ZingTruyen.Info

Editing | Phía trên môi nàng - Tố Tây | BHTT

Chương 42: Ôm váy tiến vào giấc ngủ.

salteatsugar

Giờ này khắc này

hai thế lực lớn trong phòng đang đối kháng với nhau.

Ở bên tay trái Vưu Nhiên chính là độc nhãn thầy Hán Thánh, mà ở bên tay phải nàng chính là vẻ mặt nghiêm túc nữ quản gia của dinh thự Đại Dì.

"Ta cảm thấy có thể."

Hán Thánh trầm ngâm một lát, sau đó trong miệng ngậm thuốc chưa bật lửa, cười nói.

Đại Dì hừ lạnh một tiếng, đối với chuyện này không tỏ ý kiến.

"Vưu Nhiên đã trưởng thành, nó hoàn mỹ kế thừa ưu điểm vốn có của ta, huống chi chỉ là đi tham gia một vũ hội, cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm gì." ngữ khí Hán Thánh ngả ngớn, nhưng vẫn là thực nghiêm túc thương lượng cùng Đại Dì.

Vưu Nhiên nghe thầy giúp mình nói chuyện, ánh mắt cực kỳ cảm kích nhìn Hán Thánh.

Hán Thánh dùng ánh mắt ý bảo hắn sắp không còn thuốc.

( Khi trở về, nhớ rõ mua cho thầy hộp thuốc lá hương vị hạt thông. )

Vưu Nhiên phi thường tuân mệnh gật gật đầu, kế tiếp chỉ cần nói cho Đại Dì dao động là xong rồi.

"Chủ nhân nói, để con nghe lời cho tốt, ngài tuyệt đối sẽ không hy vọng con lỗ mãng hấp tấp đi đến vũ hội vốn không nên đi, Vưu Nhiên." Đại Dì vẫn không dao động, bà không hy vọng xảy ra bất kỳ tình thế gì không đoán được.

Vũ hội của Doãn Tư Lê, tham gia toàn là giới danh môn vọng tộc, các công ty đứng đầu, nhưng quan trọng nhất là những người đó toàn bộ đều là huyết tộc.

Để một con người tiến vào trong vòng huyết tộc, còn ở dưới tình huống không ai bảo hộ, này quả thật là đang liều mạng.

"Đại Dì, nhẫn đại nhân cho con, con vẫn luôn mang ở trên người, ngài cũng không phát hiện ra hơi thở của con không phải sao." Vưu Nhiên thấy Đại Dì vẫn là không đồng ý, đành phải mềm mại kéo dài đi đến bên cạnh Đại Dì, lúc này ý đồ dùng phương thức thân mật xoa vai thảo Đại Dì có thể đồng ý nàng đi.

Đại Dì cau mày, ở chung mấy năm nay, bà sớm đã sớm xem tiểu quỷ con người này như một phần trong dinh thự, thậm chí còn thân hơn như thế bà nhìn Vưu Nhiên lớn lên từng chút từng chút một.

Đứa nhỏ này xác thật trưởng thành không ít, tựa hồ cảnh ngộ mỗi lần gặp được lại gian nan, đều có thể khó đoán, đối với đau khổ luôn là vẻ mặt vân đạm phong khinh, so với mấy đứa nhỏ huyết tộc khác thậm chí là vài huyết tộc trưởng thành, nội tâm vẫn rất hồn nhiên.

Tỷ như, cho dù đã sawso thành niên, vẫn ngẫu nhiên thích dính lấy người làm nũng giống đứa nhỏ.

"Không được làm nũng, với dì vô dụng."

Đại Dì tùy ý Vưu Nhiên cho xoa bả vai mình, cũng...... Không đồng ý.

"Đại Dì, đừng như vậy mà, Vưu Nhiên muốn sớm trông thấy đại nhân một chút, huống chi mọi người cũng mang mặt nạ, không ai thấy con, con nhất định sẽ che giấu mình kín mít, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì! Đại Dì, con rất ổn Đại Dì......"

Vưu Nhiên cắn môi, trên mặt lã chã chực khóc thiếu chút nữa nước mắt sẽ phải rơi xuống, nàng loạng choạng ở sau lưng Đại Dì, rõ ràng cũng đã là cô gái cao hơn so với Đại Dì, lại làm nũng nữa, mà dinh thự không có ai hơn nàng.

Ai kêu nàng từ nhỏ đã là linh vật của dinh thự làm chi.

"Con làm sao biết tham gia vũ hội phải mang mặt nạ." Đại Dì híp mắt, nhìn chằm chằm gương mặt ngây thơ của Tiểu Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên cười chuyển động hạ con ngươi đen, nhỏ giọng nói, "Con vừa mới gọi điện thoại hỏi."

"Con lấy danh nghĩa dinh thự Mục phủ." Đại Dì đều nghĩ chuyện này không cần suy nghĩ, là có thể đoán ra, một ngụm máu giàu sắp phải giận đến nhổ ra.

Vưu Nhiên tiếp tục xoa vai chi Đại Dì, nhẹ giọng nói, "Xem như vậy đi, bất quá con chính là hỏi một chút, người ở phủ đệ Doãn Quý Công thật thân thiết, đều nói cho con."

"Con có thể bảo đảm con chỉ là đi vũ hội để trộm nhìn đại nhân một chút lập tức trở về?" Đại Dì nhướng mày, nhìn tiểu gia hỏa này, có điểm không tin.

Vưu Nhiên lập tức gật đầu, bảo đảm nói, "Con tuyệt đối sẽ trộm nhìn đại nhân một chút sẽ trở về."

Đại Dì nhìn bộ dáng Vưu Nhiên đưa đôi tay lên thề thật buồn cười, cũng không biết Vưu Nhiên học được bộ dáng này ở nơi nào, tóm lại, hống đến Đại Dì cũng đồng ý.

"Rõ ràng chủ nhân qua một ngày cũng đã trở lại, nó một hai phải đi trước, đứa nhỏ này thật làm người lo lắng." Đại Dì trong miệng toái toái niệm.

Hán Thánh nhún vai, hắn là phi thường vui khi Tiểu Vưu Nhiên đi bước lên quá trình theo đuổi tình yêu, lại nói cho dù là lúc này ngăn trở, phỏng chừng cái đứa bé lanh lợi này cũng sẽ tìm mọi cách, thật nghị lực mà trả giá trèo đèo lội suối chủ động đi gặp vị đại nhân kia đi.

Hắn liền xuôi dòng đồng ý để kho về con mang thuốc lá cho hắn, hoàn toàn không mệt.

***

Gần đêm

Trong phòng phía đông của dinh thự, một bóng hình đang bận rộn.

Nàng đang khoa tay múa chân ở trước gương với mấy chiếc váy mà dùng ngón tay cũng có thể kéo lên tới.

Vưu Nhiên cầm váy dài thuần tịnh hoặc là là thuần sắc trắng hoặc là chính là váy dài toàn màu đen, đặt ở trước ngực mình, con mắt tinh lượng hiện lên một tia quẫn bách, mấy cái này đều là váy lúc trước, mấy năm qua nàng đã cao lên không ít, nguyên bản là váy chấm đất bây giờ chỉ có thể đến chỗ đầu gối của nàng, chỉnh thể cũng có chút căng chặt.

Trong khoảng thời gian này, nàng đều mặc trang phục thuận tiện cho hành động, vì săn thú, vì huấn luyện, càng ngắn gọn càng phù hợp.

Cho nên, tủ quần áo của nàng cũng không có váy nào thích hợp đi tham gia vũ hội, đừng nói là lễ phục.

Vưu Nhiên nhìn mình trong gương, nếu mặc trang phục bình thường, vậy nhất định rất đột ngột.

Vì thế nàng một lần nữa thả xuống tóc đen của mình, biểu tình có chút mang theo ưu thương, chẳng lẽ nàng thật sự chỉ có thể xa xa nhìn đại nhân.

"Thịch thịch thịch ——"

Theo tiếng đập cửa gõ vang, đẩy cửa mà vào chính là vị buổi sáng còn rất khắc nghiệt Đại Dì.

Trong lòng Vưu Nhiên cả kinh, hay là Đại Dì lại không đồng ý để mình đi?

"Đã trễ thế này còn chưa ngủ." Đại Dì lạnh giọng hỏi vậy nhỏ này, nhìn đến vài cái váy cũ trên giường, quả nhiên mặc kệ trưởng thành thành dạng gì, cũng là vật nhỏ.

"Đại Dì......" Vưu Nhiên xoay người, cung kính kêu một tiếng.

Đại Dì đến gần nàng, nhìn đối phương trên người mặc váy rõ là đã nhỏ , nhịn xuống không cười, sau đó đưa túi ánh màu vàng trong tay ra.

"Ba ngày nữa chính lễ thành niên của con, này xem như là quà thành niên cho con, có lẽ con cần nó."

Vưu Nhiên nhìn Đại Dì đưa cái túi nặng trĩu trong tay mình ra, biểu tình kinh hỉ tràn ngập trong mắt, nàng nhìn rồi lại xem, xác định là cho mình, mới tiếp nhận quà trong tay đối phương, mở ra thì kinh hãi rồi, lại là bộ lễ phục váy dài màu tím nhạt.

"Đại Dì!" Vưu Nhiên có điểm cảm động nói không thành lời.

Tay nàng phủng váy này thoạt nhìn chính là váy dài công phu, mặt trên còn có chuỗi hạt điểm xuyết, có vẻ thấp lại không tầm thường, rất dịu dàng xinh đẹp, thậm chí có điểm nghịch ngợm.

"Con tốt xấu cũng gì cũng là người của Mục phủ, mặc dù là lén lút đi ra ngoài, cũng không thể không để ý mặt mũi của dinh thự, mặc kệ đi bất kỳ nơi nào, cũng phải khéo léo." Đại Dì có nề nếp giáo dục Vưu Nhiên, nhưng vẫn rất tường hòa thay đối phương dở tóc lên, để cho Vưu Nhiên dễ dàng mặc vào.

Đương nhiên sau khi mặc xong váy này, cảm nhận trực tiếp trong lòng Đại Dì chính là: Bộ lễ phục này thiết kế ra là vì bản thân Vưu Nhiên mà làm ra.

Đêm nay, Vưu Nhiên ôm bộ lễ phục này tiến vào giấc ngủ.

Trong mơ, nàng gặp được đại nhân, đại nhân khen nàng nói nàng mặc thật xinh đẹp.

Các cô dựa vào nhau, thậm chí nàng có thể chạm đến thân thể lạnh băng của đại nhân.

Đây là một giấc mộng điềm mỹ lại ngượng ngùng, cho nên ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nàng đỏ mặt đứng dậy xuất phát, để lại tờ giấy, hơn nữa tùy thân mang theo một ít đồ vật cần thiết, quan trọng nhất chính là cái váy dài kia, mấy cái khác đều là vụn vặt.

Huống chi, Đại Dì cùng những người khác trong dinh thự cũng lo lắng cho an nguy của nàng, ở trên người nàng gắn thêm hệ thống định vị, còn để nàng mang theo thiết bị liên lạc bên người.

Tóm lại, là sợ nàng đi lạc!

Trời biết nàng đã một mình đi qua sương đen chi sâm ngàn vạn lần.

Vưu Nhiên nâng lên chỗ tay có trang bị khẩn cấp, là một viên bi sắt được dây hồng xỏ qua.

Thoạt nhìn rất bình thường, bất quá nó có thể bất kỳ lúc nào tiến vào hệ thống thông tin, cùng dinh thự liên lạc liên tiếp.

Chẳng hạn như ——

"Tiểu quỷ, nhớ rõ trở về phải cho thầy một hộp thuốc lá vị hạt thông nha."

"Đã biết, thầy."

Trước khi Vưu Nhiên lên xe cùng vị duy nhất trong dinh thự trò chuyện, cũng là như thế, thầy chỉ biết kêu chính mình mua thuốc lá, đến nỗi quên chuyện lo lắng cho an nguy, bọn họ tựa hồ cũng không có thời khắc ấm áp như vậy.

Đúng rồi, nàng ở ven đường, gặp một cái lão bà bà bán mặt nạ, những mặt nạ đó đều có chút quỷ dị lãnh diễm hoặc là động vật cổ thần, Vưu Nhiên nghĩ tới vũ hội của Doãn Quý Công là phải mang mặt nạ, nàng sợ đến lúc đó có tình huống đột ngột chính mình không có mặt nạ, cho nên đơn giản mua một cái.

Xuyên qua phố xá con người, một đường đi tới trạm xe.

Cảnh sắc nơi này đã sớm khác biệt với mấy năm trước, người thống lĩnh mới nhậm chức đã khai thác khu vực này, đem nơi này tạo ra đường ray đồng thời có thể cùng khu người giàu có nối thông đường lớn.

Đương nhiên, có chút nơi vẫn cứ giữ lại chút cổ kính.

Ví như chỗ Thánh Nữ treo ở đèn đường kia.

Cũng là mùa này, mùa đông, tuyết trắng xóa, thời điểm tiêu điều thanh lãnh.

Nàng ở dưới đèn đường chờ người mẹ kia, chờ đến lúc cơ hồ sắp chết, bị một đám người tùy ý lôi kéo, một lần đến địa ngục này sau đó lại đưa đến một địa ngục khác.

Sau đó đại nhân cứ bước ra, một thân áo khoác màu đen, đại nhân cùng những người đó nói gì đó nàng không nhớ rõ, nàng chỉ nhớ rõ đại nhân nói

——

"Đưa về dinh thự"

Bốn chữ này, làm nàng luôn nhớ rõ rành mạch.

Nếu ngày đó không gặp được đại nhân, nàng sẽ thế nào?

Vưu Nhiên nghĩ đến đây, chỉ là cười lắc lắc đầu, con ngươi vốn là thanh lãnh lại nổi lên ánh sáng, nàng vươn tay tiếp nhận hoa tuyết nhỏ từ bầu trời bay xuống xuống.

"Tuyết rơi xuống thật an tĩnh nha, thật muốn nhanh nghe được thanh âm của đại nhân."

Nàng một người yên lặng hướng xe đi lên, lẳng lặng ngồi ở một góc.

Vốn dĩ Đại Dì là muốn phái chiếc xe của dinh thự đưa nàng đi khu bắc khu của Doãn Tư Lê, chẳng qua, là nàng cực lực muốn chính mình tự đơn độc đi trước.

Bởi vì nàng muốn thử mình một mình đi đến nơi đó của đại nhân, cho dù là muôn sông nghìn núi, nàng cũng không e ngại.

Rốt cuộc thầy Hán Thánh từng nói với nàng, tuy rằng nàng còn rất trẻ, nhưng làm việc vẫn ổn trọng, là một đứa nhỏ phi thường đáng tin cậy, về sau, chủ nhân được nàng bảo hộ thầy sẽ yên tâm.

Đúng vậy, nàng vẫn luôn cố gắng vì mục tiêu kia.

Về sau, nàng tuyệt đối sẽ tràn ngập tự tin mà nói với đại nhân, "Có ta ở đây, ngài yên tâm."

Nếu còn có thể nói lên câu ở đáy lòng, đó chính là......

Vưu Nhiên nhịn xuống ý tưởng không an phận của mình, đầu dựa ở bên cửa sổ, lẳng lặng mà nhìn cảnh bên ngoài.

....

Người lui tới, lâu lâu sẽ có một ít cô gái mang ít đồ đi lên một mình.

Đồ đối phương mang theo rất đơn giản, một balo caro trong balo không cần đoán chắc là quần áo linh tinh.

Quần áo nàng mộc mạc, trên mặt cũng không hề có trang điểm, biểu tình trên mặt nhàn nhạt, nhưng mấy chuyện này cũng không ảnh hưởng khí chất độc đáo của nàng.

Nàng thật xinh đẹp, là đại mỹ nhân.

Những vị khách khác trong xe chắc là cũng nghĩ như thế.

Đáng tiếc, không ai muốn tiến lên đến gần.

Rốt cuộc đối phương như là đoán trúng tâm tư của những người cùng xe, cố ý mang mặt nạ quỷ dị tà mị ở trên mặt, ngăn cản ánh mắt người ngoài đang thăm hỏi.

Trong xe một lúc, tựa hồ còn có người phát ra tiếng thở dài thất vọng.

Xe chạy một chút đã là 5 giờ chiều.

Thời tiết nguyên lai còn có gió có chút ấm áp bây giờ trở nên lạnh băng thấu xương, tựa hồ càng đi ra ngoài càng rét lạnh.

Máy sưởi trong xe đã sớm không có nhiều tác dụng, hơi thổi ra đều là mang theo băng tra lạnh lẽo.

Vưu Nhiên mở to mắt nhìn về phía bốn phía, trong xe đã sớm không có nhiều người chen chúc, đoàn tàu ở trạm trước cũng đã mau không còn ai, khu phía bắc giá lạnh nơi đây sẽ làm cho nhiều người sinh hoạt ở những mảnh đất ấm áp không chịu thấu, cho nên ở điểm dừng ban đầu đã xuống nhiều như vậy.

Cho nên đây cũng là nguyên nhân Vưu Nhiên sớm đuổi trạm đầu.

Thời điểm xe dừng, Vưu Nhiên chuẩn bị xuống xe.

Nhân viên nhìn đến cô gái trẻ tuổi chỉ có một mình, có chút không yên tâm mà đi ra phía trước dò hỏi, "Vị tiểu thư này, xin hỏi ngươi thật là muốn ở trạm dừng này xuống xe sao?"

"Vâng." Vưu Nhiên gật gật đầu, cầm lấy balo bên cạnh đang chuẩn bị rời đi.

"Khu vực này khắp nơi không người, cách chợ lại rất xa, nếu người nhà của ngươi không ở nơi này, ngươi tốt nhất không nên xuống xe, núi rừng nơi này có sói tuyết." Nhân viên hảo tâm nhắc nhở cô gái này, hy vọng đối phương tốt nhất cùng người nhà liên hệ một chút mới đi.

Vưu Nhiên nghe ra đối phương là lo lắng, nàng chân thành tỏ vẻ cảm tạ, nàng không sợ sói tuyết.

"Nếu không ngươi vẫn nên liên hệ người nhà của ngươi một chút."

Vưu Nhiên chỉ là cười một cái, sau đó đi xuống xe, nàng nhìn biểu hiện trên cổ tay có chút ánh sáng.

Ngay ở chỗ sâu nhất trong núi rừng.

Nàng hơi hơi gợi lên khóe miệng, trong lòng nghĩ tới ý tốt của nhân viên kia, nàng sẽ không đi liên hệ với vị đó, bởi vì nàng phải cho đối phương một kinh hỉ cũng hoặc là kinh hách.

Nàng từ trên xe xuống, thì lập tức có vô số ánh mắt màu xanh thẫm theo sát nàng.

Đó là ánh mắt kẻ vồ mồi.

Nhân viên nói nơi này có sói tuyết, chỉ nói đúng một nửa, là có sói, chẳng qua thể trạng nó so với sói tuyết còn cường tráng hơn vài lần.

"Ta rất sốt ruột, cho nên không cần cản đường của ta, được không."

Thanh âm của nàng rất nhẹ, ở giữa gió lạnh lẽo nơi đây có vẻ quá mức nhỏ bé.

Nhưng một câu như vậy bị gió lạnh tua nhỏ thành mảnh nhỏ thanh âm hoàn toàn đi vào trong con sói dẫn đầu kia.

Kia vốn là vụ sói cực độ hung tàn lại như bị thanh âm kia cưỡng chế ngăn chặn lệ khí vốn có, nháy mắt trở nên không có sát ý, hai chân trước chậm rãi trầm xuống, trình ra tư thái phủ phục tuyệt đối thần phục, ngay sau đó các con sói khác thấy thế cũng toàn bộ lui bước vào trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info