ZingTruyen.Info

[Hoàn] Đào mộ đào ra quỷ - Quân Tử Tại Dã

Chương 52

NgcElf

Vừa chợp mắt liền ngủ thẳng đến hừng đông, một đêm hỗn loạn, trong mơ vẫn là chiếc sân đó, bầu trời xám xịt, gió tuyết bao trùm khắp nơi, hắn khoác một chiếc áo lông ngân hồ, ôm bầu rượu nóng, giữa đêm lạnh, chỉ nghe thấy tiếng pháo bùm bùm vang lên, lại thêm một năm mới.

Một loạt lồng đèn đỏ treo dưới mái hiên, nước ùng ùng sôi, một bình thanh hoa, đựng hai phần Trúc Diệp Thanh, trong ấm lô tỏa ra mùi hương thoang thoảng, có người đang ngồi xếp bằng trước mặt hắn, mười ngón tay thon dài châm rượu, thấy không rõ dung mạo.

Lâm Ngôn ở trong mộng xoay người, sờ soạng một chút, bắt được một bàn tay lạnh lẽo, mười ngón tay đan vào nhau, an ổn ngủ say.

Buổi sáng hắn bị móng vuốt chụp tỉnh, mở mắt ra liền nhìn thấy một con hồ ly đang ngồi trên ngực mình vênh váo tự đắc, quất quất cái đuôi xù lên mũi hắn, trách không được hắn đang ngủ mà cứ cảm thấy ngứa ngứa nhột nhột, Tiêu Úc bế nó lên, bốn cái chân bị mở, lộ ra cái bụng trắng bóng, là một tiểu công a.

"Nó lại đói bụng." Tiêu Úc cười khổ, "Nó nói, nếu ngươi không mua đồ về cho nó ăn, nó sẽ đi ăn trộm gà ở sân sau."

Lâm Ngôn mặc quần đùi, ở trần đánh răng, mơ mơ màng màng liền nuốt một ngụm bọt kem lớn.

Nhờ phục vụ viên mua một con thỏ sống ném cho hồ ly, sau đó đi tìm Doãn Chu cùng A Nhan, ba người dùng điểm tâm xong, liền tụ tập trong phòng Lâm Ngôn thương lượng kế hoạch hành động, nói nói Doãn Chu bỗng nhiên cười lớn nửa ngày, khoa tay múa chân nói "Ngươi xem chúng ta có giống như đang đóng phim Hoàn Châu Cách Cách hay không, một đám người ăn uống no say liền tụ tập bàn bạc kế hoạch lớn."

Sau đó lại cười quái dị nói "Hàm Hương, ngươi mau lộ diện, Mông Đan bị mất trí nhớ rồi."

Về phần kiếp trước của "Lâm Ngôn", Tiêu Úc vẫn không nhớ nổi, ba người thay phiên nhau gặng hỏi, nhưng vẫn không có tiến triển.

"Rất tốt, rất mạnh mẽ." Doãn Chu làm ra vẻ thở dài "Chúng ta chỉ có thể tự mình động thủ nấu cơm, ngồi lật sách sử. Có chữ giản thể sao, bản giản thể thì cứ để ta, còn chữ phồn thì ta chịu."

"Ta có ý này." Lâm Ngôn rút một chiếc áo thun từ trong tủ, tròng vào, nói "Quan tài."

"Gì?"

Dùng sức kéo vạt áo xuống, khoát tay với hai người "À, ta phải thay đồ, không được nhìn, quay lưng đi."

Hắn là chỉ nói Tiêu Úc, lại bị A Nhan hiểu lầm, tiểu đạo sĩ ngượng ngùng gật đầu, Lâm Ngôn cũng xấu hổ, vội vàng mặc quần bò vào, ngồi trên giường.

"Ta nói là quan tài, lúc tiến vào mộ ta đã cố ý quan sát, trong quan tài có dát vàng, nước sơn mang theo mùi hương, được đóng bằng gỗ Hoàng Đàn, ngươi biết thứ đó xa xỉ đến mức vào sao? Thậm chí ngay cả gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam còn không bằng nó."

Doãn Chu gãi tóc "Hoàng Hoa Lê đắt lắm sao, ông già nhà ta không hề thiếu, còn làm thành một chuỗi phật châu cầm trong tay đó."

Lâm Ngôn trợn trắng mắt "Cái loại công tử nhà giàu như ngươi thật không biết dân chúng khó khăn, chuỗi phật châu của cha ngươi làm từ gỗ Giáng Hương Du Lê Hải Nam (gỗ Giáng Hương có mùi thơm quanh năm và đường vân đẹp), hai mặt đều có quỷ văn, bán ra có thể giúp ngươi đổi hai chiếc xe đua đó."

"Hoàng Đàn cũng giống như tên, nghe đồn nếu muốn có được phải bỏ ra vạn lượng bạc trắng, vì tiết kiệm chi phí vận chuyển, người ta thường dẫn theo thợ mộc vào sâu trong núi, chặt cây, đóng quan tài ngay tại chỗ, phía Nam cũng chỉ có thể tiến cống cho triều đình năm cây Hoàng Đàn, vận chuyển không tiện, nên hằng năm chỉ có thể chờ lũ lụt bất ngờ bộc phát, thả trôi theo dòng nước đưa về, thường thì một trăm người vào núi lấy gỗ, khi ra lại chỉ còn năm mươi, loại gỗ này, đối với những người bình thường mà nói đừng nói sử dụng, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không có cơ hội."

"Ý ngươi là, có thể dùng thứ quý giá như vậy, thì Tiêu Úc chắc hẳn phải là quan lớn?" Doãn Chu mờ mịt nói.

Lâm Ngôn cùng tiểu đạo sĩ liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ nói "Dân kĩ thuật đúng là không biết suy luận, Hoàng Đàn là vật phẩm chuyên dụng của vua chúa vào thời Minh Thanh, ngay cả vua Càn Long muốn dùng làm quan tài cũng phải vụng trộm lấy ở Thập Tam Lăng, nếu lá gan Tiêu gia lớn như vậy, thì cả nhà già trẻ lớn bé đã sớm bị đày tra ra biên ải sung quân."

"Cho nên?"

"Người làm ơn động não suy nghĩ đi, ta chỉ là đang suy đoán mà thôi." Lâm Ngôn chậm rãi rót nước cho hai người "Có thể dùng Hoàng Đàn xa xỉ như vậy, lại còn dám ỷ vào núi cao hoàng đế xa, người đó là ai, ngươi đừng quên chúng ta đang ở đâu."

Nhãn tình A Nhan sáng lên "Thẩm Vạn Tam năm đó phú khả địch quốc, còn dõng dạc thay Chu Nguyên Chương khao thưởng tam quân, cuối dùng dẫn đến họa lưu đày."

Doãn Chu uống một ngụm nước "Ngươi là nói thương nhân?"

"Chính xác." Lâm Ngôn nói "Nhưng trong số các kì danh tấn thương vào thời nhà Minh lại không có người họ Tiêu, nói không chừng thì chính là "ta" đã mạo hiểm làm ra chiếc quan tài này, gia đình ta nhất định rất có tiền, như vậy thì nguồn gốc của chiếc quan tài cùng những vật đính ước kia đều đã sáng tỏ."

"Tấn đa cự cố, không trên mười vạn không thể xưng là giàu có, thương nhân lại nhiều văn thương, vì mỗi nhà đều có người đọc sách..."

Lâm Ngôn còn chưa nói xong, thì Doãn Chu đột nhiên trợn to hai mắt nhìn hắn, dường như gặp phải quỷ.

Một đôi tay chống trên vai Lâm Ngôn, hắn cứ ngỡ là Tiêu Úc, liền không nghĩ nhiều, nhưng Doãn Chu lại dùng sức lắc đầu, chỉ sau lưng hắn "Sau, sau, sau... lưng ngươi..."

Lâm Ngôn hồ nghi quay đầu lại, lập tức xuất hiện gương mặt của một cậu bé, làn da trắng nõn, khoảng tám chín tuổi, chiếc cằm tiêm gầy, con ngươi màu hổ phách liên tục chuyển động, một thân áo ngắn, mái tóc đen dài xõa trên vai, cực kì óng mượt.

"Con cái nhà ai? Vào đây từ lúc nào???" Lâm Ngôn sợ tới mức bật người dậy, kinh hồn chưa định trừng mắt nhìn cậu bé.

"Mỗi ngày đều là thỏ, bổn đại tiên ăn ngán rồi, ta muốn thịt gà." Cậu bé lấy đồng tiền từ trong vạt áo ném cho Lâm Ngôn, ra lệnh nói "Ngươi mau đi mua hai con gà cho ta."

"Nó là hồ ly." Tiêu Úc vô tội nói "Biết tại sao ta lại kêu ngươi đi mua gà rồi chứ? Ta bị nó thúc giục một ngày, phiền không hết phiền."

Lâm Ngôn nghi hoặc nhìn chằm chằm đồng tiền trong tay mình, kiểm tra từng cái một, là tiền thông hành vào thời Gia Khánh, Đạo Quang, Hàm Phong đều đủ cả, còn có năm đồng nhân dân tệ, cậu bé tựa hồ nghĩ rằng tiền không đủ, lại lấy ra một ít đưa cho Lâm Ngôn, lần này càng tốt hơn, là một thỏi bạc lớn bằng đầu ngón tay.

Cậu bé chỉ vào Lâm Ngôn, lắc đầu nói "Ta biết ngươi, lần trước hoa đào nở ngươi cũng vào núi một lần, khi đi chỉ có một người, nhưng lúc ra lại mang theo hắn, hồi đó hắn sống trong ngọn núi này, ông nội, ông nội còn nói hắn rất hung dữ, nhưng ta lại cảm thấy hắn rất xinh đẹp."

Nói xong liền chớp chớp mắt, nhìn Tiêu Úc phao mị nhãn, bởi vì còn nhỏ, nên trông có vẻ buồn cười.

A Nhan xì cười một tiếng, rút một lá bùa từ trong túi, chưa kịp dùng đã bị cậu bé giựt lấy, ném xuống đất, đạp đạp hai cái.

"Các ngươi đừng hòng lừa gạt ta, trong này hắn lớn nhất, sau đó đến ta, các ngươi chỉ là một đám con nít mà thôi." Cậu bé chống tay lên mép giường, bắt chéo chân ngồi xuống, trên chân mang một đôi giày bằng da lộc tinh tế, dương dương tự đắc cắn ngón tay, tròng mắt tà tà nhìn Lâm Ngôn, "Ta đã hai trăm tuổi, mấy người các ngươi phải gọi ta bằng ông nội, mau mau quỳ xuống dập đầu!"

Không đợi hắn dứt lời, Lâm Ngôn đã kinh sợ chạy tới, bắt lấy cánh tay cậu bé kéo vào nhà vệ sinh, trong miệng không ngừng quở trách "Ngươi đừng chạy nhảy lung tung, ăn xong phải đánh răng, cả người dính đầy lông thỏ bẩn muốn chết!"

Cách cửa, trong WC truyền đến tiếng kêu rên không tình nguyện của cậu bé, Doãn Chu chỉ chỉ cánh cửa, đầy mặt khó tin nói "Tên này lên làm thầy bắt yêu từ bao giờ vậy?"

Không lâu sau, ngay khi Lâm Ngôn cùng hồ yêu lại xuất hiện, thì mọi người lại được một phen mở rộng tầm mắt, không biết hắn dùng biện pháp gì, mà cậu bé đã không còn vẻ kiêu căng phách lối, không tình nguyền nắm tay Lâm Ngôn, lắc lắc cái đuôi, mái tóc ướt đẫm xõa trên vai, nhìn mọi người cắn cắn ngón tay.

"Nên gọi như thế nào?" Lâm Ngôn nhướng mi hỏi.

"Ca ca." Hồ yêu ngượng ngùng liếc mắt nhìn Doãn Chu và A Nhan, quay đầu lại bảo Lâm Ngôn một tiếng, sau đó hối hả chạy đến chỗ Tiêu Úc, bạch y bị cậu bé cọ cọ xuất hiện từng mảng thấm nước.

Doãn Chu bị hành động của cậu bé làm bất ngờ "Ta thao, ngươi làm cách nào vậy?"

"Đối phó với con nít nha, ta lừa hắn nói nghe lời sẽ được ăn thịt gà, không ngoan ngoãn cũng chỉ có sâu bọ thôi." Lâm Ngôn nói

Đầu giờ chiều, năm người dưới ánh mắt lưu luyến không rời của cô nhân viên mà trả phòng, đi đến trạm giao thông công cộng duy nhất của thị trấn, lần này là hàng thật giá thật năm người, cậu bé đã đem giấu hai lỗ tai cùng cái đuôi, nhảy nhót như một học sinh tiểu học, một thân quần áo thợ săn đã bị Lâm Ngôn cưỡng chế cởi ra, mua một bộ mới ở chợ, cậu bé vẫn luôn không tình nguyện, Doãn Chu trách Lâm Ngôn keo kiệt, Lâm Ngôn nhún nhún vai "Ta cũng muốn mua một bộ đàng hoàng, nhưng không đủ tiền."

Tiêu Úc mặc quần áo của Lâm Ngôn, áo thun quần bò cùng giày leo núi, kì thật hắn cao hơn Lâm Ngôn một khúc, cũng may quần áo khá rộng rãi, miễn cưỡng cũng có thể thể xem là vừa vặn, tóc dài thắt đuôi ngựa, tựa như họa sĩ. Hắn là người cổ đại, lần đầu tiên ăn mặc như thế này nên vẫn cảm thấy không được tự nhiên, Lâm Ngôn nhìn hắn cũng không nhịn được vừa đi vừa vụng trộm cười.

Tựa hồ thật lâu rồi chưa được bình yên như thế, trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, một chiếc xe ba gác chạy ngang qua, người đánh xe vung nhánh cây đuổi muỗi, đường đất thẳng tắp, Tiêu Úc nắm tay hồ yêu đi về phía trước, Lâm Ngôn, Doãn Chu cùng A Nhan đi theo phía sau, cậu bé lần đầu xuống núi, một đường vô cùng hưng phấn, thường thường quay đầu quan sát xung quanh, Lâm Ngôn có điểm xót xa, vị trí bên người Tiêu Úc vốn là của hắn, đáng tiếc hiện tại con quỷ kia nói cái gì cũng không chịu để hắn đến gần.

Chia tay với người yêu, luôn có cảm giác người đó vẫn thuộc về mình, nhưng khi vừa cách nhau một bức tường liền nhìn không tới, ánh mắt không ngừng kiếm tìm, không ngừng quay đầu quan sát xung quanh, trái tim bùm bùm nhảy lên.

Lúc Lâm Ngôn hỏi tiểu hồ yêu xem có cách nào để người ta có thể nhìn thấy Tiêu Úc hay không, kì thật hắn cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng không nghĩ tới cậu bé liền một ngụm đáp ứng, hái một chiếc lá đặt lên trán Tiêu Úc, đùa nghịch một hồi, vài người liền kinh ngạc phát hiện trong phòng có thêm một người.

"Đây là pháp thuật của hồ tộc chúng ta." Cậu bé chớp chớp mắt "Nhưng mà khi có sét đánh liền mất đi hiệu lực."

Lâm Ngôn hỏi "Tại sao vậy?"

"Bởi vì ta sợ sấm sét a." Cậu bé ngượng ngùng nói.

"Ngươi có tên không?"

Cậu bé híp mắt, suy nghĩ một hồi, hơn nửa ngày mới xấu hổ đáp "Ta gọi là Triệt, bởi vì được sinh bên hồ, vào mùa hoa đỗ quyên nở, nước trong hồ mát lạnh lại trong vắt."

Xuyên qua đồng ruộng, trước mắt là một mảnh đất bỏ hoang, nở đầy những đóa hoa nhỏ, Lâm Ngôn cảm thấy chỗ này dường như có chút quen mắt, đột nhiên phát hiện ở đây rất giống cảnh tượng trong cơn ác mộng của hắn, cánh đồng hoang vắng, dương quang chói mắt lại lạnh thấu xương, trong giấc mơ đi qua chỗ này là đến một nấm mồ hoang, có chút xa xăm, nấm mồ đã gần như bằng phẳng, trên mộ đặt một vòng hoa, những đóa hoa bị phơi khô, ẩn ẩn biến thành màu đen.

"Có nhang không?" Lâm Ngôn nói với tiểu đạo sĩ, A Nhan lấy một bó nhan nhỏ từ trong túi, Lâm Ngôn rút ra ba cây, cung kính cắm trước mộ.

"Ngươi làm gì vậy?" Doãn Chu khó hiểu, Lâm Ngôn lắc đầu thở dài "Chuyện gì nên đến cũng sẽ đến, đi thôi."

Ba giờ chiều, xe về thành phố đã đến, năm người vào chợ, chen chúc nhau mua gà cùng thức ăn, sau đó rời khỏi trấn Liễu Mộc, mua vé xe lửa, suốt đêm chạy đến nơi đã từng là trung tâm giao thương sầm uất nhất thời đó, phủ Thái Nguyên của năm trăm năm sau.

Hết chương 52

*Hoàng Đàn: là một loài gỗ quý hiếm do hàng trăm năm trồng mới có thể sử dụng lại là loại cây có sức sống rất mãnh liệt trên núi đảo, nơi mà rất ít loại cây có thể tồn tại. Chỉ cần một kẽ nứt nhỏ, hoàng đàn sẽ nhú mầm mà vươn lên.

Gỗ hoàng đàn rất thơm, trong hương thơm như có vị ngọt của sâm. Tiếp xúc ban đầu cho người ta cảm nhận đây là hương thơm bình dị dễ gần, không bị hắc như mùi ngọc am, nhưng khi đã quen rồi thì thấy nó sâu lắng, sang trọng, khó có hương thơm hóa học nào bằng được.

Hoàng Đàn thường chỉ được dùng làm bài vị cho vua chúa và thánh thần.

*Hoàng Lê Hoa Hải Nam: được liệt vào một trong bốn loại gỗ quý nhất theo quan niệm của người Trung Quốc (gồm Tử đàn (Hoàng Đàn), Hoàng hoa lê, Kê sí và Thiết lực).

Vào thời nhà Minh, việc dùng Hoàng hoa lê Hải Nam để làm đồ gỗ sử dụng trong nhà trở nên thịnh hành. Khi đó, loại gỗ này còn được coi như một thứ cống phẩm chuyên dùng để cống cho triều đình.

Gỗ Hoàng Lê Hoa Hải Nam đắt là ở vân đẹp, biến hóa không ngừng, gỗ cứng như thép nhưng mùi thơm chỉ thoang thoảng, phải thính mũi lắm mới nhận ra được, còn Hoàng Đàn chỉ cần bước vào nhà là đã ngửi được ngay. Hương thơm của hoàng đàn có thể xếp vào hàng đệ nhị chỉ đứng sau trầm hương.

Ngoài ra Hoàng Đàn còn thơm lâu, bền chắc không bị phai mờ theo thời gian như nhược điểm của các loại gỗ thơm khác là bị mất mùi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info