ZingTruyen.Info

[Hoàn] Đào mộ đào ra quỷ - Quân Tử Tại Dã

Chương 42

NgcElf

Thế giới này rộng lớn như vậy, thành phố này to như vậy, muốn tìm một người đã khó, huống chi là tìm một con quỷ lang thang?

Lâm Ngôn ôm gối tựa vào đầu giường, vừa nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vừa ngáp ngắn ngáp dài, từ khi Tiêu Úc rời đi, hắn đều ngủ không an ổn, luôn lo sợ bản thân ngủ quá say sẽ không nghe thấy tiếng bước chân Tiêu Úc trở về, nhưng ngày hôm qua đã quyết định đi tìm Tiêu Úc ngược lại khiến Lâm Ngôn cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lâm Ngôn gài đồng hồ báo thức lúc hai giờ sáng, thầm nhủ ngủ một giấc rồi lại đi tìm.

Ban đêm hắc ám mà ái muội, tựa hồ có cái gì đó vô hình, núp trong góc, phía sau cánh cửa, chỉ chờ hắn ngủ say liền chậm rì rì đến bên giường, dùng gương mặt trống trơn không có ngũ quan mà lẳng lặng nhìn hắn, theo dõi hắn...

Lâm Ngôn xoay người, trùm chăn lên đầu, hắn đã quá quen với loại cảm giác rợn tóc gáy từ sau lưng như thế này, ngay từ đầu hắn sợ Tiêu Úc, sợ cô bé mặc đồ đỏ, rồi đến linh hồn của Nhị Tiêu Cô, sau đó nữa hắn cũng không biết mình đang sợ cái gì. Điều gì là đáng sợ nhất, không phải là tên cướp ẩn trong hẻm nhỏ, cũng không phải mấy con chó hay cắn người ở dưới quê, đáng sợ nhất chính là những thứ "không thể nhìn thấy", chỉ có không thể nhìn thấy mới có thể kích thích nỗi sợ hãi tột cùng ẩn sâu trong lòng con người, tỷ như một chiếc tủ bị đóng kín, một ngôi mộ không tên, một đôi mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm sau lưng...

Chỗ đáng sợ nhất của quỷ không phải là không thể tìm ra nó, mà là nó có thể dùng mọi cách để liên hệ với ngươi, giữa đêm khuya một cuộc điện thoại không người gọi tới, trước cửa là một chiếc quan tài bằng giấy, vang vọng tiếng cười âm u ghê rợn, đẩy người ta vào tuyệt cảnh, thậm thí là phát điên.

Một khi quỷ có thể đứng dưới ánh mặt trời, thì nó không còn là quỷ nữa, nó đã biến thành một người bình thường, khát vọng được trao đổi với con người, thậm chí là chờ đợi tình yêu. Tiêu Úc chính là một con quỷ xui xẻo như vậy, không hề che giấu mà đứng trước mặt Lâm Ngôn, từ bỏ hết những thứ khiến Lâm Ngôn phải sợ hãi, trở nên vô lực, yếu ớt và thật cẩn thận, Lâm Ngôn nghĩ, là hắn đã cướp đi vũ khí từ tay con quỷ sau đó tàn nhẫn đuổi nó đi.

Đối với sự xuất hiện của con quỷ cùng việc nó rời đi, hắn không thể tránh thoát khỏi trách nhiệm, hắn cần phải đi tìm nó.

Ban đêm giống như một đám sương mù, ở trong chăn nghẹn lâu, Lâm Ngôn ló đầu ra thở, nương theo bóng tối hắn đột nhiên thấy có cái gì đó đang vắt lủng lẳng trên tủ áo, màu đen, hoặc là màu đỏ, hai màu này không thể phân biệt rõ ràng trong bóng đêm, tựa hồ là một bộ quần áo, hoặc là một trang phục lót.

Một bộ quần áo bằng vải bông cũ nát, tay áo cùng ống quần hơi hơi giật giật hệt như một tấm hình nhân bằng giấy, ống quần cùng cổ tay đều bị giấu sâu vào trong bóng tối, không có tay, không có chân, cũng không có đầu...

Cái gì vậy?

Một tia sét bỗng dưng xẹt ngang qua bầu trời, trong phòng lập tức lóe lên ánh sáng, Lâm Ngôn cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo, treo trên tủ chính là một bộ quần áo của một cô bé, người đã biến mất nhiều ngày nay, sau khi hắn quyết định tìm kiếm Tiêu Úc thì lại đột ngột xuất hiện, chuẩn xác đến từng phút từng giây.

Những bộ phận còn lại cũng lần lượt xuất hiện, một đôi chân, bàn chân trắng đến tái xanh vô lực duỗi thẳng, màu móng rất đậm, tựa hồ là đã hư thối nên biến thành màu đen, lại nhìn lên trên, chỗ cổ áo xuất hiện một khúc cổ, trên đó in hằn một vệt xanh tím thật sâu, đầu cô bé mềm nhũn lệch qua một bên, hai mắt lòi ra, thè chiếc lưỡi hồng hồng ra ngoài. Một sợi dây thừng thô cứng trên cổ, thân thể nhỏ bé lắc lư giữa không trung.

Cô bé cầm một con búp bê vải cũ nát không đầu, hai mắt dữ tợn trợn to, tầm mắt tối om nhìn chằm chằm Lâm Ngôn.

Trong bóng tối, Lâm Ngôn đối diện với nó.

Ta không sợ ngươi, Lâm Ngôn siết chặt nắm tay, quỷ thường lợi dụng lòng người để hù dọa, rời xa những giấc mơ điên loạn, có thể tránh khỏi những ảo giác khủng bố đáng sợ, nếu Tiêu Úc không ở, vậy hắn chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Không có động tác tiếp theo, thân thể cô bé giống như một bao gạo lớn bị treo lên, lúc la lúc lắc, con búp bê trong tay cũng đung đưa hai cái chân dài.

Có chỗ không thích hợp, nhưng là chỗ nào chứ? Đối với tình huống đột nhiên xuất hiện biến hóa như vậy, ý thức của Lâm Ngôn đã hoàn toàn thanh tỉnh, hắn chậm rãi sờ soạng đầu giường bật đèn ngủ, ba một tiếng, đèn lên, cả gian phòng đều tràn ngập ánh sáng, tủ quần áo rỗng tuếch, không có dây thừng, cũng không có cô bé bị treo cổ.

Nàng giống như đang cố gắng nói cho hắn biết về nguyên nhân tử vong của mình... Qủy treo cổ, Lâm Ngôn hít một hơi khí lạnh, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, một ảo giác đáng sợ đã bị hắn xem nhẹ từ lâu.

Chỉ có biết được mục đích của lực lương đang ẩn dấu trong bóng tối kia, hắn mới có thể nghĩ ra đối sách.

Một tiếng sấm vang lên, chuông di động liên tục thúc giục, hai giờ sáng, Lâm Ngôn thay quần áo, tắt đèn ra ngoài.

****

Liên tục bốn ngày, mỗi đêm Lâm Ngôn đều lái xe chạy lang thang khắp thành phố, cơn mưa vô biên vô hạn, lẻ loi cô độc, mưa bụi bay xéo qua ánh đèn màu da cam, hắn thậm chí còn có cảm giác mình biến thành một con quỷ, không có mục đích, không có phương hướng, động lực thôi thúc duy nhất chính là tìm cho bằng được Tiêu Úc, nhưng hắn lại không hề biết Tiêu Úc đang ở đâu hay đã đi về đâu.

Hắn có rất nhiều lời muốn nói với Tiêu Úc, hắn muốn biết Tiêu Úc có đang an toàn hay không, hắn mất rất lớn khí lực mới có thể thừa nhận tình cảm của mình, nhưng con quỷ kia cũng không thèm quay đầu lại, không chừa cho hắn một chút dấu vết cũng như một tia manh mối, thậm chí Lâm Ngôn còn hoài nghi rằng Tiêu Úc đang cố trốn tránh mình, che giấu hành tung, xuyên thấu qua bóng đêm dần dần đi xa.

Tiêu Úc đang ở đâu? Lâm Ngôn tiếp tục giữ chặt tay lái, suốt bốn ngày Lâm Ngôn đã đi qua hết những nơi mà hai người từng tới, Thẩm Gia Viên, bệnh viện, nghĩa trang, thậm chí là ngôi miếu nhỏ ở Tây Sơn, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tiêu Úc. Lâm Ngôn dừng xe ven đường, người qua đường như bầy cá nhốn nháo lướt qua cửa xe, không ai dừng lại hỏi thăm hắn, Lâm Ngôn hung hăng nện lên tay lái, cắn răng nói, chỉ cần ngươi còn ở dương gian, mặc kệ là bao lâu, cho dù rất xa, ta vẫn sẽ tìm được ngươi.

Hắn thậm chí đã đặt xong vé máy bay đi Sơn Tây, ba ngày sau, nếu còn chưa tìm được Tiêu Úc, hắn sẽ đi đến ngôi mộ cổ thời Minh kia, giống như lúc trước, mang Tiêu Úc đi ra từ trong bóng tối, hoặc là đi vào hư không chờ đợi con quỷ trở về.

Mưa lại bắt đầu rơi, gió quật vào hai hàng cây bên đường, đèn xanh đèn đỏ không ngừng nhảy lên rồi lại vụt tắt, toàn bộ thành phố náo nhiệt trở nên mốc meo mục nát, đêm tối dài đằng đẵng không có điểm dừng, đèn xe chớp nháy chớp nháy xin chút ánh sáng, hắn từng ở trong này ôm một con quỷ, Lâm Ngôn rút chìa khóa xuống xe, dưới cơn mưa lang thang không mục đích, phồn hoa trước mắt nhưng lại không có đường về, tìm không thấy người yêu đã ra đi.

Một người phải đi mất bao lâu, mới có thể nhận ra tình cảm của chính mình? Lâm Ngôn cũng không biết, hắn cứ đi qua mỗi ngã tư đường, mỗi chiếc cầu vượt, mỗi cây đèn chiếu rọi ánh sáng màu da cam trên phố, đi qua một nhóm các cô gái hát rong cùng những đứa trẻ bụi đời, con đường rắc rối phức tạp như một cái lưới, thiên chức vạn phưởng, chỉ còn lại một mối quan hệ đã bị cắt đứt, phương hướng duy nhất chính là quay đầu đi ngược lại.

Lan can cầu vượt bám đầy những giọt nước mưa lạnh lẽo, đèn ô tô giống như ánh sao trời chợt lóe lên rồi lại vụt tắt, gió xào xạc thổi ngang qua, trong lòng không ngừng hô to, Tiêu Úc ngươi đang ở đâu vậy, theo ta về nhà đi.

Mưa, càng lúc càng lớn.

Ông lão nói, nếu một người thật sự yêu con, thì sẽ không bao giờ rời xa con, bất cứ lúc nào, chỉ cần con quay đầu lại, hắn sẽ luôn đứng sau lưng con, Lâm Ngôn vừa đi vừa quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh hư không.

Nếu Tiêu Úc căn bản không thích mình như mình vẫn tưởng thì làm sao bây giờ? Tựa như lời tiểu đạo sĩ nói, hắn chỉ cần một người có mệnh cách tương xứng với mình, có bao nhiêu người có cùng ngày sinh tháng đẻ với mình, chắc chắn là có cả một đám, như vậy nếu Tiêu Úc đang đứng sau lưng một Lâm Ngôn khác thì hắn phải làm sao bây giờ?

Vô kế khả thi, đối với hắn mà nói, Tiêu Úc không phải như vậy.

Đối với việc lần đầu tiên sợ mất đi một thứ gì đó hơn cả cái chết, Lâm Ngôn hung hăng đá một cước xuống đường, phiền táo nắm tóc.

Con đường ướt sũng phản xạ ánh đèn nê ông ảm đạm, một bà lão đi ngang qua trước mặt Lâm Ngôn, động tác cực kì chậm chạp, có lẽ là do bị viêm khớp hay bệnh phong thấp phát tác, lặng lẽ băng qua đường. Bốn phía, không biết khi nào thì đã nổi lên sương mù, bị đèn đường chiếu vào, vàng óng một mảnh, thân hình bà lão mỏng manh như một tờ giấy, đến giữa đường bỗng dưng bóp tiền trượt ra, lạch cạch một tiếng rơi xuống mặt đất, nhưng bà cụ dường như không phát hiện cứ tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường chỉ có một mình Lâm Ngôn, hắn định nhặt bóp tiền lên trả lại cho bà cụ, nhưng khi chỉ còn cách bóp tiền có hai thước, hắn đột nhiên cảm thấy thân hình bà cụ này tựa hồ có chút quen mắt, đang đứng bất động do dự trong chốc lát, thì một cậu bé ăn mặc rách nát không biết từ nơi nào chạy tới, có lẽ là một đứa bé bụi đời, dùng bàn tay bẩn hề hề nhặt bóp tiền lên vội vàng muốn chạy.

Giống như đã được sắp đặt sẵn, không sai một giây, một chiếc xe màu đen dùng tốc độ một trăm tám mươi km trên giờ chạy ngang qua, đánh bay cậu bé, đông, một tiếng trầm đục, giống như một củ khoai tây vô tri vô giác bị ném lên, rơi xuống cách đó mười thước, bất động. Một chiếc xe khách tránh không kịp, liền cán lên cậu bé, chỉ trong một giây, một đứa bé bình thường đã bị nghiền thành một bãi thịt đỏ tươi, xương cốt trắng bệch lạnh tanh lòi ra khỏi thịt, hệt như một con cá chưa được lóc xương sạch sẽ.

Lâm Ngôn lảo đảo lui về sau hai bước, bà lão kia từ trong sương mù dày đặc quay đầu lại, lãnh lẽo nhìn hắn cười.

Nhị Tiên Cô.

Ác mộng còn chưa chấm dứt, chúng nói biết hắn muốn tìm Tiêu Úc, nên đều đã trở lại.

"Chi~" Một tiếng, hai xe đồng thời dừng lại, lái xe cùng hành khách lảo đảo đi ra, trên con đường trống trải chỉ nghe thấy tiếng một phụ nữ thê lương thét dài, có người đang nôn mửa, có người lại cầm điện thoại báo cảnh sát, lái xe chạy đến chỗ Lâm Ngôn, bối rối nói "Ngài đều thấy, ngài giúp ta làm chứng, là thằng nhóc kia đột nhiên lao ra giữa đường, không liên quan gì đến ta a!"

Tầm mắt chuyển dời sang đống thịt nát trên đường, cánh tay bị gãy thành từng khúc, trên bàn tay đầy máu căn bản không phải bóp tiền mà là một mảnh vải bông rách bươm màu lam.

Tại sao Nhị Tiên Cô lại hận hắn như vậy? Cô bé cầm con búp bê xuất hiện để làm gì? Cảnh cáo, đe dọa, hay là muốn giết hắn?

Một đám phóng viên cùng cảnh sát tụ tập giữa đường, còi xe không ngừng chớp nháy, Lâm Ngôn chạy vào trong xe của mình, thầm nghĩ mau mau rời khỏi chỗ này, hắn thậm chí không muốn về nhà, mỗi một không gian trong đó đều có âm hồn đang mai phục, hắn muốn nghe thấy tiếng người, một lần nữa hòa nhập vào trong thế giới loài người, hơn lúc nào hết, hắn hy vọng Tiêu Úc có thể đột ngột xuất hiện trước mặt mình, hạt mưa không ngừng rơi trên cửa sổ, bị gạt qua biến thành một dòng chảy nhỏ, Tiêu Úc đã không đến, bỏ mặc hắn một mình với cơn ác mộng.

Lâm Ngôn cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Hắn dừng lại trước một rạp chiếu phim, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, những cặp tình nhân nắm tay nhau xếp hàng mua bắp rang, trong không khí tràn ngập mùi bơ thơm nức nở, Lâm Ngôn ngồi trên ghế, áp chế từng đợt nôn mửa cùng nhịp tim của mình, sau đó đi mua vé, tính toán ở trong rạp chiếu phim hưởng một chút nhân khí rồi lại ra ngoài tiếp tục tìm kiếm Tiêu Úc.

Người trong rạp không nhiều lắm, sau khi ngồi xuống Lâm Ngôn liền nhìn qua, mặt sau cơ hồ không có một bóng người, nhưng dãy của hắn lại gần như đầy ắp, đôi tình nhân bên cạnh đang dựa sát vào nhau, cô gái ném một miếng bắp vào miệng, màn hình sáng lên, phát ra một chút nhạc thính phòng nhẹ nhàng nhằm giúp người xem thả lỏng tinh thần.

Quảng cáo chấm dứt, bộ phim mở màn, Lâm Ngôn cúi đầu nhìn lướt qua tấm vé, tên bộ phim khá lạ lẫm, chưa từng nghe nói qua, thật lâu rồi hắn không chú ý tới những bộ phim vừa được phát hành, tựa hồ là một bộ phim về nông thôn, màn hình màu nâu nhạt ảm đạm rất có phong cách, dường như muốn mô tả lại một đoạn kí ức mà cố ý dùng tiếng rè để tăng thêm bầu không khí.

Trên màn ảnh, một đám người đội mũ trắng đi qua, trên mặt mỗi người đều không có biểu tình, bầu trời âm trầm ảm đạm, màu giấy xám trắng bay phất phơ trong gió, Lâm Ngôn nhíu mày, đang diễn cái gì vậy? Đưa đám ma sao?

Trong đám người xuất hiện hai đứa trẻ, một nam một nữ, nam mặc đồ xanh, nữ mặc đồ đỏ, giống như một cặp hình nhân bằng giấy hỏa táng theo người chết, hai tay duỗi thẳng, mặt trắng bệch, hai gò má lại đỏ rực, hai mắt vô thần đi ngang qua màn hình. Mặt sau đều là người trưởng thành, áo choàng màu trắng, giày vải màu đen, quay đầu, khóe miệng giơ lên, ngoài cười nhưng trong lại không cười.

Không có lời thoại, không có nhạc nền, chỉ có một đám người đưa tang lẳng lặng đi qua, bầu không khí âm trầm làm cho người ta cảm thấy mao cốt tủng nhiên, màn ảnh cứ như vậy tiếp tục thẳng đến khi người cuối cùng lộ mặt mới khiến Lâm Ngôn không khỏi ghê rợn rùng mình một cái, người kia mặc một chiếc áo choàng màu vàng mỏng manh như tờ giấy, trên tay cầm một thanh kiếm bằng giấy, gió thổi rào rào, chính là miếu chủ!

Không ai phàn nàn về nội dung của bộ phim, đôi tình nhân bên cạnh vẫn đang chăm chú theo dõi.

"Lâm Ngôn."

Một thanh âm từ phía sau truyền đến, phảng phất như đang cách thật xa, lại giống như đang gần bên tai, Lâm Ngôn run rẩy, giọng nói này sao lại quen thuộc đến thế...

"Lâm Ngôn, đi ra."

Không sai, là giọng nói của Tiêu Úc.

Hắn ở đâu? Lâm Ngôn mạnh mẽ quay đầu lại, phòng chiếu tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy hai hàng ghế ở phía sau, thưa thớt vài người, tầm mắt đảo quanh, không có Tiêu Úc, ngược lại có một câu bé đầu tóc rối bù đang nhìn hắn cười hì hì, trông rất quen mắt.

Lâm Ngôn muốn đi ra ngoài tìm, nhưng hai bên đều có người, không thể nghi ngờ là quá chậm, hắn sợ Tiêu Úc đi mất, nôn nóng mà đạp qua lưng ghế thẳng một đường đi ra, bất chấp những người khác mắng hắn là đồ điên, Lâm Ngôn nhanh nhẹn vượt qua hai hàng ghế, chui vào trong hắc ám tìm đường ra ngoài, chỗ ngồi sát cửa có một thân ảnh màu trắng, đang giật giật, đứng dậy định rời đi.

Lâm Ngôn gấp muốn chết, nhưng đang ở nơi công cộng lại ngượng ngùng, vừa leo qua hàng ghế thứ ba, thì bỗng dưng "Oanh!" một tiếng vang lên, xà ngang bằng sắt trên trần nhà cùng với dãy đèn khổng lồ đều rơi xuống, nện chính xác vào vị trí mà hắn đang ngồi!

Màn hình tối đen, thủy tinh ào ào vỡ nát thành mảnh nhỏ, trừ bỏ xà ngang bị bẻ cong gây ra tiếng động rung trời, cả phòng chiếu vô cùng yên tĩnh. Lâm Ngôn sợ tới mức trợn to hai mắt, hắn đột nhiên phát hiện ra một sự thật cực kì đáng sợ, tất cả những khán giả đã hoàn toàn biến mất, trong đây căn bản không có người, chỉ có một mảnh tối đen, một mình hắn vô thố đứng trân trân giữa những hàng ghế.

"Tiêu Úc." Lâm Ngôn nhìn thân ảnh màu trắng hô to "Ngươi đừng đi."

Hắn điên cuồng lao ra khỏi hàng ghế, bóng dáng kia tựa hồ do dự một chút, chớp mắt liền không thấy, Lâm Ngôn nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, xuyên qua hành lang tối đen, không có một tia ánh sáng, ngay cả đèn báo khẩn cấp cũng bị dập tắt, chờ khi vọt vào quầy bán vé trong đại sảnh, hắn bỗng nhiên ngây dại.

Không chỉ phòng chiếu phim không có người, mà cả đại sảnh cũng cực kì yên tĩnh, màn hình led tối đen, tủ bắp rang cũng trống trơn quang đãng, phảng phất như chưa từng buôn bán gì cả.

Rõ ràng, hắn đã vào đây mua vé xem phim, đèn đuốc lúc ấy vẫn còn sáng trưng, dãy người xếp hàng đâu hết cả rồi?

Còn Tiêu Úc thì sao?

"A!" Thình lình có cái gì đó rọi vào mặt hắn, chói đến mức không thể nhìn thấy cái gì, giọng nói của một người đàn ông vang lên "Ai ở đó vậy?"

Lâm Ngôn lấy tay che ánh sáng, người nọ đến gần, dời đèn pin đi, Lâm Ngôn mới thấy rõ đó là một người đàn ông mặc đồ bảo vệ, người kia tựa hồ cũng hoảng sợ, kinh ngạc nhìn hắn từ đầu đến chân.

"Ăn trộm?"

"Ta đến xem phim!" Lâm Ngôn nôn nóng tìm kiếm thân ảnh màu trắng.

"Đừng đùa, chúng ta đang trang trí lại nơi này, cả tuần rồi không có mở cửa buôn bán, ngươi xem phim gì!"

Mặt Lâm Ngôn lập tức trắng bệch.

Vô luận Lâm Ngôn có giải thích như thế nào, bảo an vẫn nhận định hắn là kẻ trộm, thẳng đến khi Lâm Ngôn móc ra tờ năm trăm nhân dân tệ đưa cho mình mới chịu buông tha, Lâm Ngôn đi ra khỏi rạp chiếu phim, nhìn lại, cả tòa nhà đều tối đen, biển quảng cáo bị che lại bằng những tấm vải màu trắng, giàn giáo còn không kịp thu dọn, hắn thế nhưng mơ hồ đi vào một rạp chiếu phim đã đóng cửa!

Bộ phim, bắp rang, khán giả, ở đâu rồi?

Lâm Ngôn đột nhiên nhận ra, cậu bé đầu tóc rồi bù ngồi sau lưng hắn, không phải ai khác, chính là đứa trẻ bụi đời đã chết thay cho mình, vừa bị xe cán nát ở quốc lộ! Hắn bị thứ gì đó lôi kéo vào một rạp chiếu phim âm phủ, xem cảnh diễu hành đám ma, mà mục đích chân chính của nó chỉ sợ là thanh xà ngang đột nhiên bị gãy kia, nếu không phải Tiêu Úc, thì giờ này hắn đã một thành viên trong đám người chết đó rồi.

Tiêu Úc đi đâu rồi? Lâm Ngôn đứng trước cửa rạp, hoảng hốt nhìn xung quanh, bên cạnh rạp chiếu phim là khu phố bán đồ ăn vặt tối đen như mực, một góc áo trắng chợt lóe qua, Lâm Ngôn vội vàng đuổi theo, lướt trên hàng gạch men sũng nước, gió thổi ào ào hai bên tai, hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi nhưng tấm lưng kia vẫn không chịu suy xét mà dừng lại cước bộ, đi đến lối rẽ, bóng trắng kia chợt quay đầu lại, vừa nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc cùng biểu tình nhíu mày kia, liền khiến toàn thân Lâm Ngôn không khỏi phát run...

Hết chương 42

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info