ZingTruyen.Info

Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long [Xuyên Không, Dã Sử Việt] - Vivu

48. Hầu gia

vivusmile

Lê Trúc Huyền, nữ nhân này đúng là mỹ nhân trong tranh mà tiên nhân họa nên. Cặp chân mày sắc sảo như vẽ nên bởi bàn tay họa sư nổi tiếng chốn kinh kì mà người người ca tụng, gương mặt lúc nào cũng ửng đỏ e thẹn, đôi môi nhỏ mềm mại cơ hồ tan ra như mây trời. Hôm nay nàng ta vào cung, liền cho hậu cung dậy sóng. Phàm là cung nữ, thị vệ, nội quan nhìn thấy nàng ta, đều thấy rung động xuyến xao.

Tú Anh một thân hồng y, đầu đội phương quan vàng rồng, ngồi trên điện trên lầu cao, nàng nhìn xuống sân, dõi theo bóng hình yểu điệu bước đi. Lần đầu nàng cảm than, trên đời này há có người đẹp như vậy.

-Ngọc Yên, nữ nhân đó là ai vậy? Sao có thể tự do đi trong hậu cung?

Ngọc Yên nhìn theo ánh mắt chủ tử rồi hạ người xuống chỗ nàng đang ngồi.

-Bẩm Chính cung, đó là Trúc Huyền tiểu thư, là cháu gái họ của Thái hậu, thường nhập cung thăm người, đôi khi cũng hay đến hàn huyên với Thái hoàng thái hậu.

Nàng gật gù, dẫu sao Thái hoàng thái hậu tuổi tác đã cao, cũng nên có người trò chuyện. Nàng không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ hạ bút mực viết tiếp trang giáo án.

-Người này, không biết chốc nữa có đến thỉnh an Chính cung không?

Nghe lời lẽ của nô tì bên cạnh, nàng nhếch mày.

-Nàng ta, từng có ý vào hậu cung sao?

-Chính cung có lẽ không biết, Trúc Huyền tiểu thư từ nhỏ lớn lên cạnh bệ hạ, được Thái hậu cất nhắc hết lòng. Thái hậu từng có ý cho tiểu thư ấy Chính cung hậu vị.

Tú Anh nhếch môi mỏng, ngước mắt nhìn xuống sân.

Khá khen cho sự an bài này, muốn để người của Lê thị làm hoàng hậu. Bản thân Thái hậu không được làm Hoàng hậu lúc Tiên đế tại vị, nên sắp xếp cũng chu toàn quá rồi, muốn kéo dài vinh hoa trăm năm của Lê thị.

-Vừa nãy bồ câu bay đến, đã có thư của ai ư?

Ngọc Yên liền lấy ra một mảnh thư cuộn dâng lên. Tú Anh đón lấy, mắt phượng lướt sơ qua trên mấy dòng chữ run run. Bất giác nàng thở dài, quay sang người bên cạnh.

-Được rồi, ngươi cứ đi sắp xếp bữa trưa để bệ hạ ghé dùng thiện. Ta còn phải hoàn thành phần việc hôm nay.

Nàng lại mở lá thư ra, nhận ra nét chữ Hán của Ngôi Thường. Y du ngoạn nước Nam, chẳng cầu quyền lực, danh lợi, bỏ lại hết phía sau mà đi khắp nơi thưởng ngoạn. Y nói, đất Nam trù phú, chân chất, mộc mạc, thật khiến y lưu tâm. Có lẽ, sẽ là nơi cuối cùng Tây Hạ hoàng đế y được đi.

Tú Anh gấp lá thư thành tư, thẫn thờ nhìn mây trời. Sợ rằng, y sẽ cô độc rời xa bằng hữu.

Đến trưa mặt trời treo trên đỉnh thưởng lầu, chỉ thấy Liêu nội thị xuất hiện từ cầu thang dẫn lên, gặp nàng liền chắp tay cúi đầu.

-Hồi Chính cung, bệ hạ sai nô tài đến mời người sang điện của Thái hoàng thái hậu dùng thiện.

Tú Anh chỉ gật đầu. Nàng bỗng có dự cảm, đây chẳng phải là bữa ăn đón khách bình thường.

**

Dương Thắng phụng mệnh nhập cung, vẫn chưa kịp thay quan phục ra. Chỉ thấy một nhà mấy người đều ở đây cả. Y nhìn Tú Anh ngồi cùng Dương Đức bên hữu, đối diện còn có Trúc Huyền.

-Thắng đến rồi à, mau, mau lại đây cùng dùng bữa với tổ mẫu.

Y y lời, đi lại chỗ bàn dành riêng. Trúc Huyền nhìn y, lẳng lặng cúi chào. Dương Thắng gật đầu đáp lễ.

-Hôm nay có Trúc Huyền vào cung, tổ mẫu đặc biệt gọi các con đến đây, để cả nhà chúng ta cùng trò chuyện hàn huyên.

Tú Anh vội cúi đầu đáp lễ. Nàng nhìn sang Dương Đức, y đang chăm chú nhìn mình.

-Trúc Huyền, con rời kinh dưỡng bệnh nên không kịp dự đại điển phong hậu, đây chính là hoàng hậu của bệ hạ.

Tiểu thư kia đứng dậy, lễ nghi chắp tay chào.

-Thần nữ, Lê Trúc Huyền, khấu kiến Chính cung hoàng hậu.

Tú Anh gật đầu cất lời cho bình thân. Dương Đức nhìn nàng, không nén được phì cười.

-Hoàng đế, con làm sao thế?

Dương Đức vội ngồi thẳng dậy, xua tay.

-À, con uống rượu, rượu này cay nồng nên có chút không quen.

Tú Anh biết hắn đang cười nàng, chỉ đằng hắng một cái. Dương Thắng ngồi đối diện, lại thu vào tầm mắt cảnh tượng phu thê ân ái này.

-Trúc Huyền ở phủ Thiên Trường mấy năm, quay trở về, liền thấy Hầu gia đã thay đổi nhiều rồi. Trông ra, đã ra dáng một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.

Dương Thắng nghe tới mình, liền quay sang mà đáp lời Lê tiểu thư.

-Tiểu thư nặng lời rồi. Mấy năm qua, bổn hầu cũng chỉ là tận trung tận lực làm tốt chức quan của mình.

-Trúc Huyền à, mấy năm nay, con cũng đã trở thành mỹ nhân rồi.

Nàng cười e thẹn, cúi đầu.

-Có Chính cung ở đây, Trúc Huyền đâu dám nhận hai tiếng mỹ nhân này.

Dương Đức cười hiền, chống tay nhìn hoàng hậu của y.

-Hai tiếng mỹ nhân này, thật xứng với Chính cung của trẫm.

Tú Anh ngại ngùng nhìn mọi người, nàng phì cười. Thái hoàng thái hậu càng cười vui vẻ hơn.

-Thấy được bệ hạ sủng ái con như vậy, phu thê tương ái, tổ mẫu rất vui. Nhưng mà bệ hạ à, tổ mẫu nghe nói, con nhất quyết không lập thứ hậu, thứ phi, như vậy không tốt đâu.

Nghe đến đây, Tú Anh sững lại. Dương Đức nhìn biểu cảm của nàng, liền đưa tay nắm lấy bàn tay nàng đang cuộn tròn dưới bàn.

-Con biết tổ mẫu bận lòng vì con. Nhưng phụ hoàng con chẳng phải cũng chỉ có vài người con, chúng con vẫn có thể cùng nhau nối tiếp triều đại này hay sao? Con và Tú Anh vẫn còn trẻ, chẳng lo mai đây không có nhiều con cái.

Thái hoàng thái hậu biết hoàng đế đã quyết, chỉ đành gật đầu, rồi nhìn sang Trúc Huyền.

-Trúc Huyền cũng đã đến tuổi gả đi rồi, hay là, để nó vào cung hầu hạ con?

Tú Anh trộm nghĩ, Thái hoàng thái hậu đối với Thái hậu không thuận, nhưng lại vô cùng vừa ý Trúc Huyền. Chắc hẳn nàng ta quả thực có điều tốt.

Trúc Huyền vội dập đầu.

-Bệ hạ đã có lời như vậy, Trúc Huyền nào dám tranh giành, mơ mộng bay xa. Chỉ mong đời này được gả cho một người có thể sủng ái mình như hoàng hậu và bệ hạ.

Nàng ta mỉm cười rất hiền, rất xinh đẹp, khiến cho Tú Anh có chút mềm lòng mà buông bỏ cảnh giác. Người con gái này hiền lành như vậy. Ánh mắt của nàng ta có hướng đến Dương Đức một chút nào đâu, toàn là tìm cớ để nói mấy lời với Dương Thắng.

-Chính cung hoàng hậu, có thể cho dân nữ gọi người là chị, xưng em với người không? Chính cung cử chỉ dứt khoát, dáng vẻ thanh cao, thật khiến cho dân nữ ngưỡng mộ biết bao.

Tú Anh chỉ bất giác mỉm cười, nàng gật đầu rất khẽ. Dương Đức nhìn sang Dương Thắng chỉ biết ăn.

-Đã lâu không gặp Trúc Huyền, em không có gì để nói ư?

Dương Thắng chỉ đằng hắng, đưa trà lên nhấp môi. Trúc Huyền liền đỡ lời cho y.

-Tiểu nữ xa kinh thành lâu ngày, cũng không bắt kịp nhiều đổi thay, may là nhờ có Hầu gia tận tình chỉ dẫn.

Dương Thắng cười gượng, xua tay.

-Tiểu thư xem trọng rồi.

Thấy Dương Thắng cứ trốn tránh không ngừng, Tú Anh biết lòng y không có Trúc Huyền. Nàng thở dài nhìn chàng thiếu niên chẳng giấu nỗi tâm tư. Buổi ăn cứ thế mà trôi qua, không khí có phần gượng gạo.

Qua hết bữa trưa, hoàng đế lạ bận trăm công ngàn việc. Tú Anh ngồi xuống bộ bàn ghế đá giữa thưởng lầu, lẳng lặng rót một chén trà. Từ xa đã có bóng người rẽ gió đi đến. Y nhìn nàng từ đằng sau, nhìn phượng trâm sau tóc nàng óng mềm. Thiếu niên cụp đôi mắt nhỏ, lòng như có mưa rơi, cúi đầu. Tú Anh ngoái nhìn, liền hiền từ chỉ về phía đối diện.

-Hầu gia ngồi đi.

Thấy nàng toan rót trà cho y, Dương Thắng liền ngăn.

-Sao có thể như vậy?

Luận bối phận, nàng là Chính cung hoàng hậu. Y chỉ là một hầu gia. Nàng chẳng nhìn y, chỉ lắc đầu.

-Được rồi, ở đây chỉ có chúng ta. Chúng ta vốn là bằng hữu, việc chi phải câu nệ như vậy.

Nàng vẫn nhớ y là bằng hữu của nàng. Dương Thắng ngước mắt dung nhan diễm lệ trước mặt. Nàng vận lên phượng bào, quả là muôn phần xa cách. Nhưng lời nói đó, ánh mắt đó, vẫn là Công Trợ giáo y quen ở Quốc tử giám. Vẫn là nàng, người y đã bỏ lỡ.

-Chuyện chúng ta đang tra, đã có manh mối rồi.

Tú Anh gật đầu, nàng cũng đã đem những chuyện nàng biết từ chỗ của Lý Thường Kiệt nói cho y. Dương Thắng cau chặt đôi chân mày mà nói những gì y ở ngoài cung dò hỏi được.

-Năm đó, Tô Đại Lý Tự khánh quả thực là đã điều tra chuyện của Dương gia. Dù sổ sách Đại lý tự đã không còn ghi lại. Nhưng ta đã lần theo các vị đại nhân từ quan năm đó, mới biết đó là mệnh lệnh cuối cùng mà Tô đại nhân nhận được.

-Vậy vị đại nhân đó cùng gia quyến thực đã bị đồ sát?

Dương Thắng ái ngại gật đầu, y mím môi rồi hạ giọng.

-Quan trọng là, khi đại nhân ấy bị diệt khẩu ở biên ải, để lại bản hạch tội giấu trong ngăn bàn. Ta đặt nghi vấn, tại sao Tô đại nhân không làm bản hạch tội ở kinh thành, để tránh một cảnh diệt môn, mà phải lặn lội ra biên ải viết thư hạch tội? Nếu là để trốn Dương Đức Uy thì không đúng, ông ta thừa biết thế lực Dương Đức Uy rộng khắp, duy chỉ có trong kinh thành dưới chân thiên tử mới không dám làm điều xằng bậy. Hai là, tại sao bọn người Dương gia đến diệt khẩu lại không đem bảng hạch tội đi? Nếu bọn chúng tìm không ra, thì nhất định sẽ thiêu rụi nơi đó.

Tú Anh cau mày, nàng hít một hơi.

-Rõ ràng là muốn gây ra hiện trường giả, điều hướng suy luận.

Dương Thắng nheo mắt, y biết rõ là ai làm, chỉ là không có bằng chứng mà thôi.

-Một tay che trời như thế, chỉ có thể là người bên cạnh thiên tử.

Tú Anh nhìn y, nàng cau chặt chân mày.

-Có lẽ nào, chúng ta không nên điều tra chuyện này không?

Hầu gia trầm ngâm đối diện nàng. Thù gia tộc, y không thể không đòi lại. Nhưng còn nàng, y không thể kéo nàng vào cuộc chiến này.

-Anh Thư.

Nghe y gọi, nàng bất giác tròn mắt nhìn y. Đã lâu rồi y không gọi nàng da diết như vậy.

-Nếu có một ngày, vì chuyện này nàng phải lựa chọn giữa chính nghĩa và tình cảm, nàng sẽ chọn gì?

Chính nghĩa. Tú Anh hạ hàng mi dài, thẫn thờ một chốc. Rốt cuộc nàng điều tra chuyện này chỉ vì Dương Đức mà thôi.

-Hầu gia từng nghe người đời có một ý niệm, chẳng cần lưu sử ngàn năm, chỉ cầu ngàn năm sau, còn có người đứng đợi. Chính nghĩa chẳng qua chỉ là những dòng sử khô khan, nhàm chán. Con người còn phải sống cả kiếp này với nhau, đừng để thù hận tước đi cuộc sống vốn dĩ thanh bình này.

Dương Thắng biết nàng sẽ chọn tha thứ. Nhưng y vốn dĩ không thể tha thứ. Có lẽ từ khi biết mẹ mình họ Dương, y đã thêm thù hận vương triều này.

-Dương Thắng. Cái tên này, là lấy theo họ của Thượng Dương thái hậu sao?

Y gật đầu, ngửa cổ nhìn bầu trời qua tán trúc.

-Năm đó bệ hạ mất đi bà ấy, đau khổ một thời gian. Đến lúc đến Quốc tử giám, được thầy dạy viết chữ Dương, để tưởng nhớ bà. Bệ hạ cầm trên tay chữ Dương đầu tiên mình viết mà khóc rất lâu. Lúc đó để an ủi bệ hạ, ta cũng lấy chữ Dương mà đệm cho tên mình.

Nàng biết y mang lòng thù hận. Thù hận này sẽ đẩy y đến đường nào, nàng không biết nữa. Chỉ mong sao, y không thay đổi, biến thành kẻ không còn đường quay đầu.

-Mấy năm qua, ta mới biết, thì ra mình sống trên đời vô tư chẳng biết mẫu phi tha hương, em trai cơ cực mà trưởng thành, họ Dương mấy chục mạng người đều mất.

Nói đoạn, Dương Thắng biết mình đang tỏ ra yếu đuối, vội thu lại gương mặt thất thểu, quay lại việc chính.

-Ta sẽ xuất cung một thời gian, đến biên ải nơi xảy ra vụ án diệt Tô gia năm đó để tra thêm manh mối. Hoàng hậu cứ ở lại trong cung, nhất cử nhất động đều phải xem chừng. Thái hậu không phải là một người dễ buông tay quyền lực. Bà ấy nhất định sẽ tìm cơ hội để trở về.

Nàng mím môi. Nàng biết mẹ chồng này của nàng dĩ nhiên không hề dễ đoán. Nắm hoàng quyền mấy chục năm, dĩ nhiên không phải là người đơn giản.

-Hầu gia bảo trọng.

----

Dương Thắng nghe nói Thái sư Lê Văn Thịnh đến thỉnh an, cau mày mà phất tà áo đi vào sảnh đường tư phủ. Y nhếch đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía Thái sư kia. Lê Văn Thịnh thấy người đến, chậm rãi đứng dậy mà chấp tay.

-Khấu kiến Hầu gia.

-Thái sư ngồi đi.

Y chỉ tay về phía ghế gỗ, rồi đi lên trường kỉ trên chính diện mà ngồi xuống.

-Chẳng hay hôm nay Thái sư đại nhân đến tư phủ của bổn hầu là có việc chi cần bàn luận chăng?

Lê Văn Thịnh chỉ nhìn rất kĩ Dương Thắng, đôi chân mày ông hơi cau lại, rồi cúi mặt trầm ngâm. Dương Thắng lấy làm lạ, chỉ im lặng dõi theo biểu cảm chồng chất của Thái sư.

Một lúc sau, Lê Văn Thịnh mới hạ giọng.

-Hầu gia, đang điều tra chuyện của Dương gia năm xưa ư?

Dương Thắng cố giãn chân mày, y điềm nhiên nâng chén trà mà nhấp môi. Y muốn thăm dò Lê Văn Thịnh. Hắn hỏi như vậy, rốt cuộc là có ý nghịch y?

-Đại nhân nói như vậy là sao, bổn hầu không hiểu hết ý sâu xa.

-Hầu gia, người chính là con cháu Dương gia, những người cuối cùng còn lại trên cõi đời này. Thù của Dương gia, chẳng lẽ người nhắm mắt làm ngơ ư?

Hầu gia bình thản đặt chén trà xuống, nhếch bạc môi lạnh.

-Thái sư đại nhân nói vậy, chẳng lẽ không sợ bổn hầu tâu lên Thái hậu, trị tội người hay sao?

Lê Văn Thịnh càng giữ được tâm tĩnh lặng như mặt hồ, rút trong vạt áo ra một miếng ngọc bội huyết rồng.

Miếng ngọc bội đỏ huyền ảo, chạm hình chữ Dương Đức gia, cẩn thêm ngọc trai bóng ngời. Dương Thắng cơ hồ nhớ trong tuổi thơ y, đã từng thấy ấn kí như vậy, đã từng thấy, đâu đó...

-Bổn quan không sợ, chỉ là đánh cược, cược tín nhiệm của con cháu Dương gia.

Dương Thắng nhấc cặp mắt bàng hoàng, y cắn răng nhìn về phía Thái sư đương triều.

-Ngươi là con cháu Dương gia?

-Chỉ có con cháu Dương gia, mới có ngọc bội huyết rồng này. Hầu gia, huyết hải thâm thù, không thể không đòi. Ta đánh cược nói với Dương gia thân phận ta che giấu nhiều năm, chỉ là muốn vương gia tin ta.

-Ngươi, thật là con cháu Dương gia?

Lê Văn Thịnh cặp mắt sáng hoắc, cầm miếng ngọc bội mà siết chặt.

-Đó là lí do vì sao ngươi sốt sắng tra hỏi mẫu phi của ta chuyện của Thượng Dương hoàng hậu năm đó? Lí do ngươi chống đối Thái hậu chục năm nay?

-Không sai.

Dương Thắng lúc này chỉ biết hỗn loạn, bàng hoàng mà cau chặt chân mày. Thiếu niên ngỡ ngàng nhìn y, cứ ngỡ Dương gia chỉ còn mỗi Dương Thắng này thôi.

-Không chỉ có ta, mà còn có con cháu Dương gia lúc đó ta đưa theo trốn đi. Chỉ cần hầu gia đồng ý đứng trên cùng một chiếc thuyền với ta, ta sẽ không để người họ Dương ngậm ngùi tha hương. Dương thị phu nhân cũng sẽ được trở về đoàn tụ với người.

Hầu gia căng thẳng tột độ, hạ giọng run run.

-Ngươi đã là Thái sư trên triều, quyền lực tam Thái, còn cần gì ở ta?

-Vốn dĩ, có nhiều chuyện cần người của hoàng tộc giúp đỡ, nếu không sẽ vô vàn bế tắc.

-Bệ hạ thương yêu Tiên hoàng hậu, chỉ cần ngươi nói một tiếng, bệ hạ sẽ cho ngươi câu trả lời.

Lê Văn Thịnh lúc này mới bật cười. Y không biết phải trách Hầu gia ngây thơ, hay trách Hầu gia không thấu được lòng thiên tử

-Nếu bệ hạ muốn trả lại công bằng cho Dương gia, sớm đã trả rồi, ta đâu cần cố leo lên vị trí Thái sư hôm nay? Hầu gia đừng quên, ngày xưa, chính bệ hạ gật đầu cho Thái hậu xuống tay với Tiên hoàng hậu.

Dương Thắng mím môi. Phải, lần đó ở Vĩnh Bình, Dương Đức cũng có ý phớt lờ chuyện nhà họ Dương khi nghe Lê Văn Thịnh tra hỏi mẹ y.

Dương Đức đã hối hận, phải. Nhưng y đã chọn để chính nghĩa trôi đi.

-Được.

Hầu gia chỉ khẽ bật ra câu nói đó. Y ngước mắt nhìn Thái sư. Y biết hôm nay mình gật đầu, sẽ vĩnh viễn đẩy mối quan hệ giữa anh em y xa nhau mãi mãi.

-Chỉ cần không làm hại đến ngai vàng của bệ hạ, Lý triều, ta sẽ cùng ngươi tìm lại công bằng cho Dương gia.

Lê Văn Thịnh cười bàng bạc.

-Hầu gia yên tâm, thù này, là mối thù với họ Lê, không liên quan đến mệnh thiên tử của người họ Lý.

Nhưng Dương Đức cũng mang trong người dòng máu họ Lê. Dương Thắng lòng rối ren bao cảm xúc. Thấy lòng Dương Thắng không kiên định, Lê Văn Thịnh liền tiến tới.

-Nếu như Hầu gia tận mắt chứng kiến cảnh đồ sát Dương gia như ta năm đó, cả đời này sẽ không thể quên.

Hầu gia ngước mắt nhìn biển lòng hỗn loạn của Thái sư trong cặp mắt đã có vết nhăn. Lê Văn Thịnh cả đời mưu đấu, chỉ là chờ thời cơ trả thù nhà họ Lê. Những gì họ Lê gây ra với họ Dương, y sẽ trả không sót một thứ gì. Nỗi hận đó đeo bám y hàng chục năm, dai dẳng, đau khổ biết mấy.

-Năm đó, ngươi đã chứng kiến sao?

-Không chỉ chứng kiến, ta còn phải ôm họ trong lòng, khóc đến cạn nước mắt, nhìn đôi mắt họ mở to như dặn dò ta, nhất định, phải sống tiếp, phải sống thật lẫy lừng.

Dương Thắng quay đi, nhăn mặt nhắm cặp mắt đã run rẩy. Họ Dương năm đó có thật sự bị oan không, y phải tra, không thể chỉ dựa vào mấy lời này của Lê Thái sư.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info