ZingTruyen.Info

Hoan Coca Them Duong Tinh Tieu Tho

Năm lớp 10 kết thúc.

Trường học tổ chức cho học sinh đi dã ngoại qua đêm, Lâm Khả đội một cái mũ bucket màu vàng, ngoan ngoãn ngồi gần cửa sổ phía dưới xe buýt, chớp chớp đôi mắt to, ngạc nhiên nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Doãn Hàng ngồi bên cạnh cô, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi.

Lâm Khả chọc chọc cánh tay Doãn Hàng: "Doãn Hàng, cậu nhìn kìa, những bông hoa nhỏ đó thật đẹp."

Nói xong lại xoay người nhìn ra cửa sổ, tay nhỏ bám vào mặt kính, ánh nắng rọi vào đôi mắt kia long lanh.

Doãn Hàng liếc mắt một cái ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Lâm Khả nghiêng đầu nhìn Doãn Hàng, vừa định mở miệng, liền bị người kia giơ tay kéo cái mũ bucket xuống thật mạnh, trước mắt Lâm Khả là một mảng đen kịt.

"A! Cậu làm cái gì thế?". Lâm Khả bất mãn nắm tay lại thành một nắm nhỏ.

Doãn Hàng: "Thật ồn ào".

Lâm Khả: ...

Chờ Lâm Khả đội lại mũ chỉnh tề, Doãn Hàng đã nhắm chặt hai mắt lại làm như như không có chuyện gì xảy ra.

Cô cau có mặt mày, hướng về phía Doãn Hàng lè lưỡi một cái, rồi quay đầu tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong miệng lẩm bẩm vài tiếng.

Doãn Hàng chính là đồ quỷ sứ đáng ghét.

Xe buýt trường học chạy trên đồng ruộng, có chút xóc, hầu hết học sinh đều đang ngủ, một vài nam sinh phát ra tiếng ngáy, hòa cùng với âm nhạc dịu nhẹ trong xe, có chút khó chịu.

Lâm Khả bị lắc đến mệt rã rời, cô nhẹ nhàng ngáp một cái, bất lực tựa lưng vào ghế ngồi, từng cơn buồn ngủ kéo đến, ngay cả nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng phủ mờ một tầng sương nhàn nhạt, quang cảnh trước mắt dần mơ hồ, mi mắt nhẹ đáp xuống, rồi cũng khép chặt lại.

Ánh sáng ngoài cửa sổ tràn vào trong xe, chiếu lên gò má trắng nõn của cô, hơi phiếm hồng; hàng mi dài tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, giống như hai chiếc bàn chải nhỏ.

Chiếc mũ vàng đội trên đầu, trông thật giống hột cơm nhỏ.

Doãn Hàng đột nhiên mở hai mắt, đắc ý nhìn Lâm Khả, như đang suy tư điều gì đó.

Cậu mím đôi môi mỏng, vươn tay trái ra đem cái đầu nhỏ kia lại, nhẹ nhàng đặt trên vai phải của mình, lại hơi trùng trùng thân mình xuống, điều chỉnh vị trí một cách hợp lí.

Nếu như vậy...

Cô ấy hẳn sẽ thoải mái hơn.

Doãn Hàng nhìn Lâm Khả đang ngủ ngon, khóe miệng cong cong lên, nhanh như chớp, lập tức lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, thở nhè nhẹ, nhắm hai mắt lại.

Xe lắc qua lắc lại, cậu cũng nặng nề mà chìm vào giấc ngủ.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.

... ... ... ... ...

"Các em học sinh! Mau dậy thôi! Chúng ta tới nơi rồi!". Giọng nói cao vút của chủ nhiệm lớp vang lên, trong nháy mắt các bạn học sinh đều đã tỉnh ngủ.

Bên trong xe bắt đầu ồn ào.

"Oa! Thật là đẹp!"

"Chúng ta mau xuống thôi! Nơi này so với những gì tớ tưởng tượng còn đẹp hơn nhiều!"

"Chốc nữa phải chụp thật nhiều ảnh đẹp mới được"

Giáo viên chủ nhiệm lớp là một giảng viên mới hơn hai mươi tuổi, vóc dáng không cao, nhưng trông rất giỏi giang, mái tóc cô dài đến ngang vai trẻ trung.

Cô đứng bên cạnh bác tài, lưng thẳng tắp. Cô nhìn học sinh bên trong xe đang ngọ nguậy không yên, cao giọng nói: "Các em học sinh, sau khi chúng ta xuống xe, liền đứng tập trung tại chỗ, đồ đạc nhớ cầm theo đầy đủ nha."

"Vâng, thưa cô!"

Chủ nhiệm lớp: "Tốt, tất cả xuống xe."

Mọi người trên xe đeo lại ba lo, tốp năm tốp ba, ríu rít hướng cửa xe đi xuống.

Doãn Hàng nghiêng đầu nhìn Lâm Khả đang ngủ say, lại nhìn thấy vệt nước nhàn nhạt trên áo, khóe miệng giật giật.

Cậu liếc nhìn tốp người đang đi về phía cửa xe, trầm mặc một lát, thoáng dùng sức, nhún vai một cái.

Đột nhiên chấn động, Lâm Khả sợ tới mức mở to hai mắt, cô mơ mơ màng màng nhìn Doãn Hàng, chớp chớp hai mắt cay nhòe: "A...vừa mới...động đất?"

Doãn Hàng: ...

Doãn Hàng đút tay vào túi quần, nhàn nhạt mở miệng: "Xuống xe"

Xuống xe?

Lâm Khả nhịn không được ngáp một cái, xoa xoa hai mắt nhập nhèm nước, có chút phát ngốc, cô nhìn các bạn xung quanh, ngạc nhiên mất mười giây mới có phản ứng lại, đã đến nơi rồi.

Doãn Hàng nhìn Lâm Khả ngây ngốc: "Đi thôi."

Nhẹ nhàng đáp: "Đợi."

Lâm Khả chỉnh lại mũ, ngoan ngoãn đi theo Doãn Hàng xuống xe.

Đi xuống xe, Lâm Khả mới phát hiện ra vệt nước nhàn nhạt trên áo Doãn Hàng, cô vươn ngón tay ra chỉ chỉ: "Sao áo của cậu lại ướt thế?". Vẻ mặt vô cùng ngây thơ vô tội.

Doãn Hàng dừng lại, ánh mắt trầm xuống: "Nước miếng loài heo."

Lâm Khả nghi hoặc ồ lên một tiếng: "Nước miếng loài heo?"

... ... ... ... ...

"Được rồi, đêm nay các em cùng các bạn cùng tổ sẽ ở chung lều trại, giờ nhiệm vụ chính của chúng ta là phải dựng lều thật đẹp. Các em cố lên nha!" Chủ nhiệm lớp nói to.

Lâm Khả đứng trong hàng, thỉnh thoảng nhìn sang bản mặt không chút biểu cảm của Doãn Hàng, trong đầu nghĩ về nước miếng loài heo.

Nước miếng loài heo?

Thoáng tưởng tượng, sau đó chợt bừng tỉnh, lại không nhịn được liếc mắt nhìn vệt nước trên áo cậu, gò má ửng đỏ lên phân nửa.

Thật là mất mặt mà...Ô ô ô...

Cô dịch từng bước một đến bên cạnh Doãn Hàng, khuôn mặt có chút quẫn bách: "Là tớ làm ra..."

Doãn Hàng rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt đang ửng đỏ của Lâm Hạ, nhún nhún vai, không nói gì.

Lâm Khả che khuôn mặt đang ửng đỏ của mình lại, lắc lắc đầu, thật muốn đào một cái lỗ thật sâu để chui xuống; cô mím môi, nhẹ nhàng giật ống tay áo Doãn Hàng: "Nếu không ngại, tớ giúp cậu giặt quần áo."

Doãn Hàng nhíu mày: "Được".

Lâm Khả bĩu môi một cái: "Trả lời thật nhanh, không cần suy nghĩ một chút gì cả."

Doãn Hàng bình tĩnh nhìn lên phía trước: "Đây là hình phạt của cậu."

Lâm Khả còn muốn nói thêm gì đó, giọng nói cao vút của chủ nhiệm lớp lại vang lên: "Được rồi, các em, chúng ta bắt đầu cắm trại thôi."

"Vâng!"

Xung quanh vang lên tiếng reo hò của các bạn, Lâm Khả ôm lều trại lưu luyến không rời nhìn Doãn Hàng: "Chúng ta không cùng một tổ."

Doãn Hàng nhướng mày: "Cậu muốn cùng tớ ngủ chung một lều trại?"

Lâm Khả ngẩng đầu: "Gì cơ?"

Suy nghĩ một chút về lời Doãn Hàng nói, cả khuôn mặt lại lập tức đỏ lên, Lâm Khả ôm lều trại, lùi về sau một bước, hoảng loạn lắc đầu: "Tớ...không phải ý đó...Tớ không phải tưởng chúng ta cùng nhau ngủ..."

Nói xong, ôm lều trại quay đầu chạy mất.

Doãn Hàng đứng nhìn bóng dáng cô xa dần, nhíu nhíu mày: "Lâm Khả lại phát ngốc cái gì?"

"Doãn Hàng, đi chuẩn bị lều trại thôi". Người nói chuyện với cậu chính là bạn học cùng tổ, tên là Lý Mộc.

Doãn Hàng thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng, cầm lều trại lên, cùng Lý Mộc đi đến vị trí hai người được phân, nhanh chóng hoàn thành lều trại.

Lý Mộc nằm dài trên mặt đất, duỗi tay chân ra: "A, rốt cuộc cũng xong."

Doãn Hàng nhìn nhìn lều trại thấp thoáng phía xa, lại nhìn nhìn dáng hình chữ X trên mặt đất của Lý Mộc, nói: "Tớ sẽ nhanh trở lại."

... ... ... ... ...

Lý Mộc nhìn theo bóng dáng của Doãn Hàng, gân cổ rống lên một tiếng: "Này, cậu đi đâu đấy?"

Đáp lại Lý Mộc chỉ có thân ảnh đẹp đẽ kia thôi.

Lý Mộc là một trong số ít những người bạn thân của Doãn Hàng, hai người từ khi đi tiểu học đã chơi thân với nhau, cũng coi như là cùng nhau lớn lên, quan trọng nhất là cậu ta có thể thích ứng được với tính cách kì dị của Doãn Hàng.

Bên kia.

Doãn Hàng vòng qua vài cái lều trại mới thấy được hình bóng quen thuộc đang đứng ở một góc.

Nhìn thấy lều trại đã được dựng lên đẹp đẽ, Doãn Hàng có chút giật mình.

Vốn dĩ cho rằng cô nàng ngốc nghếch này chân tay vụng về, nhất định làm không tốt, xem ra chính mình lại lo lắng quá rồi.

Thẩm Nhất liếc thấy Doãn Hàng, bèn chọc chọc Lâm Khả.

"Sao vậy?". Ngây ngốc nhìn Thẩm Nhất.

Thẩm Nhất bĩu môi: "Kia, bảo bối cục cưng tới."

"Hả?"

Lâm Khả không hiểu nhìn Thẩm Nhất, quay đầu, liền thấy Doãn Hàng hai tay đút túi quần, bình tĩnh đứng ở phía sau mình.

Hai mắt Lâm Khả sáng lên, nhảy nhót đến trước mặt Doãn Hàng: "Sao cậu lại tới đây?"

Doãn Hàng không có nói tiếp, liếc nhìn cô một cái, má trắng nõn dính đầy bùn bẩn: "Con mèo nhỏ thật bẩn."

"A?". Lâm Khả ngửa đầu, vẻ mặt ngốc manh: "Cậu đang nói cái gì vậy?"

Khóe miệng Doãn Hàng giật nhẹ: "Không có gì."

Lâm Khả trừng mắt nhìn Doãn Hàng một cái: "Kỳ kỳ quái quái." Nói, lại giơ tay gãi gãi phát ngứa gò má, mặt càng ngày càng đen lại.

Doãn Hàng: ...

Nhìn Lâm Khả ngây ngốc, Doãn Hàng nhịn không được xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, sau đó ngửa đầu, nhìn bầu trời đầy sao.

Bàn tay to to mềm mềm kia bao trùm trên đỉnh đầu, có chút lạnh lạnh.

Lâm Khả dưới trời sao đỏ mặt, cô cũng chậm rãi bước đến, theo sau Doãn Hàng, cùng nhau nhìn bầu trời đầy sao, khi cười mi mắt cong cong, hai cái má lúm trên má động động.

Lâm Khả năm lớp 10 ngây thơ mờ mịt, cô không biết rung động là như thế nào, chỉ là cảm thấy lúc này rất hạnh phúc, so với việc được ăn nhiều bánh kem càng hưng phấn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info