ZingTruyen.Info

[Hoàn] Hậu Cung Kế [Edit] - Lý Hảo

Chương 8: Mẹ chồng nàng dâu

truyencungdau

Beta: Nam Thiên Vân, Dương Tu dung

Chiếu theo quy củ, hoa quả của di nương cũng chỉ được phân phát từng đó nhưng Hồ di nương từ lúc mang bầu liên tục nói ăn không vào, lúc muốn ăn cái này, lúc lại muốn cái khác, lão thái thái bên kia vì kim tôn (đứa cháu bảo bối) nên muốn Vân thị tận lực thỏa mãn yêu cầu của Hồ di nương bên này.

Vân thị vô cùng nghiêm túc, Hồ di nương muốn cái gì là cho thứ đó.

Chỉ là Lưu di nương nhìn thấy cảnh này cảm thấy không thoải mái.

Lý Già La cùng đi gặp Võ lão thái thái. Võ lão thái thái mặc một bộ vải gấm màu nâu hoa văn chìm, trên đầu đeo một cái khăn bịt trán màu đen nạm vàng, xương gò má hơi nhô cao, cả người toát lên vẻ kham khổ.

Có điều lúc Lý Già La hành lễ, bà liền ôm lấy Lý Già La, lớn tiếng khóc.

Bà vừa khóc, cả phòng cũng rơi nước mắt theo. Võ lão thái thái khóc hu hu thương xót. Lý Già La bị Võ lão thái thái ôm vào trong ngực không nâng đầu dậy nổi.

Nguyễn thị thấy cũng đã khóc một hồi liền vội vàng đo đỏ mắt đi đến khuyên nhủ: "Nương, ngài xem, đại chất nhi cũng gặp được rồi, ngài đừng khóc để ảnh hưởng đến sức khoẻ, nếu không đại chất nhi cũng sẽ buồn đó."

Võ lão thái thái thở dài nói: "Uyển Trinh là đứa cháu đầu tiên của ta, vậy mà bây giờ ta mới gặp được, ta có thể không khó chịu sao?" Nói xong bà còn hung hăng liếc mắt nhìn Vân thị, sau đó cẩn thận nhìn Lý Già La. Lý Già La cũng đã cụp mắt rưng rưng.

"Cháu ngoan, đừng khóc! Về sau nơi này chính là nhà của con. Ai cũng không dám ức hiếp con. Nếu ai đối với con không tốt thì cứ nói cho tổ mẫu, tổ mẫu làm chủ cho con!"

Lý Già La nghẹn ngào nói: "Không có ai bắt nạt con hết, phu nhân đối với con rất tốt."

Vân thị vội vàng tiến đến nói: "Nương, con đã an bài cho đại tiểu thư ở Tứ Quý hiên. Con bé cũng rất thích!" Vừa rồi nhị tiểu thư Võ Uyển Đình định tiếng liền bị Vân thị ngầm ngăn cản, nếu không hôm nay không dễ xong việc.

Võ lão thái thái chớp mắt, nói: " Sao ta nghe nói có nha hoàn không nghe lời, còn khi dễ tôn nữ của ta đây?"

Lão thái thái ngài biết tin tức cũng nhanh thật. Vân thị vội thỉnh tội : "Đều là do con dâu không phải. Con dâu đã phạt bọn chúng. Về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa."

"Ngươi có thể bảo đảm không? Ta thấy chuyện an bài nhân thủ này không cần ngươi làm nữa. Bên này nha hoàn của ta cái khác không nói, ít ra việc kính trọng chủ tử cũng làm tốt hơn so với kẻ khác!"

"Sao có thể làm phiền lão thái thái từ bỏ nha hoàn yêu thích? Nha hoan bên này của lão thái thái đều là nhất đẳng, còn phải hầu hạ lão thái thái đây. Con dâu đã nói với lão gia rồi, lão gia cũng đồng ý, nhân thủ đều đã sắp xếp xong xuôi!"

Lão thái thái nhìn về phía Võ đại lão gia Võ Chính Đạo bên kia. Võ đại lão gia nói: "Nương, chuyện nha hoàn cứ để cho Vân thị lo đi."

Võ lão thái thái trong lòng mất hứng, nhưng là phu tử tòng tử (chồng chết theo con), hiện tại bà có thể sống tốt như thế cũng là công lao của đại nhi tử này. Vì thế bà liền hỏi đại tiểu thư: "Uyển Trinh, con muốn nha hoàn của ai?"

Đại tiểu thư sợ tới mức không dám nói lời nào. Nhìn Nguyễn thị lại muốn xen vào, Vân thị lập tức giành nói trước: "Nương, như vậy chi bằng chúng ta đều tự tìm vài nha hoàn cho đại tiểu thư đi. Đại tiểu thư vừa trở về không hiểu rõ mọi chuyện. Coi như trưởng bối chúng ta thay nàng sắp xếp chu toàn ."

Đại tiểu thư cảm kích liếc mắt nhìn Vân thị. Võ lão thái thái thấy nhi tử sắc mặt càng ngày càng khó coi, liền nói: "Cũng được. Uyển Trinh, nếu có nha hoàn nào không nghe lời, con cứ đến đây nói với ta. Con phải nhớ kỹ, con là hài tử của phụ thân con." Võ lão thái thái lại nói một hồi, cuối cùng mới cho các nam nhân rời đi. Sau đó các vị tiểu thư ngồi xuống, hai con dâu thì ở bên cạnh hầu hạ.

Nguyễn thị so với Vân thị rõ ràng là được lòng của Võ lão thái thái hơn. Võ lão thái thái đối với Nguyễn thị còn có vẻ mặt ôn hoà, nhưng đối với Vân thị thì sắc mặt không được tốt lắm. Có điều Vân thị cũng có thể nhịn. Võ lão thái thái bảo Lý Già La ngồi xuống bên cạnh mình, bên còn lại là Tam tiểu thư Võ Uyển Nhu của Nhị phòng. Nhị tiểu thư thì lui một bước, ngồi dưới Lý Già La. 

Hai nam hài của Nhị phòng cùng Tiền Tiểu Bảo theo Võ nhị lão gia trở về. Tiền Tiểu Bảo vì không thể nói chuyện riêng với Lý Già La nên có chút khó chịu. Nhưng nghĩ lại, chờ tìm một cơ hội chạy tới Tứ Quý hiên là được.

Ở trên bàn cơm, Võ lão thái thái cũng không chú trọng quy củ ăn không nói ngủ không nói, trái lại còn nói tương đối nhiều, thường hỏi Lý Già La thích ăn gì, sau đó sai Vân thị gắp cho Lý Già La. 

Lý Già La lập tức dừng lại. Đúng là chuyện đùa, nếu như là thân phận đệ muội (em gái chồng), để tẩu tử gắp thức ăn cho còn có thể bỏ qua, còn đây trên danh nghĩa là mẫu thân gắp đồ ăn cho thì quá kỳ cục rồi.

Quan hệ mẹ chồng con dâu ở Võ gia đúng là có chút nước sôi lửa bỏng.

Nguyễn thị lúc này lại phát huy sở trường, khuyên nhủ Võ lão thái thái một phen. Võ lão thái thái nói: "Vậy thôi, các ngươi đều lui xuống đi. Đứng ở đây, các nàng không được tự nhiên."

Vân thị và Nguyễn thị đều cáo lui. Võ Uyển Đình trừng mắt nhìn Lý Già La vài lần nhưng Lý Già La không nhìn về bên đó. Xem như nàng ta uổng phí thời gian, vốn muốn đạp Võ Uyển Trinh một cái thật mạnh dưới gầm bàn nhưng nghĩ đến đây là địa bàn của Võ lão thái thái, nàng ta lại cố kìm nén.

Sau khi Vân thị và Nguyễn thị rời đi, bữa cơm trôi qua trong gió êm sóng lặng. Vân thị đi rồi, Võ lão thái thái cũng không biểu hiện tấm lòng từ ái nữa, chẳng nói câu nào với Lý Già La.

Lý Già La cũng không để ý, nàng thật sự cũng không muốn quan tâm đến những người Võ gia. Chỉ là xem bọn họ diễn trò cũng khá thú vị.

Một hai ngày này, tình huống căn bản của Võ phủ, Lý Già La đã hiểu rõ. Cái nhà này khắp nơi đều có mâu thuẫn.

Có mâu thuẫn mới tốt, có mâu thuẫn mới có cơ hội nha.

Cảm tình của Võ lão thái thái đối với Võ Uyển Trinh cũng rất phức tạp. Thật ra là không muốn gặp lại nàng, chẳng qua vì không hợp với Vân thị nên mới cố ý ở trước mặt Vân thị đối xử tốt với Võ Uyển Trinh.

Chỉ có mỗi việc an bài nha hoàn cũng không muốn để Vân thị được yên.

Quan hệ mẹ chồng con dâu kém như thế, Vân thị vốn đã chịu ấm ức, hôm nay lại càng tức hơn, trở về uống vài cốc trà lạnh cũng không áp nổi lửa giận, "Cái bà già bất tử này, không có một ngày nào không chống đối ta!" Trước mặt Vân mụ mụ, Vân thị cũng không cố kỵ gì, trực tiếp mắng Võ lão thái thái là lão bất tử (già còn chưa chết).

Nếu không phải vì tiền đồ của lão gia, bà hận không thể lập tức khiến bà già bất tử kia xong đời!

Hơn nữa chuyện tiếp theo còn phải để lão bất tử kia sống sót, không thì lão gia có đại tang, không thể làm gì được.

"Xin phu nhân bớt giận! Ngài cứ coi như không khí là được! Đợi chúng ta lôi kéo được đại tiểu thư, sau này đại tiểu thư có tiền đồ rồi lão thái thái còn dám nói cái gì?"

Vân thị nói: "Ta không thể trông chờ con nha đầu kia một mực trung thành với ta được, chung quy cũng không phải là thịt trên người mình rớt xuống. Chỉ cần lão gia đứng về phía ta là tốt rồi. Chuyện lần này nhất định phải làm xong!" Vân thị nghĩ, đợi hôm nay lão gia trở về, bà sẽ thương lượng chuyện này với ông ta.

Làm nhiều việc như vậy mà không để lão gia thấy mình khổ tâm thì chẳng phải uổng phí sao?

"Phu nhân, lão gia chắc chắn cũng không hi vọng người của Nhị phòng chiếm lợi thế. Lão thái thái thiên vị như vậy, không chừng trong lòng lão gia cũng không thoải mái."

"Ý ngươi là khiến lão gia có khúc mắc đối với nhị phòng và lão thái thái?" Vân thị vừa nghĩ, cười nói: "Kế này đúng là hay! Ta nên sớm nghĩ như vậy mới phải! Chỉ cần lão gia chán ghét nhị phòng bên kia, lão thái thái còn một lòng thiên vị nhị phòng, như vậy quan hệ này sẽ tự nhiên đổ bể!"

Vân mụ mụ nói: "Có khi phu nhân ngài còn phải chủ động vì lão gia mà nạp vài thiếp thất, sớm sinh tiểu thiếu gia, như vậy nhị phòng cũng không thể lớn lối nữa!"

Tự mình chủ động an bài thiếp thất? Trong lòng Vân thị cảm thấy khó chịu. Hai tiểu thiếp kia là do bà lão bất tử an bài nên bà đành cam chịu. Nhưng bây giờ bà còn phải chủ động an bài sao?

"Phu nhân của ta, nếu đã có hai phòng rồi thì sao phải để ý chuyện có thêm mấy phòng nữa. Càng nhiều người, tranh chấp sẽ càng nhiều. Phu nhân tự mình an bài, khế ước bán thân của họ đều bị phu nhân nắm trong tay, muốn sống muốn chết còn không phải chỉ bằng mấy lời phu nhân nói là xong sao? Đến lúc sinh tiểu thiếu gia, phu nhân cứ trực tiếp bế về, dù sao so với mấy kẻ khế ước bán thân bên kia còn tốt hơn! Huống hồ, nhiều người mang thai cũng sẽ không còn quý giá. Các nàng còn muốn tranh giành ghi tên con dưới danh nghĩa phu nhân ngài nữa cơ." Đây đúng là chuyện tốt. Vân mụ mụ hi vọng phu nhân có thể thông suốt, đừng tiếp tục suy nghĩ trong lòng như vậy. Tiểu thiếp càng nhiều càng không đáng giá. Phải là là phu nhân chính phòng mới có thể đứng vững.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info