ZingTruyen.Info

Hoan Kho The Tu Phi Quyen 3

  Sau nửa canh giờ, xe ngựa đi tới cửa cung, Lăng Liên và Y Tuyết đẩy rèm che xuống xe trước.

Vân Thiển Nguyệt theo hai người đẩy rèm che ra nhìn thoáng qua phía ngoài, cửa cung yên tĩnh, xe ngựa của các phủ song song dàn thành hàng, phủ Nhị hoàng tử, phủ Tứ hoàng tử, phủ Đức thân vương, phủ Hiếu thân vương, phủ Tần Thừa Tướng, Binh Bộ Thị Lang các loại..., xe ngựa của Dung Cảnh toàn thân màu đen một mình dừng ở một chỗ, Thanh Tuyền ngồi trước xe đang che dù. Nàng nhớ tới hôm nay Tam công tử vẫn còn nằm ở trên giường không xuống được, như vậy Huyền Ca hẳn là cũng không khác nhiều lắm.

Thanh Tuyền cũng nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nhảy xuống xe khép dù đi tới, đi tới trước xe, thi lễ với Vân Thiển Nguyệt, "Thiển Nguyệt tiểu thư! Hôm nay ngài cũng tiến cung?"

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cười nhìn hắn: "Huyền Ca bị thương rất nặng sao?"

"Thương thế của Huyền Ca ca ca đúng là rất nặng, dưỡng mấy ngày, hôm nay mới miễn cưỡng có thể xuống giường." Thanh Tuyền nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, chậm rãi xuống xe, mở dù ra, nói với Thanh Tuyền: "Ngươi ở nơi này chờ thế tử gia của ngươi! Ta đi vào."

Thanh Tuyền gật đầu, đáp một tiếng, xoay người đi trở về xe ngựa của mình.

Vân Thiển Nguyệt mở dù đi bộ về phía cửa cung, đương nhiên thị vệ cửa cung không ngăn cản nàng, người khác tiến hoặc xuất cung đều cần xuất ra Yêu Bài (lệnh bài thông hành), nhưng Vân Thiển Nguyệt không cần. Từ nhỏ nàng đã là trường hợp đặc biệt, có thể tiến cung mọi lúc. Mặc dù việc này không được ghi chép bằng văn tự, nhưng đối với nàng mà nói đã thành quy định bất thành văn.

Sau khi vào cửa cung, Vân Thiển Nguyệt đi về phía điện Kim Loan (nơi vua lâm triều hằng ngày).

Sáng sớm hoàng cung cũng rất yên tĩnh, bởi vì cơn mưa to vừa rồi khắp nơi đều được phủ màn che, đá bạch ngọc được ngăn nắp lót trên nền, bằng phẳng gọn gàng. Đáy giày dẫm ở trên mặt đất, phát ra tiếng đạp nước thật nhỏ. Từ xa nhìn lại, giống như mưa bụi Giang Nam mang đến cảm giác ưu sầu.

Đi tới bên ngoài điện Kim Loan, Vân Thiển Nguyệt dừng chân, mắt nhìn phía trước.

Điện Kim Loan vàng son lộng lẫy, là cung điện rực rỡ nhất trong cả hoàng cung. Sáng ngời, ánh vàng trong vắt rọi vào mắt người. Hai bên Kim điện là hai pho tượng Kim Kỳ Lân uy vũ, trên bốn vách mái hiên đều khắc Kim Đằng Long (Kim = vàng, Đằng Long = rồng bay). Hai bên cửa điện đứng đầy hộ vệ hoàng cung lưng đeo trường thương, người người lãnh mi túc mục (nghiêm túc và trang trọng).

Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nhìn, hôm nay trong tòa Kim điện này tập trung toàn bộ nhân vật quan trọng của cả Thiên Thánh hoàng triều. Bọn họ đều cầm tấu chương trong tay cùng hướng về một nơi. Người nam nhân kia ngồi trên ghế vàng trong điện Kim Loan, chấp chưởng hoàng quyền, vạn dặm bản đồ nắm tại trong tay, càn khôn đều ở trong tấu chương. Địa vị chí tôn cao thượng như vậy, có bao nhiêu nam nhân không mơ ước chứ?

Chẳng trách lão Hoàng đế muốn trung ương tập quyền (tập trung quyền lực về một nơi)

Chẳng trách Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục cùng các hoàng tử nóng vội mưu cầu.

Chẳng trách toàn bộ các nước nhỏ phụ thuộc vào Thiên Thánh tìm cách trở nên mạnh mẽ, rục rịch muốn thoát khỏi khống chế.

Chẳng trách lão Hoàng đế đã là một bộ dạng xương khô nhưng vẫn còn muốn lao tâm lao lực âm mưu tính toán vì người thừa kế thanh trừ chướng ngại, củng cố giang sơn.

. . . . . .

Trong đầu chợt nhớ tới về trăm năm trước. Hơn trăm năm trước thiên hạ đại loạn, tiền triều sụp đổ, Dạ thị tổ tiên dẫn dắt quần hùng, đánh chiếm thiên hạ, chiến hỏa liên miên, núi sông rung chuyển, lúc ấy bàn về tiếng tâm được dân chúng ủng hộ cao nhất thật ra thì không phải là tổ tiên Dạ thị, mà là khí chất có một không hai thiên hạ Vinh Hoa công tử lúc bấy giờ, cũng chính là Vinh Vương, tổ tiên của Dung Cảnh.

Một bức họa giang sơn, sách sử ghi lại cho hậu nhân cũng chỉ là rải rác mấy lời, cho tới bây giờ nguyên do nhân quả trong đó trăm năm trước đều bị chôn sâu dưới lớp bụi thời gian. Đồng thời chôn sâu dưới lớp bụi đó không chỉ là một hồi đánh chiếm giang sơn, mà còn có nhi nữ tình trường của Vinh Vương và Trinh Tịnh hoàng hậu.

Từ đó về sau, Vinh vương phủ bên ngoài là trăm năm phồn vinh sau lưng lại chứa đầy vết thương, Vân Vương Phủ bên ngoài trăm năm phồn vinh sau lưng lại là cô đơn lạnh lẽo.

Nếu là thời gian lưu chuyển, cũng trở về trăm năm trước, không biết Vinh Vương bây giờ đã sớm quy về bụi đất còn có thể sẽ lựa chọn như vậy không?

Thế gian này được bao nhiêu người có giang sơn dễ như trở bàn tay nhưng lại không muốn?

Trăm năm trước Vinh Vương là một, như vậy trăm năm sau. . . . . . còn có hay không?

"Tiểu thư?" Giọng nói của Lăng Liên vang ở bên tai.

Vân Thiển Nguyệt kéo suy nghĩ về, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Lăng Liên, "Hả?"

"Nô tỳ không có chuyện gì, nô tỳ thấy thấy hồi lâu mà tiểu thư không nhúc nhích, chớp mắt một cái cũng không chớp, có chút lo lắng, nên mới gọi ngài một tiếng." Lăng Liên thấy Vân Thiển Nguyệt hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm.

Vân Thiển Nguyệt khẽ động khóe miệng, cười một tiếng cực nhạt, "Không có chuyện gì, ta chỉ là nghĩ đến một chuyện"

Lăng Liên gật đầu, không hề nói nhiều nữa.

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nhìn điện Kim Loan trước mặt, một tòa đại điện này, trăm năm qua, mai táng bao nhiêu máu tươi? Văn bá Hầu phủ, Lam thị nhất tộc, còn có tất cả những án lớn nhỏ bị tịch thu tài sản, bị diệt môn. Nếu hoàng quyền được nằm trong tay người thượng vị đao phủ, như vậy giang sơn này còn có ý nghĩa gì với dân chúng?

Cực thịnh mà suy, cực suy mà bại, cực bại mà sinh.

Bỗng chốc, trong điện Kim Loan vang lên tiếng chuông, ngay sau đó bên trong truyền đến tiếng hô lớn như rung trời chuyển đất.

"Tiểu thư, bãi triều rồi!" Lăng Liên nhẹ giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt "Ừ" một tiếng.

Không lâu lắm, chỉ thấy một thân ảnh già nua màu vàng từ bên trong đi ra, đi theo phía sau là Văn Lai cùng đội danh dự cung nữ thái giám. Chính là lão Hoàng đế. Lão Hoàng đế đi tới trước thấy Vân Thiển Nguyệt thì không kinh ngạc chút nào, hiển nhiên nàng đứng ở ngoài cửa điện lâu như vậy đã có người bẩm báo cho hắn biết rồi. Vân Thiển Nguyệt cũng không đi tới trước, vẫn lẳng lặng đứng yên ở nơi đó. Cho tới bây giờ nàng đều không hiểu được việc hành lễ khi gặp vua.

Lão Hoàng đế dừng bước, đứng ở bên ngoài cửa điện, hắn dừng lại nên đội ngũ phía sau hắn cũng dừng lại theo, tất cả đều nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt. Nhìn nàng trong chốc lát, ngoắc ngoắc với nàng, "Nguyệt nha đầu tới đây!"

Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới mở dù đi tới, lúc này mưa đã lớn hơn, rơi vào trên dù, không còn là tiếng mưa rơi thật nhỏ, mà là âm thanh lốp bốp không dứt, nước mưa ở trước mặt nàng tạo thành một tấm màn che, nhưng nơi nàng đi qua, quần áo và giày đều không bị ướt.

"Hoàng thượng dượng! Ta muốn biết chị dâu của ta phạm vào tội gì?" Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn thẳng vào mặt lão Hoàng đế.

"Nguyệt nha đầu, ngươi chờ chỗ này, chính là để hỏi tội trẫm?" Lão Hoàng đế nhướng mày, nhìn không ra hỉ nộ.

"Không phải!" Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, "Hôm qua chị dâu tiến cung, ở lại trong cung, ta không yên lòng, hôm nay tới đón nàng, nhưng không biết nàng phạm lỗi gì? Lại bị ngài giam vào thiên lao?"

"Phạm vào lỗi gì?" Ánh mắt lão Hoàng đế trầm xuống, nói với Văn Lai ở phía sau: "Văn Lai, ngươi nói cho nàng biết, Thất công chúa phạm vào lỗi gì!"

"Dạ, Hoàng thượng!" Văn Lai từ phía sau đi lên trước một bước, nhìn Vân Thiển Nguyệt, cung kính nói: "Thất công chúa phạm vào tội thứ nhất là bất hiếu, tội thứ tư là ghen tuông. "

"Như vậy sao?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

"Nguyệt nha đầu! Bảy tội phạm phải hai, còn không coi là nặng? Nếu không coi là nặng, vậy thì tội coi rẻ hoàng quyền, chết cũng không hối cải. Trẫm có nữ nhi như vậy, sao có thể không hỏi tội nàng?" Lão Hoàng đế trầm mặt xuống.

"Hoàng thượng dượng nói là chị dâu không hiếu kính ngài?" Vân Thiển Nguyệt lại hỏi, "Điều này từ đâu mà nói được như vậy?"

"Dưỡng không thân, nói vô lễ, coi là bất hiếu." Lão Hoàng đế nói. (dưỡng = nuôi dưỡng, thân = gần gũi thân thiết)

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, lại hỏi, "Chị dâu ghen tuông? Điều này lại từ đâu mà nói?"

"Thân là vợ cả, độc bá phu quân, không cho phu quân phép cưới vợ bé, không làm gương cho con cháu. Coi là ghen tị." Lão Hoàng đế lại nói.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên "Haaaa" cười một tiếng, một tiếng này thật lớn, mặc dù ở trong mưa, ai cũng có thể nghe ra giọng điệu tùy ý giễu cợt cùng hoang đường. Dường như nàng cảm thấy thật sự gặp được chuyện cười bậc nhất trong thiên hạ, không nói thêm gì nữa, không ngừng cười.

Lão Hoàng đế cau mày, trầm sắc mặt hỏi, "Nguyệt nha đầu, ngươi cười cái gì?"

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, cười lắc đầu.

"Trẫm hỏi ngươi đấy!" Lão Hoàng đế cất cao giọng, giọng nói già nua ở trong mưa không thấy được uy nghiêm.

"Hoàng thượng dượng hỏi, nếu ta không đáp, có phải ngài cũng trị tội ta hay không? Hỏi không đáp cũng là một trong bảy trọng tội đúng không? Từ nhỏ ta không học nữ huấn nữ giới, cũng không biết đến việc thế gian này lại có thuyết pháp hoang đường như thế." Vân Thiển Nguyệt thu lại nụ cười, khóe miệng tựa trào phi trào (trào: chế giễu, giống như "tựa tiếu phi tiếu" = cười mà không cười), "Có phải ngài đã quên hay không, bây giờ nàng không còn là nữ nhi của ngài, mà là con dâu của Vân Vương Phủ rồi. Nếu ngài xử trí nàng, có phải cũng nên hỏi Vân Vương Phủ có để ý tới thất xuất chi tội của nàng hay không?"

Sắc mặt lão Hoàng đế khẽ biến xanh, "Nàng trước là công chúa, sau đó mới thành con dâu Vân Vương Phủ. Trẫm dạy dỗ nàng chính là việc thiên kinh địa nghĩa."

"A, hóa ra là như vậy! Đều nói nữ nhi gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, thì ra là đối với Hoàng thượng dượng thế nhưng không phải là vậy. Vân Vương Phủ cưới không phải là con dâu, mà là thiên uy của Hoàng thượng dượng nha." Vân Thiển Nguyệt biểu lộ vẻ mặt thụ giáo, chậc chậc nói: "Xem ra dĩ nhiên là ta sai rồi, ban đầu sao lại đáp ứng Thất công chúa gả cho ca ca ta chứ? Thật là khổ cho tấm lòng của cha mẹ, sau này ngàn vạn lần cũng không được lấy công chúa hoàng gia, nữ nhi hoàng gia là không thể cưới."

"Nguyệt nha đầu! Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì?" Lão Hoàng đế gầm lên.

"Ta đang nói cái gì, Hoàng thượng dượng đều hiểu ." Vân Thiển Nguyệt cười nhạt, "Nếu Thất công chúa không có giáo dưỡng như thế, không biết giúp chồng dạy con, không biết hiếu thuận bề trên, ghen tị không biết nữ huấn, thật sự là ném đi mặt mũi của Hoàng thượng dượng, Vân Vương Phủ chúng ta cũng không muốn có một nữ nhân như vậy. Sau khi chờ ca ca đi ra ngoài, ta sẽ để cho hắn hưu thê. Trả nữ nhi của ngài lại cho ngài, không tiếp tục có liên quan đến Vân Vương Phủ, tránh cho làm trễ nãi đến chuyện ca ca cưới vợ bé, hủy đi nhân duyên của hắn Cùng với về sau vì huyết mạch Vân Vương Phủ kéo dài con nối dòng, nhà chúng ta sẽ cưới một người vợ khác cho hắn, nhất định không dám cưới công chúa hoàng thất nữa."

"Ngươi. . . . . ." Trong nháy mắt, sắc mặt lão Hoàng đế xanh mét, trên trán nổi gân xanh, cả giận nói: "Ngươi nói để cho Vân Ly hưu thê?"

"Đúng vậy, Hoàng thượng dượng, nữ nhân như vậy, giữ lại làm gì? Không phải là ngài cảm thấy tội của nàng không thể tha sao? Ta cảm thấy ngài nói rất đúng. Ta cũng cảm thấy nàng không tốt như vậy, lúc đầu ta thật là mắt bị mù nên mới cho ca ca lấy nàng về nhà, ta còn tự mình lo liệu cho hôn lễ của bọn họ đây này, mệt mỏi ta suốt nửa tháng. Hôm nay nếu ngài nhận thấy được nàng không tốt, điều này cũng vừa vặn, song phương chúng ta đều bớt lo, ta cũng tránh được việc phải thấy nàng trong phủ, ca ca cũng bớt lo, có thể cưới người khác, lại nạp một đống lớn mỹ thiếp, nam nhân ai mà không muốn tam thê tứ thiếp? Trái ôm phải ấp?" Vân Thiển Nguyệt cười nói: "Có lẽ hiện tại ngài đã có thể mang nàng đi chém được rồi. Chúng ta cũng tránh được việc hưu thê. Như vậy cũng không tổn hại mặt mũi ngài."

"Vân Thiển Nguyệt, trẫm thật sự là đối xử quá tốt với ngươi! Đến nỗi ngươi dám ở trước mặt trẫm nói như thế." Lão Hoàng đế rõ ràng là rất tức giận.

"Ai nha, Hoàng thượng dượng, là ngài trí nhớ không tốt, hay là ta trí nhớ không tốt đây? Không phải từ trước tới giờ ta vẫn luôn nói như vậy đấy sao? Hôm nay trên dưới Thiên Thánh có ai mà không biết ta không có cấp bậc lễ nghĩa chứ. Nói chuyện liền nói thẳng. Rồi hãy nói ta cũng không có nói sai, không phải là ta dựa theo ý tứ của ngài sao? Ngài dạy dỗ nữ nhi, ta cảm thấy rất đúng, vì để cho nàng tăng thêm giáo huấn, ta cảm thấy cần phải dứt khoát hơn một chút, trực tiếp xử tử nàng để răn đe! Để cho các công chúa của ngài xem một chút, cũng để cho nữ tử trong thiên hạ xem một chút, tránh để phạm phải thất xuất chi tội. Đây cũng là nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã), giết gà dọa khỉ, chuyện tốt lấy một cảnh trăm! Ta đang ủng hộ ngài, ngài quả nhiên tuổi già rồi, nghe không hiểu sao?" Vân Thiển Nguyệt bày ra thần sắc vô tội nhìn lão Hoàng đế.

Tay lão Hoàng đế trong tay áo phát run, cả giận nói: "Người tới, dẫn. . . . . ."

"Hoàng thượng, muội muội nói không phải không có lý, Thất công chúa thật sự bất hiếu ghen tị, thần thỉnh cầu Hoàng thượng ân chuẩn thần hưu thê." Chẳng biết lúc nào Vân Ly đã từ bên trong đi ra, không để ý tới trên mặt đất đang đọng nước cùng với mưa càng lúc càng lớn, "Phù phù" một tiếng quỳ trước mặt lão Hoàng đế.

Lão Hoàng đế bị cắt đứt lời, thu hồi tầm mắt từ trên người Vân Thiển Nguyệt, nhìn về phía Vân Ly.

Vân Thiển Nguyệt tinh tường thấy gân xanh trên trán lão Hoàng đế đang nhảy lên.

"Hoàng thượng, lão thần cũng cảm thấy tiểu nữ nói có chút đạo lý, lão thần trông coi Lễ bộ, trăm thiện hiếu làm đầu, lại biết rõ cấp bậc lễ nghĩa, Thất công chúa thật sự không phù hợp là một con dâu kiểu mẫu, trước kia thần cũng có chút không đồng ý Ly nhi cưới Thất công chúa, nhưng không biết làm sao Hoàng thượng lại ban ân cho Vân Vương Phủ, tiểu nữ lại một lòng thúc đẩy, lão thần cũng miễn cưỡng đáp ứng. Quan sát mấy ngày sau khi thành thân, mỗi buổi sáng nàng đều không phụng dưỡng thỉnh an, lại còn bày ra tính tình công chúa, còn không đồng ý cho Ly nhi cưới vợ bé, độc bá phu quân, thật sự là thiếu quản giáo. Lão thần ngại làm xấu mặt Hoàng thượng, sợ lời không hay về Hoàng thượng bị truyền ra ngoài, hôm nay nếu Hoàng thượng cũng phát hiện. Lão thần khẩn cầu, ân chuẩn khuyển tử hưu thê tái giá. Lão thần cũng đã sợ, sau này sẽ không để cho Ly nhi cưới công chúa thiên gia nữa. Thật sự là bị nuông chiều, không có nửa điểm bổn phận của người làm vợ, làm con dâu." Vân Vương gia cũng đi ra ngoài, nửa quỳ ở trước mặt lão Hoàng đế, một phen nói năng , thành khẩn tựa như rút kinh nghiệm xương máu.

Vân Thiển Nguyệt có chút buồn cười, phụ thân nói xong lời này có thể sánh bằng đánh vào đầu lão Hoàng đế một gậy, hắn muốn xử trí nữ nhi, xao sơn chấn hổ với ca ca, nhưng hôm nay kết quả lại là bọn họ muốn hưu thê, chính hắn dạy dỗ nữ nhi vô phương, toàn bộ mặt mũi bị đem quét sân. Bây giờ muốn tìm về mặt mũi của chính mình, sẽ phải bảo vệ Thất công chúa. Nếu không làm như vậy, sau này nữ nhi của hoàng thất, thật sự không có người dám cưới.

Việc này không phải là lấy đá đập chân mình sao?

Quả nhiên là già nên hồ đồ rồi!

Vân Thiển Nguyệt cười hừ một tiếng trong lòng, lời nên nói nàng cũng đã nói xong, không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn ra phía sau lão Hoàng đế. Bên trong thấp thoáng bóng người, không thấy được mặt Dung Cảnh, nàng thu hồi tầm mắt, lười biếng đứng dưới dù.

Mặt lão Hoàng đế biến ảo một phen, tựa hồ như đang đè nén tức giận nói: "Vân Vương huynh, mặc dù Thất công chúa được nuông chiều chút ít, nhưng cũng không giống như ngươi nói không chịu nổi như vậy?"

Quả nhiên lời nói phải vòng vo trở lại!

"Hoàng thượng bớt giận, lời của lão thần thật sự là lời tâm huyết. Thất công chúa không phù hợp là người được chọn làm con dâu trong suy nghĩ của lão thần." Vân Vương gia khẩn thiết nói, còn có chút nơm nớp lo sợ.

"Hả? Chẳng lẽ nàng còn tệ hơn Nguyệt nha đầu của ngươi sao?" Lão Hoàng đế thật sự tức giận.

"Này. . . . . ." Vân Vương gia dường như bị nghẹn một hơi ở ngực, ấp úng chốc lát nói: "Này thật cũng không đúng. . . . . . Nàng vẫn tốt hơn Thiển Nguyệt."

"Một mình ngươi giáo nữ nhi không tốt! Tại sao còn nói công chúa của trẫm không thích hợp là con dâu được chọn trong lòng ngươi?" Lão Hoàng đế giận tím mặt, quát một tiếng.

Dường như thân thể của Vân Vương gia run lên, không dám nói thêm.

"Trước trở về dạy dỗ tốt nữ nhi của ngươi đi, sau đó lại cùng trẫm nói chuyện " Lão Hoàng đế vừa dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.

Lão Hoàng đế nổi giận đùng đùng rời đi, đám người Văn Lai vội vàng mở dù đuổi theo, trong nháy mắt rầm rầm đã đi hết một đống lớn người.

Vân Thiển Nguyệt bật cười trong lòng, cứ như vậy lão Hoàng đế đã bị bọn họ liên hợp đả kích, thật sự là làm cho nàng cảm thấy rất có thành tựu. Nhưng cũng đáng đời hắn. Thất công chúa là con dâu Vân Vương Phủ rồi, lại nghĩ Thất công chúa vẫn là nữ nhi của hắn, không lợi dụng được liền muốn hủy nàng, buồn cười nhất là đến cuối cùng mới biết được là tự mình đánh mặt mình.

"Ai, lão thần đúng là dạy nữ nhi vô phương." Vân Vương gia xấu hổ đứng lên, trong lòng với Vân Ly đang quỳ khoát khoát tay, "Ly nhi, con cũng đứng lên đi! Mặc dù Thất công chúa được nuông chiều ghen tuông, nhưng so với muội muội con, cũng có thể coi như khá hơn muội muội con một chút, con liền chấp nhận đi. Nếu một ngày kia muội muội con gả ra ngoài, không chừng còn có nhiều chuyện hơn so với Thất công chúa."

"Phụ vương nói rất đúng!" Vân Ly đứng lên dường như cũng rất tán đồng.

Văn võ bá quan tan triều từ trong đại điện ra tới, đại bộ phận đều quăng cho Vân Ly một ánh mắt đồng tình, nhưng đối với một số người khôn khéo nhìn ở trong mắt thì chỉ cảm thấy trận này ba người hát hí đùa giỡn hết sức đặc sắc.

"Nguyệt muội muội, dưỡng thương mấy ngày, thân thể tốt rồi?" Dạ Thiên Khuynh đi ra trước tiên, đứng ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt ẩn ẩn ý cười đánh giá nàng, ở bên trong lớp màng mưa bụi, dáng người nàng yểu điệu, dung nhan thanh lệ, có khí chất uyển chuyển hàm xúc nhẹ nhàng của nữ tử, nhưng cũng không mất đi khí khái hào hùng của nam nhi, thân thể nàng đứng nghiêm, còn thẳng hơn nội vệ trong cung.

"Ừ, không sai biệt lắm! Thoạt nhìn thương thế của huynh cũng tốt rồi?" Vân Thiển Nguyệt cười cười với Dạ Thiên Khuynh.

"Thương thế của ta không nặng, bị thương nhẹ, nuôi dưỡng mấy ngày liền tốt! Hôm đó ta nghe nói thương thế của muội rất nặng, hôm nay thu vũ kéo dài (thu: mùa thu, vũ: mưa. Thu Vũ: mưa mùa thu), gió thổi lạnh, muội mau trở về phủ đi, không nên ở bên ngoài lâu, không tốt với thân thể." Dạ Thiên Khuynh nhu hòa nói, giống như là đối đãi với muội muội.

"Muội biết rồi!" Vân Thiển Nguyệt mỉm cười gật đầu.

"Nguyệt muội muội, muội được lắm, vậy mà lại để cho ca ca hưu thê, tiểu cô như muội sau này cẩn thận chị dâu muội sẽ ghi hận" Dạ Thiên Dục cũng từ bên trong đi ra, đưa tay vỗ bả vai Vân Thiển Nguyệt "Còn rất khỏe mạnh, xem ra thương thế cũng không phải là quá nặng!"

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, "Suýt nữa mất đi nửa cái mạng, huynh nói có nặng hay không?"

"Từ nhỏ đến lớn muội bị thương đếm không hết, so với bọ ngựa còn khỏe hơn. Một ít vết thương nhỏ này, ta căn bản là không lo lắng cho muội." Dạ Thiên Dục lại duỗi tay muốn vỗ vàoVân Thiển Nguyệt.

Mí mắt Vân Thiển Nguyệt lại không nhịn được hướng về phía trước, còn không đợi nàng đẩy ra, một cái tay từ phía sau Dạ Thiên Dục vươn ra, nhẹ nhàng kéo nàng lại, tránh thoát khỏi ma trảo của Dạ Thiên Dục, nàng không cần quay đầu lại, cũng biết cẩm bào trắng nguyệt nha với hoa văn vân văn thủy tụ này cũng chỉ có người kia mặc.

"Vậy mà ta đã quên Nguyệt muội muội căn bản là không cần chúng ta lo lắng! Có Cảnh thế tử là đủ rồi." Dạ Thiên Dục xoay người lại, chỉ thấy Dung Cảnh đứng cùng chỗ với hắn, không nhiều không ít, khoảng cách đúng ba thước, hắn cười cười với Dung Cảnh.

"Nàng thích cậy mạnh, thân thể suy yếu cũng không nói ra. Tứ hoàng tử không đau lòng tay của mình, nhưng Cảnh đương nhiên đau lòng bả vai nàng." Dung Cảnh kéo Vân Thiển Nguyệt tới bên cạnh hắn, đưa tay cầm tay nàng, một cái tay khác rất tự nhiên mà nhận lấy dù trong tay nàng, hai người cùng nhau đứng ở dưới dù, ở trong màn mưa, mọi người chỉ cảm thấy cảnh đẹp tựa như vẽ.

"A, Cảnh thế tử đối xử thật tốt với Nguyệt muội muội." Dạ Thiên Dục cười ha hả thả tay xuống.

"Tứ đệ, chúng ta trở về phủ đi!" Dạ Thiên Khuynh cười nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, đi về phía ngoài cung.

"Nguyệt muội muội, còn có hai mươi ngày nữa chính là sinh nhật của ta, muội cần phải chuẩn bị lễ vật cho ta đó." Dạ Thiên Dục nói với Vân Thiển Nguyệt xong liền đi theo Dạ Thiên Khuynh ra ngoài.

"Không có lễ vật!" Giọng điệu của Vân Thiển Nguyệt có chút ác liệt.

"Trong phủ ta có mười vò Lê Hoa Bạch thượng hạng, dự định sẽ đem ra dùng trong ngày sinh nhật ta, nếu muội không có lễ vật, vậy Lê Hoa Bạch . . . . . ." Dạ Thiên Dục không quay đầu lại.

"Đi, đến lúc đó nhất định chuẩn bị lễ tới cửa chúc mừng huynh." Vân Thiển Nguyệt đổi lời.

Dạ Thiên Dục ha ha cười cười, không nói thêm gì nữa, lộ ra vẻ cực kỳ hoan khoái.

"Thật là ham ăn, Lê Hoa Bạch cũng không được xem là rượu ngon." Dung Cảnh nghiêng đầu cười nhìn Vân Thiển Nguyệt.

"Mặc dù Lê Hoa Bạch không sánh bằng Linh Chi túy, Tuyết Liên Hương, nhưng lại có hương vị khác. Muốn mua được trên thị trường cũng không phải dễ, ngu sao mà không uống." Vân Thiển Nguyệt chép chép miệng, y hệt bộ dạng nghiện rượu.

"Nàng thật là. . . . . ." Dung Cảnh dường như có chút bất đắc dĩ, cười, kéo nàng đi ra ngoài.

"Thật là cái gì?" Vân Thiển Nguyệt cảm thấy cái người này sao mà lúc nào cũng thích nói có nửa câu vậy.

"Ah, ta nghĩ đến, sau này phải nuôi nàng, hình như rất tốn tiền." Dường như Dung Cảnh đang tính toán, thở dài một tiếng.

"Ta rất dễ nuôi đấy!" Vân Thiển Nguyệt lập tức tỏ thái độ.

"Rất dễ nuôi sao?" Dung Cảnh hiển nhiên không đồng ý lời nói của Vân Thiển Nguyệt, "Nàng thích thức ăn ngon, rượu ngon trong thiên hạ, thấy đồ chơi tốt liền yêu thích không buông tay, gặp phải địa phương chơi đùa tốt có đánh chết cũng không rời, người ta có đồ tốt mới mẻ liền có thể lấy mất linh hồn nhỏ bé của nàng. Nàng vẫn xác định nàng thật rất dễ nuôi?"

"Ách. . . . . ." Vân Thiển Nguyệt sửng sốt một chút, ngẫm nghĩ lại, hình như là có chuyện như vậy, nàng có chút buồn bực, "Ta đâu giống chàng nói. . . . . ."

"Có!" Dung Cảnh gật đầu khẳng định, ngay khi Vân Thiển Nguyệt còn chưa dứt lời liền đánh gãy lời nàng.

"Không phải Vinh vương phủ của chàng nhiều nhất chính là tiền sao?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày nhìn hắn.

"Nàng yêu không chỉ là tiền." Dung Cảnh nhắc nhở nàng.

"Cũng đúng!" Vân Thiển Nguyệt hình như lâm vào khốn đốn, buồn rầu mà nghĩ trong chốc lát, "Vậy làm sao bây giờ?"

"Sau này yêu cầu phải cao một chút, chớ bị người ta nói một chút liền cắn câu." Dung Cảnh nói ra yêu cầu.

"Được!" Vân Thiển Nguyệt đáp ứng thống khoái, thì ra là vòng vo hồi lâu, những lời này mới là lời cần nói. Nàng im lặng, người này...!

Hai người một đường nói chuyện không coi ai ra gì đi ra khỏi cửa cung, bên ngoài mưa lớn cùng với hai người bên dưới dù giống như là hai thế giới tách biệt, ai cũng không chen vào được. Thân ảnh cẩm bào trắng nguyệt nha cùng áo tím yên la sóng vai mà đi bên dưới lớp màn mưa tựa như núi sông xa xa được thêm hai hàng lông mày.

Đại thần văn võ hạ triều đều chưa rời đi, đồng thời nhìn hai người kia đi xa, không người nào nói chuyện, trong lòng đều nghĩ, Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự rất xứng đôi.

"Khụ khụ. . . . . ." Bên trong điện truyền đến một trận âm thanh bị đè nén.

Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, đều đồng thời nhìn lại vào phía trong điện, chỉ thấy Dạ Thiên Dật một mình một người ngồi trên ghế bên trong điện, sắc mặt trắng bệch, trong tay cầm một cái khăn sạch, đang che miệng ho nhẹ. Mọi người giật mình trong lòng, mới nhớ tới Thất hoàng tử là bị trọng thương, vốn đều cho rằng hắn hẳn là ở trong phủ dưỡng thương, lại không nghĩ hôm nay hắn lại bất chấp mưa lớn vào triều, Hoàng thượng yêu mến hắn, đặc biệt ban thưởng ghế thính triều (thính: nghe, triều: lâm triều). Đây cũng là việc hậu lai vô giả (hậu lại vô giả: việc chưa từng xảy ra trước giờ). Có thể thấy được Hoàng thượng vô cùng coi trọng và yêu quý Thất hoàng tử.

Bên trong điện âm thanh "khụ" một hồi mới dừng lại, mọi người liếc mắt nhìn nhau, có mấy người triều thần rất thân với Dạ Thiên Dật xoay người đi trở về, những người còn lại đều thầm nghĩ tới hôn ước giữa Thiển Nguyệt tiểu thư và Thất hoàng tử, nhìn quang cảnh mới vừa rồi của Thiển Nguyệt tiểu thư và Cảnh thế tử, không biết hôn ước này có thể thành hay không, đây cũng là chuyện đại sự, hôm nay Hoàng thượng nói cũng không nói, Thất hoàng tử cũng không để ý tới hai người kia, Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư lại càng giống như không quan tâm, nên như thế nào liền như thế ấy, tựa hồ quên mất chuyện song phương đều có hôn ước, không thể không nói chuyện này vô cùng quái dị, nhưng mọi người lại cứ hết lần này tới lần khác đều cảm thấy quái dị này thật rất bình thường.

Vân Vương gia nhìn thoáng qua vào bên trong điện, nói với Vân Ly: "Ly nhi, chúng ta trở về phủ!"

"Dạ, phụ vương!" Vân Ly gật đầu.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Đức thân vương cùng Hiếu thân vương liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt hai người đều cùng hiện lên một loại thần sắc, giây lát, từng người lại lắc đầu, cũng đi về hướng ngoài cung.

Tất cả các triều thần còn lại cũng năm ba người một nhóm, hai ba người một nhóm rời đi. Thời cuộc hôm nay nhìn bên ngoài thì yên bình, nhưng chỉ có bọn họ những người đang ở ngay tại trung tâm của quyền lực mới biết được thật ra thì đã đấu đến giai đoạn gay cấn rồi. Thất hoàng tử và mấy hoàng tử ủng hộ hắn đều bất động. Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử không ngừng hành động sau lưng. Càng khiến người khinh ngạc hơn là hoàng hậu và thái tử trong bụng của nàng vẫn thái thái bình bình trong hậu cung, so với sóng ngầm bắt đầu khởi động của triều cục tạo thành nét đối lập trái ngược nhau.

Mưa càng ngày càng lớn, triều thần đều tự chuẩn bị dù, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy âm thanh lộp bộp của nước mưa đánh vào trên dù phát ra từ đường đi thông giữa điện Kim Loan và cửa cung, ngược lại che dấu tiếng bước chân của mọi người.

Lúc này, Vân Thiển Nguyệt đã ngồi ở bên trong xe ngựa của Dung Cảnh, vừa mới lên xe, liền lười biếng như không có xương ôm một cái gối lớn nằm xuống, chiếm hơn nửa buồng xe.

Dung Cảnh nhìn nàng, dường có chút bất đắc dĩ xoa trán, "Vân Thiển Nguyệt, nàng có thể có chút bộ dạng nữ nhân được không?"

"Ghét bỏ ta rồi à?" Vân Thiển Nguyệt liếc xéo hắn.

"Cũng không phải, nàng như vậy thật sự là để cho ta muốn làm một chuyện." Dung Cảnh nhìn nàng, ánh mắt bắt đầu khởi động cái gì đó.

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, yên lặng nghe tiếp.

Dung Cảnh lại không nói gì, đưa tay cầm lấy một quyển sách, lật xem .

Vân Thiển Nguyệt cũng không thắc mắc, nghĩ tới bên ngoài trời mưa to hắn có thể muốn làm chuyện gì chứ? Đơn giản là không thích nhìn nàng, muốn ném nàng ra khỏi xe ngựa. Nàng bĩu môi, nhắc nhở: "Dung công tử, chàng ngày ngày ôm sách, coi chừng thành con mọt sách."

"Thiển Nguyệt tiểu thư yên tâm, cho dù tại hạ biến thành con mọt sách, cũng không quên được chuyện cưới nàng." Dung Cảnh lật tới lật lui trang sách, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

Vân Thiển Nguyệt phốc một tiếng cười, cảm thấy hắn thật biết điều, liền lười biếng nằm ở trên xe, không làm gì, chỉ nghiêng đầu nhìn hắn.

Dung Cảnh không hề để ý tới nàng nữa, xem sách.

Vân Thiển Nguyệt càng nhìn hắn càng thấy cảnh đẹp ý vui, không khỏi âm thầm có chút ngu ngốc nghĩ sao một nam nhân tốt như vậy lại bị nàng cho mắc câu rồi? Còn khăng khăng một mực với nàng, điều này thật sự là chuyện trước kia nàng chưa từng nghĩ tới. Trong lòng không khỏi có chút đắc ý, cũng có chút thỏa mãn, loại đắc ý cùng thỏa mãn này cho dù nàng nghĩ muốn che dấu cũng không che dấu được, tựa hồ tràn đầy rồi, lộ cả ra ngoài mặt.

"Vân Thiển Nguyệt, chuyện gì để nàng cao hứng như thế?" Dung Cảnh bất đắc dĩ ngẩng đầu.

"Chuyện tốt nha!" Vân Thiển Nguyệt đắc ý nói.

"Như vậy xin hỏi, Thiển Nguyệt tiểu thư, ta có thể biết là chuyện tốt gì không?" Dung Cảnh nhìn nàng.

"Không nói cho chàng!" Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

Dung Cảnh để quyển sách xuống, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu xuống nhìn nàng, giọng nói thấp nhu hòa hàm chứa một tia mị hoặc, "Hả?"

"Chàng không xem sách nữa hả?" Tim Vân Thiển Nguyệt liền nhảy lên.

"Nàng bày ra một bộ dạng giống như hận không được nuốt ta vào trong bụng, làm sao ta có thể tiếp tục xem?" Dung Cảnh tỉ mỉ xem từng chi tiết trên mặt Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: "Thời gian nhiều như vậy hình như nảy nở hơn một chút rồi".

Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng, mặt có chút đỏ, ánh mắt của nàng mới vừa rất trần trụi sao? Chắc có lẽ là như vậy.

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, cúi đầu hôn lên môi của nàng.

Nước mưa rơi vào trên nóc xe tạo thành tiếng vang lộp bộp không dứt, phía ngoài xe nơi nước mưa chạm vào tạo thành một mảnh mát mẻ, không lâu lắm gió bắt đầu thổi, gió gặp mưa càng làm tăng thêm mấy phần rét lạnh, mặc dù khí trời như vậy, nhưng trong xe vẫn là ấm áp như xuân.

Hồi lâu, Dung Cảnh buông Vân Thiển Nguyệt ra, mang theo khắc chế rất nhỏ vùi ở cổ nàng, thân thể cứng ngắc ôm nàng, không nhúc nhích.

Vân Thiển Nguyệt cũng không dám làm một cử động nhỏ nào, mềm nhũn nằm ở trong ngực Dung Cảnh mà thở dốc, từng tiếng thở gấp của mình cũng làm cho nàng có chút mặt đỏ tim đập, nhưng thực sự hưởng thụ thời gian ấm áp gần như vậy mà không làm gì được.

Hai người không nói chuyện, cứ như vậy tựa sát nhau một đường trở lại Vân Vương Phủ.

Xe ngựa dừng lại ở trước cửa Vân vương phủ, Vân Thiển Nguyệt vẫn làm ổ tại trong ngực Dung Cảnh không muốn đi ra ngoài, lười biếng nói với hắn: "Nếu không lại đi hai vòng đường cái đi?"

Dung Cảnh cười khẽ, cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng giống như con mèo nhỏ đang làm ổ trong ngực của mình, bỗng nhiên cảm giác ngực bị căng đến tràn đầy, mặt mày hắn giương thành hình trăng lưỡi liềm, cười nói: "Vân Thiển Nguyệt, sao trước kia ta lại không phát hiện nàng lại dính người như thế chứ?"

"Không phát hiện sao?" Vân Thiển Nguyệt tinh tế tự đánh giá mình trước kia.

"Không phát hiện." Dung Cảnh lắc đầu, "Trước kia nàng nhìn thấy ta liền trốn, hận không được trốn đến chân trời góc biển. Mỗi lần ta thấy đều hận không túm nàng tới trong ngực ta đánh một trận, tốt nhất là đánh cho mất đi cái bộ dạng đáng hận đó"

"Ta có đáng hận như vậy sao?" Vân Thiển Nguyệt cũng cười, giận liếc trắng mắt với Dung Cảnh "Sau đó ta cũng không còn trốn chàng nữa, chàng không phải cũng trốn tránh ta sao?"

"Đó là ta cực kỳ hận nàng, muốn giáo huấn nàng một chút." Dung Cảnh nói.

"Như vậy xin hỏi, Dung công tử chàng cảm thấy ta đã tiếp thu qua dạy dỗ sao?" Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn.

"Ai ngờ vậy mà nàng lại khởi động Phượng Hoàng Kiếp, quên sạch ta không còn một mảnh. Rõ ràng là mất trí nhớ lại còn muốn tránh ta. Thật là đáng hận!" Dung Cảnh nhìn như là nghiến răng nói, nhưng dù là đang nghiến răng nghiến lợi thì vẻ mặt của hắn vẫn là ưu nhã như vẽ, "Cuối cùng cũng là tự mình tra tấn mình, còn phải thận trọng gạt nàng trở lại. Thử nghĩ xem cũng thật là không dễ dàng ."

Vân Thiển Nguyệt xì cười một tiếng, cảm thấy Dung Cảnh thật là cực kỳ đáng yêu!

Đáng tiếc nàng mới vừa nghĩ như thế, liền cảm giác thân thể chợt nhẹ, thân thể bay bổng bị ném ra khỏi xe ngựa, màn che vén lên, cả người nàng như một đường vòng cung, còn chưa tới một cái chớp mắt, chân nàng đã chạm đất, vững vàng đứng ở cửa đại môn, mưa lớn rốt cuộc cũng tìm được người để thực hiện nghi lễ tắm rửa của nó, trong khoảnh khắc tẩy rửa nàng sạch sẽ, nàng mạnh mẽ quay đầu lại, liền thấy màn che của cỗ xe ngựa toàn thân màu đen rơi xuống, mặt Dung Cảnh chợt lóe rồi biến mất.

Nàng ngẩn người, vừa muốn nói chuyện, trong xe truyền ra giọng nói của Dung Cảnh, "Muốn dính ta, liền mau nghĩ biện pháp gả cho ta đi!" Dứt lời, chỉ nghe hắn phân phó một tiếng, Thanh Tuyền vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi cửa đại môn Vân Vương Phủ.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info