ZingTruyen.Info

《H - Hoàn》Cẩm Sắt - Lê Tử

Chương 1: Bạn cùng bàn

ruanjinheng

Ngày mở hố: 14.03.2021


Converter: Vespertine

Editor: Hủ Tiếu

"Các bạn học, cô xin giới thiệu một chút về bạn học sinh mới chuyển tới." Chủ nhiệm lớp mặt mang gọng kính đen gõ gõ bục giảng.

Diệp Tiêu mặc đồng phục xanh trắng đan xen, có chút khẩn đứng ở trên bục giảng, ánh mắt mơ hồ không biết nên nhìn nơi nào.

"Xin chào cô giáo, tớ tên là Diệp Tiêu. Là học sinh mới chuyển tới, hy vọng có thể cùng với mọi người trở thành bạn bè tốt." Nói xong, theo quy củ cúi người chào.

"Bạn học Diệp Tiêu, em trước ngồi ở dãy cuối đi, chờ sau khi có thành tích giữa kỳ sẽ đổi chỗ ngồi theo số điểm."

Diệp Tiêu gật gật đầu, đi xuống dãy cuối cùng chọn một vị trí gần cửa sổ, nhẹ nhàng đem cặp sách bỏ vào hộp bàn.

Cô ngồi trên ghế ghé người vào trên bàn ngủ, cô tựa hồ bị đánh thức, ngẩng đầu lên.

Diệp Tiêu tim đập dừng lại, má ơi, người này lớn lên cũng thật đẹp.

Dáng người cứng rắn, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, giống như vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt thâm thúy mang theo một tia mê ly.

Giống một hồ xuân thủy, sương mù trông thấy rõ. Chỉ cần tùy ý nhìn thoáng qua, có thể làm cho người ta như bị lạc vào bên trong hơi nước kia.

Lấy lại tinh thần, Diệp Tiêu đỏ mặt, kiềm chế tâm đang nhảy lên, "Cùng cùng, bạn học, xin chào, cậu, cậu."

"Cậu bị nói lắp?" Hắn đỉnh mày nói, thanh âm mang theo chút nhập nhèm khàn khàn, ôn nhu mê hoặc.

Diệp Tiêu lắc lắc đầu, "Không không không, không phải." Nói xong mặt càng đỏ hơn, tròng mắt đen nhánh hiện lên một tia ảo não.

Cô cũng không biết vì sao nói chuyện với người này liền bắt đầu nói lắp.

Tiếng chuông học vang lên, hắn lại lần nữa ghé vào trên bàn.

Thanh âm rầu rĩ từ khủy tay truyền đến, "Không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi."

"Nga nga, được." Diệp Tiêu vội vàng gật gật đầu. Thật cẩn thận tránh đi khuỷu tay của hắn, đem sách giáo khoa đặt ở một bên.

Lơ đãng liếc nhìn sách hắn một chút, trên góc bên phải viết hai chữ "Hoắc Tuyên", đầu bút lông lãnh ngạnh lạnh thấu xương, tựa như người.

Diệp Tiêu thu hồi ánh mắt, giống như chăm chú nghe lão sư ở trên bục giảng giảng bài đến nước miếng văng tứ tung.

Thật vất vả mới đến giờ tan học, ngồi dậy xoa xoa chân cứng đờ, chạy nhanh đi.

Tư thế hắn ngủ một chút cũng không thành thật, chân dài duỗi đến bên chỗ của cô, làm hại cô một tiết cũng không dám lộn xộn.

Tiểu cô nương ngồi phía trước quay đầu xuống, mịt mờ nhìn lướt qua Hoắc Tuyên đang ngủ, nhẹ giọng hỏi, "Diệp Tiêu, cậu muốn đi WC không?"

Diệp Tiêu gật gật đầu, tay chân nhẹ nhàng cùng cô ta đi ra ngoài.

"Tớ tên là Viên Phỉ Phỉ." Vừa ra khỏi cửa, Viên Phỉ Phỉ nở một nụ cười đối với Diệp Tiêu.

"Thật không nghĩ tới cậu có thể an toàn ngồi ngốc bên cạnh Hoắc Tuyên một tiết."

"Vì sao?" Diệp Tiêu khó hiểu.

Viên Phỉ Phỉ vẻ mặt một lời khó nói hết, "Cái tên này, tính tình vừa xấu xa vừa ương ngạnh, lúc trước có mấy người ngồi cùng bàn với hắn, đều ngồi không đến một tiết đã bị hắn làm cho khóc sướt mướt."

"A?" Diệp Tiêu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn cô ta.

"Vậy lão sư mặc kệ sao?"

Viên Phỉ Phỉ bĩu môi, "Lão sư? Cậu biết không, cậu ta vốn dĩ bây giờ là học cao tam, nghe nói bởi vì đánh nhau nên mới bị ở lại một bậc. Nhưng người trong nhà cậu ta có điều kiện, thư viện hiện tại của chúng ta chính là do gia đình cậu ta quyên góp. Hiệu trưởng liền đối với cậu ta mắt nhắm mắt mở, lão sư thì càng miễn bàn."

Diệp Tiêu cau mày như đang suy tư gì đó.

Hai tháng này cô sẽ sống như thế nào a.

*

Phòng học không có một bóng người, Hoắc Tuyên xoa xoa đôi mắt nhìn thoáng qua thời khoá biểu, là tiết thể dục.

Đứng lên duỗi cái eo lười, theo cửa sổ nhìn thoáng qua sân thể dục rộng lớn phía dưới.

Ba tiểu cô nương chạy bộ vòng quanh đường băng chính, đồng phục màu xanh trắng, không hề nhìn thấy đầu.

Vừa muốn ngồi xuống, lại nhìn thấy mặt học sinh mới ngồi cùng bàn đanh chầm chậm chạy ở phía sau. Làm bộ ngực lúc lắc theo, thật là làm hắn không muốn chú ý cũng khó.

Hoắc Tuyên híp híp mắt, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, bậc lửa lên, cả người dựa vào trên tường.

Người này không biết ăn cái gì lớn lên, ngực chắc cũng là cỡ D đi, phát dục cũng thật vượt xa với người bình thường.

____

Ngực thật lớn, muốn sờ.

-- Hoắc Tuyên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info