(Editing) Ngọc Đại Pháp Truyền Kỳ
Chương 26. Kế Hoạch.
Đã gần xế chiều rồi, mặt trời sắp lặn xuống để tạo ra khung cảnh tuyệt đẹp gọi là hoàng hôn. Hoàng hôn luôn được coi là khung cảnh lãng mạn nhất... Nhưng cũng là khung cảnh khiến người ta đau buồn nhất... Đậu Đậu đưa cho Lục Linh uống 1 viên thuốc tiên đơn rồi cậu vận công nội lực để ổn định lại chân khí cho Lục Linh. Tử An khóc lóc và lo lắng cho Lục Linh: Làm ơn đừng làm tỷ sợ... Hồng Miêu, Hồng Nhi và Tiểu Ly đang canh chừng bảo vệ Đậu Đậu và Lục Linh phòng ngừa có mai phục. Đậu Đậu sau khi truyền chân khí của mình qua Lục Linh thì cậu quay sang nói với Hồng Miêu: Hồng Miêu, huynh và mọi người ở đây chăm sóc cho Lục Linh, đệ đi hái 1 ít thuốc. Hồng Miêu gật đầu: Ừm, cẩn thận. Quay về phía của nhóm đi hái cỏ Ngũ Lá. Đá vẫn không ngừng lăn, chúng cứ rớt xuống từ trên núi rồi lao thẳng cuống vực thẳm ở đối diện ngọn núi. Khiêu Khiêu hỏi: Đá nhiều như vậy chúng ta làm sao có thể lên đó được đây? Đại Bôn hưng hái nói: Sao mà không được chứ? Để đệ xông lên và phá hết những cục đá to đùng đó! Sa Lệ ngăn: Không được đâu Đại Bôn à, huynh không thấy ngọn núi này rất cheo leo hiểm hốc hả? Huynh lên chỉ có chết mà thôi đó.Đại Bôn đơ mặt ra, hỏi lại: Vậy chúng ta phải làm sao? Đạt Đạt quay sang hỏi Lam Thố: Lam Thố muội đã nghĩ ra được gì chưa? Lam Thố im lặng 1 lúc lâu rồi cô nói: Muội đã nghĩ ra rồi. Bây giờ việc hái cỏ Ngũ Lá để cho Khiêu Khiêu, còn lại muội, Sa Lệ và Đại Bôn sẽ đi ra sau núi và mai phục bọn chúng. Khi nào những viên đá đó không còn rớt xuống nữa thì Khiêu Khiêu sẽ lên hái cỏ Ngũ Lá, còn Đạt Đạt huynh thì cũng lên núi tấn công bọn chúng. Mọi người đồng thanh: Được! Sau khi kế hoạch được lập ra Lam Thố cùng với Đại Bôn và Sa Lệ đi ra sau chân núi. Họ núp vào 1 lùm cây và thì thầm với nhau, Sa Lệ nói: 4 tên trước mặt chúng ta. Đại Bôn nói: Sợ gì bọn chúng, chỉ có 4 người thôi mà ra đó đánh luôn. Lam Thố can ngăn: Không được, chắc chắn bọn chúng sẽ bắn tín hiệu để tiếp thêm quân nên chúng ta phải chờ thời cơ rồi hành động thật yên tĩnh. Ngay trên đỉnh núi với số quân là 100, và kẻ chỉ huy toàn bộ quân lính là Bạch Đản. Hắn đang đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dưới phía Khiêu Khiêu và Đạt Đạt đang đứng tại 1 chỗ để chờ thời cơ thích hợp. Hắn cười lớn: Hahaha sợ đến nỗi chỉ biết đứng im mà nhìn lên đây sao? Không ngờ bọn Thất Hiệp các ngươi lại nhát gan đến thế. 1 tên lính bận đồ đen chạy tới: Báo cáo! Đã cài mai phục thành công.Bạch Đản quay lại, nói: Tốt lắm. Rồi hắn suy nghĩ: Lúc nãy dưới chân núi là Lam Thố, Sa Lệ, Đại Bôn, Khiêu Khiêu và Đạt Đạt. Cung chủ Lam Thố đã nói gì đó nên cô ta cùng với Đại Bôn và Sa Lệ đi mất. Chắc chắn bọn chúng đang tìm cách để phản công ta. Thế nên ta đã nghĩ tới việc đặt thêm quân ở sau núi phòng trường hợp bọn chúng đột kích. Hắn ta nhìn về phía Hồng Miêu, Hồng Nhi, Tử An, Tiểu Ly và Lục Linh rồi lại suy nghĩ trong sự đau khổ: Lục Linh à, ta xin lỗi vì đã làm muội như thế. Nhưng sau khi cha được hồi sinh chúng ta sẽ lại như xưa nhé!1 tên lính đến hỏi Bạch Đản: Bẩm, chúng ta có nên tấn công những người đang bảo vệ Lục Linh tiểu thư không? Bạch Đản nói: Đương nhiên là không, tên Hồng Miêu đó và cả ả Tử An đó. Bọn chúng có võ công rất thâm hậu nên chúng ta không nên tấn công ngay bây giờ. Sẽ có lúc kế hoạch của chúng ta thành công. Lúc ấy, tại 1 khu rừng gần đó... Đậu Đậu nhà ta đang đi hái những nhiên liệu để làm thuốc bổ dưỡng cho Lục Linh, anh chàng vừa hái vừa hát hò: Là la lá la... Ngày tháng trôi... Những trầm luân không dứt đời người... Ngày tháng qua, cõi trần ai tranh đấu với gian tà...Cậu cứ thế mà vừa đi vừa hát, trong 1 chốc giỏ thuốc của cậu đã đầy ngắt. Anh chàng cười hí ha hí hửng: Hí hí hí sau khi chữa cho Lục Linh xong ta sẽ tặng cho Tiểu Ly 1 nụ hôn thật nồng thắm~Rồi anh chàng lại đi hái thuốc tiếp với tâm trạng vui vẻ. Về lại phía Lam Thố, khi có 1 tên lính đến gần lùm cây mà mọi người đang núp thì Đại Bôn liền kéo hắn vào trong bụi cây và mặc lấy bộ đồ màu đen của hắn. Lam Thố dặn: Huynh chỉ cần điểm huyệt hắn thôi đừng khiến chúng phát hiện huynh và chúng sẽ thông báo cho kẻ chỉ huy biết. Đại Bôn cười: Ta biết rồi, cứ yên tâm. Sa Lệ thở dài: Dù là nói thế nhưng ta chẳng yên tâm chút nào... Xong anh chàng vừa huýt sáo vừa đi đến phía 1 tên lính khác, xung quanh đó còn 2 tên lính nữa. Đại Bôn lấy 1 cục xúc xắc trong áo ra rồi cười lớn: Nè người anh em, chơi cá cược không? Hắn ta trả lời: Bộ ngươi không thấy ta đang canh chừng bọn Lam Thố hả? Đại Bôn nói lại: Huynh đâu cần phải ngại, chúng ta chỉ chơi 1 chút xíu thôi mà. Vì cũng đam mê cờ bạc nên không thể thoát khỏi sự cám dỗ của Đại Bôn, hắn nói: Thôi được, chỉ vài phút thôi đó. Đại Bôn nói lớn lên: Vậy người thua sẽ bị người thắng đấm 1 cái. Nghe luật lệ kỳ lạ thế nên 2 kẻ đang canh chừng kia chạy tới 1 kẻ mắng: Các ngươi sao lại thảnh thơi chơi cờ bạc vậy hả? Còn kẻ kia thì háo hức muốn tham gia trò cá cược: Người thua sẽ bị đấm sao? Thú vị quá ta. Đại Bôn nói: Đừng nhát gan thế chứ, mau xuống đây ngồi chơi với ta 1 lúc thôi. Kẻ vừa mắng nói: Nhưng thiếu chủ sẽ giết ta nếu không làm tròn trách nhiệm. Đại Bôn nói tiếp và kéo hắn ta ngồi xuống chơi: Đừng lo, ta sẽ biện hộ cho các ngươi nên ngồi xuống đây mà chơi nè. Kẻ thứ nhất nói: Vậy ta sẽ cược đầu tiên, chẵn. Đại Bôn cười hí hửng: Được thôi vậy thì ta là lẻ. Rồi cậu cho cục xúc xắc vào trong 1 cái ly và bắt đầu lắc cái ly ấy. Sa Lệ và Lam Thố từ xa nói: Đại Bôn có thực sự đang làm nhiệm vụ của mình không vậy trời? 1 lúc sau mặt của bọn lính đã bầm dập và sưng nhiều chỗ rất to. 1 kẻ than vãn: Tại sao lần nào ngươi cũng thắng vậy hả? Ngươi có gian lận không đó? Đại Bôn nói và bắt đầu lắc tiếp: Do các ngươi xui thôi, nào nào nào chơi tiếp nào! Sa Lệ nổi cơn thịnh nộ, không còn 1 chút kiên nhẫn gì nữa, cô nhặt 1 viên đá nhỏ lên rồi ném vào lưng của Đại Bôn xong cô nói hết sức nhỏ: Mau điểm huyệt chúng đi, Khiêu Khiêu và Đạt Đạt đang chờ chúng ta đó cái tên đại ngốc này! Đại Bôn nghe thế thì vẫn lắc cái ly bị úp ngược ấy rồi cậu ngưng lắc, bỏ ly ra và trên bàn với kết quả là 2. 3 tên lính bọn chúng: Hả lại là chẵn, tại sao không phải lẻ cơ chứ? Đại Bôn cười: Hehehe ta lại thắng nữa rồi.Bọn chúng sợ hãi vì sẽ bị đấm, Đại Bôn giơ cú đấm ra và tiến cú đấm của mình vào trước mặt bọn chúng. Thế nhưng cậu không đấm mà lại nhanh chóng điểm huyệt 3 kẻ bọn chúng. Sa Lệ và Lam Thố thấy thế thì chạy ra. Sa Lệ trách mắng: Huynh thật là... Đúng là không thể yên tâm khi giao cho huynh việc này! Đại Bôn viện cớ: Cũng do bọn chúng đã đồng ý chơi... Máu cờ bạc của ta lại nổi lên thì không thể muốn dừng được. Lam Thố nói: Thôi được rồi chúng ta mau lên đỉnh núi và ngăn bọn chúng không thả những cục đá to lớn đó nữa nào. Sa Lệ hỏi: Thế kế hoạch là gì hả Lam Thố? Chúng ta không nên xông thẳng vào hang cọp như thế. Đại Bôn cười thầm, nói như ý châm chọc Sa Lệ: Muội sợ hả? Sa Lệ đỏ mặt, tức lên và đấm 1 cú đấm cực kỳ mạnh vào bụng của Đại Bôn: TA KHÔNG CÓ SỢ! Đại Bôn ôm bụng đau đớn, xin lỗi tới tấp: Ta-Ta xin lỗi... Lam Thố cười nhẹ vì hành động đáng yêu của cặp đôi này. Rồi cô nói: Chúng ta sẽ giả dạng bọn chúng nhờ 3 kẻ lính đang bị điểm huyệt này rồi chúng ta sẽ tìm ra cách mà bọn chúng tạo ra được những cục đá to như 1 ngôi nhà ấy. Và phá hủy nó. Đại Bôn và Sa Lệ nói: Được. Nói rồi 3 người cùng mặc những bộ đồ đen ngòm của 3 tên lính đang bị điểm huyệt ấy. Khi ấy khung cảnh hoàng hôn rực rỡ đang nhuốm đỏ hết cả bầu trời...
- Hết tập 26 -
- Hết tập 26 -
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info