ZingTruyen.Info

Gap Nguoi Dung Luc Te Kien

Editor: Chanh

Chưa từng trải nghiệm cảm giác như vậy, giống như mỗi một chuyện liên quan đến bạn, đều sẽ luôn có một người giúp bạn nghĩ tới trước.

Không cần biết là chuyện lớn hay nhỏ, chỉ cần liên quan đến bạn.

Đây là lần đầu tiên Hướng Ca được trải nghiệm loại cảm giác này.

Không thể nói rõ chính xác những gì cô đang cảm thấy bây giờ, duy chỉ biết rằng, người này thật tốt.

Sau đó chính là, thật may mắn khi Chu Hành Diễn tốt nhất thế gian này, lại bị cô bắt gặp.

Hướng Ca nhìn anh, con ngươi đen láy: "Hành Hành, con người chúng ta đều không biết thỏa mãn."

Chu Hành Diễn nhướng mày.

"Anh đối với em tốt như vậy, sau này em sẽ càng muốn anh đối tốt hơn nữa, đến lúc đó anh làm không được thì làm sao bây giờ."

Chu Hành Diễn cười cười: "Như vậy đã tính là đối với em tốt rồi sao?"

Hướng Ca gật đầu.

Chu Hành Diễn hơi cúi đầu xuống: "Thế bây giờ em nói một câu xem như báo đáp anh một chút đi nào?"

Hướng Ca nghệch ra một chốc mới hiểu được anh đang bảo cô nói cái gì.

Nhưng rốt cuộc hai người vẫn đang ở trong nhà Chu Hành Diễn, bản thân lại còn tới ra mắt phụ huynh, cô "Aida" một tiếng, thò người ra nhìn thoáng qua đám đông bên người, rồi lại lùi về, ngửa đầu nhẹ hôn lấy khóe môi của anh: "Đấy là anh bảo em nói," Hướng Ca nghiêm túc nhìn anh, "Em vẫn muốn tự mình nói ra hơn."

--

Tính tình Tô Nghệ Ninh thoải mái, tuy nói là tiệc sinh nhật, nhưng thật ra lại là bạn bè lâu ngày không gặp tụ tập ăn chung bữa cơm nói dăm ba câu chuyện, bánh kem vẫn là Hướng Ca mang đến, sau khi thắp ngọn nến hát một bài đã bị vứt bỏ ở một góc bếp, cuối cùng hơn phân nửa cũng bị Hướng Ca ăn luôn.

Hướng Ca kéo ghế ngồi trên quầy bar ăn rất vui vẻ, viện trưởng Chu đi qua đám đông ồn ào trong phòng khách rồi bước vào bếp.

Hướng Ca ngẩn người, đứng dậy chào hỏi.

Viện trưởng Chu gật gật đầu, ông lấy chiếc đĩa nhỏ từ giá bên cạnh xuống, đoạn lại gần cắt miếng bánh kem, cầm thêm chiếc nĩa nhỏ rồi lại đi ra ngoài.

Đi được một nửa dường như lại nhớ tới cái gì, bước chân dừng lại, đột nhiên xoay người nhìn Hướng Ca, giọng nói trầm trầm không chút cảm xúc: "Nếu thằng nhóc nhà chú không đối xử tốt với cháu thì cứ về đây nói cho chú biết."

Hướng Ca: ". . . "

Buổi tối, khách khứa đã về gần hết, dì giúp việc tất bật dọn dẹp bát đĩa trong bếp, Hướng Ca đứng bên cạnh vừa sắp xếp đơn giản, vừa trò chuyện cùng dì.

Dì Từ đã làm ở Chu gia nhiều năm, Hướng Ca đang mỉm cười nghe dì kể chuyện Chu Hành Diễn ngày còn nhỏ thì Tô Nghệ Ninh bước vào.

Dì Từ rất có ý đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.

Không gian trong bếp chỉ còn lại hai người Hướng Ca và Tô Nghệ Ninh, vị ảnh hậu mười ngón tay không dính nước xuân thong thả rửa bát đĩa, Hướng Ca muốn nhận lấy nhưng ảnh hậu lại không buông tay.

Bà rũ mắt không nhìn cô, tiếp tục động tác trong tay: "Lúc vừa mới kết hôn, dì và bố của Chu Hành Diễn từng thống nhất với nhau rằng, dì bảo dì tuyệt đối sẽ không sinh con."

Hướng Ca sửng sốt, không ngờ chủ đề mở màn lại như thế này.

"Lúc ấy sự nghiệp dì đang phất lên như diều gặp gió, nhận đóng hết phim này đến phim khác, dì căn bản không thể có con khi đó, hơn nữa dì cũng sợ cơ thể mình sẽ bị biến dạng." Tô Nghệ Ninh cười nói, "Sau khi quay xong mấy bộ phim điện ảnh, ẵm được hai cúp ảnh hậu, sự nghiệp có một chút thành tựu nho nhỏ, dì lại đột nhiên cảm thấy chẳng có gì thú vị, muốn đẻ đứa con chơi chơi cho vui."

Hướng Ca: ". . ."

Vẻ mặt Hướng Ca ngẩn tò te, không ngờ tới bà mẹ chồng ảnh hậu này lại thẳng thắn như vậy, liền nghe Tô Nghệ Ninh tiếp tục nói: "Dì kết hôn cũng tương đối sớm, lúc ấy gả chồng cũng đã được mấy năm, thật ra bố Chu Hành Diễn rất thích trẻ con, nhưng ông ấy hoàn toàn không vội, ngay cả khi dì bảo rằng mình muốn có con phản ứng của ông ấy cũng vô cùng bình tĩnh, nói tùy dì, cuộc sống hai người cũng khá tốt."

"Thực ra con cái không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào tới một cuộc hôn nhân, chuyện kết hôn không phải chỉ để nối dõi tông đường, đơn giản chỉ là hai người yêu nhau, muốn ở cạnh nhau thế thôi, chỉ cần cháu yêu nó, nó cũng yêu cháu, thì cả hai đã có một chuyện tình viên mãn hạnh phúc rồi, con cái cũng không thể trở thành thước đo hạnh phúc của một cuộc hôn nhân. Nếu bằng lòng tới, thì cháu sẽ sẵn sàng làm quen với cuộc sống có thêm một sinh linh nhỏ trong tương lai, còn không, điều đó cũng chẳng có gì quan trọng, cháu vẫn có thể sống hạnh phúc mỗi ngày."

Hướng Ca cầm chiếc đĩa trong tay, mím môi không nói gì.

"Cháu không cần phải lo nghĩ gì hết, con cái có cuộc sống riêng của con cái, mọi lựa chọn, mọi quyết định của con trai dì đều là chuyện của riêng nó, dì sẽ không can thiệp quá nhiều." Tô Nghệ Ninh ngẩng đầu lên, nở nụ cười dịu dàng, vẻ mặt còn có chút gấp gáp chờ không nổi, ngữ điệu từ phong cách kể chuyện nhẹ nhàng nháy mắt đã trở nên hoạt bát hẳn, "Thế nên cháu nhanh gọi một tiếng mẹ dì nghe chút nào, dì đã sớm muốn có một cô con gái rồi, mà tại thằng con trai ngốc kia nhiều năm thế cũng không thấy ừ hử gì chuyện yêu đương, làm dì vội muốn chết."

Hướng Ca há hốc miệng, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy "Cạch" một tiếng, cửa phòng bếp bị mở ra, Chu Hành Diễn một tay chống nơi mặt cửa mặt không cảm xúc nhìn hai người: "Mẹ, bọn con đi đây."

Tô Nghệ Ninh mở to hai mắt nhìn: "Hai đứa đi về á? Ở lại một đêm đi, sáng mai con với bố con cùng nhau đi làm, vừa khéo mẹ với con dâu mẹ ở nhà ngủ nướng, tối ngủ còn trò chuyện với nó dăm ba câu nữa chứ."

Chu Hành Diễn nhìn thoáng qua Hướng Ca đang đứng ở phía sau, khóe môi khẽ cong lên: "Ngày mai con được nghỉ, không cần đi làm cùng viện trưởng Chu, hơn nữa cô con dâu này của mẹ nhát gan lắm, con sợ mẹ dọa cô ấy khiếp hồn khiếp vía mất."

Hai mắt Tô Nghệ Ninh trợn tròn, thả bát đĩa trong tay xuống bồn, rửa tay sạch sẽ đi ra tiễn hai người.

Hướng Ca và Chu Hành Diễn lên xe, ảnh hậu và viện trưởng Chu vừa nói chuyện vừa đi vào trong, Hướng Ca thắt dây an toàn, quay đầu nhìn Chu Hành Diễn rồi đột nhiên cười ra tiếng.

Đã hơn 10 giờ tối, trong xe mở đèn, ánh sáng vàng nhạt, cô gái cười đến híp cả mắt.

Đêm mùa thu trời có chút lạnh, áo khoác Hướng Ca cầm trong tay chứ không mặc vào, cả người rụt lại: "Hành Hành, hôm nay em nói chuyện với chú dì một lát mà sao lại cảm thấy anh thảm thế nhỉ."

Chu Hành Diễn nhìn cô một cái, đóng cửa sổ hai bên lại rồi mở điều hòa lên: "Bây giờ em mới biết à."

Xe chạy ra khỏi khu biệt thự, Hướng Ca mềm oặt dựa người vào ghế phụ nói chuyện với anh, lúc đầu còn hào hứng hai mắt sáng ngời, một chốc sau đã ngáp ngắn ngáp dài.

Cô vừa trở về sau chuyến bay kéo dài 12 tiếng hạ cánh lúc sáng sớm, hơn 20 tiếng chưa hề được chợp mắt, cơ thể cũng đã dần kiệt quệ.

Lúc dừng chờ đèn đổi màu Chu Hành Diễn nhìn cô một cái, đầu Hướng Ca ỉu xìu dựa vào cửa sổ xe, mí trên mí dưới đã bắt đầu đánh nhau.

Anh điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa trong xe: "Ngủ một lát đi, tới nơi rồi anh gọi."

Hướng Ca lại ngáp một cái, đôi mắt đen láy mang theo hơi nước, mơ mơ màng màng trả lời: "Vậy anh nhớ gọi em đấy, lát về nhà em còn có chuyện muốn nói với anh cơ."

Chu Hành Diễn ừ một tiếng, giơ tay với lấy chiếc áo khoác cô ném ở ghế sau tới, đắp ở trên người cô.

Kết quả một giấc này của Hướng Ca ngủ rất sâu, chỉ mơ hồ cảm giác được có người ôm mình từ trong xe ấm áp ra ngoài, không khí bên ngoài lúc nửa đêm rất lạnh, bả vai Hướng Ca co lại, nắm thật chắc áo khoác trên người.

Lên lầu, vào nhà, cả người chìm vào chiếc giường mềm mại, Hướng Ca thất thần muốn mở mắt ra nhưng lại không mở nổi.

Cô từ bỏ, trực tiếp chui thẳng vào trong chăn.

Ba giây sau, Hướng Ca vùng vẫy ngồi dậy.

Chu Hành Diễn còn ngồi ở mép giường, nhìn động tác kịch liệt của cô có chút chưa kịp phản ứng lại, nghiêng đầu nhìn qua: "Em nằm mơ à?"

Hướng Ca ngủ đến hai mắt đỏ ửng, uể oải ngồi ở trên giường thấp giọng lầu bầu: "Em chưa tẩy trang. . ."

Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng: "Em phải tắm rửa rồi tẩy trang, nếu không ngày mai mặt sẽ mọc mụn mất."

Chu Hành Diễn không hiểu quy trình dưỡng da hàng ngày của phụ nữ, cũng không hiểu được quá trình tẩy trang thống khổ như thế nào đối với chị em, chỉ thấy vẻ mặt đầy tuyệt vọng của cô có chút buồn cười: "Vậy thì đi tẩy trang thôi."

Lúc này Hướng Ca đã tỉnh táo đôi chút, cũng không mấy vội, rút chiếc gối đặt lên trên đầu giường, cả người rướn qua cho đèn đầu giường sáng lên một chút.

"Hành Hành, trước đây em quá tùy hứng." Cô một lần nữa dựa người vào gối, nghĩ nghĩ một hồi, rồi mở miệng nói.

Chu Hành Diễn có chút bất ngờ ngẩng đầu lên: "Tùy hứng như thế nào."

"Trước đây em cảm thấy chuyện cơ thể con gái kém rất bình thường, không có gì ảnh hưởng tới sinh hoạt của em, bây giờ mới ngộ ra, vẫn phải chú ý tới sức khỏe của mình một chút." Hướng Ca cúi gằm xuống nhìn ngực mình, giơ tay bóp bóp hai lần rồi lại bĩu môi dè bỉu.

Cô nhớ lại những yêu ma quỷ quái vây quanh Chu Hành Diễn, nhớ tới đường cong phập phồng quyến rũ của Lâm Nhiễm dưới chiếc áo blouse trắng, lại nghĩ về vòng một đẫy đà của Ngô Thiến, giọng nói có chút bực bội, lại uể oải: "Hơn nữa, bây giờ em còn muốn ngực mình lớn hơn một chút cơ."

Chu Hành Diễn cứng họng, hoàn toàn không nghĩ tới câu chuyện của cô sẽ đột nhiên rẽ sang hướng này.

Sửng sốt hai giây, đột nhiên anh cười thành tiếng.

Hai tay Hướng Ca còn đang chộp ở trên ngực mình, nghe thấy tiếng cười bèn ngẩng đầu trừng anh một cái.

Chu Hành Diễn liếm môi, không nhịn được cười, anh xích người qua, bàn tay to lớn đặt lên trên mu bàn tay trắng nõn của cô.

Hướng Ca theo phản xạ muốn rút tay ra, nhưng lại bị anh đè chặt lấy không nhúc nhích nổi.

Hai bàn tay giao nhau ở địa phương vừa ái muội lại mẫn cảm, anh bắt lấy tay cô, lại không cho cô động, độ ấm len qua lớp vải thẩm thấu vào da thịt bên trong, Hướng Ca có chút thẹn quá hóa giận lườm anh: "Anh buông tay ra trước đi đã."

Bàn tay Chu Hành Diễn không nhúc nhích, ngược lại ý cười trên môi còn đạm hơn, "Anh cảm thấy của em như bây giờ đã rất tốt."

Anh thấp giọng mở miệng, bầu không khí chợt trở nên triền miên, "Nhưng mà nếu em thật sự muốn như thế thì để sau này anh sẽ nỗ lực hơn một chút."

*Editor có lời muốn nói:

Áaaaaaaaaaa eynoqifvebqincvbeuf^&$*^nqwow

------------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info