ZingTruyen.Info

[Hoàn] Đào mộ đào ra quỷ - Quân Tử Tại Dã

Chương 66

NgcElf

Dũng đạo tối đen tựa như một con đường cứ mãi nối tiếp nhau không đầu không đuôi, mỗi một khối đá đều được mài giũa tỉ mỉ, bao phủ một lớp rêu mỏng, đế đèn bằng đồng thau chạy dài khắp hành lang, kéo đến màn đêm bất tận. Mọi người giơ cao đèn mỏ, mò mẫm đi về phía trước, mỗi lần đều xuất phát từ cửa quan thất của Đoàn Trạch, nhưng sau gần một tiếng đi bộ, họ vẫn lại trở về nơi xuất phát.

Hai cánh cửa gỗ đơn sơ mục nát làm cho người ta cảm thấy khủng bố lạnh lẽo, nó vừa là mở đầu vừa là kết thúc, một u hồn vô hình đang ở trong đó ngủ đông, giam cầm tất cả kẻ xâm nhập vào trong bụng.

Mộ đạo tuy rằng rét lạnh, nhưng mọi người đều đã đổ đầy mồ hôi, Doãn Chu oán hận lau trán, vặn nắp chai, đổ nước lên người "Nãy giờ chúng ta cứ đi lòng vòng, mẹ nói, chỗ này thật quái đản, chẳng lẽ là cơ quan?"

Lâm Ngôn giựt lấy chai nước trong tay hắn "Đừng lãng phí, chúng ta đã đi hơn ba tiếng rồi, có đi nữa cũng phí công mà thôi, nếu không tìm được nguyên nhân bị quỷ dẫn đường thì nó sẽ không cho chúng ta ra ngoài, phải tiết kiệm nước một chút, vạn nhất..."

"Thao, không có vạn nhất, đừng nói chuyện xui như vậy."

Mọi người nghe Lâm Ngôn nhắc nhở, đều nhịn không được bắt đầu cảm thấy khẩn trương, nhìn vào sâu trong dũng đạo tối đen trước mặt, trong lòng không khỏi lấn cấn nghi hoặc, thứ gì có thể làm cho một ngôi mộ chỉ trong vòng vài giờ ngắn ngủi có thể thay đổi lớn như vậy? Bọn họ còn bị nhốt ở trong này bao lâu nữa?

"Qủy dẫn đường, quỷ dẫn đường, anh bạn quỷ trong đội của chúng ta sẽ không làm như vậy." Doãn Chu siết chặt bình thủy tinh trong tay "Không chừng chính là linh hồn của hai người chết oan ngoài kia gây ra, hay chúng ta đã lọt vào mê hồn trận a?"

"Không thể nào, nếu có âm hồn tới gần thì không có lí nào chúng ta lại không cảm nhận được, nơi này hoàn toàn không có quỷ, nhưng oán khí càng ngày càng nặng, hệt như trận đầu người kia." Tiêu Úc nói "Khó chịu quá..."

Lâm Ngôn lo lắng nhìn Tiêu Úc, Tiêu Úc hiểu ý Lâm Ngôn, xoa xoa mu bàn tay của hắn, nhẹ nhàng nói "Còn có thể chống đỡ được một lát, không sao đâu."

Doãn Chu nhíu mày "Chuyện này thực không khoa học, vô luận dũng đạo có dài như thế nào, thì số lượng đế đèn cũng phải có hạn, chỗ này căn bản không có lối rẽ, chẳng lẽ không gian bị bóp méo, xuất hiện vết nứt thời gian, hay là chúng ta bị trúng thôi miên đại pháp?"

Lâm Ngôn cười khổ, "Dạo này chúng ta toàn gặp phải những chuyện phản khoa học, hiện tại, ta cũng không biết nên tin cái gì, không nên tin cái gì. Nhưng nghe nói, trong núi thường xuất hiện trường hợp này, khoa học giải thích là do khi con người rơi vào tình trạng kiệt sức sẽ xuất hiện ảo giác, hơn nữa trong lúc đi thì lực sử dụng giữa hai chân không giống nhau, nhìn như đi thẳng nhưng thật ra thì đang đi thành vòng tròn."

"Nhưng, nhưng nơi này là dũng đạo, không phải sao, căn bản không có cơ hội để đi đường vòng, chúng ta cũng không cảm thấy mệt mỏi." A Nhan suy tư nói "Tiêu Úc nói rất đúng, nếu là do quỷ hồn quấy phá, thì ít nhất một trong chúng ta cũng đã phát hiện ra, nhưng lại không phát hiện được gì, ta hoài nghi đây là do kiến trúc cơ quan."

"Minh mộ lấy sự linh hoạt làm đầu." Lâm Ngôn nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên "Không chừng là do lúc chúng ta ở trong quan thất thì mộ đạo bên ngoài đã bị đổi? Nói vậy, nhất định phải có mối nối giữa đoạn dũng đạo cũ và mới, chúng ta lại đi một lần nữa, lần này phải cẩn thận quan sát mấy khối đá trên vách tường."

Đề nghị này khá đáng tin, đoàn người cũng coi như phấn chấn, hai người một tổ vừa đi vừa tìm kiếm vết nứt hay khe hở khả nghi giữa các khối đá trên vách tường, A Triệt là trẻ con không kiên nhẫn, một mình cầm đèn đi ở phía sau, lần thứ hai kiểm tra lại những nơi mà mọi người đã đi qua.

Vì dùng biện pháp này nên tốc độ di chuyển rất chậm, không muốn để sót bất cứ dấu vết nào mà cơ quan để lại, mọi người hầu như đều ngồi xổm xuống tiến về phía trước, trước kiểm tra mặt đất, sau đó lại sờ soạng hai bên vách tường, mỗi một khối đá đều được gắn với nhau vừa khít đến hoàn hảo, đừng nói là sơ hở, mà ngay cả một lỗ hổng cũng không có. Nguyên bản trong vòng một tiếng có thể đi hết dũng đạo, nhưng lần này lại mất gấp ba thời gian, hai chân run run, ngón tay bị đá tẩm lạnh buốt, thẳng đến khi A Nhan đi ở phía trước nhẹ nhàng thở ra một hơi, mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu, dùng đèn pin đảo quanh, sau đó tất cả lại giống như quả bóng bị kim đâm, xì hơi.

Trước mắt vẫn là cánh cửa gỗ mục nát bị tàn phá, xuất hiện trong bóng đêm, vô thanh vô tức quỷ mị.

Bọn họ đã trở lại.

"Sao, tại sao lại có thể như vậy..." A Nhan lấy la bàn ra, kim đồng hồ thẳng tắp chỉ về phía Tiêu Úc "Không phải cơ quan, gần đây lại không có con quỷ nào lợi hại, sao không thể ra được chứ?"

Không có người trả lời, tất cả đều mờ mịt.

Doãn Chu bỗng hít hít mũi "Các ngươi có ngửi thấy mùi tanh hay không?"

A Nhan nhíu mày cẩn thận ngửi ngửi, nói tiếng không tốt "Mùi này trong đạo thuật gọi là oán uế, do oán niệm của người chết tạo thành, có lẽ nó được sinh ra từ trận đầu người,vậy, chứng tỏ chúng ta tuy rằng bị nhốt ở đây, nhưng thực tế đang ở rất gần trận đầu người."

Sắc mặt Tiêu Úc bắt đầu thay đổi, sau khi đoàn người dừng lại liền gối đầu lên vai Lâm Ngôn, ngay cả ngẩng đầu không nguyện ý, Lâm Ngôn biết hắn đang nỗ lực khắc chế ảnh hưởng từ trận đầu người, cưỡng chế nôn nóng trong lòng, lôi kéo con quỷ ôn nhu nhắc lại những kỉ niệm lúc bọn họ còn ở nhà.

Vừa nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì chuyện càng tệ hơn đã xảy ra, không chỉ Tiêu Úc, mà ngay cả A Triệt cũng không bình thường, hai chân bắt đầu run lẩy bẩy, hai hàm răng cao thấp đánh lập cập, dựa vào vách tường, cuộn tròn thành một đoàn.

"Thật đáng sợ, lạnh quá, nó sắp tới, sắp tới..." A Triệt ôm đầu gối "Chạy mau, mau đào mệnh..."

"Cái gì sắp tới?" Doãn Chu ôm hồ ly đặt lên đầu gối của mình, tiểu gia hỏa ngửi được hơi người, coi trời bằng vung mà rút vào trong lòng Doãn Chu, run cầm cập nói "Không biết, không biết là cái gì, nhưng cảm thấy rất đáng hãi..."

Doãn Chu nhéo nhéo cái ót của A Triệt "Không biết thì ngươi sợ cái gì, cho dù có chó sói tới đây, chúng ta cũng to hơn ngươi, muốn ăn thì ăn chúng ta trước, không đến lượt ngươi đâu."

Tiểu hồ ly lập tức ngẩng đầu nhìn hắn "Thật sao?"

"Lừa đứa con nít như ngươi làm gì."

"Chim bay cá nhảy mạng mình là quan trọng." Tiêu Úc quay đầu nhìn dũng đạo, nắm tay Lâm Ngôn nói "Về quan thất trước đi, cách trận đầu người càng xa càng tốt."

Lâm Ngôn gật đầu, sau đó mọi người bắt đầu thu thập mọi thứ đi vào quan thất.

Trong thư phòng của Đoàn Trạch không hề có bất cứ biến hóa nào, cái bàn, quan tài, giọt nến loang lổ trên đất. Tất cả ném túi đồ xuống đất, tình huống bên ngoài quỷ dị, mọi người không dám tách ra, đành phải ngồi xếp bằng tụ thành một vòng tròn, đáng ăn mừng là bên trong cửa gỗ oán khí cũng phai nhạt không ít, A Triệt dựa vào người Doãn Chu, dần dần không hề run rẩy nữa, nhưng vẫn cuộn tròn như cũ, thỉnh thoảng ngẩng đầu kinh hoảng quan sát xung quanh.

"Nếu có thể đi vào, thì nhất định có đường ra ngoài." Lâm Ngôn an ủi mọi người, cho dù trong lòng hắn cũng thấp thỏm không yên "Chúng ta không thể mất bình tĩnh, tỉnh táo ngẫm lại xem, chúng ta cứ đi vòng một trăm tám mươi độ trở lại đây, việc này rất không bình thường, cho dù chủ nghĩa duy vật không làm gì được trong trường hợp này, nhưng những chuyện lạ cũng không phải vô duyên vô cớ mà phát sinh."

"Không biết đường, đi đến những nơi chưa từng đi qua, đi đến đi lui sẽ vòng trở lại, ông nội nói chạy đến ngọn núi xa xa bên kia, nhất định sẽ bị chó sói ăn thịt."

"Có thể là con đường đã bị thay đổi, không còn là cái lúc trước nữa." A Nhan nói "Nhưng vừa rồi lại không phát hiện ra chỗ khác thường."

Doãn Chu gãi gãi đầu "Có lẽ là xuất hiện ảo giác, cứ tưởng bản thân đi thẳng nhưng thực tế thì không phải."

Lâm Ngôn ghi chú lại suy đoán của mọi người, nhìn trong chốc lát, rút ra kết luận "Tóm lại chính là con đường có vấn đề, hoặc là chúng ta không bình thường, bên ngoài oán khí ngất trời, ngay cả trận đầu người cũng đều rục rịch, nói không chừng trong dũng đạo này còn ẩn dấu một cơ quan chống trộm khác, để người ta có đi mà không có về!"

Tiêu Úc mím môi suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên nắm lấy bả vai Lâm Ngôn "Đá, đá cùng đế đèn đều không bình thường!"

Lâm Ngôn nhất thời không hiểu, Tiêu Úc bổ sung "Lúc nãy ta có để ý đến những khối đá trên vách tường, mỗi một tấm đều giống nhau như đúc, mộ đạo được xây dựng bằng bàn tay của con người, cho dù suốt mấy trăm cũng không có người đặt chân đến, nhưng làm cách nào mà những mảng rêu bám bên trên cũng giống nhau như đúc?"

Tất cả nghe xong đều ngây ngẩn cả người, sau đó đều tự nhớ lại cảnh tượng trong mộ đạo, vừa mới vì tìm kiếm mối nối giữa các lối rẽ mà đã cẩn thận kiểm tra từng khối đá được cẩn trên vách tường, quả thật đúng như lời Tiêu Úc nói, xác suất khác nhau là cực nhỏ, Lâm Ngôn lúc đó còn âm thầm tán thưởng kiến trúc thời Minh thật hoàn mỹ, nhưng khi ngẫm lại, nếu là do con người làm ra thì không phải khối nào cũng có thể chính xác đến từng chi tiết như vậy.

Doãn Chu bổ sung nói "Đúng rồi, vừa nãy ta nhìn thấy đế đèn bên cạnh có một lỗ hổng, mấy chục đế đèn phía sau cũng có, lúc ấy ta còn tưởng rằng đó là ký hiệu do thợ đúc để lại, không để tâm."

A Nhan bỗng dưng run lên, nhỏ giọng nói "Chỗ, chỗ vừa rồi mà chúng ta đi... thật là dũng đạo sao?"

Lâm Ngôn không khỏi rùng mình, tuy rằng không nhớ rõ lúc vào mộ đạo có bình thường hay không, nhưng bây giờ nghĩ lại, mỗi khối đá đều giống nhau như đúc, mỗi một đế đèn cũng giống hệt nhau, quả thật tựa như đã được in ra từ trong máy tính, nếu nói chúng là kết quả từ bàn tay khéo léo của con người, thì không bằng nói chúng là một đoạn ảo giác đã được sáng tạo một cách hoàn mỹ, nói cách khác, nếu dũng đạo không phải là dũng đạo, vậy trong suốt mấy tiếng đồng hồ bọn họ đã đi đâu?

Có lẽ bọn họ vốn vẫn đứng trước quan tài của Đoàn Trạch, mà bộ xương khô trong quan tài đang dùng đôi mắt oán độc mà lạnh lẽo quan sát bọn họ đi lòng vòng xung quanh, không, không phải đôi mắt, mà là hai cái lỗ đen ngòm, trào phúng hắn, tên trộm đã bắt cóc người yêu lúc còn sống của mình...

Cảm giác tội lỗi cơ hồ làm cho toàn thân Lâm Ngôn phát run, liếc mắt nhìn chiếc quan tài nằm giữa thư phòng, bắt buộc chính mình thu hồi suy nghĩ, gõ gõ cán bút lên giấy "Nếu cảm quan của chúng ta xảy ra vấn đề, vậy bây giờ bịt mắt đi lại lần nữa, thì có phải sẽ không bị ảnh hưởng hay không?"

Vừa dứt lời, cửa thư phòng đột nhiên phịch một tiếng, mở ra.

"Cái quái gì vậy?" Doãn Chu sợ hãi kêu lên, cánh cửa sổ mục nát dường như bị gió thổi, kẽo kẹt kẽo kẹt đung đưa, nhưng mà mọi người đợi hồi lâu, cũng không thấy có người tiến vào, ngoài cửa vẫn là hắc ám vô tận.

Mùi tanh tràn ngập thư phòng, Lâm Ngôn rút thanh kiếm gỗ đào của A Nhan ra, đặt trước ngực, dũng cảm đi qua đóng cánh cửa lại, sau đó còn kéo ghế qua chặn trước cửa.

Cái ghế làm bằng gỗ đàn mộc rất nặng, nhưng thứ ngoài cửa hiển nhiên vẫn không chịu buông tha cho bọn họ, phảng phất như có một bàn tay vô hình không ngừng đánh lên cửa, chiếc ghế bị chấn động, cạch cạch kêu vang.

"Không còn thời gian, chúng ta phải rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt." Lâm Ngôn nhíu mày "Kẻ xây mộ chắc chắn là cao thủ dưỡng quỷ, nếu cứ tiếp tục thì tình huống chỉ ngày càng tệ hơn mà thôi."

A Nhan trầm tư một hồi, đột nhiên mở miệng "Các ngươi chờ ta ở đây, ta bịt mắt đi ra ngoài, không chừng sẽ có hy vọng, cứ để ta thử một lần xem sao!" Nói xong liền cầm kiếm gỗ đào muốn đi ra ngoài, Doãn Chu tiến lên giữ chặt hắn lại "Ngươi quá can đảm rồi, hiện tại bên ngoài không hẳn chỉ có một con quỷ dẫn đường, vạn nhất có cái gì khác..."

Lại phịch một tiếng vang lên, cửa gỗ mục nát đã không còn chịu được va chạm, bị đẩy mạnh, lộ ra một khe hở.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, A Nhan lấy lọ chu sa cùng tro nhang ra, vẩy lên cửa, sau đó xếp đồng tiền xung quanh, cửa gỗ vì thế mà ít chấn động, run rẩy lắc lư trong bóng đêm, không còn mãnh liệt đánh vào chiếc ghế nữa.

Doãn Chu căm giận "Mẹ nó, trong cái mộ tam qua lưỡng tảo này cũng bày đặt giả thần giả quỷ, nằm đây còn phải ngủ chung với lệ quỷ không cảm thấy khó chịu sao?"

"... Đợi đã!" Lâm Ngôn đột nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm Doãn Chu "Ngươi nói tam qua lưỡng tảo là có ý gì?"

"Là không có cái gì đáng giá..."

Lâm Ngôn quan sát xung quanh, giật mình nói "Là phán đoán của chúng ta có vấn đề!"

"Bọn trộm mộ thừa biết những vật bồi táng đều được chôn trong quan thất, nếu mộ chủ thật sự muốn chống trộm thì hẳn phải đem thủ đoạn lợi hại nhất của mình để ở trong này, nhưng vì cái vì trong phòng lại không có gì hết, thậm chí, ngay cả một chút oán khí cũng không có, thêm vào đó đã là trộm mộ đứng đắn thì có thể quan minh chính đại đi vào bằng cửa chính như chúng ta sao? Nếu đào đường hầm thông tới đỉnh quan thất, thì căn bản không hề đi qua trận đầu người!"

Lời nói còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên nổi gió, cạ với ghế dựa phát ra những tiếng két két chói tai, mọi người đều im bặt, khẩn trương nhìn hai cánh cửa lung lay sắp đổ kia.

Lâm Ngôn áp chế cảm giác sợ hãi trong lòng, kiệt lực làm cho bản thân bảo trì trấn định, đầu óc xoay chuyển luân hồi "Chúng ta luôn lầm một điều, nếu không phải là do tà thuật hay cơ quan, mà là do con người gây ra thì sao? Nếu kẻ đó đang đứng ngoài cửa, thuận lợi chờ đợi đến tận bây giờ?"

"Ngươi nói người kia là..." Doãn Chu theo bản năng lui về phía sau "Miếu chủ!"

Tiêu Úc lấy ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương, áp chế ảnh hưởng của oán uế, con ngươi dần dần đục ngầu, Lâm Ngôn được mở ra tuệ nhãn, nên liền phát hiện lệ khí xanh đen ẩn ẩn bao lấy cơ thể Tiêu Úc, vừa vươn tay muốn ôm eo hắn, thì đã bị Tiêu Úc lắc đầu đẩy ra, cắn răng nói "Đừng chạm vào ta, ta sẽ không làm hại các ngươi, mau tìm kiếm đường hầm, từ đường hầm mà thoát ra ngoài!"

Lâm Ngôn dùng sức gật đầu, rút súng từ thắt lưng, tra đạn vào, quay đầu phân phó "Từ lúc đến đây vẫn chưa nhìn thấy cửa hầm mà hai người chết ngoài kia dùng để đột nhập vào, vậy nó chắc chắn đang ở trong căn phòng này, chúng ta chia nhau ra tìm!"

Mọi người giống như được lên dây cót, đều tự giác chia nhau ra hành động, gian quan thất này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, bởi vì được đặt một bộ bàn ghế cùng giá sách, nên trông như một ngôi nhà bình thường, bởi vậy trong từng ngóc ngách đều có khả năng che giấu cửa hầm, mọi người nhịn không được lo lắng, tiếng kéo bàn kéo ghế, tiếng giá sách ngã nhào trên mặt đến tạo nên những âm thanh loảng xoảng loảng xoảng, cộng thêm tiếng cửa gỗ bị đánh bật cạ vào ghế két két chói tai, không gian nhất thời trở nên hỗn loạn.

Tiêu Úc thấy động tác của mọi người quá thô bạo, trong mắt dâng lên một tia bi thương, Lâm Ngôn đang cầm một cuốn sách cổ, đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Úc, không đành lòng xoa xoa lưng hắn "Ngươi đừng tìm với bọn ta, đi qua ngồi cùng hắn đi, chúng ta về sau sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa."

"Người sống quan trọng hơn." Tiêu Úc khôi phục tinh thần, lắc lắc đầu "Luôn cảm thấy đã quên điều gì đó, biết là rất quan trọng, nhưng luôn thiếu chút nữa..."

Cửa gỗ bỗng mạnh đánh vào thành ghế két két một tiếng, tạo ra khoảng không chừng một tấc, khe cửa càng ngày càng mở rộng, một đoàn hắc vụ tựa như oán khí ào ạt tràn vào bên trong, A Triệt đang khom người xuống đất tìm kiếm, đột nhiên bị mùi tanh tưởi nồng nặc vây quanh, lập tức đặt mông ngồi xuống đất, ôm lấy đầu gối không ngừng run run.

"Bên này!" A Nhan đứng trong thạch thất hướng ra ngoài kêu to,"Các, các ngươi lại đây xem!"

Mọi người vội vàng chạy tới, gian phòng đá trừ một chiếc quan tài ra thì không hề có bất cứ vật dụng nào, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ, nắp quan tài bị đẩy ra, A Nhan đang cẩn thận kiểm ra những bộ phận bên trong, thấy mọi người đi vào liền chỉ vào nắp quan tài nói "Bên trong, bên trong có chữ viết này!"

Quan tài được đóng bằng gỗ Hoàng Đàn có kích thước khá lớn, nắp quan tài hình vòm cung dài khoảng hai thước, mỗi một bộ phận bên trong đều được khắc đầy những văn tự, một hàng chữ viết đoan chính thanh tú, Lâm Ngôn vươn người qua xem, liếc mắt một cái liền đọc được hai cái tên "Tiêu Úc" cùng "Đoàn Trạch" , văn tự được dùng theo thể loại văn ngôn cùng những chữ phồn thể hiếm thấy nên tương đối khó hiểu, chỉ đọc lướt quá một lần, sẽ không hiểu được nội dung, nhưng số lần xuất hiện của hai cái tên "Tiêu Úc" và "Đoàn Trạch" thì không hề thiếu.

"Này hình như... là kí sự cuộc đời?" A Nhan do dự một lát, thấy vẻ mặt của Lâm Ngôn và Tiêu Úc đều tỏ ra nghiêm túc, liền tự giác thối lui ra ngoài.

"Thành Hóa năm thứ mười tám, ngày mười ba tháng năm, dượng vừa mới mất, cô cùng biểu huynh Tiêu Úc đến Tấn Dương nương nhờ Đoàn gia, đó là một ngày mưa to, quần áo trên người tiểu tư ướt đẫm... Ta cùng biểu huynh ngồi ở tiền thính, trò chuyện với nhau thật vui, lang quân sơ phùng, tam sinh hữu hạnh..."

Lâm Ngôn vừa đọc được một hàng, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong tác hưởng, một mảnh mờ mịt, không khí xung quanh giống như một bức tường xám xịt bao lấy hắn, chợt nhớ lại những chuyện đã xảy ra năm đó, cơn mưa tầm tã không ngớt, nước suối bị hạt mưa quấy động, không ngừng cuộn sóng, bên tảng đá mấy đuôi cá đang vất vả quẫy đạp mà đi, dưới đình bạch y công tử một thân thoát trần, giơ lên bức tranh còn đang dang dở, giấy Tuyên Thành bị xé nát hóa thành cánh hoa trôi theo dòng nước, cỏ dại thê thê, con suối uốn lượn, xơ xác tiêu điều...

Tiêu Lang vì cái gì lại không chịu quay đầu, liếc mắt nhìn ta một lần, chẳng lẽ trong mắt ngươi Hàm Nhi chỉ là kẻ xa lạ sao?

Ký ức ục ục tràn về thiêu đốt tất cả ngũ tạng lục phủ, chiếc nắp quan tài tràn ngập văn tự này, hắn cùng người kia sớm đã u u tương hợp, Lâm Ngôn ngay cả một câu không nói nên lời, phảng phất giống như bị sấm dữ đánh trúng, đánh tan ba hồn bảy vía, hôi phi diệt yến, thì ra ký ức từ thuở hồng hoang mà hắn đã mất đi, đang ẩn tránh trong nắp chiếc quan tài, khoác một thân áo ướt đẫm, rách nát tả tơi, phiêu phiêu đãng đãng, lang thang tìm kiếm hắn!

Thanh âm bên ngoài hắn đều không thể nghe rõ, ngay cả giọng nói của Doãn Chu bên tai, hắn đều không hề cảm nhận được, thùy mắt liếc qua bên người cũng không có Tiêu Úc, giờ phút này, chỉ còn lại một mình hắn, kinh ngạc hoài niệm lại một câu chuyện bi ai đã ngủ yên từ hàng trăm năm trước, vĩnh viễn không thể buông tha chấp niệm, một cuộc mưu sát dính đầy máu tươi, lúc ngẩng đầu lên, phảng phất như mất đi khống chế, nước mắt không ngừng trào ra.

"Ta nhớ ra rồi..." Lâm Ngôn siết chặt hai tay, ngẩng đầu nhìn Doãn Chu, nghẹn ngào vừa cười vừa khóc "Cái gì Đoàn Trạch, cái gì Lâm Ngôn, chúng ta căn bản chỉ là một người, một linh hồn! Hắn tạo nghiệt, hắn khiếm trái, bây giờ đến lượt ta trả..."

Doãn Chu nhìn thấy Lâm Ngôn khóc khóc cười cười giống như kẻ điên, liền bị kinh hách, sau đó nắm lấy Lâm Ngôn dùng sức lắc nói ngươi làm sao vậy, Lâm Ngôn thê lương nhìn hắn, vuốt ve chiếc quan tài bằng gỗ Hoàng Đàng quý giá, thất thanh nói "Ta không quên ta là ai, ta chỉ là vừa mới nhớ lại tất cả, A Chu, ngươi thấy chiếc quan tài này đẹp sao? Đây là ta tự tay tạo nên, tiêu phí hết bảy vạn lượng bạc trắng, mời hơn ba trăm thợ mộc, là chiếc quan tài lấy từ núi Nam Cương mà ta tự làm cho mình!"

"Ngươi điên rồi! Nói bậy bạ gì đó! Mau theo ta về nhà, đừng ở cái nơi quái quỷ này nữa!" Doãn Chu hốt hoảng la lên.

Nhưng Lâm Ngôn vẫn bất vi động sở, quay đầu cười nói "Chúng ta sai lầm rồi, vẫn luôn sai, đừng tin lời quỷ nói, quỷ, chỉ nhớ rõ thứ mà nó muốn, linh hồn của kẻ chết oan mang theo oán khí, phải truy hồn quay về đòi mạng thì mới có thể tẩy sạch uế khí trên người, tiếp tục đầu thai..."

"Ngươi có biết lúc hắn nói với ta "Ta muốn ngươi chết!" là có ý gì sao?"

Doãn Chu dường như bị bầu không khí quỷ dị này lây nhiễm, bắt đầu cảm thấy khẩn trương "... Ý gì?"

Lâm Ngôn cười nói "Cái gì minh hôn, cái gì bái đường, hắn căn bản không phải vì tình yêu mà trở lại nhân thế! Tiêu Úc là bị người ta hại chết, tử trạng thê thảm, mắt mông hồng sa, chân hệ tơ hồng, bị kẻ khác nguyền rủa chết thảm, mai táng ở nơi chí âm tối tăm, dùng sáu mươi bốn chiếc đinh đồng phong ấn nắp quan tài, mỗi một chiếc đinh chính là một câu chú, giam cầm mấy trăm năm làm cho hắn hóa thành lệ quỷ, vĩnh viễn không thể siêu sinh, sở dĩ hắn trở lại vốn là để báo thù!!!!"

Doãn Chu mất nửa ngày vẫn chưa hồi thần, quay đầu nhìn qua, Tiêu Úc đã biến mất không thấy, trong gian thạch thất âm u này, đèn mỏ khẽ lắc lư tạo ra một đường sáng mờ tối, vừa lúc rọi vào gương mặt vặn vẹo đau khổ của Lâm Ngôn, Lâm Ngôn cười nói "Ngươi biết ai đã hại hắn không?"

"... Ai ?" Doãn Chu lui về phía sau, vẻ mặt đại biến.

"Đoàn Trạch, Đoàn Dật Hàm." Lâm Ngôn chống tay lên chiếc quan tài, nặng nề quỳ xuống.

Hết chương 66

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info