ZingTruyen.Info

[Hoàn] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh Chanh

Chương 57: Học sinh ba tốt

AnhTuc712

Chuyển ngữ: AnhTuc712.

Bốn người Giang Vấn Nguyên mặc đồ bình thường đứng trong trường nhìn khác dễ thấy. Tư Đồ Khiêm đến đón Tư Đồ Tĩnh hình như có linh cảm, nhìn về phía cổng trường, Tư Đồ Tĩnh để ý đến hành động đó cũng quay đầu nhìn sang.

Khi tầm mắt Tư Đồ Tĩnh và Tư Đồ Khiêm rơi trên bốn người, Mục Miên Miên bắt đầu trở nên hoảng loạn, vừa quay người đã biến mất. Phản ứng đó cực kỳ quái lạ, đặt trước chuyện học sinh Giang đại liên tiếp tử vong và con mắt bị đổi, quan hệ ba người này hẳn là người trước vì dao thớt, người sau vì thịt cá. Phải là Tư Đồ Khiêm và Tư Đồ Tĩnh tránh Mục Miên Miên mới đúng, sao lại ngược lại?

Tư Đồ Tĩnh nhìn rõ người đứng ở cổng là những người ban sáng đã đến tìm mình thì gật đầu xem như chào hỏi, rồi khom lưng ngồi vào ghế sau. Tư Đồ Khiêm không vào cùng mà lên ngồi ghế lái phụ phía trước. Mối quan hệ anh em này thoạt nhìn không xấu như lời Tư Đồ Tĩnh kể, nhưng thực hư thế nào thì vẫn cần nghiên cứu thêm.

Chờ khi Tư Đồ Khiêm đón Tư Đồ Tĩnh đi rồi, Giang Vấn Nguyên mới nói với ba người còn lại, "Có thể trưa nay chúng ta phải ăn cơm thừa canh cặn rồi. Đi, chúng ta đến văn phòng giáo viên lớp 11."

Sáng nay ở WC nữ lầu 5, Giang Vấn Nguyên diễn trò moi ra thân phận của chủ nhiệm Thu chính là chờ lúc này đây.

Con mắt thiếu nữ bên trái của chủ nhiệm Thu là kiệt tác của Tề Tư Viễn, nên có thể chủ nhiệm Thu bị hại vào rạng sáng 0 giờ đến 8 giờ hôm nay, khả năng bị hại ở trường là rất cao. Xác định thân phận, phạm vi hoạt động của cô ta rất có lợi trong việc tìm hiểu làm sao con mắt trái bị trang điểm thay thế được mắt người.

Khi bốn người đến văn phòng, bên trong vẫn còn một giáo viên chưa rời khỏi. Giáo viên này không ai khác chính là chủ nhiệm ban 10 khối 11 trước đây, thầy Vân Hạc. Giang Vấn Nguyên đã từng nhìn thấy ảnh chụp thầy ta trên hồ sơ công nhân viên chức, là một người đàn ông 30 béo phì dáng rất nhỏ, trời sinh mặt có nét cười, thoạt nhìn rất thân thiện. Vân Hạc giờ gầy nhận không ra, miệng xệ xuống, trong mắt tối tăm, hoàn toàn hủy đi khí chất ban đầu.

Giang Vấn Nguyên gõ cánh cửa đang mở rộng, Vân Hạc nghe động nhìn sang, rồi đứng lên nói với bốn người: "Mọi người là phụ huynh học sinh à? Bây giờ là giờ nghỉ trưa, giáo viên khác đi ăn cơm hết rồi. Nếu mọi người gấp có thể gọi điện liên hệ họ."

Giang Vấn Nguyên nói: "Chúng tôi đến tìm chủ nhiệm Thu. Cô ấy vẫn chưa cho chúng tôi số điện thoại, thầy có thể nói chúng tôi biết cô ấy ngồi chỗ nào không. Chúng tôi đặt đồ lên bàn, ghi thêm tờ ghi chú cho cô ấy là được."

Vân Hạc nghe tên chủ nhiệm Thu thì cứng đờ người, sau vài giây mới bình thường lại. Anh ta chỉ vào một chiếc bàn trong phòng, khô khốc nói: "Bàn chủ nhiệm Thu ở đó, chỗ có đặt một ống thủy tinh đựng búàu xanh nước biển ấy."

Giang Vấn Nguyên nói cám ơn sau đó đến chiếc bàn kia.

Biểu hiện Vân Hạc sau khi nghe tên chủ nhiệm Thu nhìn thế nào cũng thấy bất thường. Tề Tư Viễn không đi cùng ba người đến bàn làm việc tìm manh mối, hắn đi đến cạnh Vân Hạc, rút ngắn khoảng cách hai người, nhìn thẳng vào mắt anh ta, "Thầy Vân, thầy hơi quá kích động với chủ nhiệm Thu thì phải."

Vân Hạc bị Tề Tư Viễn dồn lui vài bước, "Rốt cuộc các người là ai, các người không phải phụ huynh trường tôi, tôi cũng chưa từng gặp các người, tại sao các người lại biết tôi là Vân Hạc?"

Tề Tư Viễn nở một nụ cười không có ý tốt tiêu chuẩn, "Đừng hồi hộp vậy, thầy Vân à. Nói không chừng sau này mình còn gặp nhau đấy. Chúng tôi là..." Giang Vấn Nguyên nghĩ hắn sẽ dùng thân phận phóng viên Tư Đồ Tĩnh đã gán cho họ, nhưng đáp án của hắn lại bay tận chín tầng mây, bày ra dáng vẻ thần bí, hạ giọng nói với Vân Hạc, "Chúng tôi là thành viên Long Tổ quốc gia Z, chuyên phụ trách điều tra những án tử vong tập thể quái lạ. Ban 10 khối 11 Giang đại liên tục có án mạng, đãkhiến Long Tổ chú ý. Anh là chủ nhiệm lớp đó chắc chắn biết không ít. Ba tháng gần đây anh đã gặp chuyện không thể giải thích bằng khoa học nào đều có thể nói với chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nghi ngờ anh bệnh tâm thần do áp lực quá lớn."

Giang Vấn Nguyên: "..."

Đan Hiểu Nhiễm: "..."

Lữ Kỳ Diệu: "..."

Long Tổ quốc gia Z là cái giả thuyết quỷ gì!

Tề Tư Viễn có lẽ đã bị câu "kiểm tra kỹ thuật diễn xuất" kích thích nên mới phát động linh cảm diễn kịch như vậy. Hắn diễn giả cực, đã vậy Vân Hạc còn tin. Anh ta nhìn Tề Tư Viễn, môi run run tựa như có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn im lặng với chuyện con mắt, cầm lất điện thoại trên bàn. "Tôi còn có việc, xin đi trước. Các vị đặt đồ trên bàn chủ nhiệm Thu xong thì nhớ đóng cửa lại."

Vân Hạc không đề cập đến chuyện con mắt một chữ nào, nhưng khi nói đến chủ nhiệm Thu thì rõ ràng lớn giọng hơn, anh ta đang ám chỉ chị ta có vấn đề. Vân Hạc cố ý rời khỏi giao lại văn phòng cho bốn người Giang Vấn Nguyên, không muốn chen giữa cuộc điều tra này.

Tề Tư Viễn chỉa ngón cái tay trái xuống đất, đây là quy ước ngược lại khi không phát hiện mắt, đôi mắt của Vân Hạc không mang đến cho người khác cảm giác khó chịu. Giọng nói Tề Tư Viễn mang theo trào phúng, "Vân Hạc có thể sống đến giờ hẳn là vì giả ngu."

Trải qua mấy thế giới chuyện xưa chấn động lòng người, Giang Vấn Nguyên vẫn luôn là quần chúng lạnh nhạt đứng xem, nội tâm không mảy may dao động. Thật sự cậu cũng cảm thấy kỳ lạ với chuyện này, trước kia lúc cậu xem phim hoặc đọc tiểu thuyết đều rất dễ nhập vai cảm xúc, đến lúc vào được trò chơi Bàn tròn thì ngược lại rút hết toàn bộ tình cảm trong chuyện xưa đi, chỉ dùng lý trí đơn thuần phân tích chúng. Giang Vấn Nguyên không định đánh giá Vân Hạc, bắt đầu tìm kiếm đồ vật trên bàn làm việc của chủ nhiệm Thu.

Rất nhanh Giang Vấn Nguyên đã phát hiện một văn kiện, bên trong có tiêu đề màu đỏ: Thông báo bình chọn học sinh ba tốt và cán bộ ưu tú cấp trường, quận, thành phố năm 2021.

Mặt sau văn bản là danh sách môi lớp khối 11 nộp lên kèm tư liệu về người được đề cử. Cái tên Tư Đồ Tĩnh thình lình nằm trên danh sách, lớp học vẫn điền ban 10 khối 11 như cũ. Ban 10 chỉ còn một học sinh còn sống là Tư Đồ Tĩnh, trong học tập, thể dục và sở trường nghệ thuật biểu hiện không tồi, ba cô ta còn đập một khoản xây thư viện Giang đại, lý do cô ta có tên trong danh sách này rất đầy đủ.

Danh sách chờ duyệt này không phải danh sách cuối cùng trình lên bộ giáo dục, vì danh ngạch có hạn, chỉ có sáu chỗ, không đủ chia đều từng lớp. Điều này yêu cầu phải chú ý khảo sát, chọn ra những học sinh ưu tú nhất trong số tên đề cử này.

Danh sách có tổng cộng 25 tên, mỗi hàng là một học sinh ưu tú, phân từ ban 10 đến ban 13. Bên trái danh sách được chủ nhiệm Thu đánh 13 dấu ×, thu hẹp phạm vi học sinh xuất xắc lại còn mười hai người, sau một hồi dối chiếu thì đánh tiếp sáu dấu √.

Trong sáu tên không bị đánh chéo cũng không được đánh tích có tên Tư Đồ Tĩnh.

Nhưng Tư Đồ Tĩnh vẫn khác với 5 người còn lại, trước tên cô dùng bút đỏ viết ba chấm hỏi lớn.

Giang Vấn Nguyên quan sát cẩn thận ký hiệu trên danh sách, cậu phát hiện trong sáu dấu tích bằng bút đỏ có một dấu được tô đậm hơn. Khi đánh dấu này tay chủ nhiệm Thu đã đổi bút.

Ba dấu chấm hỏi chỗ Tư Đồ Tĩnh giống với màu trên tên kia. Chủ nhiệm Thu vẫn còn do dự giữa Tư Đồ Tĩnh và người đó, nhưng cuối cùng chọn ai, dựa vào nội dung tài liệu vẫn chưa biết được.

Tóm lại, khi chủ nhiệm Thu muốn đề cử Tư Đồ Tĩnh tham gia học sinh ba tốt bị mắt trái trang điểm thiếu nữ tập kích. Nhóm Giang Vấn Nguyên không tìm được danh sách cuối cùng, rốt cuộc chủ nhiệm Thu bị hại vì chọn hay không chọn Tư Đồ Tĩnh tạm thời chưa rõ được, vẫn còn thiếu chứng cứ.

Giang Vấn Nguyên rút tài liệu cá nhân của Tư Đồ Tĩnh ra bỏ vào túi. Dù sao đi nữa, trong chuyện Mục Miên Miên chết Tư Đồ Tĩnh không phải hoàn toàn không dính đến. "Đi thôi, chúng ta ăn trưa."

Bọn họ đi từ khu dạy học đến nhà ăn nhỏ, không còn đồ ngon, chỉ còn cơm thừa canh cặn lúc tàn cuộc.

Nhóm Trình San cũng ở đó, vừa ăn cơm xong, đang định cầm khay rỗng bỏ vào rổ. Khi Trình San thấy bốn người Giang Vấn Nguyên thì làm dáng "ai da" một tiếng, nói với đồng đội cô ta: "Tôi ăn chưa no, muốn đi gọi thêm món, mọi người chờ tôi chút."

Trình San lại giành giật trong đống đồ ăn còn lại với nhóm Giang Vấn Nguyên. Cô ta cầm dĩa đồ ăn đầy ắp cố ý bước qua bốn người. Cái miệng pháo của Tề Tư Viễn chuẩn xác đánh vào điểm yếu của Trình San, "Trình San, chuyện gì cô cũng yêu cầu giúp đỡ, không hề cống hiến chút nào còn ăn nhiều như vậy, có khác gì heo suốt ngày ăn ăn ngủ ngủ không?"

Trình San tức giận nghiến răng, không thèm ngồi thẳng thừng đứng ăn. Một lát thì đổ đống đồ hầu như không hụt miếng nào vào thùng cơm dư, sau khi cất đĩa thì nói với đồng đội mình: "Tôi no rồi, chúng ta đi thôi."

Lúc này Lữ Kỳ Diệu không nhịn được nữa, lạnh lùng châm chọc: "Người xấu xí tổ phá đám."

Trình San đỏ mắt, "Không phải tôi ăn còn dư à, không cướp tiền mấy người, dựa vào đâu chửi tôi?! Hạng nhất hạng nhì bàn tròn thì ghê ghớm, thì có thể tùy tiện khi dễ người khác?"

Chỉ cần hiểu chuyện từ đầu đến cuối thì ai cũng rõ Trình San không đúng. Người trong nhà ăn nhìn việc Trình San làm không thiếu, nhưng họ không chỉ trích cô ta mà ngược lại đại đa số đều dồn ánh mắt không mấy thiện cảm về phía bốn người Giang Vấn Nguyên. Tề Tư Viễn và Lữ Kỳ Diệu liên tiếp công kích Trình San làm Giang Vấn Nguyên thấy rõ hoàn cảnh của họ, chỉ mới một ngày đã có ít nhất năm người bị thay mắt.

Trong nhà ăn, bất luận là người chơi bình thường, người bị thay mắt hay công nhân trang trí và nhân viên công tác, tất cả ánh nhìn đều tập trung trên bốn người Giang Vấn Nguyên, tựa như muốn đẩy họ lên đỉnh bầu không khí.

Giang Vấn Nguyên không biết Mục Miên Miên có ở gần đây không, bất kể chuyện Mục Miên Miên bị bắt nạt là thật hay giả thì cậu cũng muốn cho cô biết, khi bị bắt nạt thì nên ứng phó bằng cách nào.

Giang Vấn Nguyên cong nhẹ khóe môi nói với Trình San: "Hạng nhất hạng nhì bàn tròn đương nhiên ghê ghớm, đương nhiên có thể tùy tiện khi dễ người rồi. Trình San, cô nhiều lần khiêu khích chúng tôi, bây giờ tô cho cô cơ hội xin lỗi đang hoàng. Nếu lời xin lỗi không khiến tôi vừa lòng thì tôi sẽ khiến cô phải nuốt hết số đồ ăn dư cô vừa vứt kia!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info