ZingTruyen.Info

[Hoàn] Đào mộ đào ra quỷ - Quân Tử Tại Dã

Chương 56

NgcElf

Tên thôn hệt như Doãn Chu đoán, gọi là Đoàn Gia thôn, không đợi mấy người tiến hành bước định vị vị trí, cô nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh rốt cuộc nhịn không được, chỉ vào hai bao tải dính đầy đất của A Nhan nói, "Xin lỗi, thưa ngài, cảm phiền ngài có thể mang hai cái túi về phòng cất trước được hay không?"

Là một nhà hàng có đẳng cấp, cái bao trông có vẻ thật lỗi thời, cô nhân viên hảo tâm nhắc nhở là có thể gọi điện kêu phục vụ phòng giúp đỡ, để tránh có người vấp ngã, A Nhan sợ lộ sơ hở, vội vàng chắn trước cái bao bảo vệ. "Trong đó là cái gì vậy?" Cô nhân viên nghi hoặc hỏi.

"Toái..." Chữ "thi" của Doãn Chu còn chưa nói ra miệng đã bị Lâm Ngôn hung hăng đá một cước. (toái thi có nghĩa là thịt nát, nằm trong thành ngữ phấn cốt toái thi nghĩa là thịt nát xương tan.)

"Hoa sinh(?)." Lâm Ngôn nói, cùng lúc đó A Nhan cũng thốt ra, "Ốc biển."

"Đúng vậy, chúng ta bán ốc biển." Lâm Ngôn nói.

"Chúng, chúng ta bán hoa sinh." A Nhan nói.

Hai người xấu hổ liếc nhìn nhau, Doãn Chu thấy tình huống không tốt, vội vàng lấp liếm "À, có ốc biển cũng có hoa sinh, ta đều thích ăn."

Vài người dưới ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của cô nhân viên mà hấp tấp thu thập mọi thứ nhanh chóng rút lui, một đường chạy về phòng, A Nhan mở bao, lộ ra những thứ bên trong, Lâm Ngôn cùng Doãn Chu không khỏi cảm thán may mắn không bị người khác nhìn thấy.

Bên trong bao tải là một đống túi nilông nhỏ, bao đầu tiên là những đồ vật dùng trong minh hôn, nhan đèn, nến hoa, giấy tiền vàng bạc, trái cây cùng tơ lụa, hỉ phục, xa mã, phục sức cùng thiếp mời, tàng kinh siêu độ được viết bằng tay cùng hướng sinh chú tổng cộng có một trăm lẻ tám tờ, được gói kín bằng giấy dầu, hai hộp trang sức, bên trong là vòng tay nhẫn cùng hoa tai, mỗi thứ một đôi.

A Nhan mở bao tải thứ hai ra, là một bó ống tuýp dài khoảng nửa thước, cùng với ba cái sạn có kích thước khác nhau.

"Sạn Lạc Dương!" Lâm Ngôn kinh ngạc nói, nhấc một đầu sạn lên thử thử sức nặng, thứ này là công cụ phù hợp nhất cho những cuộc khai quật với quy mô nhỏ cùng bọn trộm mộ, đầu sạn được mài thành hình nửa vòng tròn, ấn nó vào đất, khi rút ra sẽ mang theo lớp đất bên dưới, thông qua lớp đất người ta có thể xác định vị trí cũng như kích thước của ngôi mộ.

A Nhan không trả lời, lục tục lấy ra thêm bốn chiếc sạn có kích thước khác nhau, dây thừng chuyên dụng dùng để leo núi, năm cái túi ngủ, quần áo lao động, đèn pin có độ sáng lớn, thuốc men, còn có thức ăn, tràn đầy bánh quy cùng thịt xông khói, xúc xích, cá khô, thậm chí còn mua cả một chiếc bếp không khói.

"Nhìn xem còn thiếu thứ gì không, trên đường trở về ta thấy một cửa hàng chuyên bán đồ chuyên dụng, nên liền mua hết về." A Nhan lau đi mồ hôi trên trán.

"Chúng ta đây là chuẩn bị đi trộm mộ sao?" Doãn Chu nghẹn họng nhìn trân trối, cầm cái sạn lên nghiên cứu.

"Không, không hẳn, chúng ta không lấy đồ, chỉ đưa quỷ xong liền đi." Tiểu đạo sĩ nghiêm túc nói "Những ngôi mộ được xây ở nơi hoang tàn vắng vẻ như thế này thường có lắp thuốc nổ, không phải dụng tâm kín đáo thì là con nhà đế vương, ta đoán phần mộ tổ tiên Đoàn gia mà chúng ta tìm cũng không ở đâu xa xôi, vậy vấn đề là..."

"Không thể bị phát hiện." Lâm Ngôn tiếp lời "Trộm mộ hoành hành ngang ngược ở Trung Nguyên, dân chúng sớm có cảnh giác, nghe nói nửa đêm vừa nghe thấy tiếng pháo thì cả làng lập tức cầm cuốc xẻng gậy gộc đi bắt trộm tặc."

"Đúng vậy." Tiểu đạo sĩ gật đầu "Khảo cổ là một công việc nguy hiểm, chúng ta lại không có nhiều thời gian, đến lúc đó còn phải đào đường hầm, tìm manh mối, cử hành nghi thức, cuối cùng là rút khỏi, nhiêu đó thì không thể hoàn tất chỉ trong một đêm được, ta đã mua đủ phần thức ăn cho bốn người."

Lâm Ngôn không thể không bội phục sự thận trọng của tiểu đạo sĩ, mộ huyệt thời Minh tuy có cạn hơn so với tiền triều, nhưng với quan to hiển hách thì chiều sâu của ngôi mộ cũng đã hơn bốn thước, muốn ở trong thời gian ngắn tìm được vị trí chính xác của mộ huyệt mà tiến vào, nếu không có đầy đủ dụng cụ thì điều đó là hoàn toàn không thể.

Trong lòng lộp bộp một tiếng, nếu cứ tiếp tục như thế này, nếu giả thuyết bọn họ thảo luận là chính xác, vậy sau khi tìm được phần mộ của Đoàn gia, thì chỉ cần một ngày một đêm là hắn đã có đủ thời gian để đưa Tiêu Úc đi đầu thai, còn chưa kịp thương cảm thì một sự kiện khác chợt lóe lên trong đầu hắn, một sự kiện mà thiếu chút nữa hắn đã quên mất – cỗ lực lượng lúc trước muốn dồn Tiêu Úc cùng hắn vào chỗ chết, sẽ khinh địch như vậy mà bỏ qua cho bọn hắn sao?

Hay là nó vẫn đang ngủ đông trong một nơi bí mật nào đó, chỉ chừa lại một con mắt, chờ đợi cơ hội cuối cùng?

Lâm Ngôn cột bao thức ăn lại nói "Buổi chiều đi siêu thị đi, ta sợ không đủ."

"Nhiêu, nhiêu đây đủ cho chúng ta ăn hai ngày..."

Lâm Ngôn đánh gãy lời hắn "A Nhan, ngươi có nghĩ tới hiện giờ sư phụ ngươi đang ở đâu không?"

"Sư phụ ngài ấy sẽ không..." A Nhan ngây ngẩn cả người, chỉ thấy Lâm Ngôn, Doãn Chu cùng Tiêu Úc đều đang nhìn mình, không khỏi đỏ mặt, ngập ngừng nói "Ta, ta cũng không biết."

Câu hỏi này làm cho tâm tình mấy người vừa phấn chấn vì đã tìm ra manh mối vơi đi không còn sót lại chút gì, Lâm Ngôn vuốt ve con dao mà Doãn Chu đưa cho mình "Mang dao theo, phòng trước hậu hoạn. Ta đi thuê một chiếc xe tải, lần này chúng ta chơi lớn."

Buổi chiều, vài người bắt đầu chỉnh lý hành trang, sau khi phân phát dụng cụ cho mọi người xong thì hành lý cũng không tính quá nặng, lần này Tiêu Úc lấy hình người xuất hiện, cũng không thể hưởng thụ đãi ngộ đặc thù của quỷ nữa, bị phân cho cái túi đầy ắp và nặng kí nhất. Vì giảm bớt gánh nặng cho Lâm Ngôn, hắn còn cố ý lấy những thứ nặng nhất như oa sạn gậy gộc bỏ vào trong túi của mình.

Nhìn bốn cái túi to đùng trên sàn, trong lòng Lâm Ngôn cũng không tha, trong mấy lần thực tập khảo cổ ít ỏi của mình, hắn cũng chỉ được nhận công việc sửa sang văn vật cùng tìm kiếm những tư liệu tương quan mà thôi, còn tự mình cầm sạn Lạc Dương làm việc thì là lần đầu tiên.

Cơm trưa xong, năm người tụ tập trong phòng Doãn Chu, Doãn Chu tìm kiếm vị trí cụ thể cùng đường đi, còn Lâm Ngôn cùng tiểu đạo sĩ thì thảo luận những tri thức ít ỏi có được từ trong sách giáo khoa về cơ cấu cấu thành nên mộ huyệt vào thời nhà Minh.

So với khảo cổ thì trộm mộ đòi hỏi phải có tốc độ, nhãn lực, vừa phải tránh tai mắt của người khác vừa tận lực mang đi thật nhiều đồ. Ở cổ đại, những gia tộc trộm mộ ở Trung Quốc đã phát triển những kĩ thuật tìm kiếm long huyệt đến mức đăng phong tạo cực (đỉnh điểm), trong quá trình thực tập, Lâm Ngôn đã gặp không ít những đạo động (hang trộm mộ) khiến người ta phải sợ hãi than, vừa cách mộ thất một khoảng sẽ dần dần thiết nhập, vừa lúc mở được nắp quan tài một cách hoàn hảo, thường thường chỉ cần một đêm, những vật bồi táng đều bị trộm mộ cướp sạch không còn, mà những nhà khảo cổ đứng đắn chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Thảo luận xong, Lâm Ngôn dẫn đầu vào siêu thị mua thức ăn dự trữ, dựa theo lời tiểu đạo sĩ mà mua thêm nến, khuông trúc, khẩu trang, v.v... làm Lâm Ngôn kinh ngạc là A Nhan dường như rất quen thuộc với loại chuyện này, theo lời A Nhan giải thích thì, đạo thuật khởi đầu cũng chỉ nhằm mục đích phòng trộm cho mồ mả, bởi vậy từ nhỏ hắn đã được sư phụ truyền thụ cho những kĩ xảo của phái Mô Kim.

(Mô Kim là một trong bốn môn phái trộm mộ lớn nhất ở Trung Quốc, còn có thêm các môn phái Xà Lĩnh, Phát Khâu, Ban Sơn. Trong đó Mô Kim là môn phái phát triển nhất và có những quy định rất nghiêm ngặt.)

"Còn, còn có chu sa nữa, vạn nhất đụng phải mấy thứ tà môn thì có thể đối phó." A Nhan nói, Doãn Chu hiếu kì, hỏi hắn "Trong mộ còn có thể có gì nữa a, bánh tông?"

"Qủy." Lâm Ngôn chỉ chỉ Tiêu Úc, Doãn Chu khó hiểu nói "Nhưng mà mộ của ngươi đâu có, linh hồn không phải đã đi đầu thai chuyển thế rồi sao?"

"Không ngoại trừ bên trong còn có huyền cơ, ta ở trong đội khảo cổ thường nghe kể về mấy thứ này, tỷ như những thành viên tham gia khai quật lăng Vạn Lịch Đế năm đó, có người bỗng dưng tự sát, có người bị rơi máy bay, có người thắt cổ tại nhà, còn có chuyện về quan tài của một vị hoàng đế bị ném dưới chân núi, được một đôi phu thê nhặt trở về, kết quả bốn đứa con của họ đều mạc danh kì diệu mà chết, vài năm sau, đứa con cuối cùng cũng ngộ độc khí than mà chết." Lâm Ngôn ném túi thịt bò lên xe "Đến đó nhớ giết một con gà xả xui, mấy thứ của lão tổ tông không ai dám nói trước được, phòng trước cho chắc ăn."

Thấy A Nhan đi mua chu sa, Lâm Ngôn mới quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi Doãn Chu "Có thể mượn danh nghĩa của ông già nhà ngươi để mua súng sao?"

"Ngươi điên rồi!! Mua thứ đó làm gì???" Doãn Chu còn chưa dứt lời đã bị Lâm Ngôn bịt miệng "Ta sợ là nhân họa, tên sư phụ kia vẫn không rõ tung tích, hắn muốn giết chúng ta nhiều lần như vậy, nhưng không thành, ngươi nghĩ hắn sẽ dễ dàng buông tha cho chúng ta sao?"

Lần này ngay cả Doãn Chu cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh "Để ta thử xem, nhưng nếu để cha ta biết chúng ta chơi thứ đó thì tiêu đời."

"Súng lục bình thường là được, đến lúc đó nếu thấy A Nhan giúp chúng ta, thì không chừng tên kia ngay cả đồ đệ của mình cũng không nhận."

Tấn Dương là một tòa thành cổ đang xuống dốc, cũng giống như Tây An lúc xưa được xưng là Trường An, hiện tại Tấn Dương đã trở thành một mảnh di chỉ, nằm ở Đông Bắc Thái Nguyên, mà Đoàn Gia thôn lại xa xôi hơn rất nhiều, từ khu trung tâm men theo con đường cũ ngày hôm qua, đi qua cửa thành thì lối mòn bắt đầu trở nên gập ghềnh xốc nảy, tiếp tục chạy về phía trước khoảng một giờ, thì dấu vết của một thành phố đã dần dần bị bỏ lại phía sau.

Doãn Chu nhìn ra ngoài cửa số thẳng thán đáng tiếc, còn chưa kịp hảo hảo hưởng thụ cuộc sống văn minh đã phải trèo đèo lội suối.

Xe tải vòng qua khúc quanh, đi qua một con đường nhỏ hẹp, liền dừng lại trước một ngôi chợ cũ nát.

Nơi này nổi tiếng về buôn bán đồ cũ, trên thực tế là nơi tập trung những mặt hàng buôn lậu, trước cửa hàng thường bày những đôi sôpha rách nát hay đệm cũ, chủ tiệm người người đều mang vẻ mặt đề phòng, thấy khách quen liền lấm la lấm lét quan sát xung quanh, sau đó dẫn vào trong cửa hàng tối om. Luật pháp của Trung Quốc cấm buôn bán vũ khí, nhưng lại không ít người có sở thích sưu tầm cùng làm các ngành nghề như "người qua đường", trong tay chưa bao giờ thiếu các loại trang bị xinh đẹp, làm chuyện này hoàn toàn không thể không dính líu với những kẻ buôn lậu to gan lớn mật mà còn có xã hội đen chống lưng. Bọn họ ở Thiên Tân, Sơn Tây, Hà Bắc đều có sào huyệt riêng, tập trung dự trữ, vận chuyển buôn bán, vì đề phòng an toàn, thường thường mỗi nơi chỉ có một loại linh kiện, do chính khách hàng tự mình đi những chi nhánh khác nhau để lắp ráp.

Cha của Doãn Chu là tay sưu tập sành sỏi, mỗi lần Lâm Ngôn tới cửa, một già một trẻ trò chuyện cực kì ăn ý, so với Doãn Chu thường niên không có mặt ở nhà thì Lâm Ngôn càng giống con trai ruột của ông ta hơn. Trong thư phòng của cha Doãn Chu có bày một khẩu súng lục đời Thanh, toàn thân vàng óng, cò súng thường bị ma sát mà trở nên ố đen nặng nề, rất có cảm giác cổ xưa.

Xuất xứ của khẩu súng cũng từ trong tay người mà bọn họ hẹn gặp ngày hôm nay, đám người Lâm Ngôn dưới ánh mắt đề phòng cao độ của những tiểu thương mà đi đến địa điểm được chỉ định, một người đàn ông cao gầy mặc jacket cũ đã đứng đó chờ đã lâu, vừa thấy Doãn Chu liền nhẹ nhàng thở một hơi, lấy ra khẩu súng ngắn màu đen giấu trong túi áo khoác.

"Chỉ có một khẩu này thôi sao?" Doãn Chu tiếp nhận đến ước lượng.

Người đàn ông lộ ra vẻ mặt khó xử "Ai u tiểu tổ tông, không phải các ngươi lên núi săn thỏ sao, lấy một khẩu chơi trước đi, thứ này không an toàn, nếu lỡ gặp chuyện không may thì ta làm sao ăn nói với cha ngươi đây."

"Đây là khẩu ta tự trang bị cho mình, tuy tầm bắn chỉ có ba mươi thước, nhưng uy lực rất lợi hại, bắn trúng vào người có thể khoét thành một lỗ lớn, ngươi trăm ngàn lần phải nhắm cho kĩ, đừng để bản thân bị bỏng."

Mấy người trở về xe, Doãn Chu nhét súng vào balô, ngay cả túi đạn cũng toàn bộ đưa cho Lâm Ngôn, mí mắt cũng không nâng nói "Thứ kia nhằm vào ngươi, cầm lấy mà phòng thân."

Lâm Ngôn nhận lấy giấu dưới tay lái, có điểm cảm động.

Đội ngũ nửa du lịch nửa thám hiểm lần đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm, mọi người đều trầm mặc bụng đầy tâm sự, chỉ có A Triệt còn nhỏ không biết sầu là gì, ngồi ở ghế phụ lái tạp tạp ăn khoai tây chiên, ánh mắt thường thường dán lên người Tiêu Úc, cả xe bị nó làm ồn ào, nhờ vậy mà giúp cho mọi người có thể thả lỏng một chút.

Thông tin mà gian thương cung cấp cho bọn hắn thật đầy đủ, người bán tranh là một người đàn ông trung niên có tên Đoàn Thành Nghĩa, tới mùa thì đi trồng lúa, không mùa thì đi làm thợ hồ, nói người đàn ông quê mùa này, bán tranh của tổ tiên cũng chỉ vì muốn kiếm thêm chút tiền đóng học phí cho con, tựa hồ hoàn toàn không biết gì về giá trị của một bức họa cổ, nghe họa sĩ ra giá năm ngàn một tấm liền cao hứng muốn chết, nhận tiền xong còn thiên ân vạn tạ.

Lâm Ngôn thầm nghĩ, nếu hắn biết tác phẩm thời Minh mà vẫn được bảo quản hoàn hảo như vậy ở trong buổi đấu giá sẽ không thấp hơn năm vạn, không biết sẽ hối hận đến mức nào.

Con đường càng ngày càng hoang vu, dãy núi bao vây xung quanh, trong gió mang theo mùi hương thơm ngát của cây cỏ, là lúa mạch vừa được mùa, từng hàng lúa mạch trĩu nặng vàng óng nối tiếp nhau, thêm chút ánh nắng, hạt thóc càng thêm sáng ngời trong suốt, người nông dân đang bận rộn, từng đống lúa mạch đã gặt xong được thả nằm trên đất, con chó vàng dùng móng vuốt chụp lên cửa, tò mò dùng mũi ngửi ngửi.

Mùa thu hoạch lúa mạch là vào trung tuần tháng bảy, tính ra thì hắn cùng con quỷ đã biết nhau được hai tháng, mà khoảng cách mười lăm tháng bảy âm lịch mà bọn họ đã ước định cũng chỉ còn chừng hai mươi ngày, dài nhất chính là hai mươi ngày.

A Triệt ngại chen vào chỗ của Tiêu Úc, liền đơn giản hóa thành hồ ly, cuộn tròn trên đùi Tiêu Úc, lười biếng chơi với cái đuôi của mình.

Lâm Ngôn liếc mắt nhìn hai người bọn họ, bỗng dưng cảm thấy có chút ấm áp.

"Sao vậy?" Tiêu Úc hỏi hắn.

"Chợt nhớ tới một câu chuyện, là của người Pháp viết, trong truyện cũng có một cánh đồng lúa mạch cùng một con cáo, con cáo nói với chàng hoàng tử nhỏ, ta không thích ăn lúc mạch, lúa mạch hoàn toàn không có ý nghĩa gì với ta, nhưng nếu là ngươi thuần dưỡng ta, ta sẽ tưởng tượng những cành lúa mạch giống như những sợi tóc vàng óng của ngươi, tiếng bước chân của người khác sẽ làm ta sợ tới mức chạy vọt vào hang, nhưng tiếng bước chân của ngươi lại giống như một điệu nhạc, dẫn ta ra ngoài."

"Một con cáo chờ yêu." Tiêu Úc cười nói.

"Sao ngươi biết vậy? Đó chính là tên câu chuyện." Lâm Ngôn thực kinh ngạc, chợt tiểu hồ ly hóa thành hình người, ủy khuất nói "Không có người nuôi dưỡng ta."

"Vì ngươi là con hồ ly hợi hại nhất." Lâm Ngôn sờ sờ đầu nó, tiểu gia hỏa liền quay đầu, đỏ mắt nói "Lúc ta còn rất nhỏ, cha mẹ đã bị thợ săn bắt về lột da, ngày ngày ông nội đều nhốt ta ở trong nhà để luyện pháp thuật, căn bản không thèm để ý xem ta thích cái gì, cho nên ta mới trộm trốn ra ngoài, không bao giờ trở về nữa."

"Không ai quan tâm đến ta." A Triệt đùa nghịch vạt áo Tiêu Úc "Ta cũng rất ghét lúa mạch."

"Chúng ta đều thích ngươi nha, ngươi cứ hỏi Tiêu Úc ca ca đi, có khi nào hắn chịu dính người như vậy đâu."

"Ta biết Tiêu Úc ca ca chê ta phiền." Tiểu hồ ly cúi đầu nói.

Lâm Ngôn cũng nhịn không được cười, tâm nói quả thật vẫn còn là trẻ con, an ủi nói "Tiêu Úc ca ca sắp đi rồi, đến lúc đó ta chỉ còn lại một mình, nếu A Triệt nguyện ý thì có thể đến nhà ta chơi, trong nhà còn có một con mèo, ta sẽ mua thịt cho các ngươi ăn."

"Lâm Ngôn..." Tiêu Úc giật mình.

Nghe vậy hai mắt tiểu hồ ly sáng rực, dùng sức gật đầu, nhưng sau đó lại do dự "Đáng tiếc, thịt mèo không ăn được..."

Không đợi Lâm Ngôn đáp lời, giữa cánh đồng lúa mạch liền xuất hiện một con đường mòn, hai bên là hàng cây Bạch Dương cao lớn, phía trước có một tấm bảng được viết ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo "Đoàn Gia Thôn."

"Đến." Lâm Ngôn gõ gõ đồng hồ, quay ra sau hô "Hai người phía sau mau thức dậy, đến nơi rồi."

Ôtô chạy trên con đường mòn, ai ngờ còn chưa được bao lâu, phía trước bỗng xuất hiện một đội ngũ đưa ma thật dài, nói khoa trương cũng khoảng hai ba trăm người, đều mặc đồ trắng, Lâm Ngôn kéo cửa kính xuống, chỉ nghe từng trận nhạc ảm đạm, tiếng khóc không dứt, giấy vàng tung bay khắp nơi, thậm chí còn có hai tờ bay vào xe, nghe tiếng ôtô chạy ở phía sau, đội ngũ liền quay đầu lại xem, một ông cụ mặt đầy nếp nhăn từ trong đội ngũ bước ra, vung tay lên, ngăn trước đầu xe Lâm Ngôn.

Hết chương 56

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info