ZingTruyen.Info

Giáo bá tiểu mỹ nhân _ Đang Beta

Chương 62

Almira981

Cùng lúc đó phòng cách vách, Tô Tế ngồi dựa vào đầu giường khó chịu nhìn nam nhân vẻ mặt nghiêm túc đang dán lên tường giống như thằn lằn nghe lén, rốt cục không thể nhịn được nữa tiện tay nhấc gối đầu trong tay dùng sức ném qua: "Nếu không lại đây thì đêm nay ngủ sô pha."

Liễu Triết đưa tay chính xác tiếp được gối đầu, lấy lòng trèo lên giường ôm thắt lưng hắn, nghiêm trang giải thích: "Anh chính là nghe một chút bọn họ đã ngủ chưa, tiểu hài tử thức đêm đối thân thể không tốt."

"Anh muốn cái gì em còn không biết?"

Tô Tế liếc mắt xem thường, gia hỏa này rõ ràng chính là sợ em trai mình bị "Ăn" , nam sinh mười bảy tuổi yêu đương làm một số chuyện cũng là bình thường, cố tình Liễu Triết lão cổ hủ này kiên quyết phải bảo vệ điểm mấu chốt cho đến khi trưởng thành.

Pháp luật cũng chưa nghiêm khắc bằng "Gia quy" của hắn.

"Nhất Nhất còn chưa trưởng thành không hiểu bảo vệ mình, tiểu tử Hạ Nghị kia nhìn cũng không giống người có thể kìm chế. . . . . ."

"Lão cổ hủ, lãng phí thanh xuân của ta."

Nhắc tới ba chữ "Vị thành niên" Tô Tế sẽ tức giận, lúc trước mặc kệ hắn câu dẫn thế nào gia hỏa này cũng phải kiên trì đợi đến mười tám tuổi mới bằng lòng làm, kết quả là hai người miễn cưỡng bỏ lỡ năm năm, không thể lưu lại kỷ niệm trong thanh xuân của nhau.

Liễu Triết tự nhiên là biết khúc mắc của vợ, tốt tính dỗ dành: "Về sau đều bổ sung lại cho em."

"Làm sao bổ sung?" Tô Tế hừ lạnh một tiếng, "Mười bảy tuổi của em hiện tại anh muốn bổ sung cũng bổ không nổi, cho anh giả đứng đắn."

" Ở trong lòng anh, em vĩnh viễn đều là mười bảy tuổi."

Liễu Triết ngoài miệng ngoan ngoãn phục tùng, ngữ khí tràn đầy sủng nịnh, trong lòng lại nói tối hôm qua cũng không biết là ai vừa ghẹo người vừa xin tha, người này a, chính là mạnh miệng, nếu mười bảy tuổi năm ấy thật sự kìm chế không được gia hỏa này hiện tại khẳng định sẽ hoài nghi định lực của hắn.

Mười bảy tuổi năm ấy, hắn cũng động tình giống Tố Tế, dục vọng thậm chí so với người này còn nhiều hơn, chẳng qua là bởi vì rất thích cho nên phá lệ trân trọng, không nỡ làm ra chuyện gì có thể sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện của hắn.

Tất cả khả năng tự chủ đều là bắt nguồn vì yêu người này.

"Ngủ đi."

Thanh âm của Liễu Triết vốn là dễ nghe hơn so với đại đa số người, khi cố ý sủng nịnh lực sát thương lại càng kinh người, Tô Tế vốn cũng không thật sự tức giận, ngoan ngoãn mềm thân mình.

Hắn biết rõ chuyện quá khứ không phải lỗi của Liễu Triết, nhưng vẫn nhịn không được tiếc nuối, thời gian đẹp nhất trong sinh mệnh lại phải cùng người mình yêu nhất chia xa năm năm, không thể lưu lại được kỷ niệm đẹp bên nhau, cũng may người này cũng kiên trì giống mình.

Tiếc nuối năm mười tám tuổi dùng cả đời bù cũng không lại.

Thời gian qua thật sự nhanh, giai đoạn khởi nghiệp, Liễu Triết làm việc vẫn là trước sau như một bận rộn, Tô Tế đau lòng hắn vẫn luôn phải tăng ca, từ chối công việc đã nhận trước khi về nước dứt khoát trực tiếp làm trợ lý cho hắn.

Tuy nói trên danh nghĩa là trợ lý, nhưng thực tế cũng là nửa ông chủ, Liễu Triết dưới sự nhắc nhở bên tai của Tô Tế đáp ứng giảm bớt lượng công việc, dù sao thân thể vẫn là quan trọng nhất.

Vốn hắn liều mạng làm việc cũng chỉ vì một ngày có đủ năng lực giữ lại người này, hiện tại người đã tại bên người, tương lai mong đợi đã kề bên, thích hợp thả lỏng.

Sau khi Liễu Nhất cùng Hạ Nghị tỏ tình ngày ấy, liền không tự giác hóa thân thành tiểu yêu tinh dính người, thừa dịp hai anh trai đều bận rộn làm việc hai người một chỗ càng thêm tự do.

Liễu Nhất dính người thật ra không phải lúc nào cũng khắc khắc phải dán trên người Hạ Nghị, chẳng qua sau khi làm rõ quan hệ cả người đều trở nên chủ động hơn rất nhiều, hôn nhẹ hay ôm một cái cũng sẽ đáp lại, đối lập trước kia luôn không cho hôn, Hạ Nghị nhìn ra hiện tại tiểu mỹ nhân dính người hơn, bất quá hắn ngược lại thập phần hưởng thụ loại dính người này.

Thời gian làm việc, bình thường sáu rưỡi sáng Liễu Triết cùng Tô Tế sẽ ra cửa, Hạ Nghị không thích sáng sớm, mỗi ngày bảy rưỡi mới có thể tự tỉnh lại, Liễu Nhất lúc đầu còn kiên trì sáng sớm làm bữa sáng cho anh trai và anh dâu, sau lại dần dần quen buổi sáng mỗi ngày bị Hạ Nghị ôm vào trong ngực sờ sờ, cọ cọ nên cũng theo hắn nằm lại giường.

Liễu Nhất nguyên bản muốn ở đến trước khai giảng hai ngày mới về nhà, dù sao anh trai và anh dâu làm việc bận còn không biết nấu cơm, cậu muốn lưu lại chăm sóc hai anh trai, bất quá dù sao anh trai và anh dâu cũng là người trưởng thành, nhà trọ không gian có hạn, bốn nam nhân cùng ở tới buổi tối sẽ không thuận tiện, vì thế một tuần sau đó Hạ Nghị thành công đem người lừa gạt trở về thành phố A.

Trước khi hai người về thành phố A , Liễu Triết bớt thời gian mang theo một nhà ba người đi đến đại học S tham quan một vòng, đại học S là trường học trước kia Tô Tế vẫn luôn muốn thi vào, cũng là mục tiêu của Liễu Nhất, cho dù là hoàn cảnh hay là giáo viên ở đây đều thuộc top các trường đại học được xếp hạng quốc tế.

Tuy là nghỉ hè, trong sân trường người cũng không ít, có sinh viên của trường, cũng có người ngoài đến thăm, trong đó có không ít học sinh trung học sắp tham gia thi đại học.

Bất quá ngày nghỉ dù sao người so ra vẫn ít hơn ngày đi học, bởi vậy sáu căn tin chỉ mở hai cái, sau khi đi một vòng Liễu Triết mang theo người một nhà đi đến căn tin ăn cơm.

Một đám trừ bỏ Liễu Nhất mỗi người đều là dáng vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, dọc theo đường đi người quay đầu lại chỉ tăng không giảm, người qua đường đều hâm mộ nam sinh mang kính mắt vận khí tốt, tướng mạo thường thường lại được mấy đại soái ca sủng nịnh vây quanh.

Liễu Nhất còn đeo cặp kính đen kia, Hạ Nghị tuy rằng không thích đôi kính này, nhưng ở bên ngoài hắn sẽ không cảm thấy như vậy, kính đen thật sự là phát minh vĩ đại, tiểu mỹ nhân nhà mình ai cũng không muốn cho nhìn.

"Ăn ngon."

Liễu Nhất đang ăn bánh bao chiên, bánh bao chiên vừa mới ra nồi cắn một miếng làm rách lớp vỏ, nước sốt vừa thơm vừa nóng, cậu một bên ăn một bên lấy tay ở bên môi quạt gió, bộ dáng vừa buồn cười lại đáng yêu.

Hạ Nghị ngồi ở bên cạnh thấy thầm nghĩ muốn hôn một cái, tuy rằng trong khoảng thời gian này hai người cùng ăn cùng ở, tiểu mỹ nhân còn mỗi ngày ngoan ngoãn cùng mình chơi trò đóng dấu, nhưng chính là cảm thấy không đủ, vả lại, chân chính thích một người làm sao biết đủ?

Tô Tế ăn chút thịt xông khói xào ớt, ớt xanh xào chín có chút cay cùng với một chút rau, được bao phủ bởi một lớp nước thịt thơm ngọt, hắn gắp một đũa đem thịt cùng ớt xanh đút cho Liễu Triết.

Quay đầu nhìn Hạ Nghị đang gắp bánh bao chiên cho Liễu Nhất uyển chuyển mở miệng nhắc nhở: "Sang năm liền muốn thi đại học, một năm học này quan trọng nhất, Nhất Nhất phải thêm chăm chỉ đấy."

"Dạ."

Liễu Nhất dùng sức gật đầu, giống như tiểu đại nhân dặn dò, "Anh Tô Tế, anh cùng anh trai làm việc cũng không nên quá vất vả, mặc kệ làm việc bận đến đâu cũng phải đúng hạn ăn cơm, thân thể mới là tiền vốn của cách mạng."

Liễu Triết vui mừng gật đầu, em trai thật sự là áo bông nhỏ tri kỷ.

Tô Tế cười đáp, "Được, tụi anh biết chăm sóc mình. Em đó, sau khi trở về chỉ cần để ý học tập là đủ rồi, không cần lo lắng cho bọn anh, ngược lại hai đứa còn trẻ, trong lúc đó có cái gì cứ việc nói thẳng không được nháo mâu thuẫn, có vấn đề đúng lúc giải quyết, ngàn vạn lần đừng chiến tranh lạnh."

Liễu Triết chấp nhận cũng gật đầu, liếc mắt nhìn Hạ Nghị cảnh cáo một cái, Hạ Nghị thẳng thắn lên tiếng trả lời, trong lòng lại nói, anh vợ sợ vợ không phải một hai điểm.

Đương nhiên Liễu Triết một chút cũng không cảm thấy mình sợ vợ, hắn rõ ràng là thương vợ, người đàn ông thương vợ mới là đàn ông chân chính, huống hồ bảo bối nhà hắn vừa thông minh vừa lí lẽ, mọi việc hắn nói cho tới bây giờ đều đúng.

Tô Tế: ha ha

Liễu Nhất: em cũng muốn thương Hạ Nghị như vậy

Hạ Nghị: Anh cả nói đúng

Liễu Triết: ha ha

Sau khi dạo chơi đại học S một ngày, Liễu Nhất liền cùng Hạ Nghị rời khỏi, cha mẹ Liễu gia vẫn bận như trước mười ngày nửa tháng không thấy người, Liễu Nhất trước khi cha mẹ đi công tác trở về liền vào sống ở nhà trọ của Hạ Nghị.

Tuy rằng trước khi về thành phố A khi Liễu Triết gọi Liễu Nhất ra tâm sự đã từng uyển chuyển khuyên bảo em trai "Khoảng cách sinh ra tình yêu" "Vị thành niên không được nếm thử chuyện người lớn" . . . . . . Liễu Nhất nghiêm túc nhớ kỹ nhưng lại không cự tuyệt được Hạ Nghị mời, huống hồ, chính cậu cũng không muốn cùng người này tách ra.

Khoảng cách sinh ra tình yêu, không được áp dụng.

Cũng may Liễu Nhất dù dính người, kế hoạch học tập ngược lại không chút nào giảm sút, còn mang theo Hạ Nghị cùng nhau mỗi ngày đúng giờ học tập.

Thời gian nghỉ ngơi, Hạ Nghị tay cầm tay dạy cậu vẽ, học căn bản là một quá trình luyện tập rất nhàm chán, Liễu Nhất nhìn Hạ Nghị vẽ ra gì đó đối lập mình vẽ càng học càng tự ti, Hạ Nghị cũng không khó xử cậu, lấy việc mỗi ngày cầm tay dạy cậu vẽ tranh làm một loại lạc thú.

Hạ Nghị vẫn như trước thích dùng chiếc xe điện nhỏ kia, sau khi vẽ xong sẽ lái xe dẫn người đi ăn lẩu xiên que, Liễu Nhất đối với loại nhà ăn hình thức buffet này vẫn là biết bản thân khép kín, Hạ Nghị vui vẻ đem cậu trở thành tiểu thiếu gia mà hầu hạ, toàn bộ hành trình giúp người nhúng lẩu, ăn lẩu xong lại mang người đi hóng gió.

Ngày hè, trời chiều vừa ấm áp vừa đẹp đẽ, đem thân ảnh của hai thiếu niên phá lệ nổi bật hơn, cũng như phủ thêm một màn ấm áp lên khung cảnh ấy.

Không lâu hai người liền nghênh đón ngày khai giảng cao tam, sau khi vào học thời gian giống như mọc cánh dài trôi qua nhanh chóng.

Năm học mới Hạ Nghị không tiếp tục trốn học, mỗi ngày cùng Liễu Nhất đúng giờ đến trường điểm danh, không đến muộn không về sớm, chủ nhiệm năm ba của lớp 11-9 cảm động muốn khóc, không ít nữ sinh sau lưng cho Liễu Nhất vô số phiếu người tốt, dù sao nếu không phải do vị "Nhị thiếu gia hắc bang" này, các cô cũng không có cơ hội mỗi ngày nhìn thấy "Vệ sĩ" lạnh lùng đẹp trai này.

Đương nhiên cũng có số ít người nghĩ quan hệ của hai người quá mức thân mật, chỉ là tất cả đều bị nhóm nhan khống đơn thuần bóp chết, giáo bá vừa đẹp trai vừa tiêu sái của họ làm sao có thể thích một nam sinh bình thường không có gì đặc sắc, cho dù đó có là "Nhị đương gia" cũng không thể!

"Tớ mới phát hiện đám nhỏ của trường học chúng ta còn quá đơn thuần, tin hay không, cho dù cậu cùng Hạ Nghị ở sân thể dục hôn môi các cô ấy cũng không hoài nghi hai ngươi là một đôi, chỉ nghĩ các cậu đang chấp hành nhiệm vụ bí mật gì đó."

Hứa Niên làm bạn cùng bàn của Liễu Nhất tự nhiên là thập phần hoan nghênh chuyện bát quái, đối với việc thiết lập quan hệ "Nhị thiếu gia hắc bang" Liễu Nhất và "Vệ sĩ" Hạ Nghị này cậu trợ giúp không ít, thế cho nên bạn học ở Nhất Trung đối với "Quan hệ công việc" của bọn họ càng thêm rất tin tưởng, không nghi ngờ.

"Nga."

Liễu Nhất đối với đồn đãi này đó không có cảm giác, dù sao ngại thân phận"Xã hội đen" của cậu, trừ bỏ Hứa Niên không ai dám đến trước mặt cậu nghị luận việc này, cho nên đối với bản thân cậu ngược lại không ảnh hưởng nhiều lắm, hơn nữa từ vết xe đổ của anh trai và anh dâu, trước khi lên đại học cậu hoàn toàn không muốn quan hệ của mình cùng Hạ Nghị bị công khai.

"Không được lạnh lùng như thế này a, cậu có biết một cẩu độc thân như tớ mỗi ngày cô đơn ăn cẩu lương có bao nhiêu không dễ dàng sao?"

Hứa Niên làm chuyên gia bát quái giấu một đại bí mật không thể nói quả thực nghẹn muốn chết, thỉnh thoảng còn bị bạn cùng bàn cùng "Vệ sĩ" của cậu nhét cẩu lương, đáng giận nhất chính là mình còn không có cẩu lương tát trở về.

"Tớ nhìn thấy hắn tới đón cậu." Liễu Nhất vạch trần, Tưởng Viêm không phải học sinh Nhất Trung còn vượt đường xa tới đón Hứa Niên tan học, này không coi như tát cẩu lương sao?

"Kia không giống, chúng tớ quen hơn nửa năm nụ hôn đầu cũng vẫn còn, tớ hoài nghi hắn căn bản là không thích tớ."

Hứa Niên rầu rĩ không vui nắm đôi môi cánh hoa của mình nhéo nhéo, oán giận nói, "Hơn nữa rõ ràng tớ lớn hơn hắn một tuổi, hắn lại coi tớ như đứa trẻ, còn cả ngày nhét tiền tiêu vặt cho tớ, không biết còn tưởng rằng hắn là chú nhỏ của tớ."

"Hắn thích cậu."

Liễu Nhất làm người đứng xem vẫn là thấy rõ, nào có một nam sinh nào cả ngày cho nam sinh không thân chẳng quen tiền tiêu vặt, còn cố ý vượt đường xa tới đón tan học, nếu điều này còn không coi là thích, đại khái Tưởng Viêm chính là người nhiều tiền nhàn rỗi.

"Phải không, kỳ thật tớ cũng hiểu được hắn thích tớ. Nhưng hắn chính là không đáp ứng cùng tớ kết giao, hắn không chấp nhận kết giao tớ cũng không dám hôn hắn. . . . . ." Hứa Niên miệng lẩm bẩm, Liễu Nhất nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn cậu, Hứa Niên thấy thế đúng lý hợp tình thẳng thắn thành khẩn, "Được rồi, tớ chính là thèm muốn thân thể của hắn." Liễu Nhất không biết nên làm sao đáp lại, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, "Trước thi cho tốt."

"Cậu là người ăn no không biết nỗi khổ của kẻ đói . . . . . . Ai, ai bảo tớ thích hắn."

Hứa Niên hai tay dùng sức xoa mặt nhỏ của mình, ra vẻ lão thành thở dài, bất quá khuôn mặt non nớt kia của cậu làm ra biểu tình như vậy thật sự rất buồn cười, Liễu Nhất nhịn không được nhớ tới Hạ Nghị từng nói với mình Tưởng Viêm coi Hứa Niên làm đứa nhỏ, không khỏi lắc lắc đầu.

Tưởng Viêm người nọ mặc dù cậu không biết, nhưng dựa theo cách nói của Hạ Nghị cũng không phải người thích loại quan hệ tình cha con gì đó, hai người sớm muộn gì cũng sẽ ở cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info