ZingTruyen.Info

Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long [Xuyên Không, Dã Sử Việt] - Vivu

17. Tuyên chiến

vivusmile

Thái hậu nheo mắt nhìn qua bức mành, bà nhếch đôi môi đỏ muôn phần mỹ mạo.

Tú Anh ngẩng góc mặt thanh tú, bản lĩnh ngút trời, nhìn lên thiên ỷ trên cao, lại nhìn một lượt Lễ bộ đại nhân đang quỳ bên dưới. Nàng phất tà quan phục, bước qua thềm cửa mà tiến vào đại điện lát ngọc lạnh toát.

Thị lang đại nhân hơi lo lắng nhìn nàng, rồi lại ngửa đầu nhìn phượng bào trên cao.

-Thần, Nhị đẳng Trực giảng Công Anh Võ, khấu kiến Thái hậu. Thái hậu thiên tuế.

-Ồ, là vị Nhị đẳng Trực giảng mà ta thân phong đó ư?

Tú Anh mỉm cười, nàng cúi dập đầu hành đại lễ.

Dương Đức và Lê Văn Thịnh đều như ngồi trên đống lửa. Tú Anh liều lĩnh, cao ngạo, nhưng vô cùng khó đoán.

-Các vị đại nhân có thâm niên hơn ngươi, ở Lễ bộ chục năm rồi, đều chưa thể đưa ra đề xuất hợp tình hợp lý. Ngươi nghĩ, ngươi có thể sao?

-Dĩ nhiên thần không ngạo mạn, thần chưa hề nói mình hơn tất thảy chư vị đại nhân ở đây. Nhưng các vị lấy Phật giáo làm trọng, muốn dùng Phật phẩm để thương thuyết với nhà Tống, e là chưa xuất phát từ gốc rễ của vấn đề.

Các vị đại nhân đều lần lượt cau mày, một phần vì e sợ đụng chạm đến Phật giáo của Thái hậu, một phần lo lắng kế sách của một tên Trực giảng mới hai mươi tuổi đầu đánh bại.

-Ồ, ngươi muốn nói? Ngươi muốn đối kháng với Phật giáo?

Dương Đức lo lắng siết chặt hai bàn tay, nhìn ra sau lưng, các vị thân tín đều ngước mắt nhìn y.

-Thần không đối kháng Phật Giáo, chỉ là với một vấn đề, ta nên có nhiều các để tiếp cận nó, từ đó có góc nhìn khác nhau và có nhiều giải pháp hơn. Thần đi từ hệ tư tưởng Nho giáo, lấy công bằng làm gốc, lấy đạo đức làm chuẩn mực, lấy thái bình thịnh vượng làm mục tiêu.

-Khá khen cho Công học sĩ, tuổi nhỏ đã nói được điều lớn lao như thế?

Vị võ quan đó vừa nói xong, đã nhận ngay ánh nhìn như lửa đỏ của Lê Văn Thịnh. Tú Anh cúi đầu, nàng nhếch môi tự tin.

-Chúng ta đều là quan lại dưới trướng bệ hạ, dĩ nhiên lấy thiên hạ làm trọng, nghĩ rộng, suy tính xa, mới có thể giúp bệ hạ phân ưu.

-Nói hay lắm.

Thái hậu đập tay xuống phượng ỷ, chỉ về phía nàng.

-Vậy ngươi nói xem, lần này ngươi muốn dùng cái gì để thương thuyết với nhà Tống?

Nàng hít một hơi thật sâu, rồi dõng dạc nói.

-Thần muốn tiếp tục công cuôc· đòi lại vùng đất Quảng Nguyên về tay Đại Việt.

Cả triều đình bỗng xôn xao, ai nấy đều kề tai nhau bàn luận. Duy chỉ có Dương Đức không hề mảy may nghi ngờ, y chỉ cười khì, khiến các vị thân tín đều thấy khó hiểu.

-Năm ngoái trên triều, các quan đã quyết định, từ năm nay sẽ không xin lại vùng Quảng Nguyên nữa. Vùng đất loạn lạc, muốn tự lập làm riêng, khó mà kiểm soát.

Tú Anh gật gù, điều này nàng biết. Lại bộ thị lang liền tiếp lời.

-Trực giảng còn trẻ nên có điều chưa biết, từ khi loạn giặc Nùng, người Tráng đã đắc tội với nhà Tống, đã dâng nhiều động Quảng Nguyên cho nhà Tống. Đại Việt ta nhiều lần dâng cống vật muốn xin lại, nhưng không được đáp ứng.

Nàng không đồng tình, vội chấp tay.

-Quảng Nguyên từ trước loạn họ Nùng, đã luôn là đất của Đại Việt, ta đã đánh mất một vùng đất trù phú. Người Tráng hay họ Nùng, cũng là người dân Đại Việt, cũng là con dân của bệ hạ.

Các vị võ quan lắc đầu, một người nói lớn.

-Họ Nùng đó chưa từng nhận mình là người Đại Việt, nhiều lần mưu phản, hại chết không biết bao nhiêu tướng sĩ Đại Việt. Bây giờ học si lại muốn vì đám người đó mà thương thuyết với nhà Tống?

Lê Văn Thịnh đằng hắng, các vị quan khác liền dè dặt hẳn. Y ngước ánh mắt, dù qua lớp màn vẫn thấy hừng hừng lửa giận.

-Công học sĩ theo đạo Nho, đối với bách tín bao dung, dĩ nhiên không vì chuyện của họ Nùng năm xưa mà từ bỏ bách tín Quảng Nguyên.

Dương Đức gật gù, y ngồi thẳng, mắt nhìn về phía Tú Anh mà lên tiếng.

-Quả thật, Quảng Nguyên bách tín đói khổ nhiều năm. Phàm là đãi vàng hay buôn bán đều không thuận lợi, thanh niên trai tráng quá nửa bị quân Tống sang bắt làm binh nô. Huống hồ gì Quốc tử giám đã từng lấy Quảng Nguyên ra làm đề thi, đã khiến cho bách tín trăm dặm biết đến đói khổ này. Triều đình, vẫn nên đưa ra hướng xử lí vùng đất này cho an yên.

Thái hậu trầm mặc nheo mắt nhìn về phía Dương Đức, rồi nhìn Lê Văn Thịnh đã cúi đầu tâu.

-Quả thật, Quảng Nguyên xưa nay trù phú, mỏ vàng nhiều. Xét về lý, không nên để phí tài nguyên như vậy. Xét về tình, Quảng Nguyên cũng là đất Đại Việt ta. Nếu nhân cơ hội này, bắt người Quảng Nguyên quy phục Đại Việt, há chẳng phải có lợi hơn cho ta nếu nhà Tống muốn lăm le bờ cõi?

Các vị quan khác e dè nhìn Lê Văn Thịnh, rồi cũng gật gù nhìn nhau.

-Không phải là cống Phật phẩm, cống tượng đồng, mà là giành lại một vùng đất. Vị học sĩ đây, quả là tuổi trẻ nhiệt huyết, cứng rắn đối ngoại. Lẽ nào không biết, trước đây ta đã từng hai lần xin lại động Cổ Đán do loạn họ Nùng nạp cho Tống nhưng bất thành hay sao?

Chính là Thái bảo Lý Đạo Nhân, con trai của tiền nhiệm Thái sư Lý Đạo Thành. Nàng biết, là vì Dương Đức đã bắt nàng học thuộc sơ đồ của các bá quan.

Lúc đó, triều đình nhà Tống không chấp nhận, viện cớ rằng Nùng Dũng đã theo Tống trước khi cuộc chiến tranh Lý Tống xảy ra, động Cổ Đán coi như là đất nội địa.

Tú Anh cúi đầu cảm tạ, rồi hướng về phía người quỳ sát long ỷ.

-Lúc đó Phái bộ Lương Dụng Luật dâng vật cống rất hậu hỉ, trong đó có 50 sừng tê ngưu, 50 ngà voi. Nhưng lúc đó nhà Tống đang chiến tranh với Tây Hạ, ta cống những thứ nhà Tống không cần. Lại cộng thêm lúc đó Tống Thần Tông chưa thua nhà Tây Hạ, dĩ nhiên vẫn còn muốn phô trương thanh thế Thiên triều.

Lý Đạo Nhân là con trai của Lý Đạo Thành Thái sư vừa mất mấy năm, vậy mà vị trí Thái sư vẫn đang để trốn. Ông dĩ nhiên muốn thay cha ngồi vào vị trí này, nhưng Thái hậu vẫn e dè chuyện lúc trước Thái sư Lý Đạo Thành phò trợ Thượng Dương hoàng hậu lên nhiếp chính.

Lê Văn Thịnh chưa kịp nói, Tú Anh đã mở lời.

-Binh Bộ thị lang cũng đã nói qua, Đại Việt ta nhiều lần đánh đuổi được quân Tống, cũng đã từng hai lần dẫn quân đánh hạ nhiều thành quách nhờ công Nùng Trí Cao và Thái Úy đại nhân. Chiêm Thành quy phục, hằng năm tiến cống. Tại sao Đại Việt không thể xây dựng mối giao hảo ngang bằng với nhà Tống?

Lý Đạo Nhân bật cười lạnh, ông quay về phía nàng.

-Học sĩ tuổi vẫn còn trẻ, ngông nghênh tự đắc như vậy, e là chưa từng thấy qua uy lực của nhà Tống.

Thái hậu cũng được nước, phất ống tay áo thêu chỉ vàng rực.

-Thái bảo nói không sai. Ngươi lấy gì mà đem ra trao đổi với nhà Tống?

Nàng không hề chùn bước, cất giọng dõng dạc.

-Những năm trước, ta cống vật để xin lại Quảng Nguyên. Nay thần đề xuất, ta dùng vật, để trao đổi với nhà Tống. Cái khác ở đây, là vị thế và vật cống.

Cả triều như ngạt thở trước câu nói hùng hồn của Tú Anh. Nàng không hề nao núng, tiếp lời.

-Nhà Tống mấy năm trước có chiến tranh với nhà Tây Hạ. Tống Thần Tông yếu đi, Thái tử năm nay mới chín tuổi sẽ nối ngôi, thật giống với hoàn cảnh khi xưa của Đại Việt. Khi ấy quân Tống nhân cơ hội đem binh mã đánh nước ta, nay vật đổi sao dời, nhà Tống lại nhận lấy chính tình cảnh đó. Nhưng Đại Việt ta muốn xây dựng vị thế ngang hàng, phải cho các nước chư hầu thấy ta trượng nghĩa. Lúc này không những không gây khó dễ cho nhà Tống, mà lại giúp cho nhà Tống thêm tượng mã, củng cố biên giới với Tây Hạ. Ấy, mới chính là việc nước lớn nên làm.

Lê Văn Thịnh gật đầu ngẫm nghĩ. Dương Đức cũng cau mày rất lâu. Nàng dường như đã đọc hết những tư liệu mà y mang đến, để tìm hiểu rất kĩ và sâu vấn đề. Nữ nhân này, đúng là có cái nhìn rất tổng quát.

-Đó chỉ là ngắn hạn, trong tương lai, nếu muốn phô trương thanh thế, nhất định phải mỗi năm sứ cống đều phải phô trương tiềm lực quân sự, phô bày binh pháp Đại Việt tướng sĩ, trăm dân đoàn kết. Ý muốn nói, Đại Việt đưa tay, muốn giúp đỡ nhà Tống lúc vua ấu thơ.

Dương Đức gật gù, lên tiếng đỡ cho nàng.

-Kế này, quả thật hợp tình hợp lí với ý kiến của bệ hạ. Bệ hạ mấy năm trước đã cho Sứ bộ Lương Dụng Luật đại nhân đòi hỏi nhà Tống xét lại về biên giới, lập nên Kế Nghị Biện Chính Cương Chí Sở tại trại Vĩnh Bình, sách lược của Đại Việt ta nhu kèm theo cương. Bấy giờ nhà Tống lo nước ta sẽ tìm cách gây hấn để gây sức ép, nên tránh đặt những viên quan như Tri Khâm Châu Ôn Cảo, từng gây ác cảm với Đại Việt tại biên cương. Cũng có thể thấy, bây giờ là thời cơ để ta nâng vị thế của mình.

Thái hậu cau chặt chân mày. Dù muốn gây khó dễ cho Tú Anh. Nhưng kế sách này sẽ giúp đưa Đại Việt lên vị thế cao hơn, thoát khỏi vỏ bọc núp bóng thiên triều.

Lý Đạo Nhân vẫn không phục, ông lắc đầu.

-Nếu nhà Tây Hạ lấy đó mà gây hấn với nước ta, nói nước ta về phe nhà Tống, thì sẽ ra sao? Chắc học sĩ đã nghĩ đến?

-Dĩ nhiên tôi đã nghĩ đến. Tất nhiên ngoại giao phải khôn khéo, đối với mỗi nước mà có nhu có cương. Nhà Tây Hạ xưa nay không có liên quan mật thiết tới Đại Việt, một mình nhà Tống thôi đã đủ đau đầu rồi. Nếu có hỏi đến, cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Lúc đó, ta có thể nói, ta lấy tượng mã ra, đổi vùng Quảng Nguyên.

Dương Đức gật gù, nhìn ra Tú Anh, đôi môi y nhoẻn nụ cười tự hào xiết bao.

-Sau đó, ta sẽ cho người trà trộn vào Tây Hạ, ngâm nga mà đọc trong dân gian "Nhân tham Giao Chỉ tượng, khướtthất Quảng Nguyên kim"

*Vì tham voi Giao Chỉ, bỏ mất vàng Quảng Nguyên.

-Hay!

Lê Văn Thịnh gằn giọng, y cười lớn. Các đại nhân khác theo phe y cũng gật gù tấm tắc khen. Dương Đức bất giác lo lắng nhìn lên phượng ỷ, nhìn điệu bộ không hề dao động. Y quay ra sau, gật đầu với cận thần.

Bà cắn răng, phất tây ra hiệu im lặng rồi nhìn sang Lý Đạo Nhân im lìm sau hai lớp màn che

-Nhưng mà...

-Hoàng thượng giá lâm!!

Tiếng nội thị vồn vã loan báo. Tất thảy người trong điện đều đứng dậy, cung kính hành đại lễ.

-Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Một dàn cung nữ cầm cờ lọng che cho hoàng đế đi từ hậu đình vào, ngồi lên đến trên long ỷ trên cao vẫn không hề lui xuống, nhất quyết bảo mật dung nhan thiên tử.

Tú Anh ngẩng mặt nhìn lên, vị vua này ấu thơ lên ngồi, lúc này chắc cũng đã trưởng thành là một thiếu niên, nhưng vẫn bị hậu cung can chính, Thái hậu mãi không trao trả thực quyền. Quả thật, có phần đáng thương.

-Trẫm đã đứng ở hậu đình một lúc, đã nghe được kế sách của Công Trực giảng đây. Quả là một kế vẹn toàn. Dẫu cho nhiều điểm còn cần trau chuốt hơn, nhưng về cơ bản, đây đã là một hướng đi không tồi. Trẫm, phê chuẩn.

-Bệ hạ!

Thái hậu gằn giọng, bà siết chặt lấy phượng ỷ, đôi chân mày cau chặt lại.

-Ta còn chưa lên tiếng, bệ hạ đã ân chuẩn cho Lễ bộ?

Vị hoàng đế trẻ phất ống tay áo, nói xuống bá quan văn võ.

-Các vị đại nhân ở đây, có ai không đồng ý với hướng đi này của Lễ bộ đưa ra?

Cả thiên điện im bặt, rồi nhìn sang Lê Văn Thịnh. Y nhếch môi cười.

-Bệ hạ thánh minh, chúng thần đều tin tưởng vào hướng đi này, tất cả cùng hợp sức chỉnh sửa thêm, trau chuốt cống văn, nhất định sẽ đổi lại được Quảng Nguyên như xưa.

Vua gật gù, nhìn xuống bóng Thái hậu, bàn tay vẫn siết chặt phượng ỷ.

-Nếu các vị ái khanh đều đã đồng thuận, Thái hậu nương nương, chẳng lẽ lại chưa hài lòng?

Thái hậu nén tiếng thở hắt. Bà gượng một nụ cười, gật đầu mấy cái.

-Được. Bệ hạ đã mở lời như thế, ta sẽ không ngăn cản.

Dường như nét mặt vua lộ vẻ không vui. Vua phán truyền lệnh chỉnh sửa thêm, rồi chỉ về phía Lê Văn Thịnh.

-Trẫm muốn, lần này Trạng nguyên đại nhân đích thân dẫn đầu đoàn sứ thần đến Vĩnh Bình. Khanh thấy thế nào?

Đây là kết quả không thể khác đi, là kết quả mà ai cũng đã biết. Lê Văn Thịnh gồng người nói lớn.

-Việc dùng binh đao để đòi đất là bất đắc dĩ, tạ ân điển bệ hạ cho phép thần lên biên giới thương thuyết.


_______________________











Tú Anh như trút được hòn đá trên lưng, nàng rẽ vào một lối đi nhỏ vào Ngự hoa viên, ngồi xuống trên thảm cỏ xanh mướt.

Từ xa, tiếng bước chân truyền lại. Tú Anh quay đầu đã thấy Dương Đức đi vội về phía nàng. Hôm nay y mặc triều phục diện thánh, quả thật uy nghi lạ lẫm, lại tôn lên dáng người cao cao, đôi vai rộng của y.

Y đi đến, cũng ngồi xuống cạnh nàng.

-Sao thế? Được đích thân bệ hạ khen như vậy rồi. Không vui sao?

-Lúc nãy căng thẳng quá, nên chưa kịp vui.

Y bật cười. Nàng nhìn đôi mắt một mí kia híp lại, bất giác cũng cười theo y.

-Sao lúc nãy thầy đến trễ thế? Ngủ quên sao?

-Đại nhân mới ngủ quên ấy. Tôi bị người ta đánh bất tỉnh đây này.

Nói rồi, nàng quay sau gáy, vết đánh đỏ bầm đáng sợ. Dương Đức trừng mắt nhìn rồi vội vã đứng dậy xốc nàng đứng lên.

-Gì thế?

-Thầy bị thương nặng như vậy mà giờ còn ngồi đây được sao?

-Ây ây, thả ra. Đại nhân xốc như vậy mới đau đấy.

Dương Đức cắn răng, y nhìn quanh rồi nắm cổ tay nàng kéo đi. Tú Anh bất ngờ chạy theo bóng lưng y cao rộng, nhìn mũ quan của y rung động theo bước chân y, theo trái tim nàng. Bàn tay y to lớn, nắm trọn lấy cổ tay nàng. Tú Anh không cách nào chống cự, chỉ biết cuốn theo bờ vai y.

Cả hai rẽ vào một cung điện nhỏ bên hồ Thượng Dương, nơi đây có một vườn hoa mạt ly rất thơm. Dương Đức để nàng ngồi xuống bộ bàn ghế đá ngay chính giữa vườn hoa, giống như trái tim của nơi đây vậy.

-Ngồi yên ở đây.

Y ra lệnh, đôi chân mày cau chặt. Tú Anh gật gật đầu, rồi lại đưa tay xoa gáy. Y chạy như bay vào bên trong điện, để lại nàng ngồi giữa khoảnh sân thơm ngát.

Thực ra, nàng rất thích ở đây...Bên hồ Thượng Dương đìu hiu, khoảnh sân mạt ly lại xanh tươi thơm phức. Nàng ngửa đầu nhìn lên tấm bảng đề "Thượng Dương cung". Nơi đây có liên hệ gì với Thượng Dương Thái hậu chăng? Người đã bị bức tử cùng bảy mươi hai cung nhân trong cung biến năm đó với Ỷ Lan Thái hậu?

Tú Anh đi vào trong điện, đã thấy mọi thứ nơi đây khang trang sạch sẽ, đồ đạc ngăn nắp. Giống như, chưa hề có thương tâm ở đây. Rồi gió cuốn bước chân nàng đi men qua hành lang, đẩy cửa ngang qua. Tú Anh cau chặt chân mày. Đây là cửa lùa chỉ có ở thời hiện đại, tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Vị Thượng Dương Thái hậu này quả là sáng tạo. Hoặc là, có công nghiên cứu nội thất Nhật Bản từ sớm.

Bước ra ngoài hiên gỗ, Tú Anh đưa mắt nhìn khu vườn nhỏ tốt tươi, có một gốc cây rất to, đã bị các loài dây leo che lên gần hết.

-Tú Anh.

Dương Đức từ trong đi ra, mỉm cười nhìn nàng.

-Sao thế?

Thấy nàng bần thần, y hỏi, tay kéo nàng ngồi xuống dưới hiên.

-Thầy quay lại đi.

Tú Anh y lời, ngồi quay lưng lại. Dương Đức tay hơi run, xoa thuốc lên chiếc gáy trắng ngần của nàng.

-Nơi đây, từng có người ở sao?

Đôi mắt Dương Đức hơi cụp lại.

-Cung điện nào ở Cấm cung này mà chưa từng có người ở?

-Là chỗ ở, của Thượng Dương hoàng hậu sao?

Dương Đức nhăn mặt, y cau chặt hàng chân mày rồi đưa hai tay chống lên trán. Nghe tiếng lọ thuốc rơi xuống, Tú Anh quay đầu. Nàng lo lắng túm lấy tay y đang cố chống đỡ.

-Sao thế? Dương Đức?

-Thầy...Ta, không sao.

Tú Anh thấy cơ thể y run lên.

-Sao thế, Dương Đức!

Y bất giác ập đến ôm chầm lấy nàng. Nàng nhỏ bé lọt thỏm trong lòng y. Bờ vai y rộng quá, chỉ một cánh tay đã có thể ôm trọn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info