ZingTruyen.Info

Hành khách của ta là thụy thần

36

DaTuyet166

Sắc mặt Tư Kiêu Kỳ có chút khó coi. Vận chuyển hành khách không giống với vận chuyển hàng hóa, giành được một con đường cũng không dễ dàng, đường dây trong tay lão Mạnh là 6 năm trước thuê lại từ chính phủ với giá cao, kì hạn là 10 năm. Hiện tại Tư Kiêu Kỳ muốn làm ăn trên đoạn đường này, ngoài việc đưa tiền thuê còn phải nói trước một tiếng, không có gì phải nghi ngờ, nhưng nhìn sắc mặt với giọng điệu của lão Mạnh, hẳn là không hài lòng với cái giá đưa ra.

Tư Kiêu Kỳ có chút bất đắc dĩ, anh rất rõ ràng tại sao lúc này lão Mạnh lại phản đối: trước kia nếu gặp rắc rối như thế này có lẽ Tư Kiêu Kỳ đã không muốn đường dây này hoặc làm nghề này, nhưng hiện tại, chứng từ đã làm xong hết, tiền vốn cũng đã sẵn sàng, giờ có dừng lại cũng không kịp...

Cung đã giương lên không thể quay đầu, lúc này Tư Kiêu Kỳ chỉ có thể chờ lão Mạnh định giá rồi cố gắng hạ giá xuống thấp nhất có thể.

Kiều Hâm lanh trí đứng lên gọi phục vụ mang ấm trà tới, hắn rót cho lão Mạnh một tách trà rồi nói: "Con mời chú Mạnh uống ngụm trà, rượu này ngon thì ngon thật, nhưng uống nhiều quá cũng không tốt, nào, chúng ta ngồi xuống từ từ tán gẫu."

Tư Kiêu Kỳ thuận thế cười nói: "Đúng vậy chú Mạnh, dù sao chúng ta cũng có giao tình nhiều năm, chú không thể vì vậy mà giúp đỡ con cháu chút sao?"

Lão Mạnh cười ha hả nói: "Trà không tệ, rất thơm."

"Chú Mạnh thích uống trà Bích Loa Xuân a, trà này rất thơm, mùi không quá nồng, uống xong dư vị còn đọng lại rất lâu."

"Ừm, hết tháng thì lại thiếu hụt mà," lão Mạnh để tách trà xuống, bày ra bộ dáng trưởng bối nói: "Vì vậy tiểu Tư à nghe chú nói một câu, buôn bán quan trọng nhất là phải biết tiến lùi đúng lúc. Đừng quá quan trọng lợi nhuận lúc bắt đầu bao nhiêu, ai cũng phải khổ cực một chút rồi mới có thể phát triển mà...Cái này, con nghĩ lại đi, dù sao cũng từng...A?"

Tư Kiêu Kỳ xoắn xuýt một hồi, lửa giận bốc lên phừng phực. Đánh người không làm mất mặt, lật tẩy người khác không vạch khuyết điểm, lời này coi như là một trưởng bối, nói cũng thật sự quá...

Tư Kiêu Kỳ trong lòng âm thầm kêu khổ, lão già này rõ ràng không để tâm lời mình nói, mấy lời bóng gió của mình toàn bị vũ khí của ông ta đánh cho trở về, không hiểu sao bị giáo dục một trận trong người càng ngày càng khó chịu. Tư Kiêu Kỳ cố gắng kìm lại lửa giận trong người, nặn ra một nụ cười nói: "Chú Mạnh nói rất đúng, năm đó con đúng là ngựa non háu đá, chưa gì đã muốn kiếm thật nhiều mới lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay, bây giờ suy nghĩ lại, thật sự có lỗi với ba con. Kỳ thực trước đây ba con đã dạy rồi, nói có chuyện gì có thể tới tìm chú thỉnh giáo, nói chú chắc chắn sẽ giúp đỡ con, ba con đối với chú xưa nay đều rất an tâm."

"Lão Tư a," lão Mạnh thở dài, con mắt hơi híp lại, phảng phất như đang chìm đắm trong chuyện cũ.

Tư Kiêu Kỳ biết lão Mạnh và ba mình cũng có chút giao tình, những lời này anh nói cũng chính là muốn nhắc nhở đối phương niệm tình xưa nghĩa cũ. Hiện tại nhìn sắc mặt lão Mạnh có chút hòa hoãn, ngữ khí ung dung liền cầm chai rượu lên rót cho lão một ly.

"Chú Mạnh," Tư Kiêu Kỳ đặc biệt thành khẩn nói, "Con biết con đường đó chú kinh doanh nhiều năm như vậy, quen đường quen người chắc chắn sẽ có chút không nỡ. Lúc trước chú đồng ý chuyển nhượng cho con con thật sự rất cảm kích, nếu không phải chú là người trọng tình trọng nghĩa, nể mặt giao tình mười mấy năm đối với ba con, thì làm sao mà dễ dàng đồng ý như vậy chứ."

"Ừm," lão Mạnh ý tứ sâu xa gật gù: "Chú với ba con cũng không phải chỉ quen nhau có mười mấy năm, nói đúng ra cũng phải hai mươi năm rồi!"

"Vậy thật cảm ơn chú Mạnh săn sóc." Tư Kiêu Kỳ nhanh trí giơ ly rượu lên, trong lúc lão Mạnh còn chưa kịp phản ứng đã ly rượu đã được đưa tới miệng.

"Chăm sóc chắc chắn là phải chăm sóc rồi," lão Mạnh chậm rãi nhấp một ngụm rượu, "Nhưng mà tiểu Tư à, dưới trướng chú còn có mấy chục người cần phải ăn cơm a."

"Con biết mà," Tư Kiêu Kỳ dứt khoát gật đầu, "Chú nói đi chúng ta có thể thương lượng mà."

"Đường dây này còn thời hạn 4 năm, chúng ta tính theo tháng đi, một tháng 13 ngàn con thấy thế nào?" (13 ngàn ~ 44 triệu VNĐ)

Tư Kiêu Kỳ hết hy vọng, lúc trước bàn bạc với lão Mạnh còn có giá 10 ngàn, như thế nào mới qua hai, ba ngày đã lên tới 3 ngàn? Đương nhiên mọi người đều biết lão nói 13 ngàn không có nghĩa sẽ là 13 ngàn, nhưng dù ép xuống thế nào cũng không thể thấp hơn 11 ngàn rưỡi.

"Chú..." Tư Kiêu Kỳ bày ra bộ dáng khổ sở bắt đầu trả giá, "10 ngàn được không chú, chú xem tiền vốn của con đều là mượn, phải nhờ bạn con giúp bán nhà mới có đủ để xoay sở."

Lão Mạnh không nói lời nào, chỉ nhìn món ăn ở trên bàn, dùng đũa chỉ món "Tùng Thử Quyết Ngư" trên bàn nói: "Nào, ăn cơm đã, đồ ăn nguội hết rồi. Chú nói với con a, nhà hàng này có mấy món đồ ăn chú với cha con ngày trước rất thích ăn, bếp trưởng cũng đã xxx tuổi rồi, nhớ năm đó khi chúng ta lần đầu tới đây..."

Tùng Thử Quyết Ngư

Tâm trạng Tư Kiêu Kỳ chìm dưới vực sâu vạn trương, tim bắt đầu nguội lạnh.

***
Một bữa ăn kéo dài từ bảy giờ tối tới mười giờ đêm, hận không thể giải quyết luôn bữa ăn khuya.

Tư Kiêu Kỳ đứng trên đường chặn một chiếc taxi, đưa cho tài xế một trăm đồng rồi cung kính dìu lão Mạnh lên xe, nhìn xe từ từ chạy đi tới khi không còn thấy bóng dáng chân mới mềm nhũn khụy xuống, trực tiếp ngồi trên lề đường.

Kiều Hâm kéo tay anh lôi tới một bồn hoa sát bên lề đường ngồi xuống, sau lưng là bụi cây, cành lá rậm rạp đâm vào lưng có chút đau nhói thế nhưng hiện tại cũng không ai để ý nữa.

"Đại ca anh sao rồi, chóng mặt lắm không?" Kiều Hâm cởi hai nút áo trên của Tư Kiêu Kỳ ra lo lắng nói: "Anh uống nhiều quá, em đã nói là em tới uống phụ rồi anh còn cậy mạnh làm gì?"

Tư Kiêu Kỳ xua xua tay, không thèm nói một lời.

Kiều Hâm giương cao giọng gọi phục vụ của nhà hàng tới, nhờ cậu ta đi mua hai chai nước suối, sau đó đỡ Tư Kiêu Kỳ ngồi thẳng để anh uống chút nước. Dạ dày của Tư Kiêu Kỳ vốn đã yếu lại chưa ăn gì, uống rượu vào lại càng khó chịu, anh nói với Kiều Hâm: "Chú đi mua cho anh hai ổ bánh mì đi."

"Tới quán cơm mua bát mì ăn còn ngon hơn," Kiều Hâm nói, "Anh, em đi mua cho anh cái gì ăn nha?"

Tư Kiêu Kỳ khoát khoát tay: "Anh muốn ăn mì gói."

Kiều Hâm quyết định không thèm nói lý lẽ với người say, hắn vẫy tay gọi người phục vụ tới đỡ Tư Kiêu Kỳ, nhìn một cái phát hiện đối diện có tiệm "Bánh mì Tân Ngữ" liền chạy qua mua một cái mắc nhất mang về.

Tư Kiêu Kỳ nhận lấy cắn một cái nhíu nhíu mày: "Khó ăn quá."

"Đại ca," Kiều Hâm liếc mắt nói, "Anh trước giờ có thích ăn bánh mì đâu, cái này là loại ngon nhất của cửa hàng người ta rồi, Phỉ Phỉ nhà em thích ăn lắm."

"Ăn không ngon!" Tư Kiêu Kỳ kiên quyết lấy bao gói lại cái bánh mì đính kèm nguyên cái dấu răng bự chà bá trên đó: "Đem về mà cho vợ chú ăn."

"Vậy thật cảm ơn anh." Kiều Hâm nghiến răng ken két.

Tư Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm đèn đường một lát, mãi cho tới khi hoa mắt mới chua xót nước mắt giàn giụa nói với Kiều Hâm: "Tiểu Kiều, anh muốn tới gặp Tiêu Thần."

"Bác sĩ Tiêu đi làm rồi."

"Anh chính là muốn tới nhìn cậu ấy làm việc."

"Đại ca anh không sao chứ," Kiều Hâm hận không thể lắc bả vai Tư Kiêu Kỳ, "Anh như thế này đi vào có khi người ta còn tưởng anh say rượu loạn tính tới cướp của đó. Đại ca anh đừng gây phiền phức cho bác sĩ Tiêu chứ, giờ anh ấy còn phải lo cho bệnh nhận. Chưa kể lỡ như tới đó anh thấy người ta không kìm lòng được chạy lại hôn thì phải làm sao bây giờ!"

"Ồ!" Tư Kiêu Kỳ đáp lại một tiếng, cúi đầu xuống co mình lại thành một bộ dáng ủ rũ.

Đêm chưa quá khuya, ở thành phố đâu đâu cũng đều là khung cảnh ăn chơi trác táng, đó là thế giới của người trẻ tuổi, mười mấy, hai mười mấy tuổi ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy, đi qua đi lại ở trong cái thành phố này. Bọn họ còn có một thời gian dài phía trước để mặc sức hoang phí nên tận lực hưởng thụ cuộc sống về đêm. Có cô gái mang giày cao gót phát ra tiếng cộp cộp bước qua người Tư Kiêu Kỳ, ánh mắt xem thường còn dừng trên người anh một hồi.

Trong mắt bọn họ có lẽ đây chỉ là một gã say ở trên lề đường, một người thất bại sa sút, bộ dạng khom lưng vô cùng chán nản, mùi rượu đầy người chứng tỏ hắn là một người vô cùng mềm yếu...Hắn không đáng để cho bọn họ nhọc lòng liếc mắt nhìn! Nhưng mấy ai biết chỉ mới một năm trước thôi người này còn mặc một thân hàng hiệu chạy BMW ra vào mấy quán bar như đi chợ, nếu vui vẻ còn tiện tay boa mấy chục ngàn tệ là chuyện bình thường.

Hết thảy đã đều là quá khứ, quá khứ của người này cho dù là vinh quang hay hoang đường thì cũng đã bị dòng xe ép nát trên đường cái rồi, tương lai của hắn hết thảy giãy dụa và nỗ lực, chỉ thuộc về một người.

"Anh phải tới nhìn Tiêu Thần." Tư Kiêu Kỳ ngẩng đầu lên, ánh mắt từ từ ngưng tụ lại một chỗ, nói với Kiều Hâm, "Anh muốn tới gặp Tiêu Thần."

***
Kiều Hâm và Tư Kiêu Kỳ đi bộ đến bệnh viện An Hải.

Tư Kiêu Kỳ nói muốn để cho mùi rượu tản đi một chút, sẵn tiện để mình tỉnh táo lại. Kiều Hâm cũng không phản đối. Hai người đi dọc theo con phố từ từ tới bệnh viện, vừa đi vừa tán gẫu mấy chuyện ngày xưa, nói nói không khỏi nói tới chuyện tương lai.

"Đại ca, anh thật sự muốn thuê tuyến đường đó của lão Mạnh sao?"

"Muốn!" Tư Kiêu Kỳ gật gù, "Lão Mạnh tuy rằng ra giá cao, thế nhưng so với chúng ta tự mình chạy thuận tiện hơn nhiều, con đường đó dù sao cũng là đường quen, Trình Tử hồi trước cũng chạy qua rồi, tránh được rất nhiều phiền phức."

"Nhưng mà một tháng tới 11 ngàn rưỡi, mắc quá."

"Không có cách nào." Tư Kiêu Kỳ thở dài, cái giá này thật sự quá cao, dù sao cũng ép giá hết mức có thể rồi, giá dù sao cũng chênh lệch chưa tới hai ngàn, coi như cho lão Mạnh hời đi.

"Lão già này đúng là cướp mà." Kiều Hâm hậm hực nói, "Dù sao cũng có giao tình nhiều năm như vậy, lão lại không chịu nể tình."

"Chú đừng ngây thơ nữa," Tư Kiêu Kỳ khinh bỉ cười khẽ một tiếng: "Lão cũng không phải cha mẹ chú, ai rảnh chăm sóc cho chú chứ? Nói trắng ra 'chăm sóc' là tình cảm, không kèm theo trách nhiệm, người ta cũng không nợ chú, người làm ăn mà, tranh thủ lợi ích vĩnh viễn là mục tiêu hàng đầu."

"Nhưng mà 11 ngàn đó đại ca, một tháng công ty chúng ta kiếm được bao nhiêu chứ?"

"Ai mới bắt đầu khởi nghiệp cũng phải chịu lỗ thôi." Tư Kiêu Kỳ hít sâu một cái, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Có người nói năm đó ba anh lập nghiệp, hai năm đầu của cải trong nhà ra đi không còn thứ gì, bà nội anh suýt chút nữa còn phải bán nhà tổ cho ông ấy trả nợ...Cuối cùng còn không phải tốt lên sao."

"Đại ca đừng trách em nhắc nhở anh, anh hiện giờ không có nhà tổ để bán đâu."

"Bởi vậy anh mới không có gì để lo a." Tư Kiêu Kỳ phóng khoáng ngửa đầu lên cười: "Nếu có gì anh lại trở về căn phòng dưới tầng hầm của chú mày thôi, mỗi ngày chạy xe buýt, không vợ không con, anh cũng không chết đói."

Kiều Hâm suy nghĩ một chút, cũng nhẹ lòng.

Thực sự, kết cục tệ nhất có thể tệ tới mức nào chứ, không phải là mất hết hơn bảy triệu đó sao? Tiền đó dù sao cũng là của Tư Kiêu Kỳ, anh ấy muốn làm sao thì làm, có gì lại về phòng dưới tầng hầm mà ở thôi. Hơn nữa, mình không phải còn căn tiệm nhỏ sao, đại ca cho dù tương lai không có tiền vẫn có thể yên ổn mà sống qua ngày.

Hai người rất nhanh đem 11 ngàn rưỡi ném ra sau đầu, vui vẻ đi tới bệnh viện An Hải.

Sắp mười một giờ đêm, trong bệnh viện vẫn bận rộn như cũ. Đại khái là có vụ ẩu đả, trên ghế chờ trong phòng cấp cứu có mười mấy đứa trẻ to xác bị thương đang ngồi ở đó, không phải bị rách đầu thì trên cánh tay có vết máu, nói chuyện chửi nhau choang choảng. Năm người cảnh sát phải quát lên một tiếng "Câm miệng", để không quấy rầy mấy bệnh nhân khác.

Kiều Hâm với Tư Kiêu Kỳ theo dọc bờ tường đi tới, đứng ở một góc trong đại sảnh nhìn xung quanh. 2 cửa phòng mở ra, bên trong cũng không có người, đoán chừng Tiêu Thần bây giờ đang ở trong phòng khâu bận rộn.

Tư Kiêu Kỳ vuốt vuốt lại quần áo, ngồi bên cạnh bồn hoa, quần bị ma sát với nền gạch, ngồi ở chỗ này dễ dàng nhìn thấy khung cảnh bên trong khu cấp cứu. Anh khom lưng vỗ vỗ đất trên người xuống, vuốt lại tóc rồi xoa xoa mặt. Dưới ánh mắt khiếp sợ của Kiều Hâm, cứ thế đi về phía phòng khâu.

Tư Kiêu Kỳ đứng ngoài cửa nhìn xuyên qua khe hở giữa hai cánh cửa, Tiêu Thần quả nhiên đang bận, áo blouse trắng lấm tấm vết máu, khẩu trang màu lam che kín nửa khuôn mặt, anh đang nhìn bệnh nhân với cặp mắt vô cùng kiên định. Đó là một tên nhóc khoảng chừng hai mươi tuổi, trên cánh tay có vết chém dài khoảng mười mấy cm, Tiêu Thần chính là đang khâu lại vết thương cho tên nhóc đó.

Tư Kiêu Kỳ lẳng lặng nhìn, anh rất thích dáng vẻ lúc làm việc của Tiêu Thần. Rất nghiêm túc, rất tập trung, cặp lông mày chau lại, lúc này mà đến nói chuyện với hắn khẳng định sẽ bị mắng cho té tát, chưa kể còn có thể bị bảo an lôi ra ngoài...

Tiêu Thần mắng người rất đáng sợ, dù không dùng lời nói thô tục nói nhưng lúc nào cũng khiến người khác nói không ra lời, hắn nói một hơi có thể đem mày chửi tới một Phật xuất thế, hai Phật thăng thiên...

Tiêu Thần còn biết điểm huyệt, mày mà chọc cho cậu ấy tức điên lên cậu ấy sẽ không thèm phí lời, trực tiếp điểm huyệt, cái gì mà mấy dây thần kinh, khẳng định làm cho mày không đứng dậy nổi.

...

Nhưng là ông đây quả thực yêu thích điều này ở hắn, rất thích!

Tư Kiêu Kỳ chép chép miệng, cảm thấy lên trời xuống biển cũng không thể nào tìm thấy người thứ hai hợp với mình như vậy.

***
Tiêu Thần lấy cái kẹp mang theo kẹp lên đầu, ưỡn thẳng lưng lên, anh cảm thấy eo mình sắp gãy luôn rồi. Sớm biết hôm nay mệt mỏi như vậy lúc sáng đã không nhiệt tình với tên kia làm gì, con gà chết tiệt thì thoải mái, còn mình giờ như bị chém ngang hông.

Chờ tới khi anh ngẩng đầu lên, qua khe hở giữa hai cánh cửa nhìn thấy Tư Kiêu Kỳ đứng đó, bên cạnh còn có cánh tay dày đặc hình xăm vô cùng bắt mắt của Kiều Hâm. Tiêu Thần đưa bệnh nhân ra khỏi phòng khâu, lúc đi ngang qua người Tư Kiêu Kỳ không quên nhướn nhướn lông mày về phía hắn.

Tư Kiêu Kỳ lắc đầu, đưa tay chỉ chỉ cảnh sát, ý là "Tôi không có việc gì, cậu cứ lo việc của cậu đi."

Tiêu Thần có chút nghi hoặc giao bệnh nhân lại cho cảnh sát, lại đi tới phòng khâu lo một chút, vẫn còn có một người cần khâu, dù sao cũng có bác sĩ Lý ở đó, mình có thể được rảnh rỗi mười mấy phút. Tiêu Thần nhanh chóng đi tới bên cạnh Tư Kiêu Kỳ, tháo khẩu trang xuống: "Sao vậy?"

"Cậu bận rộn a." Tư Kiêu Kỳ nói.

"A, có một chút." Cặp mắt Tiêu Thần quét trên dưới Tư Kiêu Kỳ một vòng: "Anh ổn chứ?"

"Không có chuyện gì đâu bác sĩ Tiêu, chỉ là đại ca nhớ anh thôi." Kiều Hâm ở một bên trêu chọc nói.

Tiêu Thần liền đỏ mặt.

Tư Kiêu Kỳ vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Ừm, tôi chính là nhớ cậu."

"Anh...anh rảnh rỗi quá có phải không." Tiêu Thần lắp bắp nói, anh cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng.

"Tôi vừa xong việc nên muốn ghé thăm cậu một chút, giờ tôi đi liền đây không quấy rầy cậu đâu."

"À," Tiêu Thần giống như nhớ tới cái gì lập tức nói: "Trong tủ lạnh có sủi cảo, chút nữa về anh lấy ra mà nấu ăn."

"Nhà chúng ta không có bếp, cậu quên rồi sao?"

"Tôi có mua lò vi sóng!"

"Uầy!" Kiều Hâm giật mình nói: "Đại ca, em thế nào lại quên mua cho anh cái lò vi sóng chứ."

Tư Kiêu Kỳ không thèm để ý Kiều Hâm, chỉ một mực nhìn Tiêu Thần.

Tiêu Thần suy nghĩ một chút nói: "Trở về ngủ sớm một chút. Tôi đem điều hòa đi sửa rồi nên lát nữa anh về có thể bật lên cho mát."

Tư Kiêu Kỳ gật gù, nghiêng đầu qua nhìn Kiều Hâm, ánh mắt lạnh tới có thể đông chết người: "Chú còn muốn đứng đây tới khi nào?"

"Sao? A!" Kiều Hâm trong nháy mắt phản ứng lại, hắn quay đầu lại cười với Tiêu Thần, vô cùng chân chó nói: "Bác sĩ Tiêu em lập tức biến mất, lập tức!" Nói xong, chạy thẳng một mạch ra ngoài.

Chờ Kiều Hâm chạy đi, Tư Kiêu Kỳ ghé sát tai Tiêu Thần hỏi: "Mệt lắm không?"

Tiêu Thần chỉ liếc mắt nhìn hắn, không hé răng.

"Cậu xem cậu, nằm dưới cũng mệt, nằm trên cũng mệt, vậy cậu muốn nằm đâu đây? Nếu không... Ở chính giữa?"

"Câm miệng!" Tiêu Thần khẽ quát một tiếng, "Anh có chuyện gì không, không có chuyện thì cút!"

"Không có chuyện gì," Tư Kiêu Kỳ cười một cái, "Tôi chỉ là tới nhìn cậu một chút. Được rồi, cậu làm việc của cậu đi, ngày mai tan làm sớm về nhà."

Tư Kiêu Kỳ không làm phiền, nói đi là đi, phất tay một cái liền cùng với Kiều Hâm rời khỏi. Để lại Tiêu Thần đứng ở một góc trong đại sảnh, mặt đỏ tới mang tai nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

Tôn Tịnh bưng khay, đứng ở một góc khác, ngây ngốc nhìn Tiêu Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info