ZingTruyen.Info

[Full][Hiện Đại] Đẳng Cấp Tư Duy

CHƯƠNG 16: NGHI PHẠM

tieuyangyang


  Các mộ phần ở đây được sắp xếp khá chỉnh tề, do đó bọn họ rất nhanh tìm đến được mộ mẹ của Phạm Vân.Nhìn ngày tháng khắc trên bia mộ, thì ra mẹ của cô ta mất từ khi cô còn bé. 

Một người con sớm thiếu đi tình mẹ, trái lại còn bị người cha dạy dỗ nghiêm khắc đến như vậy, Kỷ Lang cảmthấy có chút quái lạ.

 Án mạng xảy ra tại nghĩa trang, vì vậy hiện trường nơi này sớm đã bị cảnh sát lục tung lên hết. Nhưng sángnay, cái được gọi là 'phá án thần tốc' khiến các cảnh viên đã bỏ chạy hết. 

"Sếp! Bây giờ chúng ta làm gì đây? Hiện trường đã bị phá hết rồi?", Lê Huy chỉ vào những dấu chân loạn xàngầu trên nền đất, nhụt chí: "Công toi rồi đúng không?"

 Kỷ Lang: "Nếu đã đến rồi thì sẽ không về tay không. Cậu đã quên chuyện chúng ta đã thảo luận ở trên xe rồisao?"

 Mục Y vỗ tay: "Chúng ta đã nhận ra được hung thủ lôi nạn nhân qua khu vực này, vậy trên đất chắc chắn phảicó dấu vết lôi kéo. Nếu chúng ta tìm được dấu tích này, chẳng phải có thể tìm được chỗ gây án đầu tiên sao."

 Kỷ Lang gật đầu: "Đúng! Chúng ta không được phép bỏ qua bất cứ vết tích nào, phải nhớ kỹ bất kỳ manh mốinào cũng sẽ là đầu mối phá án." 

Nói là làm liền, ba người bọn họ phân chia các khu vực tìm kiếm, Kỷ Lang nhắm mắt, nghĩ lại hiện trường gâyán đã được nhìn thấy trong các tấm ảnh chụp. Sau đó anh mở choàng mắt, nhanh chân hướng về phía Đông. 

Nơi đây là một vị trí khá râm mát, nếu như không lưu ý, căn bản sẽ không để ý đến một nơi như thế này. KỷLang ngồi xổm xuống, dùng ngón tay bốc chút đất.

 "Sếp! Em nhìn thấy ở đây có dấu vết như bị tha lôi ...", Lê Huy cao giọng. 

Kỷ Lang xoay người nhìn về phía Lê Huy, anh nhẩm tính khoảng cách từ vị trí của mình đến chỗ anh ta, anhđứng dậy bước vài bước, quả nhiên thấy có vài dấu mờ mờ. 

"Các cậu lại đây!", Kỷ Lang vẫy tay ra hiệu. 

Hai người tiến đến bên cạnh Kỷ Lang, anh chỉ tay vào nơi này rồi nói: "Đây là địa điểm đầu tiên", ngừng mộtchút anh nói tiếp: "Đáng tiếc lại bị hung thủ xóa mất." 

Đất ở khu này rất giống với đất bám trên y phục nạn nhân, có lẽ hung thủ đánh thuốc mê nạn nhân ở đây, sauđó kéo lê đến phần mộ bên kia. 

Hung thủ biết mộ mẹ của nạn nhân bởi có lẽ hắn đã từng được nghe qua, hoặc cũng từng theo Phạm Vân đếnđây cúng tế. 

Cả hai tình huống này đều cho thấy hung thủ phải là người quen biết. 

"Sếp có muốn mang về xét nghiệm không?", Lê Huy hỏi. 

"Không cần thiết phải lãng phí thời gian", Kỷ Lang xua tay, "Chúng ta đi về trước!""Sếp, anh xem nè!", Mục Y chỉ tay vào bụi cỏ bên cạnh, "Hình như là cúc áo."

 Đó là một nút màu trắng, có thể là của một chiếc áo sơ mi, Kỷ Lang ra hiệu Lê Huy bỏ vào túi vật chứng mangvề. 

Trên đường về, anh nhận được điện thoại của Tiết Nhạc báo đã điều tra ra một vài manh mối của Triệu TíchDương và Thôi Hạo.  

  "Sếp, em có phát hiện ...", Tiết Nhạc cầm tư liệu trong tay giơ giơ lên khoe khoang, "Em điều tra được trongngày xảy ra án mang, Triệu Tích Dương có chứng cứ xác minh không có mặt tại hiện trường. Hắn thuê phòngkhách sạn ở cùng Trần Hà, mãi đến hôm sau mới trả phòng."

 Chứng cứ của Thôi Hạo thì cũng khá rõ ràng, anh ta khai mình ở tiệm internet chơi game, điểm này đã đượcông chủ tiệm net xác nhận."

 "Tôi muốn các cậu đi tìm chứng cứ phạm tội, ngược lại các cậu lại quá 'giỏi', tìm được chứng cứ vắng mặt tạihiện trường của bọn họ, bây giờ ngay cả đối tượng tình nghi cũng không có, chúng ta tra án bằng cách nàođây?" 

"A???", Tiết Nhạc há hốc mồm, tình hình hiện tại thật đúng là như vậy, tìm được chứng cứ giúp hai người đóthoát tội, một mẩu chứng cứ buộc tội đều không có.

 Kỷ Lang lấy tư liệu bọn họ đã điều tra liếc thật nhanh từ trên xuống dưới: "Cậu xác định đã hỏi qua tên ThôiHạo luôn ngồi ở đó chơi game?"

 "Em có hỏi qua ông chủ tiệm net, khẳng định có nhìn thấy Thôi Hạo nhưng sau đó thì không còn chú ý đến hắnnữa." 

"Trong một ngày tiệm internet có biết bao nhiêu là khách, vậy tại sao ông chủ lại có thể khẳng định đượcchuyện đã gặp Thôi Hạo?", Kỷ Lang hỏi ngược lại. 

"Cái này em cũng hỏi qua, bởi vì ngày đó Thôi Hạo mặc trang phục rất đặc biệt ... Ngày hôm đó trời không lạnh,nhưng hắn lại mặc trên người bộ áo gió rất dầy, trên đầu còn đội mũ. Nhìn hắn ông chủ thấy rất kỳ lạ nên cóhỏi qua hắn tại sao lại ăn mặc như vậy. Hắn nói sẽ ở đây qua đêm, sợ ban đêm trời trở lạnh nên mặc luôn chiếcáo gió dầy như vậy. Hơn nữa, bọn em có mang video camera ghi hình tại tiệm net về đây."

 Kỷ Lang chỉ tay: "Mau mở!"

 Bọn họ tua nhanh đến đoạn Thôi Hạo xuất hiện tại tiệm internet. Khoảng 5 giờ chiều, quả nhiên nhìn thấy bóngdáng của hắn. Trên người hắn mặc chiếc áo gió màu đen bắt mắt, mũ đội trên đầu, đúng là không muốn chú ýcũng không được. 

Thôi Hạo thuê một phòng riêng tại tiệm, sau khi tiến vào phòng riêng thì không còn nhìn thấy bóng dáng. Theonhư lời khai của ông chủ, vì tôn trọng sự riêng tư của khách hàng mà trong phòng đó không lắp đặt camera.Thêm vào đó tiệm internet chỉ có một lối ra duy nhất, muốn ra ngoài phải bắt buộc đi qua cửa chính.

 "Sếp, anh xem đi, đây là chứng cớ chứng minh Thôi Hạo không phải là nghi phạm, hiện tại chúng ta nên làm gìđây? Cả ba người đều không bất cứ nghi ngờ gì", Tiết Nhạc nhụt chí. 

"Có thể có trường hợp ... Trần Hà hợp mưu với Triệu Tích Dương?", Mục Y cơ trí nói, "Ngay lần đầu tiên gặp gỡcô ấy đã nói dối, bởi vì Phạm Vân cướp bạn trai của cô ta nên ghi hận trong lòng. Trong khi ấy, Phạm Vân lạikhông cho Triệu Tích Dương công khai mối quan hệ của bọn họ, vì lẽ đó thẹn quá hóa giận nên hắn cũng muốngiết Phạm Vân. Hai người bọn họ chớp mắt mà hợp lại, liên thủ sát hại Phạm Vân."

 "Động cơ giết người của Trần Hà rất hợp lý, nhưng động cơ giết người của Triệu Tích Dương khá gượng ép", KỷLang phản đối, "Nếu chỉ là do trong đầu mình nghĩ như vậy, rồi cấu thành động cơ phạm tội của nghi phạm làkhông xứng đáng với tư cách của một điều tra viên. Mục Y, cô phải nhớ thật kỹ, thân là một nhân viên điều trakỵ nhất việc tư duy theo lối đó."

 "Nhưng ... Thôi Hạo không phải hung thủ, Triệu Tích Dương cũng không, Trần Hà cũng không, vậy cuối cùng làai đây?", Mục Y nghĩ không thông.   

  "Sếp! Mọi người mau xem đoạn video này", Lê Huy đột nhiên hô lớn, chỉ vào màn hình: "Có một người mặc áosơ mi trắng đi ra ngoài." 

Người kia chỉ vụt qua chiếc camera ghi hình, Kỷ Lang còn chưa kịp nhìn rõ ràng, đã biến mất. Tiết Nhạc vộivàng tua lại đoạn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng xuất hiện, sau đó chiếu thật chậm.

 Trong video, người đàn ông có hình dáng khá giống Thôi Hạo, nhưng trên đầu không có mũ.

 "Thôi Hạo cởi áo khoác, cởi mũ để người khác không nhận ra, rồi đi ra ngoài!"

 "Nói cách khác, chứng cứ chứng minh hắn không mặt tại hiện trường là vô hiệu. Thời gian hắn ra ngoài làkhoảng 7 giờ tối ..." 

Kỷ Lang gật đầu: "Tiếp tục quan sát camera xem khi nào hắn quay trở về."

 Khoảng chừng 9 giờ, bên trong camera lại xuất hiện bóng dáng của Thôi Hạo. 

"Có thể vụ án diễn tiến thế này: Thôi Hạo đến tiệm internet thuê một gian riêng, mặc trang phục bắt mắt, chínhlà lôi kéo sự chú ý của chủ tiệm. Sau đó thừa dịp lúc đông khách, hắn ra ngoài giết Phạm Vân, sau đó quay trởvề", Mục Y suy đoán.

 Kỷ Lang cau mày, nhưng ánh mắt vẫn dán vào màn hình, nhìn chằm chằm. Trong vụ án này anh đang có điểmrất mơ hồ, hình như mình quên mất điểm gì đó, nhưng nhất thời chưa nhớ ra được.

 "Mau tìm Thôi Hạo hỏi cho rõ ràng!"

 Ngay lúc này, Triệu Trạch cũng đã về, có điều sắc mặt rất khó coi. Kỷ Lang mở miệng hỏi: "Không phải tôi đãnói cậu bảo lãnh cho Trần Hà ư? Có chuyện gì sao?" 

"Sếp! Trần Hà có thể đưa ra chứng cứ vắng mặt, nhưng nhân chứng cho cô ta lại là một nghi phạm khác, TriệuTích Dương, vì vậy cảnh sát hoài nghi bọn họ là liên thủ giết người.

"Kỷ Lang: "..."

 Triệu Trạch lấy ra một báo cáo: "Đây chính là báo cáo nghiệm thi chi tiết bên chỗ Đặng Phỉ!" 

"Nạn nhân do chảy máu quá nhiều mà chết, vết cắt nơi cổ tay phải khoảng 5cm x 2cm, vết thương rất sâu, cắtđến động mạch, tĩnh mạch, bề mặt dày đặc các vết dao. Vết thương sang diện quá lớn, gây mất máu quánhiều.

 Phẫu thuật phần khí quản cho thấy, phần vách có sung huyết nhẹ, dạ dày có thức ăn đang trong giai đoạn phânhủy. Phần nội tạng không có tổn thương. Màng trinh của nạn nhân đã rách từ trước, qua nghiệm thi cho thấykhông có dấu hiệu bị xâm hại. 

Khám nghiệm phần thuốc mê trên mũi và miệng chứng thực chỉ là loại thuốc thử gây mê thông thường, loạithuốc thử này được phép lưu hành trong phòng thí nghiệm của trường đại học và trên toàn quốc chỉ có mộtmình Đại học Y là được phép lưu hành." 

Triệu Trạch ngừng một chút rồi nói: "Sếp! Đây chính là phần báo cáo nghiệm thi chi tiết." 

"Haizza, vậy mà bố của Phạm Vân lại nói Phạm Vân không có bạn trai ...", Lê Huy lắc đầu nói.   

  "Nếu cho tớ nói, vẫn là anh Triệu lợi hại nhất, báo cáo trên tay chị Đặng Phỉ mà cũng lấy ra được", Tiết Nhạctrêu. 

Triệu Trạch gõ nhẹ lên đầu Tiết Nhạc: "Tiểu tử thúi, nói nhiều quá!" 

Tiết Nhạc vô tội cảm thán: "Em chỉ thấy mọi người căng thẳng quá nên muốn xoa dịu bầu không khí thôi mà." 

"Được rồi!", Kỷ Lang xua tay, "Bây giờ có thể khẳng định, Phạm Vân đích thực đã có bạn trai, mà người này cóthể là Triệu Tích Dương, và hai người từng có quan hệ." 

"Vậy chúng ta có cần điều tra Triệu Tích Dương thêm lần nữa không?", Tiết Nhạc nói tiếp, "Hôm nay khi em đặtcâu hỏi mối quan hệ của hắn với Phạm Vân, hắn lại không chịu thừa nhận chuyện này." 

"Chúng ta nên tìm Thôi Hạo trước, Thôi Hạo trước mắt vẫn là người có hiềm nghi lớn nhất", Mục Y đề nghị. 

Cuối cùng bọn họ vẫn chia làm hai nhóm, một bên điều tra mối quan hệ giữa Triệu Tích Dương và Phạm Vân,nhóm kia tìm Thôi Hạo. 

Lần thứ hai đến đại học Y, Kỷ Lang không hiểu tại sao lại có thêm một chút tâm tư, lần này có được gặp ĐườngĐường không đây?

 "Sêp! Anh đang nhìn cái gì vậy?", Lê Huy nhìn bốn phía, không có người nào, lẽ nào nơi này có manh mối gìsao?

 "Thói quen quan sát", Kỷ Lang nhíu mày, "Nhớ cho kỹ, nghề trinh thám của chúng ta phải có một cặp mắt tinhanh." 

Lê Huy sờ sờ đầu: "Ồ!". Có phải đúng như vậy không? 

Mục Y đi phía sau bọn họ hấp háy mắt, là đang quan sát tình hình hay anh đang tìm người đây? Cứ như vậy màđường hoàng giáo huấn người khác, có được không? 

"Aaaa! Sếp, xem em quan sát được gì nè!", Lê Huy vỗ vỗ vai Kỷ Lang, chỉ vào lớp học phía bên trái, ngay trướcmặt bọn họ: "Người kia không phải là em gái của anh sao?" 

Kỷ Lang quay đầu nhìn sang, đúng là phía bên kia, có một người đàn ông đứng rất gần người phụ nữ, trông kháthân mật, hình như đang nói gì đó. Người phụ nữ ấy trông có vẻ bài xích, lông mày hơi nhíu lại, tuy không cămghét ra mặt nhưng cũng đang trong tư thế phòng bị. 

Mấu chốt của vấn đề không phải là chuyện này, mà người phụ nữ kia chính là Tô Niệm Đường!Hai từ 'em gái' phát ra từ miệng Lê Huy thật là chói tai ...   

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info