Hai Toan Yeu Phai Ke Thu
(tui viết tiếp đoạn hôm qua)Sau khi thấy cậu được Trọng đưa về anh không kiềm chế nỗi nữa, ngồi xuống khóc nức nở." Ba mẹ! Con làm như vậy đã đúng chưa?
Con không ngờ là sẽ có ngày hôm nay".Dũng lúc này cũng lên đến phòng , mở cửa ra thì thấy anh ngồi khóc nức khóc nở.
Hắn bước lại gần rồi dìu anh lên giường.-Mày đừng khóc nữa! Cứ như vậy mày sẽ không chịu nỗi đâu, với lại mày còn công ty nữa sức khoẻ không tốt thì sao lo cho công ty được?-Dũng ơi! Tao không nghĩ đến là sẽ có ngày hôm nay, nếu không xảy ra chuyện này thì có lẽ tao với Toàn sẽ rất hạnh phúc.-Thôi! Mày bình tĩnh đi, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết hết, mày đừng lo!-ừm! _anh trả lời với ánh mắt đượm buồn.*Ở phía Toàn-Trọng ơi! Anh ấy không nghe tao giải thích, anh ấy không tha thứ cho tao! Hức..hức-Mày để vài hôm nữa xem sau, chứ giờ mày cứ đeo theo ổng không chừng ổng giết mày luôn đó.
-Nhưng mà...-Không nhưng nhị gì hết bây giờ xuống ăn cơm, có gì thì từ từ tính, còn tao với Dũng mà!.-ừm_ cậu cũng trả lời gương mặt đượm buồn.Tối hôm đó, cậu ngồi thẩn thờ trên phòng vừa cảm thấy cô đơn vừa tủi thân, cứ ngồi sụt xịt mãi."Không biết giờ này anh đang làm gì, đã ăn uống gì chưa, có tắm ban đêm hay không, biết anh đã về nhà chưa hay còn ở nhà Dũng nữa, anh Hải ơi! Em nhớ anh lắm".Cậu xoay qua cầm đt lên muốn nhắn tin cho anh nhưng sợ anh lại không xem."Làm sao đây! Nhắn hay không nhắn, thôi kệ nhắn đại đi"..ĐOẠN CHATTOÀN:
-anh Hải! Anh về nhà chưa?
-Anh có thể nghe em giải không?
-em xin lỗi!
-anh nhớ ngủ sớm nhá! Thức khuya không tốt cho sức khoẻ đâu!Và sau khi nhắn tin xong, cái kết cũng không làm cậu bất ngờ đó là:HẢI:
(đã xem).Lúc này cậu bất lực mà cũng ngủ thiếp đi.Cho đến cả tuần sau, anh và cậu cũng không có tiến triển gì cả, một người muốn nói chuyện giải thích để làm hoà, còn một người thì cứ lãng tránh, không muốn gặp mặt.Toàn: Trọng ơi! Tao có chuyện muốn nói!
Trọng: nói đi! Tao nghe nè!Toàn: tao...tao..cuối tuần này tao đi nước ngoài.
Trọng: CÁI GÌ! SAU LẠI ĐI, CHUYỆN MÀY VỚI ÔNG HẢI CÒN CHƯA GIẢI QUYẾT XONG MÀ ĐI ĐÂU.Toàn: xong rồi! Xong hết rồi! Từ bữa đó đến giờ tao với ông cũng đường ai nấy đi rồi còn gì.Trọng: vậy mày không buồn à!
Ở đây còn có tao lo cho mày, qua bển mày có mình ên tạo không yên tâm.Toàn: không sao! Tao lớn rồi với lại cứ ở lại đây tinh thần tao không khá lên chút nào hết!Trọng: vậy khi nào mày về?
Toàn: chưa biết nữa! Có lẽ cũng lâu lắm!Trọng: ừm! Nhưng mà qua đó nhớ gọi về cho tao thường xuyên đó! Cuối tuần tao đưa mày đi.Toàn: Trọng nè! Mày giúp tao 1 chuyện được không!
Trọng: chuyện gì! Mày nói đi.Toàn: mày kêu Dũng nan nỉ Hải ra sân bay nha, tao muốn gặp anh ấy lần cuối.
Trọng: ok! Để tao nói cho mày nghĩ ngơi đi!
-ừm.Thông báo cho Trọng xong cậu lại nhớ đến anh rồi, nhớ lại khoảnh khắc tươi đẹp lúc trước, lúc mà anh và cậu còn bên nhau, 2 người cũng đã từng hứa là sẽ bên nhau mãi mãi nhưng không một ai nói mãi mãi sẽ là bao lâu, có lẽ người ta nói đúng những điều đẹp đẽ sẽ rất ngắn ngủi."Anh ơi! Em sẽ đi, không còn liên quan vào cuộc sống của anh nữa, anh nhớ chăm sóc tốt cho bản bân đó, phải tìm một hạnh phúc mới biết chưa, như vậy em mới yên lòng được".
Tối đó cậu đi ngủ rất sớm bởi vì không còn gì chạnh lòng nữa, quyết định cũng đã đưa ra rồi, cậu sẽ rời xa anh sẽ không làm phiền cuộc sống mới của anh nữa.Trọng nhớ lại chuyện Toàn nhờ lúc nảy liền gọi cho Dũng.-anh nghe nè em! Chuyện gì hả?-Cuối tuần này Toàn ra nước ngoài rồi! Nó nhờ anh đưa Hải ra đó cho nó nói chuyện chút! Anh giúp nó nha!-Sao lại ra nước ngoài, chuyện Toàn với thằng Hải chưa giải quyết xong mà.-Anh Hải cũng có chịu nghe Toàn giải thích đâu, nó nói cứ ở đây tinh thần không khá lên nổi nên qua nước ngoài!-thế Toàn đi bao lâu?
-em không biết, nó nói là lâu lắm! Anh giúp nó đi, giúp nó cũng như giúp em thôi mà!
-ừm! Anh sẽ giúp mà! Mà em đó nhớ ăn uống đầy đủ lo cho Toàn rồi quên luôn bản thân là anh phạt đó.
-em biết rồi mà! Bye anh nha*moa*.Lúc này Hải bước vào phòng tìm Dũng.
-đi uống không, chút rồi về.-Hải nè! Cuối tuần mày đi với tao ra sân bay nha.
-chi?
-Toàn đi nước ngoài đó, em ấy trả tự do cho mày rồi đó, nếu mày thương còn thương thì ra tiễn em ấy đi, em ấy nhờ tao chuyển lời đến mày.Hải nghe vậy tim bỗng hụt một nhịp.
Toàn đi thật sao? em ấy sẽ đi khỏi đây thật sao? Chấm dứt rồi, không còn gì hết.-Hải!-à! Ừm, tao sẽ đi dù gì cũng là lần cuối rồi, 2 người cũng sẽ không gặp nhau nữa.Không bao lâu cũng đã đến ngày Toàn đi, cậu và Trọng đã ra đến sân bay, làm xong mọi thủ tục cậu chỉ chờ mỗi anh nữa thôi. 📢: XIN THÔNG BÁO
Còn 20p nữa chuyến bay mang số 0309 sẽ cất cánh xin mời các hành khách chuẩn bị.-Trọng ơi! Anh ấy không đến thật rồi!
-Mày đợi chút đi, chắc đang trên đường đến á!-TOÀN ƠI!
cậu nghe ai kêu tên mình trong lòng cứ mừng thầm, ngước lên nhìn người đó chính là Dũng.-Anh Dũng! Anh ...Hả..i...
-Nó đến rồi! Đang đi sau, em đừng lo.Nghe Dũng nói cậu cũng an tâm hơn. 2p sau thì anh cũng xuất hiện. Thấy anh cậu vui lắm chạy đến ôm anh thật chặt vì cậu biết đây là lần cuối cậu được ôm anh như vậy.Hải bất ngờ đẩy cậu ra mặt lạnh lùng:-Qua đó nhớ sống tốt!
Nghe anh lạnh lùng như vậy buồn lắm, chỉ muốn khóc lên thôi, nhưng đây là sân bay nhìu người qua lại nên cậu không dám.-anh Hải! Anh đây có lẽ là lần cuối em và anh nhìn mặt nhau, cũng là lần cuối nhìn thấy nhau, anh....có thể ôm em 1 lần được không, 1 lần duy nhất thôi, xin anh đó!
(mắt cậu trở nên cay xoè rồi đỏ ửng lên)Cậu không kiềm lòng được nữa, nước mắt rơi xuống rồi 1 giọt rồi 2 giọt đến rất nhiều giọt.Anh thấy cậu khóc cũng rất xót, anh tiến tới choàng tay qua ôm cậu một cái. Được anh ôm cậu mừng lắm định đưa tay qua ôm lại anh thì anh đã buông ra và lùi lại rồi.Thấy tình hình như vậy Trọng với Dũng cũng lên tiếng.- Toàn em/ mày đi bình an nha!
-ừm.Nói xong cậu kéo vali chuẩn bị lên máy bay, cậu muốn quay lại nhìn anh lắm nhưng không dám, cậu sợ đến lúc yếu lòng thì lại không nỡ đi.-TOÀN!!"là tiếng của anh Hải"Cậu vui mừng quay người lại nhìn anh, cứ nghĩ là anh sẽ kêu cậu ở lại nhưng....-ĐI MẠNH KHOẺ!!-ừm! END CHAP
Con không ngờ là sẽ có ngày hôm nay".Dũng lúc này cũng lên đến phòng , mở cửa ra thì thấy anh ngồi khóc nức khóc nở.
Hắn bước lại gần rồi dìu anh lên giường.-Mày đừng khóc nữa! Cứ như vậy mày sẽ không chịu nỗi đâu, với lại mày còn công ty nữa sức khoẻ không tốt thì sao lo cho công ty được?-Dũng ơi! Tao không nghĩ đến là sẽ có ngày hôm nay, nếu không xảy ra chuyện này thì có lẽ tao với Toàn sẽ rất hạnh phúc.-Thôi! Mày bình tĩnh đi, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết hết, mày đừng lo!-ừm! _anh trả lời với ánh mắt đượm buồn.*Ở phía Toàn-Trọng ơi! Anh ấy không nghe tao giải thích, anh ấy không tha thứ cho tao! Hức..hức-Mày để vài hôm nữa xem sau, chứ giờ mày cứ đeo theo ổng không chừng ổng giết mày luôn đó.
-Nhưng mà...-Không nhưng nhị gì hết bây giờ xuống ăn cơm, có gì thì từ từ tính, còn tao với Dũng mà!.-ừm_ cậu cũng trả lời gương mặt đượm buồn.Tối hôm đó, cậu ngồi thẩn thờ trên phòng vừa cảm thấy cô đơn vừa tủi thân, cứ ngồi sụt xịt mãi."Không biết giờ này anh đang làm gì, đã ăn uống gì chưa, có tắm ban đêm hay không, biết anh đã về nhà chưa hay còn ở nhà Dũng nữa, anh Hải ơi! Em nhớ anh lắm".Cậu xoay qua cầm đt lên muốn nhắn tin cho anh nhưng sợ anh lại không xem."Làm sao đây! Nhắn hay không nhắn, thôi kệ nhắn đại đi"..ĐOẠN CHATTOÀN:
-anh Hải! Anh về nhà chưa?
-Anh có thể nghe em giải không?
-em xin lỗi!
-anh nhớ ngủ sớm nhá! Thức khuya không tốt cho sức khoẻ đâu!Và sau khi nhắn tin xong, cái kết cũng không làm cậu bất ngờ đó là:HẢI:
(đã xem).Lúc này cậu bất lực mà cũng ngủ thiếp đi.Cho đến cả tuần sau, anh và cậu cũng không có tiến triển gì cả, một người muốn nói chuyện giải thích để làm hoà, còn một người thì cứ lãng tránh, không muốn gặp mặt.Toàn: Trọng ơi! Tao có chuyện muốn nói!
Trọng: nói đi! Tao nghe nè!Toàn: tao...tao..cuối tuần này tao đi nước ngoài.
Trọng: CÁI GÌ! SAU LẠI ĐI, CHUYỆN MÀY VỚI ÔNG HẢI CÒN CHƯA GIẢI QUYẾT XONG MÀ ĐI ĐÂU.Toàn: xong rồi! Xong hết rồi! Từ bữa đó đến giờ tao với ông cũng đường ai nấy đi rồi còn gì.Trọng: vậy mày không buồn à!
Ở đây còn có tao lo cho mày, qua bển mày có mình ên tạo không yên tâm.Toàn: không sao! Tao lớn rồi với lại cứ ở lại đây tinh thần tao không khá lên chút nào hết!Trọng: vậy khi nào mày về?
Toàn: chưa biết nữa! Có lẽ cũng lâu lắm!Trọng: ừm! Nhưng mà qua đó nhớ gọi về cho tao thường xuyên đó! Cuối tuần tao đưa mày đi.Toàn: Trọng nè! Mày giúp tao 1 chuyện được không!
Trọng: chuyện gì! Mày nói đi.Toàn: mày kêu Dũng nan nỉ Hải ra sân bay nha, tao muốn gặp anh ấy lần cuối.
Trọng: ok! Để tao nói cho mày nghĩ ngơi đi!
-ừm.Thông báo cho Trọng xong cậu lại nhớ đến anh rồi, nhớ lại khoảnh khắc tươi đẹp lúc trước, lúc mà anh và cậu còn bên nhau, 2 người cũng đã từng hứa là sẽ bên nhau mãi mãi nhưng không một ai nói mãi mãi sẽ là bao lâu, có lẽ người ta nói đúng những điều đẹp đẽ sẽ rất ngắn ngủi."Anh ơi! Em sẽ đi, không còn liên quan vào cuộc sống của anh nữa, anh nhớ chăm sóc tốt cho bản bân đó, phải tìm một hạnh phúc mới biết chưa, như vậy em mới yên lòng được".
Tối đó cậu đi ngủ rất sớm bởi vì không còn gì chạnh lòng nữa, quyết định cũng đã đưa ra rồi, cậu sẽ rời xa anh sẽ không làm phiền cuộc sống mới của anh nữa.Trọng nhớ lại chuyện Toàn nhờ lúc nảy liền gọi cho Dũng.-anh nghe nè em! Chuyện gì hả?-Cuối tuần này Toàn ra nước ngoài rồi! Nó nhờ anh đưa Hải ra đó cho nó nói chuyện chút! Anh giúp nó nha!-Sao lại ra nước ngoài, chuyện Toàn với thằng Hải chưa giải quyết xong mà.-Anh Hải cũng có chịu nghe Toàn giải thích đâu, nó nói cứ ở đây tinh thần không khá lên nổi nên qua nước ngoài!-thế Toàn đi bao lâu?
-em không biết, nó nói là lâu lắm! Anh giúp nó đi, giúp nó cũng như giúp em thôi mà!
-ừm! Anh sẽ giúp mà! Mà em đó nhớ ăn uống đầy đủ lo cho Toàn rồi quên luôn bản thân là anh phạt đó.
-em biết rồi mà! Bye anh nha*moa*.Lúc này Hải bước vào phòng tìm Dũng.
-đi uống không, chút rồi về.-Hải nè! Cuối tuần mày đi với tao ra sân bay nha.
-chi?
-Toàn đi nước ngoài đó, em ấy trả tự do cho mày rồi đó, nếu mày thương còn thương thì ra tiễn em ấy đi, em ấy nhờ tao chuyển lời đến mày.Hải nghe vậy tim bỗng hụt một nhịp.
Toàn đi thật sao? em ấy sẽ đi khỏi đây thật sao? Chấm dứt rồi, không còn gì hết.-Hải!-à! Ừm, tao sẽ đi dù gì cũng là lần cuối rồi, 2 người cũng sẽ không gặp nhau nữa.Không bao lâu cũng đã đến ngày Toàn đi, cậu và Trọng đã ra đến sân bay, làm xong mọi thủ tục cậu chỉ chờ mỗi anh nữa thôi. 📢: XIN THÔNG BÁO
Còn 20p nữa chuyến bay mang số 0309 sẽ cất cánh xin mời các hành khách chuẩn bị.-Trọng ơi! Anh ấy không đến thật rồi!
-Mày đợi chút đi, chắc đang trên đường đến á!-TOÀN ƠI!
cậu nghe ai kêu tên mình trong lòng cứ mừng thầm, ngước lên nhìn người đó chính là Dũng.-Anh Dũng! Anh ...Hả..i...
-Nó đến rồi! Đang đi sau, em đừng lo.Nghe Dũng nói cậu cũng an tâm hơn. 2p sau thì anh cũng xuất hiện. Thấy anh cậu vui lắm chạy đến ôm anh thật chặt vì cậu biết đây là lần cuối cậu được ôm anh như vậy.Hải bất ngờ đẩy cậu ra mặt lạnh lùng:-Qua đó nhớ sống tốt!
Nghe anh lạnh lùng như vậy buồn lắm, chỉ muốn khóc lên thôi, nhưng đây là sân bay nhìu người qua lại nên cậu không dám.-anh Hải! Anh đây có lẽ là lần cuối em và anh nhìn mặt nhau, cũng là lần cuối nhìn thấy nhau, anh....có thể ôm em 1 lần được không, 1 lần duy nhất thôi, xin anh đó!
(mắt cậu trở nên cay xoè rồi đỏ ửng lên)Cậu không kiềm lòng được nữa, nước mắt rơi xuống rồi 1 giọt rồi 2 giọt đến rất nhiều giọt.Anh thấy cậu khóc cũng rất xót, anh tiến tới choàng tay qua ôm cậu một cái. Được anh ôm cậu mừng lắm định đưa tay qua ôm lại anh thì anh đã buông ra và lùi lại rồi.Thấy tình hình như vậy Trọng với Dũng cũng lên tiếng.- Toàn em/ mày đi bình an nha!
-ừm.Nói xong cậu kéo vali chuẩn bị lên máy bay, cậu muốn quay lại nhìn anh lắm nhưng không dám, cậu sợ đến lúc yếu lòng thì lại không nỡ đi.-TOÀN!!"là tiếng của anh Hải"Cậu vui mừng quay người lại nhìn anh, cứ nghĩ là anh sẽ kêu cậu ở lại nhưng....-ĐI MẠNH KHOẺ!!-ừm! END CHAP
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info