ZingTruyen.Info

[Hoàn - Edit] XUYÊN THÀNH MẸ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN - Lâm Miêu Miêu

🛣Chương 9: Ánh mắt của Nguyên Chủ rất tốt

Sharonnn2010

Buổi sáng, lúc Nguyễn Hạ tỉnh lại cô liền theo bản năng đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán của Vượng Tử, nhiệt độ đã hạ xuống, Nguyễn Hạ không khỏi thở phào. Nếu bé con cứ sốt liên tục thì có lẽ hôm nay bọn họ phải mang bé đến bệnh viện, cũng may tuy bé con phát sốt nhưng cũng phải sốt cao. Bánh bao nhỏ ngủ rất ngoan, hai tay nhỏ béo béo gác lên người Nguyễn Hạ, cô cẩn thận nhấc tay bé con lên, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, lấy nước ấm lau cẩn thận lau mặt và tay chân cho bé con. 

Sau khi làm xong mọi chuyện Nguyễn Hạ mới phát hiện không thấy Tống Đình Thâm đâu, cô đi xuống lầu, hỏi dì giúp việc trong phòng bếp, “Tống tiên sinh đâu rồi?”

Trước giờ trước mặt người ngoài nguyên chủ đều gọi Tống Đình Thâm là Tống tiên sinh, ban đầu dì giúp việc còn cảm thấy nghi ngờ, nhưng hiện tại cũng đã quen. 

“Tống tiên sinh có việc đến công ty, ngài ấy sẽ về sớm ạ.”

Nguyễn Hạ nghe xong liền cảm thán, không khác gì người sắt cả, cô nhìn ra được cả đêm trên xe lửa anh đều không thể ngủ ngon, hôm qua chắc chắn cũng không nghỉ ngơi bao nhiêu cả, trạng thái tinh thần như vậy mà hiện giờ anh còn đến công ty, đúng là tham công tiếc việc. 

Nếu để người vô dụng như cô làm sếp, nhất định ba ngày có hai ngày đến trễ, có lẽ vì vậy nên cô không có khả năng làm sếp người ta.

“Anh ấy tự lại xe hay gọi tài xế đến đón vậy?” Nguyễn Hạ hỏi tiếp. Nếu trong trạng thái này mà tự lái xe thì cũng khó điều khiển được nhỉ? 

Dì giúp việc kinh ngạc, trước giờ Tống phu nhân cũng chưa từng hỏi han gì đến chuyện của Tống tiên sinh mà, nhưng cô vẫn thành thật trả lời, “Là tài xế lái xe ạ.”

Nguyễn Hạ gật đầu, xem ra những lời cô nói với anh trên xe lửa anh cũng nghe lọt tai. Có thế nào thì thân thể mới là quan trọng nhất, anh cũng không nghĩ đến việc nếu bản thân xảy ra chuyện thì thiệt thòi nhất vẫn là con trai.

Nguyễn Hạ đi tắm, hôm nay tinh thần của Vượng Tử đã tốt hơn nhiều, cô thay một bộ đồ thoải mái cho bé rồi dẫn bé xuống lầu ăn sáng. Bởi vì bị bệnh nên hôm nay bé con rất dính người, cô đi đâu bánh bao nhỏ liền theo đến đó, ngay cả lúc ăn sáng cũng phải dựa gần vào bên cạnh cô. 

Nguyễn Hạ nghĩ đến một tình tiết trong tiểu thuyết gốc, lúc Tống Thư Ngôn trưởng thành đã có một lần bị bệnh, trong lúc hắn sốt cao thì nữ chính không ngại cực khổ ở cạnh chăm lo đã nghe hắn trong cơn mê man mà gọi mẹ. 

Thật ra mỗi người chúng ta sau khi lớn lên, trong lúc chật vật khó chịu nhất đều sẽ nhớ đến mẹ. 

Sau khi nguyên chủ đem con mình đi cho thì cảm thấy có thể an tâm kê cao gối mà ngủ, nhưng Tống Thư Ngôn năm đó đã là một đứa bé 4 tuổi, có rất nhiều chuyện trong tiềm thức bé vẫn nhớ rõ, bé biết ba của mình đã mất, biết mẹ của mình đã không cần mình nữa. Sau khi đến nhà cha mẹ nuôi cũng ồn ào một thời gian dài, từ một đứa bé hoạt bát hướng ngoại trở thành một đứa trẻ trầm mặc không thích nói chuyện. Dù cha mẹ nuôi đối với Tống Thư Ngôn rất tốt, nhưng hắn cũng không thể xem họ là ba mẹ được.

Một đứa trẻ bị mẹ ruột vứt bỏ... Nguyễn Hạ nghĩ đến Tống Thư Ngôn trong nguyên tác liền cảm thấy thương hắn. 

Hắn vừa yêu vừa hận mẹ ruột mình, sau này khi hắn lợi dụng quyền thế nhà nữ chính ép chồng của nguyên chủ đến mức phá sản, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện gì tổn hại nguyên chủ, mà thậm chí đến dũng khí nhận lại nguyên chủ hắn cũng không có. 

Cho dù hôm nay Nguyễn Hạ rất mệt nhưng cũng cố gắng tự chơi với bánh bao nhỏ, giữ một đứa trẻ thật sự mệt mỏi, không nói đến việc bé con đã sắp 4 tuổi, trong nhà cũng có người lo việc quét dọn cơm nước, việc này so với việc đi làm còn vất vả hơn. 

Bây giờ Nguyễn Hạ muốn cúi đầu một cái với toàn bộ những người làm vợ làm mẹ trên đời này.

Trong lúc Nguyễn Hạ trông con, lúc rảnh rỗi sẽ lướt xem điện thoại một chút, lúc cô lướt Weibo thì vô tình đọc được một tin tức, tối qua thành phố A có mưa, đây là một vốn dĩ là một chuyện tốt, có thể chấm dứt tình trạng nắng nóng kéo dài liên tục. Nhưng bởi vì mưa quá lớn, một chiếc xe con trên đường đến sân bay đã xảy tai nạn, va chạm với một chiếc xe tải. 

Nguyễn Hạ đọc xong tin này, tim treo ở cổ họng. Cô nhanh chóng search tin tức liên quan đến vụ tai nạn, cuối cùng chỉ tìm được tin nạn nhân đã được đưa đi cấp cứu, không có tin tức có người tử vong, lúc này cô mới yên tâm. 

Vì vậy có nghĩa là dù cô đã giúp Tống Đình Thâm thoát khỏi tai nạn, nhưng chuyện đã xảy ra trong nguyên tác vẫn sẽ diễn ra.

🌸

Lúc Nguyễn Hạ biết tin vụ tai nạn thì Tống Đình Thâm cũng đã biết, anh nhớ đến giấc mơ kia của Nguyễn Hạ, liên hệ với sự việc lúc này, trầm mặc mấy giây. Sau khi Tống Đình Thâm xử lý xong công việc, nhanh chóng chuẩn bị về nhà, mặc dù bảo mẫu nói Vương Tử đã hạ sốt, nhưng anh không yên tâm, muốn về nhà xem. Tống Đình Thâm vừa đứng dậy thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. 

“Vào đi.”

Lê Tĩnh ôm văn kiện trong tay, đẩy cửa đi vào, cô là sinh viên vừa tốt nghiệp, bây giờ đang làm việc ở phòng tài vụ.

Cô đi đến bàn làm việc, đem văn kiện đặt lên bàn, sau đó lại đem một cái sandwich đặt xuống bên cạnh, “Tống tổng, em thấy tinh thần của anh không được tốt, anh chưa ăn sáng phải không? Em tự làm một cái sandwich, anh có...”

Tống Đình Thâm đầu không ngẩng lên, tắt máy tính trước mặt, không đợi cô nói hết, lạnh nhạt trả lời, “Cảm ơn, không cần.”

Lê Tĩnh là một học muội có giao tình với Tống Đình Thâm, lúc cô tốt nghiệp công ty đang tuyển người, cô dựa vào thực lực của mình được tuyển dụng.

“Bây giờ anh muốn ra ngoài sao?” Lê Tình nhìn thấy Tống Đình Thâm cầm chìa khóa xe, theo bản năng hỏi anh. 

Tống Đình Thâm không trả lời, anh đi thẳng ra cửa, dừng trước cửa một chút, nói với Lê Tĩnh, “Sau này những báo cáo như vậy không cần trực tiếp gia cho tôi, cứ giao cho trợ lý Trần là được.”

Lê Tĩnh hơi sửng sốt, sau đó liền cười, “Vâng, em cũng định đưa cho trợ lý Trần, nhưng hôm nay anh ấy không tới.”

Tống Đình Thâm không nói gì, mở cửa ra khỏi văn phòng, rời công ty.

Lê Tĩnh cầm cái sandwich kia, cẩn thận giấu dưới tập văn kiện, không để đồng nghiệp nhìn thấy, cô trở lại chỗ ngồi, hít sâu một hơi, nhìn bản thân trong gương cười cười. 

Tống Đình Thâm để tài xế lái xe về nhà. Tuy rằng trong nhà có bảo mẫu, Nguyễn Hạ cũng ở nhà, nhưng anh không thể yên tâm, đến khi về nhà nhìn thấy con trai và Nguyễn Hạ ngồi trên thảm trải sàn trong phòng khách chơi xếp gỗ thì anh mới thở phào. 

Tình trạng của Vượng Tử đã tốt hơn nhiều, bé con thấy ba mình thì nhanh chóng đứng lên, tung tăng chạy qua ôm đùi Tống Đình Thâm, “Ba ba, ba về rồi.”

Tống Đình Thâm bế con trai lên, có lẽ là do tâm lý, anh cảm thấy con trai đã gầy đi, “Ừm, ba xong việc thì về, hôm nay con có thấy khỏe hơn không?”

Vượng Tử gật đầu, “Hôm nay mẹ đều ở nhà chơi với con, con không thấy khó chịu.”

“Vậy thì tốt.”

Nguyễn Hạ nhìn dáng vẻ mệt mỏi không thể che giấu của Tống Đình Thâm thì hơi lo, cô vẫy vẫy bánh bao nhỏ, “Vượng Tử, con qua đây chơi với mẹ, để ba con về phòng nghỉ ngơi đi, đêm qua ba chăm con cả đêm, bây giờ rất mệt.”

Dù là người sắt cũng không thể không nghỉ ngơi như vậy được.

Bánh bao nhỏ Vượng Tử bây giờ rất nghe lời Nguyễn Hạ, bé vội nói với Tống Đình Thâm, “Ba ơi, ba về phòng nghỉ ngơi đi, con sẽ ở đây chơi với mẹ.”

Tống Đình Thâm lúc này thật sự rất mệt, trên xe lửa anh không nghỉ ngơi tốt, hôm qua lại không ngủ, bây giờ rất đau đầu, nếu là lúc trước thì anh sẽ không giao con trai đang bị bệnh giao cho Nguyễn Hạ, nhưng qua hai ngày ở chung, anh cũng muốn để con trai và Nguyễn Hạ thân thiết hơn. Tống Đình Thâm thả Vượng Tử xuống, “Được, vậy bây giờ ba về phòng nghỉ ngơi.”

Anh nhìn qua Nguyễn Hạ, nói, “Hôm nay cô vất vả rồi.”

Nguyễn Hạ phì cười, cũng thật hay ho, cô cùng chơi với ‘con trai ruột’ một ngày, mà ‘chồng của cô’ đã khách sáo  nói cảm ơn với cô rồi. Quá mới lạ nha. 

Tống Đình Thâm không nói gì nữa, xoay người lên lầu nghỉ ngơi, Nguyễn Hạ nhớ đến tin tức kia, cô vội kêu anh lại, “Anh có xem tin tức không? Nếu tôi và Vượng Tử không đi tìm anh, thì sáng nay anh mới trở về, mà tối qua con trai phát sốt, với tính cách của anh chắc chắn sẽ dời chuyến bay trở về sớm...”

Nguyễn Hạ không nói tiếp, cô tin Tống Đình Thâm hiểu cô muốn nói gì. Mà Tống Đình Thâm cảm thấy những lời Nguyễn Hạ nói không thể bác bỏ được. Đối với một người trước giờ theo chủ nghĩa duy vật như anh, lúc này anh không biết nên nói gì. Sau cùng, anh chỉ có thể im lặng đi lên lầu. 

Mục đích của Nguyễn Hạ đã đạt được, Tống Đình Thâm không có mất vai, nhưng Nguyễn Hạ vẫn rất quan tâm tin tức của vụ tai nạn đó, dù tai nạn không phải do cô làm, nhưng nguyên nhân là do cô can thiệp vào làm cốt truyện bị lệch đi, vì vậy cô thầm cầu nguyện không xảy ra chuyện lớn, người bị nạn đều thoát khỏi nguy hiểm. 

Tống Đình Thâm thật sự rất mệt, anh tắm rửa xong thì nằm trên giường, suy nghĩ những lời Nguyễn Hạ nói, rất đúng, chuyện này không thể nói trước được, nếu Vượng Tử bị bệnh, anh thật sự sẽ đổi chuyến bay để về sớm.

Suy nghĩ một hồi, Tống Đình Thâm phát hiện bản thân đã bị lôi vào suy nghĩ của Nguyễn Hạ. Anh chỉ có thể buộc bản thân không suy nghĩ đến mấy chuyện đó nữa, nằm trên giường không đến mười phút đã ngủ say. 

Lúc Tống Đình Thâm thức dậy đã là buổi chiều. 

Tống Đình Thâm không ngờ bản thân ngủ lâu như vậy, đây cũng là giấc ngủ tốt nhất của anh trong thời gian gần đây. Anh thay quần áo ở nhà, đi xuống lầu, lúc này Nguyễn Hạ cùng Vượng Tử ngồi trên sofa xem hoạt hình, trong phòng bếp, dì giúp việc đang làm bữa tối, hương thơm của thức ăn bay đến. 

Lúc Tống Đình Thâm xuống lầu, Nguyễn Hạ đúng lúc cũng nhìn qua. 

Ánh mặt trời lúc hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát sàn, chiếu xuống mặt đất sạch sẽ sáng bóng, Tống Đình Thâm mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, từ trên cầu thang đi xuống.

Anh mang theo một loại mị lực mà những người trẻ tuổi không có. Trên mặt hay trong ánh mắt đều toát ra vẻ thành thục lắng đọng của một người lăn lộn trên thương trường mười mấy năm.

Nguyễn Hạ trước kia rất ít khi được tiếp xúc với những người đàn ông thành công như Tống Đình Thâm. Lúc này cô nhìn thấy anh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ...

Ánh mắt của nguyên chủ cũng quá là tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info