ZingTruyen.Info

HÀO MÔN TIỂU CHA KẾ (HOÀN)

Chương 21

thitkhocaichua


H

ứa Dương nhỏ giọng nói với Phương Lê: "Xem ra Nhạc Văn Hi ở Diêm gia rất được cưng chiều nha, còn có ba thằng anh giúp đỡ, nếu mày thật sự cùng Diêm đổng kết hôn, có lẽ sống ở Diêm gia cũng không thoải mái đâu."

"Hiện tại nghĩ cái này còn quá sớm rồi đó, chuyện này tuy rằng bà Nhạc cũng tác hợp nhưng chỉ có tao là nguyện ý, Diêm Mặc Nghiêu hoàn toàn không có chút ý định nào muốn cưới tao cả. Tao vốn dĩ ghét cái loại bám dính ép buộc người khác, vậy mà giờ tao lại chính là cái loại mà bản thân mình ghét. Tao không biết mình còn ráng gượng được bao lâu nữa đây, tao không có biện pháp để ép buộc chú ấy."

Phương Lê thở dài nói. Hứa Dương nghe xong hạ giọng xuống nói bên tai cậu:

"Vậy kế hoạch cua troai của mày không thuận lợi sao?"

"Căn bản không có hiệu quả, nên tao cũng bỏ luôn mấy cái kế hoạch đó rồi, chỉ là bà Nhạc đến thuyết phục nên tao muốn thử lại, nếu không được nữa thì tao cũng nên từ bỏ thôi."

Phương Lê tuy rằng ngoài miệng nói muốn từ bỏ, trong lòng cũng xác thật có chút muốn từ bỏ, nhưng nghĩ đến nếu cậu từ bỏ vậy Diêm Mặc Nghiêu sẽ thế nào, có thể sống quá 40 tuổi hay không, nên cậu lại nỗ lực một chút, muốn giúp chính mình cũng như báo đáp hắn.

"Văn Hi, hôm nay chúng tớ có thể được nhìn thấy vị Diêm đổng trong truyền thuyết kia không vậy?"

"Đúng vậy, đúng vậy, tớ thật sự quá tò mò, vị Diêm đổng kia, đến tột cùng trông như thế nào a?"

"Diêm đổng rất tuấn tú, so với nhiều minh tinh đều soái gấp trăm ngàn lần nha." Dương Tinh nói: "Hơn nữa tướng tá cao lớn lại rất có khí thế, các phương diện đều là cấp bậc nam thần nhé."

"Thật vậy chăng? Cậu nói vậy càng làm tớ tò mò muốn tận mắt nhìn thấy một lần quá à."

"Cha tớ ngày thường đều rất bận rộn, ít khi về nhà lắm." Nhạc Văn Hi mỉm cười nói: "Hôm nay nếu không phải sự kiện quan trọng, hẳn là cha sẽ không trở về đâu."

"Sinh nhật cậu sao lại không quan trọng chứ, cha cậu đương nhiên sẽ gác lại mọi công việc mà trở về đúng không nào?"

"À đúng rồi, vậy cha cậu đã tặng quà sinh nhật là gì vậy? Bật mí cho mọi người cùng biết có được không?"

"Mọi người trong nhà đưa quà tớ còn chưa tháo giấy, hiện tại cũng chưa có thời gian, để sau này tớ nói được không nè."

Nhạc Văn Hi cố tình úp mở, thật ra từ khi y vào Diêm gia, Diêm Mặc Nghiêu chưa bao giờ tặng y món quà nào cả.

Y cũng không định nói ra, sau này nếu có người hỏi thì y sẽ đem quà mà bà nội tặng nói thành của Diêm Mặc Nghiêu đưa là được rồi.

Cả bọn ồn ào nịnh nọt a dua Nhạc Văn Hi một lúc, y vừa xoay đầu liền bắt gặp bóng dáng của Hứa Dương và Phương Lê, y liền bước nhanh đến chỗ họ hô lớn:

"Phương Lê." Nhạc Văn Hi đi đến trước mặt Phương Lê nói: "Đừng đứng ở chỗ này nữa, giúp tớ chiêu đãi mọi người đi chứ."

Cùng lúc, Dương Tinh lại đối với những người khác kể: "Các cậu biết không? Mấy ngày hôm trước, Phương Lê ......."

Dương Tinh đem sự tình mấy ngày hôm trước thêm mắm dặm muối mà kể ra cho mọi người xung quanh nghe, nói Phương Lê là đứa em họ bà con xa nghèo nàn đến Diêm gia ăn bám Nhạc Văn Hi. Rồi còn nói Phương Lê dày mặt ăn vạ không chịu đi.

"Không thể nào? Phương Lê ngày thường nhìn qua không giống người như vậy a."

"Đúng vậy, Phương Lê ngày thường ở trường học đâu có tiếp xúc gì với Văn Hi."

"Ở trường học cậu ta giả bộ thanh cao, nhưng là vừa ly khai trường học liền bại lộ bản tính." Dương Tinh khinh miệt châm chọc.

"Dương Tinh mày nói hươu nói vượn cái éo gì đó?!" Hứa Dương nghe được lời nói của Dương Tinh, liền nổi điên lên mà chửi: "Phương Lê là được bà Diêm mời đến làm khách ở Diêm gia 2 ngày, căn bản không có tới tìm Nhạc Văn Hi."

"Nếu nó không phải em họ của Văn Hi thì sao bà nội của Văn Hi lại cho nó ở đây 2 ngày?" Dương Tinh cũng không vừa châm chọc nói: "Tao thấy mày có vẻ bợ nhầm người rồi đó, bợ ngay đứa dựa vào quan hệ mà ăn bám."

"Nếu mày nói vậy, thì chúng ta đi tìm bà Diêm mà chứng thực!" Hứa Dương nói.

"Dương Tinh, hôm nay là sinh nhật của tớ, cậu bớt nói lại hai ba câu đi"

Nhạc Văn Hi nói với Dương Tinh xong, lại nhìn về phía Hứa Dương nói: "Hứa Dương, cậu cũng đừng kiếm chuyện nữa, nếu không tớ chỉ còn cách mời cậu rời khỏi đây thôi."

Đồng thời các bạn cùng lớp cũng lập tức khuyên bảo hai người, sau đó đem hai người tách ra.

Trong chốc lát sau, Dương Tinh đang cùng các bạn học khác nói chuyện liền thấy bóng dáng của Diêm Mặc Nghiêu đi đến đây, gã lập tức lớn tiếng nói:

"Diêm đổng đã trở lại rồi kìa!"

Những người xung quanh nghe được đều xoay đầu theo tầm mắt Dương Tinh mà nhìn.

Nhạc Văn Hi vừa chuyển đầu, nhìn thấy Diêm Mặc Nghiêu đang đi về hướng của y, cả người đều hưng phấn cao hứng. Y không nghĩ tới Diêm Mặc Nghiêu lại có thể trở về sớm để dự sinh nhật của y, còn ở trước mặt mọi người mà bước đến chỗ y đang đứng, là muốn nói sinh nhật vui vẻ với y sao? Có phải y đang nằm mơ hay không???

"Cha ơi......." Nhạc Văn Hi nhìn Diêm Mặc Nghiêu đang đến gần mà mỉm cười kêu lên, nhưng Diêm Mặc Nghiêu lại không có liếc y lấy một cái, mà trực tiếp đi thẳng qua chỗ Nhạc Văn Hi đang đứng, nụ cười của y liền cứng đờ trong nháy mắt.

Phương Lê thấy có chút khát, nên đến bên bàn định tìm ly nước nào ngon ngon mà uống, vừa chọn được một ly cầm lên liền thấy Diêm Mặc Nghiêu như mang theo gió mà bước đến trước mặt.

"Đi thôi." Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê nói.

"Đi...... đi chỗ nào ạ?" Phương Lê nghi hoặc hỏi.

"Cậu cứ đi theo tôi là được." Diêm Mặc Nghiêu nói xong lại xoay người đi ra bên ngoài.

"Đừng đứng đực ra đó nữa! Cậu đi nhanh lên nào!" Hứa Dương chạy nhanh đến đẩy Phương Lê một cái.

"Còn mày. Mày đi cùng tao luôn chứ ở đây làm gì nữa." Phương Lê nhìn Hứa Dương nói.

"Tao có tài xế đến rước, mày không cần phải lo, còn mày nhanh đi ra mau Diêm đổng đang chờ kìa." Hứa Dương thúc giục nói.

Phương Lê liền nhanh chóng bỏ ly nước xuống bàn sau đó đi ra ngoài.

"Nè người đàn ông cao lớn soái khí khi nãy chính là Diêm đổng sao? So với tưởng tượng của tớ trẻ hơn rất nhiều nha."

"Đúng là nhìn còn rất trẻ, khi nãy Văn Hi cũng gọi hắn là cha thì không thể nào sai được đâu."

"Mà sao lạ vây? Diêm đổng về không phải để chúc mừng sinh nhật của Văn Hi ư? Tại sao lại đưa Phương Lê đi."

"Đúng vậy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào nha?"

Mọi người khẽ xì xào bàn tán một bên lại nhìn trộm Nhạc Văn Hi.

Nhạc Văn Hi biểu tình cứng đờ, sắc mặt cực kì khó coi, y chịu đả kích quá lớn, hành động khi nãy của Diêm Mặc Nghiêu như tát thẳng vào mặt của y, khiến y không thể nào có thể bình thường trở lại được.

Dương Tinh phục hồi tinh thần trước, định xoay sang hỏi Nhạc Văn Hi đây là chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt của y, gã liền biết không nên hỏi là tốt nhất.

Hứa Dương đi đến trước mặt Dương Tinh, nhìn gã đầy mỉa mai: "Khi nãy mày có nhìn thấy không? Có chống mắt lên mà nhìn thấy gì không? Là Phương Lê quen biết với Diêm đổng, là mẹ của Diêm đổng chủ động mời Phương Lê đến Diêm gia, chứ chả có quan hệ gì với Nhạc Văn Hi cả nhé."

Dương Tinh nhìn Hứa Dương, muốn phản bác lại, nhưng không biết nên nói như thế nào.

Hứa Dương khinh miệt nhìn Dương Tinh liếc mắt một cái, sau đó xoay người rời đi.

Nhạc Văn Hi đang vui sướng đều bị quét mất tiêu, hôm nay là sinh nhật 19 tuổi của y, là một bữa tiệc xa hoa lộng lẫy trong giới con nhà giàu, y đáng lẽ phải là nhân vật chính được người người ngưỡng mộ ghen tị. Vậy mà...vậy mà hết thảy vui vẻ đều không có, hiện tại y chỉ cảm thấy hoảng loạn cùng ủy khuất mà thôi.

Từ hôm nay trở đi mọi người đều biết so với y, Phương Lê còn được Diêm Mặc Nghiêu coi trọng hơn, còn y thì bị hắn lơ là không thèm để ý. Quan trọng là sau này Phương Lê vào Diêm gia, cha nuôi sẽ càng coi trọng cậu ta hơn. Y không cam lòng, y không muốn mọi chuyện sẽ phát sinh theo chiều hướng như vậy, y không thể nào chịu đựng được.

Phương Lê mơ màng đi theo Diêm Mặc Nghiêu rồi leo lên xe, lại mơ màng mà được chở đến sân bay, rồi lại mơ màng cùng Diêm Mặc Nghiêu cất cánh. Khi ngồi trong khoang lái tư nhân cậu mới gom lại chút bình tĩnh mà nhìn Diêm Mặc Nghiêu hỏi:

"Chú rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu vậy?"

"Đi công tác."

"Đi công tác cái gì?"

"Tới rồi cậu sẽ biết thôi."

Phương Lê quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tự mình lẩm bẩm: "Không lẽ đem tôi đi bán thiệt hả chèn?"

"Nếu tôi thật sự muốn bán cậu, giờ cậu có muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi."

"Là tôi sơ suất, không nên quá tin tưởng mà leo lên cái thuyền giặc của chú." Phương Lê thở dài nói.

"Nếu cậu mệt liền đi vào phòng ngủ bên kia, nghỉ ngơi một giấc sáng mai mới có tinh thần. Hai ngày nữa công tác sẽ khá vất vả, cậu nên nghỉ ngơi cho đầy đủ thì mới có tinh thần làm việc được."

"Chú ... Chú không cần dùng ánh mắt đáng sợ đó để nói chuyện được hay không? Nói chuyện bình thường khó lắm hay sao? Lần nào cũng hăm doạ tôi!??" Phương Lê bĩu môi oán giận.

"Không phải cậu nằng nặc đòi gả cho tôi sao? Chỉ mới như vậy thôi mà đã sợ rồi à." Diêm Mặc Nghiêu đến gần Phương Lê kề tai cậu nói.

"Nếu lần này xuất ngoại, cậu làm tôi vừa lòng, nói không chừng khi về tôi liền suy xét đến việc đem sính lễ đến cưới cậu đó."

"Tôi muốn đi ngủ! Chú tránh ra đừng cản đường" Phương Lê đột nhiên đứng lên hướng phòng ngủ mà chạy trối chết.

Phương Lê cảm thấy Diêm Mặc Nghiêu là đang chơi cậu, hắn cố tình làm như vậy để cậu nhụt chí thoái lui. Dù sao cậu cũng đã quyết định, để xem sự tình thế nào, nếu không được cậu liền bỏ của chạy lấy mình, sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện cưới sinh với Diêm Mặc Nghiêu nữa.

-----Còn tiếp-----

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info