" Vân Thiển Nguyệt đứng lên, đi về phía Lãnh Thiệu Trác, nhìn hắn, giờ khắc này hắn và Tây Duyên Nguyệt hơn hai mươi ngày trước lúc rời đi sao mà giống nhau. Mặc dù không phải là huynh đệ, từ Hiếu thân vương phủ đến Vọng Xuân Lâu, nhiều năm dây dưa như vậy, cũng vẫn là lây nhiễm chút ít hơi thở lẫn nhau sao?

Lãnh Thiệu Trác chán nản gật đầu.

"Có đôi khi, mệt mỏi của một người không phải do người khác, không phải là những thứ dây dưa không ngừng kia, hiểu không rõ chuyện vụn vặt, mà là lòng người. Tâm rộng bao nhiêu thì thiên địa rộng bấy nhiêu, bụng dạ hẹp hòi, thì nửa bước khó đi." Vân Thiển Nguyệt đưa tay khoác lên vai Lãnh Thiệu Trác, tựa hồ truyền cho hắn chút sức lực, "Hôm nay kinh thành Thiên Thánh có bao nhiêu người bị khắc thành một khuôn mẫu, thật sự không cần thêm ngươi nữa."

Lãnh Thiệu Trác kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt, tựa hồ tỉnh tỉnh mê mê.

"Vô luận người bên cạnh cùng chuyện phát sinh hoặc là biến hóa như thế nào, ngươi đều phải thời khắc ghi nhớ, là chính ngươi." Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, cười nói: "Thân phận của chúng ta cùng hoàn cảnh xung quanh đã khiến chúng ta bị đè nén như thế, nếu ta tự mình đè nén mình nữa, vậy sống còn có tư vị gì? Ngươi là Lãnh Thiệu Trác, ngươi của trước kia làm chuyện này chỉ có thể trở thành tấm gương của chính ngươi, để nhớ rằng không nên đi làm chuyện sai trái nữa, chứ không phải trở thành vết nhơ của ngươi. Người sống cả đời, cả đời này, ai có thể không có làm một chút chuyện sai cùng việc ngốc nghếch đây? Ai có thể nói là làm được mỗi một chuyện đều là tốt đẹp? Cho dù là Dung Cảnh, thiên hạ bao nhiêu người cho là hắn hoàn mỹ vô khuyết, thật sự đúng là như thế sao? Chẳng qua khuyết điểm của hắn bị ưu điểm che giấu mà thôi."

Lãnh Thiệu Trác trầm mặc không nói.

"Cho nên, vô luận hắn là Kiều Kiều, hay là Tam công tử của Hiếu thân vương phủ, là đệ đệ của ngươi, hay là thái tử Tây Duyên Nguyệt, thì có gì là câu đố không hóa giải ra? Hắn vẫn là hắn mà thôi, giống như là quá khứ, hiện tại, tương lai một người, đều là một người mà thôi. Lãnh Thiệu Trác của trước kia là Lãnh Thiệu Trác, Lãnh Thiệu Trác của hiện tại vẫn là Lãnh Thiệu Trác. Ngươi không thể mỗi ngày dây dưa trong sai lầm của quá khứ, mà hãm sâu trong tù ngục, không thể giải thoát cho mình. Mỗi ngày trôi qua là quá khứ khổ sở." Vân Thiển Nguyệt chậm chạp khuyên.

Mê mang trong ánh mắt Lãnh Thiệu Trác hé ra một đường nhỏ, tựa hồ có đồ vật gì đó đột phá mây mù.

"Có vài người không nhìn thấu, bị quá khứ dây dưa, có vài người nhìn thấu, nhưng vẫn bị quá khứ dây dưa, nhưng vô luận là nhìn thấu, hay là không nhìn thấu, thật ra thì đều là quá khứ mà thôi. Cần gì phải dây dưa không ngừng? Hoặc là thử nghĩ ngược lại xem, mọi việc thật sự cần thấy rõ ràng như vậy sao? Như vậy có ít đi bao nhiêu niềm vui? Thế gian mọi sự vạn vật, cho tới bây giờ đều có hai mặt, có lợi có hại. Là do ngươi nhìn nhận thôi!" Vân Thiển Nguyệt tinh tường thấy ánh sáng trong mắt Lãnh Thiệu Trác bể tan tành ra, cười tiếp tục nói: "Ngươi là Lãnh Thiệu Trác mà thôi, Tiểu vương gia của Hiếu thân vương phủ chẳng qua là một thân phận xuất thân của ngươi mà thôi, thân phận là cái gì? Đơn giản là một thứ làm đẹp. Có nó không có nó, ngươi cũng vẫn là ngươi. Tựa như ta là Vân Thiển Nguyệt, tiểu thư Vân Vương Phủ, thân phận này, cũng là để làm đẹp mà thôi. Có một ngày Vân Vương Phủ biến mất, hoặc là ta lập gia đình, thân phận của ta thay đổi, như vậy ngươi có thể nói ta không là Vân Thiển Nguyệt sao? Cho nên, đối với Kiều Kiều, Tam công tử, hoặc là Tây Duyên Nguyệt hôm nay, cũng chỉ là một người mà thôi. Ngươi có cái gì nghĩ không ra, nghĩ không thông chứ? Không phải là một chút chuyện. Nói trắng ra là, chuyện lớn chỉ cần tâm ngươi rộng, cũng coi như không có chuyện gì, coi như là rớt cái chén sứt mẻ một chút mà thôi. Tư tưởng của ngươi, quyết định cử chỉ của ngươi, ánh mắt ngươi rộng bao nhiêu, con đường ngươi đi nhất định xa bấy nhiêu. Hiểu chưa?"

Lãnh Thiệu Trác gật đầu, một chút xíu ánh sáng trong mắt lan tràn ra, "Rõ ràng rồi!"

Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ngươi hiểu là tốt rồi! Lãnh Thiệu Trác, ta chưa từng có kiên nhẫn khuyên bảo người nào như thế. Mặc dù ban đầu Dạ Thiên Dật và ta có mười năm tình cảm, cũng chưa từng khuyên bảo qua. Ngươi cũng không nên lãng phí một phen tận tình khuyên bảo của ta."

Lãnh Thiệu Trác nặng nề gật đầu, thấy giọng nói Vân Thiển Nguyệt thoải mái mà nhắc tới Dạ Thiên Dật, hắn thử dò xét hỏi, "Vậy ban đầu vì sao ngươi không khuyên bảo hắn? Như vậy, hắn có thể nghĩ thông suốt cũng không trở thành các ngươi hôm nay. . . . . ."

"Hiện tại chúng ta thủy hỏa bất dung đúng không?" Vân Thiển Nguyệt cười nhạt, "Hắn và ngươi không giống nhau."

Lãnh Thiệu Trác nhìn Vân Thiển Nguyệt, mặc dù nàng cười, mà không cười, cả người không thấy bộ dáng nhàn tản lúc khuyên hắn nhưng những câu đó đều là sự thật. Mà là có một loại phiền muộn cùng thê lương nói không ra lời, đó là một loại bất đắc dĩ thật sâu .

"Ngươi không cầu ta cái gì, mà hắn cầu. Thứ hắn cầu, ta không cho được. Cho nên, chỉ có thể như vậy." Vân Thiển Nguyệt thu hồi cảm xúc, đưa tay vỗ vỗ Lãnh Thiệu Trác, "Chắc là trong cung hai người kia vẫn chờ ngươi phục chỉ đó! Đi đi!"

"Ngươi biết?" Lãnh Thiệu Trác kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn, "Trên người ngươi nhiễm mùi Long đàn hương, lại là bộ dáng này tới tìm ta, ta có thể không biết sao?"

Sắc mặt Lãnh Thiệu Trác hơi đỏ lên, không còn thấy sự mất tinh thần cùng bị đè nén trầm trọng nữa, thấp giọng nói: "Ta đúng là phải vào cung phục chỉ, mục đích của hoàng thượng cùng Thất hoàng tử gọi ta đi tất nhiên là muốn lợi dụng được tin tức gì từ ngươi, hoặc là Thất hoàng tử đã biết được, chẳng qua là muốn nhờ ta chứng thực mà thôi. Trong lòng ta rõ ràng, nhưng vẫn là không nhịn được tới tìm ngươi. Không đến tìm ngươi, ta chắc ngày đêm cũng sẽ không được an ổn."

"Hiện tại an ổn rồi?" Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn.

Lãnh Thiệu Trác cũng cười, gật đầu, "Ta biết phải làm sao rồi!"

"Theo ngươi nói nãy giờ, may là không có phí công, ta rất khát, vào nhà uống chút nước. Ngươi theo vào nhà uống nước, hay bây giờ phải đi." Vân Thiển Nguyệt hỏi Lãnh Thiệu Trác.

"Ta phải tiến cung bây giờ!" Lãnh Thiệu Trác nói.

"Vậy thì mau đi đi!" Vân Thiển Nguyệt phất tay một cái với hắn, nhấc chân đi vào trong nhà.

Lãnh Thiệu Trác nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng đã vào nhà, nhấc chân đi ra ngoài, bước chân thay đổi so với lúc đến nặng nhẹ không đồng nhất thì đã vững vàng hơn không ít.

Vân Thiển Nguyệt trở lại gian phòng, vừa ngồi ở trước bàn, nâng chung trà lên, bên trong viện một tia gió nhẹ khác thường nổi lên, một thân ảnh cẩm bào ngọc đái xuất hiện ở trước cửa, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy chính là Dạ Khinh Nhiễm đã mấy ngày không gặp. Từ ngày ở phủ đệ Dạ Thiên Dục, hắn ra tay ngăn trở nàng để cứu ẩn vệ đứng đầu hoàng thất, bọn họ cũng chưa gặp nhau. Nàng bất động thanh sắc nhíu mày, cũng không nói lời nào.

Sau khi Dạ Khinh Nhiễm chạm đất, liền lười biếng như người không có xương tựa trên khung cửa, xuyên thấu qua bức rèm che nhìn Vân Thiển Nguyệt, con ngươi sâu kín, giọng nói cũng là sâu kín, "Tiểu nha đầu, muội có thể khuyên Lãnh Thiệu Trác, tận tình khuyên bảo, nói lời thấm thía như thế, muội có thể cũng khuyên ta hay không?"

Vân Thiển Nguyệt uống một ngụm trà, đặt chén trà xuống, chén trà đụng vào trên bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ, nàng nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nhợt nhạt cười một tiếng, "Huynh còn cần ta khuyên?"

"Cần!" Dạ Khinh Nhiễm thẳng tắp nhìn Vân Thiển Nguyệt.

"Cần như thế nào? Ta biết điểm mấu chốt của Lãnh Thiệu Trác, cho nên mới có thể hiểu hắn, đối với huynh thì ta không biết mấu chốt của huynh ở chỗ nào, làm sao khuyên được huynh?" Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm sâu thật sâu, màu sắc trong con ngươi Vân Thiển Nguyệt nhạt nhẽo.

"Tiểu nha đầu, nói thật, muội có thể thử tiến vào lòng ta hay không, nghiêm túc hiểu rõ ta?" Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên cúi đầu, không nhìn Vân Thiển Nguyệt, mà là nhìn mũi chân của mình, thấp giọng hỏi.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lóe lên, không đáp lời.

"Không đúng không? Cho tới bây giờ muội chưa bao giờ thử tiến vào lòng ta, nghiêm túc hiểu rõ ta có đúng hay không?" Giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm lại trầm thấp đi rất nhiều.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt từ trên người hắn, nhìn chén trà trước mặt, trong chén nước là màu xanh ngọc nhạt, như chén trà hôm đó của Dung Cảnh. Nàng lại nữa cầm chén trà lên một lần, đặt ở trong tay, nhẹ nhàng lắc lư, nước trà trong chén theo nàng đung đưa mà nhộn nhạo, lay động ra từng vòng nước trà màu ngọc bích nhạt, hết sức xinh đẹp.

"Tiểu nha đầu, muội vẫn luôn đề phòng ta!" Dạ Khinh Nhiễm trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, lại nói.

Vân Thiển Nguyệt vẫn không đáp lời, chuyên tâm đung đưa chén trà trong tay.

"Nếu ta nói, ta muốn muội khuyên, xem có biện pháp gì tiêu trừ muội ở trong nội tâm của ta, muội có biện pháp nào hay không? Có giúp ta hay không?" Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

Vân Thiển Nguyệt dừng tay một lát, từ từ ngẩng đầu, nhìn Dạ Khinh Nhiễm.

"Nếu ta nói, thời gian Nhược mỹ nhân thích muội bao lâu, thời gian trong lòng ta thích muội là bấy lâu, muội tin không?" Dạ Khinh Nhiễm lại nói: "Bao nhiêu năm, đã sớm nhớ không rõ rồi!"

Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nghe, không có ý định nói chuyện.

"Muội nhất định không tin." Dạ Khinh Nhiễm thấy nàng không nói lời nào, tự giễu cười một tiếng: "Có một tiểu cô nương, thời điểm thấy nàng lần đầu tiên, nàng rõ ràng nhỏ như vậy, thế nhưng một đôi mắt lại lộ ra vẻ có thể nhìn thấu hết mọi tang thương cùng cao ngạo. Một đôi mắt như vậy, nên hình dung ra sao nhỉ? Bây giờ ta vẫn nhớ được, đại thọ bốn mươi lăm của Hoàng bá bá, vô số người ca tụng công đức, trên đại điện xanh vàng rực rỡ, rượu ngon món ngon, sơn hào hải vị, ca cơ vừa múa vừa hát, phồn hoa thái bình. Nhưng chỉ có nàng là thờ ơ, coi thường tất cả. Cùng Tần tiểu thư của phủ Thừa Tướng ngồi chung một chỗ, một tiểu nhân rõ ràng chính là hài tử lại giả bộ đại nhân, giả bộ đoan trang hiền thục, có nề nếp, mà một người rõ ràng nhìn giống như hài tử, nhưng làm sao cũng không thể coi nàng như là hài tử, có lẽ chính nàng cũng không có biện pháp khiến mình là hài tử, chỉ có thể giả bộ làm hài tử, giả trang hiếu kỳ, giả bộ than thở, giả trang khờ dại, thậm chí giả bộ hồ nháo, giả khóc, đem mình giả bộ đến không giống mình mới thôi."

Vân Thiển Nguyệt khẽ nhếch cánh môi lên, đang nhớ lại mười năm trước theo lời nói của Dạ Khinh Nhiễm. Hắn nói không sai, khi đó nàng đã bắt đầu giả bộ rồi, nàng biết có vô số ánh mắt đang quan sát nàng, đích nữ duy nhất củaVân Vương Phủ này, người cùng hoàng thất Thiên Thánh có hôn ước, chắc chắn là Thái Tử Phi, tương lai đứng đầu hậu cung. Nàng không muốn tiến cung, chỉ có thể giả bộ.

"Ta thấy thú vị, nhưng không biết rằng nhìn thử một chút liền tiến vào lòng ta." Dạ Khinh Nhiễm ảm đạm cười một tiếng, "Tiểu nha đầu, trong lòng muội chỉ có Dung Cảnh, muội tránh ta, đề phòng ta, gần ta, xa ta, thời khắc chuẩn bị cùng ta đối lập, rút đao khiêu chiến, có bao giờ nghĩ đến tháo gỡ thân phận của ta, ta chỉ là một người chỉ có một lòng mà thôi?"  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info