ZingTruyen.Info

Hoan Hien The Ngoc Nghech Vu Thi Duc

Tiểu Lộ Tử cầm hộp gấm đi vào, thấy Phi Y đứng trước cửa, liền cười nói: "Phi Y tỷ tỷ, đây là lễ vật Hạng công tử sai người mang tới cho Đại thiếu gia, tỷ đưa vào nhé."

  Phi Y cau mày, mỉm cười nói: "Thiếu gia đang bận rộn ở bên trong, ngươi cứ đưa cho ta." Nhận hộp gấm xong, cầm ít bạc cho hắn: "Lấy cái này đi uống trà đi."

  Tiểu Lộ Tử vui vẻ cảm ơn, biết rõ thiếu gia sẽ không gọi mình vào hầu hạ, liền cười đi xuống.

  Phi Y nhìn sắc trời tươi đẹp bên ngoài, lại nhìn vào trong phòng, trong lòng có chút lo lắng.

  Lại nói, mấy ngày nay thiếu gia tựa hồ có chút không đúng, trước kia vẫn là mình hầu hạ nàng áo cơm hàng ngày, nhưng gần đây nàng không cho thân cận nữa, tất cả mọi chuyện đều tự mình làm, điều này càng khiến Phi Y cảm thấy có ẩn tình bên trong. Thế nhưng Ôn Ngạn Bình không nói, nàng là hạ nhân đương nhiên không thể tùy tiện hỏi, đặc biệt vị nàng hầu hạ này không phải thiếu gia thật sự mà là một vị cô nương, cô nương này lại là người không tự giác, bình thường rất khó phỏng đoán tâm tư, khiến nàng rất buồn rầu.

  Mà cô nương nào đó đang khiến người ta lo lắng lúc này đang trốn trong giường, tầng tầng rèm che phủ, che hết ánh sáng bên ngoài, khiến bên trong u ám. Sau đó đem y phục cởi xuống tận hông, lộ ra nửa người trên với đường cong nhỏ mềm nhẵn, da thịt sáng bóng co dãn, dáng người chưa trổ mã nhưng đường cong cực xinh đẹp, tóc dài đen nhánh rối tung xõa xuống, sợi tóc lộn xộn, tăng thêm vài phần phong tình.

  Cuối cùng tay run rẩy sờ lên ngực, hơi hơi thở ra, rất nhanh từ chỗ nho nhỏ kia truyền đau đớn ra cả cơ thể.

  Ngực đau thật đáng sợ a a a !!!

  Đáng sợ hơn là nó bắt đầu sưng lên a a a a!!!

  Sự thật hung tàn khiến cho ngụy thiếu niên tràn trề sinh lực lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó nhắm mắt làm ngơ loạn xạ mặc y phục lên như thường, tự an ủi mình chẳng qua chỉ nổi lên một chút mà thôi, có lẽ qua hết đoạn thời gian này sẽ hết sưng, không vội không vội.

  Bỏ ra hai khắc thời gian tự an ủi mình xong, rốt cuộc Ôn Ngạn Bình vén rèm lên gọi Phi Y vào.

  "Thiếu gia, đây là lễ vật Hạng công tử sai người mang tới." Phi Y đặt hộp gấm lên bàn, sau đó nghi ngờ nhìn chăn màn lộn xộn, nhóc con này đánh nhau trên đó sao, cái chăn làm từ tơ lụa tổng hợp bị sùi lông, người nào trêu tức nàng sao?

  Ôn Ngạn Bình nghe xong, trong lòng biết đồ Hạng Thanh Xuân đưa tới đều tinh xảo thú vị không bình thường, tâm tình lập tức tốt lên vài phần. Lúc ngụy thiếu niên bất tri bất giác bị Hồ ly tinh chiều hư hứng trí bừng bừng nhảy qua mở hộp ra, đều là một ít đồ chơi Giang Nam tinh xảo, tuy không phải không có, nhưng đồ vật Giang Nam bán trong kinh thành mà nói, giá cả cao hơn mấy tầng, khiến người ta cảm thấy cái được không bù được cái mất, hơn nữa không tinh xảo đặc sắc như ở bản xứ.

  Ôn Ngạn Bình cầm hoa tai san hô hỏi: "Phi Y, tỷ có thấy đôi hoa tai này rất xứng với kiếm của ta không?" Nói xong rút cây đoản kiếm ra so sánh.

  Màu san hô đỏ sậm rất xứng với thân kiếm giản dị, lộ ra một loại cảm giác ổn trọng. Phi Y rất tán thành lời nói của nàng, nhưng trong lòng cảm thấy, tiểu cô nương mà chơi đao kiếm, coi chừng không gả được ~~.

  Được Phi Y tán đồng, Ôn Ngạn Bình hào hứng đem hoa tai san hô thay vào chuôi kiếm, sau đó chọn ra mấy thứ, đưa Phi Y đem qua cho muội muội chơi. Tuy mấy món đồ chơi này rất tinh xảo mới mẻ, nhưng Ôn Ngạn Bình cảm thấy mình là một nam tử hán không nên chơi mấy loại đồ chơi này, đưa cho muội muội là thích hợp nhất.

  Loay hoay với thanh kiếm một chút, liền có nha hoàn tới bẩm báo, Như Thúy tìm nàng.

  Khi Ôn Ngạn Bình tới phòng khách nhỏ trong phòng, thì thấy Như Thúy ngồi trên giường gạch, cầm một tấm thiệp nhíu mày, Quý Quý ở bên cạnh yên tĩnh xem các loại hoa văn, lúc này A Tuyết và Trường Trường đang ở thư phòng học tập với Đàm Ký Khê, không có tụ tập ở đây.

  "Nương, nương tìm con?" Ôn Ngạn Bình thỉnh an xong, ngồi bên cạnh Như Thúy, lấy hạt dưa trên bàn bắt đầu gậm.

  Như Thúy cô nương nhìn chằm chằm ngực nàng -- Ôn Ngạn Bình trực tiếp bùng nổ, ôm ngực nói: "Nương, nương nhìn cái gì? Chỗ này của con là phẳng đấy!" Kêu gào xong mới phát hiện lời này không phải giấu đầu lòi đuôi sao?

  "Con kích động cái gì? Giống như bị chọc trúng chân đau. Không phải là..." Ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào ngực nhỏ bằng phẳng, Như Thúy cô nương có chút xúc động, "Rốt cuộc sưng rồi sao?"

  "Không có! Còn phẳng mà!"

  Thấy nàng phản ứng kịch liệt, Như Thúy cô nương bình tĩnh, có thể khẳng định, chắc chắn tiểu cô nương đã xảy ra chuyện gì rồi, cho nên mới phản ứng mạnh như thế. Sợ nàng phản ứng quá độ, cho nên Như Thúy quan tâm không hỏi lại, quyết định gọi Phi Y tới hỏi một chút.

  "Đúng rồi, đây là thiếp mời Tây Quận Vương phủ gửi tới, năm nay hoa đào trong Tây Quận Vương phủ nở rất đẹp, mời chúng ta sang đó thưởng hoa." Như Thúy cô nương giơ thiếp mời trong tay nói: "Tây Quận Vương phủ ít xuất hiện, cực ít giao tiếp với các mệnh phụ, những năm qua yến tiệc ngắm hoa chỉ mời một vài tông phụ thân cận, sao đột nhiên lại đưa thiếp mới tới phủ chúng ta? Ma ma tới đưa thiếp mời đặc biệt hỏi thăm các con, khi nào thì các con quen biết người của Tây Quận Vương phủ?"

  "Ngày hôm qua chúng con đi đạp thanh có gặp hai vị cô nương Tây Quận Vương phủ." Ôn Ngạn Bình giải thích, sau đó hơi ngượng ngùng: "Tam cô nương Tây Quận Vương phủ cười lên rất đẹp, Ngũ cô nương cũng không tệ."

  "..."

  Trong nháy mắt Như Thúy cô nương há hốc mồm, trong lòng tự nhủ cô nương à, có phải con đã quên mình cũng là một cô nương không? Sao lại xấu hổ trước bề ngoài cô nương nhà người ta chứ! Hơn nữa các nàng đẹp có vượt qua Ôn đại nhân và Hồ ly tinh không? Chẳng lẽ hàng ngày con nhìn Ôn đại nhân và Hồ ly tinh, ánh mắt không phải nên cao hơn một bậc sao?

  Tuy rằng cảm thấy phản ứng của nghĩa nữ không đúng, nhưng Như Thúy chỉ lo lắng một chút liền buông, nhỏ giọng hỏi sự tình đi đạp thanh ngày hôm qua, biết rõ hai vị cô nương Tây Quận Vương phủ cực kỳ yêu thích tiểu nữ nhi, Như Thúy bèn yên lòng. Nhưng vẫn cảm giác có chút quái dị, cảm thấy mục đích của Tây Quận Vương phủ không chỉ như thế.

  Đợi buổi tối Ôn Lương về nghỉ ngơi, phu thê nằm trên giường tâm sự, Như Thúy nói với hắn chuyện này, sau đó mang vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn.

  Đã qua nhiều năm Ôn đại nhân vẫn xinh đẹp như hoa, năm tháng chưa từng lưu lại dấu vết trên mặt hắn, tuấn mỹ không cần giải thích. Nhìn gương mặt yêu nghiệt tuấn tú chưa bao giờ già đi, Như Thúy cô nương bối rối rất nhanh liền bình tĩnh lại, đã nhìn quen gương mặt này, nàng phát hiện nàng không ghen ghét chút nào, thậm chí so với Ôn đại nhân, thoạt nhìn nàng cũng rất trẻ tuổi đấy, không biết có phải do người ít suy nghĩ hay không, cuộc sống rất đơn giản là nguyên nhân.

  Ôn Lương kéo nàng vào lòng hôn xuống, khe khẽ vuốt mặt nàng, nói: "Xác thực kỳ quái, theo lý thuyết, Tây Quận Vương phủ có hai nàng công chúa, thế lực không nhỏ, vì tránh phiền phức nên ít xuất hiện, nhìn điệu bộ này, tựa hồ phần lớn là mời ngắm hoa dự tiệc...Ừ Chỉ là nghe nói trong Tây Quận Vương phủ có hai vị cô nương đã đến tuổi gả..."

  "A, vậy càng không liên quan đến chúng ta, Trường Trường và A Tuyết vẫn còn nhỏ mà." Như Thúy cô nương không để ý nói.

  Ôn Lương nhéo mặt nàng, nhắc nhở: "Nàng quên chúng ta còn một nghĩa tử đã mười lăm tuổi rồi sao?"

  Như Thúy cô nương: (O o O)!

  Nói đến hai chữ "Nghĩa tử" này, trong lòng Ôn đại nhân cũng đành chịu, vì sao đứa nhỏ nhà mình càng ngày càng giống nam nhân đây? Hơn nữa so với những thế gia công tử cử chỉ khoan thai nhã nhặn, biết tiến lùi nặng nhẹ kia, đứa nhỏ nhà mình có khí chất tiêu sái như gió, tính khí thẳng thắn cử chỉ lưu loát khiến người ta khó quên, lại là thiếu niên trong sáng vô tư ham chơi, mạnh mẽ có chí tiến thủ ai sẽ nghĩ nàng vốn là tiểu thư khuê các được nuông chiều chứ?

  Kỳ thật đối với tương lai Ôn Ngạn Bình, Ôn Lương đã tận tâm tận lực mà dạy bảo nàng, so với các quý tiểu thư có quý nhân là ma ma giáo dưỡng xuất thân trong cung là cao nhất rồi, mà bên cạnh Ôn Ngạn Bình có tới ba ma ma, dạy lễ nghi quy củ một tấc không rời, chính nàng cũng học được rất tốt, thế nhưng nhìn vào vẻ bề ngoài, không hề có khí chất tú lệ mà nữ tử nên có, ngược lại chính là vẻ mặt phấn chấn đáng yêu của các tiểu thiếu niên, rất có phong cách, không biết có biết bao nhiêu cô nương sinh lòng hảo cảm, không quan tâm đến dáng vẻ bình thường của nàng.

  Trước khi chưa gặp bọn họ, vận mệnh Ôn Ngạn Bình nhấp nhô, lần gặp gỡ đó khiến Ôn Lương thương tiếc nàng, cộng thêm tính tình nàng chân thật, đối đãi Như Thúy thành tâm hiếu thảo, bảo vệ tiểu đệ đệ muội muội, nên cũng vì nàng tính toán lo liệu. Đến khi hiểu rõ lòng nàng, Ôn Lương không muốn bức bách nàng, chậm rãi hướng dẫn nàng nhìn thẳng vào thân phận của mình. Nàng thích mặc nam trang khiến nàng tự do tự tại, mặc dù nàng đã quên thân phận nữ nhi của mình, bọn họ cũng không nhắc nhở, nguyện ý để nàng sống được tự do khoái hoạt một chút, bù đấp những khổ sở lúc nhỏ đã trải qua.

  Mà Ôn Lương là người kiêu ngạo, nghĩa nữ hắn muốn làm gì ai cho phép người ngoài xen vào? Coi như sau này Ôn Ngạn Bình khôi phục thân phận nữ nhi, hắn rất tự tin có thể bảo vệ nàng cả đời vô ưu vô lo, không cần người khác quan tâm.

  "Ngạn Bình chỉ là nghĩa tử, đương nhiên không xứng với đích nữ Tây Quận Vương phủ, nhưng mà dư sức xứng với thứ nữ, hơn nữa dựa vào chí hướng của chúng ta, mặc kệ sau này cái vị trí kia là ai ngồi, đối với họ cũng không tổn thất gì cả."

  "..."

  Một lúc lâu sau, Như Thúy mới nói: "Chuyện đó không có khả năng, Ngạn Bình nhà chúng ta sẽ nhanh chóng khôi phục thân phận nữ nhi." Thấy hắn ngạc nhiên, đắc ý nói: "Qua ít ngày nữa, nàng muốn giấu cũng không giấu được, chúng ta cũng không cần lo lắng nàng không chịu nhìn thẳng vào thân phận của mình nữa."

  Ôn Lương là người thông minh như thế nào, rất nhanh liền hiểu ý tứ của nàng, mặt ngọc không khỏi đỏ ửng, ho khan vài tiếng.

  "Ai nha, Ôn đại nhân chàng thế mà đỏ mặt nha ~~" Như Thúy giật mình nói, nằm trong lòng hắn nhéo nhéo lỗ tai tinh xảo như ngọc của hắn, vành tai cũng đỏ ửng, khiến nàng nhịn không được cắn một cái: "Thiếp cho rằng da mặt của chàng đã dày tới trình độ kim châm không thủng."

  Cái gặm nhẹ nhàng kia tê dại một đường thẳng tới tim, làm hắn run một cái càng ôm sát người trong lòng, đem nàng khảm chặt chẽ vào trong ngực, không nhịn được trách mắng: "Nói bậy! Không tin nàng cầm kim châm một cái, cam đoan lập tức đổ máu."

  "Ôn đại nhân, chẳng qua là ví dụ thôi mà!"

  Cảm giác được đồ vật nóng rực đang chống trên bụng, đã sinh ba đứa nhỏ đương nhiên Như Thúy biết là cái gì, tuy tim đập nhanh hơn một chút, thế nhưng giống như thói quen thì sao đỏ mặt được nữa? Hơn nữa nàng còn chưa làm gì mà, Ôn đại nhân đã xấu hổ đến rỉ máu, khiến nàng càng bình tĩnh.

  Như Thúy cô nương quá bình tĩnh kết quả làm nam nhân thật mất mặt, bình thường trước mặt người quen, Ôn đại nhân có thể không để ý mặt mũi da mặt rất dày, thế nhưng không biết tại sao, phu thê sinh hoạt càng lâu, người này lại càng ngây thơ làm Như Thúy cô nương cảm thấy mỗi ngày rời giường là có một nhận thức mới.

  Vì thế không đợi hắn thẹn quá hóa giận, Như Thúy trực tiếp ngồi dậy, bò đến giữa hông hắn ngồi xuống vật nam tính kiêu ngạo, cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi hoàn mỹ, rất tự nhiên mở môi lưỡi hắn xông vào, cướp đoạt nước bọt trong miệng hắn, mông dưới đồng dạng vô ý cọ xát, cọ đến khi mặt ngọc của mỹ nam biến thành màu hồng, càng tinh xảo mê người, quả thật khiến người ta muốn phạm tội.

  Lần này, Như Thúy cô nương cũng kích động, đè xuống – nỗ lực gặm cắn.

  Vừa kết thúc nụ hôn sâu, Ôn Lương trực tiếp trở mình áp nàng xuống dưới, đảo khách thành chủ.

  Đang lúc bầu không khí nóng bỏng, đột nhiên Như Thúy cô nương cong chân đặt lên trước lồng ngực bóng loáng của hắn, đối mặt mới mỹ nam đang phát hỏa, thập phần không hiểu phong tình nói: "Cái kia, tiệc ngắm hoa ở Tây Quận Vương phủ, vẫn dẫn Ngạn Bình đi sao? Nếu Tây Quận Vương phủ thật sự nhìn trúng Ngạn Bình thì làm sao bây giờ?"

  Loại thời điểm này, nàng ngốc này nàng không thể làm xong rồi nói sao?

  Ôn Lương gần như phát điên, tên đã lên dây mà không phát được, thật là kìm nén chết nam nhân mà!!

  Nỗ lực kéo lý trí về, Ôn Lương phân tích: "Yên tâm đi, cô nương Tây Quận Vương phủ đều là quý nhân, tương xứng với Ngạn Bình chỉ có Ngũ cô nương, muốn định ra thì phải cần hai năm nữa, trong vòng hai năm này Ngạn Bình của chúng ta có lẽ đã gả cho tên tiểu tử thối đi gây họa tận đâu rồi."

  Biết rõ hắn đã có sắp xếp, Như Thúy ngốc rốt cuộc an tâm nằm xuống mặc hắn chà đạp ~~.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info