ZingTruyen.Info

Hao Mon Tieu Cha Ke Hoan


Bọn họ lại đi đến một cửa hàng bán nhạc cụ, đây là cửa hàng quen của Lý Duy Khải. Nhìn giá cả được niêm yết sẵn các học sinh cùng vài vị lão sư đều thật nhẹ tay nhẹ chân, họ không  dám đụng vào đồ vật ở đây mà thở cũng không dám thở mạnh, mọi người đều phi thường nhẹ nhàng mà di chuyển. Bên trong cùng cửa hàng, mặt tường đều treo những cây violon trị giá rất cao và quý. Chính là cửa hàng này có một quy định rất kì quặc đó là chỉ khi một vị nhân viên lớn tuổi đồng ý, thì khách mới có thể mua những cây đàn treo bên trong cùng này.

Phương Lê nhìn những cây đàn được treo tâm cũng xao động, rất muốn thử, bất quá cậu cũng biết rõ dù cậu cũng thường luyện tập violon nhưng trình độ của cậu ở đây sẽ không được công nhận.

Lý Duy Khải tuy rằng chủ lực là dương cầm nhưng violon y cũng biết kéo, bất quá y đã đến vài lần rồi mà vẫn chưa được vị nhân viên lớn tuổi kia đồng ý, y cũng nghe nói không ít các nghệ sĩ nổi danh cũng không mua được đàn ở đây, ai cũng không hiểu tiêu chuẩn của vị nhân viên kia là thế nào.

Mà lần này, Lý Duy Khải cảm thấy y muốn thử lại, vì thế liền nhờ giám đốc  mở lời với vị nhân viên kia, sau đó liền được cho mượn mà kéo một đoạn.

Lúc y kéo đàn mọi người đều an tĩnh lại, các nữ sinh nhìn Lý Khải Duy đều rặc một bộ si mê không lối thoát

Mà vị nhân viên kia, bộ dáng lớn tuổi, có râu xồm xoàm đang đứng một bên lại chùi bảo dưỡng những cây đàn.

Khi Lý Duy Khải kéo xong một khúc liền nhìn về phía giám đốc, giám đốc sau đó lại nhìn về phía vị nhân viên già kia, chỉ là vị đó không nói gì mà khẽ lắc đầu.

Giám đốc liền dùng ánh mắt "xin lỗi" nhìn về phía Lý Duy Khải, y cũng nhận ra liền cảm thấy thất vọng không ít. Phương Lê đứng ở một bên, sau khi lấy hết can đảm cậu bước đến chỗ vị giám đốc mở lời.

"Chào ngài! Tôi có thể thử không ạ?"

Giám đốc nhìn Phương Lê mỉm cười nói: “Đương nhiên có thể.”

Mặt khác, các học sinh ở đây bị hành động này của Phương Lê làm cho sửng sốt, sau đó liền khe khẽ xì xào.

"Phương Lê biết kéo violon sao?"

"Ai mà biết ! Mà biết cũng có gì kì lạ đâu, Lý Duy Khải còn không được đồng ý, cậu ấy lên thử một chút thì có sao đâu."

"Tại tao thấy cậu ấy can đảm quá."

"Thiệt không biết cậu ấy lấy đâu ra can đảm để mở lời nữa."

"Phương Lê múa thật sự rất đẹp, nhưng nếu đàn cũng hay hơn Lý Duy Khải thì chắc tao nhảy sông quá."

Nhạc Văn Hi đứng một bên trào phúng cười lạnh, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng trà xanh ngây ngô hiền lành.

Phương Lê đặt violon lên đúng vị trí sau đó chỉnh sửa chút xíu âm thanh, rồi khẽ nhắm mắt mà kéo một đoạn. Đoạn nhạc Phương Lê chọn không cần kỹ xảo cao, đây là đoạn nhạc cậu thích và hay tập luyện nhất vì nó chứa rất nhiều hồi ức của cậu.

Chính là khi Phương Lê vừa kéo đàn thì vị đang đứng ở góc lau chùi đàn liền khựng tay lại, tuy không nhìn về phía Phương Lê nhưng bộ dáng thì bất động lắng nghe.

Đến khi Phương Lê kéo xong, giám đốc liền xoay đầu nhìn qua vị trong góc, thì nhận được cái gật đầu của lão khiến giám đốc cũng sửng sờ, sau đó lại nhìn về phía Phương Lê nói.

"Mời cậu vào bên trong chọn một cây đàn mình thích."

Phương Lê chỉ thử vận nhưng vừa nghe không khỏi bất ngờ nói:

"Tôi có thể mua sao ạ?"

“Đúng vậy.” Giám đốc gật đầu nói.

Những người khác cũng đều ngây ngẩn cả người, trên mặt là biểu tình khó tin, rõ ràng Lý Duy Khải tốt hơn vậy mà Phương Lê lại được tán thành.

Phương Lê vô cùng cao hứng, chỉ là khi xem hết giá cả cậu liền có chút nhụt chí, cậu trầm mặt chốc lát rồi nói.

"Tôi hiện giờ tài chính không đủ, có thể giữ lại quyền lợi để lần sau rồi đến mua không ạ?"

“Đương nhiên có thể.” Giám đốc đáp.

“Tớ mua giúp cậu.” Lý Duy Khải lập tức nhìn Phương Lê nói: “Tớ giúp cậu mua, sau này cậu trả lại là được."

“Không cần.” Phương Lê không cần suy nghĩ liền lạnh mặt từ chối: “Tiền của cậu thì tự giữ lấy đi, nếu không lại có người cảm thấy tôi đang thầm thương cậu, càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm mà, sau này tránh xa tôi ra, cảm ơn rất nhiều."

Lý Duy Khải nghe Phương Lê lạnh lùng như vậy, ánh mắt liền ảm đạm hẵng đi, trong lòng y rất khó chịu.

Vivian nhíu nhíu mày, nghĩ thầm Phương Lê lại giả bộ, thủ đoạn của Phương Lê thật sự quá cao mà, người ngoài nhìn một phát là ra ngay, chỉ có Lý Duy Khải bị tình yêu làm cho mù quáng mới không thấy gì.

Cô có quen với vị giám đốc ở đây, nên liền kéo giám đốc qua một bên, hỏi rốt cuộc là chuyện gì, tại sao Lý Duy Khải bị từ chối mà Phương Lê lại được đồng ý. Giám đốc không muốn nói nhiều mà lộ, chỉ đơn giản nói với cô rằng kỹ xảo không phải là điều quan trọng, mà là thần thái cùng cảm xúc của người kéo đàn.

Vivian cũng biết vị lão nhân kia là người không tầm thường, tuy có bất mãn nhưng cô cũng không dám biểu hiện ra.

Sau khi họ rời khỏi cửa hàng nhạc cụ, lại đi dạo thêm vài cửa hàng khác rồi mới trở về khách sạn.

Khi họ vừa bước vào sảnh thì một người nam nhân bận một thân âu phục đen nhanh chóng bước đến chỗ Phương Lê nói:

"Phương Lê thiếu gia, có người gửi cho cậu một chút đồ, xin cậu hãy kiểm tra và ký tên xác nhận."

Phương Lê nghi hoặc nhìn nam nhân đồ đen một cái, không rõ là chuyện gì, người nam nhân kia lấy đồ trong hộp show ra cho cậu xem. Đó chính là ba cây đàn violon quý báu, vài bức tranh sơn dầu, cùng mười mấy tác phẩm nghệ thuật quý giá.

Những người xung quanh nhìn một loạt đồ được show ra hoàn toàn kinh ngạc mà nghĩ Phương Lê quen đại gia sao? Khi ở cửa hàng nhạc cụ Phương Lê có đặc quyền mua đàn nhưng không đủ khả năng mua, vậy mà hiện tại cư nhiên lại mua một lượt ba cái. Còn mấy bức tranh sơn dầu giá cả trên trời kia cũng là cậu ta mua sao???

Phương Lê thấy rõ những thứ kia, đó đều là những món đồ khi nãy xem cậu rất thích nhưng chưa mua. Cái cảm giác bị người khác rình trộm thế này quả thật không thoải mái mà, cậu liền nhíu mày hỏi: "Ai mua những thứ này?"

"Ngài Bách Tắc Đức đã thanh toán hết tất cả rồi. Cậu chỉ cần ký tên xác nhận, chúng tôi sẽ vận chuyển những thứ này về nước cho cậu."

Phương Lê tiếp nhận folder, nghiêm túc nhìn một chút nội dung, sau đó nhìn chỗ viết tên người thanh toán không ai khác chính là Diêm Mặc Nghiêu thì cậu có hơi sửng sốt nhưng cũng không nói gì, chỉ yên lặng cầm viết ký vào rồi đưa cho nam nhân bận áo đen kia.

Lý Duy Khải vốn dĩ cho rằng Phương Lê sẽ cự tuyệt những món đồ đó. Nhưng không ngờ lại thấy Phương Lê nhanh chóng ký tên nên khá bất ngờ.

Vivian dùng ánh mắt trào phúng đầy khinh thường nhìn Phương Lê, sau đó lại hướng Lý Duy Khải nói.

"Hiện tại em sáng mắt ra chưa, khi nãy còn õng ẹo ra vẻ thanh cao chê tiền của em, hiện tại người khác đưa đồ đến trước mặt cậu ta liền chờ không nổi mà ký tên ngay lập tức đó."

Phương Lê biết những người khác khẳng định sẽ lời ra tiếng vào, nhưng cậu chả quan tâm, ký tên xong cậu cũng lên thẳng phòng. Nếu những thứ này là do Diêm Mặc Nghiêu mua thì cậu cứ nhận trước rồi về nước sẽ trả lại cho hắn sau cũng được.

Hôm sau là ngày biểu diễn, sân khẩu được dựng ở bãi cát gần biển, đá trắng cẩm thạch lót phía dưới, sân khấu theo hình vòng quạt, xung quanh đặt không ít bàn ghế, dùng thuyền buồm trắng phối với màu xanh lam của biển, khung cảnh quả thật lãng mạn đẹp đẽ vô cùng.

Phương Lê cùng Lý Duy Khải lên sân khấu. Lý Duy Khải thì tiến đến phía dương cầm màu trắng mà ngồi xuống. Còn Phương Lê đứng giữa sân khấu, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Diêm Mặc Nghiêu ngồi ở trước mặt.

Phương Lê sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng cúi nhẹ đầu rồi tập trung nhập diễn.

lý Duy Khải đánh khúc《 Trong hồi ức người yêu 》. Còn Phương Lê thì phối hợp với âm nhạc, dùng ngôn ngữ cơ thể để diễn tả nỗi nhớ nhung người yêu. Quả thật Lý Duy Khải không ngoa với cái danh xưng do người khác đặt cho là "Thiên tài âm nhạc" hay "Vương tử dương cầm" chút nào, y đánh thật tự nhiên và vô cùng chuyên nghiệp.

Phương Lê cũng không kém cỏi với danh hiệu học sinh ưu tú. Từng động tác đều sinh động uyển chuyển, khiến người khác nhìn đều không thể rời mắt được. Mà chính Phương Lê cũng không hiểu nổi bản thân, vì sao hôm nay lại phát huy ngoài sức tưởng tượng như thế nữa.

Lý Duy Khải một bên diễn tấu, nhưng ánh mắt vẫn phiêu về hướng Phương Lê, y bị cậu hấp dẫn đến không thể rời mắt. Hai người họ phối hợp nhau và cho ra một tiết mục phi thường hoàn mỹ, xuất sắc cực điểm.

Diêm Mặc Nghiêu ngồi phía dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Lê, mỗi cái hất tay, mỗi cái đá chân, mỗi biểu cảm của cậu hắn đều không bỏ qua, lòng hắn như mặt hồ yên ả giờ lại bị gợi lên bởi những con sóng nhỏ, dần dần lại càng lớn.

Phương Lê ở trên sân khấu biết tuy có không ít ánh mắt tập trung về cậu, nhưng cậu chỉ thấy duy nhất mỗi Diêm Mặc Nghiêu thôi, còn cảm nhận được ánh mắt của hắn, thân thể và lí trí đều không kiềm nén được tình cảm đang trào ra.

Vivian ngồi phía dưới cũng sửng sốt, cô nhìn biểu hiện của Phương Lê mà cứng cả người, trong lòng liền hiểu được vì lí gì Lý Duy Khải lại điên cuồng yêu thích Phương Lê như vậy. Khi nhảy múa quả thật Phương Lê toát ra mị lực thần thái bức người, hấp dẫn ánh mắt người khác, đã nhìn liền không thể rời.

Tiết mục vừa kết thúc, dưới khán đài liền ầm ầm tiếng vỗ tay tán thưởng. Phương Lê lại không nhìn bất cứ người nào mà nhanh chóng bước xuống sân khấu, bộ dạng như biểu diễn thất bại mà chạy trối chết.

Chính là khi Phương Lê vừa xuống sân khấu, Diêm Mặc Nghiêu cũng vội vã đứng dậy rời đi. Vivian phía bên này còn vì tiết mục mà chưa lấy lại tinh thần nên cũng không để ý người vừa rời khỏi là Diêm Mặc Nghiêu.

Phương Lê cắm đầu chạy một mạch đến nơi không có ai, sau đó liền ngồi xổm xuống, bàn tay cậu ấn ngực trái muốn trái tim đừng nhảy lên mạnh mẽ như vậy nữa, hô hấp cũng khó khăn, cảm thấy khó chịu, cậu hoàn toàn không biết rốt cuộc tại vì sao.

“Không thoải mái sao?” Diêm Mặc Nghiêu không biết từ khi nào đã đến phía sau lưng Phương Lê lo lắng hỏi.

Phương Lê quay đầu nhìn hắn một cái, đứng lên nói: “Không có.”

Diêm Mặc Nghiêu bước đến trước mặt cậu sau đó vươn tay nâng cằm Phương Lê lên, nhìn sắc mặt cậu một chút mà nói: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

“Tôi không bệnh, đi bệnh viện làm gì chứ.” Phương Lê vừa nói vừa đẩy tay hắn ra, bộ dáng đanh đá nói: “Xin ngài đừng lo cho tôi nữa?”

“Không được.” Diêm Mặc Nghiêu không chút do dự nói thẳng.

“Không phải trước đó ngài đã nói không cần gặp lại sao? Tôi cũng đã hạ quyết tâm không mặt dày bám dính làm phiền ngài rồi. Giờ ngài lại xuất hiện, rốt cuộc ngài muốn cái gì?"

"Tôi hi vọng em sống thật tốt thật vui vẻ, nhưng nếu em không thể tự chăm sóc bản thân mình thì tôi phải can dự vào."

Phương Lê nhìn thẳng vào mắt Diêm Mặc Nghiêu, trong lòng đều là ủy khuất cùng bất đắc dĩ, há miệng lại không biết nên nói gì mới phải, thầm nghĩ người đàn ông này thật biết viện lí do, hắn luôn có lí do quang minh chính đại như vậy.

Diêm Mặc Nghiêu cũng thở dài, vươn tay ôm Phương Lê vào ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng đứa nhỏ, nhẹ giọng thì thầm.

"Thật sự không muốn đi bệnh viện sao?"

"Không cần, nghỉ một chút là ổn rồi."

Phương Lê nhắm mắt tựa vào trong ngực Diêm Mặc Nghiêu trả lời, cậu thật muốn đẩy hắn ra, nhưng lại luyến tiếc cái ôm ấm áp của người đàn ông này.

-----Còn tiếp-----

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info