ZingTruyen.Info

[Hoàn] Đào mộ đào ra quỷ - Quân Tử Tại Dã

Chương 58

NgcElf

Tam cô lục bà ở trong thôn chưa bao giờ bỏ qua cơ hội để tán chuyện, rất nhanh chuyện lúc sáng liền truyền khắp mỗi một gia đình trong Đoàn Gia thôn. Lâm Ngôn lái xe trở về, đồng thời thu thập hành lý. Trước khi tiệc tối bắt đầu, đám người Lâm Ngôn được trưởng thôn sắp xếp cho nghỉ ngơi ở một hộ gia đình có điều kiện kinh tế tốt nhất thôn, tắm rửa bôi thuốc thay quần áo.

Thầy thuốc trong thôn nhiệt tình mang một túi lớn đựng đầy những loại hoa cỏ chạy tới, nấu chúng trong một cái nồi lớn, màu thuốc đen tuyền, bôi lên băng gạc chế thành thuốc dán, Lâm Ngôn cùng Doãn Chu tránh không kịp, bị đặt lên bàn dán đầy khắp người.

Phương thuốc được xưng là gia truyền này quả thật rất kì diệu, vừa nghỉ ngơi một lát thì mấy vết bầm tím trên người đền tan hết, lấy tay dùng sức ấn cũng không đau, Doãn Chu vẫn còn giận dỗi vì chuyện bị đánh, ôm mâm trái cây của chủ nhà không ngừng ăn, xem như trả thù.

Cái thôn hoang vu này vẫn còn giữ lại những phong tục nguyên thủy, tuy những ngôi nhà cũ kĩ cùng chuồng heo đều được đắp bằng đá, lạc hậu hơn trấn Liễu Mộc rất nhiều, nhưng phần đông người dân đều rất nhiệt tình chất phác, vô cùng mến khách.

Gia đình được thôn trưởng an bài để đãi khách tính cả người lớn cùng trẻ nhỏ cũng có hơn mười người, nhưng chỉ có một mình nữ chủ chứng kiến toàn bộ quá trình gây rối của bốn người lúc chiều, bọn trẻ con thích nhất là chuyện ma, chạy tới la hét đòi nghe kể chuyện. Tiểu đạo sĩ nội hướng, Tiêu Úc lại ít lời, còn tiểu hồ ly thì mệt nhọc cuộn tròn trong lòng Tiêu Úc ngủ say sưa, chỉ khổ Lâm Ngôn cùng Doãn Chu, nói đến miệng khô lưỡi khô, nhưng bọn nhỏ vẫn cảm thấy chưa đủ, cắn cắn móng tay hỏi nữ quỷ là cái gì, người chết là cái gì, hồ ly sao lại biết nói chuyện, người lớn thấy bọn nhỏ khó chơi, liền cởi giày giả bộ muốn đánh, ai ngờ nghe nghe cũng nhập thần, đệm lót, ghế dựa, băng ghế đều lôi tới, dần dần ngồi đầy cả phòng.

Trong nhà có một cụ già hơn chín mươi tuổi, run rẩy nhếch miệng, bị bọn Lâm Ngôn khơi gợi hồi ức, liền một bên vừa hút thuốc về kể lại chuyện mình gặp phải quỷ lúc còn trẻ, hù đến mức bọn nhỏ sợ hãi bụm mặt lui thành một đoàn, nhưng vẫn không quên ngóng tai lên nghe.

Bữa tiệc được tổ chức vô cùng long trọng khiến cho đám người ở thành phố như bọn Lâm Ngôn có cơ hội hảo hảo trải nghiệm lòng hiếu khách của những người dân quê, sắc trời rất nhanh liền tối đen, vòng hoa cùng đèn lồng trắng đều bị kéo xuống, trong thôn thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, dây điện được câu tạm, một cái bóng đèn thật lớn treo giữa thôn, những người đàn ông cởi trần sắp xếp bàn ghế, phụ nữ thì lại tất bật nấu ăn trong bếp, thỉnh thoảng có người kể chuyện thô tục, làm cho mọi người đều cười rộ lên, tiếng chó sủa, mèo kêu, âm vang một mảnh.

Người trong thôn không thích uống bia, nói giống mùi nước đái ngựa, đều dùng rượu cho chính nhà mình chưng cất, một đĩa thịt xắt lát bóng bẩy, một con gà mập mạp được vặt sạch lông, cùng với một ít nấm hầm với lửa nhỏ, múc ra tô lớn bưng lên bàn, một muỗng mỡ bò, cộng thêm cải trắng thanh thúy ngọt thơm, xào với dấm chua, thơm đến mức làm cho một kẻ không bao giờ ăn chay như A Triệt cũng phải hít hà.

Tâm tư dân quê đơn thuần, nghe nói bọn họ cứu người, liền lục tục tiến đến kính rượu, tửu lượng của Lâm Ngôn vốn không tốt, chỉ trong chốc lát liền say đến đầu óc choáng váng. Hắn cùng Doãn Chu học theo mấy người xung quanh, đều cởi áo ở trần, đám đàn ông trong thôn gặp bọn họ hào sảng như vậy càng cao hứng, một bữa cơm ăn đến náo nhiệt, khách và chủ tận hoan.

Ban đêm côn trùng kêu vang chó sủa rầm rì, không khí trong núi trong lành, mây trôi tụ lại với nhau thành từng đám lớn, rơi vào trong bát. Tiêu Úc ngồi bên cạnh cụ ông đã ngăn xe của bọn họ lúc sáng, cũng là một vị danh nhân nổi tiếng trong thôn, viết chữ rất đẹp. Thấy Tiêu Úc để tóc dài liền không vừa mắt, uống nhiều hai chung rượu liền một bên lên tiếng quở trách thanh niên thời nay không học vấn không nghề nghiệp, một bên khoe khoang ông nội của mình là tiến sĩ thời Vãn Thanh, từ nhỏ đã được quản giáo rất nghiêm, nếu như bây giờ thì đã sớm bị đuổi ra khỏi cửa.

Lâm Ngôn say, vỗ vỗ bàn cắt lời ông lão, nói là nhìn vậy chứ coi chừng ông không bằng hắn, làm cho ông lão tức đến mức thổi râu trừng mắt, lập tức triển khai bút mực, Lâm Ngôn đẩy Tiêu Úc ra, Tiêu Úc lại mặc hắn hồ nháo, nghe lời múa bút viết hai câu trong [Sở Giang Hoài Cổ]: "Vân trung quân không thấy, lại tịch tự thu buồn." Ông lão cầm tờ giấy lên vờ như đánh giá nói câu "tạm được", sau đó cuốn lại để bên cạnh bàn, Lâm Ngôn bắt gặp lão thừa lúc đông người liền lặng lẽ trộm giấu đi. Một đêm này, Tiêu công tử đều không nhàn rỗi, bị từng nhà buộc viết câu đối mừng năm mới.

Đang náo nhiệt, trưởng thôn liền thay đồ mang theo con trai, con dâu cùng cháu trai đi tới kính rượu, thì ra trong thôn có quy định, trong lúc đưa tang, thì thân nhân quan trọng nhất của người chết phải ở lại linh đường canh giữ đèn chong, vì vậy, buổi chiều đám người Lâm Ngôn dù có gây rối lớn như vậy cũng chưa nhìn thấy con trai của thôn trưởng.

Là một người đàn ông quê mùa mộc mạc, bởi vì thường niên dãi dầu ngoài nắng, nên trông có vẻ già cỗi một chút, nghe trưởng thôn giới thiệu xong, anh ta nghẹn ngào không nói nên lời, một tay nắm người vợ một tay nắm đứa con trai cùng nhau quỳ xuống, không ngừng than khóc nói ngươi đã cứu cả nhà chúng ta.

Lâm Ngôn vội vàng tiến lên dìu hắn, hai mắt người đàn ông đỏ như sắt nung, tự mình rót rượu kính bốn người, tiểu hồ ly cũng được chia một chung nhỏ, người đàn ông vỗ ngực nói "Chúng ta không có gì, chỉ có khí lực, cần giúp gì các ngươi cứ mở miệng, nói tiếng "không" thì Đoàn Thành Nghĩa ta sẽ không phải là đàn ông!"

"Đoàn Thành Nghĩa?" Nghe đến cái tên này Lâm Ngôn liền bị sặc, không ngừng ho khan "Khụ, khụ, ngươi chính là Đoàn Thành Nghĩa?"

Doãn Chu nâng một ngón tay lên, há to miệng "Ngươi là người bán tranh cổ!"

"Tranh? Tranh gì?" Trưởng thôn vừa định đi kính rượu, nghe thấy lời này liền không khỏi sửng sốt.

Tiệc vừa tan, Lâm Ngôn cùng Tiêu Úc liền đi theo Đoàn Thành Nghĩa đến nhà trưởng thôn, cô con dâu lấy rễ sắn cùng hoa cúc trắng nấu trà dã rượu bưng lên, để Lâm Ngôn vừa uống vừa chờ trưởng thôn trở về, buổi tối uống rượu đế để lại dư âm rất lớn, Lâm Ngôn cảm thấy vô cùng khó chịu, choáng váng liền dựa vào tường chờ rượu lui.

So với căn nhà lúc chiều, thì nhà của trưởng thôn có vẻ đơn sơ hơn, tấm tranh cá chép trên tường đã phai màu, cái bàn mang theo kiểu dáng của những thập niên chín mươi, để lâu liền ố màu, trên bàn là một hộp kẹo sữa hình thỏ trắng bằng nhựa màu hồng, di ảnh của cô cháu gái được lộng trong khung ảnh thủy tinh, hai mắt tối om nhìn thẳng về phía trước, phản chiếu dưới ánh nến trông có vẻ phá lệ âm trầm.

Đoàn Thành Nghĩa cùng vợ của mình đều đến, không lâu sau tấm màn bằng vải bông được xốc lên, trưởng thôn chống gậy đi ra, Lâm Ngôn căng thẳng ngồi thẳng lưng, có lẽ là do nhắc tới chuyện về bức tranh cổ, vì che dấu mục đích đào mộ tổ tiên của người ta, hắn liền uyển chuyển tẩy trắng thân phận của đoàn người trở thành thành viên trong tổ biên tập, trong lúc tìm kiếm đề tài liền vô tình nhìn đến bức tranh tổ truyền của Đoàn gia trong "Minh Thanh dân gian sơn thủy nhân vật tế khảo", trải qua bao nhiêu trắc trở mới có thể tìm đến nơi này, hỏi về chuyện xưa của gia tộc.

Lực chú ý của trưởng thôn tựa hồ không ở trên người hắn, vẫn cúi đầu không nói lời nào, sau một lúc lâu mới châm điếu thuốc, dùng hai ngón tay khô vàng rút một ngụm.

Lâm Ngôn không biết mình đã nói sai chỗ nào, chỉ có thể bất an quay đầu nhìn Tiêu Úc.

Trưởng thôn phun điếu thuốc ra, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Đoàn Thành Nghĩa, trầm giọng gặng hỏi "Là mày đem bán mấy bức họa đó sao?"

Đoàn Thành Nghĩa không dám chọc giận cha mình, cúi đầu than thở "Tiểu Vân cần tiền đóng học phí, trong lúc nhất thời con gom không đủ..."

"Bán mấy bức?"

"Chỉ có 1 tấm." Đoàn Thành Nghĩa ngập ngừng trả lời.

"Đi! Đi ôm mấy bức còn lại ra đây."

Đoàn Thành Nghĩa nâng nâng mông, do dự đứng ở ngoài cửa càm ràm nửa ngày, cuối cùng chỉ đành dậm chân, cắn răng nói "Vốn có bốn bức, liền bán hết rồi."

"Tổng cộng bao nhiêu tiền?"

"Hơn hai vạn, để ở trong buồng chưa từng động qua."

"Mày, mày muốn chọc tao tức chết mà!" Hai mắt trưởng thôn đỏ ngầu, cầm gậy quất tới tấp vào chân Đoàn Thành Nghĩa "Tao cho mày coi thường tổ tông! Tao cho mày coi thường tổ tông!"

Đoàn Thành Nghĩa nhảy dựng lên, cha con hai người người truy kẻ chạy "Không phải là tranh thôi sao, đói không thể ăn, lạnh không thể đắp, cần nó làm gì..."

Vừa phản bác, trưởng thôn liền giận đến tím mặt, "Mày đây là đang coi thường tổ tông, Đoàn gia đã suy tàn thành như vậy, mày kêu tao phải ăn nói thế nào với tổ tông đây, phải ăn nói thế nào đây!" Đuổi cũng đuổi mệt, trưởng thôn liền đặt mông ngồi xuống, dùng hai bàn tay khô ráp xoa xoa hai má.

Đoàn Thành Nghĩa thấy cha mình bị chọc giận, liền thật cẩn thận rót tách trà, thở dài nói "Sức khỏe của Nữu nhi cùng tiểu Vân không được tốt, con vốn định mang hai anh em lên thành phố khám bác sĩ, nhưng lộ phí cùng viện phí không phải là con số nhỏ, con thật sự không còn cách nào khác..."

Bàn tay trưởng thôn run run siết chặt cái tách, nước trà đổ cả ra ngoài, những vẫn chưa quên có người ngoài ở đây, đầy mặt xấu hổ nhìn Lâm Ngôn nói "Để mấy thanh niên các con chê cười rồi, giáo tử vô phương, giáo tử vô phương..."

Lâm Ngôn không nghĩ tới thì ra trưởng thôn không hề biết gì về chuyện bán tranh, chính mình vô tình nói liền làm cho gia đình người ta bất hòa, đi không được mà ở cũng không xong lại không có cách nào, liền kéo kéo tay áo Tiêu Úc, do dự nói với trưởng thôn "Chuyện hôm nay... hay là bọn con đi về trước..."

Hai vợ chồng thấy chiến sự có xu hướng dịu đi, vội vàng tiến lên mỗi người một bên nâng trưởng thôn dậy, ông lão cố kị người ngoài cũng không tiện phát tác, ngồi trên ghế thở dài "Các con là ân nhân của Đoàn gia, theo lý ông nên hảo hảo kể lại một chút, nhưng hiện tại các con cũng thấy, con cháu không cố gắng, ông cũng không còn mặt mũi đề cập đến chuyện Đoàn gia năm đó, nói ra ai tin đây? Làm cho người ta cười nhạo Đoàn gia chúng ta mơ mộng hão huyền."

Ông lão vỗ vỗ đầu gối "Trời cũng không còn sớm, hai đứa trẻ kia ông sẽ sắp xếp cho ngủ ở chỗ khác, căn phòng này đã được quét dọn, hai người các con nếu không ghét bỏ thì cứ ngủ ở đây, chuyến này đi không dễ dàng, cứ ở lại thêm vài ngày dạo chơi tham quan, dưới quê tuy không náo nhiệt bằng thành phố, nhưng không khí trong lành, phong cảnh lại rất đẹp."

Nói như vậy xem như cự tuyệt, Lâm Ngôn biết hiện tại thời cơ không tốt, nhưng men rượu vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, cả người có điểm vội vàng xúc động, lại sợ để lâu sẽ mất thời gian, trong đầu lập tức lóe lên một ý tưởng, do dự nắm lấy ngón tay Tiêu Úc.

"Nói đi." Tiêu Úc biết tâm tư của hắn, nhẹ nhàng nói "Bọn họ sẽ tin."

Trưởng thôn cùng hai vợ chồng Đoàn Thành Nghĩa đều đang chuẩn bị rời đi, Lâm Ngôn hít một hơi thật sâu, nhìn theo bóng dáng của trưởng thôn kêu to "Đợi đã!!"

"Vậy, vậy chúng con sẽ nói thật, chúng con không phải là phóng viên, cũng không phải đến để nghe kể chuyện đâu."

Trưởng thôn lập tức ngừng mở cửa, quay đầu nhìn hắn, có chút hoang mang.

"Hôm nay sở dĩ có thể cứu được chị Đoàn cùng tiểu Vân, không phải là nhờ cao nhân gì, mà là... Con có con mắt âm dương, có thể nhìn thấy quỷ, hôm nay trong đội ngũ đưa tang con nhìn thấy hồn phách của chị Thẩm cùng tiểu Vân đi theo quan tài, liền biết bọn họ còn có thể cứu, vừa lúc bạn của con cũng khá am về hiểu chuyện này."

Trưởng thôn cùng Đoàn Thành Nghĩa nghe xong đều há hốc mồm, Lâm Ngôn nhấp ngụm trà, cười khổ nói "Con hồ yêu kia có thể hóa thành hình người, tự nhiên cũng có thể nói tiếng người, còn có hắn." Lâm Ngôn đẩy Tiêu Úc lên "Mọi người đừng sợ, lúc còn sống hắn có quen biết với một vị thiếu gia tên là Đoàn Dật Hàm, con dẫn hắn đến đây chính là muốn tìm kiếm nơi chôn cất của vị thiếu gia kia, hoàn thành tâm nguyện của hắn."

"Lúc sống?" Đoàn Thành Nghĩa khó có thể tin nhìn Tiêu Úc "Vậy là sao?"

"Nghĩa là hắn... hắn đã chết, ngươi thử sờ vào tay hắn xem, không hề có nhiệt độ cơ thể." Lâm Ngôn nhỏ giọng nói "Hắn sống vào thời Minh, đã chết cách đây năm trăm năm."

Trưởng thôn cùng Đoàn Thành Nghĩa hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy đầu óc choáng váng, lời nói của Lâm Ngôn làm cho bọn họ cơ hồ tưởng rằng đầu óc của hai người có vấn đề, nhưng lúc chiều chính mắt trưởng thôn lại chứng kiến một con hồ ly biết nói cùng người chết có thể sống lại, cũng chứng kiến Tiêu Úc bức nữ quỷ đã theo ám nhà họ suốt ba năm, bức đến tự sát.

"Cậu trai này con chưa tỉnh rượu sao?"

Tiêu Úc tránh thoát khỏi tay Lâm Ngôn, nhìn vẻ mặt đầy hồ nghi của Đoàn Thành Nghĩa nói "Nếu không tin, ta chứng minh cho các ngươi xem."

"Có người lớn ở đây, ngươi đừng làm bọn họ sợ." Lâm Ngôn không yên lòng dặn.

Con quỷ gật đầu, hơi hơi nhắm mắt lại.

Phảng phất như bị chập điện, bóng đèn trên trần nhà bắt đầu chớp tắt, ngọn đèn sáng tối không chừng, cuối cùng ba một tiếng tắt ngấm, trong phòng chỉ còn lại ngọn lửa sáp ong lóe lên một cách yếu ớt bên di ảnh của cô cháu gái. Ánh lửa phập phồng, làm cho khuôn mặt của cô cháu gái càng thêm âm trầm, bốn ngọn nến trên bàn thờ lần lượt theo thứ tự từ trái sang phải mà vụt tắt, rất nhanh cả gian phòng đều chìm vào trong bóng tối yên tĩnh.

"Không có gió, làm sao nến lại tắt được?" Thanh âm của Đoàn Thành Nghĩa có điểm phát run.

Vừa dứt lời, hai cánh cửa sổ loảng xoảng đồng loạt bật tung, một trận gió âm lãnh quét vào, không giống như gió đêm hè bình thường, nó mang theo cảm giác rét buốt, tựa hồ muốn rút đi toàn bộ nhiệt độ cơ thể, làm cho cánh tay người ta nổi cả da gà. Nhưng vẫn còn chưa chấm dứt, cửa ba một tiếng mở ra, một bóng người che khuất ánh sáng bên ngoài, quỷ khí sâm sâm đứng ở cửa.

"Được rồi, ta tin, ta đều tin." Trưởng thôn là người lên tiếng đầu tiên, run rẩy lui về sau hai bước, Lâm Ngôn sợ trái tim của ông lão chịu không nổi, nhìn ra cửa hô to "Đủ rồi, quay về đi."

Bóng đèn bỗng dưng sáng lên, bốn ngọn nến không thắp vẫn tự cháy, cửa sổ tự động khép lại, dưới ngọn đèn màu da cam, Tiêu Úc đang tựa vào khung cửa nhìn vào bên trong.

"Hắn, hắn không phải vừa mới ở trong phòng sao? Hắn đi ra ngoài hồi nào vậy?" Đoàn Thành Nghĩa bị dọa đến hai bắp chân mềm nhũn, dùng tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, ngã ngồi xuống đất, kêu lên "Má ơi, thật sự là quỷ!"

Mà khi ánh sáng trở lại như bình thường, biểu tình của Đoàn Thành Nghĩa bỗng dưng thay đổi, giống như thấy được một chuyện vô cùng khủng bố, lăng lăng nhìn chằm chằm Lâm Ngôn, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Ngôn "Ngươi, ngươi đừng hòng gạt được ta, ngươi cũng là quỷ!"

"Ta là người, hàng thật giá thật." Lâm Ngôn dở khóc dở cười, ngăn ngón tay của hắn lại "Ngươi sờ sờ xem, có nhiệt độ cơ thể, ta còn sống."

Cái trán của Đoàn Thành Nghĩa phủ đầy mồ hôi, há hốc mồm hệt như một con cá mắc cạn, nửa ngày mới nghẹn ra một câu "... Ta nói, ta nói hèn gì nhìn ngươi quen mắt như vậy!"

"Hóa ra ngươi giống hệt như nhân vật trong bức tranh mà ta đã bán!"

Rốt cuộc cũng chú ý tới, Lâm Ngôn cầm tách trà, cười khổ nói "Chuyện này ta cũng không rõ lắm, có lẽ là sau năm trăm năm vị tổ tiên kia của Đoàn gia đầu thai chuyển thế, liền thành ta!"

"Vốn định vụng trộm dẫn hắn đi đến phần mộ của tổ tiên Đoàn gia, ai ngờ bây giờ lại nói hết, ta thật sự không có số làm trộm."

Tại một nơi còn hoang sơ lạc hậu như thế này, người dân đều theo bản năng mà sùng bái tự nhiên, chưa bị chủ nghĩa duy vật tẩy não làm cho Lâm Ngôn càng dễ câu thông, bọn họ giãy dụa một phen liền tiếp nhận rồi hồ tiên, quỷ quái, đầu thai chuyển thế, trực tiếp nhất là, địa vị của Lâm Ngôn thăng cấp một cách chóng mặt, từ một người từng bị người dân phỉ nhổ, trở thành... Lão tổ tông, mà tất cả các vị trưởng lão trong làng đều phải sùng kính.

Chỉ trong một đêm, mọi người dưới sự cưỡng bức của trưởng thôn cùng sự phản đối kịch liệt của Lâm Ngôn, đồng loạt nhất trí xưng Lâm Ngôn là "Ông tổ."

Lúc này ngay cả con quỷ đều cười đến nội thương.

Kì thật, trước giải phóng, Đoàn gia thôn không hề có thôn trưởng, sau giải phóng chính phủ tuyên truyền bài trừ hủ tục phong kiến, liền đổi danh hiệu tộc trưởng thành thôn trưởng, nhưng vẫn lén lút giữ lại những quy định cũ, mỗi khi có một vị trưởng thôn đương nhậm qua đời sẽ chọn một người có uy vọng trong thôn thừa kế vị trí, còn về mấy thứ tuyển cử mà người ngoài hay nói, thì hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến người dân trong Đoàn gia thôn.

Lâm Ngôn mạc danh kì diệu ngồi lên ngai vàng của tổ tiên Đoàn gia, ngay cả trưởng thôn đều đối với hắn kính sợ có thêm, đêm đó liền mang hai người vào từ đường xem gia phả của Đoàn gia. Từ trong miệng trưởng thôn mới biết được, Đoàn gia dưới thời Vĩnh Lạc lấy buôn bán muối lập nghiệp, trải qua hai thế hệ cố gắng, đến đời thứ ba của Đoàn Dật Hàm thì đạt đến đỉnh núi, trong ngân khố có hơn trăm vạn bạc trắng, những khối đá dùng để tu kiến tổ trạch đều được tẩm qua sữa đậu nành, mỗi một bức trang đều do danh sư tự vẽ, hằng năm đến dịp tế tổ đón năm mới đều mở tiệc bảy ngày bảy đêm, thỉnh gánh hát nổi tiếng diễn mười ngày liên tục, hương dân ở mười dặm xung quanh đều tụ tập đến xem náo nhiệt, là nhà giàu nhất trong số sáu châu hai mươi huyện của phủ Thái Nguyên.

Đoàn gia từ Vĩnh Lạc vẫn hưng thịnh đến giữa đời nhà Thanh, sau đó không biết vì cái gì lại bắt đầu suy bại, chỉ trong một đêm liền bị thần tài bỏ rơi, Đoàn gia làm cái gì đều lỗ cái đó, từ thương thuyền đi Pháp nhập hàng, cho đến những đoàn xe vận chuyển lương thực cùng thuốc men sang Mông Cổ, những đàn ngựa thồ chở trà xuống phía Nam đều một đi không trở lại, liên tiếp những khoản tiền khổng lồ có ra mà không có vào, chủ nợ chạy đến cửa đòi nợ, rất nhanh liền phải bán hết gia sản. Đến cuối đời Thanh khi những quán thuốc thịnh hành, thì từ chủ nhà, vợ lớn vợ bé cho đến các thiếu gia tiểu thư thậm chí ngay cả quản gia cũng đều rủ nhau hút thuốc phiện, thế nên hai mươi vạn lượng bạc trắng tiền bán cổ trạch đều tiêu phí hầu như không còn, Đoàn gia đã không còn đất dung thân ở Tấn Dương, nên đành phải mua hơn mười gian nhà tranh ở nơi hoang sơ cùng cốc, cũng là Đoàn gia thôn ngày nay.

"Sau núi chính là Lăng Sơn, hầu hết tổ tiên của Đoàn gia đều được chôn cất trên núi, chúng ta sở dĩ chuyển đến đây sống chính là vì thẹn với tổ tiên, đành phải ở lại đây canh giữ chuộc tội."

Lâm Ngôn gật đầu "Trách không được nhà cửa trong thôn nhìn qua cũng chỉ hơn một trăm năm, thì ra sau này Đoàn gia mới dọn đến nơi này."

Từ đường mờ tối, không có mở điện, chỉ thắp một ngọn đèn dầu, Lâm Ngôn cùng Tiêu Úc ngồi trên bàn lật xem gia phả, trang giấy bởi vì bị thời gian mài mòn mà trở nên xốp giòn, hơi không cẩn thận liền có vụn giấy bay ra, ở trên đều có ghi rõ tính danh, vợ, con cháu cùng sự tích cuộc đời của từng vị tổ tiên, những hàng văn tự rậm rạp đều tụm lại cùng một chỗ, trong lúc nhất thời làm cho tinh thần người ta cảm thấy hoảng hốt, tựa hồ "người kia" đã sớm đoán được sẽ có ngày này, đang chen giữa những hàng chữ mà chờ đợi, chờ hắn tự tay vạch trần.

Có vài chữ phồn thể thâm thúy ít gặp, làm cho một người thường xuyên đọc sách sử như Lâm Ngôn cũng gặp khó khăn, thỉnh thoảng phải dừng lại hỏi Tiêu Úc.

Trưởng thôn châm đầy ấm trà, sau đó mang kính lão vào hỗ trợ tìm kiếm, nghe nói Lâm Ngôn muốn đi xem phần mộ tổ tiên liền nói "Ngọn núi phía sau là nơi dùng để chôn cất tổ tiên, có những ngôi mộ thất lạc lâu năm, người trong thôn vốn định dựng bia, trùng tu lại, nhưng vì trong thôn nghèo khó, kiếm không ra tiền, nên cứ một năm rồi lại một năm, tiếp tục trì hoãn đến tận bây giờ."

"Phần mộ của Đoàn Dật Hàm mà các ngươi tìm có chút đặc biệt, qua hết ngọn núi này còn phải đi thêm một đoạn rất xa, ngày mai ta sẽ gọi vài thanh niên trong thôn dẫn các ngươi di." Trưởng thôn lắc đầu "Khai quan kiến thi là đại bất kính, nhưng nếu tổ tông đã đồng ý thì chúng ta cũng không còn gì để nói."

Khi nói chuyện cũng thuận tay mở một quyển sách, trưởng thôn cau mày "A? Đây không phải là?" Nói xong liền đưa cho Lâm Ngôn xem, Lâm Ngôn nhìn đi nhìn lại hai lần vẫn không thấy gì, vẫn là Tiêu Úc nhanh mắt, chỉ vào một hàng chữ ý bảo Lâm Ngôn nhìn, thì ra Đoàn Dật Hàm tên thật là Đoàn Trạch, ngũ thành khuyết thủy, gọi "Trạch", tự "Dật Hàm", vừa rồi chỉ nhìn lướt qua tìm ba chữ Đoàn Dật Hàm nên đã để sót.

"Sinh vào ngày năm tháng sáu năm Canh Dần, mất vào năm Gia Tĩnh thứ hai mươi lăm." Lâm Ngôn cúi đầu vội vàng tính tính, sau đó chần chờ nói "Bảy mươi bảy tuổi, cũng tính là trường thọ."

"Ba." Hai cây bút trên bàn đều bị Tiêu Úc quét rơi xuống đất, dưới ngọn đèn mờ tối, sắc mặt con quỷ vô cùng kém cỏi, mím môi, ngón tay bấu chặt vào cạnh bàn.

Lại tiếp tục nhìn xuống dưới, so với thành tích vĩ đại của hai người trước, thì thông tin về Đoàn Trạch cũng không nhiều lắm, cuộc sống của hắn tựa hồ trôi qua khá bình tĩnh, bình lặng như nước. Tổng hợp lại chỉ biết hắn là con của chính thất, phụ thân lão niên mới có con trai, nên được người trong nhà vô cùng sủng ái, mười bảy tuổi thừa kế gia nghiệp, hai mươi lăm tuổi thành hôn, vợ là Nguyên Thị, phu thê tương kính như tân, cử án tề mi, có ba phòng thị thiếp, dưới gối có ba con trai hai con gái, phụ từ tử hiếu. Lúc về già, tin phật làm việc thiện, thường xuyên đưa tặng trà lạnh cùng phát cháo tiếp tế cho dân chúng nghèo khổ, láng giềng tứ phương tám hướng đều xưng là Bồ Tát sống, mất vào ngày hai mươi chín tháng chạp năm Bính Ngọ, Gia Tĩnh.

Một trang giấy ngắn ngủi, một đời người đều viết xong, không có bất cứ thông tin gì về Tiêu Úc, thậm chí là thói đoạn tụ chi phích của chủ nhân.

Lâm Ngôn quay sang nhìn Tiêu Úc, con quỷ chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, phía sau là tòa từ đường cũ nát sâu thăm thẳm, bóng đêm làm cho hai mắt con quỷ lập lòe lam quang, như ẩn như hiện.

"Là hắn sao?" Lâm Ngôn nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Úc trầm mặc, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói "Phu thê hòa thuận, tử nữ đủ đầy, quả thật là đã hưởng hết vinh hoa phú quý, đinh kiện vô kinh, năm tháng an tĩnh."

"Ta lớn hơn hắn năm tuổi, năm ấy ta đi hắn hai mươi ba." Tiêu Úc siết chặt tách trà trong tay, càng niết càng chặt, tách trà ba một tiếng vỡ nát, nước ấm đổ đầy một thân, Lâm Ngôn vội vàng kéo hắn qua, Tiêu Úc lại lắc đầu, nở nụ cười thê lương "... Tính từ lúc ta đi đến khi hắn chết, đã là năm mươi bốn năm, nhưng hắn chưa từng một lần đến xem ta."

"Ngươi nói, thứ mà Tiêu Úc này theo đuổi suốt cuộc đời chẳng phải là trò cười?"

Con quỷ tựa lưng vào ghế, cánh tay thon dài gác lên tay vịnh, vẻ mặt tái nhợt mà mệt mỏi, bên tai phải của hắn có một nốt ruồi nhỏ màu nâu, hệt như một cây đinh nhỏ, đính chặt cả cơ thể hắn vào trong bóng tối.

Lâm Ngôn không biết nên an ủi Tiêu Úc như thế nào, liền nhẹ nhàng khép lại trang sách trong tay "Nói không chừng hắn bị mất trí nhớ, nói không chừng hắn phải cố kỵ mặt mũi của gia tộc, nói không chừng..."

"Ngươi tin sao?"

Lâm Ngôn trầm mặc một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi hắn "Chúng ta vẫn đi chứ?"

Tiêu Úc đẩy bàn, ngọn lửa trên bàn run rẩy, ánh mắt âm trầm mà oán độc "Đi làm gì? Nhìn hắn cùng thê tử hợp táng trong cùng một chiếc quan tài, nhìn hai người bọ họ ân ân ái ái?"

Con quỷ đứng lên, đỡ lấy lưng ghế, năm ngón tay phát run, quanh thân ẩn ẩn tản ra lệ khí, khủng bố quay đầu nhìn Lâm Ngôn "Tại sao các ngươi lại sống, tại sao các ngươi không chết cùng với ta?"

Lâm Ngôn bị ánh mắt cay độc của hắn làm hoảng sợ, lảo đảo lui về sau hai bước, một con quỷ lấy mạng hoàn dương, oán hận cùng sát ý được tích góp từng chút một suốt năm trăm năm trong bể địa ngục, nhấm nháp nỗi cô đơn, bị lãng quên cùng bị phản bội, đầu tiên là tàn nhẫn báo cho hắn biết rằng người yêu của mình đã chết, đầu thai chuyển thế lại không nhớ rõ mình, sau đó lại tiếp tục đánh nát hy vọng cuối cùng hắn... Một tình yêu sắt son, ai lại có thể chấp nhận được kết cục như thế, người mà hắn chờ đã lấy vợ sinh con, bình bình an an sống qua quãng đời còn lại.

A Nhan đã sớm cảnh cáo phải tránh xa Tiêu Úc, một ngày nào đó những phẫn nộ chất chứa trong lòng con quỷ sẽ phát tác, Tiêu Úc không phải là người, hắn vốn là một con quỷ, có ai từng thấy một con quỷ biết tu dưỡng đạo đức bao giờ?

Trưởng thôn không rõ tiền căn hậu quả, tưởng rằng hai người đang cãi nhau, liền lo nghĩ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói "Hợp táng? Không phải hợp táng. Trên bia mộ chỉ có một cái tên, lúc tế tổ cũng chỉ đốt một phần tiền giấy."

"Trừ bỏ những người chưa lập gia đình đã chết non, thì đó là phần mộ duy nhất được độc táng, trước đây ta cũng từng đến đó vài lần, nhưng sau này không đủ sức khỏe, đường núi xa xôi hiểm trở, nên mỗi khi tế tổ cũng không có người nguyện ý đến đó một chuyến, đã bỏ hoang thật nhiều năm."

Hết chương 58

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info