ZingTruyen.Info

[Hoàn-đang chỉnh sửa] Quỷ phi trọng sinh- Ai dám đụng đến phu quân ta.

Chương 83-84

tata9x

Chương 83: Hàng hồn.

Nguyệt Dung nghe được lời Linh Thứu nói, khí huyết vốn đã bình ổn lại bắt đầu bốc lên, tàn bạo trừng mắt nhìn Linh Thứu. "Ngươi, ngươi là cố ý!" Cố ý làm bộ không nỡ để cho nàng dùng, cố ý cho nàng mất mặt!

Linh Thứu chân mày cau lại. "Cố ý cái gì?" Một câu nói để Nguyệt Dung không thể nào phản bác.

Nói xong, tự mình đem cầm thu vào không gian, cũng không sợ người hoài nghi, đường đường Thái Tử phi, có một cái không gian cũng chẳng có gì lạ.

Hơn nữa nàng không phải đã bại lộ đấu khí với tài đánh đàn sao? Nàng tuy muốn lưu lá bài tẩy, nhưng không có nghĩa nàng phải tiếp tục để cho người khác bắt nạt.

Sư phụ của Nguyệt Dung là một lão giả, người rất có trọng lương trong Đan Dược hiệp hội, sớm biết trong lòng Nguyệt Dung chính là Thái tử, nhưng cho dù biết Nguyệt Dung khiêu khích trước, cũng không khỏi cảm thấy Linh Thứu quá mức ác độc, cũng quá không đem Đan Dược hiệp hội để vào mắt.

"Thái tử phi thật tài tình, nói vậy ngày sau dựa vào tài đánh đàn này liền có thể vô địch thiên hạ cải tử hồi sinh." Ông lão trào phúng nói.

Đan dược hiệp hội sở dĩ ở Lạc thần đại lục địa vị bất phàm, là bởi vì nó có thể luyện chế đan dược cứu tính mạng người cùng tăng lên đấu khí, vì vậy đại gia tộc cùng người hoàng thất của ba nước thấy bọn họ đều phải nhượng ba phần lễ, không dám cùng bọn họ chính diện xung đột.

"Quá khen, cây cầm này quả thật không tệ, có thể giúp bản Thái tử phi sửa trị đấu linh căn vốn là một phế vật không có linh căn, việc mà đan dược đều không thể chữa trị." Linh Thứu thản nhiên tiếp thu lời tán dương của hắn.

Mà khi lão giả nghe được thì đen mặt, nàng đây là đang giễu cợt lời của hắn đây mà! Trào phúng Đan dược hiệp hội luyện không chế đan dược chữa trị đấu linh căn!

Linh Thứu mới không nghĩ cùng hắn nói nhảm thêm, Đan Dược hiệp hội? Hừ!

Lãnh Trạch Phong nhìn Linh Thứu chói mắt như vậy, luôn cảm thấy nàng tựa hồ đã thay đổi rất nhiều, còn có, nàng biết đánh đàn sao? Đã chữa trị được Đấu linh căn? Tại sao những điều này hắn đều không biết? Nàng làm thế nào có được cây cầm này?

Điểm ấy như nhạc điệm rất nhanh bị những buổi biễu diễn sau đó hòa tan, chỉ là một khúc đàn của Linh Thứu làm cho trong lòng của mọi người đều lưu lại ấn tượng sâu sắc, cũng đối với Bắc Ảnh Linh Thứu có nhận thức mới.

Cung yến vừa tan, Hiên Viên Yên Nhi liền đuổi theo Linh Thứu. "Linh tỷ tỷ!"

Linh Thứu quay đầu, nhìn nữ tử xa lạ có chút không rõ, nàng có muội muội này sao? Nhìn về phía Lãnh Mộ Hàn, Lãnh Mộ Hàn đồng dạng lắc lắc đầu.

"Muội tên là Hiên Viên Yên Nhi!" Hiên Viên Yên Nhi nhìn ra suy nghĩ của Linh Thứu, tự giới thiệu mình. "Linh tỷ tỷ, muội ngày đó nhìn thấy tỷ đối phó với hai nữ nhân xấu kia! Linh tỷ tỷ thật là lợi hại! Muội biết tỷ tuyệt đối không phải đấu khí màu đỏ sơ cấp có đúng hay không!"

Đấu khí không phải màu đỏ sơ cấp? Cho tới nay cứ mãi nghĩ về việc này nhưng hôm bởi vì một câu nói này, để Linh Thứu đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, còn có đúng là như vậy hay không, còn muốn thử mới có thể biết.

Mà đối với Hiên Viên Yên Nhi, Linh Thứu lại là có hảo cảm (cảm thấy tốt), không phải bởi vì nàng ấy nói một lời đánh thức người trong mộng, mà bởi vì trong mắt nàng ấy có sự chân thành.

Lúc này từ phía sau liền thấy một nam tử đuổi theo, đi tới trước mặt Linh Thứu với Lãnh Mộ Hàn. "Tề Dự quốc Thái tử, Thái tử phi, tại hạ Hiên Viên Linh Nhai, xá muội không hiểu lễ tiết, kính xin hai vị thứ lỗi."

Linh Thứu đánh giá Hiên Viên Linh Nhai, tướng mạo anh tuấn, khí chất cũng là tuyệt hảo, bất quá vẫn không đẹp bằng Mộ Hàn của nàng, gật gật đầu, lại cảm giác bên hông căng thẳng.

Lãnh Mộ Hàn cúi đầu nhìn Linh Thứu nở nụ cười nguy hiểm. "Linh Nhi không phải mệt mỏi sao?"

Linh Thứu không rõ hơi sững sờ, nhưng nàng từ trước đến giờ luôn ngoan ngoãn, luôn nghe theo Mộ Hàn. "Ừm, hơi mệt mỏi!"

"Hai vị, Bản điện mang Linh Nhi đi về nghĩ ngơi trước, ngày khác lại chiêu đãi hai vị." Lãnh Mộ Hàn nói với hai huynh muội Hiên Viên xong liền dẫn Linh Thứu đi mất.

"Đều là tại huynh! Huynh vừa đến đã đem Linh tỷ tỷ doạ chạy!" Hiên Viên Yên Nhi tha thiết ngó nhìn Lãnh Mộ Hàn mang nữ nhân nàng coi trọng đi mất, thật là giận a! Liền trực tiếp đem tội danh đều đổ lên đầu chính ca ca của mình.

Hiên Viên Linh Nhai liền vô tội gặp phải hai người khó chịu như vậy thật là..., người kia, tự nhiên là Lãnh Mộ Hàn.

Linh Thứu vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. "Mộ Hàn, chàng mệt mỏi?" Nàng không mệt a, vì lẽ đó chẳng lẽ là Mộ Hàn mệt mỏi?

"Hiên Viên Linh Nhai kia rất dễ nhìn sao?" Lãnh Mộ Hàn âm thanh thăm thẳm vang lên.

Linh Thứu nháy mắt một cái, Mộ Hàn đây là. . . ghen? HA, Linh Thứu trong mắt loé ra một chút nghịch ngợm, gật gật đầu. "Ừm, là rất đẹp." Nói xong còn tiện thể gật đầu.

Lãnh Mộ Hàn thẳng thả hơi lạnh, hắn liền biết, vừa nãy hắn là nhìn thấy Linh Thứu đối với tên Hiên Viên Linh Nhai kia gật đầu, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Thứu khiến cho nàng nhìn mình.

"Ta cũng rất dễ nhìn, đẹp hơn hắn." Lãnh Mộ Hàn hầu như là cắn răng nói ra câu này.

Linh Thứu vốn định nhịn cười, nhưng Mộ Hàn của nàng quá đáng yêu mà! Phù phù một tiếng liền không nhịn được cười lên.

Gan lớn đưa tay xoa nắn khuôn mặt Lãnh Mộ Hàn. "Xác thực cũng rất dễ nhìn, bất quá ai đẹp mắt hơn. . ."

Linh Thứu còn muốn chọc Lãnh Mộ Hàn, ai biết Lãnh Mộ Hàn trực tiếp nắm lấy tay nàng đang đặt trên mặt hắn, một cái tay khắc đặt lên gáy của Linh Thứu, liền trực tiếp hôn lên môi Linh Thứu.

Trừng phạt mà gặm cắn, nàng tiểu nữ nhân này, lẽ nào hắn không biết nàng là cố ý sao? Nhưng chính là cố ý cũng không thể, trong mắt, trong lòng của nàng, chỉ có thể có hắn, dám nhìn nam nhân khác gật đầu, dám nói nam nhân khác đẹp mắt. . . Hừ, Hiên Viên Linh Nhai!

Trở lại Thái tử phủ đã muộn lắm rồi, chuyện hôm nay Linh Thứu cùng Lãnh Mộ Hàn đều không nhắc lại nữa, tất cả dường như liền chưa từng xảy ra, thế nhưng Linh Thứu biết, nàng nhất định phải tăng nhanh tốc độ.

Hầu như suốt cả đêm Linh Thứu đều không có ngủ, nhớ tới chuyện Lãnh Trạch Phong bảo nàng làm, hắn ta là muốn bắt đầu hành động sao? Như vậy nàng nên làm gì để lấy tốc độ nhanh nhất đánh tan thế lực của Lãnh Trạch Phong đây? Để hắn ta lại không còn khả năng vươn mình?

Ngày thứ hai, quả thực như Lãnh Trạch Phong nói, hắn phái một người đến bên cạnh nàng, hiệp trợ nàng, chủ yếu giúp nàng truyền tin tức.

Mà vì không đưa tới người khác hoài nghi, nữ tử kia mượn dùng tên và thân phận của Tập Dao. (Chú thích: Tập Dao chính là thị nữ theo Linh Thứu từ nhỏ.)

Nhìn nữ tử xa lạ trước mắt này, Linh Thứu che dấu xuống sát ý, Tập Dao là vì nàng mà chết, há lại cho người khác hủy danh tiếng của nàng ấy.

"Đúng rồi, nhị hoàng tử muốn ta hỏi ngươi, cây cầm này là ngươi từ nơi nào có được, có phải là có thể tăng lên đấu khí hay không?"

Nữ tử trước mặt vẫn tỏ ra cung kính, nhưng chỉ khi cùng Linh Thứu một chổ liền biến thành người khác, khẩu khí ra mệnh lệnh cao cao tại thượng, nàng ta thực sự không hiểu nổi, nhị hoàng tử làm sao sẽ phái một phế vật như thế làm mật thám, còn muốn nàng ta đến hiệp trợ phế vật này!

"Có thể a, đương nhiên có thể tăng lên đấu khí." Linh Thứu không não, trái lại tự tiếu phi tiếu nói.

"Thật sự!" Nữ tử vừa nghe xong nhất thời con mắt liền phát sáng, nếu nàng ta có thể tăng lên đấu khí, như vậy nhị hoàng tử nhất định sẽ càng tăng thêm tin dùng nàng ta hơn.

"Thật." Linh Thứu tựa hồ là nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta.

Buồn cười, có thể nàng ta còn không biết bây giờ nàng ta bất quá cũng chỉ là một con cờ của Lãnh Trạch Phong mà thôi, giống như nàng lúc trước vậy, chờ nàng ta không còn giá trị, Lãnh Trạch Phong liền sẽ vứt bỏ không chút lưu tình nào.

Nữ tử trấn định lại, ho nhẹ một tiếng. "Vậy ngươi hiện tại liền giúp ta gia tăng đấu khí thử xem, ta muốn thí nghiệm hiệu quả trước, nếu thật có thể tăng lên đấu khí, ta sẽ lấy về cho nhị hoàng tử, như vậy nhị hoàng tử sẽ thưởng nhiều cho ngươi."

"Được thôi." Linh Thứu cười, lấy Hàng Hồn cầm ra. "Ngươi đứng tại nơi đó là được, tập trung tinh lực nghe theo tiếng đàn đi."

Nữ tử nghĩ rất nhanh sẽ có thể tăng lên đấu khí, trong lòng vui đến nổi bong bóng, tự nhiên là im lặng làm theo lời Linh Thứu.

Linh Thứu tay vung lên, Hàng hồn cầm xuất hiện, ngón tay khẽ giương lên, một khúc hàng hồn liền thản nhiên vang lên, khúc nhạc này là nàng ở yến tiệc tối hôm qua trong nháy mắt khi chạm vào hàng hồn cầm, liền khắc vào trong đầu nàng.

Lúc đó nàng suýt nữa liền đàn khúc này, cũng may nàng khống chế lại tâm thần, không có bị cầm khống chế.

Nàng vẫn còn đang suy tư có muốn thử một chút hay không, hôm nay liền có người đưa tới cửa cho nàng luyện tập, nàng cớ sao mà không làm?

Hàng hồn khúc, tên như ý nghĩa, hàng ở hồn phách, khống chế lòng người.

Linh Thứu dựa theo hàng hồn cầm dẫn dắt, lại để cho mình không hoàn toàn bị cây đàn này khống chế, chỉ thấy nữ tử kia theo làn điệu quỷ dị, ánh mắt dần dần tan rã, cuối cùng giống như một con rối, trong mắt vô thần.

Một khúc đàn xong, nữ tử kia mới lấy lại tinh thần, chỉ là lần này tỉnh lại không giống lúc ban đầu, nhìn Linh Thứu trong mắt toàn là kính trọng.

Nguyên lai hàng hồn là ý này, Linh Thứu vuốt thân cầm, hàng hồn, gột rửa linh hồn, làm cho từ trong ý thức của nàng ta đổi chủ.

Như vậy Lãnh Trạch Phong thì sao? Hắn cũng có thể bị hàng hồn khống chế sao?

"Đương nhiên không thể!" Một thanh âm đột ngột xuất hiện ở trong phòng.

Ah? Linh Thứu cảnh giác nhìn bốn phía.

"Không cần tìm, bản tôn ở đây." Nói xong chỉ thấy trên cổ mình ánh sáng màu vàng chợt lóe lên, một con Kim Xà xoay quanh ở ngoài vòng cổ của Linh Thứu.

Linh Thứu cảm giác được nơi cổ mát mẻ, lúc này mới nhớ tới khi Mộ Hàn đưa cho nàng vòng cổ này đã thêm vào linh lực của hắn cùng với một con ma thú.

"Là ngươi?" Linh Thứu không cảm giác sợ sệt, tên tiểu tử này tựa hồ đã cùng nàng kí khế ước, lại là Mộ Hàn cho nàng, không thể hại nàng.

Con rắn nhỏ màu vàng chậm rãi từ cổ Linh Thứu đi ra, hết cách rồi, nó lười, không thích nhanh...

"Ngươi vừa nãy nói là ý tứ gì?" Linh Thứu nhấc đuôi nó lên, thật nhỏ nga, bất quá nhìn qua cũng thật đáng yêu.

"Này! Thả ta xuống! Ngươi cái nhân loại lớn mật này!" Kim xà nổi giận, lại là sắc nữ này, lại cầm đuôi nó! Kém một chút liền thấy mông của nó rồi! Sĩ khả sát bất khả nhục có biết không!!!

Linh Thứu không thèm để ý tới cơn giận của nó, nhẹ nhàng vung vẩy đuôi nó. "Hỏi ngươi chưa trả lời đó."

Tiểu Kim Xà trực tiếp bị lung lắc đến đầu óc choáng váng, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, Tiểu Kim Xà vèo một cái tránh thoát tay Linh Thứu, tốc độ nhanh chóng, tay Linh Thứu chợt lóe lên ánh sáng màu vàng, Tiểu Kim Xà đã không thấy tăm hơi.

"Tốc độ rất nhanh nha." Linh Thứu trêu đùa mà nhìn Kim Xà đã  bay ra ngoài.

"Hừ, ngươi bản lĩnh cũng không nhỏ." Tiểu Kim Xà giơ giơ đầu rắn nhỏ lên, nó nguyên bản còn tưởng rằng nó một đời này thảm rồi, phải cùng một phế vật khế ước, nhưng một khắc kia khi nó cắn xuống cổ nàng, nó mới phát hiện, khà khà, nó nhặt được bảo rồi! Đại chủ đối với nó quả thực không tệ nga!

Nói như vậy nó thì toàn bộ mọi chuyện đều bị nó nhìn thấy, từ ngày nó với nàng bắt đầu khế ướt? "Ngươi ma thú kế ước của Mộ Hàn?"

"Ngươi gặp qua một con thú nào với hai nhân loại khế ước à." Linh Thứu vừa nói ra khỏi miệng liền gặp phải Tiểu Kim Xà khinh bỉ.

Đúng vậy, nếu là như vậy. "Mộ Hàn với ngươi là quan hệ gì?"

"Hắn là đại chủ a?" Tiểu Kim Xà trả lời như chuyện đương nhiên.
————//————-

Chương 84: Thẳng thắn.

Đại chủ? Linh Thứu khóe miệng vừa kéo, danh xưng này làm sao có cảm giác vui như vậy...

"Vậy ta là cái gì của ngươi?" Linh Thứu sờ sờ vòng cổ.

"Chủ nhân!"

"Vậy ngươi là nghe ta vẫn là nghe Mộ Hàn?" Cái tên này sẽ không đem chuyện của nàng đều nói cho Mộ Hàn chứ?

"Đương nhiên là ngươi, ta là cùng với ngươi khế ước lại không phải là cùng hắn nha!"

Linh Thứu ngất hô, không phải là nên nghe đại chủ sao, tốt xấu gì cũng có một chữ đại a, bất quá...nàng cũng không thèm để ý những thứ này, chỉ là có chút hiều kỳ Mộ Hàn có năng lực mà nàng không biết.

Mà nữ tử kia vẫn ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Nữ tử có chút không biết Linh Thứu có ma thú, nàng không có nghe nhị hoàng tử nói? Bất quá nàng biết, Linh Thứu mới là chủ nhân chân chính của nàng, nhị hoàng tử muốn hại chủ nhân: hại chủ nhân của nàng, tự nhiên là kẻ thù của nàng.

"Ngươi. . ." Linh Thứu không lại xoắn xuýt chuyện này nữa, nhìn về phía nữ tử. "Ngươi tên gì?"

"Thuộc hạ tên Đào Chi, Hạ Đào Chi." Hạ Đào Chi cung kính trả lời.

Linh Thứu gật gật đầu. "Ngươi đi xuống đi."

Hạ Đào Chi vừa rời đi, Linh Thứu liền để một tiểu quỷ đi theo nàng, nàng muốn xác nhận hàng hồn cầm có hữu dụng hay không, nếu Hạ Đào Chi phản bội nàng, như vậy nàng nhất định diệt trừ nàng ta trước, nàng không thể tha cho một người uy hiếp ở bên người nàng và Mộ Hàn.

Tiểu Kim Xà không nhìn thấy quỷ, thế nhưng lại cảm nhận đuọc nơi đó nhất định có cái gì đó.

Bởi vì nó trải qua khoản thời gian mật thiết quan sát này, nó phát hiện, người chủ nhân này đầu óc bình thường, cho nên nàng hẳn có thể nhìn thấy đồ vật mà nó không nhìn được, còn đó là vật gì... còn không tốt nói tới...

"Đúng rồi, trước đó ngươi nói không thể, là chỉ Lãnh Trạch Phong không cách nào bị ta hàng hồn sao?" Linh Thứu hỏi.

"Đương nhiên, tốt xấu gì hắn là long tử, có long khí hộ thể, lại không phải người bình thường, làm sao có khả năng dễ dàng bị khống chế như vậy?" Tiểu Kim Xà lão khí hoành thu (như ông cụ non) trả lời.

Nếu như vậy không thể thực hiện được rồi, vậy cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp của mình.

...

Lãnh Mộ Hàn khi về tới phủ, liền có người hướng về hắn báo cáo tình huống trong phủ.

"Tập Dao?" Lãnh Mộ Hàn ghi nhớ cái tên này này.

"Chủ nhân, có muốn phái người đi điều tra một chút không?" Người kia dừng một chút. "Hoặc là, sai người theo dõi?"

Lãnh Mộ Hàn trầm mặc một hồi. "Không cần, ngươi đi xuống trước đi."

"Hàn, ngươi đây là muốn thả dây dài câu cá lớn sao?" Người kia vừa rời đi, Mộ Dung Sùng Tĩnh liền tiến tới gần.

Lãnh Mộ Hàn không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Mộ Dung Sùng Tĩnh nhìn Lãnh Mộ Hàn như vậy, trong lòng cả kinh. "Nữ tử kia thật sự có vấn đề? Không biết cùng Thái tử phi có quan hệ hay không?"

Lãnh Mộ Hàn lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, Mộ Dung Sùng Tĩnh nhìn đến liền lập tức ngậm miệng lại, hắn còn không phải vì Hàn sao, hung như vậy, đều dọa trái tim nhỏ của hắn rồi!

Bất quá, aizz, hắn vẫn là không nhịn được a, nếu là huynh đệ tốt, vậy hắn vẫn phải nói. "Ngươi sẽ không phải bởi vì Thái tử phi của ngươi, cho nên mới bỏ qua kẻ khả nghi tiến vào Thái tử phủ chứ?"

"Ta tin tưởng nàng." Lãnh Mộ Hàn trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói.

"Tin tưởng? A, vậy chúng ta đánh cuộc, ngươi còn nhớ ngày ấy ngươi nhắc nhở chúng ta phòng bị không, chúng ta có thể. . ."

...

Đấu Linh đại hội chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, Lãnh Mộ Hàn cũng càng thêm bận rộn, Linh Thứu mới vừa dặn dò Thiệu Lỗi đi thu thập Thiên Sát, liền truyền đến ý chỉ, hoàng hậu triệu nàng vào cung.

"Kỳ quái, mấy ngày trước đây ngươi không phải là cùng chủ nhân cùng đi hoàng cung tham gia cung yến sao? Hoàng hậu muốn tìm ngươi khi đó sao không tìm? Một mực chờ hôm nay để ngươi đi thêm một chuyến nữa?" Thiệu Lỗi có chút không hiểu.

"Khả năng có chuyện gì đó." Linh Thứu cũng không để ý tới, mà tiếp tục dặn dò "Đi tới đó nhớ lời ta nói với ngươi, yên tâm đánh, giống như lần trước, sau khi chuyện thành công thì ở nơi đó chờ ta, ta sẽ cùng người kia khế ước."

"Ừm, được." Thiệu Lỗi đáp, tuy rằng hắn có rất nhiều thứ vẫn chưa thể nghĩ rõ ràng, nhưng mà hắn không biết hắn đã bắt đầu tin tưởng nàng.

"Bất quá chuyện của ngươi không giống, không chờ chủ nhân trở về lại đi sao? Hoàng cung. . ." Thiệu Lỗi vuốt mi, hắn nhưng là nhớ tới lần đầu tiên Linh Thứu đi hoàng cung, dáng vẻ lúc trở về...

"Không sao, hoàng hậu là mẫu thân của Mộ Hàn, không có chuyện gì."

Thiệu Lỗi nghe vậy sờ sờ mũi. "Được, vậy ta đi..."

Linh Thứu để Quỷ lão đầu, Băng và Hỏa đều đi theo Thiệu Lỗi, mà chính mình lại là trang điểm một phen, theo công công đến truyền khẩu dụ cùng tiến cung, Đào Chi là hầu hạ ở một bên.

"Chủ nhân, đã đến." Đào Chi đỡ Linh Thứu xuống kiệu, trải qua Linh Thứu thăm dò, Đào Chi là thật sự thay đổi tư tưởng, nhận nàng làm chủ.

"Thái tử phi mời." Công công đem hai người đưa tới ngự hoa viên, rất xa Linh Thứu liền nhìn thấy trong đình Hoàng hậu đang ở nơi đó thưởng thức trà, phía sau còn có hai cung nữ hầu hạ.

"Ngươi liền ở ngay đây đợi đi." Linh Thứu nói với Đào Chi. Liền một người hướng đình kia đi tới.

"Linh Thứu tham kiến mẫu hậu." Linh Thứu quỳ gối hành lễ, cõi đời này có thể làm cho nàng quỳ gối không nhiều, Hoàng thượng, Hoàng hậu là phụ mẫu của Mộ Hàn, hơn nữa nàng biết bọn họ đối đãi Mộ Hàn thất vọng là đều vì nàng.

Bạch Khải Hồng Anh cũng không gọi Linh Thứu đứng lên, chỉ là ở một bên vừa uống trà một bên đánh giá nàng, Linh Thứu cũng tùy ý bà đánh giá.

Mãi đến tận một hồi lâu, Bạch Khải Hồng Anh mới mở miệng: "Ngồi đi."

"Tạ mẫu hậu." Linh Thứu cười nói, đứng dậy ngồi xuống, chân hơi có chút cứng ngắc, bất quá cũng còn tốt, điểm ấy nàng vẫn là chịu được.

"Ngẩng đầu lên." Bạch Khải Hồng Anh nhẹ nhấp một miếng trà.

Linh Thứu ngẩng mặt lên cùng bà đối diện, không thể không nói Bạch Khải Hồng Anh bảo dưỡng rất tốt, cũng rất đẹp, bốn mươi tuổi phong vận vẫn còn dư âm, chẳng trách Mộ Hàn cũng anh tuấn như vậy.

"Quả thực không thể tin lời đồn, còn có một tay đàn tốt như thế." Móng tay màu đỏ của Bạch Khải Hồng Anh nhẹ nhàng chạm vào gò má Linh Thứu, sau đó là tay Linh Thứu. tuy nhẹ lại làm cho người ta có loại cảm giác sởn cả tóc gáy.

Linh Thứu đương nhiên biết, có thể ở bên trong hậu cung lạnh lẽo, đứng ở vị trí này, không có thủ đoạn là không thể, bà vì Mộ Hàn trên tay nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi, cũng từng tổn thương nàng, nhưng nàng cũng không cách nào hận, không cách nào oán bà, trái lại rất ước ao, rất cảm kích bà.

Linh Thứu mỉm cười. "Kỳ thực mẫu hậu không cần như vậy." Vừa nói vừa liếc nhìn hai cung nữ hai bên.

Bạch Khải Hồng Anh dừng một chút, phất phất tay, hai cung nữ liền phúc thân lui ra, Linh Thứu cũng ở đồng thời ra hiệu hai tiểu quỷ đi nhìn chằm chằm.

"Ngươi muốn nói gì." Bạch Khải Hồng Anh cũng không sợ Linh Thứu có thủ đoạn gì, nàng trải qua nhiều như vậy, nếu còn không bằng một tiểu nha đầu, vậy chỉ sợ những oan hồn chết trên tay nàng đều muốn cười đến sống lại.

"Mẫu hậu. . ." Linh Thứu vừa muốn mở miệng, liền bị Bạch Khải Hồng Anh đánh gãy. "Mẫu hậu danh xưng ngươi liền không cần kêu, nơi này không có người ngoài, ngươi và ta trong lúc đó không cần diễn kịch."

Linh Thứu cũng không phản bác, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. "Kỳ thực người không cần phòng bị ta như vậy."

Bạch Khải Hồng Anh nhíu mày. "Ngươi nếu là không có bí mật gì, làm sao biết ta đang phòng bị ngươi?"

"Mỗi người đều có bí mật." Linh Thứu lắc lắc đầu. "Chỉ là con không hy vọng chúng ta ngao cò tranh nhau, cuối cùng để ngư ông đắc lợi."

"Ồ?" Bạch Khải Hồng Anh ánh mắt tối sầm lại. "Lời ấy nghĩa là sao?"

"Nếu như mục đích của chúng ta cùng là một, chúng ta vốn có thể liên thủ, nhưng bởi vì hiểu lầm tranh chấp, kia chẳng phải là lợi cho người khác sao?" Linh Thứu trả lời.

"Ha ha, vậy ngươi nói một chút, mục đích của chúng ta là cái gì?" Bạch Khải Hồng Anh, mang theo suy nghĩ sâu sắc, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng Linh Thứu.

"Mục đích của chúng ta là giống nhau, bảo vệ Mộ Hàn, để chàng thuận lợi đăng cơ." Linh Thứu không e dè nói ra.

Bạch Khải Hồng Anh thật không ngờ. "A, vậy ngươi lại muốn ta làm sao tin tưởng ngươi, ngươi không phải người khác phái tới hại Hàn Nhi sao?"

"Bởi vì con yêu chàng." Linh Thứu nhìn Bạch Khải Hồng Anh, kiên định nói.

Nha đầu này ở trước mặt của bà nói yêu con trai bà? Ha ha, thật thú vị, bất quá tin hay không tin, trong lòng bà cũng có chút do dự, nhìn dáng vẻ kiên định của nàng ta không giống như đang nói dối, nhưng mà... nàng ta nếu thật sự yêu Mộ Hàn, làm sao lại cùng Lãnh Trạch Phong dây dưa.

Tuy rằng sau đó Nam Cung Nguyên Trinh mấy lần nhằm vào nàng ta, nhưng trước có người truyền tin nói chuyện giữa Linh Thứu cùng Lãnh Trạch Phong có qua lại, cũng bởi vì như thế mới càng làm cho nàng cảm thấy khả nghi hơn.

"Ngươi nói ngươi yêu nhi tử của bổn cung, Bổn cung liền sẽ tin tưởng ngươi sao?" Bạch Khải Hồng Anh ngoắc ngoắc môi.

"Con không cần người tin tưởng." Linh Thứu một mặt hờ hững, nhưng vẫn luôn nhẹ nhàng cười nói: "Con chỉ là hi vọng người đem càng nhiều tinh lực đặt ở trên người Nam Cung Nguyên Trinh với Lãnh Trạch Phong, mà không phải con."

Nghe được tên hai người này, Bạch Khải Hồng Anh hiểu rõ nhưng vẫn hơi ngạc nhiên hỏi. "Ngươi biết đến còn không ít."

"Như vậy mới có thể càng tốt hơn đến giúp Mộ Hàn không phải sao?" Linh Thứu ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng có chút tự giễu, nàng sống hai đời, có thể không biết nhiều sao?

Bạch Khải Hồng Anh trầm mặc một hồi. "Vậy ngươi với Lãnh Trạch Phong là quan hệ gì?."

"Hắn ta muốn lợi dụng con đối phó Mộ Hàn." Linh Thứu thản nhiên nói.

Linh Thứu dứt lời liền cảm thấy Bạch Khải Hồng Anh trong mắt loé ra sát ý, vẫn nói tiếp. "Bất quá người không cảm thấy như vậy tốt hơn sao?"

"Nói nghe một chút?" Bạch Khải Hồng Anh đè xuống sát ý, tựa hồ có hơi tin tưởng Linh Thứu, nhưng còn có chút phòng bị.

"Như vậy, con mới có thể biết trước bước kế tiếp của hắn sẽ làm thế nào, hắn ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, mới có thể càng tốt hơn đến giúp Mộ Hàn. Nếu hắn thay đổi viên quân cờ là con đây, như vậy chúng ta liền ở sáng, mà hắn ở trong tối, Một lần có thể phòng, thế nhưng chúng ta mỗi lần đều có thể phòng rất tốt không phải sao?"

Linh Thứu đem suy nghĩ của chính mình nói ra, cái này cũng là nguyên nhân tại sao nàng hiện tại còn ở trước mặt Lãnh Trạch Phong ủy khuất cầu toàn.

Lãnh Trạch Phong là người vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, trừ phi một đòn để hắn không còn khả năng thắng, bằng không ám chiêu của hắn chỉ có thể  càng trầm trọng thêm.

Bạch Khải Hồng Anh nghe Linh Thứu nói có chút động lòng, trong lòng đối với Linh Thứu cũng hơi có chút đổi khác.

Ai nói nàng ta là phế vật, bà cảm thấy nàng rất thông minh, có thể ẩn nhẫn, ẩn nhẫn có lúc không phải nhu nhược, dù như thế nào cũng đặt chuyện muốn làm lên hàng đầu, không phải có câu, cười đến cuối cùng mới là người thắng sao.

Ngay tại hai người đang nói chuyện, một bên chậu hoa đột nhiên rớt xuống, chỉ thấy một cung nữ bị ngã ra.

Bạch Khải Hồng Anh không nhìn thấy, Linh Thứu lại là nhìn thấy, đây là do tiểu quỷ mà nàng lúc nãy bảo canh chừng, cung nữ kia chính là đang nghe trộm.

"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ vừa nãy lúc xin cáo lui thì đồ vật rơi mất, vốn định không muốn quấy rầy Hoàng hậu nương nương với Thái tử phi, kiếm lại đồ, nhưng lại không khéo. Kính xin Hoàng hậu nương nương thứ lỗi tha nô tỳ." Cung nữ cấp thiết đụng đầu.

Nha hoàn này theo Bạch Khải Hồng Anh cũng có mấy năm, Bạch Khải Hồng Anh cũng biết nha hoàn này nhát gan, lúc trước cũng là nhìn nàng đáng thương mới thu nàng ở bên người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info