ZingTruyen.Info

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 56: Cái nơi quỷ quái gì đây!!!

baotieugianghoheliet

Trong tiểu viện cách vách, Diệp Cẩn qua loa rửa mặt, mới vừa tính ra ngoài đi xung quanh nhìn một chút, kết quả vừa ra cửa lại gặp phải ca ca hắn.

"Tiểu Cẩn " Lâu ngày không gặp, Sở Uyên đối với hắn rất tưởng niệm.

"Làm gì." Diệp Cẩn nghiêm mặt nói, "Ta rất bận." Ta phải đi dạo, còn phải đi tìm cục bông, quả thật chính là một ngày phải làm rất nhiều việc, cho nên không cần phải kéo ta cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm.

"Ta đã giúp ngươi tìm chút dược liệu." Sở Uyên rất hiểu sở thích của tên cứng đầu này.

Diệp Cẩn quả nhiên bị hấp dẫn, lãnh diễm hừ hừ, "Là cái gì?"

Sở Uyên nói, "Ngươi đi thì sẽ biết."

Diệp Cẩn :......

Hèn hạ.

Không cự tuyệt chính là cam chịu, tâm tình Sở Uyên rất tốt, kéo hắn đến chỗ mình.

Thẩm Thiên Lăng đứng trên nóc nhà xem náo nhiệt, cảm khái vạn phần nói, "Diệp đại ca thật sự rất uy phong." Bất kể là đương triều thiên tử hay là minh chủ võ lâm, đều có thể gọi đến vẫy đi, quả thật chính là kẻ mạnh nhất trong nhân sinh!

"Có cái gì mà uy phong?" Tần cung chủ bày tỏ bản thân đang ghen tuông rất đúng lúc, "Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

"Trời cũng sắp tối rồi." Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt, "Không đi"

"Hôm nay ở trên xe ngựa ngủ một ngày, dù có trở về phòng cũng không ngủ được." Tần Thiếu Vũ nói, "Coi như là đi ra ngoài giải sầu, còn có thể dùng cơm."

"Ăn cái gì?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Chút điểm tâm cùng mấy món xiên nướng." Tần Thiếu Vũ xoa cổ hắn, "Có ăn hay không?"

"Hôm nay sao lại tốt như vậy" Thẩm Thiên Lăng híp mắt nhìn hắn, "Bình thường ngươi đều không cho ta ăn những thứ này."

"Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao." Tần Thiếu Vũ ôm hắn nhảy xuống nóc nhà, "Chúng ta ra ngoài bằng cửa sau."

"Tại sao?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

Tần Thiếu Vũ nói chuyện đương nhiên, "Bởi vì con trai ở cửa trước, chúng ta không mang theo nó."

Thẩm Thiên Lăng :......

Nhìn là biết không phải là ruột thịt mà.

Cục bông ở trước viện chơi một hồi, cảm thấy bụng có chút đói, vì vậy liền vặn vặn vẹo vẹo chạy đi tìm cha mẹ, kết quả tất nhiên là tìm không thấy ai! Loại chuyện bị vứt bỏ như vậy lòng quả thực chua xót mà, Tiểu Phượng Hoàng nháy mắt mất hứng, tức giận đá móng vuốt một cái.

Ám vệ nhanh chóng cống hiến ra thịt bò khô cùng hạt dưa.

Cục bông ngậm chặt miệng, đôi mắt tiểu hắc đậu rất kiên nghị !

Ám vệ :......

Cục bông chạy đến góc tường bực tức ngồi xổm xuống, thân hình tròn vo không nhúc nhích! Mặc dù không có lãnh khốc kêu chíp chíp, nhưng ám vệ còn vẫn thành công bị chấn động ! Thiếu cung chủ khi tức giận cùng so sánh ngang ngửa với cung chủ a, đều khiến chúng ta đặc biệt sợ hãi.

Cục bông tiếp tục bảo trì tư thế cuộn thành một khối cầu, thật giống như là một tòa điêu khắc !

Vì để dụ dỗ thiếu cung chủ nhà mình vui vẻ, ám vệ đầu tiên là dùng thức ăn tiến hành cám dỗ, sau đó lại tìm ra mấy viên trân châu sáng rực rỡ, thậm chí còn đóng cửa lại diễn một đoạn ương ca! Nhưng tất cả đều không có tác dụng! Tiểu Phượng Hoàng vẫn ở uy phong lẫm liệt nhìn xa xăm, hoàn toàn không có dấu hiệu nhúc nhích.

Ám vệ quả quyết ôm nó chạy ra bên ngoài —— cho dù có bị cung chủ trách phạt, chúng ta cũng nhất định phải mang thiếu cung chủ đi tìm hắn a! Đây mới gọi là trung thành tận tâm có biết không, nhất định phải tán dương một chút.

Tuy nói Độ Kiếp tự nằm trong thâm sơn, bất quá bởi vì hương khói thịnh vượng, vì vậy chung quanh cũng không hoang vu, tuy rằng đã gần tới chạng vạng, nhưng vẫn có rất nhiều quán chưa đóng cửa. Thẩm Thiên Lăng tay trái cầm một chuỗi đậu hủ nướng, tay phải nắm nửa khối bánh đậu xanh, há mồm uống trà Phổ Nhị bí truyền trong tay Tần Thiếu Vũ.

"Ăn no?" Tần Thiếu Vũ giúp hắn lau miệng.

"Ân." Thẩm Thiên Lăng rất hài lòng.

"Vậy chúng ta đi dạo cho tiêu thực một chút." Tần Thiếu Vũ cùng hắn tay trong tay, chậm rãi đi dọc theo đường núi.

Từng trận gió nhẹ thổi qua, dọc đường không ngừng truyền tới hương vị cỏ xanh cùng bùn đất, Thẩm Thiên Lăng tâm tình rất tốt, lười biếng đánh ngáp.

"Mệt mỏi?" Tần Thiếu Vũ quan tâm.

"Ân." Thẩm Thiên Lăng vừa chuẩn bị nói "Chúng ta trở về đi.", Tần Thiếu Vũ cũng đã nói, "Vừa lúc đi ngâm ôn tuyền thả lỏng một chút."

Thẩm Thiên Lăng :......

" Ở phía trước." Tần Thiếu Vũ chỉ cho hắn.

Thẩm Thiên Lăng nhón chân nhìn một chút, quả nhiên chỉ thấy thấp thoáng ở trong núi xanh, một tòa trạch viện to lớn như ẩn như hiện, tường hồng ngói đen rất là khí phái.

"Ta ôm ngươi qua?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Ngươi cố ý." Thẩm Thiên Lăng nhéo hai má hắn, ăn xiên nướng hoàn toàn không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là muốn đem lừa mình ra ngoài ngâm ôn tuyền! Quả nhiên là có sở thích kì quái mà.

"Ai nói " Tần Thiếu Vũ rất nghiêm túc, "Ta hoàn toàn không có."

Dối trá ! Thẩm Thiên Lăng sắc bén nói, "Vậy chúng ta trở về đi."

"Đã tới rồi, tất nhiên là phải đến xem một chút." Tần cung chủ mặt dày mày dạn, ôm người nhảy tới phía trước.

Thẩm Thiên Lăng rầm rì, ở trong lòng yên lặng giơ lên ngón giữa.

Ta nhất định sẽ không nằm trên mặt nước phơi bụng nhỏ, thiếu hiệp ngươi vẫn là nên sớm chết tâm đi!

"Đến " Tần Thiếu Vũ đem hắn đặt dưới đất.

Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bảng hiệu treo trên cao có viết bốn chữ rồng bay phượng múa, lấp lánh ánh vàng —— Ôn Tuyền Hỉ Lai.

......

Vì sao không phải là Sheraton.

Tần Thiếu Vũ gõ cửa hai cái, lập tức có một lão giả mở cửa, "Xin lỗi hai vị, hôm nay đã đóng cửa"

"Cũng không phải là rất khuya" Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một thỏi bạc, "Chúng ta cố ý từ bên ngoài chạy tới, kính xin lão nhân gia châm chước."

Lão giả nhận lấy bạc ha ha cười, quả nhiên liền dẫn hai người đi vào phía trong.

Trong ngọn núi này có rất nhiều ôn tuyền, mà tòa sơn trang này còn được tu kiến tại nơi các con suối tập trung nhiều nhất, lại cam kết có công năng xảo tượng(người giỏi tay nghề) nhập gia tùy tục, cho mỗi một con suối chảy qua một sân viện độc lập, khéo léo tinh xảo còn rất là trang nhã, cũng thật là một nơi tránh quấy rầy tốt.

"Hai vị nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện cứ tới tìm ta " Cầm bạc, lão giả nói chuyện cũng khách khí rất nhiều, lại phân phó hạ nhân chuẩn bị trái cây, sau đó mới một mực cung kính rời đi.

"Ôn tuyền đâu?" Thẩm Thiên Lăng rất tò mò.

Tần Thiếu Vũ vui mừng nói, "Thì ra là Lăng Nhi cũng không chờ được."

Thẩm Thiên Lăng lười để ý đến hắn, tự mình tiện tay đẩy cửa ở sườn phòng ra, quả nhiên liền thấy giữa phòng có một con suối rộng chảy róc rách, đang toát ra một trận sương trắng, mà bên hông phòng cũng thiết kế có lổ thông hơi, vì vậy hoàn toàn sẽ không sợ bị ngộp.

"Nhìn qua cũng không tệ lắm." Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm bên dòng nước, đưa tay thử nhiệt độ của nó, "Có chút nóng."

"Nóng một chút mới có thể xua được hàn khí." Tần Thiếu Vũ đóng cửa phòng lại "Cỡi quần áo."

Thẩm Thiên Lăng :......

Ngươi có cần chạy thẳng tới trọng điểm như thế không hả.

Tần Thiếu Vũ ôm chầm hắn hôn một cái, sau đó tự mình đưa tay cởi y phục như gió, cởi đến chỉ còn dư một cái tiểu khố đầu, mới cảm thấy mỹ mãn ôm nhau đi vào trong nước —— xóc nảy lâu như vậy, hiện tại cũng nên hưởng thụ trở lại một chút a.

"Thật sự có thể nổi lên a." Thẩm Thiên Lăng cảm thấy nổi lềnh bềnh chơi rất vui, sau đó trước khi Tần Thiểu Vũ mở miệng kịp thời bổ sung một câu, "Nhưng ta sẽ không phơi bụng nhỏ." Nhất định phải có nguyên tắc.

Tần Thiếu Vũ :......

"Thoải mái." Thẩm Thiên Lăng ghé đầu lên vai hắn, "Không muốn động."

Tần Thiếu Vũ nói, "Ta muốn động." Loại chuyện tắm uyên ương như vậy, có thể nhịn được mới là không bình thường!

"Ngươi cũng không được động." Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, "Ta muốn yên lặng như vậy một lát"

Tần Thiếu Vũ ôn nhu xoa vành tai hắn, "Ân"

Đã mấy ngày liên tiếp đi đường rất mệt, Thẩm Thiên Lăng lười biếng ở trong ngực hắn cọ cọ, có chút mơ màng. Bốn phía an tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng nước không biết từ nơi nào truyền tới chảy róc rách, càng lộ ra vẻ tĩnh mịch, giống như có tác dụng thôi miên, làm người ta cảm thấy buồn ngủ.

"Heo Con?" Tần Thiếu Vũ nhẹ giọng gọi.

Thẩm Thiên Lăng hô hô ngủ, thậm chí còn ngáy o o.

Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm hắn từ trong nước đi ra.

"Lạnh" Trầm Thiên Lăng mơ mơ màng màng, hướng trong ngực hắn cọ cọ

"Đợi lát nữa sẽ không lạnh" Tần Thiếu Vũ giúp hắn lau khô bọt nước nước trên người, sau đó ôm trở lại phòng cách vách ngủ, nhẹ nhàng nhét người vào chăn.

"Sao lại ấm vậy?" Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt, cảm thấy ấm áp dị thường.

"Giường làm bằng noãn ngọc." Tần Thiếu Vũ hôn lên mi tâm của hắn, "Nghỉ ngơi tốt đi."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng ngáp một cái, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.

Tần Thiếu Vũ bồi hắn một lát, rồi sau đó liền đứng dậy ra khỏi phòng.

"Cung chủ." Ám vệ đang chờ bên ngoài viện.

"Các ngươi sao lại tới đây?" Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

"......" Ám vệ đem cục bông giơ lên, "Không tìm được cung chủ cùng Thẩm công tử, thiếu cung chủ vẫn luôn tức giận."

Cục bông giận dỗi" chíp chíp " một tiếng —— mất hứng!

Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, đưa tay ôm vào trong lòng ngực mình.

Cục bông mở ra ngắn cánh, tỏ vẻ kỳ thực mình rất cần cào cào an ủi.

"Để nó lưu lại đi " Tần Thiếu Vũ nói, "Các ngươi như cũ trở về Độ Kiếp tự, sáng mai ta sẽ cùng Lăng Nhi trở về."

"Vâng." Ám vệ gật đầu lĩnh mệnh, sau đó lại nói, "Lúc thuộc hạ dọc đường tìm đến đây, thấy một thôn ốc tựa hồ có chút dị thường."

"Có dị thường gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Bởi vì cung chủ trước khi rời đi cũng không nói muốn đi đâu, cho nên thuộc hạ chỉ có thể một đường hỏi một đường tìm, bảy tám hương dân chỉ đường cũng rất nhiệt tình, chỉ có một nam tử áo xám khi nhìn thấy chúng ta, vẻ mặt có chút khẩn trương."

"Vậy có gì dị thường?" Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

"Hắn lúc đó ngồi trước cửa nhà tróc hạt bắp" Ám vệ nói, "Thủ pháp rất không thuần thục, thậm chí còn có chút phát run, rõ ràng trong lòng có quỷ. Vì vậy thuộc hạ có chút phân tâm, sau khi cáo từ lại âm thầm vòng trở lại, đến nhà hắn điều tra một phen, kết quả lại phát hiện trong căn phòng nhỏ ở hậu viện, cất giấu đến bảy tám nữ tử."

"Bọn buôn người?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Cũng không giống lắm." Ám vệ lắc đầu, "Những cô gái kia phần lớn ăn mặc hở hang, đánh phấn vẽ mắt hương thơm ngào ngạt, tay chân cũng không bị trói, trò chuyện rất cao hứng "

"Đang nói những chuyện gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ám vệ nói, "Tiến cung làm nương nương."

"Cái gì?" Tần Thiếu Vũ bật cười, "Sở Uyên thật có diễm phúc."

"Đáng tiếc thuộc hạ mới vừa nghe được một nửa, liền có người vào viện, không thể làm gì khác hơn là rút lui." Ám vệ nói, "Kế tiếp phải làm thế nào?"

"Đem việc này trở về nói cho Thiên Phong, hắn tự nhiên sẽ có quyết định." Tần Thiếu Vũ nói "Chúng ta không cần vội nhúng tay vào."

Ám vệ gật đầu rời đi, rất nhanh liền biến mất ở trong bóng đêm.

"Chíp!" Thấy cha nó rốt cục cũng rảnh rỗi, cục bông nhanh chóng từ trạng thái mơ màng buồn ngủ điều chỉnh trở về trạng thái tức giận, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt tiểu hắc đậu căm tức nhìn hắn!

Tần Thiếu Vũ ôm nó ném một cái thật cao.

Cục bông nhanh chóng giương cánh, đầy vẻ hưởng thụ chơi đùa lạc thú xong, sau đó lại tiếp tục tức giận!

Không sai, làm thiếu cung chủ Truy Ảnh Cung chính là cần phải vừa biết hưởng thụ, không chịu thiệt, hơn nữa còn thù dai như thế, hoàn toàn giống như đúc với cung chủ đương nhiệm.

Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm nó đi ngâm ôn tuyền.

Cục bông quả nhiên lập tức cao hứng, lơ lửng ở trên mặt nước dùng móng vuốt nghịch nước, làm bộ mình là một con vịt, thập phần không có mục tiêu.

Tần Thiếu Vũ ngồi ở một bên, thỉnh thoảng đưa trái cây qua đút cho nó.

Vẫn rất có tình yêu thương của cha.....

Mà bên trong Độ Kiếp tự bên, không khí hiển nhiên không ấm áp như vậy. Mặc dù Sở Uyên rất muốn cùng Diệp Cẩn tâm sư thâu đêm suốt sáng, nhưng cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi! Sắc trời vừa trở tối, Diệp cốc chủ cũng đã ngáp liên tục, trưng ra biểu tình 'Ngươi không để cho lão tử ngủ, lão tử liền cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ '.

Sở Uyên không thể làm gì khác hơn nói, "Vậy ngươi nghỉ ngơi sớm đi, chúng ta sáng mai cùng nhau ăn điểm tâm."

Ai muốn cùng ngươi cùng nhau ăn điểm tâm. Diệp Cẩn từ trong đĩa cầm một trái táo đi ra ngoài, đi tới cửa lại vòng trở lại, đưa tay lấy thêm một trái.

Sở Uyên vô cùng thức thời, "Ta bảo người đem tất cả những thứ trên bàn đưa đến phòng ngươi."

"Không cần." Diệp Cẩn đi ra ngoài, ghét bỏ nói, "Những trái khác đều không có màu hồng."

Sở Uyên :......

"Tiểu Cẩn" Thẩm Thiên Phong đang trong phòng đọc sách, "Bồi Hoàng thượng nói chuyện phiếm xong rồi?"

"Cũng không có gì để nói." Diệp Cẩn đưa cho hắn một trái táo, "Ăn cái này, ngọt"

Thẩm Thiên Phong bật cười, đưa tay xoa đầu hắn.

"Thẩm đại thiếu gia."Ám vệ ở cửa gọi.

"Chuyện gì?" Thẩm Thiên Phong mở cửa.

Ám vệ lắc mình đi vào, đem chuyện phát hiện trên sơn đạo đại khái nói một lần.

"Tiến cung làm nương nương?" Thẩm Thiên Phong còn chưa nói chuyện, Diệp Cẩn đã thành công chấn kinh trước.

"Các nàng xác thực là nói như vậy." Ám vệ nói, "Hơn nữa nhìn qua không giống tình thế bắt buộc."

Diệp Cẩn đứng lên, "Ta đi xem một chút."

"Hiện tại trời đã tối, chỉ sợ những người đó đã ngủ " Thẩm Thiên Phong lắc đầu, "Lưu lại sáng mai nói tiếp."

Diệp Cẩn nói, "Ta muốn đi."

Thẩm Thiên Phong :......

Diệp Cẩn tiếp tục nói "Ta muốn đi."

Thẩm Thiên Phong không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.

Ám vệ ở trong lòng yên lặng thở dài, Diệp cốc chủ thật là một chút tình thú đều không có! Mặt vô biểu tình liên tục nói hai lần 'Ta muốn đi ' loại chuyện như vậy căn bản là không chút đáng yêu, so với phu nhân nhà ta kém xa, hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc!

Thôn ốc kia cách Độ Kiếp tự không tính là gần, bất quá Thẩm Thiên Phong khinh công rất cao, cước lực của ám vệ cũng không coi là chậm, vì vậy rất nhanh liền đến nơi.

Nhiều người khó tránh khỏi tỷ lệ bị phát hiện sẽ tăng cao, vì vậy Thẩm Thiên Phong sau khi hỏi rõ là phòng nào, liền để ám vệ chờ bên ngoài, còn mình mang theo Diệp Cẩn lẻn vào tiểu viện, lặng lẽ không một tiếng động rơi trên trên nóc nhà.

Nhưng rất nhanh hai người liền phát hiện, thật ra căn bản cũng không cần lặng yên không một tiếng động —— bởi vì trong phòng hiện giờ rất náo nhiệt.

Diệp Cẩn hung hăng nhéo Thẩm Thiên Phong —— Nơi bẩn thỉu nào đây!

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn.

"Đều học một chút đi." Một phụ nhân bộ dạng như ma ma thanh lâu ngồi cạnh bàn, đang bắt chéo chân lên ghế uống trà. Mà ở trong phòng trên giường lớn, một tráng hán đang cùng hai nữ tử day dưa dâm mỹ, các cô gái còn lại là đứng ở mép giường, một chút ngượng ngùng cũng không có, đang nhìn đến say sưa, chỉ còn kém cầm một đống hạt dưa lên cắn.

Từng trận rên rỉ dâm mỹ truyền ra, Diệp Cẩn không ngừng nhéo Thẩm Thiên Phong.

Thẩm Thiên Phong không thể làm gì khác hơn là đem hắn ôm ngang lấy, dừng ở một nơi yên lặng.

"Cái nơi quỷ quái gì đây!" Diệp Cẩn chưa hòan hồn, ở thanh lâu cũng chưa chắc có thể thấy loại cảnh tượng này.

"Chắc chắn không phải là nơi tốt gì." Thẩm Thiên Phong giúp hắn chỉnh lại y phục, "Có mệt không ? Không thì về trước, tối mai ta một mình đến đây."

"Ngươi còn dám tới một mình!" Diệp Cẩn giận tím mặt thét lên.

Thẩm Thiên Phong :......

"Đi thôi, trở lại tiếp tục nghe, xem có thể tìm ra được tin tức hữu dụng gì không." Diệp Cẩn vắt tâm quyết định.

"Còn muốn nghe?" Thẩm Thiên Phong nhíu mày, "Ta không muốn để ngươi nghe những thứ đó."

"Ngươi cho rằng ta muốn chắc!" Diệp Cẩn nghiến răng nghiến lợi.

Tại sao mỗi lần ra ngoài đều đụng phải loại chuyện này!

Ở Bái Kiếm sơn trang lần đó miễn cưỡng còn có thể nghĩ thông, lần này thì sao! Một lần đến một đám!

Cũng không biết sáng mai có bị mù mắt hay không.

Quả thật xui xẻo.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info