ZingTruyen.Info

Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 150: Quay lại học viện (4)

Lam825

" Là ai dám đối với nàng như vậy? "

Hắn quát lên một tiếng, sao đó nhìn Vân Mộng Cầm và Chương Băng Nhi vài người, những thiếu nữ đi cùng hoảng hốt lui về phía sau, có thể nói là lui xa xa Vân Mộng Cầm và Chương Băng Nhi hai người. Hắn đôi mắt nhỏ nheo lại, ánh mắt ngừng lại đánh giá Vân Mộng Cầm và Chương Băng Nhi hai người. Hai thiếu nữ tuy là xinh đẹp nhưng vì tuổi nhỏ nên không cách nào thể hiện ra được nữ nhân nên có hương vị, đâu giống như Hồng Loan như vậy đẩy đà nóng bỏng dáng người. Hắn trầm mặt kiêu ngạo nói.

" Hai người các ngươi lập tức cùng Hồng Loan nàng ấy xin lỗi ngai."

" Ngươi dựa vào đâu bắt chúng ta xin lỗi." Vân Mộng Cầm cũng không sợ hỏi lại.

Chương Băng Nhi cũng cười nhẹ nói.
" Vị học trưởng này, ngươi đây là ý gì? Chúng ta vì sao phải xin lỗi trong khi chúng ta bị người chận đường khiêu khích nhục mạ? Mà học trưởng ngươi chỉ nghe một phía rồi bảo chúng ta xin lỗi." Nàng cười càng thản nhiên nói." Học trưởng muốn chúng ta xin lỗi có thể, nhưng trước tiên hải bảo vị học tỷ này xin lỗi trước."

" Ngươi cũng đủ tư cách để ta xin lỗi, ngươi nằm mơ." Hồng Loan tức giận quát lên.

Mạnh Quý Bình cũng không ngờ thiếu nữ trước mặt lá gan lớn như vậy, dám ở trước mặt nữ nhân hắn thích, còn có nhiều người xung quanh vây xem dám cùng hắn phản bát, không đem học trưởng hắn để vào mắt. Hắn hôm nay nếu không hảo hảo dạy dỗ thiếu nữ này, về sau hắn Mạnh Quý Bình trước mặt người khác còn gì mặt mũi lập uy, hắn sắc mặt âm trầm nói.

"Ta nói, hai người các ngươi lập tức xin lỗi Hồng Loan nàng ấy."

Vừa dứt lời uy áp Linh Vương tam cấp trên người hắn bộc phát mà ra, uy áp đánh thẳng đến Vân Mộng Cầm và Chương Băng Nhi trên người đè ép, làm hai nàng không cách nào hít thở được.

Vân Mộng Cầm và Chương Băng Nhi chỉ là Linh sư cấp bậc làm sao có thể chống đỡ được Linh Vương uy áp, chỉ vài giây thời gian cả hai trên trán đã thấm đầy mồ hôi, hai chân càng lúc càng không nghe bản thân khống chế muốn quỳ xuống đất. Cả hai cắn răng chịu đựng uy áp đem môi điều cắn rướm máu.

Mạnh Quý Bình thấy vậy chẳng những không thu hồi uy áp, còn cố ý tăng thêm, trong mắt hắn đều là đắc ý. Hắn giống như muốn đem hai thiếu nữ trước mắt trở thành hắn trò chơi vậy, Nhưng chưa chờ hắn đắc ý lâu, thì uy áp của hắn đột nhiên bị một uy áp cường đại khác đánh tan. Hắn quát lên.

" Là ai? Ai dám xen vào chuyện của Mạnh Quý Bình ta? lập tức ra tới."

Từ lúc Mạnh Quý Bình bộc phát ra uy áp, thì những người xung quanh đã lui về phía sau để tránh bị uy áp của hắn liên lụy đến. Nhưng vừa rồi uy áp đột nhiên biến mất, theo sao là Mạnh Quý Bình quát lên. Một đám điều cho nhau nhìn xem là ai làm, thì trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm trong trẻo thanh lãnh khó phân biệt nam nữ vang lên.

" Tiểu gia chỉ muốn ăn một bữa cơm ra hồn cũng bị ngươi thanh âm làm buồn nôn, kiêu tiểu gia ta làm sao nuốt trôi được?"

Mọi người theo thanh âm nhìn lên tủ lâu lầu hai, thì thấy thiếu niên nửa bên mặt, một thân màu đen có viền bạc kim tuyến võ phục. Hắn lười biếng ngồi trên lang cang, một chân cong lên để chống cái tay đang cầm đùi gà màu vàng kim màu mỡ, lưng thì dựa vào cây cột phía sau, nhìn có vẻ lười biếng, nhưng lại làm người cảm thấy thật sự rất cảnh đẹp. Nhất là khi thiếu niên quai mặt lại cười như không cười nhìn xuống phía dưới đám người, gió nhẹ thổi qua làm phía trước vài đoạn tóc vì không được buộc tới bay nhè nhẹ, mọi người chỉ cảm thấy như vạn hoa đua nở. Nam nhân đôi mắt thì trừng thật lớn, còn nữ nhân thì mặt đỏ lấy tay che lại miệng của mình không để nó phát ra tiếng kinh hô.

Nhưng không ai chú ý đến Vân Mộng Cầm và Chương Băng Nhi vừa rồi sắc mặt trắng bệch, nhưng vì kích động nên trên mặt cũng trở nên hồng hào. Trong mắt cả hai đều là khiếp sợ, vui sướng cùng khó tin, đầy cảm xúc nói không ra lời.

" Ngươi là ai? Cứ nhiên xen vào chuyện của Linh sư học viện chúng ta, ngươi không biết nơi này là địa bàn của Linh sư học viện ư?" Mạnh Quý Bình đè nén tức giận nói.

Hắn vừa nhìn thấy thiếu niên khuôn mặt tuấn mỹ, trong mắt đều là ghen tị không thôi, rất muốn đi lên đem khuôn mặt đó hủy hoại. Hắn tự cho là thiên phú của mình là như vậy hảo, nhưng đáng chết là hắn chiều cao không bằng những nam nhân khác. Cho nên có rất ít nữ nhân trong học viện chú ý đến hắn, hắn không thừa nhận bản thân xấu, hắn chỉ cho là chiều cao mà thôi.

Nhưng thiếu niên trước mặt chẳng những tuấn mỹ hơn người, kể cả thực lực cùng hắn không sai biệt. Hắn tuy nhìn không ra đối phương cấp bậc, nhưng hắn không cho rằng đối phương cấp bậc sẽ cao hơn mình, chỉ cho là đối phương có bảo khí che dấu cấp bậc gì đó.

Vân Phong Nhã nhìn đùi gà màu vàng kim trên tay lẩm bẩm.

"Aizzz... Lão bản này cũng thật keo kiệt đi, chỉ thêm bình thường mật ong vào làm sao gọi là mĩ vị, đáng tiếc đâu." Dứt câu nàng cắn một ngụm ăn lên.

Đám người!!!!!!!

Mạnh Quý Bình đang hỏi chuyện hắn đâu, hắn lại cùng đùi gà nói chuyện, đùi gà còn hơn cả Mạnh Quý Bình đâu. Đám người đều liếc nhìn Mạnh Quý Bình trên mặt xanh đỏ đang xen, không hiểu sao bọn họ có chút buồn cười đâu. Nhưng đùi gà nhìn cũng thật ngon a, có người nhịn không được bụng kêu." ọt...ọt."thanh âm này giống như mở ra cánh cửa vậy.

Mạnh Quý Bình từ lúc tăng cấp đến Linh Vương cấp bậc, thì không một ai như vậy xem nhẹ hắn cả, đã nhiều năm qua đi hắn cũng đã quen hưởng thụ cảm giác được mọi người chú mục. Nhưng tên tiểu tử này cứ nhiên không để hắn vào mắt, hắn làm sao có thể nhịn được. Phía trước Mạnh Quý Bình cũng được xem là người khôn khéo, biết nhịn nhục, nhưng từ khi hắn tăng cấp trở thành Linh Vương cấp bậc, được người nịnh bợ nhiều thì sự kiêu ngạo đó đã không thể nào đè ép được nữa.

"Hổn đảng ta nói chuyện ngươi có nghe rõ không?"hắn quát lên.

" Hổn đảng nói ai đâu?" Vân Phong Nhã cong cong môi hỏi lại mở.

" Hổn đản ta nói...."

Mạnh Quý Bình phản ứng lại, biết bản thân mình bị tên hỗn đản này chiu chọc, nhìn mọi người xung quanh nhịn cười sắc mặt, hắn giận dữ quát lên.

"Ngươi tìm chết..."

Mạnh Quý Bình vận chuyển linh khí bay vọt lên không trung, hắn vốn là phong Nguyên tố nên mọi người ở đây chỉ có thể thấy được tàn ảnh mà thôi.

Phía dưới thanh niên nào có bạn lữ hoạt có để ý nữ nhân thì cảm thấy nên cho thiếu niên này một cái giáo huấn mới được, không vì cái gì cả, ai kiêu hắn ta đem nữ nhân của mình câu hồn đi mất.

Vân Phong Nhã trong mắt đều là hàn ý, nàng gợi lên môi đỏ nói câu.

" Đến đúng lúc!"

Trong chớp mắt nắm tay kèm theo kình lực đánh đến nàng, Vân Phong Nhã xoay người, hai chân vừa chạm xuống nền ván, cùng lúc tay nàng cũng nắm chặt cổ tay của đối phương, đùi gà nhân tiện nhét vào miệng của Mạnh Quý Bình. Tiếp theo là một cước thật mạnh đạp vào ngực đối phương, nhanh nhẹn lưu loát không chút do dự làm Mạnh Quý Bình như diều đức dây rơi xuống phía dưới đất.

Mạnh Quý Bình trong mắt đều là khiếp sợ, trong đầu hắn chỉ xuất hiện ba chữ." Sao có thể?" Tiếp theo hắn bị đối phương lôi về phía trước và một cước nhìn như nhẹ nhàng, nhưng bên trong kình lực như ngàn cân đó cũng làm hắn chịu.

" Ầm....."

Lúc này trên đường phố đông người đã không còn thanh âm, im lặng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe được tiếng hít không khí kèm theo tiếng gió thổi nhẹ qua, ánh mắt của bọn họ chỉ nhìn trầm trầm Mạnh Quý Bình thôi thóp nằm trong hố lớn, cho đến Mạnh Quý Bình học ra hai ngụm máu tươi đám người mới hoàng hồn lại.

Trên đường phố lặng im mọi người lúc này mới phản ứng lại vừa rồi một màn. trong đám đông chợt có thanh âm nam nhân kích động kêu lên.

" A...ta...ta nhận ra hắn... Ta biết hắn là ai!"

Đám người trên đường phố còn đang trong tình trạng hồ nghi nhân sinh, thì nghe thanh âm kích động của nam nhân như vậy nói, toàn bộ cho dù thấy hai đứng xa không thấy người nói chuyện, đều theo bản năng nhìn về hướng thanh niên vừa rồi nói chuyện.

Thanh niên còn đang hưng phấn chỉ hướng Vân Phong Nhã, lúc này phát hiện mọi người đều nhìn mình, hắn lần đầu tiên có nhiều người như vậy nhìn. Trên mặt điều là kích động, vì kích động quá thành ra lắp bắp nói chuyện rồi.

" Ta....ta biết hắn ta là ai, hắn... hắn chính là... là năm nay tân....tân sinh... hơn ba tháng trước ta có xem qua hắn.... hắn cùng nội môn...nội môn Nhàn Tuấn trên lôi đài sinh tử chiến, trở thành nội môn học sinh. Cũng... cũng là nội môn khảo hạch xếp hạng đệ nhất danh, tên Vân Phong Nhã."

"A ....Ta nhớ ra rồi, hèn chi ta nói sao ta cảm thấy hắn ta.... à không, Vân học trưởng như vậy quen mắt đâu. Trận chiến đó ta cũng may mắn được xem Vân học trưởng phong thái đâu." Thanh niên bên cạnh cũng kích động lớn tiếng nói.

Lúc này trên đường phố cũng có rất nhiều người nhận ra được Vân Phong Nhã, nội môn khảo hạch đệ nhất danh nghị luận lên, cũng không ai nhớ đến nằm học máu trên đường Mạnh Quý Bình. Cho dù nhớ bọn họ cũng sẽ không lên giúp đỡ, hắn không phải có mấy tên đàn em sao? Cũng chết không được.

Mà Hồng Loan cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu truyền xuống, nàng có cảm giác cổ của mình như có khí lạnh chảy qua. Nàng không dám nhìn lên trên, chạy nhanh rời đi, cũng không thèm để ý đến Mạnh Quý Bình vô dụng trên mặt đất.

Còn có những người vừa rồi ghen tị Vân Phong Nhã tuấn mỹ khuôn mặt, chỉ có thể cảm thán trong lòng. Nếu cấp bậc của hắn không cao bọn họ còn có thể ghen tị hắn chỉ có vẻ bề ngoài, tiểu bạch kiểm một cái, nhưng vừa rồi thấy hắn lưu loát một chân đá bay Linh Vương tam cấp một màn. Bọn họ muốn nganh tị cũng nganh tị không nổi nữa, Linh Vương tam cấp hắn chỉ một chiêu là giải quyết xong, nói chi bọn họ. Thiên phú kinh người như vậy nói không chừng là vị trưởng lão chức cao vọng trọng nào trong học viện cũng không chừng, mà quỷ tài như vậy bọn họ có thể so sao? Đương nhiên là không thể rồi!

Một đám ánh mắt bắt đầu cực nóng nhìn trên lầu Vân Phong Nhã Tu luyện giả là vậy đấy, ngươi hơn hắn vài cấp, hắn sẽ so đo với ngươi, nhưng một khi thực lực đối phương cao đến hắn chỉ có thể nhìn lên, thì những so đo ghen tị cũng là hư vô, sao đó là kính phục người đó là thần tượng là động lực phấn đấu của mình. Nhưng cũng có tâm địa hẹp hòi sẽ không phục ví dụ như Mạnh Quý Bình loại người này.
________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info