ZingTruyen.Info

HÀO MÔN TIỂU CHA KẾ (HOÀN)

Chương 68

thitkhocaichua


Diêm Mặc Nghiêu vừa rời đi thì một năm sinh tóc nâu bước đến bên cạnh Phương Lê hỏi:

"Đó là bạn trai của cậu sao?”

Phương Lê quay đầu nhìn thoáng qua thì nhận ra đây là một thí sinh được dự đoán sẽ đạt hạng 1 trong cuộc thi này. Phương Lê chỉ đơn giản nói.

"Anh ấy là chồng tôi.”

"Cậu kết hôn rồi sao?”Á Ngươi không khỏi ngạc nhiên lại hỏi tiếp: "Cậu còn trẻ vậy mà đã kết hôn rồi ư?”

Phương Lê cũng không muốn nhiều lời chỉ gật đầu rồi nói đúng vậy. Nhưng cậu trai tóc nâu vẫn nói tiếp.

"Chồng của cậu nhìn đẹp trai thật đấy, có cơ hội có thể giới thiệu làm quen không?” Trên mặt biểu hiện rõ ý đồ bất chính. Phương Lê không khỏi cười lạnh nói:

"Cái nết của cậu như vậy chồng tôi liếc mắt một cái liền thấu, anh ấy ghét nhất loại tiểu tam nên bớt lén phén mà tìm nhục đi.”

Phương Lê nói xong liền xoay người rời đi, để lại Á Ngươi sửng sốt, có phần bẽ mặt, có phần tức giận nhưng không thể làm được gì.

Á Ngươi cố ý biểu hiện thái độ muốn câu dẫn Diêm Mặc Nghiêu, chính vì muốn Phương Lê nhìn thấy để làm xáo động tâm tình của Phương Lê. Lần này thi đấu y đã tìm người điều tra thì biết được Phương Lê chính là đối thủ lớn nhất và cũng biết cậu là người thế nào. Á Ngươi trước đây mỗi lần thi đấu đều cho người điều tra thí sinh, sau đó quấy nhiễu tâm tình của họ trước khi thi đấu và đương nhiên lần nào cũng thành công.

Nhưng lần này Phương Lê lại được Diêm Mặc Nghiêu bảo hộ chặt chẽ. Á Ngươi không thể nào tiếp cận, khó khăn lắm mới nắm được chút cơ hội, vậy mà Phương Lê lại nhìn thấu, không những thế còn thẳng thừng nói khiến cả người gã đều nóng ran.

Mà sở dĩ Á Ngươi cảm thấy tiếc nuối, cũng không phải vì không câu dẫn được Diêm Mặc Nghiêu, mà gã tiếc nuối vì mình không thể ảnh hưởng được cảm xúc của Phương Lê.

Cuộc thi cũng bắt đầu qua vài đợt rồi nên hiện tại chỉ còn mười mấy người tiến vào chung kết. Mười mấy người này thực lực đều cao, khiến người xem không biết chọn ai. Mà trận chung kết chính là trận đấu kịch liệt, không chỉ cạnh tranh về vũ đạo mà còn thi xem tinh thần ai vững vàng hơn.

Diêm Mặc Nghiêu ngồi ở hàng ghế đầu, tuy rằng phía dưới ánh đèn khá mờ và có rất nhiều người. Nhưng Phương Lê chỉ nhìn một cái liền biết ông chồng già của cậu đang ngồi ở đâu. Cũng không khác Phương Lê, các tiết mục khi nãy Diêm Mặc Nghiêu đều thờ ơ xem như không xem, chỉ khi thấy vợ nhỏ bước lên sân khấu ánh mắt hắn mới chăm chú mà nhìn.

Ánh mắt của Diêm Mặc Nghiêu làm Phương Lê nhớ lại lần trước biểu diễn ở Lạc Thiết thành, cũng là ánh mắt này khiến cậu cảm thấy cả người nóng ran, khiến cậu bị kích thích mà bùng phát năng lượng, khi đó phát huy đến 200%, vũ đạo đều mang năng lượng cường đại, kéo theo cảm xúc và sự chú ý của tất cả mọi người.

Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê đang làm chủ trên sân khấu, khoé môi không nhịn được mà nâng lên độ cong, bảo bối của hắn mị lực, khí thế đều áp kẻ khác một đầu, có thể nói đứng trên sân khấu không cần đèn cũng có thể tự toả sáng.

Chờ tất cả tiết mục đều biểu diễn xong, thì ban giám khảo phải vào phòng họp để hội bàn. Khán giả ai cũng ngồi yên không rời, vì họ cũng muốn biết ai sẽ là người thắng.

Phương Lê ngồi sau cánh gà cùng các thí sinh khác cũng khẩn trương vô cùng, nhưng khi các giám khảo đưa kết quả và MC đọc tên người hạng nhất thì Phương Lê cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Vì cậu tham gia cũng nhận thấy thực lực của các thí sinh nên cũng nghĩ bản thân vào top 3 là được, nhưng ngờ đâu.... Hạng 1.

Cậu được hạng 1.

MC đọc tên top 3 lên nhận thưởng. Phía dưới đều vỗ tay đến rần trời. Vưu Nhiên ngồi bên trong phòng chờ, hai mắt nhìn màn hình đang chiếu Phương Lê thì cảm thấy chấn động không thôi. Y được trực tiếp nhìn Phương Lê thi đấu giải quốc tế, y thấy được vũ đạo đẹp đẽ cùng sự dẻo dai và khí chất của Phương Lê, y thấy được tiết mục Phương Lê kết thúc nhận được rất nhiều tràng pháo tay của mọi người, y cảm thấy Phương Lê chính là người tài giỏi, không chỉ trẻ tuổi mà còn giỏi giang xinh đẹp. Càng tiếp xúc với cậu y chỉ cảm thấy tràn ngập kính nể và tôn sùng Phương Lê hơn.

Á Ngươi cứ nghĩ không ai khác ngoài bản thân sẽ là người chiến thắng, nhưng gã lại lật thuyền trong mương, không chỉ Phương Lê mà người hạng 2 kia lại phát huy tiết mục ngoài sức tưởng tượng khiến gã bị rớt xuống vị trí thứ 3.

Buổi trao giải chấm dứt, Diêm Mặc Nghiêu nhanh chóng bước ra cửa sau mà chờ Phương Lê, Phương Lê tẩy trang thay quần áo xong bước ra liền thấy ông chồng già đứng chờ. Bản thân cậu liền hoá thành cún con, một đường nhảy thẳng vào ngực ông chồng.

"Em giỏi không?”Phương Lê giơ cúp lên, khuôn mặt cười đến nhăn như bông cúc mà đắc ý nói.

"Lợi hại.”Diêm Mặc Nghiêu mỉm cười trả lời.

Hắn đưa tay ra thì trợ lý nhanh chóng chuyển qua một bó hoa lớn, Phương Lê đưa cúp cho Diêm Mặc Nghiêu, còn bản thân thì hai tay ôm chặt bó hoa tươi, mặt mày đều rạng rỡ hạnh phúc.

Kỳ thật đứng ngoài này chờ Phương Lê không chỉ có Diêm Mặc Nghiêu mà còn lão sư cùng các bạn cùng trường, nhưng trong mắt Phương Lê chỉ thấy mỗi ông chồng già, nên ra liền lao vào ngực ông chồng.... Đến khi thấy hai vợ chồng vừa tách ra thì mọi người nhanh chóng vào để chúc mừng.

"Phương Lê, chúc mừng cậu nha."

"Cảm ơn.”Phương Lê mỉm cười tiếp nhận bó hóa của mọi người, nhưng khá nhiều cậu đâu thể ôm hết nên trợ lý và bảo tiêu bên cạnh cũng tiếp nhận mà cầm hộ.

........

Trở về nước, Diêm Mặc Nghiêu đứng chuẩn ông chồng già thương vợ trẻ. Lập tức an bài tiệc chúc mừng Phương Lê. Khách mời nào là bạn thân, bằng hữu hợp tác trong công việc rồi khách hàng, rồi nhân viên cao cấp trong công ty ngày mai đều đến dự tiệc cùng chung vui.

Phương Lê sau khi đáp máy bay một đường trở về nhà trong đêm thì mệt bở hơi tai. Tắm rửa bận đồ ngủ bước ra liền phóng thẳng lên bụng Diêm Mặc Nghiêu mà ngồi, bàn tay mân mê cơ ngực của ông chồng mà thủ thỉ.

“Em thật sự cũng không nghĩ đến bản thân lại có thể giành hạng 1 như vậy."

“Chắc là có anh đi theo nên em mới dính hào quang của anh mà toả sáng đúng không?”

Phương Lê nghe định cong mỏ lên khịa ông chồng là tự kỉ nhưng lại im lặng vì nhớ ra gì đó, quả thật lúc cậu lên sân khấu nhận được ánh mắt của Diêm Mặc Nghiêu như có một luồng năng lượng vô hình khiến cả người cảm thấy hưng phấn, phát huy cũng mãnh liệt hơn lúc thường, nên cũng ngượng ngùng mấp môi mà nói: ”Có... Có lẽ là vậy!!!”

Diêm Mặc Nghiêu nhìn ra Phương Lê do dự, lập tức liền nghĩ đến nguyên nhân khác, nên liền ép hỏi bắt cậu nói ra. Phương Lê bị hắn ra chiêu cầm nã thủ xong rồi.... Chọt lét mà cười ra tiếng heo, không muốn nói cũng phải nói ra nguyên nhân.

Chỉ là vừa nói ra nguyên nhân, liền thấy ông chồng già như vừa hít lá đu đủ, đè thẳng cậu dưới thân mà xoèn xoẹt thoát y, cơ bắp căng chặt gân máu cũng nổi lên muốn bùng ra khiến Phương Lê cũng hoảng hốt chưa kịp chạy thì đã vị chụp lấy mà đè ra hôn môi, hôn đến cậu vợ nhỏ chỉ biết ở trên giường ư ư a a... Lắc lư theo ông chồng già.......

.......

Sáng sớm hôm sau, Diêm Mặc Nghiêu đi chi nhánh công ty, còn Phương Lê thì cùng Hứa Dương ngồi ở trong hoa viên mà nói chuyện phiếm.

Hứa Dương trong cuộc thi cũng nhận được giải 3 ở phương diện khác, cũng coi như không tồi, chỉ là Phương Lê nhìn Hứa Dương cảm thấy anh hình như không được cao hứng nên không khỏi tò mò hỏi:

“Mày lần này cũng nhận được một giải, sao không vui gì hết vậy?”

“Tao chỉ thấy mệt, quả thật mệt quá hà.”

Phương Lê nhìn Hứa Dương thở dài mà nói cũng nhận ra không phải là mệt thể xác mà hẳn còn nguyên nhân gì nữa. Cùng lúc Vưu Nhiên và nhóm trợ lý cũng đến, chỉ là Vưu Nhiên có chút chần chừ sau đó vẫn lấy hết can đảm mà đi tới chỗ Phương Lê, nhưng đến rồi lại không biết nói thế nào.

Phương Lê quay đầu nhìn y, Hứa Dương cũng dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn. Chính là Phương Lê cũng nhạy cảm liền xoay sang Hứa Dương nói.

“Lúc thi đấu nghe nói mày có chụp hình mà đúng không. Lấy cho tao xem đi, tấm nào đẹp rửa ra treo nhà làm kỉ niệm mới được."

Hứa Dương gật đầu, sau đó đứng dậy rời đi thì Phương Lê mới nhìn Vưu Nhiên hỏi: “Cậu muốn nói cái gì?"

“Tôi... Tôi muốn xin cậu chữ kí.” Vưu Nhiên lấy hết can đảm nói, khiến cho Phương Lê có chút sửng sốt, trong lúc nhất thời còn chưa kịp load, ngơ ngác mà nhìn Vưu Nhiên nói.

“Cậu muốn chữ kí của tôi để làm cái gì?”

“Chính là... Tôi thấy cậu hôm qua thi đấu quả thật rất kính nể, rất hâm mộ.... Nên.... Nên muốn xin chữ kí để làm kỉ niệm, chứ tôi không có ý tứ gì đâu!!!!” Vưu Nhiên vội vã giải thích, sợ Phương Lê hiểu lầm.

Y cả đêm không ngủ, trong đầu đều hiện lên dáng vẻ xinh đẹp của Phương Lê khi múa, quả thật cái thần thái đó của Phương Lê, y càng nhìn càng muốn qua Thái gặp thần luôn. Quá tuyệt vời. Trong mắt của y hiện giờ Phương Lê chính là idol. Y cũng muốn giống như Phương Lê có thể đứng ở trên sàn quốc tế mà thi thố mà toả sáng. Nên mới muốn xin chữ kí của Phương Lê một là để làm kỉ niệm, cái thứ hai chính là để thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân muốn kết quả tốt phải bỏ ra công sức và sự kiên trì nỗ lực.

Phương Lê trầm mặc trong chốc lát, đối với Vưu Nhiên nói: "Ký tên gì đó, cũng không phải là cái gì quan trọng, cậu muốn chục chữ cũng được. Nhưng tôi có một câu muốn tặng cậu, hi vọng cậu ghi nhớ trong lòng."

Vưu Nhiên sửng sốt một chút, tuy rằng trong lòng có chút không rõ nguyên do Phương Lê tại sao nói vậy, nhưng vẫn gật gật đầu.

“Tuy rằng nhân sinh nhiều lúc vẫn chưa đến cơ hội, nhưng khi gặp được thời điểm thích hợp thì cần phải nhanh chóng nắm lấy, nhưng không cũng được quên sơ tâm của chính mình.”

Phương Lê sau khi nói xong giơ tay ý bảo Vưu Nhiên chờ, trợ lý bên cạnh cũng nhanh chóng đi một chuyến vào nhà, rồi lấy ra một cuốn sổ đưa cậu. Phương Lê nhanh chóng kí tên của mình lên, còn không quên viết hai chữ sơ tâm lên trang giấy.

Sau đó cậu đưa cuốn sổ cho Vưu Nhiên nhẹ mỉm cười nói.

“Hy vọng cậu luôn đặt những lời này trong lòng, cũng hi vọng ước nguyện của cậu có thể thành hiện thực.”

"Cảm ơn.” Vưu Nhiên thiệt tình cảm tạ, y nắm chặt cuốn sổ, sau đó nhanh chóng đứng vào bên hàng trợ lý.

Phương Lê nói những lời đó không phải làm dáng hay là bản thân hiểu biết lí lẽ hay gì. Mà chính là muốn giúp một đời này của Vưu Nhiên tránh khỏi những thứ đã phát sinh ở kiếp trước. Cậu biết Vưu Nhiên là một người thiện tâm, lòng cũng ngay thẳng. Vì cậu đã từng quan sát phát hiện ánh mắt của Vưu Nhiên nhìn Diêm Mặc Nghiêu không khác gì nhìn ông chủ và không có ý tứ gì, cũng không phải những kẻ ra vẻ này nọ thảo mai trà xanh, ánh mắt cực kì trong sáng nên Phương Lê mới thưởng thức y.

Tuy nhiều lúc cậu cũng nhìn ra ánh mắt Vưu Nhiên nhìn cậu chính là hâm mộ, cậu cũng chả tức giận hay gì vì đó chính là nhân chi thường tình, là người ai chả có thất tình lục dục, đối với cuộc sống của người khác sinh ra ngưỡng mộ cũng là bình thường vì xem đó là mục tiêu để phấn đấu thì không có gì là xấu. Chỉ cần không biến chất khiến nội tâm vặn vẹo trả thù thiên hạ là được.

Nói đâu xa, không phải đĩ trà xanh Nhạc Văn Hi chính là một ví dụ điển hình ư, y chính là không giữ được bản ngã cuộc đời, đem sự hâm mộ biến chất thành ghen ghét ganh tị, đem nỗi đau kẻ khác thành niềm vui bản thân.

Phương Lê cũng muốn xem một đời này Vưu Nhiên tránh được những diễn tình không tốt thì y sẽ chọn lối đi như thế nào.

-----Còn tiếp-----

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info