ZingTruyen.Info

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 41

gautruckungfu

Nói sao Tú thích ăn đồ ăn ở quán rượu hơn là tại vì ở đây có bán món mì xào lòng gà với cơm rang tỏi ngon lắm, hầu như chỗ cô ở quán rượu nào cũng có bán. Lúc mới về đây cô đã hỏi thử ông chú kéo xe thì được nói ra cho cái quán hiện tại. Mà hình như mấy quán ở trên cô xài chung công thức hay sao á, ăn ở quán rượu nào cũng ngon chứ nhà hàng chuyên bán đồ ăn thì nó lại dở ẹc. Nên cô đang hy vọng vái quán này cũng sẽ ngon như chỗ mà cô thường ăn.

Do ở đây không được đông dân như bên Vĩnh Long hay Mỹ Tho nên là quán cũng khá thưa thớt, Tú lựa đại một cái bàn rồi kêu ra hai món thích ăn nhất ra. Cô còn sợ đứa hầu của bạn mình đói nên kêu ra nhiều hơn nữa.

Do Tú là con gái lại ăn bận cũng không phải dạng tầm thường nên là vừa bước vô quán là đã có mấy người để ý. Quán nhậu thì đương nhiên đa số là đàn ông lui tới chứ đàn bà kiểu này có mấy khi, nếu có thì cũng chỉ một là kỹ nữ còn hai là mấy bà vợ đi bắt chồng về mà thôi.

Thổi phù vào cái đèn dầu hột vịt cho nó tắt lửa, con Bưởi đi tới đứng bên cạnh Tú để tiện việc sai vặt, nhưng mà nó chỉ vừa đứng bên cạnh tí thôi là đã được Tú kêu ngồi ăn chung cho đỡ buồn.

"Ngồi ăn với tôi đi, ăn một mình buồn lắm." Tú nở một nụ cười thân thiện đối với Bưởi. Nếu so bì về nhan sắc thì Tú không sắc sảo như Khuê nhưng mà không sắc sảo không đồng nghĩa là không xinh đẹp. Tú mang một nét lanh lợi dễ thương, còn Khuê lại mang một nét khá hung dữ nên là cũng ít ai dám lại gần vì vừa thấy cô nhìn một cái là họ tránh xa ra chục thước mặc dù cô chẳng hề làm gì.

"Dạ con ăn rồi." con Bưởi lắc lắc đầu, quả thật nó chưa đói bởi vì ban chiều đã ăn ít cháo vịt với thằng Tẹo giờ bụng còn lình xình lắm.

"Ngồi đi." Tú đứng dậy kéo Bưởi ngồi xuống ghế, do bản tính thân thiện không phân biệt giàu nghèo nên cô mới kéo Bưởi xuống ngồi chung. Tuy cha với má của Tú cũng không ưa hạ nhân gì mấy, hay chửi mắng và hành hạ họ nhưng cô lại không bị lây cái tính đó. Tú coi họ như con người đúng nghĩa, cô không xa lánh, cô không khinh thường họ, trái lại cô còn mua cho họ kha khá đồ và chịu khó chơi với con của họ nữa.

Đồ ăn được đem ra, Tú háo hức cầm đũa gắp mì ăn thử coi có đúng cái vị mà cô cần hay không. Sau khi nếm qua rồi thì rất nhanh sắc mặt của cô trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, đúng cái vị này luôn.

Thấy con Bưởi cứ ngồi im đó thì Tú tặc lưỡi, cô lấy một cái chén khác gắp đầy ụ mì xong thì đẩy sang cho người trước mặt. "Ăn đi, tôi kêu nhiều lắm."

Bưởi bởi vì bị ép buộc một cách nhiệt tình như vậy thì nó cũng đành thuận theo cầm đũa lên ăn một chút. Không phải là nó không muốn ăn mà là tại vì nó chưa đói, giờ dồn vô nữa chắc một hồi nó trào ra đường lỗ mũi luôn.

Sau khi ăn xong thì theo thói quen là hay uống thêm ít trà, Tú ngoắc tay kêu người đang chạy bàn tới nói là đem ra cho cô một bình trà thơm. Người nọ nghe Tú dặn dò xong thì cũng vội vào trong để đem đồ ra.

Trong lúc đó ở bên bàn bên cạnh lại đang xì xầm với nhau về một vấn đề gì không rõ, đại loại nội dung như sau. "Tao dặn nó bỏ thuốc rồi, chút thằng Hùng đem nó tới rồi dụ nó uống là được."

"Chắc không mậy, nó con ông thầy dễ gì chịu đi đêm."

"Nói nó qua giảng bài là được hết."

Họ cứ xì xầm to nhỏ với nhau như vậy cho tới khi trà được đem ra. Ai nấy đều nhướng mày với nhau vì đã dặn kỹ là bỏ thuốc vào trong.

Lát sau có một cô gái đi vào, cô ấy nhìn đây là nơi chuyên tụ tập đàn đúm thì có hơi khó chịu. "Mấy ông kêu tui ra đây giảng bài mà vậy đó, mai còn đi học mà không nên thân." nói rồi giận dỗi muốn bỏ về thì lại bị kéo lại.

"Đâu có, tụi tui uống trà không à, nếu như bà không thích thì uống tí trà với tụi tui đi rồi mình về." vừa nói lại vừa rót ly trà qua cho cô ấy.

"Uống xong ly trà này là ngày mai học cho đường hoàng nghe chưa."

Có lẽ cô ấy là con của thầy giáo còn đám thanh niên mới nhú này là học trò nên là họ mới nói chuyện kiểu quen biết lâu như vậy. Cô ấy nghe đám thanh niên này nói uống xong ly trà rồi theo về nhà học thì cũng nghe lời uống hết. Sau khi thấy cô ấy uống rồi thì nhóm năm sau người này nhìn nhau thầm nhướng mày ra hiệu.

Nhưng mà hình như thuốc không có tác dụng vì cô ấy uống nãy giờ chẳng có phản ứng gì cả.

"Sao mày nói chút là được?"

"Ai biết, mọi lần chưa bao lâu là thấm rồi, sao giờ nó còn tỉnh queo."

Thấy đám này cứ chụm đầu vào xì xầm thì cô ấy nổi bực. "Mấy ông không chịu học thì tui về đây." nói xong cô ấy bước ra cửa. Đám thanh niên thấy cô ấy bước ra cũng vội đuổi theo, nhưng mà đuổi chưa bao xa thì cũng phải dừng bước bởi vì cha của cô ấy có công việc đi ngang tình cờ thấy con gái từ trong quán rượu bước ra nên ông có rầy vài câu rồi cũng dẫn về nhà luôn.

Tú thanh toán tiền xong thì cô cũng đứng dậy ra về bởi vì trời cũng thổi gió lạnh chắc lại sắp mưa nữa rồi, mưa gì mà cứ mưa miết.

Xin ít lửa từ cái đèn dầu của quán, con Bưởi nhanh chân đuổi theo để còn kịp soi đường cho Tú.

"Em thấy trời nực không?" Tú thấy mưa đã rơi vài hạt lâm râm nhưng mà sao trong người cô cứ nóng lên khó tả nên cô mới quay sang hỏi con Bưởi rằng liệu nó có nóng hay không và rất nhanh nhận được một cái gật đầu kèm theo chữ có từ miệng nó.

Chính nó cũng chẳng hiểu lý do gì mà trong người nó nóng hừng hực rồi nhột nhột như kiến bò, rõ ràng là nó đã tắm rửa sạch sẽ rồi mà sao cứ thấy khó chịu với ngứa ngáy kiểu gì.

Ông trời rũ lòng thương, vừa rơi vài hạt nhỏ thì rất nhanh đã tặng cho hai con người này một trận mưa xối xả. Con Bưởi vội cùng Tú chạy vào một cái chòi nhỏ mà người ta cất lên để canh lúa đục mưa một chút. Cũng hên là đèn dầu chưa có tắt, lỡ như nó mà tắt thì chắc sợ ma xỉu luôn.

"Vô đây lỡ bị người ta la thì sao?" Tú thấy tự nhiên hai người lại chui vô nhà của người ta mà không xin phép kiểu này thì lỡ như bị họ thấy rồi chửi thì sao, đó giờ cô chưa hề tự tiện chui vô nhà người ta như vậy luôn á.

"Cái này qua mùa lúa rồi nên không có ai ở đâu, mình vô đục mưa một chút đâu có ai mà rầy." con Bưởi để đèn dầu lên một cái bàn bằng tre. Ở đây còn có một cái chõng cũng được đóng bằng tre tương tự với cái bàn, có lẽ là dùng để nằm nghỉ ngơi.

Con Bưởi ngồi xuống cái chõng để thử coi nó còn chắc chắn hay không, sau khi nhận thấy chõng vẫn còn ổn thì nó nói với Tú tới đây ngồi chờ tạnh mưa đi, chứ đứng hoài mỏi chân.

Tú ngồi xuống cạnh với Bưởi rồi bắt đầu dùng tay quạt quạt trước mặt để bớt nóng. Nhưng mà hình như càng làm nó càng nóng thêm thì phải, tới mồ hôi mồ kê cũng đổ nườm nượp hết trơn.

Con Bưởi thì cũng chẳng khá khẩm gì mấy, lần đầu tiên nó thấy cái áo bà ba mỏng dính của nó nóng chứ đó giờ cái áo này của nó mặc vô trời tối mùa hè vẫn lạnh thấy mồ luôn chứ huống hồ gì mưa xối xả rồi gió thổi kiểu này.

Ánh đèn dầu leo lét hắt lên gương mặt của hai người, Tú ngồi gần có thể nghe rõ hơi thở của Bưởi, cô quay sang nhìn nó. Cô đang nhìn cái đứa nhỏ mà theo bản thân cô đánh giá là một đứa đen thui lùn tịt, nhưng mà cái đứa lùn tịt hiện tại tự dưng nhìn cũng có nét dễ thương chỉ có cái hơi đen thôi chứ mắt mũi cũng có nét đó chứ.

Nhận thấy có người đang nhìn mình thì Bưởi cũng khẽ quay sang, ánh mắt nó chạm vào ánh mắt của Tú. Hai người cứ chăm chú nhìn nhau như vậy và đều cảm nhận được ánh mắt đối phương hừng hực lên một thứ gì đó chẳng rõ.

Bất chợt Tú đưa tay lên chạm tới gương mặt có chút đen nhẻm của Bưởi. Da thịt nó cũng cũng đang nóng hổi giống hệt với cô, vừa chạm tới thôi là đã khiến cho cơ thể cả hai đều phải rùng lên.

Tức thời một sự thôi thúc nào đó Tú lại khẽ nghiêng đầu nhoài người tới hôn cái con nhỏ mới gặp ban sáng này. Cô hôn nó không chừa một tấc da thịt nào, cứ dần dà tới hõm cổ rồi tới thứ sau lớp áo bà ba mỏng tang đó.

Một sự thôi thúc của bản năng, Tú đưa tay lên cởi từng sợi dây đang buộc ở áo bà ba của Bưởi. Cô cứ kéo từng sợi như vậy cho tới khi đã lộ rõ thêm một lớp áo lót mỏng màu trắng bên trong.

"Đừng cô Tú ơi, cô út biết cô út đánh con chết." con Bưởi hiện tại đang nằm trên chõng và bị Tú áp bên dưới, nó đang cố dùng sự lý trí cuối cùng để giữ chặt lại dây lưng quần vì nó biết chuyện này đang bắt đầu không ổn, lỡ như mà bị cô út phát hiện thì cô út đánh nó chết. Đời con gái chỉ có cái này thôi, để mất rồi thì thiên hạ cười chê cho tới xuống lỗ còn cười.

Nhưng dường như câu nói ấy chỉ như gió thoảng ngoài tai bởi vì Tú bây giờ đã chẳng nghe được thứ gì, cô gạt tay của Bưởi ra rồi cứ như vậy nhẹ nhàng đem thứ vướng víu kia kéo xuống.

"Đừng mà cô Tú...đừng...làm ơn!" con Bưởi cứ như vậy van xin cho tới khi bên dưới nó truyền tới một cảm giác đau đớn, nước mắt nó theo đó cũng chảy xuống, cứ như thế nước mắt cứ liên tục từng hàng như thác đổ chẳng có điểm dừng vì nó biết đời nó đã không còn gì để mất nữa rồi.

-----

"Quỷ này nó đi lâu dữ vậy trời, mưa tầm tã rồi." Khuê đang sốt ruột cho Bưởi với Tú vì cả hai đã đi hơn hai tiếng rồi chưa thấy về, mưa thì cũng bắt đầu nặng hạt hón và sét đánh ầm ầm nên là cô đang rất là lo.

Lành thấy Khuê cứ đi tới đi lui như vậy thì nàng tới bên cạnh cô trấn an. "Chắc là mưa quá nên ở lại đục mưa một chút, cô đừng lo."

"Đợi tí nữa không thấy nó về là phải đi kiếm đó em, ở đây thấy ghê quá chừng." Khuê thiệt sự không yên bụn khi trong đầu cô cứ nghĩ tới mấy chuyện không được tốt lành, nếu như mà Tú về trễ thì cô phải đi tìm để coi có đang an toàn hay là không.

Lành nghe Khuê nói vậy thì nàng cũng gật gật đầu, nàng nói nếu chút nữa không thấy ai về thì sẽ đi kiếm cùng với cô.

-----

"Xin lỗi." Tú nhìn Bưởi cứ rút sát vào trong góc của chõng trẽ rồi khoác hờ chiếc áo bà ba cũ kỹ trên người thì cô cũng không biết làm gì hơn ngoài hai từ xin lỗi ấy. Cũng tại cô tất cả, tại cô không kìm chế được bản thân.

Bưởi rấm rứt cắn chặt lấy môi dưới để ngăn khóc thành tiếng, hai bàn tay nó cứ bứt bứt vào nhau y như đang tự dằn vặt mình.

"Em đừng có khóc nữa."

Tú muốn giúp Bưởi thắt lại dây áo thì nó vội gạt tay cô ra, nó trừng trừng mắt nhìn Tú. "Cô xin lỗi là được hay sao, đời con có cái này là quý giá nhất giờ con không còn nữa thì mặt mũi nào mà nhìn ai. Cô nói xin lỗi thì có trả lại được đời con gái cho con không?" nó nghẹn ngào nói, từng câu nói ấy phát ra là từng hàng nước mắt lại chảy xuống như mưa.

Con Bưởi muốn đem Tú ra cào cấu cho hả dạ, nhưng mà phận tôi tớ thì làm sao dám dùng vũ lực với bề trên. Nên nó cứ tự dày vò bản thân bằng cách tự đánh, tự cấu xé vào mình tới độ hai cánh tay cũng trở nên rướm máu làm cho Tú cũng phải xót xa. Cô vội nhào tới ôm chặt nó lại để nó không tự làm bản thân tổn thương nữa mặc dù Bưởi đã chuyển hướng đấm và hướng cào sang cô.

Từng cái đấm hay từng cái cào cô đều cam chịu bởi vì nguồn cơn là do cô, lỗi này là của cô, nếu không tại cô thì Bưởi đâu phải chịu cảnh như thế này. Cùng là con gái với nhau thì cô biết thứ đó nó quan trọng như thế nào mà.

Bưởi sau khi được Tú ôm lấy thì nó cố gắng giãy giụa và chống cự cô một cách kịch liệt, nó không muốn người này chạm vào mình, nó hận, nó ghét người này.

Nhưng mà có lẽ Tú quá khỏe nên nó dẫu cho có vùng vẫy mạnh cách mấy thì cũng chẳng thể đuổi được người đang ôm chặt mình đi, nó chỉ đành tự mình khóc một cách tức tưởi rồi ngất đi từ lúc nào cũng không hay.















Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info