ZingTruyen.Info

Hoan Edit Mau Xuyen Lao Dai Deu Yeu Ta Khai Hoa Bat Ket Qua

Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.

Editor: Bắc Chỉ.

Lễ công chiếu họp báo《 Hiệp Đạo 》 được tổ chức ở thành phố B, Khương Nhuế đến sớm, muốn chuẩn bị trước một chút.

Đầu tiên cô muốn mua một bộ quần áo, một đôi giày thích hợp, còn mua một ít đồ trang điểm, tới thành phố B, còn phải chừa chút tiền thuê nhà —— trong thời gian ngắn này cô không có ý định trở về, vừa lúc nhà ở bên này sắp đến kỳ hạn, không cần phiền não vấn đề thủ tục thuê nhà.

Mỗi một kế hoạch đều phải tính toán chi tiêu, mà cô kiểm kê tài sản Hạ Tiểu Du để lại, cùng với tiền mình làm mấy tháng nay, phát hiện chỉ có một từ có thể hình dung tình cảnh trước mắt, đó chính là túng quẫn.

Hạ Tiểu Du không gửi tiền ở ngân hàng nhiều, lúc trước cô ấy và Joy ở bên nhau, đều là Joy quản tiền, sau đó hai người chia tay, Joy dọn đi sạch sẽ lưu loát, vấn đề tiền nong không đề cập tới, Hạ Tiểu Du trong tay cũng chỉ có mấy ngàn đồng tiền, hơn nữa sắp tới Khương Nhuế chi tiêu, cũng còn không đến một vạn.

Cô ở trên mạng tra xét tiền thuê nhà ở thành phố B, dự định lưu ra 4000 tệ tiền, đặt thuê hai tháng tiền nhà. Chờ Hiệp Đạo chiếu phim, muộn nhất là hai tháng sau, chắc là lương sẽ tới cửa.

Cô lại chạy đến siêu thị một chuyến, mua mấy thứ đồ trang điểm chất lượng thường, một đôi cao giày cao gót chất lượng không tồi với giày xăng-̣đan, lại tốn mất 2000 tệ.

Kỳ thật cô còn đi qua khu thời trang nữ, cuối cùng cũng không xuống tay mua cái gì, bởi vì váy ở đây, ít nhất cũng phải vài ngàn, vượt qua dự toán của cô.

Từ siêu thị đi ra, cô đi đến cửa hàng vải, tốn gần một ngàn tệ, mua mấy tập vải có chất liệu tốt, định nhặt lại nghề cũ, tự mình làm quần áo.

Mấy ngày sau, cô không đến phim trường nữa, chỉ nhốt mình ở trong phòng.

Trước cuộc họp báo ba ngày, tiểu Trần gửi tin nhắn WeChat cho cô: "Tiểu Hạ, tới thành phố B chưa?"

"Chưa, tôi mua vé xe chuyến tối mai, buổi sáng hôm sau chắc đến nơi." Khương Nhuế trả lời lại.

"Vậy cô chuẩn bị đến đâu rồi?"

Khương Nhuế gửi cho cậu một meme bảo bảo ủy khuất, cũng không che dấu tính trạng quẫn bách của mình: "Quần áo đắt quá, tôi mua không nổi, tôi tự làm làm hai bộ, hy vọng đến lúc đó không làm Vương đạo mất mặt."

"Tự mình làm?!!!" Tiểu Trần liền gửi mấy cái dấu chấm than, ngay sau đó lại nói: "Mau cho tôi mở rộng tầm mắt xem nào, tò mò chết đi được."

Khương Nhuế thay một bộ váy liền áo, chụp bức ảnh.

Thân thể này tuổi không lớn, mới 20, trên mặt còn mang theo nét thiếu nữ mượt mà, vốn dĩ da thịt không tốt lắm, trải qua mấy tháng Khương Nhuế tẩm bổ, trở nên trong trắng hồng hào, cả người mềm mại, vừa thấy liền biết thích hợp đi con đường thanh thuần đáng yêu.

Khương Nhuế chọn một cuộn vải màu hồng đào, chiết eo lá sen ở mép váy, quả thật trông rất thanh xuân, xứng với gương mặt tươi cười, lại mang theo vài tia hồn nhiên ngọt ngào.

Tiểu Trần vừa thấy ảnh gửi đến, liền hút vào một miệng khí, blah blah liền gửi mấy cái voice: "Tiểu Hạ à, không nghĩ tới cô còn giấu nghề như thế!"

"Bộ này của cô nếu không nói ra, căn bản nhìn không ra là tự làm."

"Tôi thấy sắc mặt cô gần đây đẹp hơn trước nhiều, cố lên, bảo trì cái trạng thái này!"

Khương Nhuế gửi cái icon thẹn thùng "Anh Tiểu Trần quá khen, tay nghề tôi không tốt lắm đâu, chỉ là lúc trước từng làm vài bộ quần áo cho bọn trẻ thôi."

Khó trách, tiểu Trần nói trong lòng, bằng không cậu còn thấy lạ, một cô gái không chuyên về thời trang, sao có thể làm quần áo được? Thì ra đã từng làm quần áo cho bọn trẻ ở cô nhi viện.

Cậu nhịn không được lại chạy tới bát quái với Thẩm Dục Xuyên: "Thẩm ca, anh xem này, Tiểu Hạ còn biết cả may vá quần áo nữa, cô ấy cũng đa tài thật."

Thẩm Dục Xuyên đeo kính đọc sách, bớt thời giờ nhìn sách liếc thoáng qua, chưa nói cái gì.

"Khó trách người ta nói nữ đại mười tám biến*, chúng ta chắc mới hơn hai tháng không gặp Tiểu Hạ nhỉ? Em thấy cô ấy xinh đẹp hơn trước nhiều lắm."

*Nữ đại mười tám biến: Con gái mười tám trỗ mã xinh đẹp giống như biến thành một người khác.

Tiểu Trần nói vài câu, liền vứt việc này sang một bên, ngược lại nói tin tức giải trí sắp tới.

Một lát sau, Thẩm Dục Xuyên đột nhiên hỏi: "Cô ấy mua hết bao nhiêu tiền?"

"A? Thẩm ca anh hỏi Cố Ninh sao? Không phải em vừa mới nói, hôm qua hắn về nước rồi."

Thẩm Dục Xuyên buông sách, bình tĩnh nhìn cậu vài giây, nhìn tiểu Trần đến sờ không được đầu óc, sau đó cầm lấy di động của cậu, tự mình kiểm tra lịch sử trò chuyện.

Lúc này đây, tiểu Trần trơ mắt nhìn hắn thao tác, chính mắt thấy hắn (TDX) nhìn cái gì, sửng sốt hồi lâu, mới cẩn thận hỏi: "Thẩm ca, sao anh lại chú ý Tiểu Hạ vậy?"

"Có sao?" Thẩm Dục Xuyên nhàn nhạt hỏi lại: "Không phải cậu chú ý cô ấy sao? Đừng quá mẫn cảm."

Hắn đưa điện thoại di động về, vỗ vỗ ngực tiểu Trần.

Tiểu Trần che lại ngực, quay người đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đừng quá mẫn cảm... Chỉ là ảo giác mà thôi, mình còn có vợ chờ đợi cưng chiều ở trong phòng!"

Hai ngày sau, Khương Nhuế ngồi xe một đêm tới thành phố B, thuê ở khách sạn Phương Đính. Cuộc họp báo diễn ra vào ngày mai, hôm nay tạm đặt chân ở đây, lướt mạng tìm mấy chỗ cho thuê phòng ở, coi tình hình địa lý như thế nào, chọn ra căn phòng nhỏ không đủ mười mét vuông.

Trở lại khách sạn, mới vừa bước ra thang máy, đằng trước có hai người đi đến, cô hơi hơi sửng sốt, rất nhanh lại vui mừng nói: "Thẩm lão sư, anh tiểu Trần!"

"Ấy, Tiểu Hạ!" Tiểu Trần cũng rất vui vẻ, "Vừa nãy tôi còn buồn bực, trước sảnh rõ ràng biểu hiện cô đã vào ở, nhưng lại không thấy người, thì ra là đi ra ngoài."

Khương Nhuế hơi xấu hổ mà nói: "Tôi đi thuê nhà, định ở đây một thời gian, nhìn xem có cơ hội phát triển hay không. Thẩm lão sư và anh tiểu Trần đang muốn đi ra ngoài sao?"

"Đi ăn cơm, Tiểu Hạ cô ăn chưa?"

Khương Nhuế ý bảo túi trong tay một chút, "Buổi tối không muốn ăn gì, tôi ở cửa hàng tiện lợi mua hai cái bánh mì, ban đêm đói bụng lại ăn."

Cô nghiêng người sang bên cạnh, nhường đường: "Thẩm lão sư với anh tiểu Trần mau đi ăn cơm đi, không chậm trễ các anh nữa."

"Cơm chiều chỉ ăn bánh mì?" Thẩm Dục Xuyên không nhúc nhích.

"Dạ? Vâng... Đúng vậy, hôm nay không biết làm sao, bụng không đói bụng chút nào." Cô tránh tầm mắt hai người nói, lông mi chớp chớp mau.

Hành động này đến tiểu Trần cũng nhìn ra là cô nói dối, hơi chút nghĩ nghĩ, đoán được vài phần.

Đúng là, lúc trước cô vẫn luôn làm diễn viên quần chúng, có thể tiết kiệm được bao nhiêu? Đến việc tham dự họp báo quần áo cũng mua không nổi, chắc chắn vô cùng túng quẫn.

Kỳ thật Khương Nhuế không nghèo đến mức đấy, trên tay còn có một hai ngàn, tiền ăn cơm vẫn có. Thế nhưng nhìn biểu tình hai người bọn họ, cô cũng không giải thích gì.

Thẩm Dục Xuyên nói: "Cùng đi ăn cơm đi."

Khương Nhuế kinh ngạc ngẩng đầu, không chỉ cô, đến tiểu Trần cũng cảm thấy bất ngờ.

"Không, không cần đâu, người ta sẽ thấy."

Thẩm Dục Xuyên không cho cô từ chối, làm cái động tác nghiêng đầu, "Đi thôi."

Ba người giằng co trong chốc lát, hành lang truyền đến một ít động tĩnh, giống như có những người khác đang muốn lại đây, Khương Nhuế lo lắng bị người ta gặp phải, đành phải đi theo hắn và tiểu Trần.

Thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe, Khương Nhuế và Thẩm Dục Xuyên đứng ở cửa ra vào, tiểu Trần đi vào lái xe.

Túi trên tay bỗng nhiên bị người lấy đi, Khương Nhuế quay đầu vừa thấy, Thẩm Dục Xuyên ném hết vào thùng rác.

"Từ từ Thẩm lão sư!" Khương Nhuế vội vàng kéo ống tay áo hắn, "Cái này không thể vứt."

Cô cướp túi nilon về, coi như bảo bối mà ôm vào trong ngực.

Thẩm Dục Xuyên quay đầu nhìn cô.

Khương Nhuế dường như mới phản ứng lại, vừa rồi động tác quá lớn gan, khẩn trương đến lắp bắp nói: "Còn có thể... Làm bữa sáng ngày mai, vứt đi thì rất đáng tiếc."

"Bữa sáng ăn bánh mì không dinh dưỡng." Thẩm Dục Xuyên nhíu mày.

"Chỉ một chút cũng có sao đâu." Khương Nhuế nhỏ giọng biện giải, "Lại nói, Thẩm lão sư anh ——" nói đến một nửa, lại nuốt trở về.

Nhìn bộ dáng này của cô, Thẩm Dục Xuyên nhịn không được dò hỏi tới cùng: "Tôi cái gì?"

Khương Nhuế nhìn hắn, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, sau đó mới nói: "Thẩm lão sư còn kén ăn, càng không dinh dưỡng."

Thẩm Dục Xuyên nhướng mày, đây là lần thứ hai hắn bị cô bé này nói về việc kén ăn.

Khương Nhuế thấy hắn không có động tĩnh, lá gan lại lớn hơn, "Ớt xanh hành tây cùng cà rốt kỳ thật ăn cũng khá ngon, Thẩm lão sư có thể thử một chút."

Bất luận là gì thì việc kén ăn không khác gì trẻ con, Thẩm Dục Xuyên không tiếp lời, mà là hỏi vấn đề không liên quan, "Vì sao cô sợ tôi?"

"Hả? Không có mà." Khương Nhuế cứng đờ nói sang chuyện khác, " Sao anh Tiểu Trần sao còn chưa tới?"

Thẩm Dục Xuyên nhìn chằm chằm cô không nói lời nào.

Khương Nhuế nhón mũi chân nhìn chung quanh, qua một hồi lâu, làm như bị hắn nhìn chằm chằm đến chịu không nổi, rốt cuộc chuẩn bị mở miệng.

"Kịch ——"

Đúng lúc này, một chiếc xe ngừng ở trước mặt hai người bọn họ, cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra gương mặt tiểu Trần, "Đợi lâu không, bãi đỗ xe bên này tôi lần đầu tiên tới, suýt nữa thì lạc đường."

Thẩm Dục Xuyên nhìn trợ lý của mình mặt ngu xuẩn, hít sâu một hơi, kéo cửa xe sau, để Khương Nhuế đi vào trước.

"Cảm ơn Thẩm lão sư."

Có tiểu Trần, lập tức ồn ào không ít, "Thẩm ca, chúng ta đi ăn cơm ở đâu? Còn có Tiểu Hạ, cô muốn ăn cái gì?"

Khương Nhuế lắc lắc đầu, "Tôi ăn gì cũng được, Thẩm lão sư và anh tiểu Trần quyết định là được."

"Cô cũng thật dễ nuôi, không giống Thẩm ca ——" tiểu Trần đang muốn bàn luận sơ bộ, bỗng nhiên đối diện với anh mắt Thẩm Dục Xuyên ở kính chiếu hậu, lời muốn nói ra khỏi miệng quẹo cong lại, "Ha ha, Thẩm ca cũng dễ nuôi."

Khương Nhuế che miệng cười, "Thẩm lão sư và anh tiểu Trần cảm tình thật tốt."

Tiểu Trần rùng mình, "Tiểu Hạ, lời này nghe là lạ sao sao ấy? Trong lòng tôi chỉ có một mình vợ tôi thôi nha."

"Anh Tiểu Trần kết hôn rồi sao?" Khương Nhuế không nghe ra lời cậu nói có một tầng ý tứ khác.

"Đó là, tòa tam cung lục viện 72 phi, ba ngàn cô vợ lớn nhỏ đều có, còn có cả đống người đẹp đang chờ tôi ——"

"Chỉ là mấy quyển truỵen." Thẩm Dục Xuyên đánh gãy cậu nổ mạnh.

Tiểu Trần ho một tiếng, "Thẩm ca, anh tốt xấu gì cũng phải chờ em hưởng thụ Tiểu Hạ ngưỡng mộ rồi hẵng vạch trần em chứ."

"Anh tiểu Trần cũng thật có ý tứ." Khương Nhuế cười nói.

Một câu làm tiểu Trần lại khoe khoang lên, cho đến khi ra đường lớn, mới thấy cậu an phận lái xe.

Khương Nhuế quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên bên tai nghe được tiếng Thẩm Dục Xuyên nói, "Vừa rồi cô còn chưa nói nguyên nhân."

Cô vừa quay đầu lại, mới phát hiện không biết khi nào, hai người ngồi có hơi gần, lập tức không được tự nhiên mà dịch về phía cửa xe một chút.

"Cũng, cũng không có gì, chỉ là khi còn nhỏ từng xem Thẩm lão sư diễn một bộ phim điện ảnh."

"Điện ảnh gì?"

"《 Đối mặt 》."

"À." Thẩm Dục Xuyên lại không nói.

Đó là bộ phim đầu tiên của hắn.

Diễn vai biến thái.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Hoàn thành – 25/05/2019.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info