ZingTruyen.Info

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 189 - 190

HaiYan3108

Chương 189 (V51.1): Cùng nhau (1)

  "Đây là thịt gì?"

Đang tận hưởng món thịt mà theo hắn là tuyệt vời nhất thế giới, Ive nghe nữ bác sĩ hỏi vậy thì cong môi cười thật sâu, đôi mắt xanh nhìn cô ta thâm thúy, " Cô thấy hương vị thế nào?"

Bị Ive mê hoặc, nữ bác sĩ đỏ hồng hai má, gật đầu nói, "Rất ngon."

"Tất nhiên là ngon rồi." Ive tao nhã cắt một miếng thịt, chấm vào nước sốt đặc chế, sau đó chậm rãi nhấm nháp, bộ dáng trông như đang thưởng thức một món ăn cao cấp. Nữ bác sĩ vốn cho rằng thức ăn không tệ nay lại càng cảm thấy ngon hơn, cắt liền một miếng cho vào miệng.

Ive nhìn cô ta, trong mắt dâng lên làn sóng quỷ dị, "Đây là bộ phận thiêng liêng ấp ủ những sinh mệnh mới, khi ăn phải thật thành kính và biết ơn."

Nữ bác sĩ giật mình, nhất thời không hiểu ý hắn là gì. Nhìn vẻ mặt tươi cười của Ive, cô ta đành gật đầu cho có lệ rồi nâng ly uống một ngụm rượu, vừa ăn thịt vừa nghĩ làm sao để lôi hắn lên giường...

++++

"Xoảng" một tiếng, chiếc ly thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh, chất lỏng trong suốt tràn ra sàn.

Mộc Như Sâm hoàn hồn, dáng vẻ vẫn mang chút hoảng hốt.

Mộc Như Lâm ngồi trên ghế sô pha, hơi nhăn mày, "A Sâm, anh làm sao vậy?" Mấy hôm nay tâm trạng của Mộc Như Sâm rất lạ, ban đầu cậu tưởng là do Mộc Như Lam không có ở đây, nhưng bây giờ xem ra còn có nguyên nhân khác.

Mộc Như Sâm nhìn phắt sang Mộc Như Lâm như bị điện giật, cậu lắc đầu, cố gắng né tránh ánh mắt dò xét của em trai rồi chạy nhanh lên lầu, sắc mặt hết sức khó coi. Cậu vẫn chưa quên được con đường đầy sương cạnh ruộng ngô đêm ấy, thỉnh thoảng cậu lại thấy hai tay mình dính đầy máu, cả lúc đi rửa tay cũng gặp ảo giác một vũng máu tươi.

Thiếu niên mười lăm tuổi, chưa biết khổ là gì, tuy hơi cứng đầu nhưng vẫn chưa làm chuyện gì xấu, vậy mà nay cậu lại tông chết người rồi giấu xác giữa cánh đồng ngô, thậm chí cậu còn dùng áo khoác lau sạch máu trên đường, bây giờ nhớ lại mới thấy lạnh người, sao lúc đó mình có thể xử lý mọi chuyện một cách bình tĩnh đến thế!

Bị lương tâm tra tấn, bị ác mộng hành hạ, Mộc Như Sâm từng nghĩ đến việc tự thú, thế nhưng cứ hễ cầm điện thoại lên là mọi dũng khí đều bỏ cậu mà đi, chỉ cần nghĩ đến Mộc Như Lam là cậu lại rụt cổ ngập ngừng, sao cậu có thể kéo cô xuống?

Chiếc điện thoại vừa mới lấy ra nay lại chậm rãi đặt xuống, ngay lúc này, nó đột nhiên rung lên làm cậu thiếu niên giật thót thả tay mặc nó rơi xuống đất. Một hồi lâu sau thấy bên kia vẫn chưa ngừng, cậu mới chần chờ nhặt lên nghe, "A lô?"

"Là tôi." Một giọng nói khàn khàn mị hoặc nhẹ nhàng vang lên.

Mộc Như Sâm hơi bất ngờ, cậu nhướng mày thử hỏi, "Đoạn Nghiêu?"

"Ha ha... Là tôi." Người bên kia cười nhẹ nhàng, ấy thế mà vẫn khiến người ta cảm thấy thật lạnh lẽo.

"Có chuyện gì?" Mộc Như Sâm tức giận hỏi, cậu không quen người này, thậm chí còn ghét nữa là đằng khác, thân là đàn ông mà trông lẳng lơ hết chỗ nói, đã thế lần đó hắn còn suýt nữa hại chết Mộc Như Lam, đúng là đồ họa thủy.

Đoạn Nghiêu cũng không quá để ý đến thái độ thô lỗ của Mộc Như Sâm, hắn nhếch môi mỏng, ngón cái nhẹ nhàng ma sát chiếc nhẫn trên ngón trỏ, "Ra ngoài gặp chút được không?"

Mộc Như Sâm bật cười, "Anh đùa cái gì thế? Vì sao tôi lại phải gặp anh? Tôi thấy chúng ta chẳng có gì để nói." Đồ điên, trước nay có tiếp xúc lần nào đâu mà bây giờ đòi ra ngoài gặp mặt? Đầu óc có vấn đề rồi à?

"Vậy lý do này thì thế nào? Tôi tìm thấy một cái xác trong ruộng ngô ở ngoại ô phía bắc, cậu đoán xem, cái xác kia là ai?"

Mộc Như Sâm biến sắc, thiếu chút nữa không cầm nổi điện thoại, cậu cố gắng trấn tĩnh lại, trên gương phản chiếu khuôn mặt trắng bệch hoảng sợ, "Ai?" Đêm đó người đàn ông nọ dính máu đầy mặt, hơn nữa sương mù rất dày, xung quanh lại tối, cậu không thấy rõ ông ta là ai và cũng không có tâm trạng đi tìm hiểu.

Đoạn Nghiêu mỉm cười thật sâu, cánh môi khẽ mở, "Là Mộc Chấn Dương."

Ầm—!

Chiếc điện thoại trên tay Mộc Như Sâm rơi cộp xuống đất, mắt cậu trợn to, sắc mặt xám ngoét, biểu cảm hoảng loạn lộ rõ trên từng cơ.

Mộc Chấn Dương... Người mà cậu tông chết là Mộc Chấn Dương... Người mà cậu giấu xác trong ruộng ngô... là bố ruột của cậu...

Tin tức khủng khiếp này không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu, toàn thân Mộc Như Sâm run lẩy bẩy như thể gặp ma quỷ.

Cửa phòng bị đẩy ra, Mộc Như Lâm thấy Mộc Như Sâm như vậy thì kinh ngạc chạy lại, "A Sâm?!" Trúng tà rồi sao?

Ngay khi Mộc Như Lâm sắp chạm vào vai cậu, Mộc Như Sâm đột nhiên cúi xuống nhặt điện thoại lên rồi đi thẳng ra ngoài, sắc mặt khó coi tới cùng cực, "Gặp mặt như thế nào?"

Giọng cười đầy ác ý nhẹ nhàng vang lên, nói cho cậu địa chỉ gặp mặt.

Trong biệt thự hoa lệ trống trải, trên tọa ỷ cao cao tại thượng, thiếu niên yêu nghiệt ngả người vào ghế, đôi môi đỏ tươi nở nụ cười, mắt đào côi lệ đoạt hồn phách.

Nhóm Thái Sử Nương Tử và Lễ Thân đứng ở phía dưới, trông như những thần tử.

"Tại sao phải làm thế?" Nhóm Thái Sử Nương Tử đều biết Đoạn Nghiêu đã làm gì với Mộc gia, Đoạn Nghiêu cũng không giấu họ nhưng lại không nói cho họ biết tại sao, là người nóng tính nhất trong nhóm, Thái Sử Nương Tử nhịn không được muốn hỏi.

"Hửm?" Đoạn Nghiêu nhìn về phía Thái Sử Nương Tử, "Chẳng phải đã đồng ý là sẽ không hỏi lý do những chuyện tôi làm hay sao?" Vậy mà lúc trước nói hay lắm, bọn họ muốn đi theo hắn thì phải tin tưởng hắn tuyệt đối, chỉ cần tuân thủ quy tắc hắn đặt và hoàn thành nhiệm vụ hắn giao là đủ rồi.

"Nhưng bọn họ đều là..." Đều là người nhà của Lam Lam a! Mặc dù không đủ trách nhiệm, nhưng mà...

"Nương Tử." Lễ Thân kéo Thái Sử Nương Tử vào lòng, đè tay lên hai vai cô, "Nữ anh hùng không nên chất vấn nhiều như vậy." Hắn nhìn sang Đoạn Nghiêu, ánh mắt sắc bén đầy mưu trí, "Chỉ cần chúng ta không tổn thương Lam Lam là được."

Thái Sử Nương Tử cau mày, một lúc sau mới phản ứng lại, cô nâng chân định giẫm Lễ Thân thật mạnh, nào ngờ hắn lại lanh lẹ né được.

Thái Sử Nương Tử buồn bực, bả vai vừa bị đè nay giật lên, "Muốn chết à!"

"Suỵt, đừng ồn ào, nghe lão đại nói kìa." Lễ Thân cười gian xảo, hắn lười biếng đặt nửa trọng lượng lên người Thái Sử Nương Tử, không định buông tay. Thái Sử Nương Tử trừng hắn nhưng cũng thây kệ, lát nữa hắn chán kiểu gì cũng tự động né ra, chứ càng loạn là hắn càng dính.

Thấy hai người họ đã yên tĩnh lại, Lưu Bùi Dương cất gương vào, trên khuôn mặt âm nhu hiện lên vẻ tàn nhẫn, "Thanh Hổ chạy rồi." Bọn họ đã kiểm soát tất cả các thế lực hắc đạo tại thành phố K trừ Ám Long và đang ngầm nhắm đến Ám Long. Đầu não Ám Long nằm ở Hồng Kông, và Thanh Hổ là người phụ trách cơ sở Ám Long tại thành phố K, đáng lẽ hắn phải bị giết nhưng đàn em phía dưới lại bất cẩn để hắn chạy thoát.

"Cái gì?" Thái Sử Nương Tử trừng mắt, "Chạy rồi?!"

Ám Long là thế lực hắc đạo lớn nhất Trung Quốc, nó trải rộng khắp cả nước, ngay cả giới chính trị cũng dính dấp mờ ám, cứ nhìn cách Kim gia hoành hành ngang ngược là đã đủ hiểu bọn chúng mạnh thế nào rồi, nếu xung đột trực tiếp thì phe mình sẽ tổn thất rất lớn, vì vậy nhóm Đoạn Nghiêu định lặng lẽ nhổ bỏ phân bộ Ám Long ở thành phố K, vậy mà cuối cùng để Thanh Hổ trốn thoát. Nếu hắn thành công chạy về Hồng Kông thì cả Ám Long sẽ biết đến một đám học sinh năm hai lấy trứng chọi đá! Thể nào cũng đi đời!

"Xin lỗi." Lê Mặc cúi đầu nói với Đoạn Nghiêu. Người phụ trách vây bắt Thanh Hổ là đàn em của hắn nên hiển nhiên hắn phải chịu trách nhiệm.

"Lời xin lỗi là thứ rẻ tiền nhất trên đời." Đoạn Nghiêu ngồi trên tọa ỷ, ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay, hắn nói chầm chậm làm Lê Mặc càng cúi thấp hơn, nhóm Thái Sử Nương Tử im lặng nhìn hắn.

Một lát sau, Đoạn Nghiêu lên tiếng, "Bùi Dương đi Hồng Kông đi."

Mệnh lệnh này làm cho mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Lưu Bùi Dương, sao lại là hắn? Nếu muốn phái người qua đó thì ít nhất cũng phải phái Lê Mặc chứ? Lưu Bùi Dương là một tên tiểu bạch kiểm chỉ biết soi gương tự kỷ, đến thân thủ còn tệ hơn cả Thái Sử Nương Tử.

"Có ý kiến gì không?" Đoạn Nghiêu nhìn bọn họ một lượt.

"... Mình đi Hồng Kông, làm gì?" Lưu Bùi Dương nghi hoặc.

"Cậu về chuẩn bị trước đi, cần làm gì tôi sẽ báo sau."

"Ừm." Lưu Bùi Dương gật đầu, hắn lại cầm gương lên, soi trái soi phải, uầy, một mỹ nhân tài mạo song toàn như vầy, được lão đại trọng dụng cũng là điều dễ hiểu.

Giao nhiệm vụ cho từng người, chờ bọn họ rời khỏi biệt thự hết, Đoạn Nghiêu mới chậm rãi đứng dậy từ tọa ỷ, thân thể thon dài không mấy cường tráng, hai tay hắn đút trong túi quần, ngay cả thần thái cũng toát lên vẻ lười biếng.

Hắn đã chuẩn bị xong rồi. Vốn hắn từng sa đọa nhưng đã có một thiên sứ cứu hắn khỏi địa ngục. Hắn không mọc cánh như thiên sứ được nên chỉ còn cách nuôi nanh thật dài, chuốt móng thật sắc, phải vậy mới có thể xé xác con mồi.

++++

Hồng Kông.

Kha lão gia ngồi trong thư phòng, trên bàn đặt một tờ giấy tuyên thành, tay cầm một cây bút lông màu đen, lão nhíu mày, động tác như múa kiếm, nét viết sắc bén hiện lên trên mặt giấy tuyên thành.

Đứng cạnh đó, một người đàn ông mặt mũi lãnh khốc mặc tây trang màu đen chậm rãi nói, "... Phân bộ của Ám Long ở thành phố K bị một bang phái mới nổi tiêu diệt, đêm qua Thanh Hổ đã bay tới Hồng Kông. Bởi vì kẻ ra tay che giấu quá tốt, tốc độ quá nhanh, nên Ám Long cho là chúng ta ra tay, tôi sợ họ âm thầm trả thù..."

Hắc đạo, Kha gia mấy đời trước cũng xuất thân từ hắc đạo, hơn nữa còn áp đảo cả Ám Long, tuy nay đã gác kiếm nhưng trong giới hắc đạo, Kha gia cũng được coi như thái sơn bắc đẩu, tiếng nói rất có trọng lượng. Sau khi quật khởi lại, Ám Long không hài lòng với tầm ảnh hưởng quá lớn của Kha gia nên đã thị uy vài lần nhưng Kha gia không thèm để ý.

Ai ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện này, ở thành phố K Ám Long có sức ảnh hưởng lớn vô cùng mà lại đột ngột bị tiêu diệt, làm sao bọn họ không tức cho được? Ai có khả năng làm điều đó? Hoắc gia là gia tộc quân nhân, không liên quan đến hắc đạo và cũng không có thù hằn gì lớn với Ám Long đến nỗi phải tiêu diệt, vì thế đương nhiên bọn họ sẽ nghi ngờ Kha gia, hoặc cũng có thể nói, bọn họ muốn mượn chuyện này để gây hấn với Kha gia.

Kha Xương Hoàng nhăn mày nhưng vẫn không ngừng động tác, đến khi lão dừng tay, một chữ "Lam" hào hùng đã xuất hiện trên mặt giấy tuyên thành.

"Như Lam, như sương. Chân thật, giả dối, hư hư thực thực, mịt mờ bất định." Kha Xương Hoàng buông bút lông xuống, lão nhìn tờ giấy, lẩm bẩm mơ hồ.

Người đàn ông kia hiểu ngay Kha Xương Hoàng ám chỉ ai, "Ngài đang nói đến Như Lam tiểu thư sao?"

"Về cháu gái ngoại của ta, ngươi cảm thấy thế nào?" Kha Xương Hoàng cầm giấy lên, nhẹ nhàng thổi thổi.

"Như Lam tiểu thư rất tốt." Người đàn ông trả lời không chút do dự.

Khóe miệng Kha Xương Hoàng vẽ một nụ cười không rõ ý vị, "Rất tốt. Quả thật rất tốt."

Lão sống cả đời, gặp vô số dạng người, nhìn thấu tất thảy, và cũng lạnh nhạt tất thảy. Có thể bức thư của Mộc Như Lam đã làm lão xúc động nhưng nó không thể khiến lão yêu thương và coi trọng cô, bởi vì Kha Xương Hoàng trời sinh là kẻ lạnh bạc, chuyện tình cảm, không thể làm lão vướng chân.

Mộc Như Lam là một đứa trẻ thông minh, ở Kha gia không ai so bì được với cô, Kha Xương Hoàng có ý định giao đế quốc Kha gia cho cô nên mới bỏ công bồi dưỡng. Thân tình cộng với kỳ vọng, mới tạo thành một mối liên hệ không thể dứt bỏ.

Người đàn ông kia không hiểu tại sao Kha Xương Hoàng lại nhắc đến Mộc Như Lam, chẳng phải lão luôn giữ kín chuyện hắc đạo khỏi những người ở Kha gia sao? Đến cả Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt cũng không biết gì về thế lực hùng hậu của Kha gia ở giới hắc đạo ấy chứ.

Khi mực trên giấy tuyên thành đã khô, Kha Xương Hoàng cuộn nó lại rồi bỏ vào trong ống ngọc với vài bức tranh chữ giản khác, lão nhìn người đàn ông kia, "Ngươi phái người đi theo Lam Lam, đừng để Ám Long có cơ hội ra tay với con bé. Còn về phần Ám Long tìm đến gây sự, đưa chúng lên thiên đường uống trà." Ngữ điệu và biểu cảm của lão nhẹ tênh như chỉ đang nói "hôm nay trời thật đẹp".

Người đàn ông để hai tay bên đùi, gật đầu, xoay người đi ra ngoài.  

Chương 190 (V51.2): Cùng nhau (2)

  Dưới sắc chiều chạng vạng, màn đêm lặng lẽ phủ xuống thành phố.

Theo yêu cầu của Mộc Như Lam, Đổng Kỳ đưa cô đến bệnh viện. Nhìn bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa, hắn hơi nheo mắt lại, sau đó vào xe đánh một cuộc gọi cho Đổng Tứ Hiên.

Em trai hắn biết Mộc Như Lam đã có bạn trai, hơn nữa còn biết thừa cô gái trong tấm ảnh hắn giữ chính là Mộc Như Lam, thế mà vẫn dám gạt hắn, đúng là đáng giận.

Đổng Kỳ ngồi gọi điện trong xe mà không hề biết phía sau có một chiếc xe đã bám theo bọn họ nãy giờ, hiện tại nó đang đỗ trước cổng bệnh viện, trông qua chẳng tốt lành gì.

Mộc Như Lam cầm hộp cháo đi đến phòng bệnh của Kha Vãn Nhu, nhắc tới cũng lạ, cô em họ này hẳn phải không dám tiếp cận cô nữa mới đúng, không ngờ hôm nay nó lại gọi điện nhờ cô mang cháo tới, còn bảo là có chuyện muốn nói nữa. Mộc Như Lam cảm thấy thú vị nên liền đồng ý.

Trong phòng bệnh, Ive đang đổi bình truyền dịch cho Kha Vãn Nhu, cô gái này gần như đã hạ sốt, trên môi treo một nụ cười e lệ, hai má cô ta đỏ ửng còn ánh mắt thì sáng lấp lánh, nom có vẻ rạo rực lòng xuân.

Mộc Như Lam cong ngón tay gõ cửa phòng làm hai người họ quay sang nhìn, cô mỉm cười đi vào, "Chào buổi tối, bác sĩ Ive, Vãn Nhu."

"Buổi tối tốt lành, Mộc tiểu thư." Ive nhìn Mộc Như Lam, nụ cười vốn lịch sự khách sáo ngay lập tức trở nên vô cùng quyến rũ.

Kha Vãn Nhu thấy thế thì sầm mặt, hai tay nắm lại thật chặt, cô ta biết, cô ta đáng lẽ phải biết! Lúc Ive vô tình mà cố ý dẫn dắt cô ta gọi cho Mộc Như Lam, cô ta đáng lẽ phải biết! Mộc Như Lam giỏi nhất là cướp đồ của người khác, thậm chí còn cướp rất dễ dàng!

Mộc Như Lam nhìn khuôn mặt rõ là nhăn nhó của Kha Vãn Nhu, lông mày hơi nhướng lên, "Sao vậy? Em gọi chị đến đưa cháo là để chị xem bản mặt khó coi của em à?"

Trái tim Kha Vãn Nhu thịch một cái, cô ta nghe lời Mộc Như Lam nói mà lạnh cả người. Ive cũng nhìn đăm đăm vào Kha Vãn Nhu, đôi mắt thâm thúy bí hiểm làm cô ta thầm phát hoảng.

Kha Vãn Nhu vội vàng nặn một nụ cười méo mó, "Kh-không phải đâu chị, tại em bỗng thấy hơi khó chịu thôi."

"Vậy à, xin lỗi nhiều nha, chị vừa tới là đã làm em khó chịu." Mộc Như Lam thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh băng, cô đặt hộp cháo lên chiếc bàn cạnh đầu giường, "Vì sức khỏe của em, chị đi trước vậy."

Dứt lời, Mộc Như Lam đi thẳng ra ngoài mà không cho bọn họ một cơ hội mở miệng, ngay trong khoảng khắc cô xoay người bước đi, nụ cười tuyệt đẹp lại nở rộ trên môi, hấp dẫn biết bao ánh nhìn.

Ra khỏi bệnh viện, Mộc Như Lam đang định gọi taxi thì bỗng có một chiếc xe trườn tới, cửa xe hạ xuống, bác sĩ Ive mà giờ này đáng lẽ phải ở trong bệnh viện xuất hiện trước mặt cô, "Tôi có vinh hạnh đưa quý cô xinh đẹp như thiên sứ này về nhà không?"

"Bác sĩ không ở lại bệnh viện sao?" Mộc Như Lam cười hỏi.

"À, có chứ, nhưng tôi vẫn còn nhiều đồ đạc ở nhà trọ chưa được chuyển đến đây." Ive xuống xe mở cửa xe cạnh ghế phụ lái cho Mộc Như Lam nhưng cô từ chối, cô muốn ngồi ghế sau.

"Em là cô gái đầu tiên không muốn ngồi ở ghế phụ lái của tôi đấy." Ive nhìn cô qua kính chiếu hậu.

"Vậy à? Cách đây không lâu tôi đã quyết định không ngồi ghế phụ lái nữa." Mộc Như Lam đọc tin nhắn mà người nào đó vừa gửi đến, miệng cười tủm tỉm.

"Thế thì đúng là đáng tiếc, tôi đã mất đi một cơ hội để tiếp xúc gần gũi với em." Ive vừa nói vừa bắt đầu nổ máy. Nghe Kha Vãn Nhu bảo, Mộc Như Lam không quen thuộc đường xá Hồng Kông... Ive vươn lưỡi liếm môi, tạp vật màu đen điên cuồng chìm nổi giữa đôi mắt thâm thúy, trong không khí phiêu đãng một hương vị ngọt ngào làm hắn hưng phấn đến phát điên.

Mộc Như Lam chỉ cười chứ không đáp, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính, xe đã quẹo vào một con đường nhỏ khá vắng, nhà cửa hai bên cũng dần thưa thớt, đường này không phải là đường trở về khu vực của kẻ giàu như Kha gia nha...

Nụ cười trên môi Mộc Như Lam mỗi lúc một sâu, đôi mắt cô tràn ngập vẻ phấn khích vặn vẹo. Lâu rồi chưa làm rối, cô thấy thật ngứa tay.

Hai sinh vật nguy hiểm đều xem nhau là con mồi, cùng tiến về một địa điểm nào đó. Ở đằng sau, một chiếc xe lặng lẽ bám theo.

"Đã xác định được mục tiêu, chưa biết bọn chúng đi đâu nhưng hướng đi đang có lợi cho chúng ta." Trong xe có người nói chuyện điện thoại, đôi mắt gã hung ác, "Tôi nhất định sẽ bắt được đứa cháu gái mà Kha lão đầu yêu thương nhất! Để xem lão già đó còn phách lối nổi nữa không!"

"Đừng giết chết nó." Từ đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói ôn hòa hoàn toàn không tương xứng với nội dung lời lẽ.

"Tôi sẽ cố gắng!" Thanh Hổ đáp bằng giọng hung tợn, xưng danh ở thành phố K lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gã gặp nạn, gã chưa nhận được tin có một băng nhóm mới nổi nên chỉ cho là Kha gia muốn trả thù chuyện gã nâng đỡ Kim gia vu hãm Mộc Như Lam bị tâm thần. Thanh Hổ gã đương nhiên sẽ đáp lễ đối phương thật trọn vẹn.

Hừ! Nếu thương cháu ngoại đến thế thì biểu hiện cho tốt đi! Kha gia bọn chúng đã sớm mất chỗ đứng trong giới hắc đạo mà vẫn trơ trẽn giả làm thái sơn bắc đẩu, mẹ kiếp!

Thanh Hổ cúp điện thoại, cảm giác đau đớn từ những vết thương vẫn còn rõ như in, kích thích gã càng thêm phẫn nộ, từ khi mới vào Ám Long làm đàn em đến khi ngồi lên cái ghế lão đại, chưa một ai dám làm gã khuất nhục như thế này! Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình chật vật chạy suốt đêm về Hồng Kông rồi bị cấp trên cười nhạo là gã lại tức sôi gan, chết tiệt! Nhất định gã phải đòi lại cả vốn lẫn lời từ con bé Mộc Như Lam!

++++

Bên Kha Xương Hoàng không ngờ đối phương sẽ ra tay nhanh như thế, đến lúc người đàn ông kia cử người đi bảo vệ Mộc Như Lam thì đã không thấy cô đâu nữa rồi.

Mộc Như Lam và Ive mới đi giây trước thì giây sau Ebert đã đặt chân vào bệnh viện, đôi mắt xanh của hắn bắn ra những ánh nhìn quỷ dị. Cũng đẹp trai, cũng tóc vàng, cũng thân hình cao lớn, khí chất lại khá tương đồng, các y tá trong bệnh viện mới nhìn còn tưởng Ive vừa đi đã quay trở về.

Ebert cảm thụ nhịp tim đập, trong đầu dao động một làn sóng não dị thường, cuối cùng hắn cũng đã kết nối được với tư tưởng của Ive, theo cảm giác, hắn đi đến bệnh viện này, vào phòng bệnh của Kha Vãn Nhu, nhìn cô gái nằm trên giường, sau đó lại đi thang máy lên tầng năm, tới đứng trước cửa một căn phòng.

"Bác sĩ Ive?" Nữ bác sĩ mở cửa phòng, cô ta thấy Ebert thì mừng rỡ reo lên.

Dòng suy nghĩ của Ebert bị gián đoạn, cảm giác mà hắn vất vả lắm mới nắm được vụt mất trong tích tắc, hắn nhăn trán nhìn sang nữ bác sĩ làm cô ta giật cả mình, "Hóa ra không phải bác sĩ Ive!"

"Ive?" Đang bực mình mà bất ngờ nghe được cái tên này, Ebert chau mày.

Vài phút sau, đã lấy được thông tin về Ive từ nữ bác sĩ, Ebert lao xuống lầu gọi Kha Vãn Nhu đang nhắm mắt nghỉ ngơi dậy, thấy Kha Vãn Nhu tỉnh lại, Ebert không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn cứ tưởng Kha Vãn Nhu nhắm mắt là vì đã bị Ive giết chết.

Kha Vãn Nhu kinh ngạc, "Ebert tiên sinh, có chuyện gì vậy?" Sao hắn lại trông như thể cô ta vừa dạo một vòng quanh quỷ môn quan vậy?

"Ive có cho cô cái gì, hay là hẹn cô đi đâu không?" Ebert ngồi lên ghế, hắn không ngờ Ive lại bạo gan dùng tên thật, có điều hắn ta sửa họ cũng phải, trên thế giới có nhiều người trùng tên lắm, toàn Hồng Kông chắc cũng phải hơn trăm người tên Ive.

Kha Vãn Nhu không hiểu gì, chỉ đành lắc đầu, "Sao vậy?" Chẳng phải hắn đang điều tra vụ án biến thái giết người sao? Tự nhiên chạy tới đây hỏi chuyện Ive làm gì?

Ebert không trả lời cô ta, hắn đứng dậy lấy di động gọi cho cảnh sát, mặc kệ Ive này có phải Ive mà hắn tìm hay không, hắn có cảm giác Ive đã từng xuất hiện tại bệnh viện này, thậm chí là trong căn phòng này, hơn nữa còn nổi hứng thèm ăn cô gái tên Kha Vãn Nhu này.

Kha Vãn Nhu nghe thấy Ebert nói với cảnh sát mấy từ "Ive", "bệnh viện", "kiểm tra", "truy tìm tung tích", đôi mắt cô ta trợn to, sắc mặt tái hẳn đi, chẳng lẽ...

Cúp điện thoại, Ebert bắt gặp biểu cảm kì lạ của Kha Vãn Nhu thì liền nhíu mày, "Cô biết cái gì?"

Sau nửa nhịp chần chừ, Kha Vãn Nhu vội xua tay đồng thời né tránh ánh mắt của Ebert. Cô ta không muốn nói cho hắn chuyện Ive đã đuổi theo Mộc Như Lam, hay cả chuyện cô ta nhìn qua cửa sổ thấy Mộc Như Lam lên xe của Ive. Nếu Ive thật là sát nhân biến thái thì... để hắn ta giết Mộc Như Lam cũng tốt!

Sự thật chứng minh, nói dối trước mặt chuyên gia tâm lý học là một hành động không sáng suốt chút nào.

Ebert trầm mặt đi nhanh ra khỏi bệnh viện, tay cầm điện thoại đánh một cuộc gọi quốc tế, chỉ chờ Mặc Khiêm Nhân bắt máy, hắn lập tức nói thẳng, "Mộc Như Lam đang đi với Ive!"

====

Mới hôm nọ định bảo Kha Vãn Nhu là phiên bản Hồng Kông của Bạch Tố Tình nhưng ít ác hơn, mà bây giờ mợ ấy chơi bẩn kiểu này nên thôi dẹp...  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info