ZingTruyen.Info

HỆ THỐNG XUYÊN NHANH: SẮC KHÍ TRÀN ĐẦY (H)

Chương 09

Vivi_V1989

Edit: Vivi_V1989

Trên sân khấu nhỏ, nữ ca sĩ ăn mặc thực sự gợi cảm đang hát làm phía dưới cả trai lẫn gái tràn ngập kích động

"Đừng xát muối vào vết miệng thương cuồng vọng của ngày hôm qua, chạm một cái liền đau, nhớ một chút liền bi thương..."

Bài hát của Trương Huệ Muội [Đừng xát muối vào miệng vết thương], trước kia Thẩm Quân rất thích hát, cô giơ tay lên cùng nhau hát theo. Trong giọng hát trầm thấp mãnh liệt rung động trái tim, làm cô không tự giác bốc cháy lên.

Tiêu Cao Ý thật dễ dàng tìm tới rồi đứng phía sau đám người Thẩm Quân, thấy cô hoà mình vừa hát vừa nhảy, nhìn hoàn toàn không giống cô lúc bình thường. Trang điểm tinh xảo, tràn ngập loại hương vị phụ nữ thành thục, lại có mị lực trí mạng hấp dẫn hắn.

Sau đó, hắn nói ra câu nói càn rỡ nhất từ trước đến giờ: "Cô gái xinh đẹp, có đồng ý một nụ hôn lâm li triền miên với tôi không?"

Vừa mới bắt đầu tưởng là tên lưu manh nào đến gần, Thẩm Quân nhíu mày quay đầu nhìn lại, không nghĩ tới thế nhưng là Tiêu Cao Ý. Lập tức lộ ra tươi cười ngạc nhiên: "Cao Ý ca ca, sao anh cũng ở đây?"

"Hôm nay sinh nhật bạn" Nghiêng đầu hướng về phía Khương Ngọc Thần giơ giơ cằm lên.

Không cần nghĩ nhiều liền rõ ràng Tiêu Cao Ý đang chơi trò đại mạo hiểm. Nếu là bạn hắn, nhất định không phú cũng quý. Cũng không thể làm hắn mất mặt, vậy chỉ có thể miễn cưỡng hy sinh mình một chút.

Minh Dịch Vi phát hiện Thẩm Quân cùng Tiêu Cao Ý hành động thân mật, vỗ vỗ vai Đào Ỷ Chi và Phan Ánh Lộ còn đang điên cuồng: "Nhìn, có tình huống"

Đào Ỷ Chi nhìn đến liền muốn làm cái gì đó, trực tiếp bổ nhào vào Thẩm Quân bên cạnh, trên dưới đánh giá nam sinh không thấy rõ mặt dưới ánh đèn của quán bar, kinh ngạc mở lớn mắt: "Đây không phải là Tiêu đại giáo thảo sao!"

Ngại Đào Ỷ Chi là bạn của Thẩm Quân, Tiêu Cao Ý nhẹ nhàng cười, không nói gì. Đối với các cách gọi linh tinh như Tiêu đại giáo thảo, nam thần cao lãnh, hay học bá cao lãnh hắn không quá thích, có đôi lúc ngược lại giống như trào phúng.

"Bạn của em hơi thích hồ nháo, không có ác ý". Thẩm Quân bất đắc dĩ nói, liếc Đào Ỷ Chi một cái, ý bảo cô đừng nói.

Rốt cuộc nửa giờ trước các cô còn lấy Tiêu Cao Ý làm cái bia ngắm, khiến cho Tô Vũ Hàm dâng lên hận ý đối với hắn, vì yêu mà sinh hận là khủng bố nhất, đặc biệt là con gái.

"Ah không không, em không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần thưởng thức anh mà thôi. Có thể làm cho Quân tỷ chúng em nói ra lời hùng hồn muốn đứng nhất kỳ thi cuối năm khẳng định là anh. Hai người lại ngồi cùng bàn, có thể thấy được Quân tỷ thích anh rất sâu đậm đây! Anh cần phải đối đãi thật tốt với Quân tỷ của chúng em nha". Đào Ỷ Chi bỗng nhiên thả ra viên địa lôi, làm Thẩm Quân đều bị ngây ngẩn cả người.

Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo mà. Thẩm Quân thật muốn tìm cái hầm ngầm chui vào cho rồi. Đào Ỷ Chi nói lời này làm cô không thể phản bác, bởi vì cô thật là vì Tiêu Cao Ý mà trở về lớp học, chẳng qua lời này để hắn nghe được thì cảm thấy kỳ kỳ.

Minh Dịch Vi ở bên cạnh không nhìn được, che mặt lại, tên ngốc này, nắm sau cổ Đào Ỷ Chi: "Hai ngươi chơi vui vẻ nha, chúng ta đi lấy chút đồ uống". Dứt lời, cùng Phan Ánh Lộ mỗi người một bên vô tình đem Đào Ỷ Chi kéo đi.

"Aiii, hai người buông tôi ra, chúng ta còn chưa nói xong mà...@ & # $..." Minh Dịch Vi không chịu nổi, một tay che cái miệng còn đang chép chép nói lại

"Bạn em rất thú vị". Tiêu Cao Ý cười đến rất là vui vẻ, khoé mắt đều mang theo ý cười không che dấu được.

Hừ, nhìn ngươi cao hứng như vậy, ngươi cảm thấy lời nói đó rất thú vị đi! Nếu không phải bởi vì ánh đèn quá mờ, đỏ ửng trên mặt Thẩm Quân nhất định sẽ lộ rõ.

"Anh mới vừa rồi câu đầu tiên nói với em là gì vậy?" Thẩm Quân xảo diệu đổi đề tài.

Lần này đến phiên Tiêu Cao Ý cứng mặt, hiện tại hắn cũng suy nghĩ vừa rồi làn thế nào mà nói ra những lời càn rỡ như vậy: "Anh..."

Chưa nói hết nội dung còn lại đã bị một đôi môi căng mọng mềm mại lấp kín. Tiêu Cao Ý vừa mới bắt đầu không kịp phản ứng lại, nhìn cô gái nhỏ trước mặt khẩn trương đôi mắt nhắm lại, mi mắt vẫn luôn run rẩy. Trong lòng vừa động, đưa tay giữ chặt gáy cô, đảo khách thành chủ tiến công, liếm láp cánh môi non mềm, cạy hàm răng của cô ra, bắt đầu công thành đoạt đất, đoạt hút mật dịch tươi mới thơm ngon, dường như muốn đem cả Thẩm Quân nuốt vào.

Nhìn hai người hôn đến khó phân, cách đó không xa nhóm thiếu gia đang nhìn chằm chằm nơi này cũng bị chấn kinh rồi.

Lộ Chính Thanh không thể tin mở miệng thô tục: "Đờ mờ, nhìn không ra Tiêu đại thiếu gia rất hăng hái, có thể a!"

Khương Ngọc Thần không lên tiếng, hắn hiểu Tiêu Cao Ý không phải là người sẽ tuỳ tiện cùng con gái làm loại chuyện này. Trong lúc nhất thời nghĩ không ra.

Điểm chú ý của Lâm Thiệu Minh đều ở trên người cô gái đang hôn Tiêu Cao Ý, thấy thế nào lại quen mắt như vậy?

Ở trong phòng vệ sinh, Tô Vũ Hàm khóc đỏ mắt xong lung lay đi ra, liền thấy cảnh tượng này làm cho khoé mắt muốn nứt ra.

Tiêu Cao Ý, Thẩm Quân, đôi cẩu nam nữ các người! Tô Vũ Hàm ta thề đời này sẽ không bỏ qua cho các người.

Trên vai nặng xuống, nghiêng đầu nhìn lại, một tên công tử đầy mùi rượu: "Có gì sao, mời không cần lôi lôi kéo kéo!"

Lộ Chính Thanh thấy tiểu mỹ nhân đáng thương nên tới tỏ vẻ quan tâm, không nghĩ tới lại nhận phải lạnh nhạt, có ý tứ: "Tiểu mỹ nhân, muốn đi theo anh không, về sau sẽ cho em sống sung sướng, cơm áo không lo."

"Anh cho rằng anh là ai, tuỳ tiện nói vài câu lừa dối tiểu nữ sinh thì tôi liền tin? Đi soi gương nhìn rõ mình như thế nào đi!" Lộ Chính Thanh tuy rằng không phải rất soái, ít nhất cũng coi như không tồi, nay gặp phải loại tiểu ớt cay này, cảm thấy thật thú vị.
Nam nhân tính tình đa số đều như vậy, thứ không chiếm được mới là tốt nhất.

"Em không tin? Nhìn một chút đây là cái gì". Nói xong hắn lấy ra một tấm thẻ đen không giới hạn.

Tô Vũ Hàm tự nhiên hiểu đây là cái gì, trong lòng đã thay đổi chủ ý muốn leo lên cây đại thụ này, mặt ngoài vẫn là một bộ dáng cao lãnh. Cười nhạo một tiếng, lấy tay Lộ Chính Thanh ra rồi bước đi.

Suy tư nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Vũ Hàm, Lộ Chính Thanh đối với bọn công tử hay xem trò hay nói: "Chờ xem, không quá mấy ngày cô ta sẽ cúi đầu xưng thần, quỳ gối dưới đại điểu của tôi"

Tiêu Cao Ý cảm thấy mỹ mãn nắm tay Thẩm Quân lại đây, vừa thấy Lộ Chính Thanh không còn liền hỏi: "Hắn đi đâu?"

Khương Ngọc Thần nhún vai: "Đuổi theo một em gái nhỏ đáng thương rồi, chính là loại hình tiểu bạch hoa lay động trong gió a."

Em gái nhỏ đáng thương? Thẩm Quân trong lòng trầm xuống, nhanh như vậy liền tìm thấy chổ dựa khác rồi, có chút khó giải quyết đây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info