ZingTruyen.Info

[Hoàn] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh Chanh

Chương 72: Màn chơi thứ tám

AnhTuc712

Chuyển ngữ: AnhTuc712.

Biết bản thân bị trò chơi Bàn tròn nhắm vào rồi, khi Giang Vấn Nguyên thấy mình và Tả Tri Hành vào cùng một màn thì suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu cậu là Bàn tròn có âm mưu. Nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại, họ đang đeo vòng tay chung đội bản mới nhất, hơn nữa Tả Tri Ngôn còn cầm con rối người máy theo, chắc chắn họ sẽ được phân đến cùng đội người chơi bình thường mà. Giang Vấn Nguyên bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực trong lòng, bắt đầu chú ý tình huống trên Bàn tròn.

Số lượng người chơi không nhiều lắm, tổng cộng chỉ 12 người. Nhưng điều đáng chú ý là dù ngồi ở cuối bàn nhưng những người đó vẫn rất bình tĩnh, còn mặc quần áo chỉn chu và hành lý đầy đủ, chứng minh họ là người chơi lâu năm. Màn chơi này vậy mà không có người mới nào.

Tiếng vĩ cầm du dương truyền đến trong ánh đèn mờ tối của bàn tròn, một con búp bê không khuôn mặt mặc váy dài đen xuất hiện, nó đang gác vĩ cầm lên vai, im lặng đến trước ghế trống. Nó cẩn thận đựt đàn và cung kéo xuống rồi nhấc váy xoay người, làn váy vẽ nên một đường cung duyên dáng trong không khí. Nó đi về hướng bên trái ghế trống, tiếp cận người chơi xếp hạng thấp nhất trước.

Con rối mặc lễ phục thu vé bằng cách chạm thông thường nhất, không biết có phải do liên quan đến màn diễn tấu violon không, nhưng nó không thu vé vào ở những nơi ảnh hưởng đến việc chơi đàn. Thính giác, thị giác, chức năng tim, phổi và tay chân đều được để lại, điều đó làm tăng không ít khả năng sống sót của người chơi.

Giang Vấn Nguyên bị thu một phần hai chức năng gan và toàn bộ chức năng mật*, cơ bản sẽ không ảnh hưởng đến hành động của cậu. Sau khi được tự do, Tả Tri Ngôn và cậu cùng xác nhận nhẫn.

*AT: Rõ hơn chức năng hai bộ phận này nha
– Túi mật có tác dụng co bóp đẩy dịch mật vào ống mật chủ, từ đó đổ vào tá tràng và xuống ruột non, giúp phân hủy các chất béo, thúc đẩy quá trình tiêu hóa thức ăn trong cơ thể người.
– Gan được xem như là một lá chắn của cơ thể có tác dụng ngăn chặn các chất độc xâm nhập vào cơ thể qua đường tiêu hóa, đồng thời làm giảm độc tính và thải trừ một số chất cặn bã do chuyển hóa chất trong cơ thể tạo nên.

Con rối lễ phục trở lại ghế trống, cầm đàn tiếp tục diễn tấu. Âm nhạc du dương truyền vào tai mỗi người, từ đầu đến giờ nó không hề nói một lời nào, biễu diễn đến khi 60 giây đếm ngược kết thúc. Nó dùng âm nhạc mang tính truyền cảm vô song để đàn khúc đưa tiễn người chơi.

Tận đến khi vào thế giới, tiếng đàn đó vẫn còn văng vẳng bên tai Giang Vấn Nguyên, làm lòng người cuộn sóng. Giang Vấn Nguyên nhìn người chơi xung quanh, từ biểu cảm họ có thể nhìn ra tâm trạng họ cũng giống cậu.

Vị trí tập trung của người chơi ở trước một ngôi trường bỏ hoang, trên cổng đã mọc đầy cây cỏ, bảng tên loang lổ bong tróc: trường cấp ba âm nhạc Thường Thanh.

"Cám ơn các bạn học đã đồng ý tham gia hoạt động hồi ức trường cũ lần này! Tôi là người phụ trách hoạt động, Chu Chương khóa 76." Một người nam mặc âu phục, đeo mắt kính không gọng nói với người chơi. Anh ta thoạt nhìn chừng 30 tuổi, khuôn mặt nho nhã, thái độ khéo léo rất dễ gây thiện cảm.

Chu Chương cảm thán: "Quay qua quay lại trường chúng ta đã bỏ hoang mười năm. Vì ký ức huy hoàng năm xưa, chúng ta sẽ cùng sinh hoạt năm ngày ở trường cũ trong lần hoạt động này, trừ hoạt động ngoài trời cố định, thời gian còn lại có thể tự do hoạt động. Mong mọi người quay video, ghi âm hoặc ghi lại năm ngày sinh hoạt của chúng ta. Sau khi hoạt động kết thúc chúng ta sẽ thu lại tư liệu của mọi người, biên tập thành một tiết mục đăng lên mạng làm kỷ niệm."

"Xin mọi người yên tâm, chúng ta đã được cho phép vào trường. Vài ngày trước ký túc xá đã được rửa sạch, hệ thống điện nước không có vấn đề, nguyên liệu nấu ăn và điều kiện nấu nướng đầy đủ cả. Có điều vì vấn đề dự toán nên chúng ta không mời đầu bếp đến nấu, ba bữa mỗi ngày phải tự mình làm. Nhưng tôi tin chỉ một khó khăn bé tẹo như vậy không làm khó chúng ta được!" Chu Chương sắp xếp rất ổn thỏa, trên cơ bản đầy đủ các mặt.

Song Giang Vấn Nguyên luôn nhớ rõ nơi này là thế giới trò chơi, vị trí của cậu vừa hay gần chỗ Chu Chương, quan sát cẩn thận tay anh ta một lúc thì cậu phát hiện tay người này có vết chai, thêm hộp đàn cello đặt cạnh thì không khó đoán anh ta làm gì.

Chu Chương cầm đàn cello bên chân nói với người chơi: "Đi thôi bạn học, chúng ta cùng về lại ngôi trường giáo dục ta thành tài!"

Người chơi khác lục tục vào cổng nhưng Giang Vấn Nguyên không nối gót theo ngay. Thẳng đến khi mọi người đi được một quãng cậu vẫn không cử động. Tả Tri Ngôn đi cạnh cậu, "Tại sao thất thần vậy, suy nghĩ gì?"

"Tôi nghĩ về đoạn violon con rối diễn tấu, khúc nhạc đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu tôi. Hơn nữa bản đồ màn chơi này là trường âm nhạc, NPC dẫn đường là một nhạc công cello, tôi không nghĩ chuyện này là trùng hợp, nhất định có gì đó kỳ quái ở đây." Giang Vấn Nguyên nói lo lắng của mình cho Tả Tri Ngôn.

Thứ Giang Vấn Nguyên phát hiện thì chắc chắn Tả Tri Ngôn cũng vậy, nên hắn mới không giục cậu vào trường, "Vậy cậu tính làm gì?"

Có đồng đội đáng tin cậy ở đây, tính cuồng tin tức số liệu của Giang Vấn Nguyên lại bắt đầu trỗi dậy, "Nếu thân phận giả lập của chúng ta là sinh viên tốt nghiệp trường cấp ba, chúng ta hẳn phải biết chơi nhạc cụ nào đó mới đúng. Con rối chơi vĩ cầm không thu vé vào những cơ quan cần để chơi nhạc cụ, chúng ta có thể tự mình tạo điều kiện thành không thể chơi nhạc, chúng ta lập nhóm so sánh đi."

Giang Vấn Nguyên lấy dao Thụy Sĩ, cồn sát trùng và băng vải cầm máu trong balo ra, "Tôi cắt một vết thương trên ngón trỏ tay trái cho anh, yên tâm, kỹ thuật đúng sẽ không làm anh thấy quá đau đâu. Sau khi ngón tay bị thương, năm ngày tới anh sẽ không thể chơi nhạc cụ, vừa hay có thể đối chiếu với tôi."

Lúc phân thành hai tổ, trong lòng Giang Vấn Nguyên đã thiên về hướng không chơi nhạc được sẽ an toàn hơn. Lập đội với Tả Tri Ngôn, nguy hiểm cùng gánh, Giang Vấn Nguyên không quan trọng chuyện ai an toàn hơn ai, huống hồ còn có thể nhân cơ hội trả thù một tên cuồng việc Tả Tri Ngôn này, tội gì không làm.

Tả Tri Ngôn túm hết đồ trong tay cậu lại, "Vẫn nên để cậu trong nhóm không thể biểu diễn đi. Lỡ may xuất hiện tình huống yêu cầu diễn tấu, so với một người chưa từng học nhạc kéo loạn tra tấn lỗ tai như cậu, không bằng tôi tự mình nghênh chiến."

"Chuyện này..." Giang Vấn Nguyên không thể phản bác. Trong sơn trang biệt thực có một phòng âm nhạc nhỏ, dương cầm, violon, cello, kèn lá hay nhạc cụ diễn tấu v.v đều đủ cả. Tả Tri Ngôn sẽ chơi hơn phân nửa số đó, còn rất thành thạo. Giang Vấn Nguyên chỉ có thể giơ ngón trỏ tay trái cho Tả Tri Ngôn, "Vậy anh làm nhẹ chút, đừng cắt sâu quá. Chờ sau khi qua màn còn một đống việc vẫn đang chờ tôi đó."

"Cậu cho rằng tôi là cậu à?" Tả Tri Ngôn vô tình chọc thủng suy tính lén lút của Giang Vấn Nguyên. Sau khi dùng cồn sát trùng dao và tay cậu thì rạch một vết thương ở đốt thứ hai ngón trỏ, sâu chừng 1mm. Có nó rồi, năm ngày kế tiếp chắc chắn cậu sẽ không cách nào chơi nhạc. Dù cho có bị cưỡng chế chơi nhạc, đau đớn trên vết thương cũng có thể nhắc cậu tình huống khác thường.

Động tác Tả Tri Ngôn rất nhanh nhẹn, Giang Vấn Nguyên chưa thấy đau đã xong hết rồi. Chờ Giang Vấn Nguyên quấn tốt băng cầm máu thì Chu Chương đã dẫn đoàn đi xa. Hai người dọn dẹp một chút thì nhanh chân đuổi theo.

Chu Chương không phát hiện có người tụt lại, lúc này đang cười giải thích cho một người chơi nữ, "Thường Thanh bỏ hoang mười năm, bỏ bê không nhìn đến, mạch điện sớm đã hư hỏng không thể dùng, ống nước cũng rỉ sét, điện nước đều do chúng tôi kéo lại. Vì tiết kiệm nên chúng tôi đặt chỗ ở tại khu ký túc xá nam gần mạch chính hơn. Không thể tách riêng ký túc xá nam nữ, còn cố định chỗ ở ở ký túc xá nam, để ký ức nữ sinh cấp ba của các bạn còn tiếc nuối, tôi cảm thấy rất có lỗi."

Khi tức nam thần hổ thẹn ấm áp cực kỳ mạnh mẽ, người chơi nữ được trả lời hơi thẹn thùng cúi đầu, "Tiền bối, anh không cần xin lỗi chuyện này. Có thể tham gia hoạt động hồi ức lần này chúng tôi đã rất vinh hạnh. Năm đó học cấp ba không có cơ hội tìm tòi ký túc xá nam, bây giờ có rồi cũng tốt lắm."

Người chơi nữ trẻ tuổi này, Giang Vấn Nguyên nhớ rõ ngồi vị trí thứ tư. Tất cả người chơi ở đây đều là năm, có thể xếp nhất thì thực lực cô gái này khẳng định không kém. Giang Vấn Nguyên không rõ cô gái này đã nhập vai sinh viên tốt nghiệp trong hoàn cảnh ảnh hưởng mạnh mẽ thế này, hay đang cố ý chọc Chu Chương.

Trong trò chơi Bàn tròn có một nhóm người tà đạo điên cuồng tấn công trò chơi, vì chân tướng chuyện xưa thường liên quan đến NPC, họ nghĩ rằng cực khổ thu thập manh mối, gánh lấy uy hiếp mạng sống cực lớn, không bằng trực tiếp chuyển mục tiêu lên người NPC.

NPC không phải người thật, bất kể có dùng thủ đoạn dơ bẩn xấu xa cỡ nào lên họ cũng không phải chịu trách nhiệm pháp luật, còn an toàn hơn đối mặt với quỷ quái trong trò chơi. Tuy đôi khi BOSS màn lẫn trong đám NPC dẫn đến mất mạn, nhưng đa số trường hợp đối mặt với NPC tương đối an toàn. Sau đó phe này còn chia làm hai chiến tuyến: Một kiểu trực tiếp dùng cách thức đẫm máu đối phó NPC, kiểu khác lại thông qua tình cảm và thân thể đánh chiếm NPC.

Kiểu sau còn đăng một bài thảo luận làm Giang Vấn Nguyên nhức đầu ở khu Quán Thủy.

Giang Vấn Nguyên chỉ xem một lần, nhưng có lẽ đời này cậu sẽ không quên: Làm không bao với NPC trong kỳ nguy hiểm, LZ không uống thuốc tránh thai, nếu kiểm tra có thai sẽ báo lại với các vị bằng hữu.

Người chơi trò chơi Bàn tròn lăn lộn như cá gặp nước, thông thường sẽ không quá nghèo. Chủ post thuộc dạng khá có trình độ, thái độ tùy ý thể hiện rất rõ trên từng con chữ. Dù sao cũng không biết sẽ chết lúc nào, không mang thai coi như xong, dù có thai đi chăng nữa, không có hứng sẽ bỏ, có hứng thú sẽ sinh ra nghiên cứu.

Nhưng bài viết đó xây lầu rất cao, sau khi chủ post đăng xong thì không hồi âm nữa. Cuối cùng cô ấy có mang thai không, có sinh đứa bé ra không đều chìm vào ẩn số.

Giang Vấn Nguyên nhìn người chơi nữ sắp dán luôn mình lên người Chu Chương thì không nhịn được nghĩ đến bài viết kia. Do vậy, cậu không phân định được cuối cùng cô gái này đang đùa giỡn NPC hay chịu ảnh hưởng của trò chơi nhập vai đàn em khóa dưới.

Chu Chương mang mười hai người chơi vào ký túc xá, "Chỗ này có tổng cộng ba gian ký túc xá, mỗi gian sáu người. Chúng ta có mười ba người, ba nữ mười nam. Dành riêng một phòng cho nữ, nam chia đều hai phòng còn lại. Mọi người có ý kiến không."

Đối với người chơi, chuyện chia riêng nam nữ đặt trước tính mạng thì không còn đáng nhắc. Trong nhóm có một người chơi nữ cùng nam nào đó vào màn, cô vốn định cùng phòng với đồng đội, định phản bác Chu Chương nhưng bị đồng đội ngăn lại.

Giang Vấn Nguyên chỉ cần cùng ký túc xá với Tả Tri Ngôn là được, bạn cùng phòng còn lại là ai cũng không sao cả.

Vì NPC dẫn đường cho người khác cảm giác rất tốt, anh ta lại là NPC duy nhất nên tất cả người chơi nam đều vui cẻ ở chung với anh ta. Sau một hồi giành giật không ai nhường ai, Giang Vấn Nguyên, Tả Tri Ngôn và hai người chơi nam khác ở cùng một phòng, năm người còn lại ở cùng Chu Chương.

Sau khi sắp xếp ở ký túc xá xong, Chu Chương tổ chức họp mặt ở nhà ăn cạnh ký túc xá nam. Như lời Chu Chương đã nói, nhà ăn được dọn dẹp rất sạch, về sau chỗ này chính là nơi ăn cơm họp mặt của họ.

Mọi người đến đủ rồi thì Chu Chương đặt ít tài liệu lên bàn, "Đây là một ít kỷ niệm chúng tôi lấy được chỗ các thầy cô năm đó, mọi người xem đi."

Đa số chúng là ảnh chụp, thêm vài huy chương và cúp, đều là giải thưởng liên quan đến âm nhạc.

Người chơi nam cạnh Giang Vấn Nguyên tìm được một ảnh chụp đứng, trên ảnh chụp vài thiếu niên mặc đồ mùa hè ngắn tay, nhìn ống kính làm kiểu cười tươi tắn, góc phải có mốc: 12.08.1976, hẳn được chụp lúc nghỉ hè. Sau lưng ảnh chụp có một dòng chữ viết bằng bút chì: Năm này của chúng ta trôi qua cực kỳ tốt, phải không nào!

Người cầm ảnh ở cùng ký túc xá với Giang Vấn Nguyên, họ đã giới thiệu tên họ cho nhau, y tên Liên Thành. Liên Thành nhìn bức ảnh, trên khuôn mặt mang nét hoài niệm, mở lòng nói: "Lúc nghỉ hề cấp ba tôi có cùng mấy anh em hẹn bạn nữ cùng lớp đến công viên giải trí. Trong nhà ma, tôi không cẩn thận dùa dai làm bạn nữ bạn tôi thích khóc, sau đó tôi cãi nhau với người bạn đó một trận, mọi người chia tay trong không vui. Giờ nghĩ lại, lúc đó là quãng thời gian vui nhất trong đời tôi. Vất vả lắm chúng tôi mới có thể cùng đến công viên giải trí, chắc chắn lúc đó não tôi úng nước mới có thể bày trò đùa nhàm chán đến vậy. Nếu có thể quay ngược thời gian, khẳng định tôi sẽ thật quý trọng thời gian đó..."

Sau khi Liên Thành bắt đầu, vài người chơi khác cũng sôi nổi cảm khái, chia sẻ thời gian nghỉ hè tốt đẹp của họ với mọi người. Giống với Liên Thành, họ nuối tiếc về thời gian đó, hối hận sao lúc đó mình lại làm vậy.

Chu Chương thấy mọi người thảo luận đầy khí thế thì cực kỳ vui vẻ, "Lúc chúng tôi tổ chức hoạt động lần này đã từng phỏng vấn hiệu trường. Hiệu trưởng nói khi bỏ hoang còn để lại đây rất nhiều đồ, mấy ngày kế chúng ta có thể dạo vườn hoa trường đãi vàng. Mấy thứ này tôi xem qua rồi, mọi người chờ tôi đi nấu cơm trưa, để mọi người thử tay nghề tôi một chút. Phương Thuần, cô có thể buông tay tôi ra không?"

Phương Thuần là người chơi nữ vừa rồi bám theo Chu Chương, cô đứng dậy, "Sao có thể để tiền bối làm một lúc mười ba phần cơm được, để em giúp đi. Tay nghề của em không tồi đâu đó."

Chu Chương nghĩ cũng phải nên cũng không từ chối Phương Thuần.

Hai người đi rồi, người chơi còn lại đều thảo luận sôi nổi hồi ức tốt đẹp về kỳ nghỉ hè cấp ba.

Giang Vấn Nguyên không tham dự, nhưng nghe người khác kể cũng rất hoài niệm. Ngay lúc đó cậu lại chú ý đến một người chơi. Người nọ mặc đồ mùa đông, làn da lộ ra ngoài đen nhẻm, hai tay thô ráp, vừa nhìn đã biết là người lao động tay chân. Người này luôn run chân không kiên nhẫn, đợi vài phút, trông thấy người chơi căn phản không định dừng đề tài nghỉ hè này lại, không nhịn được nữa gầm nhẹ: "Tôi bảo mấy người sao nói mãi vậy! Chúng ta đến thông quan trò chơi, không phải đến đây ôn lại kỷ niệm cấp ba!"

Lời người này nói thành công phá hỏng không khí ấm áp trên bàn cơm, làm nó lâm vào im lặng.

Một người chơi nữ tóc dài màu đỏ dùng tay cuốn tóc mình, kỷ niệm cô ta mới nói một nửa đã bị cắt ngang, bây giờ tâm trạng không hề tốt. Cô ta đánh giá người chơi nam từ trên xuống dưới, dùng giọng điệu khinh thường nói: "Anh rống cái gì, chúng tôi trò chuyện chúng tôi hăng hái, anh không thích có thể bịt tai lại mà! A, nhìn bộ dạng keo kiệt của anh kìa, một con quỷ nghèo, hay là không được học cấp ba nên ghen ghét chúng tôi có kỷ niệm."

Người chơi nam á khẩu, màu da ngăm cũng không ngăn được dáng vẻ đỏ mặt tía tai, "Gia cảnh tôi nghèo không học nổi cấp ba thì sao, Trương Thiết Ngưu này ăn ngay nói thật, nỗ lực làm việc cống hiến cho đất nước. Chỉ không học cấp ba mà thôi, không phải tôi sai, không có lý gì phải bị cô đâm chọt cả!"

Trương Thiết Ngưu căn bản đã không chờ được nữa, nói hết lời thì đứng lên đi khỏi. Người đi rồi, không khí nhà ăn cũng không hồi phục lại ấm áp như trước được nữa, ngược lại vì chuyện đó mà hơi xấu hổ. Người chơi không cách nào thảo luận ký ức nghỉ hè, im lặng quan sát ảnh chụp trên bàn, huy chương và cúp.

Giang Vấn Nguyên vẫn luôn cẩn thận quan sát người chơi, không bỏ qua động tác của Liên Thành. Liên Thành là người đầu tiên cầm ảnh chụp thiếu niên, cũng là người đầu tiên khởi xướng đề tài nghỉ hè, giờ đang im lặng nhét ảnh vào túi mình.

Quay qua quay lại đã đến giữa trưa, Chu Chương và Phương Thuần đã nấu xong bữa cơm phong phú, có thể ăn rồi.

Sau khi Trương Thiết Ngưu tức giận bỏ đi thì không quay lại. Giang Vấn Nguyên chủ động đứng dậy, có ý riêng nói: "Tôi và Tả Tri Hành đi tìm Trương Thiết Ngưu về, hy vọng sau khi anh ấy trở lại thì mọi người không cần nói quá mức như vậy nữa."

Nhưng khi Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành tìm được Trương Thiết Ngưu, lời nói kia đã không còn ý nghĩa.

Trương Thiết Ngưu đã chết trên đoạn đường ngắn ngủi từ nhà ăn về ký túc xá ——

Xác người quỳ rạp trên đất, trên yết hầu ứa máu, máu tươi đỏ sậm không đọng lại hoàn toàn.

Nguyên nhân tử vong: Động mạch cổ vè yết hầu vị cắt đứt, chết vì mất máu quá nhiều.

Giang Vấn Nguyên cúi người kiểm tra miệng vết thương của Trương Thiết Ngưu, dấu vết rõ ràng do vũ khí sắc gây ra, xung quanh không tìm được vật nào phù hợp với miệng vết thương. Trên cơ bản có thể loại trừ khả năng tự sát, hắn bị giết. Đến cuối cùng Trương Thiết Ngưu vì nguyên nhân gì mà không thể không chết?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info