ZingTruyen.Info

[Hoàn][Edit] [Xuyên nhanh] NAM CHỦ LUÔN LÀ QUÁ MỨC PHỐI HỢP TA HUỶ ĐI HẮN CP

🍃 Chương 86

TieuHiVan

Ứng Giác cùng nàng nói chuyện trong chốc lát, không bao lâu liền ngủ rồi, lặng yên không một tiếng động dựa vào mép giường.

“Tiên Tôn?” Phùng Tiếu thăm dò hô một tiếng.

Nam nhân hai mắt nhắm nghiền, đuôi lông mày hơi hơi nhăn lại, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tuấn mỹ thêm vài phần ốm yếu, thoạt nhìn thật sự nhu nhược dễ khi dễ.

Nhưng Phùng Tiếu biết đây là không thích hợp, hắn rõ ràng là tu vi Tiên Tôn, là người đứng trên đỉnh Tu Chân giới, trạng thái như vậy, ngốc tử cũng biết nhất định đã xảy ra vấn đề.

“Tiên Tôn?” Nàng chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn.

Vu Tư không hề phòng bị liền ngã vào trên giường, phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ, giống như vô cùng khó chịu.

Nhìn hắn thê thảm như vậy, Phùng Tiếu nhịn không được có chút mềm lòng, liền đỡ hắn nằm yên, lại giúp hắn đắp chăn.

Tay nàng bị hắn nắm lấy, bị hắn gối mặt lên.

Mặt Vu Tư rất lạnh, thân thể cũng như vậy.

“Như thế nào lại trở thành như vậy?” Nàng nói thầm một tiếng, cũng không có rút tay về, ngược lại vươn một cái tay khác, đặt lên mạch đập, muốn kiểm tra thân thể hắn một chút.

Đây là một hành vi rất nguy hiểm, Vu Tư đã rơi vào trạng thái hôn mê, sẽ tự động xuất ra năng lực phòng ngự, nếu gặp phải một chút kích thích nào cũng sẽ lập tức phản kích, hành vi thăm dò thức hải của nàng có khả năng sẽ bị nhận định thành công kích, năng lực phòng ngự đó tự động công kích nàng.

Hơn nữa tu vi của hắn cao hơn nàng rất nhiều, năng lực phòng ngự của hắn nếu như khởi động, nàng rất có thể sẽ bị thương nặng.

Phùng Tiếu do dự hồi lâu, có lẽ là nhìn không quen gương mặt trắng bệch kia, nàng vẫn quyết định thử một lần.

“Không cần công kích ta không cần công kích ta, ta không có ác ý không có ác ý.” Nàng một bên vừa lảm nhảm vừa xuất ra một ít linh lực đi thăm dò.

Nhưng nằm ngoài dự liệu, nàng thế nhưng không gặp phải công kích từ tiềm thức của Vu Tư, linh lực hữu kinh vô thiểm tiến vào cơ thể hắn, đi hết một vòng.

Thu hồi tia linh lực thăm dò lại, Phùng Tiếu cau mày.

Thân thể Vu Tư rất kỳ lạ, trong cơ thể như là có vài cỗ lực lượng đang không ngừng phân cao thấp.

“Tại sao lại như vậy?” Nàng thật sự nghĩ không ra.

Mèo con nhảy lên giường, ngồi ngay ngắn lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt màu lam nhạt kia, tản ra quang mang sâu kín.

Phùng Tiếu ngồi xuống mép giường, một tay bị Vu Tư gối mặt lên, đành dùng tay kia vẫy vẫy mèo con, mèo con lên đùi nàng, Phùng Tiếu vừa vuốt mèo vừa miên man suy nghĩ.

Thời gian cứ như vậy từng phút trôi qua, thẳng đến khi bên ngoài truyền đến thanh âm của quản gia: “Lương Miên cô nương, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”

Phùng Tiếu thở dài, rút tay về ôm mèo con đi ra ngoài, quản gia đứng bên ngoài, trong tay xách theo một hộp đồ ăn, trên mặt trước sau như một mang theo mỉm cười.

“Đa tạ quản gia.” Nếu không phải quản gia kêu nàng, nàng cũng không biết thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

Hôm nay linh thực còn phong phú hơn trước đây, nhưng Phùng Tiếu lại không có khẩu vị, yên lặng ăn một bữa cơm không có mùi vị gì.

“Mời uống trà.” Chu Ứng Chân thần không biết quỷ không hay xuất hiện, nhẹ nhàng đặt vào tay nàng một chén linh trà còn ấm.

“Làm ta sợ hết hồn.”

“Là cô nương suy nghĩ quá nhập tâm.” Chu Ứng Chân mỉm cười nói.

Phùng Tiếu bật cười: “Đúng vậy.”

Chu Ứng Chân ngồi xuống bên cạnh nàng, mèo con hướng hắn nhe răng, tựa hồ muốn hắn cách xa một chút, Phùng Tiếu đem mèo con ôm vào trong lòng ngực: “Ngoan, đừng tùy tiện dọa người.”

Thừa dịp nàng không chú ý, Chu Ứng Chân nở nụ cời đắc ý với nó, trong mắt mèo con hiện lên một mạt hung quang.

“Cô nương có phải đang nghĩ đến thân thể Ứng Giác Tiên Tôn hay không?”

Phùng Tiếu cười gượng che dấu: “Ứng Giác Tiên Tôn thân thể có vấn đề gì sao?”

Chu Ứng Chân cười: “Kỳ thật vấn đề của hắn nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn.”

“Có ý gì?” Phùng Tiếu lộ vẻ kinh ngạc.

Chu Ứng Chân thở dài: “Bất cứ vấn đề gì của ngươi ta cũng nhịn không được muốn trả lời, nhưng vấn đề có quan hệ với hắn, ta lại không nghĩ nói cho ngươi đáp án, rốt cuộc ta cùng hắn là đối lập.”

Phùng Tiếu mờ mịt, ngươi cùng hắn là đối lập???

Chu Ứng Chân lại thở dài: “Ta cảm giác ta khả năng sắp chết rồi, cũng không biết về sau cô nương còn có thể hay không nhớ rõ có một người như ta.”

“Ta thấy các hạ rất tốt, nơi nào giống người sắp chết, ngươi không cần nói giỡn.” Phùng Tiếu mỉm cười nói.

“Ta cũng hy vọng ta là nói giỡn.” Chu Ứng Chân đứng lên, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, “Tái kiến, Phùng Tiếu, ta thật sự rất hy vọng nàng có thể nhớ rõ ta.”

Phùng Tiếu như bị sét đánh, một phen giữ chặt hắn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chu Ứng Chân.

“Buông ra nào, đừng lo lắng, ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, kể cả Ứng Giác.” Chu Ứng Chân nhẹ giọng nói, bởi vì Ứng Giác căn bản không cần hắn nói.

“Ngươi vì sao lại biết ta……” Phùng Tiếu hạ giọng.

Chu Ứng Chân nghiêm túc nhìn nàng: “Ta biết nàng thật lâu thật lâu, có thể chính mắt nhìn thấy nàng, ta thật cao hứng, bất quá ta phải đi rồi.”

“Ngươi không nói thì đừng hòng rời đi.” Trong tay Phùng Tiếu đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, đặt ở trên cổ Chu Ứng Chân.

Chu Ứng Chân hơi hơi mỉm cười với nàng, liền trực tiếp biến mất.

Phùng Tiếu nhìn căn phòng trống rống, mày đẹp dần dần nhăn lại.

————

Từ sau ngày đó, Phùng Tiếu không còn gặp lại Chu Ứng Chân, thân thể Ứng Giác tựa hồ không ngừng chuyển biến tốt đẹp, không còn có xuất hiện tình huống ngủ mất khi đang nói chuyện nữa, sắc mặt cũng càng ngày càng bình thường.

Bên trong tòa lâu to lớn chỉ có Phùng Tiếu và Ứng Giác, cùng với một con mèo trắng nhỏ, ngày tháng kỳ quái như vậy cứ dần dần trôi qua, Phùng Tiếu có đôi khi sẽ sinh ra ảo giác, phảng phất như nàng trở lại những tiểu thế giới kia, cùng phân thân của Ứng Giác an nhàn đi qua từng ngày.

Thái độ Ứng Giác đối đãi với nàng càng ngày càng làm nàng nghi hoặc.

Hắn quá mức tùy ý, hoàn toàn không giống như là đang đối mặt với một người xa lạ, có đôi khi trong lúc lơ đãng, hắn thậm chí sẽ cùng nàng làm vài trò vui đùa nho nhỏ.

Có đôi khi nàng đều phải hoài nghi hắn có phải đã biết nàng là ai hay không?

Nhưng ý niệm vừa ra tới, đã bị lập tức bóp tắt, không thể nghĩ!!

Tuyệt đối không thể nghĩ!!

Nàng ở tiểu lâu ngây người mấy tháng, ngày nọ liền nghe được Ứng Giác truyền triệu.

Phùng Tiếu đẩy cửa ra: “Tiên Tôn, ngài kêu ta sao?”

“Lại đây.” Ứng Giác cũng không ngẩng đầu lên nói.

Phùng Tiếu đi đến trước mặt hắn, tóc Ứng Giác dùng trâm ngọc lỏng lẻo cuốn lên, áo bào đơn bạc màu trắng, lộ ra xương quai xanh cùng một mảnh nhỏ da thịt trước ngực, cỡ nào dụ hoặc a!

Nàng nhịn không được ngắm thêm hai cái, nhiều năm qua đi như vậy, hình dạng xương quai xanh vẫn là đẹp như thế, da thịt vẫn là trắng nõn như vậy, giống hệt như lúc nàng khinh bạc hắn ngày đó, cũng không biết xúc cảm có phải hay không cũng giống nhau?

“Giúp ta mài mực.”

“Được.” Phùng Tiếu đứng một bên vừa giúp hắn mài mực vừa nhìn hắn viết chữ, khóe miệng dần dần kéo cao, quả nhiên chữ hắn cùng chữ nàng cũng giống nhau như đúc.

Ha hả, cẩu nam nhân.

“Chữ đẹp sao?” Ứng Giác đột nhiên hỏi.

“Đẹp, quá đẹp.” Phùng Tiếu cảm thán từ tự đáy lòng.

Chữ nàng, có thể khó coi sao?

“Đúng vậy, rất đẹp.” Ứng Giác cảm thán, từ nhẫn trữ vật lấy ra một chồng đồ vật.

Phùng Tiếu trong lòng lộp bộp một tiếng, đây không phải là những bảng chữ mẫu nàng viết lúc trước sao?

Ứng Giác lấy ra tới đúng là một chồng bảng chữ mẫu, có thể thấy được chúng đều đã cũ, bất quá bảo quản rất tốt, trang giấy tuy rằng xưa cũ, nhưng cũngkhông có chút tổn hại nào.

Chỉ là thời gian trôi qua lâu lắm, có vài chỗ đã phai màu, tràn ngập cảm xúc tang thương của thời gian.

Dù sao cũng đã gần một ngàn năm.

“Sắp một ngàn năm.” Ứng Giác cảm thán, lúc ấy không hiểu chuyện tình yêu, làm sai rất nhiều chuyện, mới khiến con đường này phải qua nhiều khúc cong đến vậy.

Phùng Tiếu bị dọa đến.

Không chỉ học chữ của nàng, còn đem đồ vật của nàng bảo tồn đến bây giờ, chẳng lẽ hắn thực sự thích nàng?

Phùng Tiếu một bên miên man suy nghĩ, một bên mài mực, đến mức mực trong nghiên sắp tràn ra cũng chưa phát hiện.

Ứng Giác nhẹ nhàng đè lại cổ tay của nàng.

“Ân?” Phùng Tiếu mờ mịt nhìn về phía hắn.

Ứng Giác mỉm cười: “Đủ rồi, lại mài liền sẽ tràn ra.”

Mặt già của Phùng Tiếu hơi hơi đỏ lên.

Ứng Giác cúi đầu tiếp tục viết chữ, vừa viết vừa nói: “Ngươi biết những tấm thiệp này là ai viết không?”

“Không phải chữ của Tiên Tôn sao?” Phùng Tiếu giả ngu.

“Không phải.” Ứng Giác dừng bút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, nghiêm túc nói, “Đây là người ta ái mộ viết.”

Phùng Tiếu: “……”

Tên cẩu nam nhân này có phải đã biết nàng là ai hay không, hay là hoài nghi nàng là ai, hiện tại cố ý thử nàng?

Mặc kệ là nguyên nhân gì, dù sao không thể tự loạn trận tuyến, vì thế nàng mỉm cười: “Người Tiên Tôn ái mộ, khẳng định là một người thập toàn thập mỹ.”

Ứng Giác đột nhiên cười, hắn lắc đầu: “Không, nàng một chút cũng không hoàn mỹ, theo ta thấy, khuyết điểm của nàng còn rất nhiều.”

Phùng Tiếu rũ mắt, bên trong hiện lên một mạt hung quang.

Nhưng khi nàng lần nữa ngẩng đầu, biểu tình đã trở lại bình thường, chỉ là có thêm một tia trào phúng: “Kia Tiên Tôn thật là phẩm vị độc đáo, thế nhưng lại thích người có rất nhiều khuyết điểm.”

“Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới.” Trong thanh âm Ứng Giác tràn đầy cảm thán, “Sớm biết như vậy, lúc trước nàng tùy ý khinh bạc ta, ta nên thuận theo nàng hoàn thành chuyện tốt.”

“Nữ nhân nhiều khuyết điểm như vậy, không xảy ra chuyện gì mới là chuyện tốt.” Phùng Tiếu cảm giác đao của nàng đang ngo ngoe rục rịch, áp không được.

“Nhưng ta ái mộ nàng, cho dù là khuyết điểm của nàng, ta cũng thích.”

Phùng Tiếu: “Phải không?”

Ta không tin.

Ứng Giác đột nhiên hứng thú bừng bừng hỏi nàng: “Ngươi có người yêu thích sao?”

“Có a.” Phùng Tiếu thuận miệng liền bắt đầu kể chuyện xưa, “Hắn là thanh mai trúc mã của ta, từ nhỏ liền thích ta, hắn đối với ta thiên y bách thuận, muốn sao đưa sao, muốn trăng đưa trăng, ta bảo hắn đi hướng đông hắn tuyệt đối không đi hướng tây……”

Phùng Tiếu biên một cái chuyện xưa rất dài rất dài, Ứng Giác toàn bộ quá trình đều yên lặng nghe, trên mặt còn mang theo một mạt ý cười, khí độ siêu cấp tốt.

Chỉ là bút lông trong tay hắn, đã hóa thành bột phấn.

Phùng Tiếu biên một cái chuyện xưa như vậy, chính là vì thử hắn, thấy thế, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, tên nhãi này mười phần thì có tám chính phần biết nàng là ai!!!

————

Hai người đều làm bộ dường như không có việc gì, “vui sướng” kết thúc cuộc nói chuyện.

Phùng Tiếu trực tiếp rời khỏi bạch lâu, nàng vốn là muốn lập tức rời khỏi Kính Thương Phái.

Lại không ngờ Vu Lam cùng một đống người vừa vặn đứng ở bên dưới, nhìn thấy nàng xuống dưới, bọn họ đều giật mình.

Vu Lam là người ngạc nhiên nhất: “Ngươi như thế nào lại từ trên đó đi xuống?”

“Ta đi lên tìm mèo.” Phùng Tiếu mỉm cười nói dối.

Đám người Vu Lam vẻ mặt hồ nghi: “Nhưng mà tòa lâu kia Tiên Tôn cũng không để cho người khác đi lên.”

“Đó là trước kia, khả năng hiện tại Tiên Tôn đã để cho người khác lên rồi.” Phùng Tiếu tiếp tục biên.

“Như vậy a?” Đám người Vu Lam ngửa đầu nhìn bạch lâu, trên mặt đều tràn ngập khát khao, đó có phải nghĩa là bọn họ về sau cũng có cơ hội đi lên sao?

Phùng Tiếu đi sang bên cạnh, đang định thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng chạy.

Nhưng mà Vu Lam gọi nàng lại: “Lương Miên cô nương, cô thu thập xong rồi? Một chút nữa chúng ta phải khởi hành.”

“A?” Phùng Tiếu mờ mịt, “Có ý tứ gì?”

“Hôm nay chúng ta phải khởi hành đi tham gia tiệc mừng thọ của Diêu Lâm Tiên Tôn a! Ngươi sẽ không phải là quên mất đi?” Vu Lam cười nói.

“Cái gì tiệc mừng thọ? Không ai nói cho ta biết, ta cũng chưa nói muốn đi mà?”

Quản gia thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở phía sau nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta quên nói cho ngươi, bất quá ngươi hiện tại biết cũng không muộn, đồ đạc ta đều chuẩn bị tốt cho ngươi rồi, ngươi cứ đi theo bọn họ là được.”

Phùng Tiếu xoay người, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn quản gia, từ lúc biết Ứng Giác chính là Vu Tư, kết hợp với việc Ba Bá là con rối, nàng vẫn luôn hoài nghi quản gia cùng hoa thợ có thể hay không cũng là con rối.

Nếu Ứng Giác đã sớm biết nàng là Phùng Tiếu, vậy xác suất việc quản gia cùng hoa thợ là con rối càng cao, bằng không làm sao có thể trùng hợp như vậy, hai người đều có diện mạo tương tự với người nàng từng động tâm? Một đám đều xuất quỷ nhập thần?

Phùng Tiếu trực tiếp ra tay, nhưng mà quản gia phản ứng càng mau, trực tiếp liền biến mất ở trước mặt nàng.

Phùng Tiếu tức đến dậm chân.

Đám người Vu Lam đề phòng nhìn nàng: “Ngươi… sao lại ra tay với quản gia?”

Phùng Tiếu thu hồi biểu tình tức giận, thay một gương mặt tươi cười vô hại: “Đây là ta cùng quản gia chơi một trò chơi nhỏ.”

Vu Lam đám người vẫn như cũ tràn ngập hoài nghi.

“Chúng ta đúng là đang chơi trò chơi.” Thanh âm quản gia vang lên.

“Thì ra là thế.” Đám người Vu Lam thả lỏng lại, “Vậy ngươi đừng đi loạn khắp nơi, lại đây chờ cùng chúng ta đi.”

Thật tức giận a!

Nhưng Phùng Tiếu không thể không mỉm cười đi qua, đứng ở trong đám người, lẳng lặng suy nghĩ lát nữa làm thế nào để đào tẩu.

Người bên cạnh đeo một thanh trường kiếm lại có chút bất mãn: “Ngươi làm sao cứ bày ra bộ dáng rầu rĩ không vui? Ngươi có biết có thể tham gia tiệc mừng thọ lần này là vinh hạnh bao nhiêu không? Chúng ta đều phải trải qua vài lần thi đây, thật vất vả mới tranh thủ được cơ hội, ngươi chỉ là đệ tử tạp dịch, cái gì cũng không cần làm đã có thể trực tiếp đi, ngươi còn có cái gì không vui?”

Phùng Tiếu mỉm cười nói: “Liền bởi vì ta chỉ là một đệ tử tạp dịch cũng có thể đi, ta cảm thấy sâu sắc hổ thẹn, cho nên mới không dám biểu hiện vui mừng.”

Biểu tình người nọ buông lỏng: “Vậy ngươi không cần phải như vậy, ngươi là người của Ứng Giác Tiên Tôn, Tiên Tôn điểm danh muốn ngươi đi, ngươi tự nhiên liền có thể đi.”

Ứng Giác Tiên Tôn điểm danh!!!

“Ngươi nói đúng.” Phùng Tiếu lộ ra tươi cười dữ tợn, người nọ bị nàng dọa đến liên tục lui lại vài bước.

Không bao lâu, Mạc Tây Tiên Tôn mang theo tiểu đồ đệ Lữ Phong Thuần của hắn xuất hiện.

Nhìn thấy Phùng Tiếu đứng trong đám người, Lữ Phong Thuần liền cảm giác toàn thân ẩn ẩn đau, hắn trừng mắt nhìn Phùng Tiếu một cái, đổi lấy một tiếng hừ của nàng.

Mạc Tây Tiên Tôn ngẩng đầu nhìn bạch lâu trên cao kêu: “Nhanh chóng xuống đi, phải xuất phát rồi!”

Thanh âm vừa ra, Ứng Giác liền bạch y phiêu phiêu từ trên trời giáng xuống, thong thả ung dung đứng ở bên cạnh Phùng Tiếu.

Phùng Tiếu muốn lùi lại, Ứng Giác lại duỗi tay ngăn trở nàng.

Mọi người đều có chút kinh ngạc, Mạc Tây Tiên Tôn nhướng mày, đã bảo giữa hai người này có điều bất thường mà.

Ứng Giác Tiên Tôn vươn một cái tay khác, đem mèo con cứng đờ trong tay nhét vào trong lòng Phùng Tiếu: “Chiếu cố tốt mèo của ta.”

“Meo meo meo……” Mèo con đáng thương hề hề không ngừng kêu với Phùng Tiếu, nó sắp bị hơi thở trên người Tiên Tôn hù chết rồi!

————

Diêu Lâm Tiên Tôn là Tiên Tôn lâu đời nhất tại Lâm Thuật, ở thế giới này uy vọng cực cao, năm nay lại là tiệc mừng thọ nàng một trăm vạn tuế, làm rất long trọng, các thế lực lớn đều phái người quan trọng đi chúc mừng.

Kính Thương Phái bên này, Mạc Tây Tiên Tôn là đại biểu của Kính Thương Phái, đến nỗi Ứng Giác Tiên Tôn sở dĩ sẽ đi, là bởi vì Diêu Lâm Tiên Tôn cố ý mời hắn.

Mấy chục người Kính Thương Phái ngồi trên phi vân thuyền, phải phi hành 5 ngày mới tới nơi.

Phùng Tiếu trực tiếp bị Ứng Giác mang về phòng, hắn tùy ý ngồi xuống, Phùng Tiếu đứng ở cửa, một bộ tiết tấu tùy thời chuẩn bị muốn chạy.

“Ngồi.” Ứng Giác vỗ vỗ vị trí bên cạnh hắn.

“Không cần, đứng khá tốt.” Phùng Tiếu giả bộ cười nói, đứng dễ chạy.

“Tùy ngươi.” Ứng Giác khẽ cười, ở trong phòng thiết tiếp một cái kết giới.

Sắc mặt Phùng Tiếu biến đổi, nàng xoay người mở cửa phòng, lại phát hiện cửa phòng không chút sứt mẻ, có một tầng kết giới chống đỡ.

Thanh âm mang theo ý cười của Ứng Giác vang lên: “Mèo của ta tương đối thích chạy loạn, vì phòng ngừa nó chạy nên mới thiết lập kết giới, ngươi có việc gì cần ra ngoài sao?”

“Có!” Phùng Tiếu vội vàng nói.

“Đi làm cái gì?”

“Đi tìm người tâm sự?”

Ứng Giác nói: “Vậy ngươi không cần đi ra ngoài, ngươi muốn nói chuyện với ai, ta gọi hắn tiến vào, căn phòng này đủ lớn, cho dù ngươi muốn đem tất cả mọi người kêu vào cũng có thể.”

Phùng Tiếu: “……”

“Nếu là ta muốn xem phong cảnh đâu?”

Tay áo Ứng Giác vung lên, phía trước liền xuất hiện một cái ban công lớn, hắn mỉm cười nói: “Tuy rằng trên đường không có phong cảnh gì, bất quá ngươi muốn xem liền cứ việc xem đi.”

Phùng Tiếu đi qua sờ sờ, bên trên cũng có kết giới chống đỡ, nàng liền nhảy cửa sổ cũng nhảy không được.

“Ha hả, thật là cảm ơn Tiên Tôn.” Cảm ơn cả nhà ngươi!

“Còn có cái gì muốn làm sao?” Ứng Giác ôn thanh hỏi.

“Tạm thời không có.” Phùng Tiếu dựa vào kết giới nghiến răng nghiến lợi, nàng vốn đang nghĩ trong 5 ngày này tìm cơ hội chạy trốn, lúc này lại bị ngâm nước nóng.

Lúc này nàng là trăm phần trăm xác định, hắn khẳng định biết nàng là Phùng Tiếu!

Cho nên mới lăn lộn như vậy nàng.

Ứng Giác gật gật đầu: “Ta đây nghỉ ngơi trước, ngươi nếu là có chuyện gì có thể gọi ta.”

Nói xong hắn liền nằm ở trên giường.

“Cũng không sợ ta một đao thọc chết ngươi.” Phùng Tiếu hung hăng nói trong lòng.

Nàng chậm rãi đi qua, người trên giường vẫn như cũ không nhúc nhích, không hề có tâm thái phòng bị, giống như ngủ thật trầm.

Phùng Tiếu nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, xoay người đi đến bên cạnh hắn, dù sao chạy không thoát, không bằng đả tọa tu luyện.

Thời gian 5 ngày thoảng qua, lúc thời điểm Phùng Tiếu kết thúc đả tọa, vừa mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt Ứng Giác, hắn giống như đã nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt kia làm nàng không tự chủ được nhớ đến lúc trước.

“Tiên Tôn nhìn ta làm chi?” Phùng Tiếu mặt vô biểu tình hỏi.

“Đẹp.” Ứng Giác mỉm cười trả lời.

Khóe miệng Phùng Tiếu hơi giương lên, nhưng rất nhanh lại buông xuống, gương mặt này lại không phải nàng, đẹp hay không cũng không có quan hệ đến nàng.

Vu Lam gõ cửa: “Tiên Tôn, tới rồi.”

“Đã biết.” Một tay Ứng Giác vớt mèo con trên mặt đất lên, lại đem nó nhét vào trong tay nàng, “Ôm cho tốt, đi theo ta.”

Phùng Tiếu thật muốn đem mèo con một lần nữa ném trở về, nhưng nhìn đến đôi mắt đáng thương hề hề đang nhìn mình, nàng liền nhịn loại xúc động này xuống.

Mèo con là vô tội.

Hai người mở cửa đi ra ngoài, tất cả người Kính Thương Phái đều trong tối ngoài sáng đánh giá Phùng Tiếu, nữ nhân này có thể cùng Ứng Giác Tiên Tôn ở cùng một chỗ năm ngày, bọn họ đều tràn ngập tò mò.

————

Diêu Lâm Tiên Tôn là người của môn phái lớn nhất Lâm Thuật - Long Thiên môn, lúc này Long Thiên môn nối liền không dứt, trên bầu trời nơi nơi là các loại phi vân thuyền hình thù kỳ lạ, khách nhân lần lượt được người Long Thiên môn đón tiếp đưa vào.

Người Kính Thương Phái là Diêu Lâm Tiên Tôn tự mình ra nghênh đón, Diêu Lâm Tiên Tôn là một nữ nhân trung niên, nàng tươi cười đầy mặt: “Ứng Giác Tiên Tôn có thể tới, thật là *bồng tất sinh huy, mau mời vào.”

(*Có nghĩa là rồng đến nhà tôm, khách quý đến nhà, vô cùng vinh hạnh)

Ứng Giác mỉm cười hành lễ với nàng, hẳn là có chuyện quan trọng muốn trao đổi, Ứng Giác Tiên Tôn bị Diêu Lâm Tiên Tôn mời riêng đến nội sảnh, trước khi đi Ứng Giác còn quay đầu lại nhìn Phùng Tiếu một cái.

Phùng Tiếu trong lòng vui vẻ, Ứng Giác vừa rời đi, nàng liền đem mèo con nhét vào trong ngực Vu Lam: “Giúp ta chăm sóc một chút.”

“Ngươi muốn đi đâu?” Vu Lam vội vàng hỏi.

“Hít thở không khí.” Phùng Tiếu vẫy vẫy tay đi ra ngoài, đương nhiên là thừa dịp Ứng Giác không ở nhanh chóng chạy a, bằng không quỷ mới biết Ứng Giác rốt cuộc đang đánh cái chủ ý gì.

Nhưng có câu nói gọi là “vận xui đến uống nước cũng có thể nghẹn”, nàng mới vừa mới ra khỏi cửa liền đụng phải đoàn người đang đi vào, hai bên vừa vặn đối mặt.

Là người Thành Chủ phủ, tiểu đồ đệ của thành chủ Diêu Hâm cùng quản gia Thành Chủ phủ đều đứng ở phía sau một nam nhân trung niên, nhìn dáng vẻ cung kính của bọn họ, đây hẳn là thành chủ.

Bởi vì chuyện Hỗn Độn Châu, lệnh truy nã Phùng Tiếu đến nay vẫn còn treo ở không ít nơi.

Kẻ thù gặp mặt, Phùng Tiếu một chút cũng không đỏ mắt, nàng thậm chí còn không có chút biến hóa nào, một bộ hoàn toàn không quen biết, lui sang một bên để họ đi trước.

Nàng phản ứng rất nhanh, vốn dĩ hẳn là sẽ không xảy ra chuyện, đám người cũng thuận lợi đi qua trước mặt nàng, Phùng Tiếu tiếp tục đi ra ngoài.

Ai ngờ đúng vào lúc này, Diêu Hâm đột nhiên dừng bước, hắn xoay người hét lớn một tiếng: “Ngươi đứng lại.”

Phùng Tiếu vốn định bước nhanh hơn, nhưng người Thành Chủ phủ lập tức vây lại, nàng chỉ có thể mờ mịt dừng lại: “Xin hỏi có chuyện gì?”

Diêu Hâm nhìn chằm chằm nàng, từ trên xuống dưới đánh giá vài lần, sau một hồi đột nhiên cười: “Rốt cuộc bắt được ngươi, Hiệt Tiệp!”

Phùng Tiếu trong lòng lộp bộp một tiếng, trên mặt lại lộ ra biểu tình mờ mịt: “Ai là Hiệt Tiệp?”

Diêu Hâm nhếch miệng cười: “Giả bộ rất giống, chỉ tiếc ngươi gặp phải ta, khí vị trên người ngươi không thể gạt được ta đâu, ngươi chính là Hiệt Tiệp.”

“Cái gì tỷ tỷ muội muội, nói hươu nói vượn gì vậy? Muốn nhận tỷ tỷ thì về nhà mà nhận a! Bệnh tâm thần!” Phùng Tiếu làm bộ không kiên nhẫn, xoay người muốn chạy.

(*Giải thích tý nào, Hiệp Tiệp phát âm gần giống như tỷ tỷ, Tiếu Tiếu là đang chơi chữ giả ngu 😂)

Diêu Hâm lại trực tiếp tấn công, Phùng Tiếu lập tức tiếp chiêu.

Diêu Hâm là tu vi Thiên Tiên, Phùng Tiếu ở Kính Thương Phái được linh thực nuôi nấng, ở nơi linh khí nồng đậm tu luyện, cộng thêm sự hỗ trợ của Hỗn Độn Châu, tu vi của nàng tiến bộ thần tốc, hiện giờ đã tới Huyền Tiên viên mãn, tu vi chỉ kém hắn một chút, cho nên cũng không luống cuống.

Vì vậy Diêu Hâm tin tưởng tràn đầy ra tay, cho rằng trong ba chiêu đã có thể bắt được nàng, ai biết lại bị nàng phản đánh, hai người không sai biệt lắm đánh ngang tay.

“Tại sao lại như vậy? Ngươi không phải mới phi thăng mấy năm sao? Như thế nào sẽ tiến bộ nhanh như vậy?” Diêu Hâm mặt đầy không thể tin.

“Ta đã nói ngươi nhận sai người, ta phi đã hơn hai ngàn năm, tu vi đều sắp Kim Tiên, nơi nào giống vừa phi thăng?” Phùng Tiếu không kiên nhẫn nói.

Thành chủ cùng trưởng lão Long Thiên môn đều đứng ở bên cạnh, trưởng lão Long Thiên môn gật đầu nói: “Cô nương kia xác thật là Huyền Tiên viên mãn, kém một bước liền Kim Tiên, Diêu công tử có phải nhận sai người hay không?”

Thành chủ cũng nhìn ra được tu vi Phùng Tiếu, nhưng đồ đệ này của hắn, nhờ vào năng lực chủng tộc, trên phương diện nhận biết khí vị đặc biệt lợi hại, chỉ cần người hắn ngửi qua, vô luận qua bao nhiêu năm cũng có thể nhận ra, hắn nếu khẳng định như vậy, hẳn là không phải nói bậy.

Trong lúc nhất thời thành chủ có chút rối rắm, bất quá Hỗn Độn Châu quan trọng, hắn thà rằng giết sai cũng không muốn tha sai, vì thế cũng không có ngăn cản Diêu Hâm, mà là ở một bên quan sát.

Trưởng lão Long Thiên môn nhìn ra thái độ của hắn, hắn cũng không quen biết Phùng Tiếu, không đáng vì một người không quen biết xuất mà đầu, vì thế cũng không nói nữa.

Một đám người liền như vậy đứng nhìn Phùng Tiếu cùng Diêu Hâm đánh, Phùng Tiếu tính toán tốc chiến tốc thắng, liền lấy ra Khai Thiên Vòng, trực tiếp tấn công Diêu Hâm.

Diêu Hâm đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị Khai Thiên Vòng một kích đánh trúng, ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.

Người vây xem sợ ngây người, tiểu đồ đệ của Đông Phương thành chủ, dễ dàng bị một người không có danh tiếng gì đánh bại như vậy? Hơn nữa còn là một người tu vi không cao bằng hắn?

Phùng Tiếu không hề dừng lại, sau khi đánh bại Diêu Hâm liền tính toán bay đi.

Đông Phương thành chủ ra hiệu với quản gia, quản gia khẽ gật đầu, phi thân ngăn Phùng Tiếu lại: “Cô nương đả thương công tử nhà ta, liền tính toán đi như vậy?”

“Cứu mạng a, có người cường đoạt dân nữ giữa ban ngày a!” Phùng Tiếu lớn tiếng kêu.

Quản gia sửng sốt, bị Phùng Tiếu một chưởng đánh ra nhân cơ hội muốn chạy.

Đông Phương thành chủ cười lạnh một tiếng: “Hay cho một cô nương giảo hoạt, dám làm càn trước mặt bổn tọa như vậy.”

Vừa dứt lời, hắn liền ra tay.

Tu vi của hắn đối phó Phùng Tiếu tự nhiên là dễ như trở bàn tay, Phùng Tiếu bị hắn một chưởng đánh bay, tuy rằng trong thời điểm mấu chốt đã tránh đi yếu hại, nhưng cũng bị thương, bị người Thành Chủ phủ vây quanh.

Người vây xem bên cạnh không ít người khinh bỉ trong lòng: Đối phó với một cô nương, liên tiếp lên ba người, người cuối cùng còn là thành chủ, thật sự không quá quang minh chính đại.

Đương nhiên bọn họ cũng chỉ là khinh bỉ một chút trong lòng mà thôi, Đông Phương thành chủ thế lực rất lớn, bọn họ không dám đắc tội, ngay cả trưởng lão Long Thiên môn cũng chưa nói chuyện.

“Xú lão đầu không biết xấu hổ.” Phùng Tiếu lau máu bên khóe miệng, hướng về phía trưởng lão Long Thiên môn nói, “Ta là đệ tử Kính Thương Phái, theo nhị vị Tiên Tôn nhà ta tới mừng thọ, Long Thiên môn chính là đối đãi với khách như vậy? Để khách bị người khác tùy ý khi dễ cũng không đứng ra chủ trì công đạo?”

“Đệ tử Kính Thương Phái cái gì, khẳng định là ngươi nói bậy.” Diêu Hâm lớn tiếng nói.

“Ta chính là đệ tử Kính Thương Phái, không tin các ngươi hỏi Mạc Tây Tiên Tôn cùng Ứng Giác Tiên Tôn nhà ta một chút.” Thanh âm Phùng Tiếu tuy rằng không lớn như Diêu Hâm, nhưng khí thế còn mạnh hơn.

Trưởng lão Long Thiên môn nghe nói là Kính Thương Phái, lúc này hắn không thể không nói, vội vàng phái người đi mời người Kính Thương Phái tới, còn hắn đi tới trước mặt Phùng Tiếu: “Cô nương thật sự là đệ tử Kính Thương Phái?”

“Loại sự tình này ta cần thiết lừa ngươi sao?” Phùng Tiếu bức ra càng nhiều máu, làm cho chính mình không ngừng hộc máu, thoạt nhìn thê thảm cực kỳ.

Tầm mắt người xung quanh nhìn Đông Phương thành chủ càng thêm phức tạp, ra tay với một cô nương đã đủ không biết xấu hổ, lại còn tàn nhẫn như vậy?

Ánh mắt Đông Phương thành chủ nhìn Phùng Tiếu tràn đầy u ám, cô nương này quá mức giảo hoạt, thù đã kết, mặc kệ Hỗn Độn Châu có phải do nàng lấy đi hay không, hắn cũng không định buông tha cho nàng.

————

Đám người Mạc Tây Tiên Tôn vội vàng đi tới, nhìn thấy Phùng Tiếu một thân toàn máu, bọn họ đều chấn động.

Đông Phương thành chủ ý bảo quản gia, quản gia liền đem sự tình lúc trước đại khái nói một chút, đương nhiên còn lược bỏ không ít chuyện, tỷ như bọn họ muốn giết người đi vào tìm kiếm bảo vật, tỷ như bảo vật bên trong là cái gì……

Chỉ nói là có một phi thăng giả tên Hiệp Tiệp trộm mất bảo vật quan trọng của Thành Chủ phủ.

Chuyện Thành Chủ phủ phát lệnh truy nã nháo rất lớn, người Kính Thương Phái cũng từng nghe nói qua, lập tức gật đầu với Mạc Tây Tiên Tôn, tỏ vẻ xác thật Thành Chủ phủ đang truy nã một nữ tặc trộm bảo vật.

“Tuy rằng việc Thành Chủ phủ mất trộm trước khi nàng tiến vào Kính Thương Phái, bất quá Lương Miên hiện tại là đệ tử tạp dịch của Kính Thương Phái, cho nên việc này vẫn phải điều tra thỏa đáng, không thể qua loa.” Mạc Tây Tiên Tôn nghiêm túc nói.

Đầu tiên là đem Kính Thương Phái tách ra, câu sau là giúp Phùng Tiếu giữ gìn công đạo, mấy câu nói đó nói ra, mọi người sôi nổi gật đầu.

Đông Phương thành chủ ha ha ha cười nói: “Xác thật là phải điều tra rõ ràng, nhưng mà thân phận tiểu đồ đệ của ta hẳn mọi người cũng đã biết, hắn ngửi được khí vị của tên trộm lúc trước trên người Lương Miên cô nương, hẳn các vị cũng thấy hoài nghi đi?”

“Theo như ngài nói, người trộm lúc ấy mới phi thăng, hiện tại cũng mới qua mấy năm, các ngươi có ai nghe nói qua, có người nào trong mấy năm ngắn ngủi có thể lên tới Huyền Tiên? Tu vi hiện giờ của Lương Miên cũng sắp đột phá Thiên Tiên.” Mạc Tây Tiên Tôn mỉm cười nhìn quanh hiện trường.

Kỳ thật trong lòng Mạc Tây Tiên Tôn cũng rất kinh ngạc, hắn nhớ rõ không đến một năm trước, tiểu cô nương này cùng lắm chỉ là Huyền Tiên trung kỳ, trong lúc lơ đãng nàng cư nhiên đã lên tới Huyền Tiên viên mãn, tu vi tăng cũng quá nhanh đi!

Đám người ở đây sôi nổi gật đầu, đều nói không có khả năng.

Đông Phương thành chủ trầm giọng nói: “Nhưng nếu bảo vật nàng trộm đi, vừa lúc là thứ có thể khiến tu vi tăng lên nhanh chóng thì sao?”

Mọi người sôi nổi trừng mắt, có loại bảo vật này?

Nếu là có loại bảo vật này, ai không nghĩ muốn?

Phùng Tiếu ở trong lòng cười nhạo, tuy rằng đồ vật kia xác thật có thể tăng tiến tu vi, nhưng cũng không phải của ngươi a! Còn dám nói như nó thật sự là của chính mình, Ba Bá rõ ràng nói qua, là bởi vì có Khai Thiên Vòng, Hỗn Độn Châu mới có thể xuất hiện.

Nàng có thể cảm giác được tầm mắt những người khác đang nhìn mình đều ẩn chứa tham lam.

Trường hợp trong lúc nhất thời lâm vào cục diện bế tắc, tầm mắt trưởng lão Long Thiên môn ở đảo qua đảo lại giữa Đông Phương thành chủ cùng Mạc Tây Tiên Tôn: “Nhị vị quyết định như thế nào?”

Đông Phương thành chủ nói: “Không bằng ta tới tiến hành lục soát chi hồn, nếu là đồ vật ở trên người nàng, ta chỉ lấy lại đồ của ta, cô nương này giao cho Kính Thương Phái xử lý.”

Mạc Tây Tiên Tôn lắc đầu: “Thuật lục soát chi hồn yêu cầu phải cực kỳ tỉ mỉ, chỉ không cẩn thận một chút cũng sẽ làm bị thương người chịu thuật, ta không đồng ý.”

Đông Phương thành chủ đột nhiên bật cười: “Mạc Tây Tiên Tôn nói cũng đúng, không bằng như vậy, ta lấy Hoan Thiên Ngô Tôn Đỉnh làm vật thế chấp, nếu là quá trình lục soát chi hồn làm tổn thương cô nương này dù chỉ một chút, ta liền lấy Hoan Thiên Ngô Tôn Đỉnh nhận lỗi, nếu chúng ta oan uổng vị cô nương này, ta cũng nguyện ý lấy Hoan Thiên Ngô Tôn Đỉnh ra bồi thường.”

Mọi người ồ lên, Hoan Thiên Ngô Tôn Đỉnh a! Trong bảo vật luyện đan đứng hàng thứ mười, giá trị liên thành, quà nhận lỗi quá có thành ý.

Nhưng mà bọn họ không biết, Đông Phương thành chủ đã hạ quyết định, nếu Phùng Tiếu thật sự người là lấy mất Hỗn Độn Châu, hắn nhất định trong lúc soát hồn cố ý đem nàng đánh ngốc, tuyệt đối không thể để người khác biết hắn lấy được Hỗn Độn Châu.

Một cái Hoan Thiên Ngô Tôn Đỉnh mà thôi, hắn lại không phải luyện đan sư, so sánh với Hỗn Độn Châu, không tính cái gì.

Đông Phương thành chủ lấy ra Hoan Thiên Ngô Tôn Đỉnh giao cho người Long Thiên môn, lập tức trực tiếp ra tay với Phùng Tiếu, căn bản không cho Mạc Tây Tiên Tôn cơ hội cự tuyệt.

Phùng Tiếu tính toán thời gian, nàng tính toán chờ Đông Phương thành chủ tiếp cận, trực tiếp kíp nổ Khai Thiên Vòng, vòng tay này uy lực rất lớn, sau khi kíp nổ có thể cho nàng tranh thủ ba phần cơ hội chạy trốn.

Nhưng ngay tại thời điểm nàng chuẩn bị cá chết lưới rách, lại có một người bay qua, một tay ôm lấy nàng, một tay khác đánh về phía Đông Phương thành chủ, ngay lập tức xuất lực đánh tới.

Là Ứng Giác.

Đông Phương thành chủ liên tiếp lui vài bước, nhổ ra một búng máu, hắn chỉ tiếp được đại bộ phận chiêu số, mấy chiêu cuối cùng lại tiếp không được, bị Ứng Giác đả thương.

“Sư phụ (Thành Chủ)” Đám người Diêu Hâm hô to.

“Ứng Giác Tiên Tôn!” Đám người ồ lên.

Đông Phương thành chủ lau máu ở khóe miệng, nhìn Ứng Giác: “Tiên Tôn đây là vì sao?”

“Ngươi muốn ra tay với nàng, đã có sự đồng ý của ta sao?” Ứng Giác đút cho Phùng Tiếu mấy viên đan dược, lại cẩn thận giúp nàng lau sạch vết máu bên miệng, ánh mắt u ám nhìn máu của nàng trên ngón tay mình, thanh âm càng lúc càng lạnh lẽo.

“Ta chỉ là muốn dùng lục soát chi hồn với Lương Miên cô nương, cũng không phải muốn thương tổn nàng.”

Ứng Giác cười lạnh một tiếng: “Chỉ là lục soát chi hồn, khẩu khí Đông Phương thành chủ thật lớn.”

Đông Phương thành chủ đối mặt với Mạc Tây Tiên Tôn còn có vài phần kiên cường, nhưng đối mặt Ứng Giác Tiên Tôn, hắn lại chỉ có thể hảo hảo nói chuyện: “Ứng Giác Tiên Tôn có thể hay không nghe trước tiền căn hậu quả một chút? Chúng ta đối nàng dùng lục soát chi hồn là có nguyên nhân, cô nương này quá mức giảo hoạt, vẫn luôn không chịu nói thật, cho nên ta mới tính toán trực tiếp xem xét ký ức của nàng, ta chỉ là muốn tìm lại đồ vật của Thành Chủ phủ.”

“Nàng là đạo lữ tương lai của ta, cùng ta sở hữu hết thảy, là người làm bạn với ta cả đời. Ta muốn hỏi Thành Chủ phủ, đến tột cùng là kiểu bảo vật gì, cư nhiên muốn vu cáo đạo lữ tương lai của ta trộm?” Ứng Giác quay đầu, lạnh lùng nhìn Đông Phương thành chủ, “Đông Phương thành chủ có tư cách gì, lại dám dùng thuật lục soát chi hồn với đạo lữ tương lai của Ứng Giác Tiên Tôn ta?”

“Các ngươi đả thương nàng, bôi nhọ nàng, chuyện này nên tính như thế nào?”

Đạo lữ tương lai???

------------
Chương này dài gấp đôi các chương khác luôn 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info