ZingTruyen.Info

[Hoàn] Đào mộ đào ra quỷ - Quân Tử Tại Dã

Chương 10 - Nguyên do

NgcElf

Nguyên do

Có hay không một loại người, mà khi ngươi hỏi cả toàn thế giới cũng không người ai biết tin gì về hắn.

Dự báo thời tiết nói hôm nay nhiệt độ sẽ lên đến ba mươi độ, mười hai giờ trưa, bậc thang cẩm thạch trước thềm phản xạ ánh sáng chói mắt, Lâm Ngôn cùng Doãn Chu ngồi trên cầu thang không nói gì, bọn họ vì tìm kiếm địa chỉ của tiểu đạo sĩ đã gọi điện thoại suốt ba giờ liền, Lâm Ngôn lại một đêm không ngủ, nhiều ngày mất ngủ làm cho cả người hắn lâng lâng, thị giác và thính giác đều trở nên trì độn, hắn chôn mặt vào lòng bàn tay, dùng sức cọ cọ, sau đó ngửa đầu thở hắt.

"Hỏi hết rồi, người chung nhóm, chung ngành, ở chung kí túc xá, bằng hữu... Hắn hình như không có bạn bè gì cả, cũng không nghe nói có thân thích gần đây, đi đâu tìm hắn bây giờ?" Doãn Chu cầm điện thoại, lại mở tờ giấy ghi địa chỉ ra nhìn một lần "Cả tuần này, bọn họ không có tiết, đều được nghỉ ở nhà chuẩn bị tư liệu làm luận văn, hay là lại đi đến cái miếu kia hỏi?"

"Cầu ngươi, chuyện ngày hôm qua ngươi không thấy, hệt như đang ở âm tào địa phủ vậy, chỉ sợ ta vừa xuất hiện thì lão hòa thượng kia sẽ cầm kiếm gỗ đào xử lý ta, mang ta về luyện khí đó." Lâm Ngôn hữu khí vô lực nói "Ngươi tìm tiếp đi, ta chợp mắt một lát."

"À..." Doãn Chu lén lút khều khều Lâm Ngôn, trên kính mắt lập lòe bạch quang "Ngươi cùng con quỷ kia đến cùng là đã làm gì?"

Lâm Ngôn ôm gối đầu cuộn thành một đoàn, không tình nguyện trả lời "Đã nói tám trăm lần, chỉ ngắm cảnh đêm thôi."

"Ngắm cảnh đêm? Các ngươi bị bà dì Quỳnh Dao nhập vào người sao?" Doãn Chu xáp lại gần Lâm Ngôn, "Liền như vậy hóa thù thành bạn, biến chiến tranh thành hòa bình? Tiếp đến có khi nào thành tình nhân luôn không?"

"Ngươi giữ mồm giữ miệng một chút, bằng hữu kia đang ngồi bên cạnh ngươi đó." Lâm Ngôn dại mặt ra ngẩng đầu, dùng sức xoa xoa hai mắt, lại liều mạng ấn huyệt thái dương, cố gắng giữ cho mình thanh tỉnh "Không đùa nữa, trời vừa sáng hắn liền biến mất, nhưng ta có cảm giác hắn vẫn đang quanh quẩn đâu đây. Kì quái là mặc kệ ta nói như thế nào, hắn dường như cũng không hiểu, lão hòa thượng kia nói khi quỷ tu thành chân thân sẽ không nhớ rõ chính mình đã từng làm người, có lẽ... hắn không khác gì động vật."

"Mau mau đi tìm A Nhan, ta sợ hắn gặp chuyện không may." Lâm Ngôn nói "Hơn nữa, chắc chắn hắn biết nhiều chuyện hơn chúng ta."

Doãn Chu dùng sức vỗ đùi "Thật là bị mấy chuyện nhảm nhí này làm mờ mắt ngay cả nghề của mình mà cũng quên mất!"

"Trong máy tính của trường luôn có hồ sơ lưu trữ, học sinh dọn khỏi kí túc xá đều phải đăng kí địa chỉ mới, nói không chừng sẽ có hi vọng."

Hai giờ chiều, Lâm Ngôn cùng Doãn Chu xuất hiện trước một tòa chung cư 5 tầng cũ kĩ trên đường Đại Đông.

Thành phố này lưu giữ không ít các loại kiến trúc lâu đời, giá cả càng ngày càng tăng cao, kinh tế lại mỗi ngày một khó khăn, các hộ gia đình cũng không có tiền chuyển nhà, nên đành phải chen chúc nhau trong những tòa nhà rách nát như thế này. Thiết kế thời đó lấy ánh sáng rất kém, mặc dù là ban ngày ban mặt nhưng trông vẫn ẩm ướt u tối, vách tường xám trắng bong ra từng mảng, lộ cả lớp gạch đỏ bên trong, chiếc xe đạp cũ kĩ cùng với những đồ gia dụng hư hỏng đặt dưới hàng hiên không người quét tước, thường thường có chuột chạy qua, trong bóng tối dùng đôi mắt nhỏ xíu cảnh giác quan sát hành tung của những kẻ xâm nhập.

"Nơi này không phải sắp bị hủy sao?" Doãn Chu khó tin nhìn chằm chằm tờ giấy ghi địa chỉ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn toà nhà lung lay sắp đổ trước mặt "Ở nơi này vạn nhất có động đất thì làm sao chạy kịp!?" Lâm Ngôn có chút áy náy, hắn nghe nói gia cảnh tiểu đạo sĩ không tốt, luôn phải làm thêm ở ngoài để kiếm tiền đóng học phí, nhưng không nghĩ khốn khó đến loại trình độ này. Sớm biết như thế thì đã không bảo trì trầm mặc khi hắn bị ép dọn ra khỏi kí túc xá, làm hại hắn đã đóng một ngàn nhân dân tệ một năm lại không thể ở, chạy đến chỗ tấc đất tấc vàng này thuê phòng trọ.

Hai người cẩn thận đi qua hành lang, Lâm Ngôn đẩy đẩy mạng nhện trên đỉnh đầu, quay lại hỏi Doãn Chu "Phòng A Nhan số mấy?"

"0023." Doãn Chu vỗ vộ tro bụi bám trên quần bò, mê mang ngẩng đầu nhìn xung quanh "Nhưng ở gần đây đều bắt đầu từ số 1."

"Tầng hầm." Lâm Ngôn trầm giọng nói

Dưới hàng hiên đầy rác rưởi, miễn cưỡng mới có thể nhìn rõ phía trước, chiếc áo thun trên người Doãn Chu đã bẩn thành màu xám tro, trong không khí dày mặc mùi hư thối ẩm mốc, không biết vì cái gì Lâm Ngôn bỗng nhiên nhớ tới một bộ phim ma tên là "Tầng thứ tư", cuối hành lang âm u, một thiếu nữ tóc dài quay cổ, dưới mái tóc tối bù là hai hốc mắt đen ngòm, Lâm Ngôn dùng sức lắc đầu đuổi hình ảnh ghê rợn kia ra, nhịn không được tự giễu nói mình quả thật có vấn đề, nhìn cái gì đều có thể nhớ tới quỷ.

Doãn Chu dừng chân lại, nhìn Lâm Ngôn chỉ chỉ về phía trước. Chỉ thấy cuối hành lang có một tấm ván cửa xiêu xiêu vẹo vẹo khắc số 0023, Lâm Ngôn vừa định gõ cửa, Doãn Chu liền cản hắn lại, áp sát lỗ tai vào cánh cửa.

"Có người đang nói chuyện." Doãn Chu cau mày chỉnh chỉnh kính mắt, "Không nghe rõ..." nói xong liền đặt ngón trỏ lên môi ý bảo giữ im lặng, thấy Lâm Ngôn do dự, Doãn Chu nắm cổ áo kéo hắn lại gần. Phòng cũ cách âm không tốt, cách ván cửa phảng phất nghe thấy tiếng nói chuyện đứt quãng, tốc độ chậm rì rì, ngẫu nhiên còn cúi đầu cười hai tiếng.

"Hình như là giọng của A Nhan, trong nhà có khách sao?" Lâm Ngôn hạ giọng nói, nghĩ nghĩ cảm thấy nghe lén người khác nói chuyện thật không quá đạo đức, liền lôi Doãn Chu lại nói thầm "Đừng nghe, để người khác nhìn thấy còn tưởng hai chúng ta là trộm đó."

Cửa đột nhiên mở ra, Doãn Chu lập tức mất thăng bằng chúi nhủi về phía trước, chống tay lên cửa mới đứng vững, sau đó xấu hổ giải thích "Chào, chào, nhĩ hảo, ta cứ tưởng rằng không có người ở nhà."

Không có thanh âm, trong nhà một mảnh tối đen, ván cửa hơi hơi đung đưa, tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt" vang vọng khắp hành lang.

Một bàn tay xương xẩu nắm lấy nắm khung cửa, trong bóng tối mờ mờ hiện ra khuôn mặt tái nhợt. Doãn Chu nhìn nhìn, mở to mắt, thất thanh thét lên "Má ơi! Có quỷ!", hoảng sợ lui về sau vài bước, tấm lưng đánh vào người Lâm Ngôn, Lâm Ngôn cũng bị hắn dọa, chưa kịp thấy rõ chuyện gì đang xảy ra liền theo bản năng lui về sau, chân trái đạp chân phải, hai người ôm nhau ngã nhào xuống đất.

Một giọng nam sinh từ trên đỉnh đầu vang lên "Lâm Ngôn ca ca?"

Đèn sáng, người đứng trước cửa chính là tiểu đảo sĩ A Nhan.

Vừa vào cửa Doãn Chu còn nhịn không được oán thầm bệnh thần kinh, lôi kéo Lâm Ngôn một bộ không tình nguyện đi vào, một căn phòng nhỏ hẹp, đơn sơ nhưng được quét tước khá sạch sẽ, một bộ sôpha cũ, trên bàn thắp một cây đèn cầy sáp ong, giọt nến rơi xuống mặt bàn đông lại thành sáp. Lâm Ngôn cùng Doãn Chu tò mò nhìn xung quanh, nơi này hoàn toàn khác xa với nơi ở của một người trẻ tuổi, trong không khí thoang thoảng thản nhiên mùi dược liệu, trên ngăn tủ để một cái la bàn cùng một thanh kiếm gỗ đào, trên trường treo một bức chân dung đã ố vàng, Doãn Chu dùng khẩu hình hỏi Lâm Ngôn lão nhân này là ai, Lâm Ngôn khẩn trương bảo hắn câm miệng, nhẹ giọng nói đây là Đào Hoằng Cảnh, người sáng lập ra Mao Sơn Đạo Phái.

Tại trường học, mỗi khi nhìn bộ dáng quái đản của A Nhan đều cho rằng hắn đang cố tỏ ra thần bí, Lâm Ngôn nghĩ, không ngờ lại có liên quan đến tinh thông trấn quỷ Mao Sơn Đạo Phái. A Nhan vẫn như trước mặc một chiếc áo choàng kì quái màu lam, bưng hai tách trà đi đến, cúi người thổi tắc ngọn nến trên bàn, cung kính đặt tách trà trước mặt Lâm Ngôn cùng Doãn Chu. Tách trà là loại rẻ tiền mười đồng ba cái thường bán ngoài lề đường đường, nhưng chất trà bên trong lại thanh hương hợp lòng người.

"À, là Trúc Diệp Thanh của núi Nga Mi, là đặc sản của quê ta, sư phụ đưa, nói khi nào có khách thì pha cái này."

Doãn Chu vừa mới gặp đã bị A Nhan ra oai phủ đầu, bị hù sợ đến mức thiếu chút nữa đã ngất xỉu, uống một ngụm nước lấy lại bình tĩnh nói "Ngươi không phải đang có khách sao, thế nào lại không bật đèn? Vừa rồi làm ta sợ muốn chết!"

Tiểu đạo sĩ biểu tình lập tức thay đổi, ngập ngừng nói không có, Doãn Chu nhướng mi tà tà liếc hắn, tiểu đạo bị nhìn không chịu nổi, xoay người từ ngăn tủ lấy ra một cái khay, thật cẩn thận đặt lên bàn "Chỉ có chúng nó." A Nhan nói, trên khay là những tượng gỗ mang các loại thần thái khác nhau, có người cũng có động vật, điêu khắc vô cùng sống động, lông mi chòm râu, thậm chí ngay cả nếp gấp trên quần áo cũng có thể thấy được. Lâm Ngôn cầm lấy một khối, cẩn thận chăm chú nhìn, kinh ngạc nửa ngày không nói nên lời "Này không phải là sư phụ ngươi sao?"

A Nhan cúi đầu hồi đáp "Đúng vậy, ở một mình rất buồn, thường khắc vài thứ để giết thời gian, có chuyện gì, chuyện gì không vui thì nói với chúng nó, nói xong sẽ nhẹ nhõm hơn." Nói xong chỉ vào từng khối trên khay "Này là ba, mẹ, em gái của ta, có cả con mèo trong nhà nữa."

Bề ngoài tượng gỗ nhẵn nhụi bóng loáng, giống như được tẩm dầu, vừa thấy chỉ biết thường xuyên được chủ nhân vuốt ve thưởng thức. Trừ bỏ hòa thượng kia bị đặt ra ngoài thì những khối khác đều được xếp cùng một chỗ bộ, có cái bàn nhỏ, theo đó chiếc ghế dựa tinh xảo, ba người quây quần bên nhau cười tủm tỉm cùng với một con mèo đang cuộn thành một đoàn, Lâm Ngôn vuốt đầu con mèo nhỏ, không khỏi tán thưởng nói, "Điêu khắc thật tinh tế, tạo cảm giác vô cùng ấm áp, A Nhan chắc là ngươi nhớ nhà lắm phải không, tết Trung Thu đừng quên tìm ta đặt vé, sinh viên mua nhiều sẽ được giảm giá a."

A Nhan ngây ngẩn cả người "Không về, ba mẹ ta đã sớm qua đời, ta phải làm việc kiếm tiền, gửi về cho em gái đóng học phí."

Lâm Ngôn không nghĩ tới mình vừa mở miệng đã chạm đến chỗ đau của người ta, thả tượng gỗ xuống nói câu "Thực xin lỗi." A Nhan không quan trọng "Không sao, ta, ta đã quen rồi, ta cũng không có bạn bè, vừa khắc gỗ vừa nói chuyện với chúng nó, cảm giác như bọn họ vẫn còn sống."

"Ta là bằng hữu của ngươi nha." Lâm Ngôn nói "Có thể khắc cho ta một khối sao, ngươi thật khéo tay."

"Ừm, làm xong lại đưa cho người xem." Tiểu đạo sĩ nở nụ cười, hai mắt trong suốt sáng ngời "Đúng rồi, ngươi, các ngươi tìm ta có việc gì sao, là vì chuyện con quỷ đi theo ngươi?"

Lâm Ngôn gật gật đầu, ngồi thẳng lưng hít một hơi thật sâu, kể loại toàn bộ quá trình gặp phải quỷ, sau đó nói "Nghe các ngươi nói quỷ mang oán niệm quá sâu thì không thể siêu độ, ta chỉ muốn biết trừ bỏ việc tiêu diệt nó ra thì còn biện pháp nào tiễn bước hắn hay không, cách nào ít máu me hơn một chút."

A Nhan cau mày, nhẹ nhàng "a" một tiếng, lắc lắc đầu "Không giống. Tại, tại nơi dương khí quá thịnh như thế này ta tuy rằng không thể nhìn thấy hắn, nhưng có thể cảm giác được hắn rất bi thương." Vừa dứt lời liền lâm vào trầm tư "Hắn không định hại ngươi."

"Ác quỷ không có nhân tính, người chết oan chết uổng sẽ tâm mang oán hận, lưu luyến nhân gian, đợi đến khi có kẻ chết thay mới có thể tiêu trừ lệ khí, lệ quỷ hại người không thể không trừ. Sư phụ nói ta có thể nhìn thấu ánh mắt của quỷ, cho nên mỗi lần đều không thể hạ đòn sát thủ. Ngươi ngẫm lại xem, một người bị hại chết, ở trong phần mộ hắc ám lạnh lẽo chờ đợi suốt mấy trăm năm, trừ bỏ oán khí càng ngày càng nặng thì còn có thể cảm thấy cái gì?"

"Là cô độc. Bị nỗi cô độc giày xéo." A Nhan nhìn chằm chằm tượng gỗ trên bàn, ánh mắt bỗng nhiên trở nên cô đơn "Mười lăm tháng bảy, quỷ môn quan đại khai, hắn muốn mang ngươi đi vào thế giới của hắn, một người cô linh khó có thể chịu được." Câu nói cuối cùng rất nhẹ, giống như đang tự giễu bản thân mình.

Lâm Ngôn cầm tượng chú mèo nhỏ đùa nghịch, nói thật hắn rất đồng tình với con quỷ kia, thậm chí nhắm mắt lại còn có thể cảm nhận được những gì con quỷ đã trải qua, phong bế, yên tĩnh, khủng bố, dưới ánh đèn mỏ trắng mỏng manh, một bộ hài cốt đã biến thành màu đen lặng lẽ ngủ yên, đầu tiên là áo tang, sau đó là quan tài, mộ thất kín bưng không một khe hở, từng tảng đá nặng trịch đặt trước cửa mộ, tầng tầng lớp lớp giam cầm, ngăn cho linh hồn không được siêu sinh. Lăng tẩm dù có to lớn như thế nào, chôn xuống đất rồi thì còn có thể làm gì. Trong bóng tối bất diệt, chỉ nghe thấy tiếng tim mình nhảy lên, không, ngay cả nhịp đập cũng không có.

Tử vong là chuyện cô độc nhất trong kiếp người, một con quỷ vừa hung hãn lại chứa đầy tịch mịch, ngủ yên suốt mấy trăm năm rốt cuộc cũng chờ đến một người có thể cảm nhận được sợ tồn tại của nó.

Loại này vừa bi ai lại vui sướng...

Hết chương 10

*Trà Trúc Diệp Thanh: là loại trà Minh Tiền được hái trên núi Nga Mi. Lá trà tươi nhuận, xen kẽ, dày và rất đều. Mặt phẳng của lá sáng bóng, thon hình lá trúc,nước trà trong,màu sáng, có mùi thơm của hạt dẻ,vị thanh mát, thơm ngon và giữ được mùi thơm rất lâu, pha nhiều lần không bị mất vị đậm đặc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info