ZingTruyen.Info

[Hệ Thống] Hồi Ký Thời Không

Chương 42: Thời Không Tách Biệt

ocean_nguyen

Không biết qua bao lâu, Đường Hi từ trong cơn mê tỉnh dậy, cô xoa nhẹ mắt, hình ảnh mơ hồ dần rõ nét.

Cô đang nằm trên một chiếc giường.

Đường Hi một mặt mộng bức, ngồi ngây ra trên lớp đệm mềm mại.

Cô còn sống???

Không phải thất bại trong vòng kiểm tra sẽ trực tiếp bị mạt sát sao?!

"1802?"

[Tôi đây.]

Nghe thấy giọng 1802, Đường Hi thở ra nhẹ nhõm.

"Nơi nào đây?"

[Cô đang ở Thời Không Tách Biệt.]

Đường Hi mở to mắt kinh ngạc, Thời Không Tách Biệt?

Không lẽ cô qua được vòng kiểm tra rồi?!

Vội vàng ngó xuống thân mình, đây chính xác là nhân dạng gốc của Đường Hi rồi. Lại nhìn xung quanh một lượt, cô không nhịn được mà líu lưỡi.

Cái kiểu căn phòng không thua kém gì khách sạn năm sao này thật làm người ta kinh hãi!

Căn phòng được thiết kế theo phong cách cổ đại kết hợp với hiện đại, giường nhung mềm mại, bài trí đẹp mắt lại trang nhã vô cùng.

Hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn!

Cạch.

Tiếng mở cửa thu hút Đường Hi, cô dời tầm mắt, một mĩ nam mặc áo sơ mi trắng đơn giản bước vào, mái tóc đen của người nọ có chút rối lòa xòa trước trán, nhưng không làm giảm đi nhan sắc kia thậm chí còn có phần gợi cảm thu hút. Đôi mắt hổ phách của mĩ nam lườm Đường Hi, cô mỉm cười tươi roi rói:

"Lâu quá mới gặp, Dương Mộ Kì."

Dương Mộ Kì hai tay đút túi quần, phóng khoáng bước vào, sắc mặt không có chỗ nào tốt. Cậu ngồi lên chiếc ghế sofa nhung đen, gác chân lên bàn.

"Cô ở đó chơi vui quá nhỉ? Hại bọn tôi thu dọn tàn cuộc đến lả cả người."

Theo phép lịch sự, Đường Hi bò xuống giường đến ngồi đối diện Dương Mộ Kì. Trên bàn đã chuẩn bị sẵn bộ uống trà, cô rót ra hai ly, cười ha ha.

"Anh đã giúp tôi nhặt xác một lần, giúp thêm lần nữa cũng được mà."

Dương Mộ Kì trợn mắt, trên mặt viết mấy chữ 'Tôi mới không thèm giúp cô', rồi cau có vứt một túi vải đến trước mắt Đường Hi, cô theo bản năng chụp lấy.

"Của cô."

Cái gì cơ?

Đường Hi ngờ nghệch mở túi vải, bên trong chỉ đặt duy nhất một chiếc vòng tay đen, nhất thời cả kinh.

"ARG?"

Chiếc vòng này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, thân mảnh lại nhẵn nhụi, tuyền một màu đen thăm thẳm, nhưng Đường Hi đã thấy qua nó hai lần, làm sao có thể không biết?

Đây chính là ARG của nhiệm vụ giả mà!

Dương Mộ Kì quắc mắt, "Chúc mừng cô trở thành nhiệm vụ giả chính thức."

Đường Hi đeo chiếc vòng vào cổ tay phải, săm soi một lúc mới ngẩng đầu lên, nghi hoặc.

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhiệm vụ của tôi thất bại rồi?"

"Ừ."

Nghe vậy, Đường Hi còn đang vội mở miệng muốn hỏi kĩ càng, Dương Mộ Kì đã nói toẹt ra:

"Cô cũng may mắn thật, hệ thống vừa chỉ định xóa sổ cô thì cứu viện tới."

Đường Hi: ...Ha ha.

Trong căn phòng xa lạ ở Thời Không Tách Biệt, Đường Hi cùng Dương Mộ Kì trò chuyện một lúc, cô cũng xem như đã hiểu đại khái.

Cụ thể là Đường Hi thật sự suýt chết vì nhiệm vụ thất bại, nhưng ngay lúc đó cứu viện tới, trường hợp của cô được đem đi cho cục quản lí xem xét, vì tình huống mà Đường Hi gặp phải khá là hi hữu.

Không, phải nói là chưa có ai ở một thế giới sắp tự hủy do kẻ sa đọa mà còn mạng trở về như cô cả. Đa số nhiệm vụ giả đều bị giết hay tan biến cùng thế giới.

Vì Đường Hi có công bảo hộ thế giới, câu thời gian cho cứu viện, hơn nữa còn là tình huống khẩn vì có sự tồn tại của kẻ sa đọa, cục quản lí đã đánh giá lại trường hợp của cô, nhờ đó mà được miễn tử một lần.

Đường Hi chính là tìm được đường sống trong chỗ chết.

Đường Hi biết được chuyện này hưng phấn khoa chân múa tay, bay nhảy khắp phòng.

Miễn tử a, là một lần miễn tử đó! Cho dù chỉ là một lần ngoại lệ duy nhất cô cũng rất mãn nguyện.

Dương Mộ Kì hừ một tiếng, "Tôi vẫn là lần đầu thấy thực tập sinh thất bại vẫn còn sống như cô đấy."

Đường Hi cười tít mắt, "Quá khen."

Chợt nhớ tới thế giới trước, cô tò mò hỏi anh ta.

"Thế giới kia sao rồi?"

Dương Mộ Kì thở dài ngao ngán, "Khi bọn tôi tới vị diện đã hỏng hơn nửa rồi, còn kẻ sa đọa kia thì không bắt được."

Chời má, không bắt được?!

Dường như biểu hiện của cô quá rõ ràng, cậu ta gật đầu, "Đúng vậy."

Trong đầu Đường Hi xuất hiện hình ảnh Nguyệt Linh siết chặt thi thể của Nguyệt Sa, cô cũng thở dài.

Cuộc đời của họ cũng éo le quá rồi.

Ở đối diện Dương Mộ Kì nhướng mày, "Ai cơ?"

Má nó, lỡ nói ra thành lời rồi.

Nhưng ngẫm lại cũng không phải việc gì lớn phải che giấu, Đường Hi nghĩ ngợi phút chốc rồi thành thật:

"Người ủy thác của tôi."

Ngón tay thon dài của Dương Mộ Kì xoay xoay ly trà trong tay, mắt không nhìn cô nói:"Nếu là tiểu mỹ nhân kia thì cô nàng sống lại rồi."

Vẻ mặt Đường Hi thay đổi trong nháy mắt, cô bật hẳn dậy, thân thể với tới gần, gặn hỏi:"Anh nói thật chứ?"

Tới khi Dương Mộ Kì khinh bỉ liếc nhìn cô một cái, Đường Hi mới câm nín sửa lại tư thế thô lỗ của mình, cậu ta từ từ trả lời:

"Thật. Nếu không cô nghĩ làm sao mình còn sống?"

Đường Hi vẫn ngơ ngác, 1802 cảm thấy như vậy quá mất mặt, liền lí nhí giải thích.

[Nhiệm vụ thất bại sẽ bị xóa sổ, quy luật này không thể bị phá vỡ, nên nhiệm vụ của cô phải thành công thì cô mới còn sống.]

À à, hiểu rồi.

"Biến người chết sống lại cũng được hả?"

Dương Mộ Kì lại trợn mắt, "Thế cô là người sống hay chết?"

Đường Hi: Tôi...

Ngẫm lại mới thấy câu hỏi của mình quá thiển cận, Tổng bộ có thể đem linh hồn xa lạ đưa vào thân thể người khác, tất nhiên có thể đem linh hồn người chết về lại, chỉ cần thân thể đó tiếp nhận là được.

Cậu đặt ly trà xuống bàn, "Chữa lành vết thương rồi đem linh hồn về lại cũng không phải việc bất khả thi."

Dứt lời, Dương Mộ Kì đứng lên, hất cằm về phía cửa, "Đi thôi."

"Hả?"

"...Cô mới tới lần đầu, tôi dẫn cô đi tham quan một vòng."

***

Đường Hi đã nghe về Thời Không Tách Biệt, cô hứng thú bừng bừng nhìn ngược nhìn xuôi.

Nơi này mang đậm phong cách cổ xưa, cửa tiệm bên đường đều là dùng gỗ dựng lên, kiến trúc không khác gì cổ đại, đường xá đông đúc náo nhiệt, trên đường lại trang trí đủ các loại lồng đèn và chong chóng, như bước vào lễ hội. Nếu những diễn viên quần chúng mặc đúng quần áo thì cô sẽ thật sự nghĩ đây là một tòa thành cổ xưa.

Không sai, người ở đây rất đa dạng phong phú, không chỉ trang phục mà còn về kiểu tóc, văn hóa, tất cả đều khác biệt tạo nên một cảnh sắc sặc sỡ chói mắt. Nơi này trông không khác gì một thắng cảnh tấp nập người đến tham quan.

Đường Hi nhìn xuống phiến đá trắng dưới chân mình, trông rất già cỗi, nhưng bằng phẳng và đều tăm tắp.

Đảo mắt một cái, có vũ trường, có sòng bạc, có cửa hàng, lại có quán ăn vỉa hè, nơi này cũng không có gì quá khác lạ.

Người người di chuyển nhộn nhịp, ai cũng đeo ARG trên cổ tay, nam có nữ có, linh hồn cũng mạnh yếu khác nhau. Nếu Đường Hi da thịt sờ vào vẫn có độ đàn hồi căng mịn của người thì một vài linh hồn cực kì mờ nhạt, chỉ còn lại linh hồn nguyên bản, tựa như phất tay một cái cũng bay mất.

Dương Mộ Kì đi đằng trước thao thao bất tuyệt, "Thời Không Tách Biệt là một thế giới độc lập, đứng đầu là Tổng bộ được điều hành bởi các thành chủ, thấp hơn là các cục và chi nhánh quản lí bởi người đại diện, còn người ở đây ai ở đây cũng là nhiệm vụ giả. Cô có thể giao lưu, trao đổi hoặc mua bán tùy thích, ở đây còn có thể trả giá chứ không giống như thương thành hệ thống, nhưng có một số vật phẩm sẽ có mức giá cố định.

Mua bán thì dùng điểm tích lũy, công đức hay tính ngưỡng lực để trao đổi, tùy vào người bán."

Đường Hi nghe rất chăm chú, bỗng cô thấy một nhóm những người mặc tây phục đen đang đi đến các cửa hàng, sòng bạc. Họ tụ lại thành nhóm mà di chuyển, người đi đường ở gần đó rất lanh lẹ né ra nhường đường, giống như phần tử bất hảo khiến người ta kiêng kị.

Cô nghĩ ngợi cũng không có ích gì, trực tiếp kéo Dương Mộ Kì lại hỏi:"Kia là ai vậy?"

Dương Mộ Kì nhìn xong cũng khá bất ngờ, rồi gật gù.

"Vậy ra là tới kì hạn à."

Đường Hi huých vai cậu, "Trả lời tôi xem nào."

"Bọn họ là thành viên của nhánh đặc biệt thuộc cục trị an, người chấp pháp của thời không."

Tên gọi như vậy, bọn họ chắc được xem là cảnh sát dân sự ở đây đi?

Dương Mộ Kì:"Cứ một thời gian bọn họ lại đi tuần tra một lượt các cửa hàng và vị diện, nhìn mãi cũng sẽ thành thói quen."

Sau đó Đường Hi được giới thiệu một vài nơi có tiếng trong thành, khi đi ngang quảng trường cô dừng lại trước một bảng nhiệm vụ, trên đó những nhiệm vụ khác nhau được dán chi chít.

"1802, nhiệm vụ này?"

[Những cái này cũng là nhiệm vụ bình thường thôi, chúng được dán lên để tìm người hoàn thành, có thể do vị diện quá khó, muốn tìm vật phẩm hay mục đích nào khác. Nhiệm vụ giả sẽ đưa ra phần thưởng tương ứng trả công cho người giúp mình làm nhiệm vụ.]

Đường Hi ồ một tiếng, có nhiệm vụ đơn, cũng có nhiệm vụ tổ đội, từ diệt quái đến tìm bảo vật, đa dạng vô cùng.

Đi đi lại lại đến buổi xế chiều, cô và Dương Mộ Kì ngồi trong một quán trà, thực đơn không thiếu thứ gì, cô gọi bánh ngọt rồi ngồi ăn ngấu nghiến ba dĩa liền.

Vì Đường Hi là linh hồn nên ăn bao nhiêu cũng không no bụng, thức ăn được nuốt xuống rồi biến mất, chỉ là thỏa mãn vị giác mà thôi.

Dương Mộ Kì thấy cô ăn như hùm như gấu thì bóp trán, cậu ta cảm thấy rất mất mặt.

"Sau này trở thành nhiệm vụ giả trung cấp thì cô có thể đi qua các thành khác, còn bây giờ cứ ở tại Yến thành đi."

Đường Hi buông nĩa, "Còn thành khác ngoài Yến thành sao?"

"...Tôi chưa nói với cô à, Thời Không Tách Biệt có đến năm thành, mỗi nơi một kiểu kiến trúc đặc trưng khác nhau. Đến ngày Đại hội thì cô sẽ cơ hội gặp các thành khác. Ở sự kiện đó năm thành sẽ chọn ra người đi đại diện thi đấu, xếp hạng các thành tất nhiên khác nhau."

Nghe vậy, cô không nhịn được ảo não. Sao cứ giống trong game online thế, còn có cả giải đấu liên servers.

Nhớ đến việc gì đó, sắc mặt Dương Mộ Kì nghiêm túc, "Trong Yến thành cô đến đâu cũng được, nhưng đừng đến những nơi như sòng bạc, đấu giá hay chợ đen, toàn dân máu mặt cả thôi."

Đường Hi rất hiểu chuyện gật đầu.

Sau khi chia tay Dương Mộ Kì ở Yến thành, cô gấp không chờ được thúc giục 1802:

"Về thôi, ta muốn xem không gian hệ thống của mình."

1802 lạnh nhạt liếc nhìn ký chủ nó, mở ra con đường đưa cô trở về.

Trước mặt Đường Hi xuất hiện một lỗ đen lớn với bán kính tầm một mét, cô bước vào, bị một lực hút rất mạnh kéo đi, tốc độ nhanh đến chóng mặt.

***

Lúc mở mắt ra lần nữa, xung quanh là một mảng tối đen, chỉ có linh hồn của cô là phát sáng. Đường Hi ngơ ngác.

Má nó, nơi nào đây?!

Tại sao đen thui như mực thế này, còn chẳng nhìn rõ quang cảnh gì hết?

Khi Đường Hi tính gõ cửa hệ thống thì trước mặt cô xuất hiện một nguồn sáng loáng thoáng, Đường Hi trong lòng hơi cả kinh, bước tới gần mới nhận ra đó là con ma trơi nhà mình.

"A Ly?"

Bỗng mọi thứ sáng bừng lên, Đường Hi bị dọa cho hú hồn, vội nhìn trái ngó phải. Mảng đen kịt vừa nãy biến mất, cô đang đứng giữa một bầu trời đêm rực rỡ ánh sao, bốn phương đều là các vì tinh tú đẹp rạng ngời.

Không gian hệ thống - Tinh Hải.

Đường Hi ngây người đứng nhìn kỳ cảnh trước mắt, A Ly đã nhảy lên đầu cô từ khi nào.

[Bất ngờ không?]

Nghe giọng điệu đùa cợt của 1802, Đường Hi vuốt mặt.

"...Bất ngờ đến suýt rớt cả tim ra ngoài."

Thì ra trong quá trình làm nhiệm vụ 1802 sẽ tạm thời để A Ly ở trong không gian trữ vật hay còn gọi là 'nhà kho của nhiệm vụ giả'. Mãi đến hôm nay không gian hệ thống mở ra, mới có một nơi tử tế cất tiểu hồ ly này. Hệ thống còn rảnh rỗi tắt hết nguồn sáng cho Đường Hi một bất ngờ. Cô bế theo A Ly, gấp không chờ được nhảy vào bên trong thăm thú.

Tinh Hải không phải vô tận, nó có một diện tích nhất định, nhưng xung quanh đều là một bầu trời đêm, Đường Hi đi loanh quanh xem thử, rất đường hoàng đập mặt vào tường.

Đường Hi: →_→

Ngồi xuống căn phòng, cô hỏi han:"1802, ta trở thành nhiệm vụ giả chính thức rồi."

[Biết rồi, không cần nhắc tôi.]

Một màn hình kĩ thuật số xuất hiện trước mặt Đường Hi, cô không ngừng săm soi.

Thương thành thì ra trông như thế này.

Bên trong giao diện thương thành chia làm năm mục đơn giản: Vũ Khí, Đan Dược, Công Pháp, Tiêu Hao Phẩm và Tạp Phẩm.

Các mục cũng tương đối dễ hiểu, Vũ Khí và Công Pháp chứa những bí tịch tu luyện, công pháp, các loại vũ khí cực kì đa dạng, từ tầm xa đến tầm gần, không thiếu một món nào.

Đan Dược là các loại dược liệu, đan phẩm, tác dụng ngoài chữa trị còn tăng tu vi, tẩy linh căn, đầu độc, giá cả khác nhau tùy thuộc vào chất lượng.

Tiêu Hao Phẩm chứa những thứ chỉ dùng qua một lần liền hết công hiệu, có cả thực phẩm, phù chú và những vật dụng linh tinh.

Và cuối cùng là Tạp Phẩm, nó phải gọi là loạn thất bát tao. Mục này là loạn nhất, chỉ có thể nói ngắn gọn một chữ tạp, thứ gì cũng có. Nhìn đến hoa cả mắt.

Đường Hi bắt đầu bỏ tiền bày biện cho Tinh Hải trống hoắc này, giường, sofa, tủ sách. Cô còn mua một vài chậu cây nho nhỏ xếp lên kệ, đơn giản mà đẹp mắt, cảm giác khoan khoái hơn hẳn.

1802 nhắc nhở.

[Cô mua đan dược cho...A Ly đi, sau khi trở thành thú cậu ta bị hạn chế nhiều lắm.]

Thật ra mà nói A Ly ở bên cạnh cô rất an phận, nó vẫn thường ngoan ngoãn ở trong không gian trữ vật của hệ thống, mà 1802 dường như không thích điều này.

1802 đọc được suy nghĩ của Đường Hi thì hai mắt muốn nổ đom đóm. Làm quái nào nó thích được, cất thú cưng vào không gian rất kì quái cô có biết không?!

Nghĩ là nghĩ vậy nhưng nó cũng không có nói ra, Đường Hi xem xét mục Đan Dược, đổi Trí Tuệ Đan, Cải Tạo Đan và Tiến Hóa dược.

A Ly cuộn mình thành cục tròn lăn mấy vòng, lông mao trắng mềm mại, tứ chi ngắn tũn, cả người nó được phủ một tầng hào quang nhàn nhạt.

Hình như lâu rồi không được vận động nên nó rất hăng hái.

Đường Hi vẫn chưa thể dửng dưng đối mặt với việc người biến thành thú, xoa thái dương.

"...Khụ, A Ly, ngươi...lại đây."

A Ly lăn đến bên chân Đường Hi, cô bế nó đặt lên ghế sofa. A Ly thoạt nhìn thì có vẻ giống vật nuôi bình thường, nhưng nó không cần ăn uống, thậm chí không cần ngủ, cô cũng không rõ phải nói thế nào.

"Cho ngươi."

Đường Hi xòe tay, trong tay cô là hai viên đan dược trắng, A Ly cứ như vậy nhu thuận nuốt xuống.

Nó còn dùng thêm cả Tiến Hóa dược, nhưng tựa hồ không có phát sinh cái gì. Đường Hi xoắn xuýt:"1802, có ổn không vậy?"

[Kinh mạch động vật không giống người, liều lượng như thế vẫn là ít chán đấy.]

"..."

Không cần nghĩ cũng biết 1802 đang khinh bỉ cô.

A Ly ngoan ngoãn nằm sấp, cũng không lâu lắm trên cơ thể nó phát sáng, bắt đầu tiến hóa. Đường Hi nửa giây cũng không rời mắt khỏi nó, thân hình A Ly trở nên lớn hơn, tay chân cũng dài ra, so với bộ dạng con non ban đầu thì bây giờ hẳn là em bé mấy tuổi.

Nó dùng tay vuốt vuốt mặt, giống như nhận ra gì đó mà vui vẻ nhảy lên người cô, "A Cửu."

Má nó!

Sao cô vẫn chưa thể quen với loại xưng hô này nhỉ?!

Tiếng của A Ly nhỏ nhẹ lại trong trẻo, Đường Hi xoa xoa đầu nó, xúc cảm mềm mại tới dễ chịu.

Ừm, thế này cũng không tệ.

"Đừng gọi là A Cửu."

A Ly nghiêng đầu, "Tại sao?"

Đường Hi: ...

Vì nó rất là kì quái!!!

Đường Hi trả lời qua quýt lấy lệ, "Ta không thích, ngoài nó ra ngươi gọi thế nào cũng được."

Nó hơi nghĩ ngợi, phe phẩy đuôi, sau đó nhảy lên vai cô, cọ cọ lớp lông mềm mại vào bên má.

Đối với việc này Đường Hi rất...hưởng thụ.

Sau đó, A Ly nhẹ nhàng nhả ra hai chữ làm cô cứng họng, "Con sen."

"..."

Được rồi, dễ nghe hơn A Cửu là được.

A Ly háo hức chạy vòng quanh cô, "Con sen con sen."

"..."

Mắt không thấy tâm không phiền.

Đường Hi làm lơ A Ly, "Thế giới kia sau khi ta rời đi như thế nào?"

[Cô tự mình xem đi.]

Một màn hình xuất hiện trước mặt Đường Hi.

***

Khung cảnh vẫn hoang tàn như vậy.

Hố to hố nhỏ khắp nơi, mặt đất lồi lõm nát tươm, đất trời như bị ai đó giẫm cho vỡ ra, chỉ còn lại những cồn đất xơ xác đìu hiu. Trong một hang động tương đối sạch sẽ, bạch y nhíu mày, mi mắt rung động nhè nhè, đôi đồng tử màu phỉ thúy mông lung mở ra.

Nguyệt Linh ngồi dậy, nàng day day huyệt thái dương, y phục lấm lem bùn đất.

"Đâu là đâu--..."

Lời nói chưa hoàn chỉnh ngừng lại, Nguyệt Linh cả kinh xông ra bên ngoài. Dải núi xanh ngát đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lại đất đai khô cằn, nàng lớn tiếng gọi:

"A tỷ, a tỷ!"

Không có tiếng trả lời.

Nguyệt Linh vội muốn cất bước chạy đi, vết thương trước ngực hở ra, nàng ngã quỵ, mồ hôi lạnh chảy trên gò má, đau đớn như bị xé toạt cả cơ thể.

Kí ức của Nguyệt Linh thật sự rất mơ hồ, nàng chỉ biết có ai đó đã ở trong thân thể mình, còn về sau đó thì cực kì mờ nhạt, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn nhớ rõ mình đã ôm lấy Nguyệt Sa mà khóc.

Trước cửa động, Nguyệt Linh vùi đầu vào khủy chân, nàng co ro dựa vào tường đá sau lưng, cả người run rẩy, ngay cả thanh âm cũng yếu ớt khó nhịn.

"...Lại thất bại rồi."

Nguyệt Linh nhắm chặt mắt, đáy lòng tê tái vì tuyệt vọng, nhưng nàng không thể rơi nước mắt, tâm tựa hồ đã chết lặng.

"Muội đang nghĩ gì thế?"

Nguyệt Linh giật bắn, nàng quay phắt đầu lại, giữa mảnh đất vỡ vụn phía xa một hồng y bễ nghễ đứng đó, tóc đen xõa tung theo làn gió, tay áo bay phần phật, ý cười trên môi rất ngạo nghễ.

"Không muốn đến gần hơn sao?"

Nguyệt Sa dang tay ra, mỉm cười đến vui vẻ, trong cảnh tượng đìu hiu xám xịt này cô nàng lại tươi tắn và nổi bật đến lạ. Đôi mắt Nguyệt Linh mở lớn, môi run bần bật, mãi mới nói thành tiếng.

"A tỷ?"

Nàng gượng đứng lên, không dời mắt khỏi Nguyệt Sa, hốc mắt nóng lên, mím môi.

"Thật sự là tỷ sao? Ta thành công rồi?"

Ở phía đối diện, Nguyệt Sa bĩu môi, "Không phải tỷ thì là ai, muội ngủ đến hồ đồ rồi sao?"

Nguyệt Linh mặc kệ vết thương đang chảy máu, thất thểu chạy đến, chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất đến bên cạnh cô nàng, nước mắt ào ào chảy ra, nhào vào lòng Nguyệt Sa mà khóc.

Nguyệt Sa ôm lấy nàng, vỗ về đứa nhỏ đang khóc bù lu bù loa lên trong lòng mình.

Không biết đã bao lâu rồi Nguyệt Linh mới có thể khóc trong hạnh phúc, nàng khóc mỗi lúc một lớn, siết chặt lấy thân thể mảnh khảnh của cô nàng, nước mắt tuôn xối xả như mưa.

"Oa oa! A tỷ, a tỷ, a tỷ! Muội nhớ tỷ, muội thật sự rất nhớ tỷ!"

Nguyệt Sa dở khóc dở cười, nhanh tay nhét kẹo vào miệng nàng, tiếng khóc dừng hẳn, Nguyệt Linh nấc lên từng tiếng, ôm chặt đến khiến cô nàng ngạt thở.

"Đứa nhỏ ngốc!"

Thời gian tựa hồ dừng lại ngay thời khắc đó, khuôn mặt Nguyệt Linh lấm lem bật khóc ôm lấy Nguyệt Sa, vượt qua các cản trở, vượt qua cả mười kiếp sinh mệnh, nàng cuối cùng được trở về bên người quan trọng nhất của mình, vĩnh viễn không tách rời.

Hình ảnh dừng lại tại đó, làm cho lòng người cảm động thổn thức. Trả giá nhiều như vậy, làm nhiều đến như vậy, tất cả cũng chỉ vì giây phút này thôi.

Khoảnh khắc mà bánh xe định mệnh quay ngược lại, đưa họ trở về những năm tháng xưa cũ trên đỉnh núi, trở về những kí ức năm nào đã bỏ quên.

***
4015 từ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info